Tại Lưu Tinh Các, Ngọc thẩm đang nằm trên giường yếu ớt rên rỉ, bên gối còn lấm tấm vết máu.
"Thẩm thẩm." Vân Ỷ Phong ngồi cạnh giường, nắm thử mạch tượng trên cổ tay nàng.
Liễu Tiêm Tiêm đứng một bên, vội la lên: "Ăn trưa xong vẫn còn rất tốt, lát sau lại nói là đau bụng, kết quả nằm trên giường không bao lâu thì nôn ho ra máu, Vân môn chủ, nàng không sao đấy chứ?"
"Trúng phải một lượng thạch tín nhỏ, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng." Vân Ỷ Phong nói, "Cơm canh là mọi người cùng nhau dùng, hẳn không có vấn đề gì. Ngoài ra thẩm thẩm còn ăn cái gì nữa không?"
"Hình như là không... không còn, thạch tín?" Liễu Tiêm Tiêm nghe được giật mình, "Thẩm thẩm, sau khi về phòng người có ăn gì không?"
Ngọc đang đau đến mụ đầu, bị hỏi nửa ngày mới nhớ ra mình còn uống nước, chính là nước trà trong ấm từ đêm qua.
Liễu Tiêm Tiêm đưa ấm trà đến cho Vân Ỷ Phong, lại nói: "Trong tủ còn ít đậu xanh, để ta đem nấu ít nước đậu cho thẩm thẩm giải độc."
Vân Ỷ Phong gật đầu, chờ nàng rời đi mới mở ấm trà ra ngửi ngửi, bất giác nhíu mày.
"Vân môn chủ." Ngọc thẩm môi run rẩy, hỏi: "Thật sự là thạch tín sao?"
"Phải, nhưng thẩm thẩm uống phải rất ít, không thương tổn đến lục phủ ngũ tạng." Vân Ỷ Phong đắp chăn cho nàng, "Cần nôn cũng nôn ra hết rồi, nền tảng cơ thể tốt, cứ an tâm dưỡng sẽ không có việc gì."
Ngọc thẩm nghĩ đến lại sợ hãi: "Bọn hắn, ý ta là những hung đồ sau màn, thật sự muốn giết sạch từng người chúng ta sao?"
"Sẽ không." Vân Ỷ Phong an ủi, "Thẩm thẩm đừng nghĩ ngợi lung tung, ngủ một giấc cho tốt, ta ở đây cùng người."
Ngọc thẩm hơi thở phập phồng, miễn cưỡng nhắm mắt lại, chỉ là còn chưa vào giấc, cách đó không xa đột nhiên vang lên thanh âm trầm thấp, đánh "đoàng" một tiếng, giống như pháo lép chôn dưới đất bị dẫn đốt. Vân Ỷ Phong đi ra ngoài xem xét, bắt gặp hướng phòng bếp bốc lên khói đặc cuồn cuộn, sương đen ngùn ngụt nhanh chóng bao lấy quá nửa mảnh trời.
Trong lòng giật mình, có cháy?
Quan Nguyệt Các cách phòng bếp khá xa, nhưng Quý Yến Nhiên cũng nghe được động tĩnh, hắn vội cầm lên bội kiếm trên bàn, nhảy ra ngoài sân.
Cửa phòng cọt kẹt mở ra, đánh thức Kim Hoán từ trong mộng tỉnh lại, hắn ngồi dậy trên giường, cảm thấy bên ngoài tựa hồ rất yên tĩnh, rục rịch bước ra khỏi phòng ngủ, kêu lên: "Vân môn chủ, Vân môn chủ ngươi có ở đây chứ? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không việc gì." Liễu Tiêm Tiêm bưng bát tiến vào, đưa tay dìu hắn, "Phòng bếp trữ bột mỳ không hiểu sao đột nhiên bị nổ, còn đổ nhào vạc dầu bắt lửa, mọi người đều đang đi dập lửa, bảo ta tới báo ngươi một tiếng."
Kim Hoán nghe vậy mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng không khỏi đau đầu: "Bị vây khốn trên tuyết sơn, lương thực cũng có hạn, hiện tại lại xảy ra chuyện này, ôi chao, đúng là nhà dột nóc mà còn gặp mưa."
"Chính ngươi còn đang bệnh, đừng cứ thở ngắn thở dài như thế, quá ủ rũ." Liễu Tiêm Tiêm đưa bát qua cho hắn, "Đúng rồi, vừa rồi ta có nấu ít nước đậu xanh, tiện tay nấu thêm một bát, thanh hoả giải độc sáng mắt, cho ngươi uống đó."
"Đa tạ cô nương." Kim Hoán sờ sờ lên bàn, lại đưa bát trả về, "Bụng ta đang không tốt lắm, để lát nữa sẽ uống."
Liễu Tiêm Tiêm nhìn hắn: "Sao, còn sợ ta hạ độc?"
Kim Hoán cười nói: "Sao có thể, cô nương đa tâm rồi."
"Vậy thì ngươi uống liền đi!" Liễu Tiêm Tiêm cưỡng bức, "Nếu không thì chính là làm ra quá nhiều việc trái với lương tâm, mới phải nghi thần nghi quỷ như vậy!"
"Cô nương có ý gì?" Kim Hoán nghe vậy quả nhiên không vui, đứng lên nói, "Hành động quan tâm săn sóc này, tại hạ không có phúc hưởng, xin cô nương trở về đi."
Thấy hắn xoay người muốn rời đi, Liễu Tiêm Tiêm biến sắc, móc ra con dao nhỏ từ trong tay áo, nhắm thẳng giữa lưng hắn phi đến!
Kim Hoán đã sớm có phòng bị, bên tai vừa nghe được phong thanh, dưới chân kịp thời né sang trái, thoát được một chiêu trí mạng này.
"Cha ta quả nhiên là bị ngươi giết chết!" Hắn nổi cơn thịnh nộ.
"Không sai, là ta!" Liễu Tiêm Tiêm tháo bỏ hình ảnh xinh xắn ngày thường, nuôi hận trong máu cắn nát nanh bạc, hung hăng mắng chửi, "Cha ngươi đã chết, thân là nhi tử hiếu thuận, nhà ngươi cũng xuống đó cùng hắn luôn đi!"
(*cắn nát nanh bạc: bi phẫn tức giận đến cực độ)
Công phu nàng cao cường, Kim Hoán tự biết mình không phải đối thủ, bởi vậy vừa ra sức ngăn cản, vừa la lối kêu cứu. Liễu Tiêm Tiêm xem thường bộ dáng uất ức này của hắn, cười lạnh một tiếng, đạp hắn một cước bay vào hồ núi giả dính đầy vụn băng, dao nhỏ sắc bén trong tay tựa như hai chòm đạn lửa, phi thẳng đến hướng hai mắt đối phương.
Vốn muốn dùng một đao kết liễu, trên không trung bỗng lại xuất hiện một ánh kim loại loé lên, mang theo sức mạnh ngàn quân huých nàng ngã nhào xuống đất tuyết.
Quý Yến Nhiên vững vàng chạm đất.
Khoé miệng Liễu Tiêm Tiêm tràn ra máu tươi, ánh mắt như hận không thể làm thịt hắn: "Ngươi!"
"Ta chưa từng rời đi." Quý Yến Nhiên chỉ lên nóc nhà, "Vẫn luôn ở trên kia, có điều cô nương quá tập trung với ý định giết người nên không chú ý tới."
Vân Ỷ Phong cũng từ ngoài sân bước vào, cầm trong tay một bao vải, là hành trang Liễu Tiêm Tiêm mang theo lên núi, phía trên còn dính bột thuốc nổ—vừa được tìm thấy ở phòng bếp.
