Đáng ra loại chuyện mất mặt thế này giấu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không để lọt ra ngoài mới tốt, vậy mà lại để hai người ngoài không liên quan nghe được. Vân Ỷ Phong cảm thấy nội tâm Giang Lăng Húc như đang nổi giông bão kinh hoảng không thôi, lập tức chân thành bày tỏ nguyện vọng được bù đắp, hứa hẹn: "Đại thiếu gia yên tâm, Phong Vũ môn nhất định sẽ hỗ trợ điều tra ra chân tướng."
"Ta sẽ sắp xếp cho Đại ca một nơi sạch sẽ hơn." Giang Lăng Phi nói, "Mấy ngày nữa là lễ nhậm chức Chưởng môn, Ngũ thúc còn bận bịu nhiều việc, chắc không để ý việc này vội đâu, vừa vặn cho Đại ca một khoảng thời gian thanh tĩnh chút."
Giang Lăng Húc lắc đầu: "Thắng làm vua thua làm giặc, đều do ta gieo gió gặt bão cả, giờ nói được ai, ta chỉ lo đại tẩu ngươi và mấy đứa nhỏ sẽ không khỏi hoảng sợ bất an thôi. Nếu ta còn bị giam giữ ở đây lâu nữa, xin Tam đệ giúp ta đưa bọn họ về bên ngoại ở Nhạc thành, an trí thật tốt."
Giang Lăng Phi gật đầu: "Được."
Lúc ba người rời khỏi thủy lao, đã gần đến giờ Tý.
(*gần 11h đêm)
Vân Ỷ Phong thăm dò: "Nếu đúng là Giang ngũ gia bày mưu tính kế, mấy ngày nữa là đến lễ nhậm chức mất rồi..."
"Không bằng không chứng, chắc Vu Miên Miên còn bị diệt khẩu sau khi hoàn thành nhiệm vụ luôn rồi cũng nên, nếu chỉ có thế thì không đủ để ngăn cản Ngũ thúc nhậm chức." Giang Lăng Phi nói, "Huống hồ nội bộ Giang gia lục đục bao nhiêu năm như thế, so về thủ đoạn âm hiểm hèn hạ, Đại ca chưa chắc đã lỗi lạc hơn bao nhiêu, chỉ là lần này đấu thua mà thôi. Trước giờ chọn chưởng môn đều dựa vào năng lực, chứ đâu phải dựa vào phẩm hạnh đạo đức mẫu mực, mà nói thật, ở Giang gia thì đào đâu ra người nào mẫu mực với chả liêm khiết."
Vân Ỷ Phong hỏi: "Vậy có điều tra tiếp không?"
"Phải tra." Giang Lăng Phi nói, "Ta không quan tâm Đại ca và Ngũ thúc ai thua ai thắng. Nhưng có người hành thích Chưởng môn giữa thanh thiên bạch nhật mà không một đệ tử nào phát hiện ra, để hắn ra tay xong còn thuận lợi rời đi được, chứng tỏ là phải có nội gián hỗ trợ, không bắt được kẻ này, Giang gia sẽ luôn luôn đối mặt với một mối hoạ ngầm."
Mà với các manh mối trước mắt, ứng cử viên số một cho vị trí "nội gián" kia, hiển nhiên là Giang Nam Chấn.
Vân Ỷ Phong thắp lên ngọn đèn nhỏ trong phòng, bầu đèn lưu li in bóng phù dung cẩm tú lên tấm bình phong, nhìn rất vui mắt.
Quý Yến Nhiên nói: "Giang Nam Chấn là người tìm ra Huyết Linh chi cho ngươi, ta quả thật không muốn gây khó dễ với hắn."
"Vẫn chưa chắc là hắn mà." Vân Ỷ Phong rửa tay sạch sẽ, "Mưu hại chưởng môn là trọng tội, Giang ngũ gia tính tình cẩn thận, dễ gì mà chấp nhận mạo hiểm như thế."
Tạp dịch mang nước tắm nóng hổi đến, do Nguyệt Viên Viên cố ý chuẩn bị, còn thêm chút tinh dầu hoa cực thịnh hành trong nhóm các công tử thế gia, nghe nói là chiết xuất theo phương pháp của một tiên nhân chốn Bồng Lai—vô cùng kì diệu, ngâm xong cả người cũng thơm ngát như hoa.
Vân Ỷ Phong uể oải ngả người vào thành bồn: "Nghe đã thấy không phải vị tiên nào đứng đắn rồi." Không ngâm cái gì thanh tâm quả dục, thu liễm ham muốn, đi ngâm thứ nước thơm lừng này, chẳng phải sẽ càng thêm lưu luyến về chốn hồng trần thế tục hay sao, thơm mà, ai mà chẳng thích hương thơm?"
Như Tiêu vương điện hạ chẳng hạn, mê không kể xiết.
Hắn cúi đầu ngửi ngửi cần cổ tinh tế, tay vòng qua eo đối phương, tay còn lại vuốt dọc từ vai xuống chân, xúc cảm thực mềm mại, không còn gầy nhẳng như lúc còn bệnh, ánh mắt khi cười cũng tràn đầy sức sống: "Nhột."
Quý Yến Nhiên dùng một tay che lại đôi mắt hắn.
Từng đợt bọt nước sóng sánh trào ra khỏi thùng, ướt sũng nền đất.
Cả đêm không khô.
Sáng sớm hôm sau, Vân môn chủ lưng mỏi chân đau càng thêm phần khẳng định, vị kia chắc chắn không phải tiên nhân đứng đắn gì.
Vì vậy hắn chủ động đến tìm Nguyệt Viên Viên, dặn đò đêm nay đừng bỏ thứ tinh dầu hoa đó vào nước tắm nữa.
"Vậy thì bỏ gì bây giờ?" Nguyệt Viên Viên ngây thơ hỏi lại. Bởi mọi người đều biết, hiện tại thiên hạ thái bình, nhóm công tử thế gia rảnh rỗi cũng hay nuôi ra vài vui thú sang chảnh, phải tinh tế từ cơm ăn cho đến áo mặc, nước tắm thì càng không thể chỉ là nước trong. Cho nên Viên Viên cô nương cảm thấy, người đẹp mắt phiêu dật hơn tất cả các công tử thế gia cộng lại như Vân môn chủ, chắc là cũng rất để ý mấy chuyện này, mình nhất định không thể qua loa được.
