Vương, ngài không thể rời đi được!
Trong một tòa cung điện rộng lớn được dát đầy hoàng kim, một đám người mặc trang phục màu đen trắng đồng bộ đang ra sức ngăn cản một nam hài tử tầm bốn, năm tuổi, trên người mặc một bộ y phục màu vàng lộng lẫy xen chút họa tiết màu đen, tóc mềm mượt được cuốn lên cố định bằng một sợi dây vàng đơn giản, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy trên sợi dây kia cũng có những họa tiết đen mỏng manh, không thể khó nhìn ra nó cùng với bộ y phục là một cặp.
Nam hài không kiên nhẫn nhíu mày, bước chân càng nhanh hơn.
Vương, bên ngoài những nhân loại gian xảo kia sẽ làm hại ngài mất! Một hắc y nữ tử vẻ mặt lo lắng bước lên, cúi người đi bên cạnh nam hài tử.
Đúng vậy Vương!
Vương, ngài nghĩ lại đi!
Vương...
Im hết cho ta!!! Ta là Vương hay các ngươi là Vương??! Nam hài tức giận hét một tiếng, những người kia quả nhiên ngay lập tức theo phản xạ im miệng lại, không hé nửa lời. Thấy cảnh này, nam hài mới vừa lòng, sau đó tiếp tục đi ra khỏi cung điện, còn không quên quay lại đe dọa: Kẻ nào còn khuyên răn thì nên tự động đến hình đường chịu phạt.
Nghe đến hình đường , cả một đám người mặt ngay lập tức trắng bệch, không dám nhúc nhích nửa bước, cứ thế để mặc cho nam hài rời đi.
..................
..........
.....
Sư phụ, cái này là tác dụng phụ của Vô Tự công pháp? Bạch Chỉ Hi ôm một đống tóc đã bị bản thân cắt xuống, nhìn vào khoảng không tối đen sau cửa lao.
Mặc Uyên trầm mặc nhìn vào thứ sáng lòe lòe màu trắng dịu êm trên tay đồ đệ nhà mình, không biết trả lời ra sao, cuối cùng đành thở dài: Cái này khi ta luyện cũng không có như vậy, nếu như không ảnh hưởng đến ngươi thì cứ để đấy từ từ xem xét, nếu tìm ra được quy luật của nó thì càng tốt.
Bạch Chỉ Hi nhìn chằm chằm vào cửa lao, sau khi xác định bên trong sẽ không phát ra một câu nào nữa mới quay người ra khỏi cửa, mặt nhìn thì bình tĩnh nhưng bên trong lại không biết đã đem Mặc Uyên mắng thành cái gì rồi.
Nghĩ lại cũng không thể để đám tóc này ném lung tung được, vì thế Bạch Chỉ Hi đành kiếm một cái hộp lớn ở trong giới chỉ, đem nó bỏ vào bên trong. Xong xuôi mới bắt đầu kiểm tra lại lực lượng bên trong người mình.
Có thể nhờ vào Tẩy Tủy quả cùng với lượng linh khí khổng lồ bên trong không gian, tốc độ tu luyện của Bạch Chỉ Hi khá nhanh, chỉ một ngày mà đã từ một người không có đấu khí trở thành chiến sĩ sơ cấp. Không biết có phải vì kinh mạch được mở rộng hay không mà Bạch Chỉ Hi lại không cảm nhận được chút đau đớn nào khi đột phá tầng chắn sơ cấp, ngược lại cơ thể còn rất thoải mái, tràn đầy năng lượng, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn thường ngày. Hiện tại cơ thể thừa năng lượng khiến cho Bạch Chỉ Hi rất muốn tìm thứ gì đó phát tiết, vì thế nàng ra khỏi không gian, nhìn thấy mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, trừ những vết cào của hai tiểu quỷ kia thì khá hài lòng, sau đó dựa theo thường ngày bắt đầu đeo lên người một chuỗi những khối sắt lớn, đi ra khỏi nhà.
Hiện trời vẫn còn hơi tối, người trên đường vô cùng thưa thớt, Bạch Chỉ Hi lại còn chọn ngõ nhỏ để đi, vì vậy hoàn toàn không gặp một người nào khác, cứ thế chạy tới Cảnh Nguyên Sâm Lâm.
