*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ mỗi ngày phải kể một câu chuyện, y đau đầu một hồi rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“Trong vương quốc gà cũng không được tự do, Gà mẹ xinh đẹp muốn bảo vệ gà con, vì nhận được thành chỉ nên không thể không để gà nhỏ mà mình yêu thương nhất ở lại trong lồng lạnh lẽo để gà mẹ xuất giá..
Nhưng gà mẹ không hề vui vẻ, nó lo lắng gà con ăn không ngon, ngủ không yên, lo lắng chuột sẽ nhẫn tâm tha mất gà con của nó đi, lo lắng gà con sẽ bị bắt nạt
Gà con quả thật rất đáng thương, cha của nó không thể nào chăm sóc cho nó được, bây giờ đến cả mẹ của nó cũng không3thể không rời xa nó
Nhưng cha của gà con, muốn nói với gà mẹ rằng, đừng sợ hãi, rồi sẽ có một ngày, nó nhất định sẽ đón gà con trở về bên cạnh bọn họ...”
Yến Nhị Quỷ bình tĩnh nói, nhưng lần này Triệu Tử Nguyệt đã hiểu
Bàn tay cầm đũa của nàng khẽ run lên, nước mắt không kìm được chảy dài xuống hai gò má, “tí tách tí tách” rơi vào trong bát cháo
Nàng nức nở, không ăn nữa, mím môi lau nước mắt, bộ dạng đáng thương đó giống hệt như một đứa trẻ chưa lớn.
“Công chúa...” Lông mày Yến Nhị Quỷ nhíu lại, muốn lại gần ôm lấy nàng, an ủi nàng, nhưng vì kinh nghiệm và bài học trước đây, cuối cùng1cũng không dám khinh suất, bàn tay đưa ra giữa không trung lại bất lực hạ xuống, lấy một chiếc khăn tay trong người ra đưa đến trước mặt nàng.
Nhưng Triệu Tử Nguyệt như không để ý, chỉ cúi đầu khóc, không những không nhận lấy khăn tay mà còn nằm nhoài ra bàn, khóc nức nở nghẹn ngào
Yến Nhị Quỷ bất lực thở dài, ngồi gần một chút, lặng lẽ lau nước mắt cho nàng
“Ta hứa với nàng, sẽ đón Nha Nha trở về bên nàng.”
“Thật không?” Triệu Tử Nguyệt khịt mũi ngẩng đầu lên nhìn y, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sự không chắc chắn và lưỡng lự
“Thật!” Y đảm bảo.
“Ta có thể tin chàng không?” Nàng lại hỏi
“Ta nghĩ, có thể” Yến Nhị6Quỷ cong khóe môi, “Bất luận thế nào, ta cũng sẽ không làm tổn thương đến nàng nữa, sẽ mãi mãi bảo vệ nàng.”
Triệu Tử Nguyệt hơi sững lại.
Kể từ khi gặp y ở phủ Tấn vương rồi cùng y trải qua một màn “tình duyên ngắn ngủi” không thể khống chế kia, nàng đã rơi vào cơn ác mộng vô tận không thể kết thúc
Tuy ở trong cung điện hoa lệ, ăn sơn hào hải vị, mặc váy vóc tơ lụa, sống một cuộc sống trên vạn người, nhưng nàng biết nàng đã không thể nào trở lại thành Triệu Tử Nguyệt vô ưu vô lo trước đây nữa.
Về sau, ca ca “bệnh chết”, phụ hoàng ngã bệnh, mẫu phi bị nhốt trong cung Càn Thanh, cả4bầu trời của nàng trở nên mịt tối
Dẫn theo cô con gái nhỏ, nàng giống một con ruồi không đầu, trong lòng chưa từng được an yên
Còn ngay lúc này, có được lời hứa của y như vậy, sợi dây đàn kéo căng bấy lâu trong lòng nàng cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Được, ta sẽ tin chàng.”
