Phụ nhân tuyết y nói: "Ta đến từ bộ tộc Dã Mã, Chá Cô là trượng phu của ta."
Năm đó, sau khi khỏi chứng thần kinh hồ điệp, Tạ Hàm Yên được Chu Cửu Tiêu đưa đến Tây Nam, tìm thủ lĩnh Chá Cô của bộ tộc Dã Mã nương tựa, mai danh ẩn tích từ bấy giờ. Theo lời khai của phụ nhân tuyết y, trên suốt cả quãng đường xa xôi từ Vương thành đến bộ tộc Dã Mã, Tạ Hàm Yên đứng ngồi không yên, chỉ lo sẽ gặp phải người của triều đình, mà vì mầm bệnh lưu lại từ lần sinh non—"
"Khoan đã." Vân Ỷ Phong ngắt lời nàng, "Sinh non?"
"Phải." Phụ nhân tuyết y nói, "Tạ tiểu thư từng có một đứa nhỏ với Lư tướng quân, nhưng sau khi Tạ gia xảy ra chuyện không bao lâu, Tạ tiểu thư do sợ hãi quá độ nên sinh non."
Vân Ỷ Phong nhíu mày, là thật hay giả đây?
Căn cứ vào lời khai của đối phương, do phải trải qua quá nhiều bi kịch, thần kinh suy yếu, nên đến khi tới Tây Nam, Tạ Hàm Yên đã thoi thóp vì bệnh, mái tóc đen nhanh cũng điểm bạc, nằm liệt giường suốt một năm mới miễn cưỡng đi lại được.
"Bọn ta trở thành bằng hữu từ dạo ấy." Phụ nhân tuyết y nói, "Thân thiết, giúp đỡ lẫn nhau như tỷ muội ruột thịt."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Thủ lĩnh Chá Cô và Lư tướng quân có giao tình xưa?"
(*giao tình: mối quan hệ thân thiết)
"Không phải giao tình, mà là ân tình." Phụ nhân tuyết y nhìn thẳng hắn, nói giọng đầy căm hận, "Tiêu vương điện hạ có biết, Tây Nam năm đó hỗn loạn thảm khốc đến nhường nào không? Người dân ăn không đủ no, lương thực chưa kịp mọc, mạ non đã bị đánh thuế, không sót một vỏ trấu nào. Do quá đói, một số ít còn giết người nấu canh, người già phụ nữ trẻ nhỏ... ngay cả xương cốt cũng bị đào lên, người sống thì quắt quéo không khác gì bộ xương khô, nơi ấy chính là địa ngục trần gian, và tất cả đều do một tay đám quan viên vô năng mờ mắt vì lòng tham mà nên!"
Quý Yến Nhiên thừa nhận: "Ta cũng từng nghe về khoảng thời gian ấy, Tây Nam liên tục thay đổi quan lớn, nhưng vẫn chưa thể nào bình định nổi."
"Liên tục thay đổi, chưa thể bình định." Phụ nhân tuyết y giận dữ cười ra tiếng, "Vào thời của Tiên đế, mua quan bán tước diễn ra như cơm bữa, tất cả ghế quan còn trống ở Tây Nam đều được công khai ghi giá, ngồi vào không phải bao cỏ vô vọng với khoa cử chỉ biết vung tiền làm rạng rỡ tổ tiên, thì cũng là gian thương muốn thu lợi từ việc đánh thuế béo bở, coi đây như một khoản đầu tư một vốn bốn lời, quan phụ mẫu đều như thế, đổi cả mười hay trăm người thì khác gì đâu, làm sao đòi bình định được Tây Nam?"
Vân Ỷ Phong đánh mắt nhìn Quý Yến Nhiên, thấy hắn cũng không có ý phản bác nên nghĩ bụng, Tiên đế thật sự ngu dốt mục nát đến mức ấy sao?