Tuy nhiên khi ở gần bìa Sâm Lâm, Bạch Chỉ Hi nhìn thấy một con Xích Mâu Thố (1) toàn thân một màu đen đang đợi ở đó, thấy nàng liền nhảy tới, nhào thẳng vào người Bạch Chỉ Hi. Mà Bạch Chỉ Hi cũng vô cùng tự nhiên ôm lấy tiểu ma thú, vuốt ve đôi tai dài đầy lông của nó.
(1) Xích Mâu Thố: thỏ mắt đỏ
Nếu như muốn hỏi chuyện gì xảy ra thì phải quay về đoạn thời gian nàng mới bắt đầu chạy bộ. Lúc đó ở bìa Sâm Lâm vô tình nhìn thấy một con Xích Mâu Thố màu đen đang bị thương, thấy bộ dáng nó đáng yêu quá, không kìm được mà ra tay cứu chữa, ai ngờ từ hôm đó danh tiếng của nàng lan rộng ra đám ma thú lân cận, cho nên lâu lâu Bạch Chỉ Hi chạy bộ đều có thể nhìn thấy ma thú chờ mình ở bìa Sâm Lâm cầu chữa trị.
Chuyện này tính sao thì Bạch Chỉ Hi cũng có lợi.Thứ nhất là có thể tìm hiểu kĩ hơn về cơ thể ma thú.
Thứ hai là có vật thử thuốc.
Và cuối cùng là nàng có thể bán cho đám ma thú một cái nhân tình.
Việc có lợi như thế, chỉ có đứa ngốc mới không nhận.
Vì thế bắt đầu từ lúc đó, Bạch Chỉ Hi được xem là đại phu của đám ma thú vùng tiếp giáp với Vân Lam Thành. Nói ra thì có vẻ ngớ ngẩn nhưng thực tế công việc này là công việc ngàn vàng khó cầu. Lấy được hảo cảm của ma thú chẳng khác nào có một cái vé gian lận cả. Cứ thử nghĩ xem, lỡ mà ngươi có loại thảo dược nào đó cần gấp, mà lại bị ma thú trấn giữ, người bình thường chắc chắn phải dùng mọi cách đánh bại hoặc lừa gạt ma thú đó để lấy thảo dược, nhưng nàng thì chỉ cần tới, sau đó hỏi một tiếng, ma thú kia sẽ đưa ra, mà nếu như nó không chịu đưa thì... Bạch Chỉ Hi đảm bảo, đám ma thú nợ nhân tình của nàng sẽ đem nó đánh thành đầu heo, sau đó dâng đồ lên cho nàng.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai sáng lạn phía trước, Bạch Chỉ Hi liền không kìm được mà nở nụ cười, đối với Xích Mâu Thố trong lòng càng ôn nhu hơn.
Tiểu Hắc, hôm nay lại có ai bị thương sao? Bạch Chỉ Hi cẩn thận ôm tôn đại phật trong lòng, vừa đi vừa hỏi, bước chân nhẹ nhàng, so với thời gian ban đầu mới đến thì quả là một trời một vực.
Xích Mâu Thố được Bạch Chỉ Hi gọi là Tiểu Hắc gật đầu, chỉ chỉ về một phía, ra hiệu cho nàng đi theo.
Tiểu Hắc này nói ra cũng là một ma thú kì lạ, cấp bậc yếu nhưng lại mở ra được linh trí, tuy nhiên cũng do cấp bậc chưa đủ mà không thể nói chuyện.
Bởi vì thực lực tăng, vì vậy mà Bạch Chỉ Hi cứ có cảm giác cả người nhẹ nhàng khoan khoái, chân đi sao cũng không mỏi, nhanh chân chạy theo hướng mà Tiểu Hắc chỉ dẫn, không lâu sau đã chạy vào vùng ranh giới tiếp giáp với tầng trong của Cảnh Nguyên Sâm Lâm.
