Xúc cảm ấm áp rơi xuống mu bàn tay, là cử chỉ thân mật chỉ người yêu mới làm với nhau. Vân Ỷ Phong định rụt tay về, nhưng cảm thấy thân mình đã chẳng còn chút khí lực nào, cho nên dứt khoát thoải mái cùng hắn mười ngón đan nhau. Bát thuốc xanh ngọc trên bàn vẫn toả ra mùi vị đắng nghét, xen lẫn hương hoa thơm ngát của những ngày cuối xuân đầu hè, không rõ đến cùng là đắng hay ngọt.
Cả hai đều không nói chuyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuốn đi ánh sáng của ban ngày, nắng chiều đỏ rực tản ra khắp trời, đêm kéo đến mang theo chút gió lạnh.
Vân Ỷ Phong khoác lên một tấm áo choàng thật dày, hỏi: "Bên Vương Vạn Sơn đại nhân thế nào rồi?"
"Mượn lời đồn vu thuật giết người, Vệ Liệt đã phái binh bao vây chặt chẽ, không cho ngoại nhân nào lọt vào." Quý Yến Nhiên đưa bát cháo cho hắn, "Đã bí mật mang Vương Vạn Sơn đến cung, chỉ lưu lại một thi thể giả được dịch dung trong quan tài gỗ, bởi còn chưa điều tra được gì, lại chưa xác định rốt cục vợ con hắn có dính líu đến sự tình lần này hay không, cho nên bọn họ cũng đều không biết gì cả.
"Cứ tiếp tục theo dõi, Uất Trì Chử kiểu gì cũng sẽ có động tĩnh thôi." Vân Ỷ Phong lại hỏi, "Hai vị Vương đại nhân kia thì sao?"
"Đều bị doạ không nhẹ, còn chưa hồi lại nữa." Quý Yến Nhiên nói, "Vương Chi Hạ chủ động yêu cầu để Ngự Lâm quân tiếp tục bảo vệ hắn, lúc ngủ cũng phải đứng canh bên giường. Vương Đông thì ngày nào cũng đi sớm về trễ, chỉ ở lì trong cung, đến tận đêm khuya mới bằng lòng về ngủ, thậm chí cũng không ngại nghỉ lại Hộ bộ một đêm."
Bất kể là diễn hay là thật, hung thủ chưa sa lưới ngày nào, thì hai người này còn chưa thể an tâm ngày đó, chưa kể Vương Vạn Sơn cũng không thể cứ ở mãi trong mật thất của hoàng cũng được.
Vân Ỷ Phong nói: "Vương gia cứ tập trung tra án đi, ta sẽ nghe theo chỉ dẫn của Quỷ Thứ, hắn cũng không mặc ta chết được đâu."
"Tuy các Thái y chưa từng gặp loại độc của ngươi, nhưng hoàng huynh vẫn muốn để bọn hắn đến xem bệnh cho ngươi hàng ngày." Quý Yến Nhiên nói, "Chí ít có thể nhìn qua đơn thuốc một chút."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Được."
Kì thực hắn đã hơi buồn ngủ, nhưng lại không muốn ngủ chút nào. Nha hoàn tiến vào dọn bàn ăn, lanh lẹ thay ít trà xuân cho hai người, trộm nhìn đến Vân Ỷ Phong, thấy tinh thần hắn dường như đã phục hồi không ít cũng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu lui ra, nói nhỏ với người đang đứng ngoài sân: "Không sao rồi, Vương gia chỉ đang nói chuyện phiếm với Vân môn chủ thôi."
"Chuyện gì?" Giang Lăng Phi hỏi.
"Không... không nghe rõ, hình như là về hung án gì đó." Nha hoàn nói, "Thấy ta đi vào, Vân môn chủ cũng không có nói nữa."
Ngô Sở Tư ở bên than thở, đến lúc này rồi mà còn nói chuyện hung án, chẳng lẽ không phải nên nói mấy chuyện khác, phong hoa tuyết nguyệt một chút sao.
Tục ngữ chẳng nói, ở trước giường bệnh quá lâu, con người ta cũng trở nên đa tình kia mà.