"Người chấm dứt tất cả những điều này, chính là Lư tướng quân." Phụ nhân tuyết y nói chậm lại, "Huyền Dực quân giúp chúng ta dẹp loạn ác phỉ, chu cấp lương thực, vải vóc, tiền bạc, và một chế độ hoàn toàn mới, với những quan viên thanh liêm. Hắn từng nhiều lần tìm đến bộ tộc Dã Mã, thuyết phục trượng phu của ta đừng đối địch với Đại Lương, bởi Tây Nam sẽ không trở lại tình trạng như trước nữa. Mà tất cả những hứa hẹn này của hắn, đều đã trở thành sự thật sau vài năm. Hắn là một tướng quân chân chính, cũng là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa."
Nàng trừng mắt nhìn Quý Yến Nhiên, lạnh mặt lên án: "Vậy mà phụ thân ngươi, một hoàng đế vô dụng tầm thường tham nhũng, lại tự tay giết hắn!"
"Đúng là ta vẫn chưa tra chân tướng về trận chiến cuối cùng của Lư tướng quân." Quý Yến Nhiên nói, "Nhưng năm đó, sở dĩ nạn mua quan bán tước ở Đại Lương hoành hành như vậy, không phải do phụ hoàng tham lam vô độ chỉ biết hưởng lạc, ngược lại, hắn làm vậy là vì giang sơn bách tính."
Khi ấy thiên tai không ngừng, bách tính hỗn loạn, nhân hoạ cũng theo đó mà xuất hiện, khắp nơi đều là giết chóc, toàn Đại Lương liêu xiêu bất ổn. Tiên đế sầu não, không đêm nào yên giấc, bởi vậy mà chưa già đã bạc trắng cả đầu. Trị châu chấu, đổi tuyến sông, bình trộm cướp, an trí lưu dân... quá nhiều sự tình chờ hắn xử lí, nhưng vấn đề là tiền đâu? Quốc khố thâm hụt, dù có trăm vạn đại quân trong tay, có Tướng quân Lư Quảng Nguyên đại tài, thì cũng đâu thể để bọn hắn rỗng bụng đi đánh trận?
"Ở vào tình thế cấp bách lúc đó, trong tay triều đình chỉ có chức tước là biến được thành tiền." Quý Yến Nhiên nói, "Phụ hoàng cũng biết mua quan bán tước chỉ mang đến hiệu quả nhất thời, cuối cùng sẽ mang đến kiếp nạn cho bách tính, nhưng không còn cách nào khác, trong nước có nạn trộm cắp hoành hành, bên ngoài có nước láng giềng nhòm ngó, nhiệm vụ quan trọng nhất là tiếp tế cho quân đội, giữ vững được biên cảnh, mới có thời gian để thu thập tình cảnh hoang tàn ở khắp nơi.
Mà thực tế cho thấy, Tiên đế đã làm được điều ấy. Suốt gần bốn mươi năm, dẫn dắt văn võ bá quan bình nội loạn, định ngoại xâm, trị thuỷ hoạ, sửa thuế má, phát triển thông thương với bên ngoài, đến khi truyền xuống cho Lý Cảnh, giang sơn đã bắt đầu bước vào thời kì thịnh thế sơ khai.
Phụ nhân tuyết y lại không hề dao động: "Ngươi đừng có hoa ngôn xảo ngữ!"
"Ta chỉ nói sự thật thôi." Quý Yến Nhiên rất kiên nhẫn, "Đối với một bộ phận, tỉ như bách tính bị hôn quan ở Tây Nam ức hiếp, già trẻ bị biến thành thức ăn một cách tàn nhẫn, Tiên đế xác thực không phải một quân vương tốt, nhưng đối với toàn Đại Lương mà nói, hắn là người xứng đáng, cũng không mua quan bán tước để phục vụ mục đích hoang dâm hưởng lạc cho chính mình như ngươi nghĩ."
"Lý gia các ngươi, lúc nào chả có vạn cái cớ!" Phụ nhân tuyết y cười lạnh, "Nhưng còn ta thì sao, chính bởi đám quan viên tàn bạo ấy, mà ta mất đi nhi tử, mất đi phụ thân, còn mất đi rất nhiều tộc nhân khác nữa, hắn là vị Đế vương che chở cho toàn dân kia mà? Vì sao chỉ hi sinh bọn ta để đổi lấy vạn thế an ổn của hắn?"