Đúng là một cô nương dễ dỗ dành! Nếu không gặp y, nàng ấy sẽ thế nào đây? Yến Nhị Quỷ cảm thán, lo lắng cho trí thông minh của Triệu Tử Nguyệt, những kiểu người có suy nghĩ đơn thuần như Triệu Tử Nguyệt cực kì dễ có được sự hài lòng và vui vẻ
Đợi nàng lau khô nước mắt, ăn xong, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, gương3mặt đầy son phấn cũng đã hồng hào hơn không ít
Nhưng sự không thoải mái khi mới đến phủ phò mã vẫn chưa hoàn toàn biến mất, tâm trạng nhớ Nha Nha theo màn đêm khuya dẫn lại càng dồn nén vào trong tim
Nhìn căn phòng tràn đầy sắc đỏ mừng vui, nàng mím môi, khẽ lẩm bẩm.
“Ta muốn nhìn pháo hoa.”
Yến Nhị Quỷ chợt khựng lại, không biết vì sao nàng lại có hứng như vậy thì nàng lại bổ sung thêm.
“Muốn đến núi Tử Kim xem pháo hoa.”
Màn đêm buông xuống, nghi thức hôn lễ dường như đã kết thúc, nhưng hôm nay là đại hôn của Đại Trưởng công chúa, cộng thêm là “Tiết Khất Xảo” nến buổi lễ long trọng vẫn còn tiếp tục
Sau bữa tiệc thành hôn, ngoài cổng Phụng Thiên sẽ bắn pháo hoa chúc phúc, hoàng đế, thái hoàng thái hậu, thái hậu còn cả chúng vương công đại thần sẽ dẫn theo mệnh phụ đến lấu công thành xem pháo hoa.
Triệu Tử Nguyệt muốn đến núi Tử Kim, không chỉ vì trên núi Tử Kim có thể quan sát pháo hoa lễ mừng, mà cũng vì trên núi Tử Kim có thể nhìn thấy hoàng thành bên dưới tầng pháo hoa ấy.
Nàng đang nhớ Nha Nha.
Hai người không thân quen, vì một tiểu nha đầu mà gắn bó chặt chẽ, từ hậu viện của phủ phò mã lén lút ra khỏi phủ đệ.
Lúc này mưa đã ngừng.
Trong đêm động phòng hoa chúc mà hai người lại bí mật chuồn khỏi phủ là một việc cực kì ngoài chuẩn mực
Để tránh làm kinh động đến người khác, Yến Nhị Quỷ không chuẩn bị xe ngựa, chỉ dắt Hắc Phong ra khỏi chuồng ngựa, đỡ Triệu Tử Nguyệt đã thay một bộ y phục thoải mái hơn lên ngựa, đi thẳng đến núi Tử Kim.
Bữa tiệc thành hôn vẫn đang tiếp tục, pháo hoa cũng đang phóng lên
Trong tiếng “bùm bùm” phá vỡ không gian, đèn hoa rực rỡ sáng cả một nửa kinh sư
Trong màn đêm, gió mát hiu hiu, Yến Nhị Quỷ ôm công chúa trong lòng, tâm trạng có chút thấp thỏm, có chút phức tạp, có chút không khống chế nổi tốc độ của nhịp tim
Sống lưng Triệu Tử Nguyệt cũng cứng đờ, không dám động đậy, không dám tựa vào y quá gần
Hai người cùng ngồi trên một con ngựa, giữ lại một khoảng cách ở giữa vô cùng gượng gạo, nhìn có vẻ hơi kỳ cục.
