Bạch Chỉ Hi tự nhận bản thân không phải sát thần thấy ai ngứa mắt liền giết, nhưng nàng tuyệt đối không phải là thánh mẫu, người nào cũng có thể tha thứ. Nàng cho dù bình thường đối ma thú bao dung thì cũng không thể đối với loại mềm cứng không thông đường muối không vào như Hắc Phong Báo bao dung tiếp nữa. Vốn ban đầu chỉ sử dụng thuốc tê đặc chế để cho nó một cơ hội giải thích, nhưng giờ ngay cả giải thích cũng không muốn, vậy thì đừng có trách Bạch Chỉ Hi nàng ngoan độc. Nàng chỉ là một người bình thường, biết lấy oán báo oán lấy ân báo ân, có điểm mấu chốt của bản thân, đó chính là sinh mạng của mình, mà hôm nay Hắc Phong Báo lại chạm phải điểm mấu chốt đó.
Hắc Phong Báo không hề biết thái độ ngông cuồng của bản thân lại tước đi quyền sống tiếp của chính mình. Mà có lẽ cho dù biết thì nó cũng sẽ ngông cuồng như cũ.
Đó là bản chất của nó, cũng là tôn nghiêm của ma thú.
Vì thế khi nhìn thấy Bạch Chỉ Hi nhặt lấy chủy thủ đứng dậy đi về phía mình, Hắc Phong Báo không chút nào cảm thấy giật mình, tuy có phẫn nộ, có hận ý, có không cam lòng nhưng không hề có tuyệt vọng.
Phẫn nộ vì bản thân chết trong tay của một nhân loại nhỏ bé.
Hận vì Xích Diệm Hung Sư đã cướp đi tất cả của nó.
Không cam lòng vì chưa giết chết được nhân loại này, không giết chết được Xích Diệm Hung Sư, không giết chết được dã chủng trong bụng của nó, không thể lần nữa nhìn thấy Hỏa Liệt Sư.
Cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, đó là quy luật nguyên thủy kéo dài từ khi Thiên Hà đại lục tồn tại, cũng chính là nguyên tắc chung duy nhất gắn kết tất cả mọi thứ lại với nhau.
Bạch Chỉ Hi đứng trước mặt Hắc Phong Báo, tay nắm chặt chủy thủ, cố gắng chống đỡ đau đớn phát ra từ vết thương, đem toàn bộ đấu khí dồn vào lưỡi chủy thủ sắc bén, sau đó dùng sức đâm xuống đầu của nó. Hành động lưu loát, không chút do dự nào, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.
Vũ khí bình thường thường không gây tổn thương lớn cho ma thú cao giai, nhưng đáng tiếc chủy thủ trên tay Bạch Chỉ Hi lại là đồ tốt lấy được từ chỗ địa tinh vương, thứ này chính là được làm từ hàn thiết ngàn năm, chuôi gắn thêm ma hạch của ma thú cao giai, sau đó còn được phủ lên ma pháp tăng cường của ma pháp sư. Đảm bảo có thể đem vảy giao long tước xuống.
Bởi vì tác dụng của thuốc tê, cho nên Hắc Phong Báo hoàn toàn không có chút cảm giác đau đớn nào thì đã rơi vào khoảng không tối đen mãi mãi.
Bạch Chỉ Hi xác định Hắc Phong Báo đã chết mới ngồi bệt xuống đất, một tay nắm chủy thủ, một tay ôm lấy miệng vết thương vừa mới nứt ra ở bụng. Trong lòng thầm than không hổ là ma thú cao giai, một vuốt này của nó tuy rằng không lấy được mạng của nàng, cũng khiến cho nàng phải ăn đau khổ. Cho dù là thuốc được làm từ linh thảo trong không gian cũng không thể nào khiến cho miệng vết thương trong thời gian ngắn hoàn toàn khép lại được. Dù sao thì thuốc nàng chế ra cũng chỉ là thuốc được làm từ nhiều loại linh thảo nghiền nát, công hiệu của nó chỉ có thể phát huy được năm phần công dụng của linh thảo, không phải loại đan dược nghịch thiên đem công dụng của linh thảo phát huy gần như hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, Bạch Chỉ Hi bỗng nhiên lóe ra ý định làm luyện dược sư. Tuy nhiên ý định này rất nhanh liền bị nàng ném ra sau đầu. Đùa à, chiến sĩ làm chưa xong lại đòi chạy đi làm luyện dược sư, nhất là với thể chất vô hệ ngàn năm mới có một này của nàng, trở thành chiến sĩ đã là phúc đức lắm rồi...