Quý Yến Nhiên xách Kim Hoán từ trong hồ núi giả ra ngoài, nói với Liễu Tiêm Tiêm: "Lúc trước nhớ cô nương mang theo một bao phục rất lớn, ta còn đang không hiểu, mười ngày nay cũng chưa thấy thay qua mấy bộ, giờ mới hay, thì ra bên trong đều chỉ chứa thuốc nổ? Không đủ cho nổ Quan Nguyệt Các, cũng không tìm được cơ hội cho nổ người, vậy nên mới chôn kíp nổ trong phòng bếp, muốn dùng kế điệu hổ ly sơn?"
Liễu Tiêm Tiêm chống người đứng dậy, run giọng nói: "Các ngươi đã sớm nghi ngờ ta."
"Đúng vậy." Quý Yến Nhiên thừa nhận, "Ngay cả khuôn mặt thật còn không dám để lộ, nói lòng mình không có quỷ thì chẳng ai tin đâu."
Kim Hoán nghe không hiểu, hỏi: "Khuôn mặt thật?"
Liễu Tiêm Tiêm không nói chuyện, đôi mắt lại sơ ý để lộ vẻ kinh hoảng, nàng tự nhận dịch dung của mình vô cùng xuất thần nhập hoá, dù đến sát kiểm tra cũng tuyệt đối không có sơ hở, vậy thì đối phương đã phát hiện từ khi nào?
Quý Yến Nhiên gõ gõ lên gò má chính mình, chủ động giải thích: "Bởi vì ngươi chưa bao giờ đỏ mặt."
Dù là khi nhìn thấy Vân Ỷ Phong—người trong lòng, khi bị mình dồn vào góc tường mập mờ đùa giỡn, hay là khi khóc lóc om sòm với một đám nam nhân trong hoa viên đêm đó, cô nương gia bình thường cho dù da mặt dày tới đâu, chí ít vẫn sẽ để lộ ra một chút phản ứng thẹn thùng hoặc tức giận trên mặt, đằng này, gương mặt nàng lúc nào cũng trắng nõn, một tia mạch máu nhỏ đều không thể nhìn ra, toàn bộ biến hoá trong cảm xúc chỉ được thể hiện qua thanh âm cùng ánh mắt.
Vân Ỷ Phong nói: "Đầu tiên hạ độc Ngọc thẩm dụ ta đi, tiếp đến lại cho nổ phòng bếp dụ Quý huynh, bản thân thì vẫn luôn mai phục bên ngoài Quan Nguyệt Các, nếu ta đoán không nhầm, những sợi dây leo sau núi kia hẳn cũng là bị ngươi lén lút chặt đi? Cô nương đến cùng là ai, vì sao phải trăm phương ngàn dẫn dụ vây khốn mọi người ở trên núi, liên tục giết người?"
Liễu Tiêm Tiêm đưa tay sờ soạng phía sau tai, dùng sức xé ra.
Một lớp mặt nạ mềm nhũn rơi xuống tuyết.
Vân Ỷ Phong thấy trong lòng hơi kinh hãi.
Khuôn mặt dưới lớp hoá trang phủ đầy vết sẹo, cái nông cái sâu, nhìn rất dữ tợn, thậm chí nhìn không ra đã bao nhiêu tuổi.
"Sợ?" Liễu Tiêm Tiêm cười một tiếng, khinh miệt nói, "Thì ra ngay cả Vân môn chủ cũng không khác gì đám nam nhân tồi tệ còn lại trên đời này, chỉ biết nhìn vào ngoại hình, thấy dáng dấp đẹp mắt thì hận không thể hoá thú biến làm của riêng, thấy bộ dáng như quỷ này của ta lại chỉ hòng xa lánh."
Nàng vừa nói, vừa bước từng bước lại gần Vân Ỷ Phong như muốn đòi công đạo. Vân Ỷ Phong thử trấn an: "Liễu cô nương—"
Lời còn chưa nói xong, Liễu Tiêm Tiêm lại đột nhiên chuyển hướng, cơ hồ như dồn vào toàn bộ khí lực, vung đao thẳng về hướng Kim Hoán.
Tất thảy phát sinh vô cùng nhanh, Kim Hoán thậm chí còn chưa kịp phản ứng, trên trán đã cảm nhận được đau nhức lạnh lẽo, một dòng máu tươi ròng ròng chảy xuống mũi, vị tanh nồng tràn vào khoang miệng.
Liễu Tiêm Tiêm cả giận nói: "Ngươi bỏ ta ra!"
Quý Yến Nhiên lấy tay làm vuốt, kiềm chặt bả vai Liễu Tiêm Tiêm kéo về phía sau, khống chế đối phương ở trên tuyết. Mới rồi nếu không nhờ vào tốc độ sét đánh của hắn, chỉ e trước sọ Kim Hoán đã sớm đục ra một lỗ máu.
"Kim huynh." Vân Ỷ Phong nhanh chóng bước đến, muốn giúp hắn xem xét vết thương. Kim Hoán đã bị liên hoàn biến cố cùng đau đớn lấy đi thần trí, phụ thân bị người chém đầu lúc nửa đêm, hung thủ lại còn tận lực muốn giết chết cả mình. Run rẩy mãnh liệt từ khắp nơi ào đến tựa từng trận sóng khổng lồ, cơ hồ muốn bóp nghẹt lấy người bên trong, giống như chỉ cần một bước chân nữa thôi là dấn thân vào Quỷ Môn Quan. Hắn không muốn nghĩ đến những âm mưu trong đó, có nghĩ cũng không thông, hắn giống như con thú bị mắc kẹt chỉ biết gào rú, hướng đến Liễu Tiêm Tiêm đánh loạn ra một chưởng lôi đình.
(*Quỷ Môn Quan: cổng địa ngục)
Đây là một trong số ít các chiêu võ thượng đẳng của Kim gia, lúc trước hắn luyện bao nhiêu cũng không thành, vậy mà trong tình cảnh sợ hãi cùng phẫn nộ đến cực điểm ở hiện tại, lại có thể thúc đẩy bản thân ra chiêu đến gần như hoàn hảo.
Liễu Tiêm Tiêm khốn khổ bị đánh trúng, ngực trái đau nhức đến trì trệ toàn thân, trong miệng trào lên một trận máu tươi, từ trong tay Quý Yến Nhiên trở nên mềm nhũn, ngã phịch trên nền tuyết.
Vân Ỷ Phong đỡ lấy Kim Hoán: "Không việc gì chứ?"
Kim Hoán mờ mịt lắc đầu, thở hồng hộc nói: "Nàng chết rồi sao?"
Quý Yến Nhiên thử xem hơi thở của Liễu Tiêm Tiêm, nói: "Tắt thở."
Kim Hoán thấy đầu gối nhũn ra, một lúc sau cũng ngồi xuống nền tuyết, nghẹn ngào khóc thành tiếng: "Cha, ta đã báo thù cho người."
Vân Ỷ Phong cùng Quý Yến Nhiên liếc nhau, đều cảm thấy... biến cố này xảy ra quá đột nhiên và mơ hồ, người duy nhất đáng vui mừng, chính là Kim Hoán chỉ bị vài vết thương nhỏ ngoài da, không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi phòng bếp bùng cháy, Địa Ngô Công ngay lập tức được Vân Ỷ Phong điều đến chiếu cố Ngọc thẩm, từ đó vẫn luôn thành thành thật thật đợi ở Lưu Tinh Các, không hề hay biết bên ngoài đã xảy ra những gì. Thẳng đến hôm sau mới nghe kể lại trọn vẹn sự tình, cả kinh nói: "Cho nên nha đầu kia chính là chủ sử sau màn? Nàng giết nhiều người như vậy rốt cục có ý đồ gì?"