Giữa người với người muốn ở bên nhau cần phải có thời gian thích ứng, Yến Nhị Quỷ biết rõ Triệu Tử Nguyệt trong chốc lát sẽ không chấp nhận mình nên càng cẩn thận tỉ mỉ giữ vững thể ngồi để tránh khiến cho nàng nảy sinh cảm giác dâm tà
Nhưng dù sao cũng là nữ nhân mình từng tiếp xúc da thịt, ký ức duy nhất liên quan đến dục vọng trong đời y đều có hình bóng của nàng
Đến nay, giai nhân trong lòng mình, dù cho y không muốn làm gì thì cơ thể cũng không thể khống chế được.
“Sao..
sao chàng không nói gì?” Trong làn gió đêm truyền đến giọng nói căng thẳng của Triệu Tử Nguyệt.
Tâm trạng Yến Nhị Quỷ chợt dao động, cảm thấy âm thanh đó mềm mại trong trẻo khiến lòng y được lấp đầy, tự cảm thấy nếu lúc này nảy sinh ý đồ để hẹn với nàng thì thật quá không ra gì
Vội vàng ho một tiếng, y hắng giọng nói, “Không biết nói gì...” “Vậy tại sao chàng cứ đâm vào ta?” Câu nói ngây thơ không biết gì của Triệu Tử Nguyệt đột nhiên thốt ra khiến mặt Yến Nhị Quỷ đỏ tưng bừng, may mà trời tối, nàng không nhìn thấy, nếu không chắc y sẽ tìm một chỗ nào đó rồi nhảy xuống, cứ thế đâm đầu mà chết cho xong
Ngượng ngùng đẩy người về phía sau, y vội vàng đổi chủ đề
“Công chúa, có nhìn thấy được pháo hoa không?” “Ừm” một tiếng, Triệu Tử Nguyệt ngẩng đầu, “Pháo hoa ở núi Tử Kim đẹp hơn.” “Sắp đến rồi.” Hiểu rõ nàng đang nhớ con gái, Yến Nhị Quỷ hơi siết hai tay lại, sau đó do dự khẽ hỏi nàng, “Công chúa, nàng có giận không?” Triệu Tử Nguyệt không hiểu, “Giận cái gì?”
Bây giờ mỗi ngày phải kể một câu chuyện, y đau đầu một hồi rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“Trong vương quốc gà cũng không được tự do, Gà mẹ xinh đẹp muốn bảo vệ gà con, vì nhận được thành chỉ nên không thể không để gà nhỏ mà mình yêu thương nhất ở lại trong lồng lạnh lẽo để gà mẹ xuất giá..
Nhưng gà mẹ không hề vui vẻ, nó lo lắng gà con ăn không ngon, ngủ không yên, lo lắng chuột sẽ nhẫn tâm tha mất gà con của nó đi, lo lắng gà con sẽ bị bắt nạt
Gà con quả thật rất đáng thương, cha của nó không thể nào chăm sóc cho nó được, bây giờ đến cả mẹ của nó cũng không3thể không rời xa nó
Nhưng cha của gà con, muốn nói với gà mẹ rằng, đừng sợ hãi, rồi sẽ có một ngày, nó nhất định sẽ đón gà con trở về bên cạnh bọn họ...”
Yến Nhị Quỷ bình tĩnh nói, nhưng lần này Triệu Tử Nguyệt đã hiểu
Bàn tay cầm đũa của nàng khẽ run lên, nước mắt không kìm được chảy dài xuống hai gò má, “tí tách tí tách” rơi vào trong bát cháo
Nàng nức nở, không ăn nữa, mím môi lau nước mắt, bộ dạng đáng thương đó giống hệt như một đứa trẻ chưa lớn.
“Công chúa...” Lông mày Yến Nhị Quỷ nhíu lại, muốn lại gần ôm lấy nàng, an ủi nàng, nhưng vì kinh nghiệm và bài học trước đây, cuối cùng1cũng không dám khinh suất, bàn tay đưa ra giữa không trung lại bất lực hạ xuống, lấy một chiếc khăn tay trong người ra đưa đến trước mặt nàng.
