Trải qua một phen gắng sức vật lộn, cuối cùng Trịnh Lập Minh và Chung Vũ Thần mới đỡ được Lương Sùng Nghị từ trên xe xuống.
Trịnh Lập Minh chống lấy bả vai Lương Sùng Nghị, Chung Vũ Thần vội vàng tìm lấy chìa khóa mở cửa, lúc này mới mang được Lương Sùng Nghị vào trong nhà.
Vừa vào cửa, Lương Sùng Nghị liền ngã lên ghế sa lon, vẫn đang ngủ mê man.
"Tiểu Thần, cô đi nhìn xem phòng ngủ của đại ca ở đâu?"
"Ừm!" Chung Vũ Thần liền đi tìm, chính là căn phòng rộng lớn.
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng một lần cuối cùng." Trịnh Lập Minh hít sâu một hơi, ra sức đỡ Lương Sùng Nghị tới bên giường lớn, để cho anh nằm ngửa trên giường.
"Tiểu Minh, cậu vất vả rồi, thật cám ơn cậu, nếu không có cậu, tôi thật sự không biết nên làm sao bây giờ."
"Không cần phải cám ơn đâu, nhiệm vụ của tôi tới đây là hết, tôi phải đi trước."
"Đi trước? Không phải cậu muốn chăm sóc đại ca cùng tôi sao?" Chung Vũ Thần hoảng sợ hỏi.
Trịnh Lập Minh cười cười có chút mập mờ, nắm lấy bả vai Chung Vũ Thần nói: "Tiểu Thần, cơ hội tốt cho hội liên minh thầm mến chúng ta đến rồi, làm sao cô còn không biết nắm chặt lấy? Hiện tại đại ca uống say, dĩ nhiên cô phải một mình ở lại chăm sóc anh ấy, đây chính là thời cơ ngàn năm có một! Nếu bỏ lỡ, sau này sẽ không thể có nữa đâu."
"Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Tôi. . . . . ." Chung Vũ Thần ngây ngẩn cả người.
"Không có vấn đề gì, yêu chính là không chừa thủ đoạn nào, cô muốn làm gì với đại ca thì cứ làm đi! Thừa dịp anh ấy ngủ mê không tỉnh lại, muốn hôn trộm anh ấy, ôm trộm anh ấy đều được, cố gắng lên đi!" Trịnh Lập Minh nửa đùa nửa thật nói.
"Tôi sẽ không như vậy!" Chung Vũ Thần lập tức đỏ mặt.
"Nói giỡn thôi! Chỉ là nói thật, đại ca rất cần cô làm bạn, cô cứ ở lại chăm sóc anh ấy thật tốt, nói không chừng đây là điều quan trọng khiến tình cảm của hai người phát triển, đương nhiên tôi sẽ không tiện quấy rầy, cô nói đúng không?"
Trịnh Lập Minh vừa nói vừa đi ra cửa, Chung Vũ Thần cũng đi theo cậu, chân thành nói, "Cám ơn cậu."
"Chớ cảm ơn, chúng ta là bạn bè tốt!"
Sau khi Trịnh Lập Minh rời đi, trong phòng ngủ truyền đến từng hồi tiếng rên rỉ.
Chung Vũ Thần nghe thấy vội vàng chạy vào trong phòng, thì ra là Lương Sùng Nghị đã tỉnh lại, đang ôm đầu kêu đau!
"Đại ca, anh không thoải mái sao?"
"Tôi. . . . . . Tôi muốn uống nước. . . . . ." Lương Sùng Nghị cau mày nói.
"Chờ một chút!" Chung Vũ Thần vội vàng chạy vào phòng bếp, rót một cốc nước ấm, sau đó cô ngồi xuống bên cạnh anh, đỡ anh ngồi dậy, "Đại ca, uống nước này."
Đầu của anh tựa vào vai cô, mở miệng nói không rõ: "Đút. . . . . . Đút tôi uống."
Đàn ông uống rượu say càng giống như đứa trẻ, bởi vì từ nhỏ Chung Vũ Thần đã hiểu điều này, cha cô và hai anh trai chính là ví dụ điển hình. Vì vậy cô để cốc nước sát lại môi anh, cho anh uống chậm rãi từng ngụm, nhưng anh vẫn lại bị sặc, và ho khan liên hồi.
"Không cẩn thận như vậy, thiệt là!" Cô nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh, để cho anh hô hấp thuận lợi.
Hai phút sau, hô hấp của anh bình thường lại, lại đột nhiên che miệng, vẻ mặt khác thường, "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Muốn nôn"
"Cái gì?" Cô còn chưa kịp phản ứng, liền thấy anh chạy vào phòng tắm, rồi truyền ra tiếng nôn khan.
Chung Vũ Thần vừa đến gần nhìn, phát hiện sắc mặt anh tái nhợt, rõ ràng là rất khó chịu, nhưng mà nôn ra mấy tiếng, rồi lại không thấy nôn ra bất kỳ thứ gì, chỉ là không ngừng buồn nôn.
"Ôi! Thật đáng thương, . . ." Chung Vũ Thần lắc đầu một cái, nhớ tới thời điểm trước kia cha uống rượu say trong lễ mừng năm mới, mẹ đều dùng phương pháp móc họng để giúp ông nôn ra, mặc dù lúc ấy cô nhìn thấy rất khiếp sợ, nhưng mà chỉ cần có thể để người mình yêu thoải mái một chút, thì chẳng có gì là không làm được?
Chung Vũ Thần thật sự không muốn thấy bộ dạng anh khổ sở, lôi kéo tay anh nói."Đại ca, anh ngồi xổm xuống."
Anh đứng ở trước bồn cầu, vẫn còn bộ dạng mặt ủ mày ê.
Chung Vũ Thần dụ dỗ anh nói: "Nào! Mở miệng ra."
Anh ngoan ngoãn làm theo, lại không nghĩ rằng cô đưa ngón giữa vào trong miệng anh, trực tiếp móc học cho anh, khiến cho dạ dày anh lập tức cuộn lên, "Oe e!"Một tiếng, nôn ra đồ ăn buổi tối.
Chung Vũ Thần không thể nói đây là kinh nghiệm nay mắn, nhưng ít ra để anh nôn được, anh sẽ cảm thấy thoải mái một chút là tốt rồi.
Cô dùng cái phương pháp này cho anh nôn 4 đến 5 lần, cho đến khi trong dạ dày anh không còn gì mới dừng lại.
Anh vô lực đứng dựa vào vách tường, đôi tay ôm bụng rên rỉ, cô bình tĩnh ấn nút xả nước, cầm khăn lông ướt lau mặt cho anh.
Lúc này, anh đột nhiên cởi thắt lưng và khóa kéo ra, "Tôi. . . . . .
Tôi muốn đi tiểu một chút. . ."
Chung Vũ Thần mở to hai mắt, vội vàng xoay người sang chỗ khác —— phi lễ chớ nhìn!
Trời! Nhất định anh không biết mình đang làm gì? Nếu ngày mai nói rằng anh ở trước mặt cô làm ra chuyện chật vật như vậy, sợ rằng tự ái mạnh mẽ của anh sẽ khiến anh cầm miếng đậu hũ đập đầu mà chết!
Chờ anh giải quyết xong, Chung Vũ Thần nghe được âm thanh xả nước, bước chân lảo đảo, sau đó anh liền ngã cả người lên người cô, gần như đè cô ngã trên mặt đất.
"Đại ca, anh thật nặng. . ." Cô cười khổ một tiếng, cố gắng kéo anh đến bên giường.
"Phịch!" Giường lớn phát ra tiếng kêu nặng nề, bất lực chịu lấy sức nặng của Lương Sùng Nghị.
"Nóng quá. . . . . . Tôi nóng quá!" Anh hình như là không chịu nổi loại nóng ran này, chân tay vụng về muốn kéo quần áo trên người ra.
"Được, đừng nóng vội, đợi một chút!" Chung Vũ Thần cầm lên điều khiển máy điều hoà, để nhiệt độ đến mức thích hợp, rồi mới bò lên giường, giúp anh một tay cởi áo sơ mi ra.