"Không biết." Vân Ỷ Phong nói, "Nhưng nàng cũng không giống chủ mưu, hành vi giết người liên tiếp có lẽ cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi."
Địa Ngô Công vốn đang định cảm khái đúng là sát thủ máu lạnh, chợt nhớ ra trong sảnh còn có một Mộ Thành Tuyết, bởi vậy vội vàng chuyển hướng, vuốt ngực mừng rỡ: "Dù có phải chủ mưu hay không, tóm lại sát thủ đã chết, trên núi lại không có người ngoài, ít nhất cũng an ổn hơn lúc trước."
"Phân nửa lương thực đã bị đốt cháy, ta vừa kiểm tra qua, phần còn lại chỉ đủ dùng cho nửa tháng nữa." Quý Yến Nhiên nói, "Ngọc thẩm trúng độc chưa lành, trước mắt sẽ ở lại Phiêu Phiêu Các nghỉ ngơi, mỗi người đến lĩnh khẩu phần ăn về chỗ ở, sau này ai nấy tự lo nấu bữa cho mình đi."
Địa Ngô Công biết mình là thành phần dư thừa bỗng dưng chường mặt lên núi, hiện tại vẫn lấy được một phần lương thực, tất nhiên không có ý kiến gì, song đến cùng vẫn không muốn ở cùng Mộ Thành Tuyết, chủ động xin xỏ: "Mắt của Kim thiếu hiệp còn chưa tốt, hai vị còn bận chăm lo cho Ngọc thẩm, không bằng để ta dọn đến Quan Nguyệt Các đi?"
"Không cần." Rèm cửa bị xốc lên, Kim Hoán từ bên ngoài tiến vào, thần sắc rã rời ốm yếu nói, "Mắt của ta nhìn được rồi."
"Hả?" Địa Ngô Công nghe xong mặt mày ủ rũ như nhà có tang, lại cảm thấy đây chung quy vẫn tính là tin tốt, liền vờ vịt trưng ra một nụ cười giả tạo khó nhìn hơn cả mếu, khô khốc nói: "Tốt rồi sao?"
Kim Hoán không buồn để ý đến hắn, nói với Quý Yến Nhiên: "Ta muốn nhìn thấy thi thể của Liễu Tiêm Tiêm."
"Để trong sân gần kho củi." Quý Yến Nhiên nói, "Bị Kim huynh dùng một chưởng phá nát tâm mạch, đầy người toàn máu đen ô uế, nhìn nàng làm gì."
"Thù giết cha không đội trời chung." Kim Hoán nghiến răng nói, "Ta không thể thiên đao vạn quả nàng khi còn sống, cũng phải nghiền nát được xương nàng ra thành tro khi đã chết!"
Địa Ngô Công có ý định tạo quan hệ với Kim Hoán, muốn để hắn tiếp nhận mình hơn, lúc này liền xung phong dẫn hắn đi đến kho củi. Hai người đi suốt nửa canh giờ, lúc trở lại, sắc mặt Địa Ngô Công trắng bệch, thấy không có ai đang nhìn, bèn nhỏ giọng hướng Vân Ỷ Phong, nói Kim thiếu gia kia vì muốn báo thù cho cha mà dùng roi hành hạ thân xác của Liễu Tiêm Tiêm đến be bét máu thịt, nhìn rất doạ người.
Vân Ỷ Phong nói: "Còn muốn dọn đến Quan Nguyệt Các không?"
Địa Ngô Công ỉu xìu nói: "Bỏ đi bỏ đi, Mộ Thành Tuyết kia dù là sát thủ, nhưng hắn cũng chỉ cần bạc, không cần mạng của ta, vẫn nên ở lại Tây Noãn Các thì hơn."
Màn đêm lại nhanh chóng buông xuống.
Vân Ỷ Phong đứng cạnh bếp lò, cẩn thận nghiên cứu bột mỳ cùng cải thìa một phen, trên thớt gỗ bày la liệt thịt lợn bị dao phay chặt đến lộn xộn.
Quý Yến Nhiên cảm thán: "Thủ pháp thái thịt của môn chủ, bỗng làm ta nhớ đến năm ấy ở trong cung có—"
Vân Ỷ Phong nhướn mắt nhìn hắn: "Ngự trù?"
(*ngự trù: phòng bếp trong cung)
Quý Yến Nhiên thành thật nói tiếp: "—một vụ án mạng với thi thể bị chặt đứt tứ chi."
Thanh dao phay loé sáng phi đến trước mắt.
Tiêu vương điện hạ nghiêng người tránh thoát, nín cười nói: "Nếu không biết nấu ăn, tốt nhất đừng miễn cưỡng."
Vân Ỷ Phong cầu còn không được, bước chân hướng ra ngoài: "Vậy Vương gia cứ từ từ mà làm, ta về phòng uống chén trà cái đã."
"Này!" Quý Yến Nhiên gọi hắn lại, "Ta cũng không biết."
Vân Ỷ Phong: "..."
Quý Yến Nhiên cùng hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lương thực trên núi không còn nhiều, không thể để lãng phí.
Qua một lát, hai người cầm theo giấy bút, cung kính đứng trước cửa phòng ngủ.
"Thẩm thẩm, bột mỳ phải nhào thế nào?"
Loại chuyện nấu bữa này, thực chất cũng không dễ hơn thi Trạng Nguyên là mấy. Hai người nghiêm túc nghiên cứu gia vị cùng dầu giấm hết nửa ngày cho thực đơn, cuối cùng nấu được ra nồi cơm và một bát canh, nhạt nhẽo vô vị, nửa giọt dầu cũng không thấy, Ngọc thẩm ngồi cạnh bàn bèn nói: "Ngày mai cứ để ta lo chuyện cơm nước đi."
"Ăn tệ lắm sao?" Vân Ỷ Phong nếm một ngụm canh, vẫn ra được vị mà.
Ngọc thẩm vỗ vỗ tay hắn, nhỏ giọng nói: "Không phải không ngon, nhưng mấy việc chân tay này, vốn nên là ta làm mới phải, sao có thể để công tử xuống bếp được." Nàng cố gắng làm bộ nhẹ nhõm, trên mặt lại không giấu được phiền muộn, cả người vàng ệch âm u ngập tử khí. Vân Ỷ Phong hiểu được tâm trạng của nàng, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Đừng nghĩ về chuyện của Liễu cô nương nữa."
"Sao nàng lại là hung thủ được chứ?" Ngọc thẩm nghĩ mãi vẫn không thông, "Vô duyên vô cớ, nàng giết người làm gì?"
"Rồi sẽ có một ngày, chân tướng được làm rõ, thẩm thẩm đừng vội khóc." Vân Ỷ Phong cố gắng chuyển chủ đề, "Hiếm lắm ta mới được một lần xuống bếp, tuy không ngon, nhưng có thể cho ta chút mặt mũi được không."
Ngọc thẩm tất nhiên đáp ứng, dùng ống tay áo lau lau nước mắt, lại bảo hắn trong phòng ngủ lúc trước của mình vẫn còn dưa muối cùng hạt thông tẩm đường, lá trà ngon cũng trữ được một ít.
"Thẩm thẩm còn lo hết nội tình giúp ta nữa." Vân Ỷ Phong cười cười, lại nói với Quý Yến Nhiên, "Trên đỉnh tuyết sơn hoang vu, lương thực là vô cùng quý hiếm, phải tranh thủ tận thu mới được, lát ăn xong ta sẽ cùng Ngọc thẩm đi lấy."