Vân Ỷ Phong nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, lại nhớ đến Linh Tinh Nhi, thuận miệng bịa đặt bệnh cũ của mình lại tái phát rồi, chững chạc nói, bỏ thêm ít hành gừng tỏi đi.
Nguyệt Viên Viên giật mình: "Hả?"
"Ngươi đừng để ý hắn nói bậy." Giang Lăng Phi đi vào từ ngoài sân, cười mắng một câu rồi bảo Nguyệt Viên Viên đi làm việc, lại hỏi, "Vương gia đâu rồi? Có người trong cung tới tìm hắn đấy."
Người trong cung tới tìm.
Nghe xong năm chữ này, Vân Ỷ Phong chưa gì đã thấy lòng đầy dự cảm bất thường. Dựa theo tính cách của đương kim Hoàng thượng, hẳn sẽ không rảnh đến mức không dưng lại gửi đến một phong thư hỏi han nhớ thương ngào ngạt tình huynh đệ như thế, chỉ mong đừng là nơi nào lại có tình hình quân sự mới.
Người tới chỉ mang theo một bức mật chỉ, cài lại bằng tư ấn của Lý Cảnh.
Quý Yến Nhiên mở thư đọc qua một lượt, lông mày hết thả lỏng lại xoắn xuýt. Thả lỏng vì thư không có nhắc gì đến tình hình gì quân sự, bách tính thiên hạ vẫn an vui bình ổn; song lại xoắn xuýt vì có người gửi mật báo cho Lý Cảnh, nói Giang Nam Chấn có qua lại không ít với Lư Quảng Nguyên, thậm chí là cả phản tặc Tạ gia, lệnh cho Quý Yến Nhiên phải điều tra bằng được, trước khi chân tướng lộ diện, tuyệt đối không thể để người này lên làm Chưởng môn của Giang gia.
Môn phái đứng đầu giang hồ, có địa vị hết sức quan trọng đối với võ lâm Trung Nguyên, mà võ lâm an ổn thì quốc gia mới an ổn, Lý Cảnh lo lắng cũng là hợp lí.
"Mật báo, từ ai vậy?" Vân Ỷ Phong hỏi.
"Hoàng huynh không nói rõ." Quý Yến Nhiên thiêu huỷ phong thư, "Nhãn tuyến của triều đình rải khắp thiên hạ, số lượng có lẽ còn nhiều bằng mười Phong Vũ môn, thu được tin tức gì cũng không lạ."
Song bất luận người mật báo là ai, thánh chỉ đã đến tay Tiêu vương điện hạ, muốn không can thiệp cũng không được.
Quý Yến Nhiên thầm thở dài. Vân Ỷ Phong hiểu nỗi khó xử của hắn, dù sao mình nhảy nhót tưng bừng được như hiện tại, đều là nhờ có Giang Nam Chấn. Phong thư của Lý Cảnh lại lệnh cho hắn "âm thầm điều tra, đừng đánh rắn động cỏ", trong khi hiện tại một không bằng chứng, hai thiếu ân tình, ba còn lời hứa giúp hắn thượng vị, làm sao để can thiệp đã là một vấn đề vô cùng nan giải.
Dường như biện pháp duy nhất lúc này, chỉ có...
Giang Lăng Phi thở dài: "Thôi, để ta ra mặt cho."
Vân Ỷ Phong thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ."
Còn trịnh trọng hứa hẹn: "Đợi sau này ta học được cách chưng cất rượu, nhất định sẽ tự tay làm cho Giang đại ca một bình Li Châu Tửu Xuân Phong."
Giang Lăng Phi tỉnh táo từ chối: "Giữa chúng ta đâu cần khách khí thế, huống hồ nhưỡng rượu phải để người thương thưởng thức mới có tư vị, người ngoài như ta góp mặt vào làm gì."
"Sao ngươi lại là người ngoài được." Quý Yến Nhiên vỗ vỗ vai hắn, "Cứ quyết vậy đi, khi nào Vân nhi học xong cách nhưỡng rượu, mười bình đầu tiên của ngươi hết."
Giang Lăng Phi: "..."
Bên kia, Giang Nam Chấn vừa tiễn xong ba bốn chưởng môn tới thăm, đang trên đường về thì đệ tử đến báo, hồi tối Giang Lăng Phi có đến hỏi chuyện Giang Lăng Húc, còn hạ lệnh chuyển phòng giam đến Thuý Sam Viên.
Thuý Sam Viên, là một khu nhà bỏ hoang ở Giang gia, dày đặc mạng nhện và bụi bặm, người người đi qua đều phải bịt mũi chạy thẳng, nhưng ít ra vẫn tốt hơn điều kiện ở thuỷ lao gấp mấy lần.
"Những chuyện vặt vãnh này cứ kệ hắn đi." Giang Nam Chấn khoát khoát tay, "Hôm qua cũng do ta tức quá váng đầu."
"Còn một chuyện nữa." Đệ tử hạ giọng, "Đêm nay Tam thiếu gia sẽ mở tiệc chiêu đại ở Yên Nguyệt Sa, mời tất cả Đường chủ và Thiếu chủ trong nhà tới, ngoại trừ người của Ngũ gia."
Giang Nam Chấn khựng lại: "Có ý gì?"
"Là thật." Đệ tử lo lắng, "Chỉ e là lai giả bất thiện."
(*lai giả bất thiện: diễn biến bất ngờ, e là không tốt đẹp gì)
Mà khi nhận được thiệp mời từ Tam thiếu gia, suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người trong nhà cũng đều là lai giả bất thiện.
Trong khi Giang gia đã sắp bổ nhiệm tân chưởng môn, sắp có một người tiếp tục đứng đầu dẫn dắt cả nhà an ổn, thì đột nhiên lại xuất hiện thiêu thân từ đâu chui ra, vài thiếu gia công tử chỉ lo ăn chơi hưởng lạc liền sầu đến phát khóc. Thử nói xem, tranh quyền đoạt thế thì có gì tốt? Chỉ thấy đấu nhau đến ngươi sống ta chết, đâu có được khoái hoạt như thưởng rượu đấu dế, Đại ca vẫn đang còn trong nhà lao kia kìa, không nhớ sao?