"Chớ lộn xộn, em giúp anh cởi là được rồi." Cô kéo bàn tay to của anh ra, nhưng bản thân cũng mang theo chút run rẩy.
Sau khi cởi xuống áo sơ mi, cô cầm khăn lông lên lau mồ hôi cho anh, từ khuôn mặt lần xuống dưới cổ, khẽ cắn môi do dự, cuối cùng lần xuống tiếp, nhẹ nhàng cọ qua ngực anh, cơ bụng và cánh tay.
Anh mới hơi yên ổn một chút, lại bắt đầu ầm ĩ nói: "Tôi không muốn mặc quần. . . . . . Cởi xuống! Cởi xuống!"
"Ôi! Đích thực là bộ dạng trẻ con." Cô hết cách với anh, không thể làm gì khác hơn là thay anh cởi giày vớ, quần dài, may mà vừa rồi anh đã tháo dây lưng, nơi khoá kéo phiền toái, bằng không cô còn phải chiến đấu hăng hái một giờ.
Thật vất vả khiến thân thể được giải thoát, anh hình như cảm thấy thư thái một chút, lật người, đưa lưng về phía cô, vùi mặt vào trong gối nằm, xem ra là muốn ngủ rồi.
Chung Vũ Thần còn tưởng rằng anh sẽ vì vậy mà an tĩnh, không ngờ anh lại bắt đầu rên rỉ nói"Nhức đầu. . . . . . Đầu tôi thật là đau. . ."
"Nơi nào đau?" Cô tiến lên hỏi.
"Nơi này. . . . . . Nơi này. . . . . . Còn có nơi này. . . . . ." Hắn lôi kéo tay của cô lần sờ lên trán và cổ anh.
Cô do dự một chút, liền cởi dây buộc tóc sau cổ anh, để cho mái tóc đen hơi dài rủ xuống, sau đó bắt đầu thay anh xoa bóp cần cổ cứng ngắc.
"Như vậy có khá hơn một chút nào không?" Cô nhớ lại mẹ luôn làm như thế cho cha, để cha đỡ đau hơn.
"Đừng có ngừng. . . . . . Tiếp tục. . . . . . Tiếp tục. . . . . ." Anh lẩm bẩm.
Chung Vũ Thần mỉm cười, tối nay, cô lại được chứng kiến một đại ca khác lạ, khó có khi xuất hiện bộ dáng yếu ớt như thế, không giống kiên cường mạng mẽ như bình thường, lại có vẻ giống người hơn, đáng yêu hơn.
Mặc dù nguyên nhân anh uống say là vì một cô gái khác, nhưng có thể ở cùng anh một đêm yên tĩnh như vậy, nhìn bộ dạng anh không dễ dàng biểu hiện ra mặt, đối với cô mà nói, cũng là một loại gánh nặng ngọt ngào.
Chung Vũ Thần đã mỏi cả tay, nhưng cô cũng không có dừng lại, ngược lại còn dịu dàng hơn, săn sóc xoa bóp hơn, để cho chân mày anh được giãn ra, để cho nét mặt anh từ từ mềm dịu xuống.
"Không đau. . . . . ." Anh nói nhỏ.
"Vậy thì tốt." Cô còn có thể làm một chuyện cho anh, thật là tốt!
Lúc này anh lật người lại, đối mặt với cô, trong mắt vẫn lờ mờ men say, bên môi mang theo nụ cười ngây thơ, "Tôi lạnh quá!"
"Lạnh? Không phải mới vừa kêu nóng sao? Làm sao bây giờ lại kêu lạnh chứ?"
"Là lạnh như vậy!" Anh đưa tay ra lôi cô xuống, một tay ôm lấy thân thể mảnh mai của cô vào trong ngực
"Đại ca. . . . . ." Chung Vũ Thần có chút hoang mang, không biết đối mặt với tình huống này như thế nào, cô từng thấy qua các cách mẹ chăm sóc cha, thế nhưng, cái việc này còn chưa có nhìn thấy. . . . . .
Có lẽ anh cũng không biết mình đang ôm ai, có lẽ anh chỉ là nhất thời cô đơn mà cầu cứu, nhưng mà cũng không quan trọng, bất kể anh muốn gì, cô cũng sẽ cho.
"Đại ca, anh cần em. . . . . . cho anh ấm áp sao? Nếu như em có thể khiến ấm áp như lời anh nói, vậy em sẽ thật vui mừng . . . . . . Em nói thật đó!" Cô mỉm cười mang theo đau xót, vươn tay vòng lấy cổ anh, đã quyết định dâng hiến bản thân.
"Thơm quá, thật mềm, giống như sự ấm áp của ánh mặt trời. . . . . ." Anh phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
"Thật sao?" Cô nhắm mắt lại, sợ tình cảm sẽ hóa thành nước mắt tràn ra.
Môi của anh hôn từ bả vai cô, dần dần tiến lên, cuối cùng ngăn lại cánh môi anh đào của cô, cũng mở ra màn khởi đầu đêm nay. . . . . .
******
Trong đêm tối, mơ hồ truyền ra tiếng than nhẹ và thở dốc, trên giường là một đôi nam nữ đang triền miên.
"Da của em thật trơn, thật mềm. . . . . ."
"Đại ca, không cần liếm em nữa, cầu xin anh. . . . . ." Lần đầu tiên được thể nghiệm nụ hôn như vậy, khiến Chung Vũ Thần e lệ không thể kiềm chế.
"Tôi không thể dừng lại! Nơi này, còn có nơi đó, đều vừa thơm vừa ngọt như vậy ···"
Mặc dù say rượu, hai tay của anh, đôi môi này lại đặc biệt dịu dàng, thoát bỏ toàn bộ những thứ che đậy còn sót lại, không ngừng yêu thương cô
"Em không chịu nổi. . . . . . Thật mà··. . ." Cô còn quá non nớt, không thể chịu đựng nổi quá nhiều sự vui sướng này.
"Nhanh thôi! Tôi sẽ khiến em không thể chịu đựng được."
"Ưm"
"Nơi này của em nóng quá, là bởi vì tôi mà ra sao?" Anh kề bên tai cô hỏi khẽ.
Chung Vũ Thần đỏ mặt, may mắn là không thấy rõ, "Đúng vậy, đều bởi vì anh. . . . . ."
Anh nnhẹ nhàng cười khẽ, lấy ngón tay nghịch ngợm trêu đùa cô, khiến hai chân cô không ngừng mềm nhũn run rẩy, anh cảm thấy cô đã chuẩn bị xong, vì vậy anh thở dài hỏi: "Có thể không? Có thể cho tôi không?"
"Có thể, tất cả của em đều muốn cho anh. . . . . ." Cô nghẹn ngào một tiếng, cùng đan chặt vào hai tay anh, và nghênh đón quá trình kết hợp.
Trong nháy mắt khi hai người kết hợp, cả thân thể Chung Vũ Thần đều cứng ngắc, nhưng thấy đầu anh đầy mồ hôi, cau mày lại, giống như là đang kiềm chế cô cùng khổ sở, cô liền cắn lấy môi chịu đựng tất cả.
"Chịu được không? Có muốn tôi nhẹ một chút hay không?" Anh tạm thời dừng lại động tác.
"Không! Hãy để cho em trở thành người phụ nữ của anh đi!" Cô để cho anh tiếp tục thâm nhập, để cho anh ra vào đoạt lấy.
"Ừm!" Anh phát ra tiếng gầm nhẹ, "Tôi muốn, tôi còn muốn nhiều hơn."
"Anh muốn bao nhiêu, em đều sẽ cho anh ··. . ." Khoái cảm đang từ từ dâng lên, Chung Vũ Thần phát ra tiếng rên rất nhỏ.
Anh thổi khí về phía vành tai cô, đôi tay không quên nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa nơi mềm mại của cô, giống như cô là bảo bối trân quý nhất, "Nói cho tôi biết, em vui không? Em thích không?"
"Em. . . . . . Em không biết. . . . . . Em chỉ muốn ở chung một chỗ với anh. . . . . ."
