Tại rất nhiều các tiệm sách ở Đại Lương, thoại bản về Tiêu vương điện hạ tất nhiên không chỉ có như vậy, ngoại trừ truyền thuyết chiến mã hoá kỳ lân, trường đao hoá mãnh hổ, rồi thì hồ ly báo ân, con trai nhả ngọc, còn có cả phiên bản đang đánh trận thì một dàn tiên nữ hạ phàm, dẫn dắt tướng sĩ Đại Lương biến hoang mạc thành ốc đảo, đồng tâm hiệp lực cày bừa tưới đất, nào hạt đào tiên nào cây lương thực, mỗi năm lại thêm một lớn mạnh—mặc dù tình tiết đột nhiên trở thành linh dị thần quái, nhưng không sao, quần chúng rất thích đọc về tiên nữ hạ phàm.
Quý Yến Nhiên hắng giọng: "Không có cái nào tỉ mỉ kể xem ta chém giết trên chiến trường thế nào, đánh đâu thắng đó ra sao sao?"
"Có chứ." Vân Ỷ Phong một tay chống đầu, ớt dưới ánh đèn ung dung nhìn hắn, "Nhưng chẳng phải lúc trước Vương gia đã âm thầm sai người thu hồi đem đốt hết tất cả thoại bản rồi là gì, các tú tài cũng nhận được cảnh cáo, bị doạ đến không dám ra khỏi cửa, còn gan đâu mà viết tiếp nữa?"
Hắn nói đến thập phần lưu loát, Quý Yến Nhiên lại suýt nữa bị sặc nước trà.
Quên mất, người này là môn chủ Phong Vũ môn.
Người khác ghi nhớ bí kíp võ công, hắn ghi nhớ từng chuyện lông gà vỏ tỏi.
Căn bản là không thể diễn được với hắn.
Vân Ỷ Phong còn chưa định dừng lại, nhướn mày hỏi tiếp: "Nha, sao Vương gia không nói gì nữa?"
Đôi mắt hắn vốn trong sáng lanh lợi, lúc này lại có thêm vài phần ranh mãnh, càng để lộ ý tứ tương phản với lời nói, chính là muốn chọc người ngứa răng. Dù sao diễn xuất cũng đã bị chọc thủng, Quý Yến Nhiên không còn gì để mất, dứt khoát kéo người đến trước mặt: "Thật sự đã đốt sạch rồi chứ?"
Vân Ỷ Phong nhắc nhở nhẹ: "Muốn có được tin tức của Phong Vũ môn, phải trả bạc."
Quý Yến Nhiên mặc dù trên thân đã không còn gì đáng tiền, bắt gặp ý cười trong mắt đối phương, quyết không để đánh mất phong thái, cuối cùng dứt khoát tháo nhẫn ban chỉ bằng ngọc đen đặt vào lòng bàn tay hắn: "Nói đi."
"Đốt hết rồi." Vân Ỷ Phong chấp thuận, "Vương gia yên tâm, sau khi nghe được chuyện này ta bèn thấy hiếu kì, vốn muốn tìm vài ba bản đọc thử, kết quả một trang giấy cũng không tìm được."
Hắn ước lượng ban chỉ trên tay, lại soi kĩ dưới ánh nến một hồi: "Ngọc lục bảo mang hoa văn hình hổ, quả là có giá nha."
"Tất nhiên có giá." Quý Yến Nhiên nói, "Đây là quân lệnh Hổ Phù của đại quân Mạc Bắc, dùng để điều binh khiển tướng."
(*Hổ phù: tín vật của các thống soái, tượng trưng cho binh quyền, thông thường nó dạng như miếng bùa bằng kim loại lớn cỡ bàn tay, nhưng Hổ phù ở đây của Tiêu vương lại là một chiếc nhẫn ngọc to bản có hoa văn con hổ đeo ở ngón cái)
Vân Ỷ Phong sảng khoái nhét vào tay áo: "Đa tạ Vương gia."
Quý Yến Nhiên tức ngực, trừng mắt nói: "Ngươi dám thu nó thật?"
"Vì sao không dám?" Vân Ỷ Phong kì quái hỏi, "Vương gia tự mình đưa ta mà."
Quý Yến Nhiên thấy đầu ong ong vang, đưa tay gõ gõ bàn: "Đừng nháo, nhanh trả lại cho ta."
"Không." Vân Ỷ Phong quay người hướng vào phòng trong.
Mắt thấy trăm ngàn đại quân Mạc Bắc bị hắn đem bỏ túi, Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười, xông lên muốn đoạt lại, Vân Ỷ Phong lại phản ứng rất nhanh, chân đạp nhanh như lướt, nhẹ nhàng vụt thẳng ra ngoài sân, một thân áo trắng như sương, đôi mắt lấp lánh tựa ánh sao.
Còn rất đắc ý.
Quý Yến Nhiên bỗng kinh ngạc nói: "Kim chưởng môn sao lại tới đây?"