Tiêu vương điện hạ rất có tinh thần giác ngộ: "Bên ngoài gió lạnh tuyết thổi, trời lại còn tối, để ta đi cùng ngươi."
Ngọc thẩm lần nữa tán thưởng: "Quý thiếu hiệp thật là một người biết quan tâm săn sóc."
"Ta biết, thẩm thẩm lần trước cũng nói rồi, ai gả cho hắn quả là có phúc." Vân Ỷ Phong đưa bát đũa qua, "Đến đây, ăn cơm."
Quý Yến Nhiên sờ sờ cằm, rất tán thành.
Ai mà gả được cho ta, thật đúng là có phúc.
Qua loa dùng bữa xong, ba người cùng nhau đi đến Lưu Tinh Các, Vân Ỷ Phong giúp Ngọc thẩm thu dọn đồ đạc, ra ngoài lại không thấy Quý Yến Nhiên, cũng không biết chạy đi đâu rồi, chỉ để lại một chiếc đèn lồng cắm vào khe đá.
Ngọc thẩm lo lắng hỏi: "Hôm nay trời tối đất trơn, khu nhà này lại không bình an chút nào, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
Vân Ỷ Phong còn chưa lên tiếng, phía đối diện bỗng xuất hiện một người vội vàng đi tới, là Kim Hoán đang cầm theo đèn lồng.
"Kim huynh." Vân Ỷ Phong gọi hắn lại, "Đang đi đâu vậy?"
"Vân môn chủ." Kim Hoán thở dài, "Trong lòng phiền muộn, muốn đi gặp phụ thân một chút."
Kim Mãn Lâm được chôn cất trong vườn hoa gần hòn non bộ, quan tài là dùng cánh cửa miễn cưỡng đóng thành, hương nến tiền giấy đều không có, Kim Hoán thân là nhi tử độc nhất trong nhà, áy náy vì không lo liệu được chu toàn cho cha cũng không có gì lạ. Vân Ỷ Phong đang ở một bên trấn an thì thấy Quý Yến Nhiên đi tới từ phía đối diện, trong tay còn mang theo vò rượu, hẳn là mới lấy được từ phòng bếp.
"Thẩm thẩm nhìn xem." Vân Ỷ Phong rụt tay vào áo, dùng cùi chỏ huých huých, "Chúng ta thì phí sức lo lắng, trong khí hắn lại lo tìm rượu, hiện tại ngươi còn thấy người này đáng tin nữa không?"
"Chính ngươi nói mà, trên tuyết sơn hoang vu lương thực quý giá, rượu tất nhiên cũng quý giá." Quý Yến Nhiên cười cười, lại nói, "Kim huynh lấy luôn một vò chứ?"
Kim Hoán liên tục khoát tay: "Hung thủ đã chết, nhưng thế đạo cũng chưa thể an ổn, không biết chừng vẫn còn xảy ra nhiễu loạn mới, chúng ta nên sớm trở về nghỉ ngơi mới phải."
Tâm tình của hắn sa sút, lúc rời đi bóng lưng cũng phát run. Quý Yến Nhiên đưa bình rượu cho Vân Ỷ Phong, một tay cầm đèn lồng, dìu Ngọc thẩm trở về nơi ở.
Phiêu Phiêu Các chỉ có duy nhất hai khách phòng, Ngọc thẩm dùng một gian, hai người còn lại về một gian.
Vân Ỷ Phong tiện tay đặt bình rượu lên bàn, đứng trước cửa phòng ngủ có ý dò xét một phen, thành tâm đề nghị: "Vương gia cứ trải đệm thật dày dưới đất, sẽ không lạnh đâu."
Quý Yến Nhiên tất nhiên không định tranh giường với hắn, có điều thấy đối phương nói đến là hào hùng như vậy, trong lòng thấy buồn cười, cho nên nhắc nhở: "Này hình như là... phòng của ta kia mà?"
"Nhìn Vương gia cao lớn uy mãnh thân thể tráng kiện thế kia, khi đánh trận hẳn đã ở qua không ít ổ tuyết hố cát, chắc cũng quen rồi đi." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ lồng ngực rắn chắc của hắn, bình tĩnh nói, "Thế nhưng ta không giống vậy, thân thể kiều quý, chưa từng phải nếm trải khổ cực, sao có thể ngủ trên đất được."
Ngữ điệu hắn chân thành, ánh mắt ánh lên vẻ vô tội, nói tới nói lui cũng chẳng giống một cường hào ác bá đi tranh giường, mà còn như đang đưa ra một đề nghị cực hời cho đối phương. Toàn thân bạch y không nhiễm chút bụi trần, ở dưới ánh nến trông như tuyết, đầy tinh tế và tao nhã—Chưa cần đọc lại kịch bản "ta có bệnh, ta trúng độc, đa tạ Huyết Linh chi của Vương gia", Tiêu vương điện hạ cũng đã chủ động nhượng bộ, giơ tay nói: "Để ta trải nệm giúp môn chủ."
"Sao ta có thể đáng thẹn như vậy." Vân Ỷ Phong vờ vịt khách sáo, lại thẳng tay nhấc nệm đưa qua, "Đa tạ."
...
Giường của Tiêu vương điện hạ vừa mềm vừa dễ chịu, không giống giường chiếu của các công tử nhà giàu đầy mùi trầm hương nặng nề, mà mang theo một tia mát lạnh xa xăm, tựa như trời sao rộng lớn nơi Tây Bắc, trong gió đêm ẩn hiện lấp lánh, khi rạng đông lại hạ xuống một tầng sương mù cùng hơi lạnh mờ ảo.
Vân Ỷ Phong rất thích mùi hương này, toàn thân thả lỏng bọc trong chăn lụa, trò chuyện với đối phương đôi ba câu, bất giác đã thấy hai mắt nằng nặng, dần chìm vào giấc ngủ.
Quý Yến Nhiên giúp hắn buông màn, không hề cảm thấy buồn ngủ, ngược lại chỉ ngồi xếp bằng trên mặt đất, cả đêm suy nghĩ về những sắp xếp sau này.
Sáng sớm hôm sau, tại Tây Noãn Các.
Địa Ngô Công đã nấu xong cơm, gõ gõ nửa ngày mà cửa phòng không hề mở ra, hắn cũng không dám đắc tội với vị tổ tông máu lạnh kia, chỉ đành cẩn thận ủ hộp đồ ăn trong tro ấm, chính mình thì bỏ chạy đến Phiêu Phiêu Các cho dễ thở.
"Vân môn chủ, Quý thiếu hiệp!" Hắn đã quen suồng sã, lại biết hai người này tính tình thoải mái dễ nói chuyện, bởi vậy tuỳ tiện xông thẳng vào, chỉ là chân còn chưa chạm đất, trên cổ đã kề đến một thanh kiếm dài lạnh lẽo.
Địa Ngô Công hồn phi phách tán: "Vân... Vân môn chủ."
"Ngươi tới làm gì?" Vân Ỷ Phong lạnh lùng nhìn hắn.
Địa Ngô Công bị hỏi đến mơ hồ, chẳng lẽ không có việc thì ta không được tới? Trước đây cũng đâu thấy nói như vậy. Hắn cẩn thận lùi về phía sau, cố gắng cách xa cây kiếm Phi Loan thèm mạng kia hết sức có thể, vẻ mặt như đưa đám nói: "Ta chỉ đến ngồi một chút, uống miếng nước thôi mà, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Vân Ỷ Phong nhíu chặt mày kiếm, đáy mắt đỏ bừng mang theo một tầng sương lạnh, qua một lúc lâu mới cắn răng nói: "Ngọc thẩm chết rồi."