Bên môi anh nâng lên ý cười, thắt lưng càng thêm dùng sức luật động, "Chúng ta đang ở chung một chỗ, em thấy rõ mà, chúng ta đang kết hợp, em thật là ấm áp, tôi không lạnh chút nào."
"Thật sao?" Cô hiện ra nụ cười, "Như vậy thì ôm chặt em đi! Nhất định không được buông ra. . ."
"Tôi sẽ không buông tha em, tôi muốn em ở bên cạnh tôi. . . . . . Mãi mãi, mãi mãi. . . . . ."
Sau khi ra vào nhiều lần, cuối cùng anh cũng phóng ra dục vọng của mình, nhưng cũng thì thầm nói ra cam kết mà bản thân chưa bao giờ nghĩ tới.
Mãi mãi? A! Từng chữ cảm động bao nhiêu.
Vào giờ phút này, cô thật sự bằng lòng tin tưởng anh, dù là lời nói khi say, dù là lời nói vô tâm, nhưng cũng trở thành dấu vết khắc sâu trong lòng cô.
*****
Ngày hai mươi sáu tháng sáu, thời tiết giống như rượu cay, rất nhanh sẽ biến mất, có chút khổ, có chút ngọt ngào.
Đại ca muốn cái gì, tôi đều sẽ cho, bao gồm trái tim tôi, người của tôi, đều nhất định sẽ cho đại ca.
Anh thật dịu dàng, khi anh ôm lấy tôi, tôi đã xác định đây là điều tôi muốn, tôi đã cho rất nhiều, nhưng thật ra, tôi cũng muốn như vậy, không phải sao?
Có lẽ ngày mai anh sẽ quên tất cả, nhưng mà, chỉ cần tôi luôn luôn nhớ, thì một đêm này không phải là không có ý nghĩa, nó sẽ tồn tại, nó sẽ tiếp tục, nó sẽ làm bạn với tôi cả đời.
*****
Ngày hai mươi bảy tháng sáu, Long Bàn thám tử tư tự động nghỉ ngơi nửa ngày, bởi vì, toàn thể nhân viên đều không thể tới làm.
Hơn sáu giờ sáng, Lương Sùng Nghị mơ màng tỉnh lại, bởi vì ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ hắt vào, khiến anh bị chói mắt khó chịu.
"Ôi! Nhức đầu chết mất. . . . . ." Anh dùng lực kéo rèm cửa vào, trong phòng lại khôi phục một mảnh mờ tối, rồi sau đó anh phát hiện trên người mình chỉ mặc mỗi quần lót, lại nhìn thấy quần áo khác được xếp chỉnh tề bên giường, điều này khiến cho anh nhíu mày.
Tối hôm qua. . . . . . Hình như là Tiểu Thần và thằng nhóc đó đưa anh trở về? Anh chỉ nhớ có mỗi vậy.
Nếu thế quần áo trên người anh được cởi xuống, được gấp cẩn thận để một bên, hẳn là thằng nhóc đó thay cho anh? Không biết sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa? Anh có làm ra hành động gì khiến hai đứa phải hoảng sợ hay không?
Anh cố gắng cau mày nghĩ lại, chỉ mơ hồ nhớ mình đã mơ một giấc mộng, nhưng dù sao nội dung thật sự lại quá khoa trương.
Mặc kệ, trong đầu anh đang điên cuồng trình diễn một bản nhạc, khiến anh chỉ muốn tiếp tục ngủ say, vì vậy anh cũng nằm lại trên giường, nặng nề lâm vào mộng đẹp.
Mà giờ phút này, Chung Vũ Thần đang đi một mình trên đường về nhà, công viên bên đường đầy tiếng chim hót líu lo, lá xanh mới nhú ra, để cho cô dừng bước, lẳng lặng cảm nhận không khí vào buổi sáng.
"Không khí thật trong lành, " Cô hít sâu một hơi, cảm thấy trong lồng ngực thư thái.
Đại ca chắc còn đang ngủ? Khi anh còn đang mơ mộng đẹp, thì cô đã tỉnh dậy, cô hiểu rõ mộng cảnh tối qua chỉ là một việc ngoài ý muốn, không hề có ý nghĩa khác.
Nhưng không sao, thế giới này vẫn có ánh mặt trời, có gió nhẹ, hơn nữa cô còn có một người trong lòng, như vậy đã đủ rồi? Vì vậy, cô liền đứng lên mỉm cười.
******
Hơn bảy giờ, Trịnh Lập Minh mở cửa chỗ ở của Hậu Thượng Duy.
Cậu cầm một chuỗi chìa khóa, đặt nhẹ trên tủ đầu giường trong phòng, "Duy ca, tôi lái xe của anh đưa Dũng ca và Lượng ca về rồi, chìa khóa để ở chỗ này, tôi đi trước đây!"
Vốn cả người Hậu Thượng Duy đang ở trong chăn, đột nhiên vươn tay bắt cậu lại, gầm nhẹ, "Chờ một chút!"
Trịnh Lập Minh sợ hết hồn, nhưng đã nhanh chóng lấy lại nụ cười thản nhiên, "Sao vậy?
Còn có chuyện gì sao?
Hậu Thượng Duy cũng không trả lời vấn đề của cậu, ngược lại hỏi nhiều hơn, "Tôi thật sự không thể chịu nổi, lúc nào cậu cũng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi? Còn có nụ cười đó, rốt cuộc cậu có ý gì?"
Trịnh Lập Minh yên lặng chốc lát, cười có chút đau buồn, "Duy ca, thật ra thì anh cũng biết."
"Cái gì tôi cũng không biết, nhưng hôm nay cậu phải nói rõ tất cả mọi chuyện!"
Hậu Thượng Duy đã mất đi tính nhẫn nại.
"Anh ~ nhất định phải bắt tôi nói ra sao? Như vậy tôi sẽ nói. . . . . . Bởi vì. . . . . . Bởi vì tôi thích anh!"
"Thích?" Hậu Thượng Duy cắn răng nghiến lợi, "Đàn ông thích đàn ông, cậu đang nói cái gì vậy?"
Trịnh Lập Minh nhắm mắt lại, đón nhận việc đả kích trong dự liệu này, sau đó lại mở mắt ra, dũng cảm đối mặt với Hậu Thượng Duy, "Tôi cũng không có đặc biệt chia mọi người ra làm đàn ông và phụ nữ, tôi chỉ đơn thuần là thích, bởi vì. . . Tôi thích bản thân tôi, tôi cũng thích Tiểu Thần, cô ấy rất đáng yêu, tôi cảm thấy cô ấy giống như em gái tôi. Nhưng mà, có thể làm cho ánh mắt tôi không thể không dõi theo, cũng chỉ có mình anh."
Nghe thấy cậu trực tiếp thổ lộ như vậy, khiến Hậu Thượng Duy không thể mở miệng, chỉ có thể phát ra một tiếng, "Hừ!"
"Hai năm trước, lần đầu tiên tôi thấy Duy ca, ánh mắt của tôi đã không có cách nào rời khỏi người anh, cũng không để ý tới những người khác. Cho nên, tôi mới có thể đến thám tử Long Bàn, tôi chỉ hi vọng. . . . . nhìn anh từ phía sau là đủ rồi."
"Đủ rồi! Đừng nói nữa." Hậu Thượng Duy cũng nhớ tới nhiệm vụ hai năm trước, khi đó chỉ cảm thấy Trịnh Lập Minh là một cậu thiếu niên rất tuấn tú, thường thường đi theo sau lưng anh hỏi, không ngờ hai năm sau gặp lại, Trịnh Lập Minh lại có tình cảm sâu sắc đối với anh như vậy, điều này làm cho anh không biết làm sao, mới có thể tỏ ra lạnh lùng và trốn tránh.
Đối với phản ứng lạnh lùng của anh, toàn thân Trịnh Lập Minh chỉ run lên một chút, "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn anh khó xử. . . . . . Nên mới nói những lời này. . . . . . Tôi cũng sẽ không nhắc lại nữa, như vậy. . . . . . Hẹn gặp lại. . ."
Ngay khi Trịnh Lập Minh muốn xoay người rời đi thì Hậu Thượng Duy lại bắt lấy tay cậu, "Chờ một chút".