Vân Ỷ Phong hơi sững sờ, quay đầu về phía sau.
Ngoài cửa không một bóng người, sau lưng lại nhanh chóng truyền đến một trận gió đầy mạnh mẽ. Quý Yến Nhiên một tay nắm chặt vai hắn, vừa định đem người chế trụ trong ngực, Vân Ỷ Phong liền co chân đạp tới, đấu pháp không những lưu manh mà còn hung hãn, chuyên chú hạ xuống ba đường, lại nhớ ra giày của Vương gia là đồ đắt tiền, tiếp tục giẫm thêm bảy tám phát.
Quý Yến Nhiên đành lui lại vài bước, thức thời giơ tay xin hàng: "Được rồi được rồi, ta nhận thua."
Vân Ỷ Phong nói: "Đúng là miệng quạ đen."
Quý Yến Nhiên khó hiểu: "Sao cơ?"
Vân Ỷ Phong chỉ chỉ phía xa xa: "Kim Mãn Lâm thật sự bị ngươi niệm tới rồi kìa."
Quý Yến Nhiên: "..."
Lúc này đã gần khuya, phụ tử Kim gia lặn lội một đường tuyết tìm tới, hiển nhiên không phải là để nói chuyện phiếm.
Vân Ỷ Phong pha trà nóng, lại thắp nến sáng lên một chút.
Kim Mãn Lâm không khách sáo, vừa ngồi xuống liền nói vào chuyện chính: "Những án mạng liên tiếp gần đây ngày càng quỷ dị, ta biết hai vị đang hoài nghi hai cha con ta, thực không dám giấu giếm, ta cùng Hoán nhi cũng từng nghi ngờ Vân môn chủ và Quý thiếu hiệp, nhưng cứ thế này sẽ không giải quyết được gì, phải mau chóng tìm ra thủ phạm đằng sau mới được."
Vân Ỷ Phong nói: "Vậy Kim chưởng môn có chủ ý gì?"
"Chúng ta thật sự không giết người, cũng tin chắc hai người không phải hung thủ." Kim Mãn Lâm nói, "Nhạc Chi Hoa mất tích công phu tầm thường, còn lại một nha đầu lắm miệng, ta dù chán ghét đến đâu, cũng không cho rằng nàng có khả năng gây ra chuyện lớn thế này."
Vân Ỷ Phong suy đoán: "Cho nên Kim chưởng môn cảm thấy hẳn là Mộ Thành Tuyết?"
Kim Mãn Lâm gật đầu: "Trên thế gian này, vô duyên vô cơ đi giết người, chỉ có thể là sát thủ."
"Không thể nào." Quý Yến Nhiên đứng sau lưng Vân Ỷ Phong, "Tất cả đều là bị Nhạc Danh Uy lừa lên đây, nếu hắn muốn ra tay giết người, căn bản chỉ cần chôn Oanh Thiên Lôi khắp Thưởng Tuyết Các này, ngươi ta thế nào chả bỏ mạng, cần gì phải lao tâm khổ tứ như vậy."
Kim Mãn Lâm cử động hầu kết, muốn nói lại thôi.
Vân Ỷ Phong nhìn ra tâm tư của hắn: "Kim chưởng môn có chuyện gì cứ nói thẳng ra, chuyện còn liên quan đến sinh mạng con người, không nên che giấu."
Kim Hoán ở một bên khuyên nhủ: "Đã đến nước này rồi, cha đừng giấu giếm nữa."
Kim Mãn Lâm toát đầy mồ hôi trên trán, nhìn rất e ngại, qua nửa ngày mới nói: "Vân môn chủ đã bao giờ nghe về "Âm Quỷ huyết trạch" chưa?"
Quý Yến Nhiên thầm nhíu mày, nghe qua đã thấy không phải thứ gì tốt đẹp, quả nhiên, Vân Ỷ Phong cũng lập tức biến sắc: "Ý của Kim chưởng môn, Nhạc Danh Uy muốn dùng mạng của chúng ta để nuôi dưỡng một toà huyết trạch?"
Kim Mãn Lâm nói: "Đúng vậy."
Nói đến đây, sắc mặt của hắn đã tái nhợt. Quý Yến Nhiên vẫn chưa hiểu gì, cất tiếng hỏi: "Ấy rốt cục là cái gì?"
"Thuật vu cổ." Vân Ỷ Phong giải thích, "Nói ngắn gọn, chính là muốn biến chúng ta thành tiểu quỷ nuôi trong nhà, đời đời kiếp kiếp bị giam lại ở đây, thay hắn vượng vận thủ tài, phụng dưỡng tiên tổ."
(*vu cổ: mấy dạng làm phép tà ác ma quái)
Quý Yến Nhiên giật giật khoé miệng: "Này cũng quá hão huyền rồi."
