Đêm đó, Lương Sùng Nghị phải ngủ trên ghế sa lon trong thư phòng, vì có nói gì thì Chung Vũ Thần cũng không cho anh vào phòng, cô nói đó là chứng u uất vủa phụ nữ có thai, cho nên anh không được làm phiền.
Không có vợ yêu để ôm, khiến anh không thể ngủ được.Thế nhưng, họ mới kết hôn được mấy ngày, mà anh đã có thói quen có cô bên cạnh.
Nửa đêm, anh vẫn không buồn ngủ, liền đứng dậy rót cho mình một ly Whisky, chợt phát hiện ánh đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, anh thản nhiên đẩy hé cửa phòng, từ trong khe cửa nhìn thấy Chung Vũ Thần đang ngồi ở trước bàn, vẻ mặt nặng nề, không biết đang viết gì đó?
Sẽ không phải là giấy chứng nhận ly hôn chứ? Nghe nói phụ nữ có thai rất khó phục vụ, một khi chọc phải thì sẽ có chuyện không may, có lẽ hôm nay anh đã quá đáng đối với cô.
Anh bắt đầu lo lắng, yên lặng chờ đợi ở ngoài cửa, cho đến khi Chung Vũ Thần tắt đèn, lên giường, anh mới rón rén đi vào phòng ngủ, lấy kinh nghiệm bao nhiêu năm phá án, tuyệt đối sẽ không khiến người trên giường tỉnh giấc.
Anh lập tức nín thở, đưa tay cầm lấy đồ trên bàn, phát hiện đó là một quyển sổ ghi chép.
Mặc kệ là cái gì, nhất định anh phải biết Chung Vũ Thần đang nghĩ gì, vì vậy, anh hạ quyết tâm lấy mất cuốn sổ, cho đến khi ra khỏi phòng ngủ, anh mới nhìn ra đó là một quyển ghi chép màu xanh.
Mở ra tờ thứ nhất, anh đã nhìn thấy hai chữ mấu chốt, "Đại ca. . . . . ."
Rốt cuộc cái này viết thứ gì? Hình như là bí mật quan trọng, khiến anh muốn khám phá, mà càng xem sẽ càng khiến anh kinh ngạc, càng cảm động hơn. . .
******
Sáng sớm hôm sau, là một ngày chủ nhật nhàn nhã, Lương Sùng Nghị đã ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, dự định làm mấy món thật ngon, để cho khẩu vị của vcô được tốt hơn.
Anh đang định vươn tay lấy ra một điếu thuốc, sờ vào túi đều trống không, lúc này anh mới nhớ tới mình đã cai thuốc rồi, vì muốn vợ và đứa bé khỏe mạnh, mà anh không nên hút thuốc lá nữa.
Như vậy, ăn kẹo cao su cũng được!
"Anh!" Chung Vũ Thần đột nhiên vọt vào trong phòng bếp .
"Anh không gọi là anh, anh có tên." Anh nhai kẹo cao su, đến đầu cũng không xoay lại.
"Anh. . . . . Sùng Nghị." Cô rất gượng gạo, rất không tự nhiên gọi anh.
"Có chuyện gì sao?" Lúc này anh mới mỉm cười nhìn cô.
"Anh có phải là đã. . . . . . Đi vào trong phòng ngủ hay không?" Cô nắm chặt hai tay, hiển nhiên rất khẩn trương.
"Không có! Anh luôn ở trong thư phòng. Làm sao vậy? Có đồ không tìm thấy sao?"
"Không có. . . . . . Không có gì cả"
"Vậy thì tốt." Anh theo thói quen sờ lên đầu cô, mà cô cũng không muốn cự tuyệt.
"Anh ở đây. . . . . . Ăn cái gì vậy? Kẹo cao su sao?" Cô nhìn thấy cực kì mê muội.
"Đúng vậy! Anh cai thuốc rồi. Có muốn ăn một cái hay không?"
"Không muốn!" Tại sao anh có thể cười vui vẻ như vậy? Còn cô thực sự sắp điên lên đây!
Cô cắn cắn môi dưới, xoay người đi tới phòng khách, không bao lâu liền truyền đến tiếng lục tung.
Lương Sùng Nghị tạm thời quyết định giữ yên lặng, tay tiếp tục nấu đồ ăn, không tới 30 phút đã làm xong nhiều món ngon.
"Tiểu Thần, ăn cơm." Anh gọi.
"Em không ăn. . . . . ." Chung Vũ Thần miễn cưỡng ngồi lên ghế sa lon, quyển sổ quan trọng nhất, bí mật nhất, kỷ niệm lại không thấy đâu, thì cô làm sao có khẩu vị?
"Tiểu Thần, bây giờ em là một người ăn, nhưng hai người bổ, em không thể ngược đãi mình như vậy!" Anh kéo cô đến trước bàn ăn, thay cô bưng lên một bàn ăn sáng kiểu tây.
"Vâng, dù sao thì đứa bé cũng quan trọng nhất?" Cô giận dỗi nói.
Cái gọi là người yêu cãi vả chính là việc này sao? Ê ẩm, ngọt ngào, không thể nói thích, nhưng lại không phải ghét, thật là lạ! Chung Vũ Thần cũng không hiểu được bản thân đang làm cái gì nữa?
Lương Sùng Nghị chỉ cười không đáp, anh hiểu được trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng anh vẫn chưa muốn vạch trần ra, bởi vì anh muốn cho cô trừng phạt nho nhỏ, ai bảo cô muốn sinh khí như vậy?
"Ăn nhiều một chút, bảo bảo đang cần dinh dưỡng !" Anh không ngừng gắp thức ăn cho cô.
Chung Vũ Thần bĩu môi, hiển nhiên rất không thích lời như vậy, rồi lại không còn hơi sức cùng anh tranh cãi.
Ăn xong bữa sáng, anh mang bát đĩa đi rửa, ở trong phòng bếp lề mề hơn 10', lại thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Chung Vũ Thần lục lọi trong phòng, xem ra cô thật sự rất khẩn trương!
Anh im lặng đi vào trong phòng, từ phía sau ôm lấy cô, "Rốt cuộc em đang tìm gì vậy?
Có muốn anh giúp một tay không?"
Cô bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, "Không. . . . . . Không cần, dù sao. . . Chuyện không liên quan tới anh."
"Cùng anh khách khí như vậy?"
"Em. . . . . . Em và anh vốn . . . . . . Không có gì."
"Em bị mắc bệnh mất trí sao? Chúng ta đã kết hôn rồi." Anh cúi đầu hôn trộm lên má cô một cái.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh chớ quản chuyện của em!" Cô giùng giằng muốn kéo dài khoảng cách với anh, thế nhưng anh lại càng thân mật ôm lấy cô, làm hại nhịp tim cô không nghe chỉ bảo.
"Tại sao anh có thể mặc kệ em chứ? Anh hiểu
rõ trong lòng em sốt ruột, không phải sao?”