(*này là lão Ngô cải biên từ câu gốc: ở trước giường bệnh quá lâu, đứa con hiếu thuận cũng sẽ biến mất—đối với cha mẹ bệnh nặng khi về già, đứa con hiếu thuận đến đâu cũng sẽ dần thấy họ phiền phức, nghiêm trọng hơn thì trở nên chán nản và không buồn xuất hiện nữa luôn)
Linh Tinh Nhi đang muốn vào cũng bị lão Ngô lừa dẫn đi, Giang Lăng Phi nhanh nhẹn đóng lại cổng sân, ngăn trở mọi ồn ào bên ngoài, để lại cho hai người một mảnh trời tĩnh mịch đầy sao.
Vân Ỷ Phong đứng trước cửa sổ, nhìn về phía chân trời đằng xa lộ ra một vầng đỏ, tựa như chút ánh hoàng hôn còn sót lại.
Quý Yến Nhiên cẩn thận khoác áo cho hắn: "Chưa muốn ngủ sao?"
"Nằm suốt cả ngày, đầu cũng muốn choáng rồi." Vân Ỷ Phong nhặt một cánh hoa rơi trên bệ cửa sổ, phấn nộn đáng yêu, "Là bạch trúc linh dùng để nhưỡng rượu trong cung sao?"
Quý Yến Nhiên ôm lấy hắn từ phía sau: "Ừm."
Thân thể đơn bạc trong ngực mỏng như tờ giấy, nhẹ tựa bông tuyết, hắn muốn thân mật một chút cũng phải cẩn thận từng li từng tí, nhẹ giọng ghé tai hắn hỏi: "Vì sao là ta?"
"Dù gì các cô nương khắp Nhạn thành đều đang chờ được ném khăn cho Vương gia." Vân Ỷ Phong bình tĩnh nói, "Tính ta vốn thích chiếm tiện nghi, tất nhiên cũng muốn giành được chỗ tốt rồi."
Quý Yến Nhiên siết chặt vòng tay: "Hửm?"
"Không biết." Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, "Cũng không chắc nữa."
Trước đây hắn quá khổ, khổ đến chưa từng nếm qua chút vị ngọt nào. Khi mới tới Tiêu Dao sơn trang, tuy rằng vợ chồng Cam Dũng tâm địa thiện lương, đối đãi hắn rất tốt, nhưng phần lớn đối đãi ấy đều xuất phát từ nhân tình với Quỷ Thứ, dĩ nhiên hắn không có cách nào mở lòng được. Về sau có Phong Vũ môn, có Thanh Nguyệt, Tinh Nhi, một đám đệ tử, còn lần lượt kết giao bằng hữu trên giang hồ, mỗi người tốt một kiểu, có thể cùng luyện võ, cùng làm việc, cùng uống rượu, cùng tán gẫu, thế nhưng chỉ dừng lại ở đó, cùng lắm là hắn nói với Thanh Nguyệt một hai câu về chuyện Quỷ Thứ, chứ sẽ không chịu đào sâu hơn về vết sẹo của mình.
Quá khứ giống như một bọc kén kiên cố, ở trong giấc mộng nở thành vô số bươm bướm đen sì, ngàn vạn phiến cánh cùng đập thổi ra gió lạnh cùng những bụi phấn khiến người ta không khỏi buồn nôn và rùng mình. Thường chỉ khi bừng tỉnh lại giữa đêm vì nó, hắn mới cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, nếu như cha mẹ mình không chết dưới lưỡi đao của thổ phỉ, nếu như cả nhà mình cùng thuận lợi đến Trung Nguyên... Quỷ Thứ từng nói, hắn nhặt được mình trên Thương Vi Tuyết lĩnh, ấy là biên cảnh vùng cực bắc của Đại Lương, quanh năm băng tuyết, bách tính không muốn ở, quan phủ không muốn quản, dần dà đã trở thành hang ổ cho bọn thổ phỉ hung hãn tung hoành một phương, chặn cướp không biết bao nhiêu thương đội. Mãi đến mấy năm trước mới bị triều đình phái binh tới tiêu diệt, tướng lĩnh suất quân chính là thống soái trẻ tuổi nhất Đại Lương, Tiêu vương Quý Yến Nhiên.