Việc phân chia ranh giới các tầng này cũng là Tử Kinh Lam cho Bạch Chỉ Hi biết, nếu không nàng cũng sẽ không ngờ được một Sâm Lâm nhìn như bình thường này lại được phân chia ra thành nhiều tầng lớp tựa như con người vậy. Tầng ngoài cùng được gọi là tầng ngoài, thường chỉ có những loại ma thú yếu ớt sơ cấp sống đông đúc như Xích Mâu Thố, Hỏa Thử,... Tiếp đó chính là tầng bên trong là tầng toàn những ma thú thực lực thánh thú. Tầng trong là ma thú thần cấp như Xích Diệm Hung Sư. Còn lần đó gặp nó ở khu bên ngoài là do nó bị ma thú khác ám toán, vì thế mới kéo thân tàn đi ra khu ngoài để tránh né, sau đó lại bị đám người Lam Trì Úy bắt gặp, cuối cùng mới được Bạch Chỉ Hi cứu giúp.
Ngoài ra Cảnh Nguyên Sâm Lâm còn có một tầng trong cùng nữa, tuy nhiên ở đó rất ít ma thú, vả lại luôn luôn tràn ngập sương mù, cho nên Tử Kinh Lam cũng không biết nhiều lắm, chỉ là khuyên Bạch Chỉ Hi tuyệt đối đừng chơi dại mà chạy vào bên trong.
Bạch Chỉ Hi nhớ lại biểu tình của đối phương lúc đó, tay lại cảm thấy ngứa, tiếc nuối lúc đó không đánh tên kia thành đầu heo.
Chạy thêm khoảng mấy phút nữa, Bạch Chỉ Hi nhìn thấy một thân cây lớn, rộng bằng hai vòng ôm của một người trưởng thành, phía trước có nhiều bụi cây che chắn, cho nên không ai biết được thân cây bị rỗng một khoảng khá lớn, đủ để cho mấy con Xích Mâu Thố nằm vào. Bạch Chỉ Hi nếu không phải nhờ Tiểu Hắc chỉ ra thì có lẽ cũng không phát hiện được.
Ở bên trong? Bạch Chỉ Hi bước tới mấy bước, hỏi lại Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lập tức gật đầu, nhảy ra khỏi cái ôm của nàng, chạy nhanh về phía bụi cây, sau đó nhảy vào lỗ hổng lộ ra, không quên vẫy vẫy chân trước ý bảo Bạch Chỉ Hi tới nhanh lên. Bạch Chỉ Hi cũng không nề hà, chạy nhanh mấy bước, rẽ đám lá che lại ra hai bên rồi nhìn vào bên trong thân cây. Chỉ thấy bên trong là một tiểu Kim Thử toàn thân màu vàng lóng lánh, đôi tai nhỏ co lại, cả thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn quay lưng về phía nàng, nghe thấy tiếng của Tiểu Hắc mới chịu xoay người, để lộ miệng vết thương ở bụng.
Miệng vết thương không sâu, tuy nhiên máu chảy ra khá nhiều, có lẽ bị thương lâu rồi nên một phần máu đông lại, bám lên lớp lông vàng xung quanh, nhìn qua khá ghê người. Bạch Chỉ Hi là một thiên tài y học, liếc mắt cũng có thể nhận ra vết thương của Kim Thử là do bị ma thú khác cắn, vết răng còn lộ ra không rõ ràng do bị máu che lại, nhưng Bạch Chỉ Hi lấy danh dự của mình ra thề, vết thương kia là do bị ma thú khác cắn mà có.
Nếu nàng nhớ không lầm, tầng ngoài chỉ toàn là mấy ma thú ăn cỏ, hoàn toàn không có thú ăn thịt, như vậy thì Kim Thử là do kẻ nào đả thương?
Trong lòng suy nghĩ liên miên, trên tay cũng không chút rảnh rỗi. Bạch Chỉ Hi dưới sự giúp đỡ của Tiểu Hắc và phối hợp của tiểu Kim Thử, rất nhanh đem vết thương xử lí gọn gàng, còn rất vui vẻ dùng vải băng vết thương thắt thành một cái nơ bướm xinh xắn.
Tiểu Kim Thử vốn đáng yêu lập tức lại càng đáng yêu!
Đáng yêu đến mức Bạch Chỉ Hi chỉ muốn chụp về nhà nuôi mà thôi!!!