"Ngươi đã ghi hận phụ hoàng vì việc này, ta cũng không còn cách nào khác." Quý Yến Nhiên nhìn nàng, nói tiếp, "Cho nên bao nhiêu năm nay, ngươi và Tạ tiểu thư vẫn luôn ở cùng nhau, ăn cắp Xá Lợi tử, liên tiếp muốn gây ra mâu thuẫn giữa ta và hoàng huynh, cấu kết với Chu Cửu Tiêu, Dương Bác Khánh và cả Gia Nhĩ Đằng, hiện tại còn dính líu đến cả Giang gia, rốt cục là các ngươi muốn gì?"
"Bọn ta chẳng muốn gì hết." Phụ nhân tuyết y nghiến răng, "Chỉ muốn báo thù cho tất cả những người vô tội chết oan, đáng tiếc, đáng tiếc là tên cẩu Hoàng đế kia lại lăn ra chết quá sớm."
Vân Ỷ Phong: "..."
Vân Ỷ Phong nói: "Người Trung Nguyên có câu "người chết nợ tiêu", hay là thẩm thẩm này—"
"Phi!" Phụ nhân tuyết y nhổ một tiếng, "Việc quái gì?"
Vân Ỷ Phong lui lại vài bước, nhanh nhẹn né đi công kích: "Các ngươi không diệt được Tiên đế, nên quay ra huỷ diệt giang sơn Đại Lương, để hắn ở dưới hoàng tuyền cũng không được yên ổn sao? Hết khiêu khích quan hệ giữa hoàng quyền và binh quyền, lại cấu kết ngoại địch hòng cắt đi mười lăm thành ở Tây Bắc, giờ kế nào cũng bại thì tìm đến Giang gia, chẳng lẽ là muốn khuấy đảo cả võ lâm?"
Nếu vậy thì chắc chắn là có ý gây nhiễu loạn mọi nơi mọi mặt, không chừa bất kì xó xỉnh nào.
Kết quả phụ nhân tuyết y lại nói: "Tất nhiên là không phải."
Nàng nói tiếp: "Hại Giang Nam Chấn, là ân oán cá nhân."
Trước khi Lư Quảng Nguyên xuất quân đi Đông Hải, đã nhận được không ít quyên góp từ Giang gia, bởi vậy hậu chiến mới đích thân tới cảm tạ, lúc này Giang Nam Chấn cũng ở đó, trong bữa tiệc nịnh nọt Tướng quân đủ kiểu, từ đó hai người có giao tình, về sau lại nhờ tầng quan hệ này mà quen được Tạ gia.
Thời điểm Tạ Kim Lâm xảy ra chuyện, Tạ Cần thiếu gia mười bốn tuổi, cũng là đệ đệ của Tạ Hàm Yên, đang làm khách ở Giang phủ.
"Lúc ấy chỉ cần Giang Nam Chấn đánh tiếng trước thì Tạ thiếu gia đã có thể thoát chết, thế mà không những không ra tay giúp đỡ, hắn còn cố ý giữ người, hết đánh cờ lại uống rượu, tận cho đến khi quan phủ kéo tới cửa."
Vân Ỷ Phong không nói gì. Xét về lí, hành động của Giang Nam Chấn không sai, nhưng xét về tình nghĩa thì đúng là có chút... Ấy hẳn là nam tử duy nhất mà Tạ gia có thể lưu lại trần thế, còn nhỏ tuổi, lại ở tận thành Đan Phong xa xôi, nếu được người giúp đỡ xuôi nam ra biển mai danh ẩn tích, muốn sống sót cũng không phải điều gì quá khó khăn.
"Mà tên Giang Nam Chấn thẳng thừng làm ra hành động hạ lưu ấy, lại được cả danh lẫn lợi, ăn sung mặc sướng tiêu dao khoát hoạt." Phụ nhân tuyết y nói, "Đừng nói là Tạ tiểu thư, ngay người ngoài như ta nghe xong còn căm ghét tột độ."