Có mối liên hệ này, cộng thêm thông tin về thứ Huyết Linh chi sinh dưỡng tại nơi có "máu tươi của ngàn vạn thi cốt", ban đầu khi Quý Yến Nhiên tìm đến Phong Vũ môn, hắn còn có chút cảm khái tin tưởng vào số phận, tưởng rằng đây là cọng rơm cứu mạng được ông trời gửi đến, cho nên quả thực đã có ý định bám lấy đối phương cầu cứu mạng, thế nhưng trải qua những sự tình phát sinh sau này...từ trên Phiêu Miểu Phong, xuống đến thành Vọng Tinh, sớm tối ở chung, được hắn cẩn thận chiếu cố mỗi ngày, bản thân cuối cùng lại sinh ra vài phần tâm tư khác.
Giống như một cái vò đã tồi tàn, hắn vốn chỉ muốn chèn lại những vết nứt, kéo dài hơi tàn sự sống thêm mấy năm, thì đột nhiên có người đổ vào một chén rượu, ngọt ngào thanh khiết mà thượng hạng, khiến cho hắn say đến mơ mơ màng màng, sớm không còn biết lối về. Đôi khi hắn vẫn muốn liều mạng để sống thêm mấy năm, đôi khi lại cảm thấy, đã thưởng thức qua thứ rượu ngon như vậy, cũng coi như biết được vị ngọt, nếu thực sự không "chèn" nổi nữa, thịt nát xương tan đẫm trong hương rượu này, hắn vẫn cho rằng mình đã sống không uổng một đời.
Các cô nương ở Nhạn thành quả nhiên là rất có mắt nhìn.
Thế nhưng khăn tay thì từ giờ không được phép ném nữa.
Trừ phi... Vân Ỷ Phong thầm thở dài, đã chuẩn bị xong một bụng phiền muộn, có điều hắn chưa kịp "trừ phi" đến sinh li tử biệt lòng đau như cắt, sau tai đã cảm thấy ngưa ngứa ươn ướt, tựa hồ không thích hợp để thương xuân bi thu lắm, chỉ đành vươn tay đập cho một cái.
(*thương xuân bi thu: đa sầu đa cảm)
Quý Yến Nhiên cười cười tránh đi: "Ngươi nên nghỉ đi."
"Tối nay còn phải tiến cung sao?" Vân Ỷ Phong hỏi.
"Sáng mai lại đến gặp Vương Vạn Sơn." Quý Yến Nhiên nói, "Lúc ta không ở đây, Lăng Phi sẽ đến bồi ngươi." Hắn thực sự không muốn để đối phương phải gặp lại Quỷ Thứ, nhưng vì không còn cách nào khác, chỉ đành phái thêm thật nhiều người tới bảo hộ.
Tạp dịch mang nước ấm rửa mặt tới, bởi còn thiếu kinh nghiệm nên không chuẩn bị cả một phần cho Tiêu vương điện hạ.
Vân Ỷ Phong nói: "Vậy Vương gia cũng đi nghỉ sớm đi."
"Không cho ta ở lại sao?" Quý Yến Nhiên hơi cúi người nhìn thẳng vào mắt hắn.
Vân môn chủ bình tĩnh lùi lại một bước: "Thanh Nguyệt nói rồi, đêm nay hắn trông ta."
Đang nói chuyện, Linh Tinh Nhi ôm bó dạ u hoa bước vào, nghe lão Thái phi bảo đặt trong phòng thì ngủ sẽ yên giấc. Thanh Nguyệt cũng đi theo, tay cầm một phong tín hàm, còn cả vài đệ tử Phong Vũ môn ở phía sau, nhìn thấy Quý Yến Nhiên đều cung kính hành lễ: "Vương gia."
(*dạ u hoa: theo mình hiểu là đoá hoa u tĩnh trong màn đêm)
"Ai gửi thư cho Vân môn chủ?"
"Là võ lâm minh." Thanh Nguyệt giải thích, "Một thời gian nữa muốn mở đại hội võ lâm, Phong Vũ môn dù không bao giờ tham gia nhưng năm nào cũng nhận được thiệp mời, thậm chí còn nhận đến ba lần."