Bạch Chỉ Hi lại lần nữa đem thuốc rắc vào miệng vết thương, cẩn thận đem vạt áo xé thành một dải, tạm thời băng bó vết thương, sau đó nhìn xác của Hắc Phong Báo, thấy hai mắt của nó vẫn mở nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt màu vàng dã thú kia tựa như còn vương lại cảm xúc trước khi chết của bản thân, nhéo mạnh vào lòng nàng một cái. Bạch Chi Hi thở dài, cuối cùng vẫn đưa tay ra, vuốt mắt nó xuống.
Đây không phải là sự thương hại, mà là sự tôn trọng dành cho cường giả.
Nàng tự nhủ với bản thân như vậy.
Bạch Chỉ Hi làm xong, ngẩn người nhìn lên trời. Bầu trời của Thiên Hà đại lục vẫn trong xanh, sạch sẽ như vậy, xen vào tầm mắt là những tán lá phất phơ của thực vật trong Cảnh Nguyên Sâm Lâm, tươi tốt, đẹp đẽ, nhưng mấy ai có thể biết được, chính là dưới khung cảnh này, sinh mạng của nàng suýt nữa đã không còn?
Tuy rằng giết được Hắc Phong Báo nhưng Bạch Chỉ Hi cũng không tự mãn về điều này, bởi vì nàng biết, nếu như không phải nàng sử dụng quỷ kế, nếu như không phải nàng có không gian, nếu như không phải Hắc Phong Báo chủ quan, không xem trọng nàng, không dùng hết thực lực của mình thì bản thân đã không biết chết bao nhiêu lần rồi. Chỉ cần Hắc Phong Báo đơn giản phát ra một luồng uy áp, Bạch Chỉ Hi khẳng định bản thân nhất định sẽ không thể nào cử động nổi, có khi còn vì không chịu nổi uy áp mà toàn thân kinh mạch bạo loạn, chết ngay lập tức.
Qua trận chiến này, Bạch Chỉ Hi chợt nhận ra rất nhiều điều. Đây, đã không còn là thế kỷ mà nàng quen thuộc, không còn là cách sống mà nàng quen thuộc, không còn là nơi mà nàng quen thuộc. Y thuật mà nàng luôn lấy làm tự hào cũng chỉ có thể giúp nàng bảo mạng nhất thời, không giúp được nàng cả một đời. Nàng cần phải mạnh hơn, mạnh đến mức không ai có thể làm gì được nàng!
...
Ở biệt viện, khi Tử Kinh Lam thức dậy phát hiện bản thân ngủ quên, bên ngoài mặt trời đã lên cao, lập tức bật người dậy, nhìn quanh phòng một vòng, thấy mọi thứ đã đâu vào đấy rồi mới an tâm, sau đó mới để ý đến cái chăn bị đá xuống đất, không cần đoán hắn cũng biết đây là do ai làm. Ngoài Bạch Chỉ Hi ra thì nhà này còn ai nữa chứ.
Hai tiểu hổ kia?
Tử Kinh Lam liếc đống xù xù vàng vàng dựa vào nhau ngủ ngon ở chân ghế, trên mũi còn nổi lên bong bóng, bĩu môi khinh bỉ.
Chúng chưa nhảy lên mặt hắn ngủ là nhân từ lắm rồi, nói gì đến việc tốt bụng lấy chăn đắp cho hắn.
Nhanh chóng thay y phục, Tử Kinh Lam sảng khoái ra ngoài tìm đồ ăn. Từ khi ở cùng Bạch Chỉ Hi, hắn đã thành thói quen ngày nào cũng phải ra ngoài mua đồ ăn rồi. Bạch Chỉ Hi tuy là nữ nhân, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé (đại lầm!), đương nhiên không biết nấu. Hắn là hoàng tử địa tinh giới, được sủng ái từ nhỏ, mười ngón tay chưa từng làm việc nặng, tất nhiên sẽ không làm đồ ăn, thứ duy nhất biết làm chính là nướng thịt. Chả lẽ lại bắt hắn ngày nào cũng phải ăn thịt nướng? Vậy thì thôi đi. Vả lại đồ ăn bên ngoài vừa tiện vừa ngon, việc gì hắn phải ép buộc bản thân. Có tài nguyên mà không sử dụng chính là đồ ngu. Mà Tử Kinh Lam đương nhiên sẽ không khiến mình trở thành thằng ngu rồi. Chỉ đáng tiếc là dưới dâm uy của Bạch Chỉ Hi, hắn đành phải thực hiện nghĩa vụ mỗi sáng này.