"Duy ca?" Cậu thắc mắc, trong giọng nói đã mang theo sự nghẹn ngào.
Hậu Thượng Duy không biết phải làm thế nào, ho khan một tiếng nói: "Một mình ngủ trên cái giường lớn này cũng rất lạnh lẽo. . . . . . Không bằng cậu ngủ với tôi đi. . . . . . Nhưng mà cũng chỉ có thể ngủ thôi đó! Nếu cậu dám làm chuyện gì kỳ quái, tôi sẽ giết chết cậu! Có biết không?".
"Duy ca!" Giọng nói Trịnh Lập Minh vừa hưng phấn lại vô cùng cảm động.
"Đừng ầm ĩ..., tôi muốn ngủ."
Hậu Thượng Duy xoay người sang chỗ khác, phát hiện mặt của mình đang đỏ rần, mẹ kiếp! Anh ở cùng phụ nữ cũng không xấu hổ như vậy.
Đều là lỗi của tên nhóc này, cặp mắt kia không nên đáng thương như vậy, cặp môi này không nên muốn nói lại thôi, làm cho người ta không thể nào hạ xuống quyết tâm được, dù sao vẫn cảm thấy tên nhóc này có thể sẽ rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
Chỉ là, như đã nói qua, nếu cậu ta mà rơi nước mắt thì sẽ thế nào?.
A! Không cần nghĩ nữa, nếu nghĩ tiếp thì đầu của anh sẽ vỡ ra mất .
"Cám ơn Duy ca. . . . . ." Trịnh Lập Minh nhẹ nhàng cởi giày, nhẹ nhàng bò lên giường, nhìn Hậu Thượng Duy đang đưa lưng về phía mình, cuối cùng đưa đôi tay ra, nhẹ nhàng chạm vào bờ lưng rộng lớn, giống như là nhẹ nhàng chạm vào một giấc mộng, không dám dùng quá sức, để tránh tỉnh khỏi mộng.
Hậu Thượng Duy nhẹ nhàng rung động một chút, nhưng không có đẩy tay cậu ra.
******
Một giờ chiều, các thành viên của thám tử Long Bàn đã tới.
Hình như Dũng Tử và A Lượng ngáp thế nào cũng không xong, một người tiếp một người, miệng cũng đã mệt mỏi.
"Dũng ca, Lượng ca, uống cà phê đi!" Chung Vũ Thần bưng cà phê lên.
"Oa! Đúng là rất cần." Dũng Tử làm một hơi uống hết hai cốc.
A Lượng lại chậm rãi uống, giống như đang tỉ mỉ nghiên cứu gì đó, "Ừm! Cà phê hôm nay hình như rất thơm, em gái, có phải có chuyện gì vui hay không?".
Trong lòng Chung Vũ Thần ngạc nhiên, ngoài miệng còn dí dỏm trả lời, "Lượng ca, đừng đùa em, nếu em có chuyện gì vui, tuyệt đối sẽ không quên các anh đâu."
Lúc này, Lương Sùng Nghị ngậm một điếu thuốc trên miệng đi vào, trên mặt còn đeo kính râm.
Giống như không muốn để cho người ta nhìn thấy vẻ mặt của mình. Anh chỉ đơn giản gật đầu với mọi người, rồi đi vào phòng làm việc.
Chung Vũ Thần lập tức bưng một cốc cà phê, cùng đi vào theo."Đại ca mời dùng cà phê."
Giọng nói của cô vẫn cởi mở như cũ, không có bất kỳ khác thường.
Lương Sùng Nghị ngẩng đầu nhìn cô một cái, giống như đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.
"Tối hôm qua đại ca có ngủ ngon không?" Cô hỏi cái này mà nét mặt giống như đang đàm luận thời tiết.
"Khụ! Cũng được, tối hôm qua. . . . . . Là em và thằng nhóc đó. . . . . . Đưa tôi trở về có phải không?".
"Đúng vậy! Đại ca, anh không nhớ gì sao?" Cô làm bộ như kinh ngạc hỏi.
"Có thể tôi uống say rồi, cái gì cũng không nhớ nữa , nhưng sau đó. . . . . . Tôi không có. . . Làm chuyên gì kỳ quái chứ?" Anh cẩn thận hỏi.
"Không có! Anh chỉ vào nhà tắm nôn hết, sau đó Tiểu Minh đỡ anh lên giường, giúp anh cởi quần áo ra mà thôi. Nhưng mà, em không có nhìn lén đâu! Em đều ngồi ngoan ngoãn ở trong phòng khách."
"Ồ!" Anh rõ ràng như trút được gánh nặng, "Vậy thì. . . Cám ơn hai người."
"Nhưng mà, em nói đại ca này! Về sau anh đừng uống nhiều như vậy, xem ra em phải quản lý anh mới được, anh vừa say rượu đã rất nghiêm trọng!" Cô chu miệng lên bất mãn nói.
Anh nở ra nụ cười, xoa xoa đầu cô, "Em gái còn quan tâm đến đại ca như vậy."
"Đó là đương nhiên, đại ca khỏe mạnh thì em sẽ hạnh phúc!"
Hai người tán gẫu mấy câu, anh uống xong cà phê, cô mới bưng cái cốc đi ra ngoài.
Lương Sùng Nghị nhìn theo bóng lưng Chung Vũ Thần, cảm giác giống như có gì đó không bình thường, nhưng anh lại không nói ra được là có thay đổi gì? Có lẽ là do cô đã trưởng thành mà thôi!
Tóm lại, thật may là tối hôm qua chỉ là một giấc mộng, anh thở phào nhẹ nhõm, lại thấy mình mơ một giấc mộng như vậy mà cảm thấy áy náy, bởi vì cho dù là mộng, thì đối tượng cũng không nên là con bé. . . . . .
Chung Vũ Thần đi ra khỏi phòng làm việc lãnh đạo, liền chạm mặt với Hậu Thượng Duy và Trịnh Lập Minh mới vừa đi vào, hai người này rõ ràng đã đi cùng nhau, hơn nữa hình như cũng đã xảy ra gì đó.
Trên môi Trịnh Lập Minh có một vết thương nhỏ, còn hơi hồng hồng, nhưng bên môi cậu lại mang theo ngọt ngào, cười vui sướng.
Vẻ mặt Hậu Thượng Duy lại không vui, hai tay vắt trước ngực, lại còn lớn tiếng với Trịnh Lập Minh, nhưng đáy mắt lại không tự chủ biểu lộ tâm tình thật.
"Chào buổi sáng! Này." Chung Vũ Thần rót hai cốc cà phê cho họ, trong lòng cũng hiểu hai người đã có chỗ tiến triển.
"Chết mất, sau này tôi sẽ không uống rượu nữa. Vừa uống rượu cũng không có chuyện gì tốt." Hậu Thượng Duy dựa cả người nằm lên trên ghế sa lon, bộ mặt say rượu mất lý trí.
"Sao vậy! Thỉnh thoảng uống một chút cũng tốt mà." Dũng Tử ha ha cười, không thay đổi bản tính anh hùng.
A Lượng nói theo vào: "Nếu như có vụ này, làm ơn phải tới tìm tôi."
"Anh em tốt, có ăn ý!" Dũng Tử và A Lượng vỗ tay vì bạn bè.
Trịnh Lập Minh trao đổi "Cố gắng lên!" với Chung Vũ Thần, cả hai cùng nhau cười thầm. Hương vị cà phê lan tỏa cả phòng, hình như cất giấu một loại không khi sóng ngầm mãnh liệt.
*****
Ngày hai mươi bảy tháng sáu, thời tiết giống như mùi vị cà phê.
Quả nhiên đại ca cũng không nhớ gì, như vậy cũng tốt, tôi cũng không muốn trở thành trách nhiệm hoặc gánh nặng của anh ấy, mà tối hôm qua sẽ trở thành kỉ niệm quý giá nhất của tôi, vậy là đã đủ rồi.
Chỉ mong đại ca không nên uống rượu say nữa, tôi sợ đến lúc đó người chăm sóc anh không phải là tôi, tôi không muốn như vậy.