Vài thập niên trước, trong giang hồ thường xuyên có những người qua một đêm liền phát tài, nhận được không biết bao sự hâm mộ đến đỏ mắt từ xung quanh, thế nhưng không một ai biết vì đâu mà họ được vậy. Mãi sau này mới mơ hồ truyền ra phong thanh, nói là nhờ nuôi huyết trạch Âm Quỷ. Muốn chọn vị trí cho dạng nhà này phải đặc biệt chú trọng phong thuỷ, hoặc ở đáy thung lũng cực trũng, tục vẫn gọi là mỏ vàng, hoặc ở trên một đỉnh núi nguy nga, một mình ôm trọn tất cả phúc khí của thành trấn xung quanh. Nếu chỉ có như vậy, tất nhiên chưa thể gọi là âm huyết gì đó, sở dĩ thuật làm phép này bị người đời khinh thường, chính là vì nó còn đoạt đi tính mạng người sống, cầm tù hồn phách của họ, lại nghe nói, càng có nhiều người chết trong huyết trạch thì gia chủ càng phất, phúc khí cũng càng nhiều.
Quý Yến Nhiên cười nhạo: "Nói như nếu giết được tên Tri phủ thì liền có thể lên cầm quyền thế chỗ hắn vậy? Trên đời này mà cũng có cái tiện nghi thế chắc."
"Theo lời đồn thì là vậy." Kim Mãn Lâm kiên nhẫn nói, "Quý thiếu hiệp không tin, tất nhiên cũng có cái lý của mình, song những người tin vào lại có thể lợi dụng nó làm ra những tội ác vô cùng khó lường. Yếu tố quan trọng nhất trong dưỡng Âm Quỷ chính là thời điểm, ngày nào sát nhân ngày nào đoạt vận, thiên thời địa lợi đều phải được đại sư cẩn thận tính toán qua, ta đoán đây cũng là nguyên nhân Mộ Thành Tuyết ở trên núi, hắn trước giờ làm việc rất nhanh và gọn gàng.
"Suy đoán này cũng không hoàn toàn vô lý." Vân Ỷ Phong suy tư, "Không tính cái chết của Trương tiều phu, bởi án mạng đầu tiên trên Thưởng Tuyết Các bắt đầu từ một thủ hạ của Nhạc gia, cũng chính là để hắn giữ chủ vị Âm Quỷ thay cho Nhạc gia. Giết gã sai vặt của Kỳ gia vì muốn có người hầu hạ, giết Kỳ Nhiễm hòng đoạt được tài vận của Kỳ gia, còn Kim chưởng môn, hẳn để hắn thu nạp thuộc hạ? Liễu cô nương xinh xắn động lòng người, có thể tính là ham mê "sắc đẹp", về phần Quý huynh..." Hắn dò xét trên dưới một lượt, "Thật xin lỗi, ngươi đơn thuần chỉ vì đi với ta chuyến này mà gặp phải chuyện không may."
Quý Yến Nhiên lắc đầu: "Diễn giải này quá hoang đường, bách tính coi nó là chuyện lạ lấy ra nói vui trong lúc trà dư tửu hậu thì thôi, ai lại dùng nó để bàn chuyện sát nhân, đây là chuyện ngu xuẩn cỡ nào cơ chứ?"
Kim Mãn Lâm run tay, đánh rơi chén trà lộn vòng vòng, nước lênh láng một mảng trên bàn.
Gió bấc ngoài cửa thổi ồ ồ.
Bầu không khí có chút gượng gạo, Vân Ỷ Phong thăm dò: "Kim chưởng môn sẽ không thực sự tin vào nó chứ?"
Kim Mãn Lâm hổ thẹn nói: "Mấy năm trước, ta nhất thời hành động như ma ám, quả thực đã thử dưỡng Âm Quỷ cùng huyết trạch, còn vì vậy mà giết chết một người vô tội."
Quý Yến Nhiên: "..."
Ngươi giỏi.
Người kia là một tiên sinh dạy học, tuy không quyền thế nhưng nhân duyên lại tốt, ở địa phương rất có uy tín. Kim Mãn Lâm dùng một chén rượu độc kết liễu mạng của hắn, không lâu sau đó, Cẩm Thành tiêu cục thuận lợi bắt tay với Nhạc gia tiêu cục, từ đây làm ăn phát đạt thịnh vượng, còn quen được không ít bằng hữu trong giang hồ.
"Thật sự có hiệu quả?" Quý Yến Nhiên như được mở mang tầm mắt, song vẫn có điều khó hiểu, "Vậy Kim chưởng môn vì sao không tiếp tục giết người?"
Kim Mãn Lâm nghe vậy giật mình, dĩ nhiên là lần đầu tiên bị người truy vấn vì sao không chịu giết người tiếp, đành kiên trì đáp: "Bởi ta vẫn để tâm đến thứ gọi là lương tri."
Quý Yến Nhiên bừng tình đại ngộ, tán thưởng: "Kim chưởng môn quả thật là hiệp nghĩa lỗi lạc."
