Ở trong thành Hàn Vụ, Ngô Sở Tư rụt tay vào áo, câu được câu chăng tán gẫu với tiểu nhị trong quán trọ. Hắn tự xưng mình là một thương nhân buôn da lông, lần buôn bán này cần vận chuyển một chuyến hàng đến Bạch Sát Quốc, có điều nghe nói Tam Xuân Quan thường bị thổ phỉ nháo loạn, rất không yên ổn, bởi vậy muốn tìm một tiêu cục đi cùng hộ tống.
"Tiêu cục?" Tiểu nhị nghe xong chỉ lắc đầu, "Thật không khéo, trong thành vốn cũng có một nhà làm tiêu cục—chính là Nhạc Gia Tiêu cục, kinh doanh vừa lớn vừa uy tín, nhưng mấy ngày trước vừa dán bố cáo, nói trong nhà đã xảy ra chuyện, tạm thời đóng cửa rồi."
Ngô Sở Tư hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Ai biết được." Tiểu nhị hạ giọng, "Mấy cái môn phái giang hồ động một chút liền muốn đánh muốn giết, chắc vì tránh né kẻ thù cũng nên."
Ngô Sở Tư giật mình: "Thì ra là vậy."
Ngô Sở Tư cảm kích rơi nước mắt nói: "May mà tiểu ca tin tức linh thông, nếu không ta cứ ngây ngây ngốc ngốc tìm đến Nhạc Gia Tiêu cục, nhỡ mà gặp phải kẻ thù của bọn họ thì nguy rồi." Hắn vừa nói vừa rút ra một thỏi bạc nhỏ mạnh mẽ giúi vào tay đối phương. Tiểu nhị gượng gạo cười ha ha, chuyện Nhạc Gia Tiêu cục gần đây đóng cửa không kinh doanh toàn thành đều biết, thật sự không thể tính là "tin tức linh thông", nhận bạc cũng thấy lưỡng lự. Bởi vậy để bù đắp lại phần chột dạ này, hắn tiếp tục nặn óc nói thêm nửa ngày, lắp ba lắp bắp vạch trần tất cả thông tin đầu đường cuối ngõ về Nhạc Danh Uy, xong xuôi mới đi ra chào đón khách khứa. Ngô Sở Tư ngồi lại xuống bàn, nói với Lâm Ảnh: "Đều nghe rồi chứ, ngươi thấy thế nào? Vương gia bị nhốt trên tuyết sơn, trong thành không có dị động gì, tuỳ tùng Vương gia mang theo cùng với đệ tử Phong Vũ môn cũng không biết bị giam ở đâu rồi, bách tính còn nói là trên núi cảnh đẹp vô ngần khiến cho mấy người nhà giàu kia thưởng thức vui đến quên cả trời đất."
Lâm Ảnh bẻ một cái bánh bao: "Vương gia đã phân phó cho chúng ta an tâm đợi ở trong thành, không cần làm gì hết."
"Cũng không biết là phải chờ tới bao giờ nữa đây." Ngô Sở Tư ngán ngẩm buồn bực, lại nói, "Đúng rồi, lát nữa ngươi đi đến miếu Nguyệt lão với ta."
Lâm Ảnh mặt không đổi sắc, dứt khoát cự tuyệt: "Hai đại nam nhân đến miếu Nguyệt lão với nhau, tin này mà truyền đi thì quá khó nghe, tổn hại danh tiết khuê dự của ta, không đi."
Ngô Sở Tư tận tình khuyên nhủ: "Ngày ngày trần truồng tắm rửa ở đại mạc, khuê dự của ngươi sớm đã không còn rồi, vò mẻ thì sợ gì rơi. Nghe nói miếu Nguyệt lão ở đây cực kì linh nghiệm, lão phu nhân đã giao nhiệm vụ phải đến cầu duyên cho Vương gia."
(*vò mẻ chẳng sợ rơi: bất chấp làm tới)
Lâm Ảnh vô cùng chính nghĩa cứng rắn nói: "Cái loại dây đỏ tơ hồng gì đó, phải là tình nhân cả đôi người ta đi cầu chứ, nào có đạo lý để người ngoài đi xin hộ? Nguyệt lão kia cũng lớn tuổi rồi, vạn nhất mắt hoa mày chóng, thắt nhầm tơ hồng của Vương gia thì sao, ngươi nói xem, lúc đấy phải tìm ai phân xử đây?"
Ngô Sở Tư nghe xong lâm vào trầm mặc, cảm thấy cũng có chút đạo lý.
Lâm Ảnh thừa thắng xông lên, lấy cho hắn nguyên đĩa bánh bao cùng một bát cháo, chỉ cầu mong bên tai có thể được yên tĩnh một chút.
Vừa vặn lúc này, một đạo sĩ từ lầu bước xuống, hai chòm râu dê đung đưa, trên vai mang một đạo kì viết bốn chữ "thần cơ diệu toán" đầy phô trương, giữa tiết trời rét đậm mà chỉ mặc một kiện áo mỏng màu xám, đích thực tràn ngập khí chất tiên phong đạo cốt.
(*đạo kì: banner, dải chữ)
Tiểu nhị dường như rất quen thuộc với hắn, vừa gặp liền chào hỏi cười nói, nhanh nhẹn chuẩn bị rượu thịt đồ tốt cho hắn. Ngô Sở Tư chính là rảnh rỗi đến nông nổi, thấy đạo sĩ kia tướng mạo không tầm thường, liền tìm cơ hội kéo tiểu nhị đến hỏi: "Vị đạo trưởng ngồi chiếc bàn trong góc ấy, nhìn tướng mệnh chuẩn không?"
Lâm Ảnh: "..."
"Chuẩn, sao có thể không chuẩn được." Tiểu nhị liền nói, "Khâu đạo trưởng là tiên nhân đắc đạo, xem tướng đoán mệnh cực kì linh nghiệm, còn có năng lực an gia trấn trạch. Phú hộ nào ở Đông Bắc cũng phải xếp hàng mới mời được về đó."
"Vậy sao?" Ngô Sở Tư đầy hứng thú, móc từ trong ngực ra một tờ giấy ghi sinh thần bát tự, "Vậy ta cũng đi xem thử chút."