Cô tạm ngừng động tác, hoài nghi nhìn anh, không xác định anh đã biết cái gì?
“Anh phát hiện một thứ đồ, bởi vì…hình như thứ này viết về anh thì phải!” Anh nở nụ cười, lấy ra từ phía sau lưng một quyển sổ màu xanh.
“Anh…anh…làm sao anh có thể?” Cả người cô choáng váng.
“Sao anh không thể? Làm chồng đương nhiên là muốn hiểu rõ tâm tình vợ mình, cũng như trong đó viết gì, em yêu anh đã lâu rồi phải không?” Anh phát hiện mình cũng biết bắt nạt người khác, ha ha ha!
Ánh mắt của cô mở to, đôi môi bắt đầu run rẩy: “Không! Em không có… Em không có thích anh… Thật sự, anh không cần cảm thấy phức tạp… Em sẽ đốt quyển sổ này đi.”
Thái độ của anh thần bí, giơ cao tay không cho cô cầm lại quyển sổ: “Nếu như…anh không cảm thấy phức tạp thì sao?”
“Anh không cần gạt em, em không muốn sự đồng cảm… không cần sự thương tiếc…lại càng không muốn trách nhiệm.”
Anh có con mới cưới, là đã đủ đáng thương, nếu như anh phát hiện người vợ của mình đã yêu anh sâu sắc như thế nào, chỉ sợ rằng anh sẽ càng cảm thấy bế tắc.
Nhất định cô có thể dừng lại thứ cảm tình này, không phải là cô không muốn!
Cô dùng sức đẩy anh ra, xoay người đi tới cửa, anh liền ôm lấy cô từ sau lưng, hai chân cô như nhũn ra không còn sức lực, đôi tay ôm đầu mình, thân thể không khỏi trượt xuống: “Van xin anh…không nên như vậy… Em không muốn khóc trước mặt anh!”
Cô vừa mới nói xong chữ ‘khóc’, nước mắt cũng đã liên tiếp rơi xuống.
Không có cách nào, cô không có cách nào, mặc dù trong đầu nói một trăm lần, một ngàn lần sự quyết tâm, nước mắt của cô vẫn không dừng lại. Không thể kiềm nén…tất cả tâm tình…
“Đứa ngốc.” Anh hết sức thở dài.
Tại sao có thể có hai người ngốc như vậy? Cô ngốc, cho nên mới thích người đàn ông giống như anh, nhưng anh ngu hơn. Thế nhưng đến bây giờ mới phát hiện cô đáng yêu cỡ nào.
“Em không phải cố ý muốn khóc… Em sẽ lập tức lau khô nước mắt…” Cô dùng tay áo ra sức lau nước mắt, nhưng mà trên mặt vừa khô thì đã lại ướt, hoàn toàn không có biện pháp kiềm nén nước mắt, dù sao đây cũng là uất ức và chua xót cô tích lũy bao lâu, thích và khổ sở…
Anh bế ngang cô, để cho cả người cô dựa vào trong ngực anh, Chung Vũ Thần lập tức lắc đầu: “Anh đừng quản việc của em…để em cứ khóc là được… Thật sự! Em không sao.”
“Anh làm sao có thể mặc kệ em?”
“Không cần đối tốt với em như vậy… Em sẽ không chịu được!” Cô nghẹn ngào một tiếng, tâm tình sắp sụp đổ.
Anh cẩn thận đặt cô lên giường, đối đãi cô như búp bê trân quý.
“Đừng động đậy, ngồi xuống.” Lời của anh chắc chắn khiến cô không dám nhúc nhích…
Anh cầm lấy một cái khăn lông trong phòng tắm, lấy nước nóng ngâm qua, sau đó đi tới ngồi xổm trước mặt cô, cẩn thận lau đi nước mắt cho cô, để khăn lông ấm áp làm dịu cặp mắt sưng đỏ.
Mặc dù trong lòng đã bình tĩnh lại, nhưng anh dịu dàng càng khiến cô muốn khóc, nên nước mắt lại chảy xuống gương mặt.
“Làm sao vẫn còn khóc không ngừng vậy?” Anh tiến gần mặt cô hơn, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên hai mắt cô, “Chớ khóc nữa, anh không muốn người anh yêu rơi nước mắt.”
Anh…anh mới vừa đang nói cái gì? Chung Vũ Thần ngây dại, hoàn toàn không có phản ứng.
Anh đứng lên, cầm lấy điện thoại bên đầu giường, tắt máy, thậm chí cả sim và pin cũng bị tháo ra.
“Anh đang làm cái gì vậy?” Cô không hiểu việc này.
“Anh không muốn bất kể ai tới quấy rầy chúng ta, chúng ta phải ở bên nhau.”
Xong rồi! Nhìn thấy rồi, anh đã xem qua nội dung quyển sổ, mặt của cô lập tức nóng lên.
Anh mỉm cười đứng lên, đi ra ngoài xe, đến bộ đàm cũng lấy xuống, rồi khóa trái cửa, như vậy thì sẽ không có người tới quấy rầy.
“Ở thám tử tư có thể sẽ có người tìm anh…” Cô khẩn trương cắn đầu ngón tay.
“Kêu bọn họ tự mình giải quyết đi! Anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
“Anh… Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
“Anh muốn cùng em nói chuyện” Anh nằm dài trên giường, cầm lên quyển sổ ghi chép, lật ra một tờ trong đó, “Uhm! Chỗ này viết ngày đầu tiên em tới làm việc…”
“Đừng! Không nên nhìn!” Cô mắc cỡ chết đi được.
“Không phải em muốn biết tâm tình của anh lúc đó sao?”
“Cái gì?” Cô không ngờ anh sẽ có phản ứng này.
Anh sờ lên đầu cô nói, "Anh vẫn luôn là một người đàn ông nghiêm túc, khi em gọi anh một tiếng đại ca, thì cũng là lần đầu tiên trong nhiều năm qua có một đứa bé gọi anh như vậy, và trong phút chốc đó anh đã bị hù dọa, bởi vì trên mặt em đều là ánh mặt trời, anh gần như cảm thấy chói mắt, nhưng cũng cảm thấy rất ấm áp."
"Thật sao?" Chung Vũ Thần ngơ ngác hỏi.
Anh tiếp tục nói tiếp, "Nói đến cà phê em pha, thì thật ra, mỗi sáng có thể ở cùng em một tiếng đồng hồ, là anh đã cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu, còn nếu như một ngày không được bắt đầu như vậy, thì làm chuyện gì cũng không thoải mái."
Hóa ra là không chỉ có một mình cô cảm thấy! Trong mắt cô ươn ướt.
"Ngày mà anh tới nhà em, bị bạn bè của em hiểu lầm là bạn trai em, thật ra thì trong lòng anh rất vui mừng. Nhưng mà anh lại không dám để mình suy nghĩ nhiều, vì anh lớn hơn em những mười tuổi, lại đã từng ly hôn, cho nên cũng không thể hợp với em. Vì vậy, anh ra lệnh cho mình chỉ có thể coi em trở thành em gái, không cho phép mình có suy nghĩ gì khác."