Đây vốn dĩ là một lời đánh giá chính diện, nhưng đặt ở sau sự tình nuôi quỷ và tiên sinh dạy học, nghe vào không khác gì một lời châm chọc. Kim Mãn Lâm tự biết mình đuối lý, cũng không muốn biện minh thêm với hắn, chỉ hướng Vân Ỷ Phong nói, "Chuyện này vẫn luôn là một tảng đá lớn trong lòng ta, vốn dĩ định chôn giấu nó suốt đời, chẳng ngờ lần ấy ngồi uống cùng Nhạc Danh Uy, rượu vào lời ra lại để lộ bí mật. Lúc ấy hắn biểu hiện rất hứng thú, còn bảo ta dẫn đại sư tới Nhạc Gia Tiêu cục. Trước đây ta không để ý mấy, bây giờ nghĩ lại, tựa hồ sau đó không lâu thì hắn xây nên Thưởng Tuyết Các trên Phiêu Miểu Phong này."
"Vân môn chủ." Kim Hoán cũng lên tiếng, "Gia phụ năm đó làm ra chuyện sai trái, đúng là ngu muội vô tri đến không thể dung thứ, nhưng chuyện cấp bách nhất hiện nay, vẫn là mau chóng nghĩ ra biện pháp rời núi mới được."
Quý Yến Nhiên kéo một cái ghế ngồi xuống: "Khắp núi đều là Oanh Thiên Lôi, chúng ta lại không biết chính xác chỗ nào để mà tránh, bỏ trốn thế nào đây? Ta lại không muốn bị nổ banh xác."
"Vậy mới phải giết chết Mộ Thành Tuyết!" Kim Hoán nghiến răng giận dữ nói, "Dù sao ngồi không cũng chờ chết, chẳng bằng đánh bạo cược lớn một phen."
Quý Yến Nhiên tán thành, "Rất có lý, thế rồi ai đi?"
...
Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.
Ai đi?
Kim Mãn Lâm cùng Kim Hoán tư chất đều tầm thường, Liễu Tiêm Tiêm cũng không tính là cao thủ, Vân Ỷ Phong sớm đã che miệng bắt đầu ho khan, sắc mặt ốm yếu tái nhợt vô cùng sinh động, tổng thể chỉ còn lại một Quý Yến Nhiên, hắn một mặt lo lắng rầu rĩ nói: "Chi bằng chúng ta lại nghĩ thêm vài biện pháp khác xem sao?"
"Ôi chao." Kim Mãn Lâm thở dài, đứng dậy ôm quyền nói, "Vân môn chủ đã thấy không thoải mái trong người, chúng ta để ngày khác lại bàn tiếp vậy."
"Cũng được." Vân Ỷ Phong hô hấp khó nhọc, "Thực xin lỗi, thân thể này của ta tệ quá."
Quý Yến Nhiên rất có cấp bậc lễ nghĩa, đích thân tiễn hai cha con ra khỏi Phiêu Phiêu Các, trở về thấy Vân Ỷ Phong vẫn đang ho sặc sụa, mặt mũi đỏ bừng, hắn vốn chỉ đang làm bộ làm tịch, kết quả không cẩn thận diễn quá đà, thật sự lại khiến thân thể phát hoả đến doạ người, liên tiếp uống hai ly trà lạnh lớn mới miễn cưỡng dễ chịu hơn một chút.
"Ngươi sao rồi?" Quý Yến Nhiên hỏi han, một tay ở trên lưng hắn vuốt nhẹ giúp nhuận khí.
Vân Ỷ Phong nói: "Trên giang hồ xác thực tồn tại thuyết pháp về Âm Quỷ huyết trạch, song giống như Vương gia đã nói, thực sự là quá hoang đường."
"Bất kể Kim Mãn Lâm có bịa đặt hay không, những lời vừa rồi của hắn chỉ có một mục đích duy nhất." Quý Yến Nhiên nói, "Hắn muốn chúng ta đi tìm Mộ Thành Tuyết."
"Hai cha con này cũng thật khôn khéo." Vân Ỷ Phong ôm bụng, "Chỉ dựa vào việc bản thân chịu mở miệng kể chuyện, đã kịp tạo ra mâu thuẫn giữa chúng ta và Mộ Thành Tuyết, dẫn cả hai bên đấu nhau đến ngươi chết ta sống. Cứ như vậy, dù hắn có phải chủ sử sau màn hay không, thì cũng đã bớt đi được một nửa rắc rối, hay nói cách khác, là bớt đi được một nửa uy hiếp."
"Có thể bị chúng ta nhìn ra mục đích, thực chưa thể coi là khôn khéo." Quý Yến Nhiên nói, "Khuya rồi, nghỉ ngơi trước đi."
Vân Ỷ Phong đáp ứng một tiếng, lại giống như còn có lời muốn nói.
"Sao?" Quý Yến Nhiên hỏi.
Vân Ỷ Phong chằm chằm nhìn hắn một lúc, nhẹ giọng nói: "Không có gì, Vương gia cũng nghỉ sớm đi."