Nhưng Triệu Tử Nguyệt như không để ý, chỉ cúi đầu khóc, không những không nhận lấy khăn tay mà còn nằm nhoài ra bàn, khóc nức nở nghẹn ngào
Yến Nhị Quỷ bất lực thở dài, ngồi gần một chút, lặng lẽ lau nước mắt cho nàng
“Ta hứa với nàng, sẽ đón Nha Nha trở về bên nàng.”
“Thật không?” Triệu Tử Nguyệt khịt mũi ngẩng đầu lên nhìn y, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sự không chắc chắn và lưỡng lự
“Thật!” Y đảm bảo.
“Ta có thể tin chàng không?” Nàng lại hỏi
“Ta nghĩ, có thể” Yến Nhị6Quỷ cong khóe môi, “Bất luận thế nào, ta cũng sẽ không làm tổn thương đến nàng nữa, sẽ mãi mãi bảo vệ nàng.”
Triệu Tử Nguyệt hơi sững lại.
Kể từ khi gặp y ở phủ Tấn vương rồi cùng y trải qua một màn “tình duyên ngắn ngủi” không thể khống chế kia, nàng đã rơi vào cơn ác mộng vô tận không thể kết thúc
Tuy ở trong cung điện hoa lệ, ăn sơn hào hải vị, mặc váy vóc tơ lụa, sống một cuộc sống trên vạn người, nhưng nàng biết nàng đã không thể nào trở lại thành Triệu Tử Nguyệt vô ưu vô lo trước đây nữa.
Về sau, ca ca “bệnh chết”, phụ hoàng ngã bệnh, mẫu phi bị nhốt trong cung Càn Thanh, cả4bầu trời của nàng trở nên mịt tối
Dẫn theo cô con gái nhỏ, nàng giống một con ruồi không đầu, trong lòng chưa từng được an yên
Còn ngay lúc này, có được lời hứa của y như vậy, sợi dây đàn kéo căng bấy lâu trong lòng nàng cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Được, ta sẽ tin chàng.”
Đúng là một cô nương dễ dỗ dành! Nếu không gặp y, nàng ấy sẽ thế nào đây? Yến Nhị Quỷ cảm thán, lo lắng cho trí thông minh của Triệu Tử Nguyệt, những kiểu người có suy nghĩ đơn thuần như Triệu Tử Nguyệt cực kì dễ có được sự hài lòng và vui vẻ
Đợi nàng lau khô nước mắt, ăn xong, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, gương3mặt đầy son phấn cũng đã hồng hào hơn không ít
Nhưng sự không thoải mái khi mới đến phủ phò mã vẫn chưa hoàn toàn biến mất, tâm trạng nhớ Nha Nha theo màn đêm khuya dẫn lại càng dồn nén vào trong tim
Nhìn căn phòng tràn đầy sắc đỏ mừng vui, nàng mím môi, khẽ lẩm bẩm.
“Ta muốn nhìn pháo hoa.”
Yến Nhị Quỷ chợt khựng lại, không biết vì sao nàng lại có hứng như vậy thì nàng lại bổ sung thêm.
“Muốn đến núi Tử Kim xem pháo hoa.”
Màn đêm buông xuống, nghi thức hôn lễ dường như đã kết thúc, nhưng hôm nay là đại hôn của Đại Trưởng công chúa, cộng thêm là “Tiết Khất Xảo” nến buổi lễ long trọng vẫn còn tiếp tục
Sau bữa tiệc thành hôn, ngoài cổng Phụng Thiên sẽ bắn pháo hoa chúc phúc, hoàng đế, thái hoàng thái hậu, thái hậu còn cả chúng vương công đại thần sẽ dẫn theo mệnh phụ đến lấu công thành xem pháo hoa.
Triệu Tử Nguyệt muốn đến núi Tử Kim, không chỉ vì trên núi Tử Kim có thể quan sát pháo hoa lễ mừng, mà cũng vì trên núi Tử Kim có thể nhìn thấy hoàng thành bên dưới tầng pháo hoa ấy.