Lâm Ảnh nhìn mà chấn kinh, ngươi lại còn mang theo thứ này tuỳ thân?
"Yên tâm." Ngô Sở Tư ghé tai hắn nói, "Không phải Vương gia, là của Vân Ỷ Phong."
Lâm Ảnh nghe được lại càng mờ mịt, trộm nghĩ có khi nào lão phu nhân tàn nhẫn đã bức Ngô Sở Tư đến phát điên rồi không, ngay cả bát tự của môn chủ Phong Vũ môn mà cũng không tha, quả thực là khiến người nghe muốn rơi lệ.
"Lâm gia." Thuộc hạ ở bên nhỏ giọng giải thích, "Ngô gia chỉ muốn xem hung cát cho Vương gia, nhưng bát tự của người đâu phải thứ nên tuỳ tiện đưa ra. Cho nên chỉ có thể lấy của người ngoài thay thế. Mà chuyến này đi cùng Vân Ỷ Phong, có thể nói, hung cát của Vân Ỷ Phong cũng chính là hung cát của Quý Yến Nhiên."
(*hung cát: hung—điềm gở, cát—điềm may)
Lâm Ảnh: "..."
Ta phục.
Đối với phương diện thu tiền làm việc, trước giờ Khâu đạo trưởng chưa từng có nửa phần thái độ của một cao nhân đắc đạo, nhận lấy thỏi bạc ròng từ trong tay Ngô Sở Tư xong, hắn tươi cười nhìn tờ giấy ghi bát tự hồi lâu, sau đó lắc đầu nói: "Không thể nói."
Ngô Sở Tư bất mãn: "Vì sao?"
Khâu đạo trưởng nói: "Số mệnh của Thiên gia không thể tiết lộ, mà số mệnh người này quấn chặt với số mệnh của Thiên gia, cơ hồ còn muốn hoà làm một. Không giải được, nhìn không ra."
(*Thiên gia: chỉ hoàng thượng hoặc người trong hoàng thất)
Ngô Sở Tư nghe được cũng giật mình, người này... này thật sự là bán tiên sao?
Lại vội vàng truy hỏi: "Quấn pháp thế nào?"
Khâu đạo trưởng cùng hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ, "quấn pháp" là cái gì, nghe không hiểu.
Ngô Sở Tư đành phải miêu tả cụ thể: "Là loại quấn gắn với như ý cát tường, hay gắn với trùng trùng hung hiểm?"
Khâu đạo trưởng vuốt râu: "Trong gió tuyết rét lạnh gặp được một ánh lửa, giữa đêm tối dằng dặc thấy được một tia sáng."
Ngô Sở Tư hai mắt tha thiết: "Là ý gì?"
Khâu đạo trưởng dùng ánh mắt thương hại nhìn cái người không học thức này, tay áo tung bay, nhẹ nhàng rời đi.
Là cát.
Đại cát.
Phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh.
(*phong hồi lộ chuyển: chuyển biến bất ngờ tích cực
*liễu ám hoa minh: ánh sáng cuối đường hầm)
...
Trên Phiêu Miểu Phong, mây đen trùng trùng, chân trời ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm trầm thấp rền rĩ.
Địa Ngô Công bổ nhào đến vách núi, nhìn những sợi dây leo đã đứt đoạn, kinh ngạc thốt lên: "Cái này, cái này tối qua vẫn còn tốt kia mà, sao chỉ qua một đêm đã... Là ai làm, ai!
Những người còn lại đứng sau hắn, đều trầm mặc không nói gì, chỉ có Ngọc thẩm nhích lại gần Liễu Tiêm Tiêm, run rẩy nói: "Là bị người chặt đứt sao?"
"Sao vậy?" Kim Hoán nghe được cũng gấp gáp hỏi.
Vân Ỷ Phong giải thích: "Toàn bộ dây leo dùng để xuống núi đều đã bị ai đó chặt đứt."
Kim Hoán đầu gối mềm nhũn, phải tì vào Quý Yến Nhiên mới không ngã bệt xuống đất: "Là ai làm? Có dấu chân không?"
"Không có dấu chân, cũng không thể có dấu chân, trận cuồng phong bạo tuyết lúc rạng sáng đã đủ lấp đi mọi vết tích." Vân Ỷ Phong nhìn từng người, nói: "Bạo tuyết lại sắp đổ rồi, về Thưởng Tuyết Các đã."
Nếu nói Địa Ngô Công lúc trước vẫn còn cà lơ phất phơ không cô chuyện gì là nghiêm túc, thì giờ nhìn thấy những đoạn dây leo kia, hắn mới sâu sắc cảm nhận được nỗi sợ—nỗi sợ tử thần. Hắn đi theo đám người trở lại tiền sảnh, ngồi vây quanh chậu than, tuy rằng trong phòng ấm áp, hai tay vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Vân Ỷ Phong dùng nắp gạt bọt trà trong chén, không nói chuyện. Ngược lại Liễu Tiêm Tiêm không thể kìm nén được nữa, mở miệng nói: "Cả tối qua ta ở cùng Ngọc thẩm, chưa hề rời khỏi Lưu Tinh Các."
"Đúng vậy." Ngọc thẩm xác nhận, "Tối qua chúng ta ngủ rất kĩ, mãi đến hừng đông mới tỉnh giấc."
Kim Hoán một tay nắm chặt Quý Yến Nhiên, chậm chạp đánh mắt tìm Mộ Thành Tuyết trong phòng: "Là ngươi làm, đúng không!"
Địa Ngô Công bị nhìn chằm chằm, khổ sở nói: "Ta thật sự không làm, tối qua vẫn luôn bị nhốt trong sảnh của Tây Noãn Các, suýt bị đông cứng mà chết nữa kìa."
Hắn nói như vậy, lại khiến hiềm nghi đối với Mộ Thành Tuyết dâng lên vài phần, lúc này Liễu Tiêm Tiêm cũng hỏi: "Này, ngươi làm gì suốt tối qua?"
Mộ Thành Tuyết nói: "Ngủ."