Trong một tòa cung điện rộng lớn được dát đầy hoàng kim, một đám người mặc trang phục màu đen trắng đồng bộ đang ra sức ngăn cản một nam hài tử tầm bốn, năm tuổi, trên người mặc một bộ y phục màu vàng lộng lẫy xen chút họa tiết màu đen, tóc mềm mượt được cuốn lên cố định bằng một sợi dây vàng đơn giản, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy trên sợi dây kia cũng có những họa tiết đen mỏng manh, không thể khó nhìn ra nó cùng với bộ y phục là một cặp.
Nam hài không kiên nhẫn nhíu mày, bước chân càng nhanh hơn.
Vương, bên ngoài những nhân loại gian xảo kia sẽ làm hại ngài mất! Một hắc y nữ tử vẻ mặt lo lắng bước lên, cúi người đi bên cạnh nam hài tử.
Đúng vậy Vương!
Vương, ngài nghĩ lại đi!
Vương...
Im hết cho ta!!! Ta là Vương hay các ngươi là Vương??! Nam hài tức giận hét một tiếng, những người kia quả nhiên ngay lập tức theo phản xạ im miệng lại, không hé nửa lời. Thấy cảnh này, nam hài mới vừa lòng, sau đó tiếp tục đi ra khỏi cung điện, còn không quên quay lại đe dọa: Kẻ nào còn khuyên răn thì nên tự động đến hình đường chịu phạt.
Nghe đến hình đường , cả một đám người mặt ngay lập tức trắng bệch, không dám nhúc nhích nửa bước, cứ thế để mặc cho nam hài rời đi.
..................
..........
.....
Sư phụ, cái này là tác dụng phụ của Vô Tự công pháp? Bạch Chỉ Hi ôm một đống tóc đã bị bản thân cắt xuống, nhìn vào khoảng không tối đen sau cửa lao.
Mặc Uyên trầm mặc nhìn vào thứ sáng lòe lòe màu trắng dịu êm trên tay đồ đệ nhà mình, không biết trả lời ra sao, cuối cùng đành thở dài: Cái này khi ta luyện cũng không có như vậy, nếu như không ảnh hưởng đến ngươi thì cứ để đấy từ từ xem xét, nếu tìm ra được quy luật của nó thì càng tốt.
Bạch Chỉ Hi nhìn chằm chằm vào cửa lao, sau khi xác định bên trong sẽ không phát ra một câu nào nữa mới quay người ra khỏi cửa, mặt nhìn thì bình tĩnh nhưng bên trong lại không biết đã đem Mặc Uyên mắng thành cái gì rồi.
Nghĩ lại cũng không thể để đám tóc này ném lung tung được, vì thế Bạch Chỉ Hi đành kiếm một cái hộp lớn ở trong giới chỉ, đem nó bỏ vào bên trong. Xong xuôi mới bắt đầu kiểm tra lại lực lượng bên trong người mình.
Có thể nhờ vào Tẩy Tủy quả cùng với lượng linh khí khổng lồ bên trong không gian, tốc độ tu luyện của Bạch Chỉ Hi khá nhanh, chỉ một ngày mà đã từ một người không có đấu khí trở thành chiến sĩ sơ cấp. Không biết có phải vì kinh mạch được mở rộng hay không mà Bạch Chỉ Hi lại không cảm nhận được chút đau đớn nào khi đột phá tầng chắn sơ cấp, ngược lại cơ thể còn rất thoải mái, tràn đầy năng lượng, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn thường ngày. Hiện tại cơ thể thừa năng lượng khiến cho Bạch Chỉ Hi rất muốn tìm thứ gì đó phát tiết, vì thế nàng ra khỏi không gian, nhìn thấy mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, trừ những vết cào của hai tiểu quỷ kia thì khá hài lòng, sau đó dựa theo thường ngày bắt đầu đeo lên người một chuỗi những khối sắt lớn, đi ra khỏi nhà.
Hiện trời vẫn còn hơi tối, người trên đường vô cùng thưa thớt, Bạch Chỉ Hi lại còn chọn ngõ nhỏ để đi, vì vậy hoàn toàn không gặp một người nào khác, cứ thế chạy tới Cảnh Nguyên Sâm Lâm.
