Hai tháng mười ngày kể từ khi tôi quen cậu ấy...
Hôm nay là ngày đầu tiên, mở đầu cho chuỗi ngày thi giữa kì của chúng tôi.
Cả lớp lo lắng.
Có mấy đứa lặng lẽ giấu phao dưới ngăn bàn mà tưởng là không ai biết.
Có mấy đứa nghe nhạc để thả lỏng tinh thần.
Có mấy đứa nhìn chăm chăm vào sách, cố gắng nhồi nhét những chữ cuối cùng vào đầu.
Còn cậu ấy...
Hình như là ốm rồi.
Cậu ấy không nghỉ học.
Người như cậu ấy sẽ chẳng bao giờ nghỉ vào ngày thi.
Cậu ấy vẫn ngồi đó.
Nhưng là, cậu ấy ốm rồi.
Tại sao tôi biết ư?
Rõ quá rồi còn gì nữa.
Đôi mắt cậu ấy đờ đẫn hơn ngày thường rất nhiều, không còn sáng và đầy tình cảm nữa.
Môi cậu ấy khô khốc, thỉnh thoảng cậu ấy lại phải liếm môi.
Tôi sẽ không đề cập đến vấn đề khi cậu ấy liếm môi thì quyến rũ như thế nào.
Vì cậu ấy đang ốm, mà có ý đồ với người ốm thì thật là biến thái.
Cậu ấy cũng không lấy sách vở ra ôn trước giờ thi nữa.
Cậu ấy tự tin, nhưng không hề chủ quan đến vậy.
Thế thì là do cậu ấy quá mệt rồi.
Tôi nghĩ chắc là cậu ấy bị sốt.
Chà, triệu chứng của sốt là gì nhỉ?
Nếu không thể chạm thử vào xem cậu ấy có nóng không, thì tôi cũng chẳng biết triệu chứng nào khác của bênh sốt đâu.
Tôi đã nói rồi mà, tôi ngốc lắm.
Tôi vừa làm bài thi vừa liếc nhìn cậu ấy.
Tất nhiên là tôi đã né lúc cô trông thi đang nhìn tôi rồi.
Chứ không thì đến 99,99% cô tưởng là tôi đang nhìn bài mất.
Tay cậu ấy run run.
Trông cậu ấy như sắp ngất đến nơi ý.
Hết giờ, tôi chạy ra căng - tin mua bánh và sữa nóng cho cậu ấy, qua phòng y tế xin cô ít thuốc luôn.
Lúc đầu tôi chỉ định mua sữa nóng thôi, nhưng tôi không biết uống sữa rồi uống thuốc có bị đau bụng không nữa...
"Cho cậu."
Cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi.
"Nhìn cậu thảm lắm đấy, ăn rồi uống thuốc đi. Toàn đồ tớ kiểm tra rồi, còn hạn sử dụng nhé."
Cậu ấy cười.
"Cậu còn nhớ rõ vụ tớ bị ngộ độc thực phẩm cơ à?"
Hôm nay, tôi đã dũng cảm hơn rồi, nhỉ?
Hôm nay là ngày đầu tiên, mở đầu cho chuỗi ngày thi giữa kì của chúng tôi.
Cả lớp lo lắng.
Có mấy đứa lặng lẽ giấu phao dưới ngăn bàn mà tưởng là không ai biết.
Có mấy đứa nghe nhạc để thả lỏng tinh thần.
Có mấy đứa nhìn chăm chăm vào sách, cố gắng nhồi nhét những chữ cuối cùng vào đầu.
Còn cậu ấy...
Hình như là ốm rồi.
Cậu ấy không nghỉ học.
Người như cậu ấy sẽ chẳng bao giờ nghỉ vào ngày thi.
Cậu ấy vẫn ngồi đó.
Nhưng là, cậu ấy ốm rồi.
Tại sao tôi biết ư?
Rõ quá rồi còn gì nữa.
Đôi mắt cậu ấy đờ đẫn hơn ngày thường rất nhiều, không còn sáng và đầy tình cảm nữa.
Môi cậu ấy khô khốc, thỉnh thoảng cậu ấy lại phải liếm môi.
Tôi sẽ không đề cập đến vấn đề khi cậu ấy liếm môi thì quyến rũ như thế nào.
Vì cậu ấy đang ốm, mà có ý đồ với người ốm thì thật là biến thái.
Cậu ấy cũng không lấy sách vở ra ôn trước giờ thi nữa.
Cậu ấy tự tin, nhưng không hề chủ quan đến vậy.
Thế thì là do cậu ấy quá mệt rồi.
Tôi nghĩ chắc là cậu ấy bị sốt.
Chà, triệu chứng của sốt là gì nhỉ?
Nếu không thể chạm thử vào xem cậu ấy có nóng không, thì tôi cũng chẳng biết triệu chứng nào khác của bênh sốt đâu.
Tôi đã nói rồi mà, tôi ngốc lắm.
Tôi vừa làm bài thi vừa liếc nhìn cậu ấy.
Tất nhiên là tôi đã né lúc cô trông thi đang nhìn tôi rồi.
Chứ không thì đến 99,99% cô tưởng là tôi đang nhìn bài mất.
Tay cậu ấy run run.
Trông cậu ấy như sắp ngất đến nơi ý.
Hết giờ, tôi chạy ra căng - tin mua bánh và sữa nóng cho cậu ấy, qua phòng y tế xin cô ít thuốc luôn.
Lúc đầu tôi chỉ định mua sữa nóng thôi, nhưng tôi không biết uống sữa rồi uống thuốc có bị đau bụng không nữa...
"Cho cậu."
Cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi.
"Nhìn cậu thảm lắm đấy, ăn rồi uống thuốc đi. Toàn đồ tớ kiểm tra rồi, còn hạn sử dụng nhé."
Cậu ấy cười.
"Cậu còn nhớ rõ vụ tớ bị ngộ độc thực phẩm cơ à?"
Hôm nay, tôi đã dũng cảm hơn rồi, nhỉ?
/24
|