Liễu Tiêm Tiêm lại hỏi: "Có chứng cứ không?"
Mộ Thành Tuyết nói: "Không có."
Hắn dùng ngữ điệu băng lãnh, lại nổi danh là sát thủ giết người như ngoé, Liễu Tiêm Tiêm tất nhiên không dám quá phận làm càn, chỉ trầm giọng lầm bầm, không bằng không chứng toàn thân đáng ngờ, vậy mà còn nói đến là hào hùng.
Vân Ỷ Phong giảng hoà: "Hung đồ chưa chắc đang có mặt trong sảnh này, Địa Ngô Công có thể xông tới đây, những người khác biết đâu cũng tìm được đường vào thì sao, cái này chưa thể chắc chắn, huống hồ hiện tại vẫn còn một Nhạc Chi Hoa mất tích. Mọi người đều ở trên cùng một con thuyền, không thể mơ mơ hồ hồ như thế mà đã đánh giết lẫn nhau."
"Nói thì là vậy." Liễu Tiêm Tiêm uể oải, "Nhưng bây giờ biết phải làm sao đây, cho dù có là quỷ nháo thì cũng phải bắt được quỷ chứ! Hay là Nhạc Chi Hoa vẫn đang núp trong một ám đạo nào đó, lạnh lùng theo dõi chúng ta?"
Địa Ngô Công lắc đầu: "Thưởng Tuyết Các này không có ám đạo thông với bên ngoài."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Vì sao?"
Địa Ngô Công thành thật trả lời: "Lần trước ta đến trộm, đã cẩn thận tìm khắp các nơi một lượt rồi."
Lần kia trên núi toàn đồ tốt, phòng thủ cũng gần như không có, đối với một thần trộm tuyệt thế thì không khác gì chuột sa chĩnh gạo, hắn mừng rỡ tấp tểnh ở lại gần nửa tháng, thẳng đến khi đã gõ thử tất cả sàn nhà ở đây kiểm tra, xác định không còn miếng mồi béo bở nào nữa mới thoả mãn nghênh ngang rời núi.
Kì thực, đám người bị nhốt trên tuyết sơn này mới đầu cũng đã nghiêm túc cân nhắc liệu có tồn tại ám đạo gì đó hay không, đến khi Nhạc Chi Hoa mất tích, tất cả lại kiểm tra kĩ lưỡng toàn Thưởng Tuyết Các một lần nữa, mặc dù chưa từng có thu hoạch gì, hiện tại nghe được xác nhận của Địa Ngô Công, vẫn là không tránh khỏi sầu muộn.
Liễu Tiêm Tiêm lại hỏi: "Thế phải làm sao bây giờ?"
Địa Ngô Công khó khăn hạ quyết tâm, đập bàn đứng lên nói: "Chi bằng cứ xông xuống thôi! Oanh Thiên Lôi kia chắc gì đã được chôn ở khắp núi, biết đâu lại tìm được một lối đi "sạch" thì sao, chứ không chẳng lẽ cứ ngồi trên này mà chờ chết?"
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Biện pháp tốt, mời ngươi đi đầu."
Địa Ngô Công: "..."
Địa Ngô Công cúi gằm, thành thành thật thật ngồi xuống.
Căn phòng một lần nữa trở về tĩnh lặng, qua một lúc lâu, Kim Hoán đột nhiên nói: "Quý thiếu hiệp, Vân môn chủ, tối qua các ngươi ở đâu?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đưa mắt nhìn hai người.
Quý Yến Nhiên bình tĩnh: "Kim huynh có ý gì?"
"Tối qua sau khi hôn mê, ta hoàn toàn không biết bên ngoài đã diễn ra những gì." Thanh âm Kim Hoán thanh âm có chút bất lực, nhưng vẫn cắn răng nói, "Thời gian sau đó cũng không ít? Hiện tại ai ai cũng có hiềm nghi, vậy thì mỗi người đều nên nói ra những gì mình đã làm, mong hai vị không trách chúng ta thất lễ."
Vân Ỷ Phong nói: "Tối qua ta ở lại tiền sảnh của Quan Nguyệt Các, trong lúc chờ trời sáng có ngủ gục một lát."
Kim Hoán hỏi tiếp: "Vậy Quý thiếu hiệp thì sao?"
"Chúng ta từ đầu đến cuối vẫn luôn ở cùng nhau." Quý Yến Nhiên đáp, "Không tách ra lúc nào."
Liễu Tiêm Tiêm ở bên chen vào: "Nhưng Vân môn chủ nói hắn đã ngủ một lát, trong lúc hắn ngủ, ai có thể làm chứng cho ngươi?"
Vân Ỷ Phong đáp: "Ta có thể."
Mọi người tỏ ý khó hiểu.
Vân Ỷ Phong hắng giọng, kiên nhẫn giải thích: "Ta là gối lên cánh tay Quý huynh mà ngủ, bởi vậy có thể chứng minh, hắn xác thực đã chỉ ngồi đó không nhúc nhích suốt một canh giờ."
Liễu Tiêm Tiêm: "..."
Thế cơ à?
Mặc dù việc một đại nam nhân đi ngủ còn phải gối lên tay một đại nam nhân khác, nghe thế nào cũng thấy kì quái, nhưng ít ra vẫn có thể đối chứng cho nhau. Kim Hoán thở phào một hơi, cúi đầu nói: "Là ta đa nghi."
"Tình hình trước mắt, cảnh giác hơn cũng tốt." Vân Ỷ Phong nói, "Có vẻ hai mắt Kim huynh vẫn còn sưng đỏ, trúng độc xong cần phải tĩnh dưỡng nhiều, nên trở về nghỉ ngơi trước đi."
Kim Hoán lập cập đứng lên, lại bất an nói: "Vậy cha ta..."
"Trước mắt sẽ an trí trên hành lang của Quan Nguyệt Các." Vân Ỷ Phong nói, "Đợi Kim huynh khôi phục thị lực rồi lo chuyện hậu sự cũng chưa muộn."