(*võ lâm minh: liên minh võ lâm)
"Làm bộ cả thôi." Vân Ỷ Phong mở ra nhìn thoáng qua, "Biết ta không muốn tham gia náo nhiệt thì càng liều mạng mời, gửi tới bảy tám tấm thiệp, vì vậy mà Phong Vũ môn bỗng nhiên thành ra nợ nhân tình. Cứ làm như trước kia, gửi qua đó một phần hạ lễ đi."
Thanh Nguyệt lĩnh mệnh, lúc đi phân phó công việc cho đệ tử thì cũng thuận tiện mời Vương gia ra về.
Đêm đã khuya rồi, có gì muốn nói, để mai cũng không muộn.
Dù sao thân thể sư phụ ta trúng kịch độc, phải ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ mới tốt.
Tĩnh dưỡng, tĩnh dưỡng.
Linh Tinh Nhi cẩn thận cắm hoa, lại hiếu kì hỏi: "Sao môn chủ lại cười?"
Vân Ỷ Phong hoàn hồn: "Cười vì... đại hội võ lâm."
Linh Tinh Nhi khó hiểu, đại hội võ lâm thì có gì đáng cười?
"Một đám người chỉ vì tranh đoạt vị trí giằng co thứ tự, mà không hỏi thăm tổ tông mười tám đời của đối phương thì cũng đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, lại chẳng buồn cười à." Vân Ỷ Phong trả lời đến là hợp tình hợp lí.
Linh Tinh Nhi chỉ biết nói: "À."
Thì ra là nhàm chán vậy sao, vì cái gì không có thú vị giống như trong thoại bản kia chứ.
Ở bên kia, Giang Lăng Phi cũng đang lăng xăng chạy theo Tiêu vương điện hạ, có bị gì không vậy nè, đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn về phòng mình ngủ?
Dù chưa được tiếp cận với thoại bản, thì ít ra cũng phải xem qua hí kịch vài lần rồi chứ. Đã dính đến chuyện yêu đương, vô sỉ một chút không bao giờ là sai, cứ tuân thủ cái đạo lí tình ái thua lễ nghĩa kia thì đến năm nào tháng nào mới ôm được mĩ nhân về nhà? Thực không giấu diếm, lão Ngô đã đặt hết tửu lâu các thứ rồi, ngươi tuyệt đối đừng cô phụ hắn.
(*tình ái thua lễ nghĩa: gốc là "phát hồ tình chỉ hồ lễ"—có tình thì có nhưng phải biết dừng ở lễ, không được vì tình ái mà làm ra những việc trái với lễ giáo và lề thói xã hội)
"Đừng có ầm ĩ trước mặt ta nữa." Quý Yến Nhiên đã phiền muốn điên, đưa cho đối phương một chén trà, "Uất Trì Chử thế nào rồi?"
"Không có gì bất thường hết." Giang Lăng Phi nói, "Hoàng thượng lần này phái đến không ít ảnh vệ, có khi nào sẽ thành phản tác dụng, đánh rắn động cỏ khiến cho hắn phát giác ra điểm sai sai không?"
"Ý ngươi thế nào?" Quý Yến Nhiên hỏi.
"Tạm thời rút bớt một ít đi." Giang Lăng Phi nói, "Không thì cứ giao việc này cho ta, càng ít người thì càng ít khả năng bị lộ."
"Ngày mai tiến cung ta sẽ nói lại với hoàng huynh." Quý Yến Nhiên nói, "Ngươi cũng về nghỉ sớm đi."
"Khoan khoan." Giang Lăng Phi buông chén trà xuống, không biết lôi ra từ đâu một cái rương lớn, "Đỉnh chưa, cuốn nào cũng đều ngừng xuất bản rồi đấy, quan phủ mà nhìn thấy kiểu gì cũng bắt đốt."
Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Sách cấm?"
Giang Lăng Phi nói: "Sách cấm thuộc phương diện "đó" đó."
Quý Yến Nhiên: "..."
"Người huynh đệ này chỉ có thể giúp ngươi đến vậy thôi." Giang Lăng Phi vỗ vỗ vai hắn, "Được rồi, ngày mai nhớ nói kĩ sự tình của Uất Trì Chử với Hoàng thượng, cáo từ."
Quý Yến Nhiên mặt không đổi sắc: "Cút."
Tam thiếu Giang môn leo tường với tốc độ thần chưởng, nháy mắt đã biến mất vào hư vô, vừa nhìn liền biết thường xuyên bị doạ đánh, kinh nghiệm trốn quá ư là phong phú.