Nhưng, người lần sau chăm sóc anh còn có thể là tôi sao?
Trịnh Lập Minh chống lấy bả vai Lương Sùng Nghị, Chung Vũ Thần vội vàng tìm lấy chìa khóa mở cửa, lúc này mới mang được Lương Sùng Nghị vào trong nhà.
Vừa vào cửa, Lương Sùng Nghị liền ngã lên ghế sa lon, vẫn đang ngủ mê man.
"Tiểu Thần, cô đi nhìn xem phòng ngủ của đại ca ở đâu?"
"Ừm!" Chung Vũ Thần liền đi tìm, chính là căn phòng rộng lớn.
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng một lần cuối cùng." Trịnh Lập Minh hít sâu một hơi, ra sức đỡ Lương Sùng Nghị tới bên giường lớn, để cho anh nằm ngửa trên giường.
"Tiểu Minh, cậu vất vả rồi, thật cám ơn cậu, nếu không có cậu, tôi thật sự không biết nên làm sao bây giờ."
"Không cần phải cám ơn đâu, nhiệm vụ của tôi tới đây là hết, tôi phải đi trước."
"Đi trước? Không phải cậu muốn chăm sóc đại ca cùng tôi sao?" Chung Vũ Thần hoảng sợ hỏi.
Trịnh Lập Minh cười cười có chút mập mờ, nắm lấy bả vai Chung Vũ Thần nói: "Tiểu Thần, cơ hội tốt cho hội liên minh thầm mến chúng ta đến rồi, làm sao cô còn không biết nắm chặt lấy? Hiện tại đại ca uống say, dĩ nhiên cô phải một mình ở lại chăm sóc anh ấy, đây chính là thời cơ ngàn năm có một! Nếu bỏ lỡ, sau này sẽ không thể có nữa đâu."
"Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Tôi. . . . . ." Chung Vũ Thần ngây ngẩn cả người.
"Không có vấn đề gì, yêu chính là không chừa thủ đoạn nào, cô muốn làm gì với đại ca thì cứ làm đi! Thừa dịp anh ấy ngủ mê không tỉnh lại, muốn hôn trộm anh ấy, ôm trộm anh ấy đều được, cố gắng lên đi!" Trịnh Lập Minh nửa đùa nửa thật nói.
"Tôi sẽ không như vậy!" Chung Vũ Thần lập tức đỏ mặt.
"Nói giỡn thôi! Chỉ là nói thật, đại ca rất cần cô làm bạn, cô cứ ở lại chăm sóc anh ấy thật tốt, nói không chừng đây là điều quan trọng khiến tình cảm của hai người phát triển, đương nhiên tôi sẽ không tiện quấy rầy, cô nói đúng không?"
Trịnh Lập Minh vừa nói vừa đi ra cửa, Chung Vũ Thần cũng đi theo cậu, chân thành nói, "Cám ơn cậu."
"Chớ cảm ơn, chúng ta là bạn bè tốt!"
Sau khi Trịnh Lập Minh rời đi, trong phòng ngủ truyền đến từng hồi tiếng rên rỉ.
Chung Vũ Thần nghe thấy vội vàng chạy vào trong phòng, thì ra là Lương Sùng Nghị đã tỉnh lại, đang ôm đầu kêu đau!
"Đại ca, anh không thoải mái sao?"
"Tôi. . . . . . Tôi muốn uống nước. . . . . ." Lương Sùng Nghị cau mày nói.
"Chờ một chút!" Chung Vũ Thần vội vàng chạy vào phòng bếp, rót một cốc nước ấm, sau đó cô ngồi xuống bên cạnh anh, đỡ anh ngồi dậy, "Đại ca, uống nước này."
Đầu của anh tựa vào vai cô, mở miệng nói không rõ: "Đút. . . . . . Đút tôi uống."
Đàn ông uống rượu say càng giống như đứa trẻ, bởi vì từ nhỏ Chung Vũ Thần đã hiểu điều này, cha cô và hai anh trai chính là ví dụ điển hình. Vì vậy cô để cốc nước sát lại môi anh, cho anh uống chậm rãi từng ngụm, nhưng anh vẫn lại bị sặc, và ho khan liên hồi.
"Không cẩn thận như vậy, thiệt là!" Cô nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh, để cho anh hô hấp thuận lợi.
Hai phút sau, hô hấp của anh bình thường lại, lại đột nhiên che miệng, vẻ mặt khác thường, "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Muốn nôn"
"Cái gì?" Cô còn chưa kịp phản ứng, liền thấy anh chạy vào phòng tắm, rồi truyền ra tiếng nôn khan.
Chung Vũ Thần vừa đến gần nhìn, phát hiện sắc mặt anh tái nhợt, rõ ràng là rất khó chịu, nhưng mà nôn ra mấy tiếng, rồi lại không thấy nôn ra bất kỳ thứ gì, chỉ là không ngừng buồn nôn.
"Ôi! Thật đáng thương, . . ." Chung Vũ Thần lắc đầu một cái, nhớ tới thời điểm trước kia cha uống rượu say trong lễ mừng năm mới, mẹ đều dùng phương pháp móc họng để giúp ông nôn ra, mặc dù lúc ấy cô nhìn thấy rất khiếp sợ, nhưng mà chỉ cần có thể để người mình yêu thoải mái một chút, thì chẳng có gì là không làm được?
Chung Vũ Thần thật sự không muốn thấy bộ dạng anh khổ sở, lôi kéo tay anh nói."Đại ca, anh ngồi xổm xuống."
Anh đứng ở trước bồn cầu, vẫn còn bộ dạng mặt ủ mày ê.
Chung Vũ Thần dụ dỗ anh nói: "Nào! Mở miệng ra."
Anh ngoan ngoãn làm theo, lại không nghĩ rằng cô đưa ngón giữa vào trong miệng anh, trực tiếp móc học cho anh, khiến cho dạ dày anh lập tức cuộn lên, "Oe e!"Một tiếng, nôn ra đồ ăn buổi tối.
Chung Vũ Thần không thể nói đây là kinh nghiệm nay mắn, nhưng ít ra để anh nôn được, anh sẽ cảm thấy thoải mái một chút là tốt rồi.
Cô dùng cái phương pháp này cho anh nôn 4 đến 5 lần, cho đến khi trong dạ dày anh không còn gì mới dừng lại.
Anh vô lực đứng dựa vào vách tường, đôi tay ôm bụng rên rỉ, cô bình tĩnh ấn nút xả nước, cầm khăn lông ướt lau mặt cho anh.
Lúc này, anh đột nhiên cởi thắt lưng và khóa kéo ra, "Tôi. . . . . .
Tôi muốn đi tiểu một chút. . ."
Chung Vũ Thần mở to hai mắt, vội vàng xoay người sang chỗ khác —— phi lễ chớ nhìn!
Trời! Nhất định anh không biết mình đang làm gì? Nếu ngày mai nói rằng anh ở trước mặt cô làm ra chuyện chật vật như vậy, sợ rằng tự ái mạnh mẽ của anh sẽ khiến anh cầm miếng đậu hũ đập đầu mà chết!
Chờ anh giải quyết xong, Chung Vũ Thần nghe được âm thanh xả nước, bước chân lảo đảo, sau đó anh liền ngã cả người lên người cô, gần như đè cô ngã trên mặt đất.
"Đại ca, anh thật nặng. . ." Cô cười khổ một tiếng, cố gắng kéo anh đến bên giường.
"Phịch!" Giường lớn phát ra tiếng kêu nặng nề, bất lực chịu lấy sức nặng của Lương Sùng Nghị.
"Nóng quá. . . . . . Tôi nóng quá!" Anh hình như là không chịu nổi loại nóng ran này, chân tay vụng về muốn kéo quần áo trên người ra.
"Được, đừng nóng vội, đợi một chút!" Chung Vũ Thần cầm lên điều khiển máy điều hoà, để nhiệt độ đến mức thích hợp, rồi mới bò lên giường, giúp anh một tay cởi áo sơ mi ra.
"Chớ lộn xộn, em giúp anh cởi là được rồi." Cô kéo bàn tay to của anh ra, nhưng bản thân cũng mang theo chút run rẩy.