"Làm sao. . . . . . Làm sao có thể như vậy?"Cô không tin nói.
"Em không biết rằng anh rất tự ti đâu? Nhất là khi Tiểu Minh tới, cậu ta vừa trẻ tuổi lại tuấn tú, cùng với em thì giống như một đôi trời sinh, làm anh càng không dám đối mặt với em.
Ngày đó nhìn thấy hai người ở cùng nhau trên mái nhà, anh thiếu chút nữa đã sụp đổ, anh cho là cơn ác mộng đó lại xảy ra."
"Em và cậu ấy không phải như vậy. . ." Cô vội vã giải thích.
"Chuyện của cậu ta và Thượng Duy, anh cũng mới phát hiện trong quyển sổ, anh thật sự rất chậm hiểu thì phải? Còn nữa, ở ngay buổi lễ tốt nghiệpđêm hôm đó, anh bởi vì có việc gấp đi trước, trong lòng anh thấy vô cùng áy náy, sau khi xử lý xong mọi chuyện, anh đã lái xe đến trước cửa nhà em, thấy đèn cửa sổ bật sáng rồi lại tắt, cũng chính lúc đó anh đã đợi đến sáng sớm mới rời khỏi, suy nghĩ một trăm lần muốn nhấn chuông cửa, nhưng cũng chùn bước một trăm lần."
Chung Vũ Thần nắm thật chặt ống tay áo anh, trong cổ họng tắc nghẹn không nói ra lời.
"Em nằm viện, anh rất đau lòng, anh mắng em, nhưng anh càng giận mình hơn. Ở bệnh viện một tuần, anh cho phép mình cưng chiều em, anh đã tự nói với mình chỉ xem em thành em gái, cho nên chỉ cần đối tốt với em là được rồi. Thế nhưng, đến hôm uống rượu đêm đó, anh cho là mình nằm mộng, khiến cho anh xấu hộ không thôi, bởi vì anh mơ thấy mình ôm em. Có lẽ anh nhận ra cảm giác rất chân thật, nhưng anh không dám đối mặt với điều này, mới có thể không ngừng thuyết phục mình đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng." Nói như vậy, nhưng anh cũng nhớ một chút xíu, anh không có quên toàn bộ.
"Sau đó anh biết được em mang thai, anh tức giận vô cùng, anh không cso cách nào tưởng tượng được người khác có được em. Nhưng khi anh nghe Tiểu Minh nói, đêm hôm đó là em ở lại chăm sóc anh, anh đột nhiên không còn tức giận, cũng không có cảm giác tội lỗi, bởi vì anh có thể lấy cớ cưới em làm vợ, sẽ không có gì phải lo lắng.
"Cho nên, bé ngốc à, làm sao em có thể cho là anh cưới em vì trách nhiệm chứ? Đứa nhỏ này chính là bà mai của chúng ta! Có nó, anh mới có thể đi cầu hôn với cha mẹ em, không phải sao? Anh là cam tâm tình nguyện đeo lên vai trách nhiệm này, bởi vì anh không dám trực tiếp cầu hôn em, anh chỉ có thể dùng lý do này để thuyết phục em, thuyết phục mọi người.
Bọn họ lòng vòng nhiều đường như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ vì thiếu dũng khí? Quá mù quáng.
Chung Vũ Thần lắc đầu hỏi: "Tại sao không nói cho em biết từ sớm chứ? Anh khiến cho chúng ta đau khổ như vậy. . . . . ."
Anh lặng lẽ thở dài, "Em còn trẻ như vậy, đơn thuần như vậy, anh không dám xác định rằng em có thể biết mình cần gì hay không? Hỏng bét hơn chính là anh không có một chút lòng tin nào với mình, chỉ dám ra vẻ muốn giữ lấy em, bởi vì, anh lấy vợ trước làm cái cớ, nhưng thật ra thì bản thân anh không có cảm giác an toàn. Cho đến khi anh thấy được cuốn sổ của em, anh mới hiểu rõ tâm tình của em, cũng mới dám thẳng thắn với em như vậy."
Trời ạ! Trong đầu cô trừ trời ạ ra! Thật sự không nghĩ ra được những từ gì khác.
"Anh. . . . . . Đã sớm phát hiện ra cuốn sổ đúng không?"
"Không sai, là tối qua anh đã thấy, nhưng vì muốn cho em một trừng phạt nho nhỏ, nên bây giờ anh mới nói ra ."
"Tại sao?" Cô gấp gáp đến phát điên rồi !
"Ai bảo em hiểu lầm anh chứ?"
"Nhưng. . . Ai biết anh đang nghĩ gì?"
Cô khờ khạo như vậy, đến tột cùng là đáng yêu hay đáng ghét đây? Bất kể như thế nào, anh cũng chỉ có thể cười khổ nói: "Đứa ngốc, em cho rằng có người đàn ông nào vì chịu trách nhiệm mà quỳ xuống sao?
Lại huy động mọi người đi làm tiệc cưới? Hơn nữa còn từ bỏ thuốc lá?
Dĩ nhiên không thể nào, chỉ có vì người yêu mới có thể làm như vậy."
"Anh. . . Làm sao có thể. . . . . . Yêu em ? Em không tin!" Cô còn giống như đang nằm mộng.
"Chính anh cũng không dám tin tưởng, anh vẫn ra lệnh cho mình chỉ có thể coi em là em gái, cho dù anh thích được ở cùng em, cũng không thể có ý nghĩ không an phận với em. Nhưng mà, đêm đó nhìn thấy em mặc chiếc váy màu trắng, đi ra từ cửa chính nhà em, anh chỉ muốn lập tức lấy em về nhà. Bởi vì. . . Em gần như đột nhiên lớn lên, không phải là một đứa bé nữa, nên anh không có cách nào đối xử với em như đứa bé."
Anh hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó, cảm xúc tươi đẹp còn lắng đọng trong lòng, thấy cô giống như một công chúa, thì anh chỉ sợ mình không phải hoàng tử, bởi vì anh quá già rồi.
"Thật sao?" Thì ra là ba bà tiên bạn học của cô đã thật sự biến cô thành công chúa rồi. "Không cho phép hoài nghi, anh yêu em, biết không?" Anh ép buộc nói.
Nhưng cô không nghe theo !"Em vẫncòn hoài nghi, vậy anh sẽ phải thuyết phục em nữa." Anh vỗ trán một cái, "Trời! người vợ xảo trá, thật hết cách với em."
"Ừ. . . . . . Em còn chưa có cách tin tưởng!"
Nhìn nét mặt cô hồn nhiên chân thật, anh không khỏi hôn lên môi cô, quyết định lấy thân thuyết phục cô, dù sao cuối tuần này còn dài!