Than dài thở ngắn, than ngắn thở dài.
Trong Yên Nguyệt Sa, Nguyệt Viên Viên đang chỉ đạo nhóm nha hoàn cấp tốc bày biện bố trí, từ li rượu đồ ăn, cho đến tiết mục chơi đàn trong bữa tiệc, không khác gì ở cung điện Vương thành, thiếu điều mời cả tám mươi vạn binh sĩ của doanh trại Hắc Giao tới góp vui, đồng thời ịn ba chữ "có chống lưng" đỏ rực lên khắp mặt nữa là đủ bộ.
Khí thế hoành tráng, đủ để chấn nhiếp tuyệt đại đa số người trong Giang gia.
Vân Ỷ Phong nói: "Cuối cùng mà tra ra Giang ngũ gia không có liên quan gì đến phản quân, thì lần này quả thực là chúng ta có lỗi với hắn." Đã tập dượt xong xuôi cho lễ nhậm chức, đồng minh trong võ lâm còn đến hàn huyên chúc tụng cả rồi, sắp đến thời khắc mấu chốt thì lại xảy ra nhiễu loạn thế này, có là ai thì cũng phát rồ.
"Nếu chỉ là nhầm lẫn, sau này chúng ta sẽ đích thân đến thỉnh tội, đền bù hắn cho tốt." Quý Yến Nhiên nói, "Hiện tại có ý chỉ của hoàng huynh, cũng không còn cách nào khác."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Ừm."
Hai người về nhà trọ tạm thời, do lúc này không thể nghỉ lại Yên Nguyệt Sa, nếu không thì quá bằng trắng trợn nuốt lời. Nhưng không tài nào yên lòng, bởi dù sao chỗ dựa lớn nhất của Giang Lăng Phi cũng là triều đình, ở Giang gia chẳng khác nào tứ cố vô thân, vì vậy đành lặng lẽ quay lại, ẩn nấp ở một nơi gần đó nghe ngóng động tĩnh.
Giang môn là thế gia trong võ lâm, các thiếu chủ đường chủ dĩ nhiên cũng có võ công cao cường, cho nên Vân môn chủ phải giơ tay cam đoan, lần này ta nhất định không để bại lộ hành tung, nếu không sẽ rửa tay chậu vàng ngay lập tức, về nhà cho ngươi tắm... lộn, quay về hưởng lạc phóng túng với ngươi.
(*tắm-rửa cùng là 洗)
Quý Yến Nhiên hôn lên trán hắn một cái: "Không sao, bại lộ cũng không phải sợ, dù sao bọn hắn cũng không đánh lại được ta."
Giang Lăng Phi đúng lúc đi ngang qua, mặt đầy ghét bỏ.
Đèn hoa vừa lên, bữa tiệc "vui vẻ" này cũng bắt đầu.
(*đèn hoa vừa lên: thời điểm trời bắt đầu tối)
Thịt rượu đều là mĩ vị, chén bát thì tinh xảo, Nguyệt Viên Viên còn chỉ đạo một dàn nhạc công của Nhã Nhạc Cư, âm sáo trúc hoà quyện với tiếng đàn nghe rất êm tai. Tóm lại, đây là một bữa tiệc rượu hào môn xa hoa, lẽ ra cả chủ lẫn khách đều phải hưởng thụ thật vui vẻ mới đúng.
Nhưng thực tế có chút... khó nói. Tổng thể khách nhân trong bữa tiệc, người lo lắng bất an, người nghi thần nghi quỷ, người thở ngắn thở dài, người lại chờ có kịch hay để xem, còn cả vài cậu ấm không học không hành xem quá nhiều sân khấu kịch, chỉ sợ chưa ăn xong thì Giang Lăng Phi đã văng một chén rượu ra ngoài, ra hiệu cho mười mấy tên đao phủ sầm sập xông vào—truyện cung đấu chẳng phải thường diễn biến như vậy là gì?
Chung quy là, ăn cũng không thấy ngon.
Viên Viên cô nương không quá hài lòng với bầu không khí nặng nề này, vì vậy chuyển tay trên dây đàn, trực tiếp đổi điệu dân ca nhã nhặn thành "Đón xuân sang" sôi động phấn khởi, thiếu điều gọi cả ban kèn đến chơi cùng, mà giữa âm hưởng vui vẻ như đón Tết này, Giang Lăng Phi đặt chén xuống, hững hờ hỏi một câu, chư vị thấy thế nào về việc Ngũ thúc kế nhiệm chức Chưởng môn?
"Khụ khụ!" Trong tiệc có người đang uống canh thì bị một lời này doạ phát hoảng, sặc hết vào khí quản.
"Nhị ca làm gì mà bất cẩn vậy." Giang Lăng Phi ôn hoà nhắc nhở, lại nói, "Hay là Nhị ca cho ý kiến đầu tiên đi."
Tất cả mọi người nhìn nhân vật xui xẻo này đầy thương hại.
Nhị thiếu Giang gia tên Giang Lăng Sinh, so với Nhị vương gia Lý Quân thì biết thêm chút công phu tổ truyền, còn lại thì không khác gì, cũng chỉ một lòng mong hưởng lạc, sợ đủ loại trách nhiệm. Đột nhiên bị chỉ điểm để trả lời về một vấn đề kinh thiên như này, lông mày chưa chi đã xoắn xuýt, chỉ biết đáp lại qua loa: "Mọi người thấy sao, ta thấy thế ấy thôi mà, thế nào cũng được, thế nào cũng được."
""Thế nào cũng được" là ý gì?" Ngoài sân có người cao giọng hỏi, màn cửa kẽ động, chính là Giang Nam Chấn kéo theo cả đàn đệ tử đến.
Cũng phải, Giang Lăng Phi tổ chức "thiết yến" mà không chừa cho hắn chút thể diện nào, chẳng khác nào đang trực tiếp khiêu chiến. Nếu lúc này rụt đầu không xuất hiện, tương lai mong được ai tin phục?