Quý Yến Nhiên tiện tay cầm lên một quyển sách.
Tiệm sách có tâm, tác phẩm thành ý.
Không những dày mà còn hết sức tỉ mỉ sinh động, văn hay chữ đẹp, cũng phần nào xứng với câu nói "trong sách tự có nhan như ngọc".
(*trong sách tự có nhan như ngọc: trong sách có một dung nhan đẹp tựa ngọc—việc đọc sách cũng hấp dẫn và thú vị như nhìn thấy mĩ nhân; câu này xuất phát một bài thơ có đại ý nêu cao tầm quan trọng của việc đọc sách)
Tất nhiên, trong đó cũng có bản làm ẩu, chất lượng chưa hề được kiểm duyệt, trang trước còn đang mây mưa ân ái, trang sau đã nhảy sang nội dung bàn luận về vấn đề chăn heo nuôi thỏ, pha trộn đồ ăn, sớm ngày phát tài.
Quý Yến Nhiên đọc được cũng dở khóc dở cười, đành gọi nô bộc đến vứt cả rương sách kia ra ngoài.
-
vtrans by xiandzg
T/N: Giải thích tên chương—Chung tình với một người duy nhất
Cả hai đều không nói chuyện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuốn đi ánh sáng của ban ngày, nắng chiều đỏ rực tản ra khắp trời, đêm kéo đến mang theo chút gió lạnh.
Vân Ỷ Phong khoác lên một tấm áo choàng thật dày, hỏi: "Bên Vương Vạn Sơn đại nhân thế nào rồi?"
"Mượn lời đồn vu thuật giết người, Vệ Liệt đã phái binh bao vây chặt chẽ, không cho ngoại nhân nào lọt vào." Quý Yến Nhiên đưa bát cháo cho hắn, "Đã bí mật mang Vương Vạn Sơn đến cung, chỉ lưu lại một thi thể giả được dịch dung trong quan tài gỗ, bởi còn chưa điều tra được gì, lại chưa xác định rốt cục vợ con hắn có dính líu đến sự tình lần này hay không, cho nên bọn họ cũng đều không biết gì cả.
"Cứ tiếp tục theo dõi, Uất Trì Chử kiểu gì cũng sẽ có động tĩnh thôi." Vân Ỷ Phong lại hỏi, "Hai vị Vương đại nhân kia thì sao?"
"Đều bị doạ không nhẹ, còn chưa hồi lại nữa." Quý Yến Nhiên nói, "Vương Chi Hạ chủ động yêu cầu để Ngự Lâm quân tiếp tục bảo vệ hắn, lúc ngủ cũng phải đứng canh bên giường. Vương Đông thì ngày nào cũng đi sớm về trễ, chỉ ở lì trong cung, đến tận đêm khuya mới bằng lòng về ngủ, thậm chí cũng không ngại nghỉ lại Hộ bộ một đêm."
Bất kể là diễn hay là thật, hung thủ chưa sa lưới ngày nào, thì hai người này còn chưa thể an tâm ngày đó, chưa kể Vương Vạn Sơn cũng không thể cứ ở mãi trong mật thất của hoàng cũng được.
Vân Ỷ Phong nói: "Vương gia cứ tập trung tra án đi, ta sẽ nghe theo chỉ dẫn của Quỷ Thứ, hắn cũng không mặc ta chết được đâu."
"Tuy các Thái y chưa từng gặp loại độc của ngươi, nhưng hoàng huynh vẫn muốn để bọn hắn đến xem bệnh cho ngươi hàng ngày." Quý Yến Nhiên nói, "Chí ít có thể nhìn qua đơn thuốc một chút."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Được."
Kì thực hắn đã hơi buồn ngủ, nhưng lại không muốn ngủ chút nào. Nha hoàn tiến vào dọn bàn ăn, lanh lẹ thay ít trà xuân cho hai người, trộm nhìn đến Vân Ỷ Phong, thấy tinh thần hắn dường như đã phục hồi không ít cũng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu lui ra, nói nhỏ với người đang đứng ngoài sân: "Không sao rồi, Vương gia chỉ đang nói chuyện phiếm với Vân môn chủ thôi."