Tuy nhiên khi ở gần bìa Sâm Lâm, Bạch Chỉ Hi nhìn thấy một con Xích Mâu Thố (1) toàn thân một màu đen đang đợi ở đó, thấy nàng liền nhảy tới, nhào thẳng vào người Bạch Chỉ Hi. Mà Bạch Chỉ Hi cũng vô cùng tự nhiên ôm lấy tiểu ma thú, vuốt ve đôi tai dài đầy lông của nó.
(1) Xích Mâu Thố: thỏ mắt đỏ
Nếu như muốn hỏi chuyện gì xảy ra thì phải quay về đoạn thời gian nàng mới bắt đầu chạy bộ. Lúc đó ở bìa Sâm Lâm vô tình nhìn thấy một con Xích Mâu Thố màu đen đang bị thương, thấy bộ dáng nó đáng yêu quá, không kìm được mà ra tay cứu chữa, ai ngờ từ hôm đó danh tiếng của nàng lan rộng ra đám ma thú lân cận, cho nên lâu lâu Bạch Chỉ Hi chạy bộ đều có thể nhìn thấy ma thú chờ mình ở bìa Sâm Lâm cầu chữa trị.
Chuyện này tính sao thì Bạch Chỉ Hi cũng có lợi.Thứ nhất là có thể tìm hiểu kĩ hơn về cơ thể ma thú.
Thứ hai là có vật thử thuốc.
Và cuối cùng là nàng có thể bán cho đám ma thú một cái nhân tình.
Việc có lợi như thế, chỉ có đứa ngốc mới không nhận.
Vì thế bắt đầu từ lúc đó, Bạch Chỉ Hi được xem là đại phu của đám ma thú vùng tiếp giáp với Vân Lam Thành. Nói ra thì có vẻ ngớ ngẩn nhưng thực tế công việc này là công việc ngàn vàng khó cầu. Lấy được hảo cảm của ma thú chẳng khác nào có một cái vé gian lận cả. Cứ thử nghĩ xem, lỡ mà ngươi có loại thảo dược nào đó cần gấp, mà lại bị ma thú trấn giữ, người bình thường chắc chắn phải dùng mọi cách đánh bại hoặc lừa gạt ma thú đó để lấy thảo dược, nhưng nàng thì chỉ cần tới, sau đó hỏi một tiếng, ma thú kia sẽ đưa ra, mà nếu như nó không chịu đưa thì... Bạch Chỉ Hi đảm bảo, đám ma thú nợ nhân tình của nàng sẽ đem nó đánh thành đầu heo, sau đó dâng đồ lên cho nàng.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai sáng lạn phía trước, Bạch Chỉ Hi liền không kìm được mà nở nụ cười, đối với Xích Mâu Thố trong lòng càng ôn nhu hơn.
Tiểu Hắc, hôm nay lại có ai bị thương sao? Bạch Chỉ Hi cẩn thận ôm tôn đại phật trong lòng, vừa đi vừa hỏi, bước chân nhẹ nhàng, so với thời gian ban đầu mới đến thì quả là một trời một vực.
Xích Mâu Thố được Bạch Chỉ Hi gọi là Tiểu Hắc gật đầu, chỉ chỉ về một phía, ra hiệu cho nàng đi theo.
Tiểu Hắc này nói ra cũng là một ma thú kì lạ, cấp bậc yếu nhưng lại mở ra được linh trí, tuy nhiên cũng do cấp bậc chưa đủ mà không thể nói chuyện.
Bởi vì thực lực tăng, vì vậy mà Bạch Chỉ Hi cứ có cảm giác cả người nhẹ nhàng khoan khoái, chân đi sao cũng không mỏi, nhanh chân chạy theo hướng mà Tiểu Hắc chỉ dẫn, không lâu sau đã chạy vào vùng ranh giới tiếp giáp với tầng trong của Cảnh Nguyên Sâm Lâm.