"Cho nên ngươi mới bịa ra chuyện Giang Nam Chấn thông đồng với Tạ gia, cấu kết với ngoại địch, để rồi mượn tay Vương gia diệt trừ đối phương?"
"Hắn vốn cũng chẳng tốt đẹp gì." Phụ nhân tuyết y ngầm thừa nhận, lại nói, "Giang Nam Đấu bị tẩu hoả nhập ma, cũng là do một tay hắn bài trí cả."
Bỗng dưng lại biết được một chân tướng không rõ thực hư, Vân Ỷ Phong day day thái dương, thành tâm nói: "Ngươi cũng biết không ít chuyện nhỉ, vậy ngươi có biết rốt cục người giúp Giang Nam Chấn lấy trộm sổ sách, một lòng muốn đưa hắn lên làm Chưởng môn là ai không?"
Phụ nhân tuyết y không buồn đáp lại, chỉ hỏi: "Tiêu vương điện hạ, ngươi sẽ thả ta chứ?"
"Theo luật mà nói, thì không thể." Quý Yến Nhiên không nói gì, Vân Ỷ Phong đành trả lời thay hắn, "Mà chẳng phải thẩm thẩm mới nói mình không sợ chết, cũng sẽ không bị cái chết đe doạ kia mà, hiện tại nghĩ lại rồi sao?"
"Chẳng qua thấy không đáng thôi." Phụ nhân tuyết y nói, "Huống hồ tâm nguyện còn chưa thành, sao mà nhắm mắt cho nổi."
"Tâm nguyện? Là huỷ diệt giang sơn Đại Lương, khiến bách tính muôn nơi hỗn loạn, để Tiên đế dưới hoàng tuyền không thể nào yên giấc ấy hả?" Vân Ỷ Phong lắc đầu, "Tây Nam bị hôn quan ức hiếp, ngươi và tộc nhân nuôi ý định báo thù thì còn hiểu được. Nhưng Tạ tiểu thư cũng muốn góp vui nữa là sao, nên nhớ giang sơn này không chỉ là tâm niệm của Tiên đế, mà còn là tâm niệm mà Lư tướng quân đã dành cả đời để bảo vệ, thân là thê tử của Tướng quân, chẳng lẽ nàng lại muốn đi ngược lại với tâm niệm ấy? Kể cả Lư tướng quân có bị Tiên đế làm hại thật, thì oan có đầu nợ có chủ, bách tính có tội tình đâu, đang yên đang lành lại muốn khuấy động cho giông bão nổi lên làm gì?"
Phụ nhân tuyết y nói: "Ngươi không phải Tướng quân!"
Vân Ỷ Phong thành tâm đáp: "Thì ngươi cũng đâu phải."
Phụ nhân tuyết y: "..."
Phụ nhân tuyết y nói: "Cút!"
"Tạm thời chưa thể cút luôn được, Vương gia vẫn còn nhiều điều muốn hỏi." Vân Ỷ Phong nhìn sắc trời, "Nhưng mà thôi, đi ăn chút gì đã, lát thẩm tiếp cũng chưa muộn."
Mặt trời đã khuất hẳn sau núi.
Ánh nến u ám soi lên bát mì kèm dưa muối, quả thật không có chút khẩu vị nào. Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, nói: "Vương gia có thấy nàng phối hợp dễ dàng quá rồi không? Mặc dù thái độ vẫn gay gắt, nhưng tính ra là hỏi gì đáp nấy, thậm chí có vài lúc còn nói nhiều hơn cần thiết."
"Có vẻ nàng cũng không căm ghét Vương gia."
"Ừ." Quý Yến Nhiên cười cười, "Hồi ở trên núi tuyết còn định ủng hộ ta làm Hoàng đế kia mà, hẳn là không ghét rồi."
Vân Ỷ Phong: "..."
Ngươi cũng nhớ rõ quá nhỉ.