"Chuyện gì?" Giang Lăng Phi hỏi.
"Không... không nghe rõ, hình như là về hung án gì đó." Nha hoàn nói, "Thấy ta đi vào, Vân môn chủ cũng không có nói nữa."
Ngô Sở Tư ở bên than thở, đến lúc này rồi mà còn nói chuyện hung án, chẳng lẽ không phải nên nói mấy chuyện khác, phong hoa tuyết nguyệt một chút sao.
Tục ngữ chẳng nói, ở trước giường bệnh quá lâu, con người ta cũng trở nên đa tình kia mà.
(*này là lão Ngô cải biên từ câu gốc: ở trước giường bệnh quá lâu, đứa con hiếu thuận cũng sẽ biến mất—đối với cha mẹ bệnh nặng khi về già, đứa con hiếu thuận đến đâu cũng sẽ dần thấy họ phiền phức, nghiêm trọng hơn thì trở nên chán nản và không buồn xuất hiện nữa luôn)
Linh Tinh Nhi đang muốn vào cũng bị lão Ngô lừa dẫn đi, Giang Lăng Phi nhanh nhẹn đóng lại cổng sân, ngăn trở mọi ồn ào bên ngoài, để lại cho hai người một mảnh trời tĩnh mịch đầy sao.
Vân Ỷ Phong đứng trước cửa sổ, nhìn về phía chân trời đằng xa lộ ra một vầng đỏ, tựa như chút ánh hoàng hôn còn sót lại.
Quý Yến Nhiên cẩn thận khoác áo cho hắn: "Chưa muốn ngủ sao?"
"Nằm suốt cả ngày, đầu cũng muốn choáng rồi." Vân Ỷ Phong nhặt một cánh hoa rơi trên bệ cửa sổ, phấn nộn đáng yêu, "Là bạch trúc linh dùng để nhưỡng rượu trong cung sao?"
Quý Yến Nhiên ôm lấy hắn từ phía sau: "Ừm."
Thân thể đơn bạc trong ngực mỏng như tờ giấy, nhẹ tựa bông tuyết, hắn muốn thân mật một chút cũng phải cẩn thận từng li từng tí, nhẹ giọng ghé tai hắn hỏi: "Vì sao là ta?"
"Dù gì các cô nương khắp Nhạn thành đều đang chờ được ném khăn cho Vương gia." Vân Ỷ Phong bình tĩnh nói, "Tính ta vốn thích chiếm tiện nghi, tất nhiên cũng muốn giành được chỗ tốt rồi."
Quý Yến Nhiên siết chặt vòng tay: "Hửm?"
"Không biết." Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, "Cũng không chắc nữa."
Trước đây hắn quá khổ, khổ đến chưa từng nếm qua chút vị ngọt nào. Khi mới tới Tiêu Dao sơn trang, tuy rằng vợ chồng Cam Dũng tâm địa thiện lương, đối đãi hắn rất tốt, nhưng phần lớn đối đãi ấy đều xuất phát từ nhân tình với Quỷ Thứ, dĩ nhiên hắn không có cách nào mở lòng được. Về sau có Phong Vũ môn, có Thanh Nguyệt, Tinh Nhi, một đám đệ tử, còn lần lượt kết giao bằng hữu trên giang hồ, mỗi người tốt một kiểu, có thể cùng luyện võ, cùng làm việc, cùng uống rượu, cùng tán gẫu, thế nhưng chỉ dừng lại ở đó, cùng lắm là hắn nói với Thanh Nguyệt một hai câu về chuyện Quỷ Thứ, chứ sẽ không chịu đào sâu hơn về vết sẹo của mình.