-
vtrans by xiandzg
"Thẩm thẩm." Vân Ỷ Phong ngồi cạnh giường, nắm thử mạch tượng trên cổ tay nàng.
Liễu Tiêm Tiêm đứng một bên, vội la lên: "Ăn trưa xong vẫn còn rất tốt, lát sau lại nói là đau bụng, kết quả nằm trên giường không bao lâu thì nôn ho ra máu, Vân môn chủ, nàng không sao đấy chứ?"
"Trúng phải một lượng thạch tín nhỏ, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng." Vân Ỷ Phong nói, "Cơm canh là mọi người cùng nhau dùng, hẳn không có vấn đề gì. Ngoài ra thẩm thẩm còn ăn cái gì nữa không?"
"Hình như là không... không còn, thạch tín?" Liễu Tiêm Tiêm nghe được giật mình, "Thẩm thẩm, sau khi về phòng người có ăn gì không?"
Ngọc đang đau đến mụ đầu, bị hỏi nửa ngày mới nhớ ra mình còn uống nước, chính là nước trà trong ấm từ đêm qua.
Liễu Tiêm Tiêm đưa ấm trà đến cho Vân Ỷ Phong, lại nói: "Trong tủ còn ít đậu xanh, để ta đem nấu ít nước đậu cho thẩm thẩm giải độc."
Vân Ỷ Phong gật đầu, chờ nàng rời đi mới mở ấm trà ra ngửi ngửi, bất giác nhíu mày.
"Vân môn chủ." Ngọc thẩm môi run rẩy, hỏi: "Thật sự là thạch tín sao?"
"Phải, nhưng thẩm thẩm uống phải rất ít, không thương tổn đến lục phủ ngũ tạng." Vân Ỷ Phong đắp chăn cho nàng, "Cần nôn cũng nôn ra hết rồi, nền tảng cơ thể tốt, cứ an tâm dưỡng sẽ không có việc gì."
Ngọc thẩm nghĩ đến lại sợ hãi: "Bọn hắn, ý ta là những hung đồ sau màn, thật sự muốn giết sạch từng người chúng ta sao?"
"Sẽ không." Vân Ỷ Phong an ủi, "Thẩm thẩm đừng nghĩ ngợi lung tung, ngủ một giấc cho tốt, ta ở đây cùng người."
Ngọc thẩm hơi thở phập phồng, miễn cưỡng nhắm mắt lại, chỉ là còn chưa vào giấc, cách đó không xa đột nhiên vang lên thanh âm trầm thấp, đánh "đoàng" một tiếng, giống như pháo lép chôn dưới đất bị dẫn đốt. Vân Ỷ Phong đi ra ngoài xem xét, bắt gặp hướng phòng bếp bốc lên khói đặc cuồn cuộn, sương đen ngùn ngụt nhanh chóng bao lấy quá nửa mảnh trời.
Trong lòng giật mình, có cháy?
Quan Nguyệt Các cách phòng bếp khá xa, nhưng Quý Yến Nhiên cũng nghe được động tĩnh, hắn vội cầm lên bội kiếm trên bàn, nhảy ra ngoài sân.
Cửa phòng cọt kẹt mở ra, đánh thức Kim Hoán từ trong mộng tỉnh lại, hắn ngồi dậy trên giường, cảm thấy bên ngoài tựa hồ rất yên tĩnh, rục rịch bước ra khỏi phòng ngủ, kêu lên: "Vân môn chủ, Vân môn chủ ngươi có ở đây chứ? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không việc gì." Liễu Tiêm Tiêm bưng bát tiến vào, đưa tay dìu hắn, "Phòng bếp trữ bột mỳ không hiểu sao đột nhiên bị nổ, còn đổ nhào vạc dầu bắt lửa, mọi người đều đang đi dập lửa, bảo ta tới báo ngươi một tiếng."
Kim Hoán nghe vậy mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng không khỏi đau đầu: "Bị vây khốn trên tuyết sơn, lương thực cũng có hạn, hiện tại lại xảy ra chuyện này, ôi chao, đúng là nhà dột nóc mà còn gặp mưa."
"Chính ngươi còn đang bệnh, đừng cứ thở ngắn thở dài như thế, quá ủ rũ." Liễu Tiêm Tiêm đưa bát qua cho hắn, "Đúng rồi, vừa rồi ta có nấu ít nước đậu xanh, tiện tay nấu thêm một bát, thanh hoả giải độc sáng mắt, cho ngươi uống đó."
"Đa tạ cô nương." Kim Hoán sờ sờ lên bàn, lại đưa bát trả về, "Bụng ta đang không tốt lắm, để lát nữa sẽ uống."
Liễu Tiêm Tiêm nhìn hắn: "Sao, còn sợ ta hạ độc?"
Kim Hoán cười nói: "Sao có thể, cô nương đa tâm rồi."
"Vậy thì ngươi uống liền đi!" Liễu Tiêm Tiêm cưỡng bức, "Nếu không thì chính là làm ra quá nhiều việc trái với lương tâm, mới phải nghi thần nghi quỷ như vậy!"
"Cô nương có ý gì?" Kim Hoán nghe vậy quả nhiên không vui, đứng lên nói, "Hành động quan tâm săn sóc này, tại hạ không có phúc hưởng, xin cô nương trở về đi."
Thấy hắn xoay người muốn rời đi, Liễu Tiêm Tiêm biến sắc, móc ra con dao nhỏ từ trong tay áo, nhắm thẳng giữa lưng hắn phi đến!
Kim Hoán đã sớm có phòng bị, bên tai vừa nghe được phong thanh, dưới chân kịp thời né sang trái, thoát được một chiêu trí mạng này.
"Cha ta quả nhiên là bị ngươi giết chết!" Hắn nổi cơn thịnh nộ.
"Không sai, là ta!" Liễu Tiêm Tiêm tháo bỏ hình ảnh xinh xắn ngày thường, nuôi hận trong máu cắn nát nanh bạc, hung hăng mắng chửi, "Cha ngươi đã chết, thân là nhi tử hiếu thuận, nhà ngươi cũng xuống đó cùng hắn luôn đi!"
(*cắn nát nanh bạc: bi phẫn tức giận đến cực độ)
Công phu nàng cao cường, Kim Hoán tự biết mình không phải đối thủ, bởi vậy vừa ra sức ngăn cản, vừa la lối kêu cứu. Liễu Tiêm Tiêm xem thường bộ dáng uất ức này của hắn, cười lạnh một tiếng, đạp hắn một cước bay vào hồ núi giả dính đầy vụn băng, dao nhỏ sắc bén trong tay tựa như hai chòm đạn lửa, phi thẳng đến hướng hai mắt đối phương.
Vốn muốn dùng một đao kết liễu, trên không trung bỗng lại xuất hiện một ánh kim loại loé lên, mang theo sức mạnh ngàn quân huých nàng ngã nhào xuống đất tuyết.
Quý Yến Nhiên vững vàng chạm đất.
Khoé miệng Liễu Tiêm Tiêm tràn ra máu tươi, ánh mắt như hận không thể làm thịt hắn: "Ngươi!"
"Ta chưa từng rời đi." Quý Yến Nhiên chỉ lên nóc nhà, "Vẫn luôn ở trên kia, có điều cô nương quá tập trung với ý định giết người nên không chú ý tới."
Vân Ỷ Phong cũng từ ngoài sân bước vào, cầm trong tay một bao vải, là hành trang Liễu Tiêm Tiêm mang theo lên núi, phía trên còn dính bột thuốc nổ—vừa được tìm thấy ở phòng bếp.