Việc phân chia ranh giới các tầng này cũng là Tử Kinh Lam cho Bạch Chỉ Hi biết, nếu không nàng cũng sẽ không ngờ được một Sâm Lâm nhìn như bình thường này lại được phân chia ra thành nhiều tầng lớp tựa như con người vậy. Tầng ngoài cùng được gọi là tầng ngoài, thường chỉ có những loại ma thú yếu ớt sơ cấp sống đông đúc như Xích Mâu Thố, Hỏa Thử,... Tiếp đó chính là tầng bên trong là tầng toàn những ma thú thực lực thánh thú. Tầng trong là ma thú thần cấp như Xích Diệm Hung Sư. Còn lần đó gặp nó ở khu bên ngoài là do nó bị ma thú khác ám toán, vì thế mới kéo thân tàn đi ra khu ngoài để tránh né, sau đó lại bị đám người Lam Trì Úy bắt gặp, cuối cùng mới được Bạch Chỉ Hi cứu giúp.
Ngoài ra Cảnh Nguyên Sâm Lâm còn có một tầng trong cùng nữa, tuy nhiên ở đó rất ít ma thú, vả lại luôn luôn tràn ngập sương mù, cho nên Tử Kinh Lam cũng không biết nhiều lắm, chỉ là khuyên Bạch Chỉ Hi tuyệt đối đừng chơi dại mà chạy vào bên trong.
Bạch Chỉ Hi nhớ lại biểu tình của đối phương lúc đó, tay lại cảm thấy ngứa, tiếc nuối lúc đó không đánh tên kia thành đầu heo.
Chạy thêm khoảng mấy phút nữa, Bạch Chỉ Hi nhìn thấy một thân cây lớn, rộng bằng hai vòng ôm của một người trưởng thành, phía trước có nhiều bụi cây che chắn, cho nên không ai biết được thân cây bị rỗng một khoảng khá lớn, đủ để cho mấy con Xích Mâu Thố nằm vào. Bạch Chỉ Hi nếu không phải nhờ Tiểu Hắc chỉ ra thì có lẽ cũng không phát hiện được.
Ở bên trong? Bạch Chỉ Hi bước tới mấy bước, hỏi lại Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lập tức gật đầu, nhảy ra khỏi cái ôm của nàng, chạy nhanh về phía bụi cây, sau đó nhảy vào lỗ hổng lộ ra, không quên vẫy vẫy chân trước ý bảo Bạch Chỉ Hi tới nhanh lên. Bạch Chỉ Hi cũng không nề hà, chạy nhanh mấy bước, rẽ đám lá che lại ra hai bên rồi nhìn vào bên trong thân cây. Chỉ thấy bên trong là một tiểu Kim Thử toàn thân màu vàng lóng lánh, đôi tai nhỏ co lại, cả thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn quay lưng về phía nàng, nghe thấy tiếng của Tiểu Hắc mới chịu xoay người, để lộ miệng vết thương ở bụng.
Miệng vết thương không sâu, tuy nhiên máu chảy ra khá nhiều, có lẽ bị thương lâu rồi nên một phần máu đông lại, bám lên lớp lông vàng xung quanh, nhìn qua khá ghê người. Bạch Chỉ Hi là một thiên tài y học, liếc mắt cũng có thể nhận ra vết thương của Kim Thử là do bị ma thú khác cắn, vết răng còn lộ ra không rõ ràng do bị máu che lại, nhưng Bạch Chỉ Hi lấy danh dự của mình ra thề, vết thương kia là do bị ma thú khác cắn mà có.
Nếu nàng nhớ không lầm, tầng ngoài chỉ toàn là mấy ma thú ăn cỏ, hoàn toàn không có thú ăn thịt, như vậy thì Kim Thử là do kẻ nào đả thương?
Trong lòng suy nghĩ liên miên, trên tay cũng không chút rảnh rỗi. Bạch Chỉ Hi dưới sự giúp đỡ của Tiểu Hắc và phối hợp của tiểu Kim Thử, rất nhanh đem vết thương xử lí gọn gàng, còn rất vui vẻ dùng vải băng vết thương thắt thành một cái nơ bướm xinh xắn.
Tiểu Kim Thử vốn đáng yêu lập tức lại càng đáng yêu!
Đáng yêu đến mức Bạch Chỉ Hi chỉ muốn chụp về nhà nuôi mà thôi!!!
/18
|