Quý Yến Nhiên trong lòng vẫn còn hồ nghi, cảm thấy nụ cười này của hắn có chút... Quá nửa ngày mới đột nhiên nhớ ra một việc trọng yếu.
"Trả ta Hổ Phù!"
Vân Ỷ Phong nhanh tay đóng lại cửa phòng ngủ.
"Không trả!"
-
vtrans by xiandzg
Quý Yến Nhiên hắng giọng: "Không có cái nào tỉ mỉ kể xem ta chém giết trên chiến trường thế nào, đánh đâu thắng đó ra sao sao?"
"Có chứ." Vân Ỷ Phong một tay chống đầu, ớt dưới ánh đèn ung dung nhìn hắn, "Nhưng chẳng phải lúc trước Vương gia đã âm thầm sai người thu hồi đem đốt hết tất cả thoại bản rồi là gì, các tú tài cũng nhận được cảnh cáo, bị doạ đến không dám ra khỏi cửa, còn gan đâu mà viết tiếp nữa?"
Hắn nói đến thập phần lưu loát, Quý Yến Nhiên lại suýt nữa bị sặc nước trà.
Quên mất, người này là môn chủ Phong Vũ môn.
Người khác ghi nhớ bí kíp võ công, hắn ghi nhớ từng chuyện lông gà vỏ tỏi.
Căn bản là không thể diễn được với hắn.
Vân Ỷ Phong còn chưa định dừng lại, nhướn mày hỏi tiếp: "Nha, sao Vương gia không nói gì nữa?"
Đôi mắt hắn vốn trong sáng lanh lợi, lúc này lại có thêm vài phần ranh mãnh, càng để lộ ý tứ tương phản với lời nói, chính là muốn chọc người ngứa răng. Dù sao diễn xuất cũng đã bị chọc thủng, Quý Yến Nhiên không còn gì để mất, dứt khoát kéo người đến trước mặt: "Thật sự đã đốt sạch rồi chứ?"
Vân Ỷ Phong nhắc nhở nhẹ: "Muốn có được tin tức của Phong Vũ môn, phải trả bạc."
Quý Yến Nhiên mặc dù trên thân đã không còn gì đáng tiền, bắt gặp ý cười trong mắt đối phương, quyết không để đánh mất phong thái, cuối cùng dứt khoát tháo nhẫn ban chỉ bằng ngọc đen đặt vào lòng bàn tay hắn: "Nói đi."
"Đốt hết rồi." Vân Ỷ Phong chấp thuận, "Vương gia yên tâm, sau khi nghe được chuyện này ta bèn thấy hiếu kì, vốn muốn tìm vài ba bản đọc thử, kết quả một trang giấy cũng không tìm được."
Hắn ước lượng ban chỉ trên tay, lại soi kĩ dưới ánh nến một hồi: "Ngọc lục bảo mang hoa văn hình hổ, quả là có giá nha."
"Tất nhiên có giá." Quý Yến Nhiên nói, "Đây là quân lệnh Hổ Phù của đại quân Mạc Bắc, dùng để điều binh khiển tướng."
(*Hổ phù: tín vật của các thống soái, tượng trưng cho binh quyền, thông thường nó dạng như miếng bùa bằng kim loại lớn cỡ bàn tay, nhưng Hổ phù ở đây của Tiêu vương lại là một chiếc nhẫn ngọc to bản có hoa văn con hổ đeo ở ngón cái)
Vân Ỷ Phong sảng khoái nhét vào tay áo: "Đa tạ Vương gia."
Quý Yến Nhiên tức ngực, trừng mắt nói: "Ngươi dám thu nó thật?"
"Vì sao không dám?" Vân Ỷ Phong kì quái hỏi, "Vương gia tự mình đưa ta mà."
Quý Yến Nhiên thấy đầu ong ong vang, đưa tay gõ gõ bàn: "Đừng nháo, nhanh trả lại cho ta."
"Không." Vân Ỷ Phong quay người hướng vào phòng trong.
Mắt thấy trăm ngàn đại quân Mạc Bắc bị hắn đem bỏ túi, Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười, xông lên muốn đoạt lại, Vân Ỷ Phong lại phản ứng rất nhanh, chân đạp nhanh như lướt, nhẹ nhàng vụt thẳng ra ngoài sân, một thân áo trắng như sương, đôi mắt lấp lánh tựa ánh sao.
Còn rất đắc ý.
Quý Yến Nhiên bỗng kinh ngạc nói: "Kim chưởng môn sao lại tới đây?"
Vân Ỷ Phong hơi sững sờ, quay đầu về phía sau.
Ngoài cửa không một bóng người, sau lưng lại nhanh chóng truyền đến một trận gió đầy mạnh mẽ. Quý Yến Nhiên một tay nắm chặt vai hắn, vừa định đem người chế trụ trong ngực, Vân Ỷ Phong liền co chân đạp tới, đấu pháp không những lưu manh mà còn hung hãn, chuyên chú hạ xuống ba đường, lại nhớ ra giày của Vương gia là đồ đắt tiền, tiếp tục giẫm thêm bảy tám phát.