Sau khi cởi xuống áo sơ mi, cô cầm khăn lông lên lau mồ hôi cho anh, từ khuôn mặt lần xuống dưới cổ, khẽ cắn môi do dự, cuối cùng lần xuống tiếp, nhẹ nhàng cọ qua ngực anh, cơ bụng và cánh tay.
Anh mới hơi yên ổn một chút, lại bắt đầu ầm ĩ nói: "Tôi không muốn mặc quần. . . . . . Cởi xuống! Cởi xuống!"
"Ôi! Đích thực là bộ dạng trẻ con." Cô hết cách với anh, không thể làm gì khác hơn là thay anh cởi giày vớ, quần dài, may mà vừa rồi anh đã tháo dây lưng, nơi khoá kéo phiền toái, bằng không cô còn phải chiến đấu hăng hái một giờ.
Thật vất vả khiến thân thể được giải thoát, anh hình như cảm thấy thư thái một chút, lật người, đưa lưng về phía cô, vùi mặt vào trong gối nằm, xem ra là muốn ngủ rồi.
Chung Vũ Thần còn tưởng rằng anh sẽ vì vậy mà an tĩnh, không ngờ anh lại bắt đầu rên rỉ nói"Nhức đầu. . . . . . Đầu tôi thật là đau. . ."
"Nơi nào đau?" Cô tiến lên hỏi.
"Nơi này. . . . . . Nơi này. . . . . . Còn có nơi này. . . . . ." Hắn lôi kéo tay của cô lần sờ lên trán và cổ anh.
Cô do dự một chút, liền cởi dây buộc tóc sau cổ anh, để cho mái tóc đen hơi dài rủ xuống, sau đó bắt đầu thay anh xoa bóp cần cổ cứng ngắc.
"Như vậy có khá hơn một chút nào không?" Cô nhớ lại mẹ luôn làm như thế cho cha, để cha đỡ đau hơn.
"Đừng có ngừng. . . . . . Tiếp tục. . . . . . Tiếp tục. . . . . ." Anh lẩm bẩm.
Chung Vũ Thần mỉm cười, tối nay, cô lại được chứng kiến một đại ca khác lạ, khó có khi xuất hiện bộ dáng yếu ớt như thế, không giống kiên cường mạng mẽ như bình thường, lại có vẻ giống người hơn, đáng yêu hơn.
Mặc dù nguyên nhân anh uống say là vì một cô gái khác, nhưng có thể ở cùng anh một đêm yên tĩnh như vậy, nhìn bộ dạng anh không dễ dàng biểu hiện ra mặt, đối với cô mà nói, cũng là một loại gánh nặng ngọt ngào.
Chung Vũ Thần đã mỏi cả tay, nhưng cô cũng không có dừng lại, ngược lại còn dịu dàng hơn, săn sóc xoa bóp hơn, để cho chân mày anh được giãn ra, để cho nét mặt anh từ từ mềm dịu xuống.
"Không đau. . . . . ." Anh nói nhỏ.
"Vậy thì tốt." Cô còn có thể làm một chuyện cho anh, thật là tốt!
Lúc này anh lật người lại, đối mặt với cô, trong mắt vẫn lờ mờ men say, bên môi mang theo nụ cười ngây thơ, "Tôi lạnh quá!"
"Lạnh? Không phải mới vừa kêu nóng sao? Làm sao bây giờ lại kêu lạnh chứ?"
"Là lạnh như vậy!" Anh đưa tay ra lôi cô xuống, một tay ôm lấy thân thể mảnh mai của cô vào trong ngực
"Đại ca. . . . . ." Chung Vũ Thần có chút hoang mang, không biết đối mặt với tình huống này như thế nào, cô từng thấy qua các cách mẹ chăm sóc cha, thế nhưng, cái việc này còn chưa có nhìn thấy. . . . . .
Có lẽ anh cũng không biết mình đang ôm ai, có lẽ anh chỉ là nhất thời cô đơn mà cầu cứu, nhưng mà cũng không quan trọng, bất kể anh muốn gì, cô cũng sẽ cho.
"Đại ca, anh cần em. . . . . . cho anh ấm áp sao? Nếu như em có thể khiến ấm áp như lời anh nói, vậy em sẽ thật vui mừng . . . . . . Em nói thật đó!" Cô mỉm cười mang theo đau xót, vươn tay vòng lấy cổ anh, đã quyết định dâng hiến bản thân.
"Thơm quá, thật mềm, giống như sự ấm áp của ánh mặt trời. . . . . ." Anh phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
"Thật sao?" Cô nhắm mắt lại, sợ tình cảm sẽ hóa thành nước mắt tràn ra.
Môi của anh hôn từ bả vai cô, dần dần tiến lên, cuối cùng ngăn lại cánh môi anh đào của cô, cũng mở ra màn khởi đầu đêm nay. . . . . .
******
Trong đêm tối, mơ hồ truyền ra tiếng than nhẹ và thở dốc, trên giường là một đôi nam nữ đang triền miên.
"Da của em thật trơn, thật mềm. . . . . ."
"Đại ca, không cần liếm em nữa, cầu xin anh. . . . . ." Lần đầu tiên được thể nghiệm nụ hôn như vậy, khiến Chung Vũ Thần e lệ không thể kiềm chế.
"Tôi không thể dừng lại! Nơi này, còn có nơi đó, đều vừa thơm vừa ngọt như vậy ···"
Mặc dù say rượu, hai tay của anh, đôi môi này lại đặc biệt dịu dàng, thoát bỏ toàn bộ những thứ che đậy còn sót lại, không ngừng yêu thương cô
"Em không chịu nổi. . . . . . Thật mà··. . ." Cô còn quá non nớt, không thể chịu đựng nổi quá nhiều sự vui sướng này.
"Nhanh thôi! Tôi sẽ khiến em không thể chịu đựng được."
"Ưm"
"Nơi này của em nóng quá, là bởi vì tôi mà ra sao?" Anh kề bên tai cô hỏi khẽ.
Chung Vũ Thần đỏ mặt, may mắn là không thấy rõ, "Đúng vậy, đều bởi vì anh. . . . . ."
Anh nnhẹ nhàng cười khẽ, lấy ngón tay nghịch ngợm trêu đùa cô, khiến hai chân cô không ngừng mềm nhũn run rẩy, anh cảm thấy cô đã chuẩn bị xong, vì vậy anh thở dài hỏi: "Có thể không? Có thể cho tôi không?"
"Có thể, tất cả của em đều muốn cho anh. . . . . ." Cô nghẹn ngào một tiếng, cùng đan chặt vào hai tay anh, và nghênh đón quá trình kết hợp.
Trong nháy mắt khi hai người kết hợp, cả thân thể Chung Vũ Thần đều cứng ngắc, nhưng thấy đầu anh đầy mồ hôi, cau mày lại, giống như là đang kiềm chế cô cùng khổ sở, cô liền cắn lấy môi chịu đựng tất cả.
"Chịu được không? Có muốn tôi nhẹ một chút hay không?" Anh tạm thời dừng lại động tác.
"Không! Hãy để cho em trở thành người phụ nữ của anh đi!" Cô để cho anh tiếp tục thâm nhập, để cho anh ra vào đoạt lấy.
"Ừm!" Anh phát ra tiếng gầm nhẹ, "Tôi muốn, tôi còn muốn nhiều hơn."
"Anh muốn bao nhiêu, em đều sẽ cho anh ··. . ." Khoái cảm đang từ từ dâng lên, Chung Vũ Thần phát ra tiếng rên rất nhỏ.
Anh thổi khí về phía vành tai cô, đôi tay không quên nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa nơi mềm mại của cô, giống như cô là bảo bối trân quý nhất, "Nói cho tôi biết, em vui không? Em thích không?"
"Em. . . . . . Em không biết. . . . . . Em chỉ muốn ở chung một chỗ với anh. . . . . ."
Bên môi anh nâng lên ý cười, thắt lưng càng thêm dùng sức luật động, "Chúng ta đang ở chung một chỗ, em thấy rõ mà, chúng ta đang kết hợp, em thật là ấm áp, tôi không lạnh chút nào."