Quá khứ giống như một bọc kén kiên cố, ở trong giấc mộng nở thành vô số bươm bướm đen sì, ngàn vạn phiến cánh cùng đập thổi ra gió lạnh cùng những bụi phấn khiến người ta không khỏi buồn nôn và rùng mình. Thường chỉ khi bừng tỉnh lại giữa đêm vì nó, hắn mới cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, nếu như cha mẹ mình không chết dưới lưỡi đao của thổ phỉ, nếu như cả nhà mình cùng thuận lợi đến Trung Nguyên... Quỷ Thứ từng nói, hắn nhặt được mình trên Thương Vi Tuyết lĩnh, ấy là biên cảnh vùng cực bắc của Đại Lương, quanh năm băng tuyết, bách tính không muốn ở, quan phủ không muốn quản, dần dà đã trở thành hang ổ cho bọn thổ phỉ hung hãn tung hoành một phương, chặn cướp không biết bao nhiêu thương đội. Mãi đến mấy năm trước mới bị triều đình phái binh tới tiêu diệt, tướng lĩnh suất quân chính là thống soái trẻ tuổi nhất Đại Lương, Tiêu vương Quý Yến Nhiên.
Có mối liên hệ này, cộng thêm thông tin về thứ Huyết Linh chi sinh dưỡng tại nơi có "máu tươi của ngàn vạn thi cốt", ban đầu khi Quý Yến Nhiên tìm đến Phong Vũ môn, hắn còn có chút cảm khái tin tưởng vào số phận, tưởng rằng đây là cọng rơm cứu mạng được ông trời gửi đến, cho nên quả thực đã có ý định bám lấy đối phương cầu cứu mạng, thế nhưng trải qua những sự tình phát sinh sau này...từ trên Phiêu Miểu Phong, xuống đến thành Vọng Tinh, sớm tối ở chung, được hắn cẩn thận chiếu cố mỗi ngày, bản thân cuối cùng lại sinh ra vài phần tâm tư khác.
Giống như một cái vò đã tồi tàn, hắn vốn chỉ muốn chèn lại những vết nứt, kéo dài hơi tàn sự sống thêm mấy năm, thì đột nhiên có người đổ vào một chén rượu, ngọt ngào thanh khiết mà thượng hạng, khiến cho hắn say đến mơ mơ màng màng, sớm không còn biết lối về. Đôi khi hắn vẫn muốn liều mạng để sống thêm mấy năm, đôi khi lại cảm thấy, đã thưởng thức qua thứ rượu ngon như vậy, cũng coi như biết được vị ngọt, nếu thực sự không "chèn" nổi nữa, thịt nát xương tan đẫm trong hương rượu này, hắn vẫn cho rằng mình đã sống không uổng một đời.
Các cô nương ở Nhạn thành quả nhiên là rất có mắt nhìn.
Thế nhưng khăn tay thì từ giờ không được phép ném nữa.
Trừ phi... Vân Ỷ Phong thầm thở dài, đã chuẩn bị xong một bụng phiền muộn, có điều hắn chưa kịp "trừ phi" đến sinh li tử biệt lòng đau như cắt, sau tai đã cảm thấy ngưa ngứa ươn ướt, tựa hồ không thích hợp để thương xuân bi thu lắm, chỉ đành vươn tay đập cho một cái.
(*thương xuân bi thu: đa sầu đa cảm)
Quý Yến Nhiên cười cười tránh đi: "Ngươi nên nghỉ đi."
"Tối nay còn phải tiến cung sao?" Vân Ỷ Phong hỏi.
"Sáng mai lại đến gặp Vương Vạn Sơn." Quý Yến Nhiên nói, "Lúc ta không ở đây, Lăng Phi sẽ đến bồi ngươi." Hắn thực sự không muốn để đối phương phải gặp lại Quỷ Thứ, nhưng vì không còn cách nào khác, chỉ đành phái thêm thật nhiều người tới bảo hộ.
Tạp dịch mang nước ấm rửa mặt tới, bởi còn thiếu kinh nghiệm nên không chuẩn bị cả một phần cho Tiêu vương điện hạ.
Vân Ỷ Phong nói: "Vậy Vương gia cũng đi nghỉ sớm đi."
"Không cho ta ở lại sao?" Quý Yến Nhiên hơi cúi người nhìn thẳng vào mắt hắn.
Vân môn chủ bình tĩnh lùi lại một bước: "Thanh Nguyệt nói rồi, đêm nay hắn trông ta."
Đang nói chuyện, Linh Tinh Nhi ôm bó dạ u hoa bước vào, nghe lão Thái phi bảo đặt trong phòng thì ngủ sẽ yên giấc. Thanh Nguyệt cũng đi theo, tay cầm một phong tín hàm, còn cả vài đệ tử Phong Vũ môn ở phía sau, nhìn thấy Quý Yến Nhiên đều cung kính hành lễ: "Vương gia."