Lam Vân thành tuy là tòa thành nhỏ nhưng dân cư vẫn trên 200 nhà, vì thế mà văn hóa và đời sống của mọi người vô cùng ổn định. Đường xá buổi sáng... Tử Kinh Lam nhìn lên trên trời, phát hiện đã gần trưa, vội cúi đầu xuống, ho nhẹ vài tiếng. Đường xá mặc dù đã không còn náo nhiệt như buổi sáng, nhưng cũng không xem là yên tĩnh. Xung quanh vang lên tiếng rao hàng của thương nhân, mỗi người một kiểu, không chút trùng lặp. Trong không khí thoang thoảng hỗn hợp mùi đồ ăn, không khiến người khác khó chịu mà ngược lại còn đánh thức cảm giác đói bụng. Tử Kinh Lam đưa tay lên xoa bụng, nhanh chóng ghé vào mấy tiệm bán đồ ăn xung quanh, mỗi tiệm mua một ít. Có vẻ như Tử Kinh Lam là khách quen ở đây, cho nên mọi người đều cùng hắn chào vài tiếng, không có chút nào kinh ngạc với việc một tiểu hài tử xinh xắn đáng yêu nhìn như tiểu công tử nhà giàu này lại hạ mình đến những quán xá tầm thường như vậy mua đồ. Xong xuôi mọi việc, Tử Kinh Lam thỏa mãn xách đồ về. Trên đường còn có thể nghe bát quái miễn phí, quả thực là hưởng thụ.
Cảm thấy nhân sinh thật tốt đẹp, không còn gì để chê nữa...
Chỉ là khi hắn vừa mới vào nhà nhìn thấy Bạch Chỉ Hi một đầu tóc trắng thì kinh ngạc tới mức suýt làm rơi mấy gói đồ trên tay. Tử Kinh Lam cố nén tâm tình, đặt đồ lên bàn, liếc hai tiểu quỷ vốn phải ở trong phòng ngủ say như chết đang nằm trong lòng Bạch Chỉ Hi làm nũng đủ kiểu một cái, sau đó hỏi: Ngươi bị tẩu hỏa nhập ma?
Bạch Chỉ Hi sau khi xử lý xác Hắc Phong Báo xong sợ mấy tiểu hài tử trong nhà lo lắng, trước đó còn cẩn thận chạy vào linh hồ chữa trị chút vết thương, đem y phục thay ra, xác định bản thân đã sạch sẽ mới trở về. Thấy Tử Kinh Lam không có ở nhà liền biết hắn đi ra ngoài, không có gì ngoan, đúng lúc hai tiểu ma thú thức dậy liền chơi với chúng giết thời gian. Nào ngờ chờ đến khi Tử Kinh Lam trở về lại bị hỏi một câu như thế, nhất thời tay run, đem một tiểu ma thú trong tay thả ra. Cũng may là nó phản xạ nhanh, nếu không chỉ có nước cạp đất. Tiểu hổ ủy khuất rống rống vài tiếng, sau đó quay mông về phía Bạch Chỉ Hi, tỏ vẻ bản thân tức giận.
Bạch Chỉ Hi cũng không thừa tâm tình để ý nó, nhướn mày nhìn Tử Kinh Lam, hỏi lại: Ta vô dụng thế sao?
Không lẽ hôm qua hai tiểu tử kia làm ngươi tức giận quá độ, một đêm bạc tóc? Tử Kinh Lam chỉ vào mái tóc chưa già đã trắng của Bạch Chỉ Hi, lần nữa mở miệng.
...
Thấy nàng không trả lời, Tử Kinh Lam lại suy đoán: Vậy chẳng lẽ ngươi chịu kích thích, chế ra thuốc mới đem đầu nhuộm trắng?
... Càng nghe càng thấy hoang đường...
Không lẽ...