Kim Hoán đáp ứng. Chiều đến, mọi người dựng lên một cái giường gỗ giản dị ở hành lang, đặt thi thể Kim Mãn Lâm lên đó. Liễu Tiêm Tiêm nhìn phần đầu lung lay như sắp lìa khỏi xác, trắng mặt nói: "Sao mà đầu lại bị chém gần đứt thế này, thật đúng là thảm."
"Về sau đừng nhắc đến nữa." Vân Ỷ Phong nhắc nhở, "Tránh cho Kim huynh nghe được lại thương tâm."
"Ừm, ta hiểu rồi." Liễu Tiêm Tiêm nhìn quanh không thấy ai, liền nhỏ giọng nói, "Ta không phải bỏ đá xuống giếng, chỉ muốn nhắc nhở một câu, lúc trước cha con Kim gia thường xuyên lén lút tụ lại một chỗ thầm thì gì đó, giống như có mưu đồ bí mật, trước đây ta cũng từng nói với ngươi rồi, Vân môn chủ còn nhớ chứ?"
(*bỏ đá xuống giếng: thừa cơ hãm hại người đang gặp khó khăn)
Vân Ỷ Phong hơi nhíu mày: "Ừm?"
"Cái gì biết được ta đều nói với ngươi, bởi vì ta tin ngươi." Liễu Tiêm Tiêm dùng đế giày di di hòn đá nhỏ, vừa buồn bực nói, "Mặc dù ngươi ép ta uống thuốc độc!"
Vân Ỷ Phong cười nói: "Cô nương cứ bảo hộ tốt cho Ngọc thẩm, những chuyện còn lại không cần quan tâm."
Liễu Tiêm Tiêm tiếp tục hỏi: "Tiếp theo có tính toán gì?"
"Đến tìm Mộ Thành Tuyết trò chuyện một chút." Vân Ỷ Phong nói, "Chí ít để hiểu rõ, lần này vì cái gì mà hắn lại lên núi."
Bên trong Tây Noãn Các, Mộ Thành Tuyết ngồi một mình trong sân, mặt không cảm xúc nhìn xuống vật nhỏ trắng như tuyết trên đầu gối mình. Rốt cục vị chồn huynh này có phải đầu óc không được tốt lắm hay không, trước thì nghênh ngang ở trong sảnh ăn điểm tâm hết nửa ngày, sau lại nhảy lên đùi của sát thủ số một giang hồ, ngửa mặt lên trời nằm ngáy o o, vô lo vô nghĩ đến cực điểm.
Quý Yến Nhiên đẩy cửa sân tiến vào.
Bàn tay Mộ Thành Tuyết đang chuẩn bị mò xuống cứng đờ trong không trung, lạnh lùng nhướn mắt, "Ngươi có việc?"
Quý Yến Nhiên không vòng vo, nói thẳng vào trọng điểm: "Vì sao phải đến Phiêu Miểu Phong?"
Mộ Thành Tuyết đặt chồn lên bàn đá: "Nhạc Danh Uy bỏ bạc thuê ta."
Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Để giết ai?"
Mộ Thành Tuyết đáp: "Không biết."
Quý Yến Nhiên nhíu mày.
Mộ Thành Tuyết đối mặt nhìn hắn: "Muốn hợp tác không?"
...
Chạng vạng tối, Quý Yến Nhiên mới trở lại Quan Nguyệt Các.
Vân Ỷ Phong đang cùng Kim Hoán uống trà ở tiền sảnh, thấy hắn liền hỏi: "Bọn ta vừa mới nhắc đến xong, trời cũng tối cả rồi."
"Hàn huyên với Mộ Thành Tuyết vài câu." Quý Yến Nhiên hỏi, "Mắt của Kim huynh thế nào rồi?"
"Vẫn không thấy gì, nhưng so với buổi trưa thì đỡ hơn nhiều rồi." Kim Hoán thấp thỏm thăm dò, "Trò chuyện lâu như vậy, có kết quả gì không?"
Quý Yến Nhiên nói: "Mộ Thành Tuyết nói hắn bị Nhạc Danh Uy lừa lên núi, thậm chí cũng không biết phải giết ai."
Kim Hoán nghe được sững sờ: "Mơ mơ hồ hồ như vậy? Nhưng đây là sát thủ đệ nhất cơ mà."
"Ta cũng thấy khó tin." Quý Yến Nhiên nói, "Thế nhưng đối phương rất thẳng thắn, còn nói muốn hợp tác với chúng ta, trước khi xuống núi, không ai được giết ai."
"Làm sao đảm bảo được?" Kim Hoán kích động, "Cha ta khi còn sống cũng nói, ở trên núi này, vô duyên vô cớ giết người thì chỉ có thể là sát thủ. Hiện tại chúng ta tin hắn, nhỡ lại bị hắn cho một đao để nuôi Âm Quỷ tiếp thì chẳng phải... chẳng phải là..." Hắn nói đến bất ổn, nửa ngày cũng không hoàn thành được tiếp, ngược lại chỉ khiến hai mắt ngày càng đỏ rực, lòi ra đến đáng sợ.
Vân Ỷ Phong vội vàng dỗ hắn: "Kim huynh đừng hoảng, hai mắt quan trọng hơn."
Kim Hoán gấp đến độ mặt mày nhăn nhúm, nhìn như đã khẳng định chắc chắn Mộ Thành Tuyết là hung thủ sau màn, có điều dù hận ý nồng đậm đến đâu cũng không thể ngó lơ hai mắt để lao đi báo thù ngay lập tức, cuối cùng chỉ đành hung hăng uống hết nửa bình trà lạnh mới bình tâm được đôi chút.
Quý Yến Nhiên mang hắn đứng lên: "Kim huynh nên vào phòng nghỉ ngơi đi."
Kim Hoán ôm lấy khung cửa: "Ta không mệt."
Quý Yến Nhiên ngay thẳng nói: "Nhưng ta có lời muốn nói riêng với Vân môn chủ, không tiện để người ngoài nghe được."
Kim Hoán thấy sau lưng hơi nổi da gà, lời gì nha?
Quý Yến Nhiên đưa hắn vào phòng ngủ, quay trở lại ngồi cạnh Vân Ỷ Phong, thần bí nói: "Đến đến đến, cho ngươi xem một thứ tốt bên trong áo khoác của ta."