Nàng đang nhớ Nha Nha.
Hai người không thân quen, vì một tiểu nha đầu mà gắn bó chặt chẽ, từ hậu viện của phủ phò mã lén lút ra khỏi phủ đệ.
Lúc này mưa đã ngừng.
Trong đêm động phòng hoa chúc mà hai người lại bí mật chuồn khỏi phủ là một việc cực kì ngoài chuẩn mực
Để tránh làm kinh động đến người khác, Yến Nhị Quỷ không chuẩn bị xe ngựa, chỉ dắt Hắc Phong ra khỏi chuồng ngựa, đỡ Triệu Tử Nguyệt đã thay một bộ y phục thoải mái hơn lên ngựa, đi thẳng đến núi Tử Kim.
Bữa tiệc thành hôn vẫn đang tiếp tục, pháo hoa cũng đang phóng lên
Trong tiếng “bùm bùm” phá vỡ không gian, đèn hoa rực rỡ sáng cả một nửa kinh sư
Trong màn đêm, gió mát hiu hiu, Yến Nhị Quỷ ôm công chúa trong lòng, tâm trạng có chút thấp thỏm, có chút phức tạp, có chút không khống chế nổi tốc độ của nhịp tim
Sống lưng Triệu Tử Nguyệt cũng cứng đờ, không dám động đậy, không dám tựa vào y quá gần
Hai người cùng ngồi trên một con ngựa, giữ lại một khoảng cách ở giữa vô cùng gượng gạo, nhìn có vẻ hơi kỳ cục.
Giữa người với người muốn ở bên nhau cần phải có thời gian thích ứng, Yến Nhị Quỷ biết rõ Triệu Tử Nguyệt trong chốc lát sẽ không chấp nhận mình nên càng cẩn thận tỉ mỉ giữ vững thể ngồi để tránh khiến cho nàng nảy sinh cảm giác dâm tà
Nhưng dù sao cũng là nữ nhân mình từng tiếp xúc da thịt, ký ức duy nhất liên quan đến dục vọng trong đời y đều có hình bóng của nàng
Đến nay, giai nhân trong lòng mình, dù cho y không muốn làm gì thì cơ thể cũng không thể khống chế được.
“Sao..
sao chàng không nói gì?” Trong làn gió đêm truyền đến giọng nói căng thẳng của Triệu Tử Nguyệt.
Tâm trạng Yến Nhị Quỷ chợt dao động, cảm thấy âm thanh đó mềm mại trong trẻo khiến lòng y được lấp đầy, tự cảm thấy nếu lúc này nảy sinh ý đồ để hẹn với nàng thì thật quá không ra gì
Vội vàng ho một tiếng, y hắng giọng nói, “Không biết nói gì...” “Vậy tại sao chàng cứ đâm vào ta?” Câu nói ngây thơ không biết gì của Triệu Tử Nguyệt đột nhiên thốt ra khiến mặt Yến Nhị Quỷ đỏ tưng bừng, may mà trời tối, nàng không nhìn thấy, nếu không chắc y sẽ tìm một chỗ nào đó rồi nhảy xuống, cứ thế đâm đầu mà chết cho xong
Ngượng ngùng đẩy người về phía sau, y vội vàng đổi chủ đề
“Công chúa, có nhìn thấy được pháo hoa không?” “Ừm” một tiếng, Triệu Tử Nguyệt ngẩng đầu, “Pháo hoa ở núi Tử Kim đẹp hơn.” “Sắp đến rồi.” Hiểu rõ nàng đang nhớ con gái, Yến Nhị Quỷ hơi siết hai tay lại, sau đó do dự khẽ hỏi nàng, “Công chúa, nàng có giận không?” Triệu Tử Nguyệt không hiểu, “Giận cái gì?”
/1583
|