*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chờ nàng nói ra hết, hắn mới kéo người nàng lại, khóa nàng vào giữa khuỷu tay mình, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng chân thành
“Xả giận đủ chưa?” “Ta đang xả giận sao?”
“Đúng vậy.”
Hắn khẳng định, vẻ mặt chính trực khiến Hạ Sơ Thất dở khóc dở cười, tiện tay vén một lọn tóc, thấp giọng nói, “Được
Cứ cho là ta đang xả giận đi
Vậy thì Tấn vương điện hạ, ngài có thể cho ta một lời giải thích hợp lý không?”
Mấy năm nay, hai người thường xuyên đầu khẩu nhưng chưa bao giờ cãi nhau
Nghe vậy, Triệu Tôn chau mày lại, xoa mặt nàng, “A Thất, chuyện này ta..
không thể nói được.”
“Sao vậy, thiên cơ còn chưa thể tiết lộ sao?” Khóe miệng Hạ Sơ Thất nhếch lên, chẳng để tâm liếc hắn một cái, trong đáy3mắt lướt qua một tia lạnh lùng: “Triệu Thập Cửu, chàng không phải là loại nam nhân không đáng tin đó, chàng tìm bất cứ lí do nào đều sẽ bị nhìn thấu
Thiếp tin chàng có nỗi khổ, vậy nên, chàng không cần phải nhắn nhủ điều gì, nhưng thiếp phải biết được lý do thật sự.”
Khóe miệng Triệu Tồn khẽ mỉm lại, dường như muốn nói, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Trong lòng Hạ Sơ Thất đã ngầm đoán được vài phần, thấy hắn vẫn như vậy, nàng trừng mắt với hắn một cái, đẩy mạnh cổ tay hắn ra, như thể đã sử dụng hết tính khí tốt của mình, giọng điệu thêm phần tức giận, “Thiếp nói thật với chàng
Tiểu Thập Cửu sắp tám tháng rồi, không có thứ gì quan trọng hơn nó, chàng1muốn thiếp bỏ nó, trừ phi chàng giết thiếp
Nếu không thì không thể được!”
“A Thất...” Trong giọng điệu trầm lắng của Triệu Tôn có một chút chua chát, hắn gọi tên nàng, giọng hắn kéo dài khiến tim Hạ Sơ Thất đập loạn, sống lưng lạnh buốt.
Nếu không phải không còn cách nào khác, Triệu Thập Cửu sẽ không như vậy.
Nhìn vào mắt hắn, nàng đột nhiên rùng mình.
Sau đó, nghe hắn nói, “Nếu buộc phải chọn một người giữa nàng và con, ta chỉ có thể chọn nàng.”
Đang là giữa hè nhưng đem lại mát mẻ
Trong màn đêm đen tối, hoàng thành chìm vào yên tĩnh.
Trong thư phòng của điện Chính Tâm, đèn vẫn chưa tắt
Trong đèn lồng thêu hoa mẫu đơn cao quý, ánh nến lấp lánh như giọt lệ phản chiếu bóng dáng cô độc của6Triệu Miên Trạch
Trên bàn cờ cách hắn ta không xa vẫn luôn bày một thế cờ mà hắn ta không có cách nào phá giải
Trên chiếc bàn trước mặt hắn ta đặt một chồng tấu sớ cao ngút thể hiện sự bất lực của thiên tử
Một trận bão gió ở Đống Uyển ảnh hưởng sâu sắc tới triều đình Đại Yến
Bách tính bình thường nghe được thì cũng chỉ là thêm một ít chủ đề bàn tán và chuyện cười mà thôi, nhưng đối với hoàng để mà nói, mỗi một chuyện có thể liên quan tới triều chính đều là đại sự
“Bệ hạ, gió nổi rồi, trời lạnh hơn.”
Hà Thừa An khẽ nói, lấy một chiếc áo khoác ngoài màu vàng sáng từ trên giá xuống, muốn khoác lên vai hắn ta, nhưng lại bị hắn ta khẽ4đẩy ra, mất kiên nhẫn bóp trán, trên mặt lạnh như sương.