*******
Màn đêm buông xuống, sau rèm che cửa sổ, thì trong đó đều luôn che giấu cảnh xuân vô hạn.
"Tin không?" Hoan ái kịch liệt, Lương Sùng Nghị cúi đầu hỏi vợ yêu của mình, mồ hôi trên người không ngừng nhỏ giọt trước ngực cô, gần như muốn làm bỏng cô.
"Em. . . . . . Em tin tưởng rồi. . . . . . Van xin anh, . . . Dừng lại đi!" Cô thật sự không thể chịu nổi nữa.
"Chờ thêm chút nữa, nhiều hơn chút nữa." Anh còn chưa đủ.
Đôi tay Cung Vũ Thần bấu víu bả vai anh, cắn lên môi dưới màu hồng, gần như không có cách nào kìm chế mà bật ra tiếng than nhẹ. .
"Thích không? Thích anh yêu em như vậy không? Nói ra cho anh nghe." Anh giữ lấy, xâm chiếm cô, lại cố ý trì hoãn động tác, muốn cô say mê, muốn cô hòa tan.
"Em. . . . . . Em không biết. . . . . . Em không thể chịu nổi. . ." Cô không nhịn được làm nũng, bởi vì thật sự mệt mỏi.
"Cô vợ đáng yêu của anh, anh sẽ làm cho em biết rằng thế nào mới không chịu nổi." Anh khẽ mỉm cười, kéo cao hai chân cô, tinh thần hăng hái chạy nước rút.
"Sùng Nghị. . . . . ." Cô không kìm nén được gọi tên anh, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa say mê, khiến cho anh càng thêm mãnh liệt, một lòng muốn cô cùng lên đỉnh núi.
"Tiểu Thần, Tiểu Thần dễ thương, em là của anh! Mãi mãi là vậy!" Anh lẩm bẩm nói lên lời thề, rồi nắm hông và mông cô, cuối cùng phóng thích sự nóng bỏng trong cơ thể cô.
Hai người cùng nhau đi tới Thiên đường, lại chậm rãi rơi xuống nhân gian, lồng ngực dán vào nhau, thở hổn hển, sau khi mãnh liệt càng ấm áp, chỉ có hai người yêu nhau mới có thể cảm nhận được sự yên tĩnh này.
"Có khỏe không?" Anh hôn lên mái tóc cô hỏi.
"Ừ. . ." Cô vuốt đi mồ hôi trên lồng ngực anh, cảm nhận nhịp đập của anh bình ổn."Thì ra là. . . Anh muốn dùng loại phương pháp này để thuyết phục. . . . . ." Chung Vũ Thần cũng không phân rõ đây là thuyết phục hay là ép bức.
"Đây mới là phương pháp thực tế nhất, không phải sao?" Anh úp mặt lên mái tóc cô, cười nhẹ.
"Anh thật là!" Cô đưa tay khẽ vuốt tóc anh, "Giống như là em thiếu anh vậy!"
"Dĩ nhiên, ai bảo em ngày ngày theo sát anh? Khiến cho anh động lòng, lại không thể động thủ, nên rất khổ sở!" Anh nhanh chóng đẩy hết trách nhiệm.
"Anh nói như là em sai vậy. . . . . ." Mặc dù Chung Vũ Thần oán trách, nhưng lại không thể che giấu được sự nũng nịu.
Hai người nói qua ngọt ngào, khiến hơi thở yêu thương lan tỏa trong phòng, không có ai muốn ngủ, mà đêm vẫn dài.
Không biết qua bao lâu, bọn họ cũng quên luôn thời gian trên đời, anh ngẩng đầu lên nói: "Không được! Hiện tại đến lượt anh không tin em, em thật sự yêu anh sao?"
"Dĩ nhiên, đó là đương nhiên!" Cô ngẩn ra, chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ nghi ngờ, khiến cô không hiểu sao? Mà anh cũng đã đọc hết tâm sự của cô.
Anh lập tức hiện lên nụ cười tà ác, "Vậy thì cho anh thêm một lần, anh còn muốn. . . . . ."
Không thể nào? Toàn thân cô cũng sắp rời rạc, vậy mà anh vẫn còn có tinh thần muốn thêm lần nữa?
"Làm sao anh lại vậy? Người ta. . . . . . Trong bụng còn có đứa bé đấy!" Cô thử kiếm cớ.
"Anh sẽ rất dịu dàng, anh không phải luôn luôn dịu dàng sao?"
"Đúng là như vậy! Nhưng. . . A! Anhđừng đụng nơi đó. . . . . ."
Trong mắt của anh lóe lên tia hài lòng, ánh sáng bướng bỉnh, cực kỳ giống một đứa bé trai, "Anh càng muốn, anh muốn để cho em không chịu nổi, anh muốn để cho em bất tỉnh, anh muốn! Anh thật sự muốn!"
"Ừ. . . . . ." Chung Vũ Thầm muốn nói cũng không kịp, thì lại bị chiếm giữ lấy.
Sự thầm mến cũng tạm biệt từ đêm này, tình yêu cuồng nhiệt đã khẽ khàng tiến tới, khiến hai người đều mơ màng, nóng lên, thậm chí sốt lên, dấy lên ngọn lửa không ngừng lan tràn, không thể đè nén. . . . . .
******
Ngày mười bảy tháng tám, thời tiết giống như cầu vồng rực rỡ.
Cuốn sổ nhật kí cũng phải kết thúc, đây là tờ cuối cùng, bởi vì, hạnh phúc của tôi đang mới bắt đầu, cho nên, tôi phải lại đi mua một cuốn sổ mới.
*****
Cũng trong một buổi tối, ở dưới mái nhà khác.
Hậu Thượng Duy từ trong mộng tỉnh lại, rất không vui vì phát hiện bên cạnh trống rỗng, liền ngẩng đầu lên lạnh lùng hỏi;"Em đang làm gì vậy?"
Trịnh Lập Minh đang ngồi đằng trước, nghe thấy tiếng nói khiến toàn thân chấn động, cứng đờ, xoay đầu lại, "A! Anh Duy, không phải anh đã ngủ rồi sao?"
"Ai dạy em cách lén chạy trốn, đương nhiên là anh không ngủ ngon rồi."
"Thật xin lỗi. . . Đợi em một chút. . . . . . Em lập tức đi ngủ cùng anh!"
Hậu Thượng Duy nheo mắt lại, nhìn cậu mở ra ngăn kéo, nhét thứ đồ gì đó, còn giả bộ vô tội, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi."Em đang giấu thứ gì đấy?"
"Không có, không có." Trịnh Lập Minh liều mạng lắc đầu.
Hậu Thượng Duy bò xuống giường, một tay kéo cậu vào trong ngực, kiềm chế thân thể cậu, "Gì vậy, em cho rằng mình thắng nổi sức của anh sao? Lấy ra!"