Giang Lăng Phi ra hiệu cho Nguyệt Viên Viên dừng nhạc.
Hiện trường rơi vào tĩnh lặng, không khí ngột ngạt đến khó thở, trưởng bối sức yếu nào đó chưa chi đã run đến suýt ngất.
"Bữa tiệc này ai ai trong nhà cũng có phần, nhưng chỉ sót đúng Thương Tùng Đường là sao vậy." Giang Nam Chấn nói, "Từ bao giờ lại khách khí với ta như thế?"
"Ngũ thúc cứ đùa." Giang Lăng Phi hơi nhíu mày, "Thương Tùng Đường gần đây đón người tới lui tấp nập như thế, làm gì còn thời gian quan tâm đến chốn nhỏ này của ta. Hơn nữa đâu phải ai ai trong nhà cũng tới, người của Thiên Nga lâu làm gì có mặt ở đây?"
Lời này của hắn không hề che đậy mùi thuốc súng. Mọi người trong bữa tiệc đều thầm than, vị Tam thiếu gia này trước nay không thích về nhà, bỏ đi khắp nơi tiêu dao tự tại còn không kịp, sao đùng một cái lại nảy ra ý định tranh quyền đoạt thế như vậy kia chứ.
"Ngũ thúc có tuổi rồi, tốt nhất nên về nhà an dưỡng, chăm hoa chăm cỏ hưởng phúc thọ, phí sức với Giang gia bề bộn này làm gì." Giang Lăng Phi đứng dậy, thỏng thả bước khỏi ghế chủ toạ, "Làm gì thì chữ "hiếu" cũng phải đi đầu, loại trách nhiệm hao tâm tổn sức này, để chất nhi gánh vác thay thúc thúc thì hơn."
Vân Ỷ Phong nấp tại một nơi bí mật, thấy Giang Nam Chấn sắc mặt đã đen sì nhưng vẫn cố nhẫn nhịn hỏi: "Tiêu vương đâu, sao không thấy hắn dự tiệc?"
"Đang yên đang lành, Ngũ thúc tìm Vương gia làm gì." Giang Lăng Phi cười một tiếng, "Huống hồ triều đình cũng sẽ không quản chuyện của Giang gia."
Phải mặt dày vô sỉ cỡ nào mới nói ra được lời này, triều đình mặc kệ chuyện giang hồ, chỉ vì triều đình không muốn quản. Đến lúc muốn quản, thì cả thiên hạ này có nơi đâu không phải đất của triều đình? Giang gia bay được lên trời chắc? Huống hồ trong tiệc rượu bất ngờ này, chỗ nào cũng mang hình bóng của triều đình, nói như món thịt kho tàu kia, sao không gọi là thịt kho tàu mà phải gọi là tám mươi vạn, tám mươi vạn thì còn có thể ám chỉ cái gì nữa?
Giang Nam Chấn hạ giọng, nghiến răng nói: "Ngươi đừng có gây sự!"
"Ngũ thúc nghĩ nhiều rồi, ta đâu có muốn gây sự gì đâu." Giang Lăng Phi gay gắt phản biện, lạnh lùng nói, "Ta chỉ mong mau giải quyết xong sự cố, đưa Giang gia trở lại vị trí số một thiên hạ thôi mà."
"Roạt" một tiếng, đệ tử Thương Tùng Đường đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ.
Lão nhân run rẩy như sắp xỉu nãy giờ, cuối cùng cũng không chịu được tình hình căng thẳng lúc này, xỉu thật. Gia quyến cạnh đó vội vàng hô người đến giúp, gia đinh bên ngoài cấp tốc chạy vào, nhân dịp hiện trường náo loạn ầm ĩ, có một người cả gan đứng lên khuyên nhủ, đều là người một nhà, có gì thì bình tĩnh nói chuyện, đừng chém chém giết giết mà tổn thương hoà khí.
"Yên tâm, tất nhiên ta sẽ không tranh đao đấu kiếm với Ngũ thúc." Giang Lăng Phi nói, "Hay là vậy đi, trước giờ ở bang phái nào thì chưởng môn cũng phải được chọn lựa dựa vào năng lực. Chi bằng ba ngày nữa, ta và Ngũ thúc tỉ thí một trận quang minh chính đại phân thắng thua, được không?"
Giang Nam Chấn nhìn hắn chằm chằm một lát, hừ lạnh rồi phất tay áo rời đi.
Những người còn lại ở hiện trường hiểu rõ, tuổi tác hai người quá khác biệt, một nam tử trung niên đã hơn năm mươi, sao có thể so kè thể lực với một thanh niên ngoài hai mươi? Chưa kể Tam thiếu gia trời sinh đã là kì tài võ học, mới mười mấy đã đánh lại cả Giang gia, hiện tại còn vang danh khắp thiên hạ, Ngũ gia làm gì có cửa thắng được hắn?
Bởi vậy, chắc là chức Chưởng môn của Giang gia lại thay người nữa rồi.
Suốt bữa tiệc này, cả chủ lẫn khách đều không vui vẻ gì, đợi mọi người đã ra về hết, Giang Lăng Phi mới xoa xoa huyệt thái dương ê ẩm, nói với Nguyệt Viên Viên: "Ngươi cũng đi nghỉ đi."
"Vương gia và Vân môn chủ còn chưa ăn cơm, hồi nãy thiếu gia cũng chẳng gắp được mấy đũa, để ta đi xào ít mì bò rau xanh đã." Nguyệt Viên Viên đứng dậy, chạy đến cổng còn quay lại hỏi, "Thiếu gia muốn làm Chưởng môn thật sao? Lần này không lừa ta nữa đấy chứ?"
Giang Lăng Phi chỉ cười cười, không đáp lại.
Quý Yến Nhiên cùng Vân Ỷ Phong cũng đi ra từ nơi ẩn nấp: "Thật sự muốn tỉ võ à?"
"Điểm mạnh của Ngũ thúc năm ở cách ứng xử, không phải tu vi võ học, hắn biết rõ bản thân không phải đối thủ của ta." Giang Lăng Phi ra hiệu cho hai người ngồi xuống, "Chắc chỉ đêm nay hoặc sáng mai sẽ đến nhà trọ tìm Vương gia, nghĩ trước cách đối phó với hắn thế nào đi."