Quý Yến Nhiên đành lui lại vài bước, thức thời giơ tay xin hàng: "Được rồi được rồi, ta nhận thua."
Vân Ỷ Phong nói: "Đúng là miệng quạ đen."
Quý Yến Nhiên khó hiểu: "Sao cơ?"
Vân Ỷ Phong chỉ chỉ phía xa xa: "Kim Mãn Lâm thật sự bị ngươi niệm tới rồi kìa."
Quý Yến Nhiên: "..."
Lúc này đã gần khuya, phụ tử Kim gia lặn lội một đường tuyết tìm tới, hiển nhiên không phải là để nói chuyện phiếm.
Vân Ỷ Phong pha trà nóng, lại thắp nến sáng lên một chút.
Kim Mãn Lâm không khách sáo, vừa ngồi xuống liền nói vào chuyện chính: "Những án mạng liên tiếp gần đây ngày càng quỷ dị, ta biết hai vị đang hoài nghi hai cha con ta, thực không dám giấu giếm, ta cùng Hoán nhi cũng từng nghi ngờ Vân môn chủ và Quý thiếu hiệp, nhưng cứ thế này sẽ không giải quyết được gì, phải mau chóng tìm ra thủ phạm đằng sau mới được."
Vân Ỷ Phong nói: "Vậy Kim chưởng môn có chủ ý gì?"
"Chúng ta thật sự không giết người, cũng tin chắc hai người không phải hung thủ." Kim Mãn Lâm nói, "Nhạc Chi Hoa mất tích công phu tầm thường, còn lại một nha đầu lắm miệng, ta dù chán ghét đến đâu, cũng không cho rằng nàng có khả năng gây ra chuyện lớn thế này."
Vân Ỷ Phong suy đoán: "Cho nên Kim chưởng môn cảm thấy hẳn là Mộ Thành Tuyết?"
Kim Mãn Lâm gật đầu: "Trên thế gian này, vô duyên vô cơ đi giết người, chỉ có thể là sát thủ."
"Không thể nào." Quý Yến Nhiên đứng sau lưng Vân Ỷ Phong, "Tất cả đều là bị Nhạc Danh Uy lừa lên đây, nếu hắn muốn ra tay giết người, căn bản chỉ cần chôn Oanh Thiên Lôi khắp Thưởng Tuyết Các này, ngươi ta thế nào chả bỏ mạng, cần gì phải lao tâm khổ tứ như vậy."
Kim Mãn Lâm cử động hầu kết, muốn nói lại thôi.
Vân Ỷ Phong nhìn ra tâm tư của hắn: "Kim chưởng môn có chuyện gì cứ nói thẳng ra, chuyện còn liên quan đến sinh mạng con người, không nên che giấu."
Kim Hoán ở một bên khuyên nhủ: "Đã đến nước này rồi, cha đừng giấu giếm nữa."
Kim Mãn Lâm toát đầy mồ hôi trên trán, nhìn rất e ngại, qua nửa ngày mới nói: "Vân môn chủ đã bao giờ nghe về "Âm Quỷ huyết trạch" chưa?"
Quý Yến Nhiên thầm nhíu mày, nghe qua đã thấy không phải thứ gì tốt đẹp, quả nhiên, Vân Ỷ Phong cũng lập tức biến sắc: "Ý của Kim chưởng môn, Nhạc Danh Uy muốn dùng mạng của chúng ta để nuôi dưỡng một toà huyết trạch?"
Kim Mãn Lâm nói: "Đúng vậy."
Nói đến đây, sắc mặt của hắn đã tái nhợt. Quý Yến Nhiên vẫn chưa hiểu gì, cất tiếng hỏi: "Ấy rốt cục là cái gì?"
"Thuật vu cổ." Vân Ỷ Phong giải thích, "Nói ngắn gọn, chính là muốn biến chúng ta thành tiểu quỷ nuôi trong nhà, đời đời kiếp kiếp bị giam lại ở đây, thay hắn vượng vận thủ tài, phụng dưỡng tiên tổ."
(*vu cổ: mấy dạng làm phép tà ác ma quái)
Quý Yến Nhiên giật giật khoé miệng: "Này cũng quá hão huyền rồi."
Vài thập niên trước, trong giang hồ thường xuyên có những người qua một đêm liền phát tài, nhận được không biết bao sự hâm mộ đến đỏ mắt từ xung quanh, thế nhưng không một ai biết vì đâu mà họ được vậy. Mãi sau này mới mơ hồ truyền ra phong thanh, nói là nhờ nuôi huyết trạch Âm Quỷ. Muốn chọn vị trí cho dạng nhà này phải đặc biệt chú trọng phong thuỷ, hoặc ở đáy thung lũng cực trũng, tục vẫn gọi là mỏ vàng, hoặc ở trên một đỉnh núi nguy nga, một mình ôm trọn tất cả phúc khí của thành trấn xung quanh. Nếu chỉ có như vậy, tất nhiên chưa thể gọi là âm huyết gì đó, sở dĩ thuật làm phép này bị người đời khinh thường, chính là vì nó còn đoạt đi tính mạng người sống, cầm tù hồn phách của họ, lại nghe nói, càng có nhiều người chết trong huyết trạch thì gia chủ càng phất, phúc khí cũng càng nhiều.