Quý Yến Nhiên xách Kim Hoán từ trong hồ núi giả ra ngoài, nói với Liễu Tiêm Tiêm: "Lúc trước nhớ cô nương mang theo một bao phục rất lớn, ta còn đang không hiểu, mười ngày nay cũng chưa thấy thay qua mấy bộ, giờ mới hay, thì ra bên trong đều chỉ chứa thuốc nổ? Không đủ cho nổ Quan Nguyệt Các, cũng không tìm được cơ hội cho nổ người, vậy nên mới chôn kíp nổ trong phòng bếp, muốn dùng kế điệu hổ ly sơn?"
Liễu Tiêm Tiêm chống người đứng dậy, run giọng nói: "Các ngươi đã sớm nghi ngờ ta."
"Đúng vậy." Quý Yến Nhiên thừa nhận, "Ngay cả khuôn mặt thật còn không dám để lộ, nói lòng mình không có quỷ thì chẳng ai tin đâu."
Kim Hoán nghe không hiểu, hỏi: "Khuôn mặt thật?"
Liễu Tiêm Tiêm không nói chuyện, đôi mắt lại sơ ý để lộ vẻ kinh hoảng, nàng tự nhận dịch dung của mình vô cùng xuất thần nhập hoá, dù đến sát kiểm tra cũng tuyệt đối không có sơ hở, vậy thì đối phương đã phát hiện từ khi nào?
Quý Yến Nhiên gõ gõ lên gò má chính mình, chủ động giải thích: "Bởi vì ngươi chưa bao giờ đỏ mặt."
Dù là khi nhìn thấy Vân Ỷ Phong—người trong lòng, khi bị mình dồn vào góc tường mập mờ đùa giỡn, hay là khi khóc lóc om sòm với một đám nam nhân trong hoa viên đêm đó, cô nương gia bình thường cho dù da mặt dày tới đâu, chí ít vẫn sẽ để lộ ra một chút phản ứng thẹn thùng hoặc tức giận trên mặt, đằng này, gương mặt nàng lúc nào cũng trắng nõn, một tia mạch máu nhỏ đều không thể nhìn ra, toàn bộ biến hoá trong cảm xúc chỉ được thể hiện qua thanh âm cùng ánh mắt.
Vân Ỷ Phong nói: "Đầu tiên hạ độc Ngọc thẩm dụ ta đi, tiếp đến lại cho nổ phòng bếp dụ Quý huynh, bản thân thì vẫn luôn mai phục bên ngoài Quan Nguyệt Các, nếu ta đoán không nhầm, những sợi dây leo sau núi kia hẳn cũng là bị ngươi lén lút chặt đi? Cô nương đến cùng là ai, vì sao phải trăm phương ngàn dẫn dụ vây khốn mọi người ở trên núi, liên tục giết người?"
Liễu Tiêm Tiêm đưa tay sờ soạng phía sau tai, dùng sức xé ra.
Một lớp mặt nạ mềm nhũn rơi xuống tuyết.
Vân Ỷ Phong thấy trong lòng hơi kinh hãi.
Khuôn mặt dưới lớp hoá trang phủ đầy vết sẹo, cái nông cái sâu, nhìn rất dữ tợn, thậm chí nhìn không ra đã bao nhiêu tuổi.
"Sợ?" Liễu Tiêm Tiêm cười một tiếng, khinh miệt nói, "Thì ra ngay cả Vân môn chủ cũng không khác gì đám nam nhân tồi tệ còn lại trên đời này, chỉ biết nhìn vào ngoại hình, thấy dáng dấp đẹp mắt thì hận không thể hoá thú biến làm của riêng, thấy bộ dáng như quỷ này của ta lại chỉ hòng xa lánh."
Nàng vừa nói, vừa bước từng bước lại gần Vân Ỷ Phong như muốn đòi công đạo. Vân Ỷ Phong thử trấn an: "Liễu cô nương—"
Lời còn chưa nói xong, Liễu Tiêm Tiêm lại đột nhiên chuyển hướng, cơ hồ như dồn vào toàn bộ khí lực, vung đao thẳng về hướng Kim Hoán.
Tất thảy phát sinh vô cùng nhanh, Kim Hoán thậm chí còn chưa kịp phản ứng, trên trán đã cảm nhận được đau nhức lạnh lẽo, một dòng máu tươi ròng ròng chảy xuống mũi, vị tanh nồng tràn vào khoang miệng.
Liễu Tiêm Tiêm cả giận nói: "Ngươi bỏ ta ra!"
Quý Yến Nhiên lấy tay làm vuốt, kiềm chặt bả vai Liễu Tiêm Tiêm kéo về phía sau, khống chế đối phương ở trên tuyết. Mới rồi nếu không nhờ vào tốc độ sét đánh của hắn, chỉ e trước sọ Kim Hoán đã sớm đục ra một lỗ máu.
"Kim huynh." Vân Ỷ Phong nhanh chóng bước đến, muốn giúp hắn xem xét vết thương. Kim Hoán đã bị liên hoàn biến cố cùng đau đớn lấy đi thần trí, phụ thân bị người chém đầu lúc nửa đêm, hung thủ lại còn tận lực muốn giết chết cả mình. Run rẩy mãnh liệt từ khắp nơi ào đến tựa từng trận sóng khổng lồ, cơ hồ muốn bóp nghẹt lấy người bên trong, giống như chỉ cần một bước chân nữa thôi là dấn thân vào Quỷ Môn Quan. Hắn không muốn nghĩ đến những âm mưu trong đó, có nghĩ cũng không thông, hắn giống như con thú bị mắc kẹt chỉ biết gào rú, hướng đến Liễu Tiêm Tiêm đánh loạn ra một chưởng lôi đình.
(*Quỷ Môn Quan: cổng địa ngục)
Đây là một trong số ít các chiêu võ thượng đẳng của Kim gia, lúc trước hắn luyện bao nhiêu cũng không thành, vậy mà trong tình cảnh sợ hãi cùng phẫn nộ đến cực điểm ở hiện tại, lại có thể thúc đẩy bản thân ra chiêu đến gần như hoàn hảo.
Liễu Tiêm Tiêm khốn khổ bị đánh trúng, ngực trái đau nhức đến trì trệ toàn thân, trong miệng trào lên một trận máu tươi, từ trong tay Quý Yến Nhiên trở nên mềm nhũn, ngã phịch trên nền tuyết.
Vân Ỷ Phong đỡ lấy Kim Hoán: "Không việc gì chứ?"
Kim Hoán mờ mịt lắc đầu, thở hồng hộc nói: "Nàng chết rồi sao?"
Quý Yến Nhiên thử xem hơi thở của Liễu Tiêm Tiêm, nói: "Tắt thở."
Kim Hoán thấy đầu gối nhũn ra, một lúc sau cũng ngồi xuống nền tuyết, nghẹn ngào khóc thành tiếng: "Cha, ta đã báo thù cho người."
Vân Ỷ Phong cùng Quý Yến Nhiên liếc nhau, đều cảm thấy... biến cố này xảy ra quá đột nhiên và mơ hồ, người duy nhất đáng vui mừng, chính là Kim Hoán chỉ bị vài vết thương nhỏ ngoài da, không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi phòng bếp bùng cháy, Địa Ngô Công ngay lập tức được Vân Ỷ Phong điều đến chiếu cố Ngọc thẩm, từ đó vẫn luôn thành thành thật thật đợi ở Lưu Tinh Các, không hề hay biết bên ngoài đã xảy ra những gì. Thẳng đến hôm sau mới nghe kể lại trọn vẹn sự tình, cả kinh nói: "Cho nên nha đầu kia chính là chủ sử sau màn? Nàng giết nhiều người như vậy rốt cục có ý đồ gì?"