-
Lời tác giả:
Vân nhi: Năng-lực-nghiệp-vụ-hôm-nay-vẫn-rất-chuẩn.JGP
-
vtrans by xiandzg
"Ta sẽ sắp xếp cho Đại ca một nơi sạch sẽ hơn." Giang Lăng Phi nói, "Mấy ngày nữa là lễ nhậm chức Chưởng môn, Ngũ thúc còn bận bịu nhiều việc, chắc không để ý việc này vội đâu, vừa vặn cho Đại ca một khoảng thời gian thanh tĩnh chút."
Giang Lăng Húc lắc đầu: "Thắng làm vua thua làm giặc, đều do ta gieo gió gặt bão cả, giờ nói được ai, ta chỉ lo đại tẩu ngươi và mấy đứa nhỏ sẽ không khỏi hoảng sợ bất an thôi. Nếu ta còn bị giam giữ ở đây lâu nữa, xin Tam đệ giúp ta đưa bọn họ về bên ngoại ở Nhạc thành, an trí thật tốt."
Giang Lăng Phi gật đầu: "Được."
Lúc ba người rời khỏi thủy lao, đã gần đến giờ Tý.
(*gần 11h đêm)
Vân Ỷ Phong thăm dò: "Nếu đúng là Giang ngũ gia bày mưu tính kế, mấy ngày nữa là đến lễ nhậm chức mất rồi..."
"Không bằng không chứng, chắc Vu Miên Miên còn bị diệt khẩu sau khi hoàn thành nhiệm vụ luôn rồi cũng nên, nếu chỉ có thế thì không đủ để ngăn cản Ngũ thúc nhậm chức." Giang Lăng Phi nói, "Huống hồ nội bộ Giang gia lục đục bao nhiêu năm như thế, so về thủ đoạn âm hiểm hèn hạ, Đại ca chưa chắc đã lỗi lạc hơn bao nhiêu, chỉ là lần này đấu thua mà thôi. Trước giờ chọn chưởng môn đều dựa vào năng lực, chứ đâu phải dựa vào phẩm hạnh đạo đức mẫu mực, mà nói thật, ở Giang gia thì đào đâu ra người nào mẫu mực với chả liêm khiết."
Vân Ỷ Phong hỏi: "Vậy có điều tra tiếp không?"
"Phải tra." Giang Lăng Phi nói, "Ta không quan tâm Đại ca và Ngũ thúc ai thua ai thắng. Nhưng có người hành thích Chưởng môn giữa thanh thiên bạch nhật mà không một đệ tử nào phát hiện ra, để hắn ra tay xong còn thuận lợi rời đi được, chứng tỏ là phải có nội gián hỗ trợ, không bắt được kẻ này, Giang gia sẽ luôn luôn đối mặt với một mối hoạ ngầm."
Mà với các manh mối trước mắt, ứng cử viên số một cho vị trí "nội gián" kia, hiển nhiên là Giang Nam Chấn.
Vân Ỷ Phong thắp lên ngọn đèn nhỏ trong phòng, bầu đèn lưu li in bóng phù dung cẩm tú lên tấm bình phong, nhìn rất vui mắt.
Quý Yến Nhiên nói: "Giang Nam Chấn là người tìm ra Huyết Linh chi cho ngươi, ta quả thật không muốn gây khó dễ với hắn."
"Vẫn chưa chắc là hắn mà." Vân Ỷ Phong rửa tay sạch sẽ, "Mưu hại chưởng môn là trọng tội, Giang ngũ gia tính tình cẩn thận, dễ gì mà chấp nhận mạo hiểm như thế."
Tạp dịch mang nước tắm nóng hổi đến, do Nguyệt Viên Viên cố ý chuẩn bị, còn thêm chút tinh dầu hoa cực thịnh hành trong nhóm các công tử thế gia, nghe nói là chiết xuất theo phương pháp của một tiên nhân chốn Bồng Lai—vô cùng kì diệu, ngâm xong cả người cũng thơm ngát như hoa.
Vân Ỷ Phong uể oải ngả người vào thành bồn: "Nghe đã thấy không phải vị tiên nào đứng đắn rồi." Không ngâm cái gì thanh tâm quả dục, thu liễm ham muốn, đi ngâm thứ nước thơm lừng này, chẳng phải sẽ càng thêm lưu luyến về chốn hồng trần thế tục hay sao, thơm mà, ai mà chẳng thích hương thơm?"
Như Tiêu vương điện hạ chẳng hạn, mê không kể xiết.
Hắn cúi đầu ngửi ngửi cần cổ tinh tế, tay vòng qua eo đối phương, tay còn lại vuốt dọc từ vai xuống chân, xúc cảm thực mềm mại, không còn gầy nhẳng như lúc còn bệnh, ánh mắt khi cười cũng tràn đầy sức sống: "Nhột."
Quý Yến Nhiên dùng một tay che lại đôi mắt hắn.
Từng đợt bọt nước sóng sánh trào ra khỏi thùng, ướt sũng nền đất.
Cả đêm không khô.
Sáng sớm hôm sau, Vân môn chủ lưng mỏi chân đau càng thêm phần khẳng định, vị kia chắc chắn không phải tiên nhân đứng đắn gì.
Vì vậy hắn chủ động đến tìm Nguyệt Viên Viên, dặn đò đêm nay đừng bỏ thứ tinh dầu hoa đó vào nước tắm nữa.
"Vậy thì bỏ gì bây giờ?" Nguyệt Viên Viên ngây thơ hỏi lại. Bởi mọi người đều biết, hiện tại thiên hạ thái bình, nhóm công tử thế gia rảnh rỗi cũng hay nuôi ra vài vui thú sang chảnh, phải tinh tế từ cơm ăn cho đến áo mặc, nước tắm thì càng không thể chỉ là nước trong. Cho nên Viên Viên cô nương cảm thấy, người đẹp mắt phiêu dật hơn tất cả các công tử thế gia cộng lại như Vân môn chủ, chắc là cũng rất để ý mấy chuyện này, mình nhất định không thể qua loa được.
