Năm tháng chín ngày...
Hôm nay tôi vẫn phải thi, nhưng đã là môn cuối rồi.
Chợt cảm thấy thật hạnh phúc.
Nhìn cậu ấy đang ngồi ở góc phòng làm tôi còn cảm thấy vui vẻ hơn.
Cậu ấy được chuyển đến cùng phòng thi với tôi, danh sách bị đổi một chút.
Nhưng tôi cũng không quan tâm đến lí do lắm, có cậu ấy ở đây là tôi yên tâm rồi.
Không phải vì tôi muốn nhìn bài, hỏi bài hay chép bài cậu ấy.
Chỉ đơn giản là khi ở cạnh cậu ấy, tôi cảm thấy thật an toàn.
Hoặc là do chứng sợ người lạ của tôi.
Hoặc là do tôi đã thích cậu ấy quá nhiều.
Nói chung là, tôi không còn lo lắng nữa.
Giống như khi đang lênh đênh giữa biển khơi lại bám được vào chiếc phao cứu sinh vậy.
Tôi nói lênh đênh, không nói là chìm.
Vì rõ ràng là tôi đang nói đến một người có biết bơi. Giống như tôi, không có cậu ấy, vẫn có thể hoàn thành bài thi thật tốt. Nhưng cậu ấy cũng giống như chiếc phao của tôi, là chỗ dựa tinh thần cho tôi.
Mặc dù vị trí của tôi so với vị trí của cậu ấy xa lắc xa lơ.
Lại còn là kiểu mỗi người một bàn.
Cảm giác như cách xa vạn dặm, anh ở đầu sông em cuối sông ý.
Cơ mà vẫn tốt chán.
Tôi là người dễ hài lòng với cuộc sống mà.
Dù sao thì có cậu ấy ngồi cùng phòng thật sự là rất tuyệt ấy chứ.
Này nhé, nói thật chứ tôi không còn cảm thấy run nữa.
Đầu óc vô cùng tỉnh táo, bụng không quặn, không đau, không động tĩnh gì.
Tay không ướt đẫm mồ hôi, cũng không có vẻ gì là sẽ bẻ gãy bút viết.
Gió thổi qua. Kệ nó, chuyện thường thôi mà.
Riêng về phần trái tim, hình như nó lại càng đập mạnh so với trước đây rồi...
Haizzz, ai bảo cậu ấy lại hấp dẫn tôi đến thế cơ chứ.
Cặm cụi làm bài, khoảng thời gian mà tôi rút hết vốn liếng trong đầu ra, không mảy may quan tâm thế giới xung quanh nữa.
Cho đến khi làm xong, tôi mới nhận ra là mình làm... quá nhanh rồi.
Nhưng mà tôi cũng không có rảnh.
Kiểm tra lại bài một lượt, gấp lại để gọn gàng một bên.
Cho hết bút vào hộp, dọn mặt bàn sạch sẽ.
Xong rồi, tôi chống tay lên cằm, si mê nhìn cậu ấy.
Cậu ấy lúc đang làm bài là đẹp trai nhất!
Tôi cũng không biết ánh mắt điên rồ của tôi lúc ấy đã bị ai trông thấy chưa nữa.
Bởi vì ánh mắt tôi nhìn cậu ấy thật sự rất điên cuồng, mê đắm, nóng bỏng đến rực lửa.
Đấy là cá nhân tôi nghĩ thế, và chắc là cũng thế thật, vì tôi không tự soi gương mình lúc đó nên tôi không biết.
Tôi chỉ biết, phút giây ấy tôi đã rất muốn ôm chặt lấy cậu ấy, chặn môi cậu ấy lại, giữ cậu ấy cho riêng mình!
Đó quả thực là một suy nghĩ vượt quá khuôn phép đối với một đứa con gái chưa từng nắm tay ai như tôi.
Tôi đã nói rồi, sắc đẹp của cậu ấy rất hại nước hại dân mà.