"Không cần, Anh Duy, thật sự không có gì!" Tiếng nói Trịnh Lập Minh tràn đầy hoảng sợ.
--- ------o0~~~End~~~0o---- -----
Không có vợ yêu để ôm, khiến anh không thể ngủ được.Thế nhưng, họ mới kết hôn được mấy ngày, mà anh đã có thói quen có cô bên cạnh.
Nửa đêm, anh vẫn không buồn ngủ, liền đứng dậy rót cho mình một ly Whisky, chợt phát hiện ánh đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, anh thản nhiên đẩy hé cửa phòng, từ trong khe cửa nhìn thấy Chung Vũ Thần đang ngồi ở trước bàn, vẻ mặt nặng nề, không biết đang viết gì đó?
Sẽ không phải là giấy chứng nhận ly hôn chứ? Nghe nói phụ nữ có thai rất khó phục vụ, một khi chọc phải thì sẽ có chuyện không may, có lẽ hôm nay anh đã quá đáng đối với cô.
Anh bắt đầu lo lắng, yên lặng chờ đợi ở ngoài cửa, cho đến khi Chung Vũ Thần tắt đèn, lên giường, anh mới rón rén đi vào phòng ngủ, lấy kinh nghiệm bao nhiêu năm phá án, tuyệt đối sẽ không khiến người trên giường tỉnh giấc.
Anh lập tức nín thở, đưa tay cầm lấy đồ trên bàn, phát hiện đó là một quyển sổ ghi chép.
Mặc kệ là cái gì, nhất định anh phải biết Chung Vũ Thần đang nghĩ gì, vì vậy, anh hạ quyết tâm lấy mất cuốn sổ, cho đến khi ra khỏi phòng ngủ, anh mới nhìn ra đó là một quyển ghi chép màu xanh.
Mở ra tờ thứ nhất, anh đã nhìn thấy hai chữ mấu chốt, "Đại ca. . . . . ."
Rốt cuộc cái này viết thứ gì? Hình như là bí mật quan trọng, khiến anh muốn khám phá, mà càng xem sẽ càng khiến anh kinh ngạc, càng cảm động hơn. . .
******
Sáng sớm hôm sau, là một ngày chủ nhật nhàn nhã, Lương Sùng Nghị đã ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, dự định làm mấy món thật ngon, để cho khẩu vị của vcô được tốt hơn.
Anh đang định vươn tay lấy ra một điếu thuốc, sờ vào túi đều trống không, lúc này anh mới nhớ tới mình đã cai thuốc rồi, vì muốn vợ và đứa bé khỏe mạnh, mà anh không nên hút thuốc lá nữa.
Như vậy, ăn kẹo cao su cũng được!
"Anh!" Chung Vũ Thần đột nhiên vọt vào trong phòng bếp .
"Anh không gọi là anh, anh có tên." Anh nhai kẹo cao su, đến đầu cũng không xoay lại.
"Anh. . . . . Sùng Nghị." Cô rất gượng gạo, rất không tự nhiên gọi anh.
"Có chuyện gì sao?" Lúc này anh mới mỉm cười nhìn cô.
"Anh có phải là đã. . . . . . Đi vào trong phòng ngủ hay không?" Cô nắm chặt hai tay, hiển nhiên rất khẩn trương.
"Không có! Anh luôn ở trong thư phòng. Làm sao vậy? Có đồ không tìm thấy sao?"
"Không có. . . . . . Không có gì cả"
"Vậy thì tốt." Anh theo thói quen sờ lên đầu cô, mà cô cũng không muốn cự tuyệt.
"Anh ở đây. . . . . . Ăn cái gì vậy? Kẹo cao su sao?" Cô nhìn thấy cực kì mê muội.
"Đúng vậy! Anh cai thuốc rồi. Có muốn ăn một cái hay không?"
"Không muốn!" Tại sao anh có thể cười vui vẻ như vậy? Còn cô thực sự sắp điên lên đây!
Cô cắn cắn môi dưới, xoay người đi tới phòng khách, không bao lâu liền truyền đến tiếng lục tung.
Lương Sùng Nghị tạm thời quyết định giữ yên lặng, tay tiếp tục nấu đồ ăn, không tới 30 phút đã làm xong nhiều món ngon.
"Tiểu Thần, ăn cơm." Anh gọi.
"Em không ăn. . . . . ." Chung Vũ Thần miễn cưỡng ngồi lên ghế sa lon, quyển sổ quan trọng nhất, bí mật nhất, kỷ niệm lại không thấy đâu, thì cô làm sao có khẩu vị?
"Tiểu Thần, bây giờ em là một người ăn, nhưng hai người bổ, em không thể ngược đãi mình như vậy!" Anh kéo cô đến trước bàn ăn, thay cô bưng lên một bàn ăn sáng kiểu tây.
"Vâng, dù sao thì đứa bé cũng quan trọng nhất?" Cô giận dỗi nói.
Cái gọi là người yêu cãi vả chính là việc này sao? Ê ẩm, ngọt ngào, không thể nói thích, nhưng lại không phải ghét, thật là lạ! Chung Vũ Thần cũng không hiểu được bản thân đang làm cái gì nữa?
Lương Sùng Nghị chỉ cười không đáp, anh hiểu được trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng anh vẫn chưa muốn vạch trần ra, bởi vì anh muốn cho cô trừng phạt nho nhỏ, ai bảo cô muốn sinh khí như vậy?
"Ăn nhiều một chút, bảo bảo đang cần dinh dưỡng !" Anh không ngừng gắp thức ăn cho cô.
Chung Vũ Thần bĩu môi, hiển nhiên rất không thích lời như vậy, rồi lại không còn hơi sức cùng anh tranh cãi.
Ăn xong bữa sáng, anh mang bát đĩa đi rửa, ở trong phòng bếp lề mề hơn 10', lại thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Chung Vũ Thần lục lọi trong phòng, xem ra cô thật sự rất khẩn trương!
Anh im lặng đi vào trong phòng, từ phía sau ôm lấy cô, "Rốt cuộc em đang tìm gì vậy?
Có muốn anh giúp một tay không?"
Cô bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, "Không. . . . . . Không cần, dù sao. . . Chuyện không liên quan tới anh."
"Cùng anh khách khí như vậy?"
"Em. . . . . . Em và anh vốn . . . . . . Không có gì."
"Em bị mắc bệnh mất trí sao? Chúng ta đã kết hôn rồi." Anh cúi đầu hôn trộm lên má cô một cái.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh chớ quản chuyện của em!" Cô giùng giằng muốn kéo dài khoảng cách với anh, thế nhưng anh lại càng thân mật ôm lấy cô, làm hại nhịp tim cô không nghe chỉ bảo.
"Tại sao anh có thể mặc kệ em chứ? Anh hiểu
rõ trong lòng em sốt ruột, không phải sao?”
Cô tạm ngừng động tác, hoài nghi nhìn anh, không xác định anh đã biết cái gì?