Vân Ỷ Phong nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, lại nhớ đến Linh Tinh Nhi, thuận miệng bịa đặt bệnh cũ của mình lại tái phát rồi, chững chạc nói, bỏ thêm ít hành gừng tỏi đi.
Nguyệt Viên Viên giật mình: "Hả?"
"Ngươi đừng để ý hắn nói bậy." Giang Lăng Phi đi vào từ ngoài sân, cười mắng một câu rồi bảo Nguyệt Viên Viên đi làm việc, lại hỏi, "Vương gia đâu rồi? Có người trong cung tới tìm hắn đấy."
Người trong cung tới tìm.
Nghe xong năm chữ này, Vân Ỷ Phong chưa gì đã thấy lòng đầy dự cảm bất thường. Dựa theo tính cách của đương kim Hoàng thượng, hẳn sẽ không rảnh đến mức không dưng lại gửi đến một phong thư hỏi han nhớ thương ngào ngạt tình huynh đệ như thế, chỉ mong đừng là nơi nào lại có tình hình quân sự mới.
Người tới chỉ mang theo một bức mật chỉ, cài lại bằng tư ấn của Lý Cảnh.
Quý Yến Nhiên mở thư đọc qua một lượt, lông mày hết thả lỏng lại xoắn xuýt. Thả lỏng vì thư không có nhắc gì đến tình hình gì quân sự, bách tính thiên hạ vẫn an vui bình ổn; song lại xoắn xuýt vì có người gửi mật báo cho Lý Cảnh, nói Giang Nam Chấn có qua lại không ít với Lư Quảng Nguyên, thậm chí là cả phản tặc Tạ gia, lệnh cho Quý Yến Nhiên phải điều tra bằng được, trước khi chân tướng lộ diện, tuyệt đối không thể để người này lên làm Chưởng môn của Giang gia.
Môn phái đứng đầu giang hồ, có địa vị hết sức quan trọng đối với võ lâm Trung Nguyên, mà võ lâm an ổn thì quốc gia mới an ổn, Lý Cảnh lo lắng cũng là hợp lí.
"Mật báo, từ ai vậy?" Vân Ỷ Phong hỏi.
"Hoàng huynh không nói rõ." Quý Yến Nhiên thiêu huỷ phong thư, "Nhãn tuyến của triều đình rải khắp thiên hạ, số lượng có lẽ còn nhiều bằng mười Phong Vũ môn, thu được tin tức gì cũng không lạ."
Song bất luận người mật báo là ai, thánh chỉ đã đến tay Tiêu vương điện hạ, muốn không can thiệp cũng không được.
Quý Yến Nhiên thầm thở dài. Vân Ỷ Phong hiểu nỗi khó xử của hắn, dù sao mình nhảy nhót tưng bừng được như hiện tại, đều là nhờ có Giang Nam Chấn. Phong thư của Lý Cảnh lại lệnh cho hắn "âm thầm điều tra, đừng đánh rắn động cỏ", trong khi hiện tại một không bằng chứng, hai thiếu ân tình, ba còn lời hứa giúp hắn thượng vị, làm sao để can thiệp đã là một vấn đề vô cùng nan giải.
Dường như biện pháp duy nhất lúc này, chỉ có...
Giang Lăng Phi thở dài: "Thôi, để ta ra mặt cho."
Vân Ỷ Phong thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ."
Còn trịnh trọng hứa hẹn: "Đợi sau này ta học được cách chưng cất rượu, nhất định sẽ tự tay làm cho Giang đại ca một bình Li Châu Tửu Xuân Phong."
Giang Lăng Phi tỉnh táo từ chối: "Giữa chúng ta đâu cần khách khí thế, huống hồ nhưỡng rượu phải để người thương thưởng thức mới có tư vị, người ngoài như ta góp mặt vào làm gì."
"Sao ngươi lại là người ngoài được." Quý Yến Nhiên vỗ vỗ vai hắn, "Cứ quyết vậy đi, khi nào Vân nhi học xong cách nhưỡng rượu, mười bình đầu tiên của ngươi hết."
Giang Lăng Phi: "..."
Bên kia, Giang Nam Chấn vừa tiễn xong ba bốn chưởng môn tới thăm, đang trên đường về thì đệ tử đến báo, hồi tối Giang Lăng Phi có đến hỏi chuyện Giang Lăng Húc, còn hạ lệnh chuyển phòng giam đến Thuý Sam Viên.
Thuý Sam Viên, là một khu nhà bỏ hoang ở Giang gia, dày đặc mạng nhện và bụi bặm, người người đi qua đều phải bịt mũi chạy thẳng, nhưng ít ra vẫn tốt hơn điều kiện ở thuỷ lao gấp mấy lần.
"Những chuyện vặt vãnh này cứ kệ hắn đi." Giang Nam Chấn khoát khoát tay, "Hôm qua cũng do ta tức quá váng đầu."
"Còn một chuyện nữa." Đệ tử hạ giọng, "Đêm nay Tam thiếu gia sẽ mở tiệc chiêu đại ở Yên Nguyệt Sa, mời tất cả Đường chủ và Thiếu chủ trong nhà tới, ngoại trừ người của Ngũ gia."
Giang Nam Chấn khựng lại: "Có ý gì?"
"Là thật." Đệ tử lo lắng, "Chỉ e là lai giả bất thiện."
(*lai giả bất thiện: diễn biến bất ngờ, e là không tốt đẹp gì)
Mà khi nhận được thiệp mời từ Tam thiếu gia, suy nghĩ đầu tiên của tất cả mọi người trong nhà cũng đều là lai giả bất thiện.
Trong khi Giang gia đã sắp bổ nhiệm tân chưởng môn, sắp có một người tiếp tục đứng đầu dẫn dắt cả nhà an ổn, thì đột nhiên lại xuất hiện thiêu thân từ đâu chui ra, vài thiếu gia công tử chỉ lo ăn chơi hưởng lạc liền sầu đến phát khóc. Thử nói xem, tranh quyền đoạt thế thì có gì tốt? Chỉ thấy đấu nhau đến ngươi sống ta chết, đâu có được khoái hoạt như thưởng rượu đấu dế, Đại ca vẫn đang còn trong nhà lao kia kìa, không nhớ sao?
Than dài thở ngắn, than ngắn thở dài.