Hôm nay tôi vẫn phải thi, nhưng đã là môn cuối rồi.
Chợt cảm thấy thật hạnh phúc.
Nhìn cậu ấy đang ngồi ở góc phòng làm tôi còn cảm thấy vui vẻ hơn.
Cậu ấy được chuyển đến cùng phòng thi với tôi, danh sách bị đổi một chút.
Nhưng tôi cũng không quan tâm đến lí do lắm, có cậu ấy ở đây là tôi yên tâm rồi.
Không phải vì tôi muốn nhìn bài, hỏi bài hay chép bài cậu ấy.
Chỉ đơn giản là khi ở cạnh cậu ấy, tôi cảm thấy thật an toàn.
Hoặc là do chứng sợ người lạ của tôi.
Hoặc là do tôi đã thích cậu ấy quá nhiều.
Nói chung là, tôi không còn lo lắng nữa.
Giống như khi đang lênh đênh giữa biển khơi lại bám được vào chiếc phao cứu sinh vậy.
Tôi nói lênh đênh, không nói là chìm.
Vì rõ ràng là tôi đang nói đến một người có biết bơi. Giống như tôi, không có cậu ấy, vẫn có thể hoàn thành bài thi thật tốt. Nhưng cậu ấy cũng giống như chiếc phao của tôi, là chỗ dựa tinh thần cho tôi.
Mặc dù vị trí của tôi so với vị trí của cậu ấy xa lắc xa lơ.
Lại còn là kiểu mỗi người một bàn.
Cảm giác như cách xa vạn dặm, anh ở đầu sông em cuối sông ý.
Cơ mà vẫn tốt chán.
Tôi là người dễ hài lòng với cuộc sống mà.
Dù sao thì có cậu ấy ngồi cùng phòng thật sự là rất tuyệt ấy chứ.
Này nhé, nói thật chứ tôi không còn cảm thấy run nữa.
Đầu óc vô cùng tỉnh táo, bụng không quặn, không đau, không động tĩnh gì.
Tay không ướt đẫm mồ hôi, cũng không có vẻ gì là sẽ bẻ gãy bút viết.
Gió thổi qua. Kệ nó, chuyện thường thôi mà.
Riêng về phần trái tim, hình như nó lại càng đập mạnh so với trước đây rồi...
Haizzz, ai bảo cậu ấy lại hấp dẫn tôi đến thế cơ chứ.
Cặm cụi làm bài, khoảng thời gian mà tôi rút hết vốn liếng trong đầu ra, không mảy may quan tâm thế giới xung quanh nữa.
Cho đến khi làm xong, tôi mới nhận ra là mình làm... quá nhanh rồi.
Nhưng mà tôi cũng không có rảnh.
Kiểm tra lại bài một lượt, gấp lại để gọn gàng một bên.
Cho hết bút vào hộp, dọn mặt bàn sạch sẽ.
Xong rồi, tôi chống tay lên cằm, si mê nhìn cậu ấy.
Cậu ấy lúc đang làm bài là đẹp trai nhất!
Tôi cũng không biết ánh mắt điên rồ của tôi lúc ấy đã bị ai trông thấy chưa nữa.
Bởi vì ánh mắt tôi nhìn cậu ấy thật sự rất điên cuồng, mê đắm, nóng bỏng đến rực lửa.
Đấy là cá nhân tôi nghĩ thế, và chắc là cũng thế thật, vì tôi không tự soi gương mình lúc đó nên tôi không biết.
Tôi chỉ biết, phút giây ấy tôi đã rất muốn ôm chặt lấy cậu ấy, chặn môi cậu ấy lại, giữ cậu ấy cho riêng mình!
Đó quả thực là một suy nghĩ vượt quá khuôn phép đối với một đứa con gái chưa từng nắm tay ai như tôi.
Tôi đã nói rồi, sắc đẹp của cậu ấy rất hại nước hại dân mà.
/24
|