“Anh phát hiện một thứ đồ, bởi vì…hình như thứ này viết về anh thì phải!” Anh nở nụ cười, lấy ra từ phía sau lưng một quyển sổ màu xanh.
“Anh…anh…làm sao anh có thể?” Cả người cô choáng váng.
“Sao anh không thể? Làm chồng đương nhiên là muốn hiểu rõ tâm tình vợ mình, cũng như trong đó viết gì, em yêu anh đã lâu rồi phải không?” Anh phát hiện mình cũng biết bắt nạt người khác, ha ha ha!
Ánh mắt của cô mở to, đôi môi bắt đầu run rẩy: “Không! Em không có… Em không có thích anh… Thật sự, anh không cần cảm thấy phức tạp… Em sẽ đốt quyển sổ này đi.”
Thái độ của anh thần bí, giơ cao tay không cho cô cầm lại quyển sổ: “Nếu như…anh không cảm thấy phức tạp thì sao?”
“Anh không cần gạt em, em không muốn sự đồng cảm… không cần sự thương tiếc…lại càng không muốn trách nhiệm.”
Anh có con mới cưới, là đã đủ đáng thương, nếu như anh phát hiện người vợ của mình đã yêu anh sâu sắc như thế nào, chỉ sợ rằng anh sẽ càng cảm thấy bế tắc.
Nhất định cô có thể dừng lại thứ cảm tình này, không phải là cô không muốn!
Cô dùng sức đẩy anh ra, xoay người đi tới cửa, anh liền ôm lấy cô từ sau lưng, hai chân cô như nhũn ra không còn sức lực, đôi tay ôm đầu mình, thân thể không khỏi trượt xuống: “Van xin anh…không nên như vậy… Em không muốn khóc trước mặt anh!”
Cô vừa mới nói xong chữ ‘khóc’, nước mắt cũng đã liên tiếp rơi xuống.
Không có cách nào, cô không có cách nào, mặc dù trong đầu nói một trăm lần, một ngàn lần sự quyết tâm, nước mắt của cô vẫn không dừng lại. Không thể kiềm nén…tất cả tâm tình…
“Đứa ngốc.” Anh hết sức thở dài.
Tại sao có thể có hai người ngốc như vậy? Cô ngốc, cho nên mới thích người đàn ông giống như anh, nhưng anh ngu hơn. Thế nhưng đến bây giờ mới phát hiện cô đáng yêu cỡ nào.
“Em không phải cố ý muốn khóc… Em sẽ lập tức lau khô nước mắt…” Cô dùng tay áo ra sức lau nước mắt, nhưng mà trên mặt vừa khô thì đã lại ướt, hoàn toàn không có biện pháp kiềm nén nước mắt, dù sao đây cũng là uất ức và chua xót cô tích lũy bao lâu, thích và khổ sở…
Anh bế ngang cô, để cho cả người cô dựa vào trong ngực anh, Chung Vũ Thần lập tức lắc đầu: “Anh đừng quản việc của em…để em cứ khóc là được… Thật sự! Em không sao.”
“Anh làm sao có thể mặc kệ em?”
“Không cần đối tốt với em như vậy… Em sẽ không chịu được!” Cô nghẹn ngào một tiếng, tâm tình sắp sụp đổ.
Anh cẩn thận đặt cô lên giường, đối đãi cô như búp bê trân quý.
“Đừng động đậy, ngồi xuống.” Lời của anh chắc chắn khiến cô không dám nhúc nhích…
Anh cầm lấy một cái khăn lông trong phòng tắm, lấy nước nóng ngâm qua, sau đó đi tới ngồi xổm trước mặt cô, cẩn thận lau đi nước mắt cho cô, để khăn lông ấm áp làm dịu cặp mắt sưng đỏ.
Mặc dù trong lòng đã bình tĩnh lại, nhưng anh dịu dàng càng khiến cô muốn khóc, nên nước mắt lại chảy xuống gương mặt.
“Làm sao vẫn còn khóc không ngừng vậy?” Anh tiến gần mặt cô hơn, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên hai mắt cô, “Chớ khóc nữa, anh không muốn người anh yêu rơi nước mắt.”
Anh…anh mới vừa đang nói cái gì? Chung Vũ Thần ngây dại, hoàn toàn không có phản ứng.
Anh đứng lên, cầm lấy điện thoại bên đầu giường, tắt máy, thậm chí cả sim và pin cũng bị tháo ra.
“Anh đang làm cái gì vậy?” Cô không hiểu việc này.
“Anh không muốn bất kể ai tới quấy rầy chúng ta, chúng ta phải ở bên nhau.”
Xong rồi! Nhìn thấy rồi, anh đã xem qua nội dung quyển sổ, mặt của cô lập tức nóng lên.
Anh mỉm cười đứng lên, đi ra ngoài xe, đến bộ đàm cũng lấy xuống, rồi khóa trái cửa, như vậy thì sẽ không có người tới quấy rầy.
“Ở thám tử tư có thể sẽ có người tìm anh…” Cô khẩn trương cắn đầu ngón tay.
“Kêu bọn họ tự mình giải quyết đi! Anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
“Anh… Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
“Anh muốn cùng em nói chuyện” Anh nằm dài trên giường, cầm lên quyển sổ ghi chép, lật ra một tờ trong đó, “Uhm! Chỗ này viết ngày đầu tiên em tới làm việc…”
“Đừng! Không nên nhìn!” Cô mắc cỡ chết đi được.
“Không phải em muốn biết tâm tình của anh lúc đó sao?”
“Cái gì?” Cô không ngờ anh sẽ có phản ứng này.
Anh sờ lên đầu cô nói, "Anh vẫn luôn là một người đàn ông nghiêm túc, khi em gọi anh một tiếng đại ca, thì cũng là lần đầu tiên trong nhiều năm qua có một đứa bé gọi anh như vậy, và trong phút chốc đó anh đã bị hù dọa, bởi vì trên mặt em đều là ánh mặt trời, anh gần như cảm thấy chói mắt, nhưng cũng cảm thấy rất ấm áp."
"Thật sao?" Chung Vũ Thần ngơ ngác hỏi.
Anh tiếp tục nói tiếp, "Nói đến cà phê em pha, thì thật ra, mỗi sáng có thể ở cùng em một tiếng đồng hồ, là anh đã cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu, còn nếu như một ngày không được bắt đầu như vậy, thì làm chuyện gì cũng không thoải mái."
Hóa ra là không chỉ có một mình cô cảm thấy! Trong mắt cô ươn ướt.
"Ngày mà anh tới nhà em, bị bạn bè của em hiểu lầm là bạn trai em, thật ra thì trong lòng anh rất vui mừng. Nhưng mà anh lại không dám để mình suy nghĩ nhiều, vì anh lớn hơn em những mười tuổi, lại đã từng ly hôn, cho nên cũng không thể hợp với em. Vì vậy, anh ra lệnh cho mình chỉ có thể coi em trở thành em gái, không cho phép mình có suy nghĩ gì khác."