Đừng đoán bậy. Bạch Chỉ Hi thấy hắn còn muốn nói, vội ngắt lời, xoa xoa mi tâm: Đây là tác dụng phụ của công pháp ta tu luyện, nhìn lâu rồi sẽ quen. Nào ngờ lại đưa trúng tay phải, bả vai vốn chưa lành hoàn toàn bị động liền có chút đau. Tuy nhiên vẫn là trong phạm vi chấp nhận. Dù sao nước linh hồ cũng không phải vạn năng, không thể khiến cho vết thương do ma thú cao giai tạo ra ngay lập tức lành được.
Hắc Phong Báo không hề biết thái độ ngông cuồng của bản thân lại tước đi quyền sống tiếp của chính mình. Mà có lẽ cho dù biết thì nó cũng sẽ ngông cuồng như cũ.
Đó là bản chất của nó, cũng là tôn nghiêm của ma thú.
Vì thế khi nhìn thấy Bạch Chỉ Hi nhặt lấy chủy thủ đứng dậy đi về phía mình, Hắc Phong Báo không chút nào cảm thấy giật mình, tuy có phẫn nộ, có hận ý, có không cam lòng nhưng không hề có tuyệt vọng.
Phẫn nộ vì bản thân chết trong tay của một nhân loại nhỏ bé.
Hận vì Xích Diệm Hung Sư đã cướp đi tất cả của nó.
Không cam lòng vì chưa giết chết được nhân loại này, không giết chết được Xích Diệm Hung Sư, không giết chết được dã chủng trong bụng của nó, không thể lần nữa nhìn thấy Hỏa Liệt Sư.
Cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, đó là quy luật nguyên thủy kéo dài từ khi Thiên Hà đại lục tồn tại, cũng chính là nguyên tắc chung duy nhất gắn kết tất cả mọi thứ lại với nhau.
Bạch Chỉ Hi đứng trước mặt Hắc Phong Báo, tay nắm chặt chủy thủ, cố gắng chống đỡ đau đớn phát ra từ vết thương, đem toàn bộ đấu khí dồn vào lưỡi chủy thủ sắc bén, sau đó dùng sức đâm xuống đầu của nó. Hành động lưu loát, không chút do dự nào, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.
Vũ khí bình thường thường không gây tổn thương lớn cho ma thú cao giai, nhưng đáng tiếc chủy thủ trên tay Bạch Chỉ Hi lại là đồ tốt lấy được từ chỗ địa tinh vương, thứ này chính là được làm từ hàn thiết ngàn năm, chuôi gắn thêm ma hạch của ma thú cao giai, sau đó còn được phủ lên ma pháp tăng cường của ma pháp sư. Đảm bảo có thể đem vảy giao long tước xuống.
Bởi vì tác dụng của thuốc tê, cho nên Hắc Phong Báo hoàn toàn không có chút cảm giác đau đớn nào thì đã rơi vào khoảng không tối đen mãi mãi.
Bạch Chỉ Hi xác định Hắc Phong Báo đã chết mới ngồi bệt xuống đất, một tay nắm chủy thủ, một tay ôm lấy miệng vết thương vừa mới nứt ra ở bụng. Trong lòng thầm than không hổ là ma thú cao giai, một vuốt này của nó tuy rằng không lấy được mạng của nàng, cũng khiến cho nàng phải ăn đau khổ. Cho dù là thuốc được làm từ linh thảo trong không gian cũng không thể nào khiến cho miệng vết thương trong thời gian ngắn hoàn toàn khép lại được. Dù sao thì thuốc nàng chế ra cũng chỉ là thuốc được làm từ nhiều loại linh thảo nghiền nát, công hiệu của nó chỉ có thể phát huy được năm phần công dụng của linh thảo, không phải loại đan dược nghịch thiên đem công dụng của linh thảo phát huy gần như hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, Bạch Chỉ Hi bỗng nhiên lóe ra ý định làm luyện dược sư. Tuy nhiên ý định này rất nhanh liền bị nàng ném ra sau đầu. Đùa à, chiến sĩ làm chưa xong lại đòi chạy đi làm luyện dược sư, nhất là với thể chất vô hệ ngàn năm mới có một này của nàng, trở thành chiến sĩ đã là phúc đức lắm rồi...