-
vtrans by xiandzg
Vị tiểu thư nào đó lấy danh báo thù rửa hận, thực chất chỉ đang phá nát thiên hạ mà Lư tướng quân năm xưa dốc lòng bảo vệ bình ổn, và cho đó là công đạo là chính nghĩa—kì thực t chỉ thấy ở đây một tam quan vặn vẹo thôi chứ không hơn
Năm đó, sau khi khỏi chứng thần kinh hồ điệp, Tạ Hàm Yên được Chu Cửu Tiêu đưa đến Tây Nam, tìm thủ lĩnh Chá Cô của bộ tộc Dã Mã nương tựa, mai danh ẩn tích từ bấy giờ. Theo lời khai của phụ nhân tuyết y, trên suốt cả quãng đường xa xôi từ Vương thành đến bộ tộc Dã Mã, Tạ Hàm Yên đứng ngồi không yên, chỉ lo sẽ gặp phải người của triều đình, mà vì mầm bệnh lưu lại từ lần sinh non—"
"Khoan đã." Vân Ỷ Phong ngắt lời nàng, "Sinh non?"
"Phải." Phụ nhân tuyết y nói, "Tạ tiểu thư từng có một đứa nhỏ với Lư tướng quân, nhưng sau khi Tạ gia xảy ra chuyện không bao lâu, Tạ tiểu thư do sợ hãi quá độ nên sinh non."
Vân Ỷ Phong nhíu mày, là thật hay giả đây?
Căn cứ vào lời khai của đối phương, do phải trải qua quá nhiều bi kịch, thần kinh suy yếu, nên đến khi tới Tây Nam, Tạ Hàm Yên đã thoi thóp vì bệnh, mái tóc đen nhanh cũng điểm bạc, nằm liệt giường suốt một năm mới miễn cưỡng đi lại được.
"Bọn ta trở thành bằng hữu từ dạo ấy." Phụ nhân tuyết y nói, "Thân thiết, giúp đỡ lẫn nhau như tỷ muội ruột thịt."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Thủ lĩnh Chá Cô và Lư tướng quân có giao tình xưa?"
(*giao tình: mối quan hệ thân thiết)
"Không phải giao tình, mà là ân tình." Phụ nhân tuyết y nhìn thẳng hắn, nói giọng đầy căm hận, "Tiêu vương điện hạ có biết, Tây Nam năm đó hỗn loạn thảm khốc đến nhường nào không? Người dân ăn không đủ no, lương thực chưa kịp mọc, mạ non đã bị đánh thuế, không sót một vỏ trấu nào. Do quá đói, một số ít còn giết người nấu canh, người già phụ nữ trẻ nhỏ... ngay cả xương cốt cũng bị đào lên, người sống thì quắt quéo không khác gì bộ xương khô, nơi ấy chính là địa ngục trần gian, và tất cả đều do một tay đám quan viên vô năng mờ mắt vì lòng tham mà nên!"
Quý Yến Nhiên thừa nhận: "Ta cũng từng nghe về khoảng thời gian ấy, Tây Nam liên tục thay đổi quan lớn, nhưng vẫn chưa thể nào bình định nổi."
"Liên tục thay đổi, chưa thể bình định." Phụ nhân tuyết y giận dữ cười ra tiếng, "Vào thời của Tiên đế, mua quan bán tước diễn ra như cơm bữa, tất cả ghế quan còn trống ở Tây Nam đều được công khai ghi giá, ngồi vào không phải bao cỏ vô vọng với khoa cử chỉ biết vung tiền làm rạng rỡ tổ tiên, thì cũng là gian thương muốn thu lợi từ việc đánh thuế béo bở, coi đây như một khoản đầu tư một vốn bốn lời, quan phụ mẫu đều như thế, đổi cả mười hay trăm người thì khác gì đâu, làm sao đòi bình định được Tây Nam?"
Vân Ỷ Phong đánh mắt nhìn Quý Yến Nhiên, thấy hắn cũng không có ý phản bác nên nghĩ bụng, Tiên đế thật sự ngu dốt mục nát đến mức ấy sao?