"Làm sao. . . . . . Làm sao có thể như vậy?"Cô không tin nói.
"Em không biết rằng anh rất tự ti đâu? Nhất là khi Tiểu Minh tới, cậu ta vừa trẻ tuổi lại tuấn tú, cùng với em thì giống như một đôi trời sinh, làm anh càng không dám đối mặt với em.
Ngày đó nhìn thấy hai người ở cùng nhau trên mái nhà, anh thiếu chút nữa đã sụp đổ, anh cho là cơn ác mộng đó lại xảy ra."
"Em và cậu ấy không phải như vậy. . ." Cô vội vã giải thích.
"Chuyện của cậu ta và Thượng Duy, anh cũng mới phát hiện trong quyển sổ, anh thật sự rất chậm hiểu thì phải? Còn nữa, ở ngay buổi lễ tốt nghiệpđêm hôm đó, anh bởi vì có việc gấp đi trước, trong lòng anh thấy vô cùng áy náy, sau khi xử lý xong mọi chuyện, anh đã lái xe đến trước cửa nhà em, thấy đèn cửa sổ bật sáng rồi lại tắt, cũng chính lúc đó anh đã đợi đến sáng sớm mới rời khỏi, suy nghĩ một trăm lần muốn nhấn chuông cửa, nhưng cũng chùn bước một trăm lần."
Chung Vũ Thần nắm thật chặt ống tay áo anh, trong cổ họng tắc nghẹn không nói ra lời.
"Em nằm viện, anh rất đau lòng, anh mắng em, nhưng anh càng giận mình hơn. Ở bệnh viện một tuần, anh cho phép mình cưng chiều em, anh đã tự nói với mình chỉ xem em thành em gái, cho nên chỉ cần đối tốt với em là được rồi. Thế nhưng, đến hôm uống rượu đêm đó, anh cho là mình nằm mộng, khiến cho anh xấu hộ không thôi, bởi vì anh mơ thấy mình ôm em. Có lẽ anh nhận ra cảm giác rất chân thật, nhưng anh không dám đối mặt với điều này, mới có thể không ngừng thuyết phục mình đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng." Nói như vậy, nhưng anh cũng nhớ một chút xíu, anh không có quên toàn bộ.
"Sau đó anh biết được em mang thai, anh tức giận vô cùng, anh không cso cách nào tưởng tượng được người khác có được em. Nhưng khi anh nghe Tiểu Minh nói, đêm hôm đó là em ở lại chăm sóc anh, anh đột nhiên không còn tức giận, cũng không có cảm giác tội lỗi, bởi vì anh có thể lấy cớ cưới em làm vợ, sẽ không có gì phải lo lắng.
"Cho nên, bé ngốc à, làm sao em có thể cho là anh cưới em vì trách nhiệm chứ? Đứa nhỏ này chính là bà mai của chúng ta! Có nó, anh mới có thể đi cầu hôn với cha mẹ em, không phải sao? Anh là cam tâm tình nguyện đeo lên vai trách nhiệm này, bởi vì anh không dám trực tiếp cầu hôn em, anh chỉ có thể dùng lý do này để thuyết phục em, thuyết phục mọi người.
Bọn họ lòng vòng nhiều đường như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ vì thiếu dũng khí? Quá mù quáng.
Chung Vũ Thần lắc đầu hỏi: "Tại sao không nói cho em biết từ sớm chứ? Anh khiến cho chúng ta đau khổ như vậy. . . . . ."
Anh lặng lẽ thở dài, "Em còn trẻ như vậy, đơn thuần như vậy, anh không dám xác định rằng em có thể biết mình cần gì hay không? Hỏng bét hơn chính là anh không có một chút lòng tin nào với mình, chỉ dám ra vẻ muốn giữ lấy em, bởi vì, anh lấy vợ trước làm cái cớ, nhưng thật ra thì bản thân anh không có cảm giác an toàn. Cho đến khi anh thấy được cuốn sổ của em, anh mới hiểu rõ tâm tình của em, cũng mới dám thẳng thắn với em như vậy."
Trời ạ! Trong đầu cô trừ trời ạ ra! Thật sự không nghĩ ra được những từ gì khác.
"Anh. . . . . . Đã sớm phát hiện ra cuốn sổ đúng không?"
"Không sai, là tối qua anh đã thấy, nhưng vì muốn cho em một trừng phạt nho nhỏ, nên bây giờ anh mới nói ra ."
"Tại sao?" Cô gấp gáp đến phát điên rồi !
"Ai bảo em hiểu lầm anh chứ?"
"Nhưng. . . Ai biết anh đang nghĩ gì?"
Cô khờ khạo như vậy, đến tột cùng là đáng yêu hay đáng ghét đây? Bất kể như thế nào, anh cũng chỉ có thể cười khổ nói: "Đứa ngốc, em cho rằng có người đàn ông nào vì chịu trách nhiệm mà quỳ xuống sao?
Lại huy động mọi người đi làm tiệc cưới? Hơn nữa còn từ bỏ thuốc lá?
Dĩ nhiên không thể nào, chỉ có vì người yêu mới có thể làm như vậy."
"Anh. . . Làm sao có thể. . . . . . Yêu em ? Em không tin!" Cô còn giống như đang nằm mộng.
"Chính anh cũng không dám tin tưởng, anh vẫn ra lệnh cho mình chỉ có thể coi em là em gái, cho dù anh thích được ở cùng em, cũng không thể có ý nghĩ không an phận với em. Nhưng mà, đêm đó nhìn thấy em mặc chiếc váy màu trắng, đi ra từ cửa chính nhà em, anh chỉ muốn lập tức lấy em về nhà. Bởi vì. . . Em gần như đột nhiên lớn lên, không phải là một đứa bé nữa, nên anh không có cách nào đối xử với em như đứa bé."
Anh hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó, cảm xúc tươi đẹp còn lắng đọng trong lòng, thấy cô giống như một công chúa, thì anh chỉ sợ mình không phải hoàng tử, bởi vì anh quá già rồi.
"Thật sao?" Thì ra là ba bà tiên bạn học của cô đã thật sự biến cô thành công chúa rồi. "Không cho phép hoài nghi, anh yêu em, biết không?" Anh ép buộc nói.
Nhưng cô không nghe theo !"Em vẫncòn hoài nghi, vậy anh sẽ phải thuyết phục em nữa." Anh vỗ trán một cái, "Trời! người vợ xảo trá, thật hết cách với em."
"Ừ. . . . . . Em còn chưa có cách tin tưởng!"
Nhìn nét mặt cô hồn nhiên chân thật, anh không khỏi hôn lên môi cô, quyết định lấy thân thuyết phục cô, dù sao cuối tuần này còn dài!
*******
Màn đêm buông xuống, sau rèm che cửa sổ, thì trong đó đều luôn che giấu cảnh xuân vô hạn.