Bạch Chỉ Hi lại lần nữa đem thuốc rắc vào miệng vết thương, cẩn thận đem vạt áo xé thành một dải, tạm thời băng bó vết thương, sau đó nhìn xác của Hắc Phong Báo, thấy hai mắt của nó vẫn mở nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt màu vàng dã thú kia tựa như còn vương lại cảm xúc trước khi chết của bản thân, nhéo mạnh vào lòng nàng một cái. Bạch Chi Hi thở dài, cuối cùng vẫn đưa tay ra, vuốt mắt nó xuống.
Đây không phải là sự thương hại, mà là sự tôn trọng dành cho cường giả.
Nàng tự nhủ với bản thân như vậy.
Bạch Chỉ Hi làm xong, ngẩn người nhìn lên trời. Bầu trời của Thiên Hà đại lục vẫn trong xanh, sạch sẽ như vậy, xen vào tầm mắt là những tán lá phất phơ của thực vật trong Cảnh Nguyên Sâm Lâm, tươi tốt, đẹp đẽ, nhưng mấy ai có thể biết được, chính là dưới khung cảnh này, sinh mạng của nàng suýt nữa đã không còn?
Tuy rằng giết được Hắc Phong Báo nhưng Bạch Chỉ Hi cũng không tự mãn về điều này, bởi vì nàng biết, nếu như không phải nàng sử dụng quỷ kế, nếu như không phải nàng có không gian, nếu như không phải Hắc Phong Báo chủ quan, không xem trọng nàng, không dùng hết thực lực của mình thì bản thân đã không biết chết bao nhiêu lần rồi. Chỉ cần Hắc Phong Báo đơn giản phát ra một luồng uy áp, Bạch Chỉ Hi khẳng định bản thân nhất định sẽ không thể nào cử động nổi, có khi còn vì không chịu nổi uy áp mà toàn thân kinh mạch bạo loạn, chết ngay lập tức.
Qua trận chiến này, Bạch Chỉ Hi chợt nhận ra rất nhiều điều. Đây, đã không còn là thế kỷ mà nàng quen thuộc, không còn là cách sống mà nàng quen thuộc, không còn là nơi mà nàng quen thuộc. Y thuật mà nàng luôn lấy làm tự hào cũng chỉ có thể giúp nàng bảo mạng nhất thời, không giúp được nàng cả một đời. Nàng cần phải mạnh hơn, mạnh đến mức không ai có thể làm gì được nàng!
...
Ở biệt viện, khi Tử Kinh Lam thức dậy phát hiện bản thân ngủ quên, bên ngoài mặt trời đã lên cao, lập tức bật người dậy, nhìn quanh phòng một vòng, thấy mọi thứ đã đâu vào đấy rồi mới an tâm, sau đó mới để ý đến cái chăn bị đá xuống đất, không cần đoán hắn cũng biết đây là do ai làm. Ngoài Bạch Chỉ Hi ra thì nhà này còn ai nữa chứ.
Hai tiểu hổ kia?
Tử Kinh Lam liếc đống xù xù vàng vàng dựa vào nhau ngủ ngon ở chân ghế, trên mũi còn nổi lên bong bóng, bĩu môi khinh bỉ.
Chúng chưa nhảy lên mặt hắn ngủ là nhân từ lắm rồi, nói gì đến việc tốt bụng lấy chăn đắp cho hắn.
Nhanh chóng thay y phục, Tử Kinh Lam sảng khoái ra ngoài tìm đồ ăn. Từ khi ở cùng Bạch Chỉ Hi, hắn đã thành thói quen ngày nào cũng phải ra ngoài mua đồ ăn rồi. Bạch Chỉ Hi tuy là nữ nhân, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé (đại lầm!), đương nhiên không biết nấu. Hắn là hoàng tử địa tinh giới, được sủng ái từ nhỏ, mười ngón tay chưa từng làm việc nặng, tất nhiên sẽ không làm đồ ăn, thứ duy nhất biết làm chính là nướng thịt. Chả lẽ lại bắt hắn ngày nào cũng phải ăn thịt nướng? Vậy thì thôi đi. Vả lại đồ ăn bên ngoài vừa tiện vừa ngon, việc gì hắn phải ép buộc bản thân. Có tài nguyên mà không sử dụng chính là đồ ngu. Mà Tử Kinh Lam đương nhiên sẽ không khiến mình trở thành thằng ngu rồi. Chỉ đáng tiếc là dưới dâm uy của Bạch Chỉ Hi, hắn đành phải thực hiện nghĩa vụ mỗi sáng này.