Trong Yên Nguyệt Sa, Nguyệt Viên Viên đang chỉ đạo nhóm nha hoàn cấp tốc bày biện bố trí, từ li rượu đồ ăn, cho đến tiết mục chơi đàn trong bữa tiệc, không khác gì ở cung điện Vương thành, thiếu điều mời cả tám mươi vạn binh sĩ của doanh trại Hắc Giao tới góp vui, đồng thời ịn ba chữ "có chống lưng" đỏ rực lên khắp mặt nữa là đủ bộ.
Khí thế hoành tráng, đủ để chấn nhiếp tuyệt đại đa số người trong Giang gia.
Vân Ỷ Phong nói: "Cuối cùng mà tra ra Giang ngũ gia không có liên quan gì đến phản quân, thì lần này quả thực là chúng ta có lỗi với hắn." Đã tập dượt xong xuôi cho lễ nhậm chức, đồng minh trong võ lâm còn đến hàn huyên chúc tụng cả rồi, sắp đến thời khắc mấu chốt thì lại xảy ra nhiễu loạn thế này, có là ai thì cũng phát rồ.
"Nếu chỉ là nhầm lẫn, sau này chúng ta sẽ đích thân đến thỉnh tội, đền bù hắn cho tốt." Quý Yến Nhiên nói, "Hiện tại có ý chỉ của hoàng huynh, cũng không còn cách nào khác."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Ừm."
Hai người về nhà trọ tạm thời, do lúc này không thể nghỉ lại Yên Nguyệt Sa, nếu không thì quá bằng trắng trợn nuốt lời. Nhưng không tài nào yên lòng, bởi dù sao chỗ dựa lớn nhất của Giang Lăng Phi cũng là triều đình, ở Giang gia chẳng khác nào tứ cố vô thân, vì vậy đành lặng lẽ quay lại, ẩn nấp ở một nơi gần đó nghe ngóng động tĩnh.
Giang môn là thế gia trong võ lâm, các thiếu chủ đường chủ dĩ nhiên cũng có võ công cao cường, cho nên Vân môn chủ phải giơ tay cam đoan, lần này ta nhất định không để bại lộ hành tung, nếu không sẽ rửa tay chậu vàng ngay lập tức, về nhà cho ngươi tắm... lộn, quay về hưởng lạc phóng túng với ngươi.
(*tắm-rửa cùng là 洗)
Quý Yến Nhiên hôn lên trán hắn một cái: "Không sao, bại lộ cũng không phải sợ, dù sao bọn hắn cũng không đánh lại được ta."
Giang Lăng Phi đúng lúc đi ngang qua, mặt đầy ghét bỏ.
Đèn hoa vừa lên, bữa tiệc "vui vẻ" này cũng bắt đầu.
(*đèn hoa vừa lên: thời điểm trời bắt đầu tối)
Thịt rượu đều là mĩ vị, chén bát thì tinh xảo, Nguyệt Viên Viên còn chỉ đạo một dàn nhạc công của Nhã Nhạc Cư, âm sáo trúc hoà quyện với tiếng đàn nghe rất êm tai. Tóm lại, đây là một bữa tiệc rượu hào môn xa hoa, lẽ ra cả chủ lẫn khách đều phải hưởng thụ thật vui vẻ mới đúng.
Nhưng thực tế có chút... khó nói. Tổng thể khách nhân trong bữa tiệc, người lo lắng bất an, người nghi thần nghi quỷ, người thở ngắn thở dài, người lại chờ có kịch hay để xem, còn cả vài cậu ấm không học không hành xem quá nhiều sân khấu kịch, chỉ sợ chưa ăn xong thì Giang Lăng Phi đã văng một chén rượu ra ngoài, ra hiệu cho mười mấy tên đao phủ sầm sập xông vào—truyện cung đấu chẳng phải thường diễn biến như vậy là gì?
Chung quy là, ăn cũng không thấy ngon.
Viên Viên cô nương không quá hài lòng với bầu không khí nặng nề này, vì vậy chuyển tay trên dây đàn, trực tiếp đổi điệu dân ca nhã nhặn thành "Đón xuân sang" sôi động phấn khởi, thiếu điều gọi cả ban kèn đến chơi cùng, mà giữa âm hưởng vui vẻ như đón Tết này, Giang Lăng Phi đặt chén xuống, hững hờ hỏi một câu, chư vị thấy thế nào về việc Ngũ thúc kế nhiệm chức Chưởng môn?
"Khụ khụ!" Trong tiệc có người đang uống canh thì bị một lời này doạ phát hoảng, sặc hết vào khí quản.
"Nhị ca làm gì mà bất cẩn vậy." Giang Lăng Phi ôn hoà nhắc nhở, lại nói, "Hay là Nhị ca cho ý kiến đầu tiên đi."
Tất cả mọi người nhìn nhân vật xui xẻo này đầy thương hại.
Nhị thiếu Giang gia tên Giang Lăng Sinh, so với Nhị vương gia Lý Quân thì biết thêm chút công phu tổ truyền, còn lại thì không khác gì, cũng chỉ một lòng mong hưởng lạc, sợ đủ loại trách nhiệm. Đột nhiên bị chỉ điểm để trả lời về một vấn đề kinh thiên như này, lông mày chưa chi đã xoắn xuýt, chỉ biết đáp lại qua loa: "Mọi người thấy sao, ta thấy thế ấy thôi mà, thế nào cũng được, thế nào cũng được."
""Thế nào cũng được" là ý gì?" Ngoài sân có người cao giọng hỏi, màn cửa kẽ động, chính là Giang Nam Chấn kéo theo cả đàn đệ tử đến.
Cũng phải, Giang Lăng Phi tổ chức "thiết yến" mà không chừa cho hắn chút thể diện nào, chẳng khác nào đang trực tiếp khiêu chiến. Nếu lúc này rụt đầu không xuất hiện, tương lai mong được ai tin phục?
Giang Lăng Phi ra hiệu cho Nguyệt Viên Viên dừng nhạc.
Hiện trường rơi vào tĩnh lặng, không khí ngột ngạt đến khó thở, trưởng bối sức yếu nào đó chưa chi đã run đến suýt ngất.