Kim Hoán vất vả mãi mới dò dẫm đến cửa phòng định nghe lén: "..."
-
vtrans by xiandzg
"Tiêu cục?" Tiểu nhị nghe xong chỉ lắc đầu, "Thật không khéo, trong thành vốn cũng có một nhà làm tiêu cục—chính là Nhạc Gia Tiêu cục, kinh doanh vừa lớn vừa uy tín, nhưng mấy ngày trước vừa dán bố cáo, nói trong nhà đã xảy ra chuyện, tạm thời đóng cửa rồi."
Ngô Sở Tư hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Ai biết được." Tiểu nhị hạ giọng, "Mấy cái môn phái giang hồ động một chút liền muốn đánh muốn giết, chắc vì tránh né kẻ thù cũng nên."
Ngô Sở Tư giật mình: "Thì ra là vậy."
Ngô Sở Tư cảm kích rơi nước mắt nói: "May mà tiểu ca tin tức linh thông, nếu không ta cứ ngây ngây ngốc ngốc tìm đến Nhạc Gia Tiêu cục, nhỡ mà gặp phải kẻ thù của bọn họ thì nguy rồi." Hắn vừa nói vừa rút ra một thỏi bạc nhỏ mạnh mẽ giúi vào tay đối phương. Tiểu nhị gượng gạo cười ha ha, chuyện Nhạc Gia Tiêu cục gần đây đóng cửa không kinh doanh toàn thành đều biết, thật sự không thể tính là "tin tức linh thông", nhận bạc cũng thấy lưỡng lự. Bởi vậy để bù đắp lại phần chột dạ này, hắn tiếp tục nặn óc nói thêm nửa ngày, lắp ba lắp bắp vạch trần tất cả thông tin đầu đường cuối ngõ về Nhạc Danh Uy, xong xuôi mới đi ra chào đón khách khứa. Ngô Sở Tư ngồi lại xuống bàn, nói với Lâm Ảnh: "Đều nghe rồi chứ, ngươi thấy thế nào? Vương gia bị nhốt trên tuyết sơn, trong thành không có dị động gì, tuỳ tùng Vương gia mang theo cùng với đệ tử Phong Vũ môn cũng không biết bị giam ở đâu rồi, bách tính còn nói là trên núi cảnh đẹp vô ngần khiến cho mấy người nhà giàu kia thưởng thức vui đến quên cả trời đất."
Lâm Ảnh bẻ một cái bánh bao: "Vương gia đã phân phó cho chúng ta an tâm đợi ở trong thành, không cần làm gì hết."
"Cũng không biết là phải chờ tới bao giờ nữa đây." Ngô Sở Tư ngán ngẩm buồn bực, lại nói, "Đúng rồi, lát nữa ngươi đi đến miếu Nguyệt lão với ta."
Lâm Ảnh mặt không đổi sắc, dứt khoát cự tuyệt: "Hai đại nam nhân đến miếu Nguyệt lão với nhau, tin này mà truyền đi thì quá khó nghe, tổn hại danh tiết khuê dự của ta, không đi."
Ngô Sở Tư tận tình khuyên nhủ: "Ngày ngày trần truồng tắm rửa ở đại mạc, khuê dự của ngươi sớm đã không còn rồi, vò mẻ thì sợ gì rơi. Nghe nói miếu Nguyệt lão ở đây cực kì linh nghiệm, lão phu nhân đã giao nhiệm vụ phải đến cầu duyên cho Vương gia."
(*vò mẻ chẳng sợ rơi: bất chấp làm tới)
Lâm Ảnh vô cùng chính nghĩa cứng rắn nói: "Cái loại dây đỏ tơ hồng gì đó, phải là tình nhân cả đôi người ta đi cầu chứ, nào có đạo lý để người ngoài đi xin hộ? Nguyệt lão kia cũng lớn tuổi rồi, vạn nhất mắt hoa mày chóng, thắt nhầm tơ hồng của Vương gia thì sao, ngươi nói xem, lúc đấy phải tìm ai phân xử đây?"
Ngô Sở Tư nghe xong lâm vào trầm mặc, cảm thấy cũng có chút đạo lý.
Lâm Ảnh thừa thắng xông lên, lấy cho hắn nguyên đĩa bánh bao cùng một bát cháo, chỉ cầu mong bên tai có thể được yên tĩnh một chút.
Vừa vặn lúc này, một đạo sĩ từ lầu bước xuống, hai chòm râu dê đung đưa, trên vai mang một đạo kì viết bốn chữ "thần cơ diệu toán" đầy phô trương, giữa tiết trời rét đậm mà chỉ mặc một kiện áo mỏng màu xám, đích thực tràn ngập khí chất tiên phong đạo cốt.
(*đạo kì: banner, dải chữ)
Tiểu nhị dường như rất quen thuộc với hắn, vừa gặp liền chào hỏi cười nói, nhanh nhẹn chuẩn bị rượu thịt đồ tốt cho hắn. Ngô Sở Tư chính là rảnh rỗi đến nông nổi, thấy đạo sĩ kia tướng mạo không tầm thường, liền tìm cơ hội kéo tiểu nhị đến hỏi: "Vị đạo trưởng ngồi chiếc bàn trong góc ấy, nhìn tướng mệnh chuẩn không?"
Lâm Ảnh: "..."
"Chuẩn, sao có thể không chuẩn được." Tiểu nhị liền nói, "Khâu đạo trưởng là tiên nhân đắc đạo, xem tướng đoán mệnh cực kì linh nghiệm, còn có năng lực an gia trấn trạch. Phú hộ nào ở Đông Bắc cũng phải xếp hàng mới mời được về đó."
"Vậy sao?" Ngô Sở Tư đầy hứng thú, móc từ trong ngực ra một tờ giấy ghi sinh thần bát tự, "Vậy ta cũng đi xem thử chút."
Lâm Ảnh nhìn mà chấn kinh, ngươi lại còn mang theo thứ này tuỳ thân?