Lam Vân thành tuy là tòa thành nhỏ nhưng dân cư vẫn trên 200 nhà, vì thế mà văn hóa và đời sống của mọi người vô cùng ổn định. Đường xá buổi sáng... Tử Kinh Lam nhìn lên trên trời, phát hiện đã gần trưa, vội cúi đầu xuống, ho nhẹ vài tiếng. Đường xá mặc dù đã không còn náo nhiệt như buổi sáng, nhưng cũng không xem là yên tĩnh. Xung quanh vang lên tiếng rao hàng của thương nhân, mỗi người một kiểu, không chút trùng lặp. Trong không khí thoang thoảng hỗn hợp mùi đồ ăn, không khiến người khác khó chịu mà ngược lại còn đánh thức cảm giác đói bụng. Tử Kinh Lam đưa tay lên xoa bụng, nhanh chóng ghé vào mấy tiệm bán đồ ăn xung quanh, mỗi tiệm mua một ít. Có vẻ như Tử Kinh Lam là khách quen ở đây, cho nên mọi người đều cùng hắn chào vài tiếng, không có chút nào kinh ngạc với việc một tiểu hài tử xinh xắn đáng yêu nhìn như tiểu công tử nhà giàu này lại hạ mình đến những quán xá tầm thường như vậy mua đồ. Xong xuôi mọi việc, Tử Kinh Lam thỏa mãn xách đồ về. Trên đường còn có thể nghe bát quái miễn phí, quả thực là hưởng thụ.
Cảm thấy nhân sinh thật tốt đẹp, không còn gì để chê nữa...
Chỉ là khi hắn vừa mới vào nhà nhìn thấy Bạch Chỉ Hi một đầu tóc trắng thì kinh ngạc tới mức suýt làm rơi mấy gói đồ trên tay. Tử Kinh Lam cố nén tâm tình, đặt đồ lên bàn, liếc hai tiểu quỷ vốn phải ở trong phòng ngủ say như chết đang nằm trong lòng Bạch Chỉ Hi làm nũng đủ kiểu một cái, sau đó hỏi: Ngươi bị tẩu hỏa nhập ma?
Bạch Chỉ Hi sau khi xử lý xác Hắc Phong Báo xong sợ mấy tiểu hài tử trong nhà lo lắng, trước đó còn cẩn thận chạy vào linh hồ chữa trị chút vết thương, đem y phục thay ra, xác định bản thân đã sạch sẽ mới trở về. Thấy Tử Kinh Lam không có ở nhà liền biết hắn đi ra ngoài, không có gì ngoan, đúng lúc hai tiểu ma thú thức dậy liền chơi với chúng giết thời gian. Nào ngờ chờ đến khi Tử Kinh Lam trở về lại bị hỏi một câu như thế, nhất thời tay run, đem một tiểu ma thú trong tay thả ra. Cũng may là nó phản xạ nhanh, nếu không chỉ có nước cạp đất. Tiểu hổ ủy khuất rống rống vài tiếng, sau đó quay mông về phía Bạch Chỉ Hi, tỏ vẻ bản thân tức giận.
Bạch Chỉ Hi cũng không thừa tâm tình để ý nó, nhướn mày nhìn Tử Kinh Lam, hỏi lại: Ta vô dụng thế sao?
Không lẽ hôm qua hai tiểu tử kia làm ngươi tức giận quá độ, một đêm bạc tóc? Tử Kinh Lam chỉ vào mái tóc chưa già đã trắng của Bạch Chỉ Hi, lần nữa mở miệng.
...
Thấy nàng không trả lời, Tử Kinh Lam lại suy đoán: Vậy chẳng lẽ ngươi chịu kích thích, chế ra thuốc mới đem đầu nhuộm trắng?
... Càng nghe càng thấy hoang đường...
Không lẽ...
Đừng đoán bậy. Bạch Chỉ Hi thấy hắn còn muốn nói, vội ngắt lời, xoa xoa mi tâm: Đây là tác dụng phụ của công pháp ta tu luyện, nhìn lâu rồi sẽ quen. Nào ngờ lại đưa trúng tay phải, bả vai vốn chưa lành hoàn toàn bị động liền có chút đau. Tuy nhiên vẫn là trong phạm vi chấp nhận. Dù sao nước linh hồ cũng không phải vạn năng, không thể khiến cho vết thương do ma thú cao giai tạo ra ngay lập tức lành được.
/18
|