“Canh mấy rồi?” Tay Hà Thừa An dừng giữa không trung, “Canh hai rồi.”
Canh hai rồi, nàng đang làm gì? Chắc là đã ngủ say rồi nhỉ? Chắc nàng sẽ không nhớ mình đâu
Triệu Miên Trạch nhìn Hà Thừa An một cái, đón lấy áo khoác rồi vứt lên trên bàn, ánh mắt nhìn về phía đèn lồng, trong đầu lại hiện lên đôi mắt cười như trăng rằm mang theo sự láu cá, còn cả khóe miệng rõ ràng mang theo ý cười lại toát lên vẻ bướng bỉnh của nàng.
Đáng tiếc, mỗi ngày hắn ta đều nhớ nàng, lại không thể ngăn cản nàng về phủ Ngụy quốc công, cũng không thể làm nàng trở thành của mình trước ngày đại hôn, bấm tay tính toán3tới ngày hai mươi bảy tháng Chạp, hắn ta không khỏi chau mày
“Bệ hạ, Hồng A Ký tới rồi.” Người vào điện bẩm báo là Tiêu Ngọc, gã nhìn khuôn mặt u ám của Triệu Miên Trạch một cái, rồi lại khó hiểu nhìn về phía Hà Thừa An, Hà Thừa An bĩu môi, không nói gì, chỉ đi qua thêm nước ấm cho hắn ta
Tiêu Ngọc hiểu ý lui ra ngoài, một lát sau, A Ký mặc mũ giáp chỉnh tề nhẹ nhàng bước vào
Y hơi cúi đầu, quỳ một đầu gối xuống đất vái lạy
“Ty chức tham kiến bệ hạ...” Hồng A Kỷ là người mà Triệu Miên Trạch sắp xếp tới viện Sở Từ để trông chừng Hạ Sở, lúc này y vào cung, chỉ có thể chứng minh một việc: Bên phủ Ngụy quốc công có động tĩnh, hơn nữa rất nghiêm trọng, ít nhất cũng là chuyện mà trong phạm vi chức quyền của A Ký không thể xử lý được
Triệu Miên Trạch định thần trở lại, nhìn cái đầu cúi gằm xuống của A Kỷ, bàn tay đang cầm tấu sớ hơi căng thẳng, khuôn mặt hiền hòa căng ra, đặt tấu sớ xuống, xua tay.
“Đứng dậy nói đi.”
A Ký không đứng lên, vẫn nửa quỳ trong điện
Dưới ánh nến mờ ảo, gương mặt thanh tú của y hơi trắng bệch, lòng bàn tay siết chặt, rất lâu không có động tĩnh gì
Y biết rất rõ, sau khi thứ này được dâng lên sẽ mang tới sóng to gió lớn, vì thế lòng bàn tay nhất thời trở nên ướt át
“Tại sao không trả lời?”
Trên đỉnh đầu truyền tới giọng điệu ôn hòa hơi khàn của Triệu Miên Trạch, A Ký kinh ngạc, lúc ngẩng đầu, thấy hắn ta đang híp mắt nhìn mình, yết hầu nghẹn lại, một cảm giác nóng rực từ tận sâu trái tim truyền tới, thiêu đốt cơ thể y cứng đơ, giống như bị lửa đốt cháy, cổ họng khô khốc, nói không nên lời
Do dự chốc lát, cuối cùng y chầm chậm rút từ trong tay áo ra một thứ, đưa cho Hà Thừa Ân dâng lên Triệu Miên Trạch.
“Bệ hạ, có người từ viện Sở Từ truyền thứ này ra.”
Sắc mặt Triệu Miên Trạch lạnh lẽo, nhận lấy tờ giấy kia, vừa liếc nhìn đã như bị kim châm vào mông vậy, bật dậy thật mạnh từ trên ghế, động tác mạnh tới mức làm cho đống tấu sớ rơi xuống đất
“Thay y phục cho trẫm, tới phủ Ngụy quốc công!”