Quý Yến Nhiên cười nhạo: "Nói như nếu giết được tên Tri phủ thì liền có thể lên cầm quyền thế chỗ hắn vậy? Trên đời này mà cũng có cái tiện nghi thế chắc."
"Theo lời đồn thì là vậy." Kim Mãn Lâm kiên nhẫn nói, "Quý thiếu hiệp không tin, tất nhiên cũng có cái lý của mình, song những người tin vào lại có thể lợi dụng nó làm ra những tội ác vô cùng khó lường. Yếu tố quan trọng nhất trong dưỡng Âm Quỷ chính là thời điểm, ngày nào sát nhân ngày nào đoạt vận, thiên thời địa lợi đều phải được đại sư cẩn thận tính toán qua, ta đoán đây cũng là nguyên nhân Mộ Thành Tuyết ở trên núi, hắn trước giờ làm việc rất nhanh và gọn gàng.
"Suy đoán này cũng không hoàn toàn vô lý." Vân Ỷ Phong suy tư, "Không tính cái chết của Trương tiều phu, bởi án mạng đầu tiên trên Thưởng Tuyết Các bắt đầu từ một thủ hạ của Nhạc gia, cũng chính là để hắn giữ chủ vị Âm Quỷ thay cho Nhạc gia. Giết gã sai vặt của Kỳ gia vì muốn có người hầu hạ, giết Kỳ Nhiễm hòng đoạt được tài vận của Kỳ gia, còn Kim chưởng môn, hẳn để hắn thu nạp thuộc hạ? Liễu cô nương xinh xắn động lòng người, có thể tính là ham mê "sắc đẹp", về phần Quý huynh..." Hắn dò xét trên dưới một lượt, "Thật xin lỗi, ngươi đơn thuần chỉ vì đi với ta chuyến này mà gặp phải chuyện không may."
Quý Yến Nhiên lắc đầu: "Diễn giải này quá hoang đường, bách tính coi nó là chuyện lạ lấy ra nói vui trong lúc trà dư tửu hậu thì thôi, ai lại dùng nó để bàn chuyện sát nhân, đây là chuyện ngu xuẩn cỡ nào cơ chứ?"
Kim Mãn Lâm run tay, đánh rơi chén trà lộn vòng vòng, nước lênh láng một mảng trên bàn.
Gió bấc ngoài cửa thổi ồ ồ.
Bầu không khí có chút gượng gạo, Vân Ỷ Phong thăm dò: "Kim chưởng môn sẽ không thực sự tin vào nó chứ?"
Kim Mãn Lâm hổ thẹn nói: "Mấy năm trước, ta nhất thời hành động như ma ám, quả thực đã thử dưỡng Âm Quỷ cùng huyết trạch, còn vì vậy mà giết chết một người vô tội."
Quý Yến Nhiên: "..."
Ngươi giỏi.
Người kia là một tiên sinh dạy học, tuy không quyền thế nhưng nhân duyên lại tốt, ở địa phương rất có uy tín. Kim Mãn Lâm dùng một chén rượu độc kết liễu mạng của hắn, không lâu sau đó, Cẩm Thành tiêu cục thuận lợi bắt tay với Nhạc gia tiêu cục, từ đây làm ăn phát đạt thịnh vượng, còn quen được không ít bằng hữu trong giang hồ.
"Thật sự có hiệu quả?" Quý Yến Nhiên như được mở mang tầm mắt, song vẫn có điều khó hiểu, "Vậy Kim chưởng môn vì sao không tiếp tục giết người?"
Kim Mãn Lâm nghe vậy giật mình, dĩ nhiên là lần đầu tiên bị người truy vấn vì sao không chịu giết người tiếp, đành kiên trì đáp: "Bởi ta vẫn để tâm đến thứ gọi là lương tri."
Quý Yến Nhiên bừng tình đại ngộ, tán thưởng: "Kim chưởng môn quả thật là hiệp nghĩa lỗi lạc."
Đây vốn dĩ là một lời đánh giá chính diện, nhưng đặt ở sau sự tình nuôi quỷ và tiên sinh dạy học, nghe vào không khác gì một lời châm chọc. Kim Mãn Lâm tự biết mình đuối lý, cũng không muốn biện minh thêm với hắn, chỉ hướng Vân Ỷ Phong nói, "Chuyện này vẫn luôn là một tảng đá lớn trong lòng ta, vốn dĩ định chôn giấu nó suốt đời, chẳng ngờ lần ấy ngồi uống cùng Nhạc Danh Uy, rượu vào lời ra lại để lộ bí mật. Lúc ấy hắn biểu hiện rất hứng thú, còn bảo ta dẫn đại sư tới Nhạc Gia Tiêu cục. Trước đây ta không để ý mấy, bây giờ nghĩ lại, tựa hồ sau đó không lâu thì hắn xây nên Thưởng Tuyết Các trên Phiêu Miểu Phong này."