"Người chấm dứt tất cả những điều này, chính là Lư tướng quân." Phụ nhân tuyết y nói chậm lại, "Huyền Dực quân giúp chúng ta dẹp loạn ác phỉ, chu cấp lương thực, vải vóc, tiền bạc, và một chế độ hoàn toàn mới, với những quan viên thanh liêm. Hắn từng nhiều lần tìm đến bộ tộc Dã Mã, thuyết phục trượng phu của ta đừng đối địch với Đại Lương, bởi Tây Nam sẽ không trở lại tình trạng như trước nữa. Mà tất cả những hứa hẹn này của hắn, đều đã trở thành sự thật sau vài năm. Hắn là một tướng quân chân chính, cũng là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa."
Nàng trừng mắt nhìn Quý Yến Nhiên, lạnh mặt lên án: "Vậy mà phụ thân ngươi, một hoàng đế vô dụng tầm thường tham nhũng, lại tự tay giết hắn!"
"Đúng là ta vẫn chưa tra chân tướng về trận chiến cuối cùng của Lư tướng quân." Quý Yến Nhiên nói, "Nhưng năm đó, sở dĩ nạn mua quan bán tước ở Đại Lương hoành hành như vậy, không phải do phụ hoàng tham lam vô độ chỉ biết hưởng lạc, ngược lại, hắn làm vậy là vì giang sơn bách tính."
Khi ấy thiên tai không ngừng, bách tính hỗn loạn, nhân hoạ cũng theo đó mà xuất hiện, khắp nơi đều là giết chóc, toàn Đại Lương liêu xiêu bất ổn. Tiên đế sầu não, không đêm nào yên giấc, bởi vậy mà chưa già đã bạc trắng cả đầu. Trị châu chấu, đổi tuyến sông, bình trộm cướp, an trí lưu dân... quá nhiều sự tình chờ hắn xử lí, nhưng vấn đề là tiền đâu? Quốc khố thâm hụt, dù có trăm vạn đại quân trong tay, có Tướng quân Lư Quảng Nguyên đại tài, thì cũng đâu thể để bọn hắn rỗng bụng đi đánh trận?
"Ở vào tình thế cấp bách lúc đó, trong tay triều đình chỉ có chức tước là biến được thành tiền." Quý Yến Nhiên nói, "Phụ hoàng cũng biết mua quan bán tước chỉ mang đến hiệu quả nhất thời, cuối cùng sẽ mang đến kiếp nạn cho bách tính, nhưng không còn cách nào khác, trong nước có nạn trộm cắp hoành hành, bên ngoài có nước láng giềng nhòm ngó, nhiệm vụ quan trọng nhất là tiếp tế cho quân đội, giữ vững được biên cảnh, mới có thời gian để thu thập tình cảnh hoang tàn ở khắp nơi.
Mà thực tế cho thấy, Tiên đế đã làm được điều ấy. Suốt gần bốn mươi năm, dẫn dắt văn võ bá quan bình nội loạn, định ngoại xâm, trị thuỷ hoạ, sửa thuế má, phát triển thông thương với bên ngoài, đến khi truyền xuống cho Lý Cảnh, giang sơn đã bắt đầu bước vào thời kì thịnh thế sơ khai.
Phụ nhân tuyết y lại không hề dao động: "Ngươi đừng có hoa ngôn xảo ngữ!"
"Ta chỉ nói sự thật thôi." Quý Yến Nhiên rất kiên nhẫn, "Đối với một bộ phận, tỉ như bách tính bị hôn quan ở Tây Nam ức hiếp, già trẻ bị biến thành thức ăn một cách tàn nhẫn, Tiên đế xác thực không phải một quân vương tốt, nhưng đối với toàn Đại Lương mà nói, hắn là người xứng đáng, cũng không mua quan bán tước để phục vụ mục đích hoang dâm hưởng lạc cho chính mình như ngươi nghĩ."
"Lý gia các ngươi, lúc nào chả có vạn cái cớ!" Phụ nhân tuyết y cười lạnh, "Nhưng còn ta thì sao, chính bởi đám quan viên tàn bạo ấy, mà ta mất đi nhi tử, mất đi phụ thân, còn mất đi rất nhiều tộc nhân khác nữa, hắn là vị Đế vương che chở cho toàn dân kia mà? Vì sao chỉ hi sinh bọn ta để đổi lấy vạn thế an ổn của hắn?"