"Không biết." Vân Ỷ Phong nói, "Nhưng nàng cũng không giống chủ mưu, hành vi giết người liên tiếp có lẽ cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi."
Địa Ngô Công vốn đang định cảm khái đúng là sát thủ máu lạnh, chợt nhớ ra trong sảnh còn có một Mộ Thành Tuyết, bởi vậy vội vàng chuyển hướng, vuốt ngực mừng rỡ: "Dù có phải chủ mưu hay không, tóm lại sát thủ đã chết, trên núi lại không có người ngoài, ít nhất cũng an ổn hơn lúc trước."
"Phân nửa lương thực đã bị đốt cháy, ta vừa kiểm tra qua, phần còn lại chỉ đủ dùng cho nửa tháng nữa." Quý Yến Nhiên nói, "Ngọc thẩm trúng độc chưa lành, trước mắt sẽ ở lại Phiêu Phiêu Các nghỉ ngơi, mỗi người đến lĩnh khẩu phần ăn về chỗ ở, sau này ai nấy tự lo nấu bữa cho mình đi."
Địa Ngô Công biết mình là thành phần dư thừa bỗng dưng chường mặt lên núi, hiện tại vẫn lấy được một phần lương thực, tất nhiên không có ý kiến gì, song đến cùng vẫn không muốn ở cùng Mộ Thành Tuyết, chủ động xin xỏ: "Mắt của Kim thiếu hiệp còn chưa tốt, hai vị còn bận chăm lo cho Ngọc thẩm, không bằng để ta dọn đến Quan Nguyệt Các đi?"
"Không cần." Rèm cửa bị xốc lên, Kim Hoán từ bên ngoài tiến vào, thần sắc rã rời ốm yếu nói, "Mắt của ta nhìn được rồi."
"Hả?" Địa Ngô Công nghe xong mặt mày ủ rũ như nhà có tang, lại cảm thấy đây chung quy vẫn tính là tin tốt, liền vờ vịt trưng ra một nụ cười giả tạo khó nhìn hơn cả mếu, khô khốc nói: "Tốt rồi sao?"
Kim Hoán không buồn để ý đến hắn, nói với Quý Yến Nhiên: "Ta muốn nhìn thấy thi thể của Liễu Tiêm Tiêm."
"Để trong sân gần kho củi." Quý Yến Nhiên nói, "Bị Kim huynh dùng một chưởng phá nát tâm mạch, đầy người toàn máu đen ô uế, nhìn nàng làm gì."
"Thù giết cha không đội trời chung." Kim Hoán nghiến răng nói, "Ta không thể thiên đao vạn quả nàng khi còn sống, cũng phải nghiền nát được xương nàng ra thành tro khi đã chết!"
Địa Ngô Công có ý định tạo quan hệ với Kim Hoán, muốn để hắn tiếp nhận mình hơn, lúc này liền xung phong dẫn hắn đi đến kho củi. Hai người đi suốt nửa canh giờ, lúc trở lại, sắc mặt Địa Ngô Công trắng bệch, thấy không có ai đang nhìn, bèn nhỏ giọng hướng Vân Ỷ Phong, nói Kim thiếu gia kia vì muốn báo thù cho cha mà dùng roi hành hạ thân xác của Liễu Tiêm Tiêm đến be bét máu thịt, nhìn rất doạ người.
Vân Ỷ Phong nói: "Còn muốn dọn đến Quan Nguyệt Các không?"
Địa Ngô Công ỉu xìu nói: "Bỏ đi bỏ đi, Mộ Thành Tuyết kia dù là sát thủ, nhưng hắn cũng chỉ cần bạc, không cần mạng của ta, vẫn nên ở lại Tây Noãn Các thì hơn."
Màn đêm lại nhanh chóng buông xuống.
Vân Ỷ Phong đứng cạnh bếp lò, cẩn thận nghiên cứu bột mỳ cùng cải thìa một phen, trên thớt gỗ bày la liệt thịt lợn bị dao phay chặt đến lộn xộn.
Quý Yến Nhiên cảm thán: "Thủ pháp thái thịt của môn chủ, bỗng làm ta nhớ đến năm ấy ở trong cung có—"
Vân Ỷ Phong nhướn mắt nhìn hắn: "Ngự trù?"
(*ngự trù: phòng bếp trong cung)
Quý Yến Nhiên thành thật nói tiếp: "—một vụ án mạng với thi thể bị chặt đứt tứ chi."
Thanh dao phay loé sáng phi đến trước mắt.
Tiêu vương điện hạ nghiêng người tránh thoát, nín cười nói: "Nếu không biết nấu ăn, tốt nhất đừng miễn cưỡng."
Vân Ỷ Phong cầu còn không được, bước chân hướng ra ngoài: "Vậy Vương gia cứ từ từ mà làm, ta về phòng uống chén trà cái đã."
"Này!" Quý Yến Nhiên gọi hắn lại, "Ta cũng không biết."
Vân Ỷ Phong: "..."
Quý Yến Nhiên cùng hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lương thực trên núi không còn nhiều, không thể để lãng phí.
Qua một lát, hai người cầm theo giấy bút, cung kính đứng trước cửa phòng ngủ.
"Thẩm thẩm, bột mỳ phải nhào thế nào?"
Loại chuyện nấu bữa này, thực chất cũng không dễ hơn thi Trạng Nguyên là mấy. Hai người nghiêm túc nghiên cứu gia vị cùng dầu giấm hết nửa ngày cho thực đơn, cuối cùng nấu được ra nồi cơm và một bát canh, nhạt nhẽo vô vị, nửa giọt dầu cũng không thấy, Ngọc thẩm ngồi cạnh bàn bèn nói: "Ngày mai cứ để ta lo chuyện cơm nước đi."
"Ăn tệ lắm sao?" Vân Ỷ Phong nếm một ngụm canh, vẫn ra được vị mà.
Ngọc thẩm vỗ vỗ tay hắn, nhỏ giọng nói: "Không phải không ngon, nhưng mấy việc chân tay này, vốn nên là ta làm mới phải, sao có thể để công tử xuống bếp được." Nàng cố gắng làm bộ nhẹ nhõm, trên mặt lại không giấu được phiền muộn, cả người vàng ệch âm u ngập tử khí. Vân Ỷ Phong hiểu được tâm trạng của nàng, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Đừng nghĩ về chuyện của Liễu cô nương nữa."
"Sao nàng lại là hung thủ được chứ?" Ngọc thẩm nghĩ mãi vẫn không thông, "Vô duyên vô cớ, nàng giết người làm gì?"
"Rồi sẽ có một ngày, chân tướng được làm rõ, thẩm thẩm đừng vội khóc." Vân Ỷ Phong cố gắng chuyển chủ đề, "Hiếm lắm ta mới được một lần xuống bếp, tuy không ngon, nhưng có thể cho ta chút mặt mũi được không."
Ngọc thẩm tất nhiên đáp ứng, dùng ống tay áo lau lau nước mắt, lại bảo hắn trong phòng ngủ lúc trước của mình vẫn còn dưa muối cùng hạt thông tẩm đường, lá trà ngon cũng trữ được một ít.
"Thẩm thẩm còn lo hết nội tình giúp ta nữa." Vân Ỷ Phong cười cười, lại nói với Quý Yến Nhiên, "Trên đỉnh tuyết sơn hoang vu, lương thực là vô cùng quý hiếm, phải tranh thủ tận thu mới được, lát ăn xong ta sẽ cùng Ngọc thẩm đi lấy."