"Vân môn chủ." Kim Hoán cũng lên tiếng, "Gia phụ năm đó làm ra chuyện sai trái, đúng là ngu muội vô tri đến không thể dung thứ, nhưng chuyện cấp bách nhất hiện nay, vẫn là mau chóng nghĩ ra biện pháp rời núi mới được."
Quý Yến Nhiên kéo một cái ghế ngồi xuống: "Khắp núi đều là Oanh Thiên Lôi, chúng ta lại không biết chính xác chỗ nào để mà tránh, bỏ trốn thế nào đây? Ta lại không muốn bị nổ banh xác."
"Vậy mới phải giết chết Mộ Thành Tuyết!" Kim Hoán nghiến răng giận dữ nói, "Dù sao ngồi không cũng chờ chết, chẳng bằng đánh bạo cược lớn một phen."
Quý Yến Nhiên tán thành, "Rất có lý, thế rồi ai đi?"
...
Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.
Ai đi?
Kim Mãn Lâm cùng Kim Hoán tư chất đều tầm thường, Liễu Tiêm Tiêm cũng không tính là cao thủ, Vân Ỷ Phong sớm đã che miệng bắt đầu ho khan, sắc mặt ốm yếu tái nhợt vô cùng sinh động, tổng thể chỉ còn lại một Quý Yến Nhiên, hắn một mặt lo lắng rầu rĩ nói: "Chi bằng chúng ta lại nghĩ thêm vài biện pháp khác xem sao?"
"Ôi chao." Kim Mãn Lâm thở dài, đứng dậy ôm quyền nói, "Vân môn chủ đã thấy không thoải mái trong người, chúng ta để ngày khác lại bàn tiếp vậy."
"Cũng được." Vân Ỷ Phong hô hấp khó nhọc, "Thực xin lỗi, thân thể này của ta tệ quá."
Quý Yến Nhiên rất có cấp bậc lễ nghĩa, đích thân tiễn hai cha con ra khỏi Phiêu Phiêu Các, trở về thấy Vân Ỷ Phong vẫn đang ho sặc sụa, mặt mũi đỏ bừng, hắn vốn chỉ đang làm bộ làm tịch, kết quả không cẩn thận diễn quá đà, thật sự lại khiến thân thể phát hoả đến doạ người, liên tiếp uống hai ly trà lạnh lớn mới miễn cưỡng dễ chịu hơn một chút.
"Ngươi sao rồi?" Quý Yến Nhiên hỏi han, một tay ở trên lưng hắn vuốt nhẹ giúp nhuận khí.
Vân Ỷ Phong nói: "Trên giang hồ xác thực tồn tại thuyết pháp về Âm Quỷ huyết trạch, song giống như Vương gia đã nói, thực sự là quá hoang đường."
"Bất kể Kim Mãn Lâm có bịa đặt hay không, những lời vừa rồi của hắn chỉ có một mục đích duy nhất." Quý Yến Nhiên nói, "Hắn muốn chúng ta đi tìm Mộ Thành Tuyết."
"Hai cha con này cũng thật khôn khéo." Vân Ỷ Phong ôm bụng, "Chỉ dựa vào việc bản thân chịu mở miệng kể chuyện, đã kịp tạo ra mâu thuẫn giữa chúng ta và Mộ Thành Tuyết, dẫn cả hai bên đấu nhau đến ngươi chết ta sống. Cứ như vậy, dù hắn có phải chủ sử sau màn hay không, thì cũng đã bớt đi được một nửa rắc rối, hay nói cách khác, là bớt đi được một nửa uy hiếp."
"Có thể bị chúng ta nhìn ra mục đích, thực chưa thể coi là khôn khéo." Quý Yến Nhiên nói, "Khuya rồi, nghỉ ngơi trước đi."
Vân Ỷ Phong đáp ứng một tiếng, lại giống như còn có lời muốn nói.
"Sao?" Quý Yến Nhiên hỏi.
Vân Ỷ Phong chằm chằm nhìn hắn một lúc, nhẹ giọng nói: "Không có gì, Vương gia cũng nghỉ sớm đi."
Quý Yến Nhiên trong lòng vẫn còn hồ nghi, cảm thấy nụ cười này của hắn có chút... Quá nửa ngày mới đột nhiên nhớ ra một việc trọng yếu.
"Trả ta Hổ Phù!"
Vân Ỷ Phong nhanh tay đóng lại cửa phòng ngủ.
"Không trả!"
-
vtrans by xiandzg
/163
|