Chờ nàng nói ra hết, hắn mới kéo người nàng lại, khóa nàng vào giữa khuỷu tay mình, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng chân thành
“Xả giận đủ chưa?” “Ta đang xả giận sao?”
“Đúng vậy.”
Hắn khẳng định, vẻ mặt chính trực khiến Hạ Sơ Thất dở khóc dở cười, tiện tay vén một lọn tóc, thấp giọng nói, “Được
Cứ cho là ta đang xả giận đi
Vậy thì Tấn vương điện hạ, ngài có thể cho ta một lời giải thích hợp lý không?”
Mấy năm nay, hai người thường xuyên đầu khẩu nhưng chưa bao giờ cãi nhau
Nghe vậy, Triệu Tôn chau mày lại, xoa mặt nàng, “A Thất, chuyện này ta..
không thể nói được.”
“Sao vậy, thiên cơ còn chưa thể tiết lộ sao?” Khóe miệng Hạ Sơ Thất nhếch lên, chẳng để tâm liếc hắn một cái, trong đáy3mắt lướt qua một tia lạnh lùng: “Triệu Thập Cửu, chàng không phải là loại nam nhân không đáng tin đó, chàng tìm bất cứ lí do nào đều sẽ bị nhìn thấu
Thiếp tin chàng có nỗi khổ, vậy nên, chàng không cần phải nhắn nhủ điều gì, nhưng thiếp phải biết được lý do thật sự.”
Khóe miệng Triệu Tồn khẽ mỉm lại, dường như muốn nói, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Trong lòng Hạ Sơ Thất đã ngầm đoán được vài phần, thấy hắn vẫn như vậy, nàng trừng mắt với hắn một cái, đẩy mạnh cổ tay hắn ra, như thể đã sử dụng hết tính khí tốt của mình, giọng điệu thêm phần tức giận, “Thiếp nói thật với chàng
Tiểu Thập Cửu sắp tám tháng rồi, không có thứ gì quan trọng hơn nó, chàng1muốn thiếp bỏ nó, trừ phi chàng giết thiếp
Nếu không thì không thể được!”
“A Thất...” Trong giọng điệu trầm lắng của Triệu Tôn có một chút chua chát, hắn gọi tên nàng, giọng hắn kéo dài khiến tim Hạ Sơ Thất đập loạn, sống lưng lạnh buốt.
Nếu không phải không còn cách nào khác, Triệu Thập Cửu sẽ không như vậy.
Nhìn vào mắt hắn, nàng đột nhiên rùng mình.
Sau đó, nghe hắn nói, “Nếu buộc phải chọn một người giữa nàng và con, ta chỉ có thể chọn nàng.”
Đang là giữa hè nhưng đem lại mát mẻ
Trong màn đêm đen tối, hoàng thành chìm vào yên tĩnh.
Trong thư phòng của điện Chính Tâm, đèn vẫn chưa tắt
Trong đèn lồng thêu hoa mẫu đơn cao quý, ánh nến lấp lánh như giọt lệ phản chiếu bóng dáng cô độc của6Triệu Miên Trạch
Trên bàn cờ cách hắn ta không xa vẫn luôn bày một thế cờ mà hắn ta không có cách nào phá giải
Trên chiếc bàn trước mặt hắn ta đặt một chồng tấu sớ cao ngút thể hiện sự bất lực của thiên tử
Một trận bão gió ở Đống Uyển ảnh hưởng sâu sắc tới triều đình Đại Yến
Bách tính bình thường nghe được thì cũng chỉ là thêm một ít chủ đề bàn tán và chuyện cười mà thôi, nhưng đối với hoàng để mà nói, mỗi một chuyện có thể liên quan tới triều chính đều là đại sự
“Bệ hạ, gió nổi rồi, trời lạnh hơn.”
Hà Thừa An khẽ nói, lấy một chiếc áo khoác ngoài màu vàng sáng từ trên giá xuống, muốn khoác lên vai hắn ta, nhưng lại bị hắn ta khẽ4đẩy ra, mất kiên nhẫn bóp trán, trên mặt lạnh như sương.