"Thật sao?" Cô hiện ra nụ cười, "Như vậy thì ôm chặt em đi! Nhất định không được buông ra. . ."
"Tôi sẽ không buông tha em, tôi muốn em ở bên cạnh tôi. . . . . . Mãi mãi, mãi mãi. . . . . ."
Sau khi ra vào nhiều lần, cuối cùng anh cũng phóng ra dục vọng của mình, nhưng cũng thì thầm nói ra cam kết mà bản thân chưa bao giờ nghĩ tới.
Mãi mãi? A! Từng chữ cảm động bao nhiêu.
Vào giờ phút này, cô thật sự bằng lòng tin tưởng anh, dù là lời nói khi say, dù là lời nói vô tâm, nhưng cũng trở thành dấu vết khắc sâu trong lòng cô.
*****
Ngày hai mươi sáu tháng sáu, thời tiết giống như rượu cay, rất nhanh sẽ biến mất, có chút khổ, có chút ngọt ngào.
Đại ca muốn cái gì, tôi đều sẽ cho, bao gồm trái tim tôi, người của tôi, đều nhất định sẽ cho đại ca.
Anh thật dịu dàng, khi anh ôm lấy tôi, tôi đã xác định đây là điều tôi muốn, tôi đã cho rất nhiều, nhưng thật ra, tôi cũng muốn như vậy, không phải sao?
Có lẽ ngày mai anh sẽ quên tất cả, nhưng mà, chỉ cần tôi luôn luôn nhớ, thì một đêm này không phải là không có ý nghĩa, nó sẽ tồn tại, nó sẽ tiếp tục, nó sẽ làm bạn với tôi cả đời.
*****
Ngày hai mươi bảy tháng sáu, Long Bàn thám tử tư tự động nghỉ ngơi nửa ngày, bởi vì, toàn thể nhân viên đều không thể tới làm.
Hơn sáu giờ sáng, Lương Sùng Nghị mơ màng tỉnh lại, bởi vì ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ hắt vào, khiến anh bị chói mắt khó chịu.
"Ôi! Nhức đầu chết mất. . . . . ." Anh dùng lực kéo rèm cửa vào, trong phòng lại khôi phục một mảnh mờ tối, rồi sau đó anh phát hiện trên người mình chỉ mặc mỗi quần lót, lại nhìn thấy quần áo khác được xếp chỉnh tề bên giường, điều này khiến cho anh nhíu mày.
Tối hôm qua. . . . . . Hình như là Tiểu Thần và thằng nhóc đó đưa anh trở về? Anh chỉ nhớ có mỗi vậy.
Nếu thế quần áo trên người anh được cởi xuống, được gấp cẩn thận để một bên, hẳn là thằng nhóc đó thay cho anh? Không biết sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa? Anh có làm ra hành động gì khiến hai đứa phải hoảng sợ hay không?
Anh cố gắng cau mày nghĩ lại, chỉ mơ hồ nhớ mình đã mơ một giấc mộng, nhưng dù sao nội dung thật sự lại quá khoa trương.
Mặc kệ, trong đầu anh đang điên cuồng trình diễn một bản nhạc, khiến anh chỉ muốn tiếp tục ngủ say, vì vậy anh cũng nằm lại trên giường, nặng nề lâm vào mộng đẹp.
Mà giờ phút này, Chung Vũ Thần đang đi một mình trên đường về nhà, công viên bên đường đầy tiếng chim hót líu lo, lá xanh mới nhú ra, để cho cô dừng bước, lẳng lặng cảm nhận không khí vào buổi sáng.
"Không khí thật trong lành, " Cô hít sâu một hơi, cảm thấy trong lồng ngực thư thái.
Đại ca chắc còn đang ngủ? Khi anh còn đang mơ mộng đẹp, thì cô đã tỉnh dậy, cô hiểu rõ mộng cảnh tối qua chỉ là một việc ngoài ý muốn, không hề có ý nghĩa khác.
Nhưng không sao, thế giới này vẫn có ánh mặt trời, có gió nhẹ, hơn nữa cô còn có một người trong lòng, như vậy đã đủ rồi? Vì vậy, cô liền đứng lên mỉm cười.
******
Hơn bảy giờ, Trịnh Lập Minh mở cửa chỗ ở của Hậu Thượng Duy.
Cậu cầm một chuỗi chìa khóa, đặt nhẹ trên tủ đầu giường trong phòng, "Duy ca, tôi lái xe của anh đưa Dũng ca và Lượng ca về rồi, chìa khóa để ở chỗ này, tôi đi trước đây!"
Vốn cả người Hậu Thượng Duy đang ở trong chăn, đột nhiên vươn tay bắt cậu lại, gầm nhẹ, "Chờ một chút!"
Trịnh Lập Minh sợ hết hồn, nhưng đã nhanh chóng lấy lại nụ cười thản nhiên, "Sao vậy?
Còn có chuyện gì sao?
Hậu Thượng Duy cũng không trả lời vấn đề của cậu, ngược lại hỏi nhiều hơn, "Tôi thật sự không thể chịu nổi, lúc nào cậu cũng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi? Còn có nụ cười đó, rốt cuộc cậu có ý gì?"
Trịnh Lập Minh yên lặng chốc lát, cười có chút đau buồn, "Duy ca, thật ra thì anh cũng biết."
"Cái gì tôi cũng không biết, nhưng hôm nay cậu phải nói rõ tất cả mọi chuyện!"
Hậu Thượng Duy đã mất đi tính nhẫn nại.
"Anh ~ nhất định phải bắt tôi nói ra sao? Như vậy tôi sẽ nói. . . . . . Bởi vì. . . . . . Bởi vì tôi thích anh!"
"Thích?" Hậu Thượng Duy cắn răng nghiến lợi, "Đàn ông thích đàn ông, cậu đang nói cái gì vậy?"
Trịnh Lập Minh nhắm mắt lại, đón nhận việc đả kích trong dự liệu này, sau đó lại mở mắt ra, dũng cảm đối mặt với Hậu Thượng Duy, "Tôi cũng không có đặc biệt chia mọi người ra làm đàn ông và phụ nữ, tôi chỉ đơn thuần là thích, bởi vì. . . Tôi thích bản thân tôi, tôi cũng thích Tiểu Thần, cô ấy rất đáng yêu, tôi cảm thấy cô ấy giống như em gái tôi. Nhưng mà, có thể làm cho ánh mắt tôi không thể không dõi theo, cũng chỉ có mình anh."
Nghe thấy cậu trực tiếp thổ lộ như vậy, khiến Hậu Thượng Duy không thể mở miệng, chỉ có thể phát ra một tiếng, "Hừ!"
"Hai năm trước, lần đầu tiên tôi thấy Duy ca, ánh mắt của tôi đã không có cách nào rời khỏi người anh, cũng không để ý tới những người khác. Cho nên, tôi mới có thể đến thám tử Long Bàn, tôi chỉ hi vọng. . . . . nhìn anh từ phía sau là đủ rồi."
"Đủ rồi! Đừng nói nữa." Hậu Thượng Duy cũng nhớ tới nhiệm vụ hai năm trước, khi đó chỉ cảm thấy Trịnh Lập Minh là một cậu thiếu niên rất tuấn tú, thường thường đi theo sau lưng anh hỏi, không ngờ hai năm sau gặp lại, Trịnh Lập Minh lại có tình cảm sâu sắc đối với anh như vậy, điều này làm cho anh không biết làm sao, mới có thể tỏ ra lạnh lùng và trốn tránh.
Đối với phản ứng lạnh lùng của anh, toàn thân Trịnh Lập Minh chỉ run lên một chút, "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn anh khó xử. . . . . . Nên mới nói những lời này. . . . . . Tôi cũng sẽ không nhắc lại nữa, như vậy. . . . . . Hẹn gặp lại. . ."
Ngay khi Trịnh Lập Minh muốn xoay người rời đi thì Hậu Thượng Duy lại bắt lấy tay cậu, "Chờ một chút".
"Duy ca?" Cậu thắc mắc, trong giọng nói đã mang theo sự nghẹn ngào.