"Ngươi đã ghi hận phụ hoàng vì việc này, ta cũng không còn cách nào khác." Quý Yến Nhiên nhìn nàng, nói tiếp, "Cho nên bao nhiêu năm nay, ngươi và Tạ tiểu thư vẫn luôn ở cùng nhau, ăn cắp Xá Lợi tử, liên tiếp muốn gây ra mâu thuẫn giữa ta và hoàng huynh, cấu kết với Chu Cửu Tiêu, Dương Bác Khánh và cả Gia Nhĩ Đằng, hiện tại còn dính líu đến cả Giang gia, rốt cục là các ngươi muốn gì?"
"Bọn ta chẳng muốn gì hết." Phụ nhân tuyết y nghiến răng, "Chỉ muốn báo thù cho tất cả những người vô tội chết oan, đáng tiếc, đáng tiếc là tên cẩu Hoàng đế kia lại lăn ra chết quá sớm."
Vân Ỷ Phong: "..."
Vân Ỷ Phong nói: "Người Trung Nguyên có câu "người chết nợ tiêu", hay là thẩm thẩm này—"
"Phi!" Phụ nhân tuyết y nhổ một tiếng, "Việc quái gì?"
Vân Ỷ Phong lui lại vài bước, nhanh nhẹn né đi công kích: "Các ngươi không diệt được Tiên đế, nên quay ra huỷ diệt giang sơn Đại Lương, để hắn ở dưới hoàng tuyền cũng không được yên ổn sao? Hết khiêu khích quan hệ giữa hoàng quyền và binh quyền, lại cấu kết ngoại địch hòng cắt đi mười lăm thành ở Tây Bắc, giờ kế nào cũng bại thì tìm đến Giang gia, chẳng lẽ là muốn khuấy đảo cả võ lâm?"
Nếu vậy thì chắc chắn là có ý gây nhiễu loạn mọi nơi mọi mặt, không chừa bất kì xó xỉnh nào.
Kết quả phụ nhân tuyết y lại nói: "Tất nhiên là không phải."
Nàng nói tiếp: "Hại Giang Nam Chấn, là ân oán cá nhân."
Trước khi Lư Quảng Nguyên xuất quân đi Đông Hải, đã nhận được không ít quyên góp từ Giang gia, bởi vậy hậu chiến mới đích thân tới cảm tạ, lúc này Giang Nam Chấn cũng ở đó, trong bữa tiệc nịnh nọt Tướng quân đủ kiểu, từ đó hai người có giao tình, về sau lại nhờ tầng quan hệ này mà quen được Tạ gia.
Thời điểm Tạ Kim Lâm xảy ra chuyện, Tạ Cần thiếu gia mười bốn tuổi, cũng là đệ đệ của Tạ Hàm Yên, đang làm khách ở Giang phủ.
"Lúc ấy chỉ cần Giang Nam Chấn đánh tiếng trước thì Tạ thiếu gia đã có thể thoát chết, thế mà không những không ra tay giúp đỡ, hắn còn cố ý giữ người, hết đánh cờ lại uống rượu, tận cho đến khi quan phủ kéo tới cửa."
Vân Ỷ Phong không nói gì. Xét về lí, hành động của Giang Nam Chấn không sai, nhưng xét về tình nghĩa thì đúng là có chút... Ấy hẳn là nam tử duy nhất mà Tạ gia có thể lưu lại trần thế, còn nhỏ tuổi, lại ở tận thành Đan Phong xa xôi, nếu được người giúp đỡ xuôi nam ra biển mai danh ẩn tích, muốn sống sót cũng không phải điều gì quá khó khăn.
"Mà tên Giang Nam Chấn thẳng thừng làm ra hành động hạ lưu ấy, lại được cả danh lẫn lợi, ăn sung mặc sướng tiêu dao khoát hoạt." Phụ nhân tuyết y nói, "Đừng nói là Tạ tiểu thư, ngay người ngoài như ta nghe xong còn căm ghét tột độ."
"Cho nên ngươi mới bịa ra chuyện Giang Nam Chấn thông đồng với Tạ gia, cấu kết với ngoại địch, để rồi mượn tay Vương gia diệt trừ đối phương?"