"Yên tâm." Ngô Sở Tư ghé tai hắn nói, "Không phải Vương gia, là của Vân Ỷ Phong."
Lâm Ảnh nghe được lại càng mờ mịt, trộm nghĩ có khi nào lão phu nhân tàn nhẫn đã bức Ngô Sở Tư đến phát điên rồi không, ngay cả bát tự của môn chủ Phong Vũ môn mà cũng không tha, quả thực là khiến người nghe muốn rơi lệ.
"Lâm gia." Thuộc hạ ở bên nhỏ giọng giải thích, "Ngô gia chỉ muốn xem hung cát cho Vương gia, nhưng bát tự của người đâu phải thứ nên tuỳ tiện đưa ra. Cho nên chỉ có thể lấy của người ngoài thay thế. Mà chuyến này đi cùng Vân Ỷ Phong, có thể nói, hung cát của Vân Ỷ Phong cũng chính là hung cát của Quý Yến Nhiên."
(*hung cát: hung—điềm gở, cát—điềm may)
Lâm Ảnh: "..."
Ta phục.
Đối với phương diện thu tiền làm việc, trước giờ Khâu đạo trưởng chưa từng có nửa phần thái độ của một cao nhân đắc đạo, nhận lấy thỏi bạc ròng từ trong tay Ngô Sở Tư xong, hắn tươi cười nhìn tờ giấy ghi bát tự hồi lâu, sau đó lắc đầu nói: "Không thể nói."
Ngô Sở Tư bất mãn: "Vì sao?"
Khâu đạo trưởng nói: "Số mệnh của Thiên gia không thể tiết lộ, mà số mệnh người này quấn chặt với số mệnh của Thiên gia, cơ hồ còn muốn hoà làm một. Không giải được, nhìn không ra."
(*Thiên gia: chỉ hoàng thượng hoặc người trong hoàng thất)
Ngô Sở Tư nghe được cũng giật mình, người này... này thật sự là bán tiên sao?
Lại vội vàng truy hỏi: "Quấn pháp thế nào?"
Khâu đạo trưởng cùng hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ, "quấn pháp" là cái gì, nghe không hiểu.
Ngô Sở Tư đành phải miêu tả cụ thể: "Là loại quấn gắn với như ý cát tường, hay gắn với trùng trùng hung hiểm?"
Khâu đạo trưởng vuốt râu: "Trong gió tuyết rét lạnh gặp được một ánh lửa, giữa đêm tối dằng dặc thấy được một tia sáng."
Ngô Sở Tư hai mắt tha thiết: "Là ý gì?"
Khâu đạo trưởng dùng ánh mắt thương hại nhìn cái người không học thức này, tay áo tung bay, nhẹ nhàng rời đi.
Là cát.
Đại cát.
Phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh.
(*phong hồi lộ chuyển: chuyển biến bất ngờ tích cực
*liễu ám hoa minh: ánh sáng cuối đường hầm)
...
Trên Phiêu Miểu Phong, mây đen trùng trùng, chân trời ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm trầm thấp rền rĩ.
Địa Ngô Công bổ nhào đến vách núi, nhìn những sợi dây leo đã đứt đoạn, kinh ngạc thốt lên: "Cái này, cái này tối qua vẫn còn tốt kia mà, sao chỉ qua một đêm đã... Là ai làm, ai!
Những người còn lại đứng sau hắn, đều trầm mặc không nói gì, chỉ có Ngọc thẩm nhích lại gần Liễu Tiêm Tiêm, run rẩy nói: "Là bị người chặt đứt sao?"
"Sao vậy?" Kim Hoán nghe được cũng gấp gáp hỏi.
Vân Ỷ Phong giải thích: "Toàn bộ dây leo dùng để xuống núi đều đã bị ai đó chặt đứt."
Kim Hoán đầu gối mềm nhũn, phải tì vào Quý Yến Nhiên mới không ngã bệt xuống đất: "Là ai làm? Có dấu chân không?"
"Không có dấu chân, cũng không thể có dấu chân, trận cuồng phong bạo tuyết lúc rạng sáng đã đủ lấp đi mọi vết tích." Vân Ỷ Phong nhìn từng người, nói: "Bạo tuyết lại sắp đổ rồi, về Thưởng Tuyết Các đã."
Nếu nói Địa Ngô Công lúc trước vẫn còn cà lơ phất phơ không cô chuyện gì là nghiêm túc, thì giờ nhìn thấy những đoạn dây leo kia, hắn mới sâu sắc cảm nhận được nỗi sợ—nỗi sợ tử thần. Hắn đi theo đám người trở lại tiền sảnh, ngồi vây quanh chậu than, tuy rằng trong phòng ấm áp, hai tay vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Vân Ỷ Phong dùng nắp gạt bọt trà trong chén, không nói chuyện. Ngược lại Liễu Tiêm Tiêm không thể kìm nén được nữa, mở miệng nói: "Cả tối qua ta ở cùng Ngọc thẩm, chưa hề rời khỏi Lưu Tinh Các."
"Đúng vậy." Ngọc thẩm xác nhận, "Tối qua chúng ta ngủ rất kĩ, mãi đến hừng đông mới tỉnh giấc."
Kim Hoán một tay nắm chặt Quý Yến Nhiên, chậm chạp đánh mắt tìm Mộ Thành Tuyết trong phòng: "Là ngươi làm, đúng không!"
Địa Ngô Công bị nhìn chằm chằm, khổ sở nói: "Ta thật sự không làm, tối qua vẫn luôn bị nhốt trong sảnh của Tây Noãn Các, suýt bị đông cứng mà chết nữa kìa."
Hắn nói như vậy, lại khiến hiềm nghi đối với Mộ Thành Tuyết dâng lên vài phần, lúc này Liễu Tiêm Tiêm cũng hỏi: "Này, ngươi làm gì suốt tối qua?"
Mộ Thành Tuyết nói: "Ngủ."
Liễu Tiêm Tiêm lại hỏi: "Có chứng cứ không?"
Mộ Thành Tuyết nói: "Không có."