Hậu Thượng Duy không biết phải làm thế nào, ho khan một tiếng nói: "Một mình ngủ trên cái giường lớn này cũng rất lạnh lẽo. . . . . . Không bằng cậu ngủ với tôi đi. . . . . . Nhưng mà cũng chỉ có thể ngủ thôi đó! Nếu cậu dám làm chuyện gì kỳ quái, tôi sẽ giết chết cậu! Có biết không?".
"Duy ca!" Giọng nói Trịnh Lập Minh vừa hưng phấn lại vô cùng cảm động.
"Đừng ầm ĩ..., tôi muốn ngủ."
Hậu Thượng Duy xoay người sang chỗ khác, phát hiện mặt của mình đang đỏ rần, mẹ kiếp! Anh ở cùng phụ nữ cũng không xấu hổ như vậy.
Đều là lỗi của tên nhóc này, cặp mắt kia không nên đáng thương như vậy, cặp môi này không nên muốn nói lại thôi, làm cho người ta không thể nào hạ xuống quyết tâm được, dù sao vẫn cảm thấy tên nhóc này có thể sẽ rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
Chỉ là, như đã nói qua, nếu cậu ta mà rơi nước mắt thì sẽ thế nào?.
A! Không cần nghĩ nữa, nếu nghĩ tiếp thì đầu của anh sẽ vỡ ra mất .
"Cám ơn Duy ca. . . . . ." Trịnh Lập Minh nhẹ nhàng cởi giày, nhẹ nhàng bò lên giường, nhìn Hậu Thượng Duy đang đưa lưng về phía mình, cuối cùng đưa đôi tay ra, nhẹ nhàng chạm vào bờ lưng rộng lớn, giống như là nhẹ nhàng chạm vào một giấc mộng, không dám dùng quá sức, để tránh tỉnh khỏi mộng.
Hậu Thượng Duy nhẹ nhàng rung động một chút, nhưng không có đẩy tay cậu ra.
******
Một giờ chiều, các thành viên của thám tử Long Bàn đã tới.
Hình như Dũng Tử và A Lượng ngáp thế nào cũng không xong, một người tiếp một người, miệng cũng đã mệt mỏi.
"Dũng ca, Lượng ca, uống cà phê đi!" Chung Vũ Thần bưng cà phê lên.
"Oa! Đúng là rất cần." Dũng Tử làm một hơi uống hết hai cốc.
A Lượng lại chậm rãi uống, giống như đang tỉ mỉ nghiên cứu gì đó, "Ừm! Cà phê hôm nay hình như rất thơm, em gái, có phải có chuyện gì vui hay không?".
Trong lòng Chung Vũ Thần ngạc nhiên, ngoài miệng còn dí dỏm trả lời, "Lượng ca, đừng đùa em, nếu em có chuyện gì vui, tuyệt đối sẽ không quên các anh đâu."
Lúc này, Lương Sùng Nghị ngậm một điếu thuốc trên miệng đi vào, trên mặt còn đeo kính râm.
Giống như không muốn để cho người ta nhìn thấy vẻ mặt của mình. Anh chỉ đơn giản gật đầu với mọi người, rồi đi vào phòng làm việc.
Chung Vũ Thần lập tức bưng một cốc cà phê, cùng đi vào theo."Đại ca mời dùng cà phê."
Giọng nói của cô vẫn cởi mở như cũ, không có bất kỳ khác thường.
Lương Sùng Nghị ngẩng đầu nhìn cô một cái, giống như đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.
"Tối hôm qua đại ca có ngủ ngon không?" Cô hỏi cái này mà nét mặt giống như đang đàm luận thời tiết.
"Khụ! Cũng được, tối hôm qua. . . . . . Là em và thằng nhóc đó. . . . . . Đưa tôi trở về có phải không?".
"Đúng vậy! Đại ca, anh không nhớ gì sao?" Cô làm bộ như kinh ngạc hỏi.
"Có thể tôi uống say rồi, cái gì cũng không nhớ nữa , nhưng sau đó. . . . . . Tôi không có. . . Làm chuyên gì kỳ quái chứ?" Anh cẩn thận hỏi.
"Không có! Anh chỉ vào nhà tắm nôn hết, sau đó Tiểu Minh đỡ anh lên giường, giúp anh cởi quần áo ra mà thôi. Nhưng mà, em không có nhìn lén đâu! Em đều ngồi ngoan ngoãn ở trong phòng khách."
"Ồ!" Anh rõ ràng như trút được gánh nặng, "Vậy thì. . . Cám ơn hai người."
"Nhưng mà, em nói đại ca này! Về sau anh đừng uống nhiều như vậy, xem ra em phải quản lý anh mới được, anh vừa say rượu đã rất nghiêm trọng!" Cô chu miệng lên bất mãn nói.
Anh nở ra nụ cười, xoa xoa đầu cô, "Em gái còn quan tâm đến đại ca như vậy."
"Đó là đương nhiên, đại ca khỏe mạnh thì em sẽ hạnh phúc!"
Hai người tán gẫu mấy câu, anh uống xong cà phê, cô mới bưng cái cốc đi ra ngoài.
Lương Sùng Nghị nhìn theo bóng lưng Chung Vũ Thần, cảm giác giống như có gì đó không bình thường, nhưng anh lại không nói ra được là có thay đổi gì? Có lẽ là do cô đã trưởng thành mà thôi!
Tóm lại, thật may là tối hôm qua chỉ là một giấc mộng, anh thở phào nhẹ nhõm, lại thấy mình mơ một giấc mộng như vậy mà cảm thấy áy náy, bởi vì cho dù là mộng, thì đối tượng cũng không nên là con bé. . . . . .
Chung Vũ Thần đi ra khỏi phòng làm việc lãnh đạo, liền chạm mặt với Hậu Thượng Duy và Trịnh Lập Minh mới vừa đi vào, hai người này rõ ràng đã đi cùng nhau, hơn nữa hình như cũng đã xảy ra gì đó.
Trên môi Trịnh Lập Minh có một vết thương nhỏ, còn hơi hồng hồng, nhưng bên môi cậu lại mang theo ngọt ngào, cười vui sướng.
Vẻ mặt Hậu Thượng Duy lại không vui, hai tay vắt trước ngực, lại còn lớn tiếng với Trịnh Lập Minh, nhưng đáy mắt lại không tự chủ biểu lộ tâm tình thật.
"Chào buổi sáng! Này." Chung Vũ Thần rót hai cốc cà phê cho họ, trong lòng cũng hiểu hai người đã có chỗ tiến triển.
"Chết mất, sau này tôi sẽ không uống rượu nữa. Vừa uống rượu cũng không có chuyện gì tốt." Hậu Thượng Duy dựa cả người nằm lên trên ghế sa lon, bộ mặt say rượu mất lý trí.
"Sao vậy! Thỉnh thoảng uống một chút cũng tốt mà." Dũng Tử ha ha cười, không thay đổi bản tính anh hùng.
A Lượng nói theo vào: "Nếu như có vụ này, làm ơn phải tới tìm tôi."
"Anh em tốt, có ăn ý!" Dũng Tử và A Lượng vỗ tay vì bạn bè.
Trịnh Lập Minh trao đổi "Cố gắng lên!" với Chung Vũ Thần, cả hai cùng nhau cười thầm. Hương vị cà phê lan tỏa cả phòng, hình như cất giấu một loại không khi sóng ngầm mãnh liệt.
*****
Ngày hai mươi bảy tháng sáu, thời tiết giống như mùi vị cà phê.
Quả nhiên đại ca cũng không nhớ gì, như vậy cũng tốt, tôi cũng không muốn trở thành trách nhiệm hoặc gánh nặng của anh ấy, mà tối hôm qua sẽ trở thành kỉ niệm quý giá nhất của tôi, vậy là đã đủ rồi.
Chỉ mong đại ca không nên uống rượu say nữa, tôi sợ đến lúc đó người chăm sóc anh không phải là tôi, tôi không muốn như vậy.
Nhưng, người lần sau chăm sóc anh còn có thể là tôi sao?
/10
|