Tiêu vương điện hạ rất có tinh thần giác ngộ: "Bên ngoài gió lạnh tuyết thổi, trời lại còn tối, để ta đi cùng ngươi."
Ngọc thẩm lần nữa tán thưởng: "Quý thiếu hiệp thật là một người biết quan tâm săn sóc."
"Ta biết, thẩm thẩm lần trước cũng nói rồi, ai gả cho hắn quả là có phúc." Vân Ỷ Phong đưa bát đũa qua, "Đến đây, ăn cơm."
Quý Yến Nhiên sờ sờ cằm, rất tán thành.
Ai mà gả được cho ta, thật đúng là có phúc.
Qua loa dùng bữa xong, ba người cùng nhau đi đến Lưu Tinh Các, Vân Ỷ Phong giúp Ngọc thẩm thu dọn đồ đạc, ra ngoài lại không thấy Quý Yến Nhiên, cũng không biết chạy đi đâu rồi, chỉ để lại một chiếc đèn lồng cắm vào khe đá.
Ngọc thẩm lo lắng hỏi: "Hôm nay trời tối đất trơn, khu nhà này lại không bình an chút nào, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
Vân Ỷ Phong còn chưa lên tiếng, phía đối diện bỗng xuất hiện một người vội vàng đi tới, là Kim Hoán đang cầm theo đèn lồng.
"Kim huynh." Vân Ỷ Phong gọi hắn lại, "Đang đi đâu vậy?"
"Vân môn chủ." Kim Hoán thở dài, "Trong lòng phiền muộn, muốn đi gặp phụ thân một chút."
Kim Mãn Lâm được chôn cất trong vườn hoa gần hòn non bộ, quan tài là dùng cánh cửa miễn cưỡng đóng thành, hương nến tiền giấy đều không có, Kim Hoán thân là nhi tử độc nhất trong nhà, áy náy vì không lo liệu được chu toàn cho cha cũng không có gì lạ. Vân Ỷ Phong đang ở một bên trấn an thì thấy Quý Yến Nhiên đi tới từ phía đối diện, trong tay còn mang theo vò rượu, hẳn là mới lấy được từ phòng bếp.
"Thẩm thẩm nhìn xem." Vân Ỷ Phong rụt tay vào áo, dùng cùi chỏ huých huých, "Chúng ta thì phí sức lo lắng, trong khí hắn lại lo tìm rượu, hiện tại ngươi còn thấy người này đáng tin nữa không?"
"Chính ngươi nói mà, trên tuyết sơn hoang vu lương thực quý giá, rượu tất nhiên cũng quý giá." Quý Yến Nhiên cười cười, lại nói, "Kim huynh lấy luôn một vò chứ?"
Kim Hoán liên tục khoát tay: "Hung thủ đã chết, nhưng thế đạo cũng chưa thể an ổn, không biết chừng vẫn còn xảy ra nhiễu loạn mới, chúng ta nên sớm trở về nghỉ ngơi mới phải."
Tâm tình của hắn sa sút, lúc rời đi bóng lưng cũng phát run. Quý Yến Nhiên đưa bình rượu cho Vân Ỷ Phong, một tay cầm đèn lồng, dìu Ngọc thẩm trở về nơi ở.
Phiêu Phiêu Các chỉ có duy nhất hai khách phòng, Ngọc thẩm dùng một gian, hai người còn lại về một gian.
Vân Ỷ Phong tiện tay đặt bình rượu lên bàn, đứng trước cửa phòng ngủ có ý dò xét một phen, thành tâm đề nghị: "Vương gia cứ trải đệm thật dày dưới đất, sẽ không lạnh đâu."
Quý Yến Nhiên tất nhiên không định tranh giường với hắn, có điều thấy đối phương nói đến là hào hùng như vậy, trong lòng thấy buồn cười, cho nên nhắc nhở: "Này hình như là... phòng của ta kia mà?"
"Nhìn Vương gia cao lớn uy mãnh thân thể tráng kiện thế kia, khi đánh trận hẳn đã ở qua không ít ổ tuyết hố cát, chắc cũng quen rồi đi." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ lồng ngực rắn chắc của hắn, bình tĩnh nói, "Thế nhưng ta không giống vậy, thân thể kiều quý, chưa từng phải nếm trải khổ cực, sao có thể ngủ trên đất được."
Ngữ điệu hắn chân thành, ánh mắt ánh lên vẻ vô tội, nói tới nói lui cũng chẳng giống một cường hào ác bá đi tranh giường, mà còn như đang đưa ra một đề nghị cực hời cho đối phương. Toàn thân bạch y không nhiễm chút bụi trần, ở dưới ánh nến trông như tuyết, đầy tinh tế và tao nhã—Chưa cần đọc lại kịch bản "ta có bệnh, ta trúng độc, đa tạ Huyết Linh chi của Vương gia", Tiêu vương điện hạ cũng đã chủ động nhượng bộ, giơ tay nói: "Để ta trải nệm giúp môn chủ."
"Sao ta có thể đáng thẹn như vậy." Vân Ỷ Phong vờ vịt khách sáo, lại thẳng tay nhấc nệm đưa qua, "Đa tạ."
...
Giường của Tiêu vương điện hạ vừa mềm vừa dễ chịu, không giống giường chiếu của các công tử nhà giàu đầy mùi trầm hương nặng nề, mà mang theo một tia mát lạnh xa xăm, tựa như trời sao rộng lớn nơi Tây Bắc, trong gió đêm ẩn hiện lấp lánh, khi rạng đông lại hạ xuống một tầng sương mù cùng hơi lạnh mờ ảo.
Vân Ỷ Phong rất thích mùi hương này, toàn thân thả lỏng bọc trong chăn lụa, trò chuyện với đối phương đôi ba câu, bất giác đã thấy hai mắt nằng nặng, dần chìm vào giấc ngủ.
Quý Yến Nhiên giúp hắn buông màn, không hề cảm thấy buồn ngủ, ngược lại chỉ ngồi xếp bằng trên mặt đất, cả đêm suy nghĩ về những sắp xếp sau này.
Sáng sớm hôm sau, tại Tây Noãn Các.
Địa Ngô Công đã nấu xong cơm, gõ gõ nửa ngày mà cửa phòng không hề mở ra, hắn cũng không dám đắc tội với vị tổ tông máu lạnh kia, chỉ đành cẩn thận ủ hộp đồ ăn trong tro ấm, chính mình thì bỏ chạy đến Phiêu Phiêu Các cho dễ thở.
"Vân môn chủ, Quý thiếu hiệp!" Hắn đã quen suồng sã, lại biết hai người này tính tình thoải mái dễ nói chuyện, bởi vậy tuỳ tiện xông thẳng vào, chỉ là chân còn chưa chạm đất, trên cổ đã kề đến một thanh kiếm dài lạnh lẽo.
Địa Ngô Công hồn phi phách tán: "Vân... Vân môn chủ."
"Ngươi tới làm gì?" Vân Ỷ Phong lạnh lùng nhìn hắn.
Địa Ngô Công bị hỏi đến mơ hồ, chẳng lẽ không có việc thì ta không được tới? Trước đây cũng đâu thấy nói như vậy. Hắn cẩn thận lùi về phía sau, cố gắng cách xa cây kiếm Phi Loan thèm mạng kia hết sức có thể, vẻ mặt như đưa đám nói: "Ta chỉ đến ngồi một chút, uống miếng nước thôi mà, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Vân Ỷ Phong nhíu chặt mày kiếm, đáy mắt đỏ bừng mang theo một tầng sương lạnh, qua một lúc lâu mới cắn răng nói: "Ngọc thẩm chết rồi."
-
vtrans by xiandzg
/163
|