Hắn dùng ngữ điệu băng lãnh, lại nổi danh là sát thủ giết người như ngoé, Liễu Tiêm Tiêm tất nhiên không dám quá phận làm càn, chỉ trầm giọng lầm bầm, không bằng không chứng toàn thân đáng ngờ, vậy mà còn nói đến là hào hùng.
Vân Ỷ Phong giảng hoà: "Hung đồ chưa chắc đang có mặt trong sảnh này, Địa Ngô Công có thể xông tới đây, những người khác biết đâu cũng tìm được đường vào thì sao, cái này chưa thể chắc chắn, huống hồ hiện tại vẫn còn một Nhạc Chi Hoa mất tích. Mọi người đều ở trên cùng một con thuyền, không thể mơ mơ hồ hồ như thế mà đã đánh giết lẫn nhau."
"Nói thì là vậy." Liễu Tiêm Tiêm uể oải, "Nhưng bây giờ biết phải làm sao đây, cho dù có là quỷ nháo thì cũng phải bắt được quỷ chứ! Hay là Nhạc Chi Hoa vẫn đang núp trong một ám đạo nào đó, lạnh lùng theo dõi chúng ta?"
Địa Ngô Công lắc đầu: "Thưởng Tuyết Các này không có ám đạo thông với bên ngoài."
Quý Yến Nhiên hỏi: "Vì sao?"
Địa Ngô Công thành thật trả lời: "Lần trước ta đến trộm, đã cẩn thận tìm khắp các nơi một lượt rồi."
Lần kia trên núi toàn đồ tốt, phòng thủ cũng gần như không có, đối với một thần trộm tuyệt thế thì không khác gì chuột sa chĩnh gạo, hắn mừng rỡ tấp tểnh ở lại gần nửa tháng, thẳng đến khi đã gõ thử tất cả sàn nhà ở đây kiểm tra, xác định không còn miếng mồi béo bở nào nữa mới thoả mãn nghênh ngang rời núi.
Kì thực, đám người bị nhốt trên tuyết sơn này mới đầu cũng đã nghiêm túc cân nhắc liệu có tồn tại ám đạo gì đó hay không, đến khi Nhạc Chi Hoa mất tích, tất cả lại kiểm tra kĩ lưỡng toàn Thưởng Tuyết Các một lần nữa, mặc dù chưa từng có thu hoạch gì, hiện tại nghe được xác nhận của Địa Ngô Công, vẫn là không tránh khỏi sầu muộn.
Liễu Tiêm Tiêm lại hỏi: "Thế phải làm sao bây giờ?"
Địa Ngô Công khó khăn hạ quyết tâm, đập bàn đứng lên nói: "Chi bằng cứ xông xuống thôi! Oanh Thiên Lôi kia chắc gì đã được chôn ở khắp núi, biết đâu lại tìm được một lối đi "sạch" thì sao, chứ không chẳng lẽ cứ ngồi trên này mà chờ chết?"
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Biện pháp tốt, mời ngươi đi đầu."
Địa Ngô Công: "..."
Địa Ngô Công cúi gằm, thành thành thật thật ngồi xuống.
Căn phòng một lần nữa trở về tĩnh lặng, qua một lúc lâu, Kim Hoán đột nhiên nói: "Quý thiếu hiệp, Vân môn chủ, tối qua các ngươi ở đâu?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đưa mắt nhìn hai người.
Quý Yến Nhiên bình tĩnh: "Kim huynh có ý gì?"
"Tối qua sau khi hôn mê, ta hoàn toàn không biết bên ngoài đã diễn ra những gì." Thanh âm Kim Hoán thanh âm có chút bất lực, nhưng vẫn cắn răng nói, "Thời gian sau đó cũng không ít? Hiện tại ai ai cũng có hiềm nghi, vậy thì mỗi người đều nên nói ra những gì mình đã làm, mong hai vị không trách chúng ta thất lễ."
Vân Ỷ Phong nói: "Tối qua ta ở lại tiền sảnh của Quan Nguyệt Các, trong lúc chờ trời sáng có ngủ gục một lát."
Kim Hoán hỏi tiếp: "Vậy Quý thiếu hiệp thì sao?"
"Chúng ta từ đầu đến cuối vẫn luôn ở cùng nhau." Quý Yến Nhiên đáp, "Không tách ra lúc nào."
Liễu Tiêm Tiêm ở bên chen vào: "Nhưng Vân môn chủ nói hắn đã ngủ một lát, trong lúc hắn ngủ, ai có thể làm chứng cho ngươi?"
Vân Ỷ Phong đáp: "Ta có thể."
Mọi người tỏ ý khó hiểu.
Vân Ỷ Phong hắng giọng, kiên nhẫn giải thích: "Ta là gối lên cánh tay Quý huynh mà ngủ, bởi vậy có thể chứng minh, hắn xác thực đã chỉ ngồi đó không nhúc nhích suốt một canh giờ."
Liễu Tiêm Tiêm: "..."
Thế cơ à?
Mặc dù việc một đại nam nhân đi ngủ còn phải gối lên tay một đại nam nhân khác, nghe thế nào cũng thấy kì quái, nhưng ít ra vẫn có thể đối chứng cho nhau. Kim Hoán thở phào một hơi, cúi đầu nói: "Là ta đa nghi."
"Tình hình trước mắt, cảnh giác hơn cũng tốt." Vân Ỷ Phong nói, "Có vẻ hai mắt Kim huynh vẫn còn sưng đỏ, trúng độc xong cần phải tĩnh dưỡng nhiều, nên trở về nghỉ ngơi trước đi."
Kim Hoán lập cập đứng lên, lại bất an nói: "Vậy cha ta..."
"Trước mắt sẽ an trí trên hành lang của Quan Nguyệt Các." Vân Ỷ Phong nói, "Đợi Kim huynh khôi phục thị lực rồi lo chuyện hậu sự cũng chưa muộn."
Kim Hoán đáp ứng. Chiều đến, mọi người dựng lên một cái giường gỗ giản dị ở hành lang, đặt thi thể Kim Mãn Lâm lên đó. Liễu Tiêm Tiêm nhìn phần đầu lung lay như sắp lìa khỏi xác, trắng mặt nói: "Sao mà đầu lại bị chém gần đứt thế này, thật đúng là thảm."