“Canh mấy rồi?” Tay Hà Thừa An dừng giữa không trung, “Canh hai rồi.”
Canh hai rồi, nàng đang làm gì? Chắc là đã ngủ say rồi nhỉ? Chắc nàng sẽ không nhớ mình đâu
Triệu Miên Trạch nhìn Hà Thừa An một cái, đón lấy áo khoác rồi vứt lên trên bàn, ánh mắt nhìn về phía đèn lồng, trong đầu lại hiện lên đôi mắt cười như trăng rằm mang theo sự láu cá, còn cả khóe miệng rõ ràng mang theo ý cười lại toát lên vẻ bướng bỉnh của nàng.
Đáng tiếc, mỗi ngày hắn ta đều nhớ nàng, lại không thể ngăn cản nàng về phủ Ngụy quốc công, cũng không thể làm nàng trở thành của mình trước ngày đại hôn, bấm tay tính toán3tới ngày hai mươi bảy tháng Chạp, hắn ta không khỏi chau mày
“Bệ hạ, Hồng A Ký tới rồi.” Người vào điện bẩm báo là Tiêu Ngọc, gã nhìn khuôn mặt u ám của Triệu Miên Trạch một cái, rồi lại khó hiểu nhìn về phía Hà Thừa An, Hà Thừa An bĩu môi, không nói gì, chỉ đi qua thêm nước ấm cho hắn ta
Tiêu Ngọc hiểu ý lui ra ngoài, một lát sau, A Ký mặc mũ giáp chỉnh tề nhẹ nhàng bước vào
Y hơi cúi đầu, quỳ một đầu gối xuống đất vái lạy
“Ty chức tham kiến bệ hạ...” Hồng A Kỷ là người mà Triệu Miên Trạch sắp xếp tới viện Sở Từ để trông chừng Hạ Sở, lúc này y vào cung, chỉ có thể chứng minh một việc: Bên phủ Ngụy quốc công có động tĩnh, hơn nữa rất nghiêm trọng, ít nhất cũng là chuyện mà trong phạm vi chức quyền của A Ký không thể xử lý được
Triệu Miên Trạch định thần trở lại, nhìn cái đầu cúi gằm xuống của A Kỷ, bàn tay đang cầm tấu sớ hơi căng thẳng, khuôn mặt hiền hòa căng ra, đặt tấu sớ xuống, xua tay.
“Đứng dậy nói đi.”
A Ký không đứng lên, vẫn nửa quỳ trong điện
Dưới ánh nến mờ ảo, gương mặt thanh tú của y hơi trắng bệch, lòng bàn tay siết chặt, rất lâu không có động tĩnh gì
Y biết rất rõ, sau khi thứ này được dâng lên sẽ mang tới sóng to gió lớn, vì thế lòng bàn tay nhất thời trở nên ướt át
“Tại sao không trả lời?”
Trên đỉnh đầu truyền tới giọng điệu ôn hòa hơi khàn của Triệu Miên Trạch, A Ký kinh ngạc, lúc ngẩng đầu, thấy hắn ta đang híp mắt nhìn mình, yết hầu nghẹn lại, một cảm giác nóng rực từ tận sâu trái tim truyền tới, thiêu đốt cơ thể y cứng đơ, giống như bị lửa đốt cháy, cổ họng khô khốc, nói không nên lời
Do dự chốc lát, cuối cùng y chầm chậm rút từ trong tay áo ra một thứ, đưa cho Hà Thừa Ân dâng lên Triệu Miên Trạch.
“Bệ hạ, có người từ viện Sở Từ truyền thứ này ra.”
Sắc mặt Triệu Miên Trạch lạnh lẽo, nhận lấy tờ giấy kia, vừa liếc nhìn đã như bị kim châm vào mông vậy, bật dậy thật mạnh từ trên ghế, động tác mạnh tới mức làm cho đống tấu sớ rơi xuống đất
“Thay y phục cho trẫm, tới phủ Ngụy quốc công!”
/1583
|