"Tin không?" Hoan ái kịch liệt, Lương Sùng Nghị cúi đầu hỏi vợ yêu của mình, mồ hôi trên người không ngừng nhỏ giọt trước ngực cô, gần như muốn làm bỏng cô.
"Em. . . . . . Em tin tưởng rồi. . . . . . Van xin anh, . . . Dừng lại đi!" Cô thật sự không thể chịu nổi nữa.
"Chờ thêm chút nữa, nhiều hơn chút nữa." Anh còn chưa đủ.
Đôi tay Cung Vũ Thần bấu víu bả vai anh, cắn lên môi dưới màu hồng, gần như không có cách nào kìm chế mà bật ra tiếng than nhẹ. .
"Thích không? Thích anh yêu em như vậy không? Nói ra cho anh nghe." Anh giữ lấy, xâm chiếm cô, lại cố ý trì hoãn động tác, muốn cô say mê, muốn cô hòa tan.
"Em. . . . . . Em không biết. . . . . . Em không thể chịu nổi. . ." Cô không nhịn được làm nũng, bởi vì thật sự mệt mỏi.
"Cô vợ đáng yêu của anh, anh sẽ làm cho em biết rằng thế nào mới không chịu nổi." Anh khẽ mỉm cười, kéo cao hai chân cô, tinh thần hăng hái chạy nước rút.
"Sùng Nghị. . . . . ." Cô không kìm nén được gọi tên anh, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa say mê, khiến cho anh càng thêm mãnh liệt, một lòng muốn cô cùng lên đỉnh núi.
"Tiểu Thần, Tiểu Thần dễ thương, em là của anh! Mãi mãi là vậy!" Anh lẩm bẩm nói lên lời thề, rồi nắm hông và mông cô, cuối cùng phóng thích sự nóng bỏng trong cơ thể cô.
Hai người cùng nhau đi tới Thiên đường, lại chậm rãi rơi xuống nhân gian, lồng ngực dán vào nhau, thở hổn hển, sau khi mãnh liệt càng ấm áp, chỉ có hai người yêu nhau mới có thể cảm nhận được sự yên tĩnh này.
"Có khỏe không?" Anh hôn lên mái tóc cô hỏi.
"Ừ. . ." Cô vuốt đi mồ hôi trên lồng ngực anh, cảm nhận nhịp đập của anh bình ổn."Thì ra là. . . Anh muốn dùng loại phương pháp này để thuyết phục. . . . . ." Chung Vũ Thần cũng không phân rõ đây là thuyết phục hay là ép bức.
"Đây mới là phương pháp thực tế nhất, không phải sao?" Anh úp mặt lên mái tóc cô, cười nhẹ.
"Anh thật là!" Cô đưa tay khẽ vuốt tóc anh, "Giống như là em thiếu anh vậy!"
"Dĩ nhiên, ai bảo em ngày ngày theo sát anh? Khiến cho anh động lòng, lại không thể động thủ, nên rất khổ sở!" Anh nhanh chóng đẩy hết trách nhiệm.
"Anh nói như là em sai vậy. . . . . ." Mặc dù Chung Vũ Thần oán trách, nhưng lại không thể che giấu được sự nũng nịu.
Hai người nói qua ngọt ngào, khiến hơi thở yêu thương lan tỏa trong phòng, không có ai muốn ngủ, mà đêm vẫn dài.
Không biết qua bao lâu, bọn họ cũng quên luôn thời gian trên đời, anh ngẩng đầu lên nói: "Không được! Hiện tại đến lượt anh không tin em, em thật sự yêu anh sao?"
"Dĩ nhiên, đó là đương nhiên!" Cô ngẩn ra, chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ nghi ngờ, khiến cô không hiểu sao? Mà anh cũng đã đọc hết tâm sự của cô.
Anh lập tức hiện lên nụ cười tà ác, "Vậy thì cho anh thêm một lần, anh còn muốn. . . . . ."
Không thể nào? Toàn thân cô cũng sắp rời rạc, vậy mà anh vẫn còn có tinh thần muốn thêm lần nữa?
"Làm sao anh lại vậy? Người ta. . . . . . Trong bụng còn có đứa bé đấy!" Cô thử kiếm cớ.
"Anh sẽ rất dịu dàng, anh không phải luôn luôn dịu dàng sao?"
"Đúng là như vậy! Nhưng. . . A! Anhđừng đụng nơi đó. . . . . ."
Trong mắt của anh lóe lên tia hài lòng, ánh sáng bướng bỉnh, cực kỳ giống một đứa bé trai, "Anh càng muốn, anh muốn để cho em không chịu nổi, anh muốn để cho em bất tỉnh, anh muốn! Anh thật sự muốn!"
"Ừ. . . . . ." Chung Vũ Thầm muốn nói cũng không kịp, thì lại bị chiếm giữ lấy.
Sự thầm mến cũng tạm biệt từ đêm này, tình yêu cuồng nhiệt đã khẽ khàng tiến tới, khiến hai người đều mơ màng, nóng lên, thậm chí sốt lên, dấy lên ngọn lửa không ngừng lan tràn, không thể đè nén. . . . . .
******
Ngày mười bảy tháng tám, thời tiết giống như cầu vồng rực rỡ.
Cuốn sổ nhật kí cũng phải kết thúc, đây là tờ cuối cùng, bởi vì, hạnh phúc của tôi đang mới bắt đầu, cho nên, tôi phải lại đi mua một cuốn sổ mới.
*****
Cũng trong một buổi tối, ở dưới mái nhà khác.
Hậu Thượng Duy từ trong mộng tỉnh lại, rất không vui vì phát hiện bên cạnh trống rỗng, liền ngẩng đầu lên lạnh lùng hỏi;"Em đang làm gì vậy?"
Trịnh Lập Minh đang ngồi đằng trước, nghe thấy tiếng nói khiến toàn thân chấn động, cứng đờ, xoay đầu lại, "A! Anh Duy, không phải anh đã ngủ rồi sao?"
"Ai dạy em cách lén chạy trốn, đương nhiên là anh không ngủ ngon rồi."
"Thật xin lỗi. . . Đợi em một chút. . . . . . Em lập tức đi ngủ cùng anh!"
Hậu Thượng Duy nheo mắt lại, nhìn cậu mở ra ngăn kéo, nhét thứ đồ gì đó, còn giả bộ vô tội, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi."Em đang giấu thứ gì đấy?"
"Không có, không có." Trịnh Lập Minh liều mạng lắc đầu.
Hậu Thượng Duy bò xuống giường, một tay kéo cậu vào trong ngực, kiềm chế thân thể cậu, "Gì vậy, em cho rằng mình thắng nổi sức của anh sao? Lấy ra!"
"Không cần, Anh Duy, thật sự không có gì!" Tiếng nói Trịnh Lập Minh tràn đầy hoảng sợ.
--- ------o0~~~End~~~0o---- -----
/10
|