"Bữa tiệc này ai ai trong nhà cũng có phần, nhưng chỉ sót đúng Thương Tùng Đường là sao vậy." Giang Nam Chấn nói, "Từ bao giờ lại khách khí với ta như thế?"
"Ngũ thúc cứ đùa." Giang Lăng Phi hơi nhíu mày, "Thương Tùng Đường gần đây đón người tới lui tấp nập như thế, làm gì còn thời gian quan tâm đến chốn nhỏ này của ta. Hơn nữa đâu phải ai ai trong nhà cũng tới, người của Thiên Nga lâu làm gì có mặt ở đây?"
Lời này của hắn không hề che đậy mùi thuốc súng. Mọi người trong bữa tiệc đều thầm than, vị Tam thiếu gia này trước nay không thích về nhà, bỏ đi khắp nơi tiêu dao tự tại còn không kịp, sao đùng một cái lại nảy ra ý định tranh quyền đoạt thế như vậy kia chứ.
"Ngũ thúc có tuổi rồi, tốt nhất nên về nhà an dưỡng, chăm hoa chăm cỏ hưởng phúc thọ, phí sức với Giang gia bề bộn này làm gì." Giang Lăng Phi đứng dậy, thỏng thả bước khỏi ghế chủ toạ, "Làm gì thì chữ "hiếu" cũng phải đi đầu, loại trách nhiệm hao tâm tổn sức này, để chất nhi gánh vác thay thúc thúc thì hơn."
Vân Ỷ Phong nấp tại một nơi bí mật, thấy Giang Nam Chấn sắc mặt đã đen sì nhưng vẫn cố nhẫn nhịn hỏi: "Tiêu vương đâu, sao không thấy hắn dự tiệc?"
"Đang yên đang lành, Ngũ thúc tìm Vương gia làm gì." Giang Lăng Phi cười một tiếng, "Huống hồ triều đình cũng sẽ không quản chuyện của Giang gia."
Phải mặt dày vô sỉ cỡ nào mới nói ra được lời này, triều đình mặc kệ chuyện giang hồ, chỉ vì triều đình không muốn quản. Đến lúc muốn quản, thì cả thiên hạ này có nơi đâu không phải đất của triều đình? Giang gia bay được lên trời chắc? Huống hồ trong tiệc rượu bất ngờ này, chỗ nào cũng mang hình bóng của triều đình, nói như món thịt kho tàu kia, sao không gọi là thịt kho tàu mà phải gọi là tám mươi vạn, tám mươi vạn thì còn có thể ám chỉ cái gì nữa?
Giang Nam Chấn hạ giọng, nghiến răng nói: "Ngươi đừng có gây sự!"
"Ngũ thúc nghĩ nhiều rồi, ta đâu có muốn gây sự gì đâu." Giang Lăng Phi gay gắt phản biện, lạnh lùng nói, "Ta chỉ mong mau giải quyết xong sự cố, đưa Giang gia trở lại vị trí số một thiên hạ thôi mà."
"Roạt" một tiếng, đệ tử Thương Tùng Đường đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ.
Lão nhân run rẩy như sắp xỉu nãy giờ, cuối cùng cũng không chịu được tình hình căng thẳng lúc này, xỉu thật. Gia quyến cạnh đó vội vàng hô người đến giúp, gia đinh bên ngoài cấp tốc chạy vào, nhân dịp hiện trường náo loạn ầm ĩ, có một người cả gan đứng lên khuyên nhủ, đều là người một nhà, có gì thì bình tĩnh nói chuyện, đừng chém chém giết giết mà tổn thương hoà khí.
"Yên tâm, tất nhiên ta sẽ không tranh đao đấu kiếm với Ngũ thúc." Giang Lăng Phi nói, "Hay là vậy đi, trước giờ ở bang phái nào thì chưởng môn cũng phải được chọn lựa dựa vào năng lực. Chi bằng ba ngày nữa, ta và Ngũ thúc tỉ thí một trận quang minh chính đại phân thắng thua, được không?"
Giang Nam Chấn nhìn hắn chằm chằm một lát, hừ lạnh rồi phất tay áo rời đi.
Những người còn lại ở hiện trường hiểu rõ, tuổi tác hai người quá khác biệt, một nam tử trung niên đã hơn năm mươi, sao có thể so kè thể lực với một thanh niên ngoài hai mươi? Chưa kể Tam thiếu gia trời sinh đã là kì tài võ học, mới mười mấy đã đánh lại cả Giang gia, hiện tại còn vang danh khắp thiên hạ, Ngũ gia làm gì có cửa thắng được hắn?
Bởi vậy, chắc là chức Chưởng môn của Giang gia lại thay người nữa rồi.
Suốt bữa tiệc này, cả chủ lẫn khách đều không vui vẻ gì, đợi mọi người đã ra về hết, Giang Lăng Phi mới xoa xoa huyệt thái dương ê ẩm, nói với Nguyệt Viên Viên: "Ngươi cũng đi nghỉ đi."
"Vương gia và Vân môn chủ còn chưa ăn cơm, hồi nãy thiếu gia cũng chẳng gắp được mấy đũa, để ta đi xào ít mì bò rau xanh đã." Nguyệt Viên Viên đứng dậy, chạy đến cổng còn quay lại hỏi, "Thiếu gia muốn làm Chưởng môn thật sao? Lần này không lừa ta nữa đấy chứ?"
Giang Lăng Phi chỉ cười cười, không đáp lại.
Quý Yến Nhiên cùng Vân Ỷ Phong cũng đi ra từ nơi ẩn nấp: "Thật sự muốn tỉ võ à?"
"Điểm mạnh của Ngũ thúc năm ở cách ứng xử, không phải tu vi võ học, hắn biết rõ bản thân không phải đối thủ của ta." Giang Lăng Phi ra hiệu cho hai người ngồi xuống, "Chắc chỉ đêm nay hoặc sáng mai sẽ đến nhà trọ tìm Vương gia, nghĩ trước cách đối phó với hắn thế nào đi."
-
Lời tác giả:
Vân nhi: Năng-lực-nghiệp-vụ-hôm-nay-vẫn-rất-chuẩn.JGP
-
vtrans by xiandzg
/163
|