"Về sau đừng nhắc đến nữa." Vân Ỷ Phong nhắc nhở, "Tránh cho Kim huynh nghe được lại thương tâm."
"Ừm, ta hiểu rồi." Liễu Tiêm Tiêm nhìn quanh không thấy ai, liền nhỏ giọng nói, "Ta không phải bỏ đá xuống giếng, chỉ muốn nhắc nhở một câu, lúc trước cha con Kim gia thường xuyên lén lút tụ lại một chỗ thầm thì gì đó, giống như có mưu đồ bí mật, trước đây ta cũng từng nói với ngươi rồi, Vân môn chủ còn nhớ chứ?"
(*bỏ đá xuống giếng: thừa cơ hãm hại người đang gặp khó khăn)
Vân Ỷ Phong hơi nhíu mày: "Ừm?"
"Cái gì biết được ta đều nói với ngươi, bởi vì ta tin ngươi." Liễu Tiêm Tiêm dùng đế giày di di hòn đá nhỏ, vừa buồn bực nói, "Mặc dù ngươi ép ta uống thuốc độc!"
Vân Ỷ Phong cười nói: "Cô nương cứ bảo hộ tốt cho Ngọc thẩm, những chuyện còn lại không cần quan tâm."
Liễu Tiêm Tiêm tiếp tục hỏi: "Tiếp theo có tính toán gì?"
"Đến tìm Mộ Thành Tuyết trò chuyện một chút." Vân Ỷ Phong nói, "Chí ít để hiểu rõ, lần này vì cái gì mà hắn lại lên núi."
Bên trong Tây Noãn Các, Mộ Thành Tuyết ngồi một mình trong sân, mặt không cảm xúc nhìn xuống vật nhỏ trắng như tuyết trên đầu gối mình. Rốt cục vị chồn huynh này có phải đầu óc không được tốt lắm hay không, trước thì nghênh ngang ở trong sảnh ăn điểm tâm hết nửa ngày, sau lại nhảy lên đùi của sát thủ số một giang hồ, ngửa mặt lên trời nằm ngáy o o, vô lo vô nghĩ đến cực điểm.
Quý Yến Nhiên đẩy cửa sân tiến vào.
Bàn tay Mộ Thành Tuyết đang chuẩn bị mò xuống cứng đờ trong không trung, lạnh lùng nhướn mắt, "Ngươi có việc?"
Quý Yến Nhiên không vòng vo, nói thẳng vào trọng điểm: "Vì sao phải đến Phiêu Miểu Phong?"
Mộ Thành Tuyết đặt chồn lên bàn đá: "Nhạc Danh Uy bỏ bạc thuê ta."
Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Để giết ai?"
Mộ Thành Tuyết đáp: "Không biết."
Quý Yến Nhiên nhíu mày.
Mộ Thành Tuyết đối mặt nhìn hắn: "Muốn hợp tác không?"
...
Chạng vạng tối, Quý Yến Nhiên mới trở lại Quan Nguyệt Các.
Vân Ỷ Phong đang cùng Kim Hoán uống trà ở tiền sảnh, thấy hắn liền hỏi: "Bọn ta vừa mới nhắc đến xong, trời cũng tối cả rồi."
"Hàn huyên với Mộ Thành Tuyết vài câu." Quý Yến Nhiên hỏi, "Mắt của Kim huynh thế nào rồi?"
"Vẫn không thấy gì, nhưng so với buổi trưa thì đỡ hơn nhiều rồi." Kim Hoán thấp thỏm thăm dò, "Trò chuyện lâu như vậy, có kết quả gì không?"
Quý Yến Nhiên nói: "Mộ Thành Tuyết nói hắn bị Nhạc Danh Uy lừa lên núi, thậm chí cũng không biết phải giết ai."
Kim Hoán nghe được sững sờ: "Mơ mơ hồ hồ như vậy? Nhưng đây là sát thủ đệ nhất cơ mà."
"Ta cũng thấy khó tin." Quý Yến Nhiên nói, "Thế nhưng đối phương rất thẳng thắn, còn nói muốn hợp tác với chúng ta, trước khi xuống núi, không ai được giết ai."
"Làm sao đảm bảo được?" Kim Hoán kích động, "Cha ta khi còn sống cũng nói, ở trên núi này, vô duyên vô cớ giết người thì chỉ có thể là sát thủ. Hiện tại chúng ta tin hắn, nhỡ lại bị hắn cho một đao để nuôi Âm Quỷ tiếp thì chẳng phải... chẳng phải là..." Hắn nói đến bất ổn, nửa ngày cũng không hoàn thành được tiếp, ngược lại chỉ khiến hai mắt ngày càng đỏ rực, lòi ra đến đáng sợ.
Vân Ỷ Phong vội vàng dỗ hắn: "Kim huynh đừng hoảng, hai mắt quan trọng hơn."
Kim Hoán gấp đến độ mặt mày nhăn nhúm, nhìn như đã khẳng định chắc chắn Mộ Thành Tuyết là hung thủ sau màn, có điều dù hận ý nồng đậm đến đâu cũng không thể ngó lơ hai mắt để lao đi báo thù ngay lập tức, cuối cùng chỉ đành hung hăng uống hết nửa bình trà lạnh mới bình tâm được đôi chút.
Quý Yến Nhiên mang hắn đứng lên: "Kim huynh nên vào phòng nghỉ ngơi đi."
Kim Hoán ôm lấy khung cửa: "Ta không mệt."
Quý Yến Nhiên ngay thẳng nói: "Nhưng ta có lời muốn nói riêng với Vân môn chủ, không tiện để người ngoài nghe được."
Kim Hoán thấy sau lưng hơi nổi da gà, lời gì nha?
Quý Yến Nhiên đưa hắn vào phòng ngủ, quay trở lại ngồi cạnh Vân Ỷ Phong, thần bí nói: "Đến đến đến, cho ngươi xem một thứ tốt bên trong áo khoác của ta."
Kim Hoán vất vả mãi mới dò dẫm đến cửa phòng định nghe lén: "..."
-
vtrans by xiandzg
/163
|