"Hắn vốn cũng chẳng tốt đẹp gì." Phụ nhân tuyết y ngầm thừa nhận, lại nói, "Giang Nam Đấu bị tẩu hoả nhập ma, cũng là do một tay hắn bài trí cả."
Bỗng dưng lại biết được một chân tướng không rõ thực hư, Vân Ỷ Phong day day thái dương, thành tâm nói: "Ngươi cũng biết không ít chuyện nhỉ, vậy ngươi có biết rốt cục người giúp Giang Nam Chấn lấy trộm sổ sách, một lòng muốn đưa hắn lên làm Chưởng môn là ai không?"
Phụ nhân tuyết y không buồn đáp lại, chỉ hỏi: "Tiêu vương điện hạ, ngươi sẽ thả ta chứ?"
"Theo luật mà nói, thì không thể." Quý Yến Nhiên không nói gì, Vân Ỷ Phong đành trả lời thay hắn, "Mà chẳng phải thẩm thẩm mới nói mình không sợ chết, cũng sẽ không bị cái chết đe doạ kia mà, hiện tại nghĩ lại rồi sao?"
"Chẳng qua thấy không đáng thôi." Phụ nhân tuyết y nói, "Huống hồ tâm nguyện còn chưa thành, sao mà nhắm mắt cho nổi."
"Tâm nguyện? Là huỷ diệt giang sơn Đại Lương, khiến bách tính muôn nơi hỗn loạn, để Tiên đế dưới hoàng tuyền không thể nào yên giấc ấy hả?" Vân Ỷ Phong lắc đầu, "Tây Nam bị hôn quan ức hiếp, ngươi và tộc nhân nuôi ý định báo thù thì còn hiểu được. Nhưng Tạ tiểu thư cũng muốn góp vui nữa là sao, nên nhớ giang sơn này không chỉ là tâm niệm của Tiên đế, mà còn là tâm niệm mà Lư tướng quân đã dành cả đời để bảo vệ, thân là thê tử của Tướng quân, chẳng lẽ nàng lại muốn đi ngược lại với tâm niệm ấy? Kể cả Lư tướng quân có bị Tiên đế làm hại thật, thì oan có đầu nợ có chủ, bách tính có tội tình đâu, đang yên đang lành lại muốn khuấy động cho giông bão nổi lên làm gì?"
Phụ nhân tuyết y nói: "Ngươi không phải Tướng quân!"
Vân Ỷ Phong thành tâm đáp: "Thì ngươi cũng đâu phải."
Phụ nhân tuyết y: "..."
Phụ nhân tuyết y nói: "Cút!"
"Tạm thời chưa thể cút luôn được, Vương gia vẫn còn nhiều điều muốn hỏi." Vân Ỷ Phong nhìn sắc trời, "Nhưng mà thôi, đi ăn chút gì đã, lát thẩm tiếp cũng chưa muộn."
Mặt trời đã khuất hẳn sau núi.
Ánh nến u ám soi lên bát mì kèm dưa muối, quả thật không có chút khẩu vị nào. Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, nói: "Vương gia có thấy nàng phối hợp dễ dàng quá rồi không? Mặc dù thái độ vẫn gay gắt, nhưng tính ra là hỏi gì đáp nấy, thậm chí có vài lúc còn nói nhiều hơn cần thiết."
"Có vẻ nàng cũng không căm ghét Vương gia."
"Ừ." Quý Yến Nhiên cười cười, "Hồi ở trên núi tuyết còn định ủng hộ ta làm Hoàng đế kia mà, hẳn là không ghét rồi."
Vân Ỷ Phong: "..."
Ngươi cũng nhớ rõ quá nhỉ.
-
vtrans by xiandzg
Vị tiểu thư nào đó lấy danh báo thù rửa hận, thực chất chỉ đang phá nát thiên hạ mà Lư tướng quân năm xưa dốc lòng bảo vệ bình ổn, và cho đó là công đạo là chính nghĩa—kì thực t chỉ thấy ở đây một tam quan vặn vẹo thôi chứ không hơn
/163
|