(*dạ u hoa: theo mình hiểu là đoá hoa u tĩnh trong màn đêm)
"Ai gửi thư cho Vân môn chủ?"
"Là võ lâm minh." Thanh Nguyệt giải thích, "Một thời gian nữa muốn mở đại hội võ lâm, Phong Vũ môn dù không bao giờ tham gia nhưng năm nào cũng nhận được thiệp mời, thậm chí còn nhận đến ba lần."
(*võ lâm minh: liên minh võ lâm)
"Làm bộ cả thôi." Vân Ỷ Phong mở ra nhìn thoáng qua, "Biết ta không muốn tham gia náo nhiệt thì càng liều mạng mời, gửi tới bảy tám tấm thiệp, vì vậy mà Phong Vũ môn bỗng nhiên thành ra nợ nhân tình. Cứ làm như trước kia, gửi qua đó một phần hạ lễ đi."
Thanh Nguyệt lĩnh mệnh, lúc đi phân phó công việc cho đệ tử thì cũng thuận tiện mời Vương gia ra về.
Đêm đã khuya rồi, có gì muốn nói, để mai cũng không muộn.
Dù sao thân thể sư phụ ta trúng kịch độc, phải ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ mới tốt.
Tĩnh dưỡng, tĩnh dưỡng.
Linh Tinh Nhi cẩn thận cắm hoa, lại hiếu kì hỏi: "Sao môn chủ lại cười?"
Vân Ỷ Phong hoàn hồn: "Cười vì... đại hội võ lâm."
Linh Tinh Nhi khó hiểu, đại hội võ lâm thì có gì đáng cười?
"Một đám người chỉ vì tranh đoạt vị trí giằng co thứ tự, mà không hỏi thăm tổ tông mười tám đời của đối phương thì cũng đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, lại chẳng buồn cười à." Vân Ỷ Phong trả lời đến là hợp tình hợp lí.
Linh Tinh Nhi chỉ biết nói: "À."
Thì ra là nhàm chán vậy sao, vì cái gì không có thú vị giống như trong thoại bản kia chứ.
Ở bên kia, Giang Lăng Phi cũng đang lăng xăng chạy theo Tiêu vương điện hạ, có bị gì không vậy nè, đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn về phòng mình ngủ?
Dù chưa được tiếp cận với thoại bản, thì ít ra cũng phải xem qua hí kịch vài lần rồi chứ. Đã dính đến chuyện yêu đương, vô sỉ một chút không bao giờ là sai, cứ tuân thủ cái đạo lí tình ái thua lễ nghĩa kia thì đến năm nào tháng nào mới ôm được mĩ nhân về nhà? Thực không giấu diếm, lão Ngô đã đặt hết tửu lâu các thứ rồi, ngươi tuyệt đối đừng cô phụ hắn.
(*tình ái thua lễ nghĩa: gốc là "phát hồ tình chỉ hồ lễ"—có tình thì có nhưng phải biết dừng ở lễ, không được vì tình ái mà làm ra những việc trái với lễ giáo và lề thói xã hội)
"Đừng có ầm ĩ trước mặt ta nữa." Quý Yến Nhiên đã phiền muốn điên, đưa cho đối phương một chén trà, "Uất Trì Chử thế nào rồi?"
"Không có gì bất thường hết." Giang Lăng Phi nói, "Hoàng thượng lần này phái đến không ít ảnh vệ, có khi nào sẽ thành phản tác dụng, đánh rắn động cỏ khiến cho hắn phát giác ra điểm sai sai không?"
"Ý ngươi thế nào?" Quý Yến Nhiên hỏi.
"Tạm thời rút bớt một ít đi." Giang Lăng Phi nói, "Không thì cứ giao việc này cho ta, càng ít người thì càng ít khả năng bị lộ."
"Ngày mai tiến cung ta sẽ nói lại với hoàng huynh." Quý Yến Nhiên nói, "Ngươi cũng về nghỉ sớm đi."
"Khoan khoan." Giang Lăng Phi buông chén trà xuống, không biết lôi ra từ đâu một cái rương lớn, "Đỉnh chưa, cuốn nào cũng đều ngừng xuất bản rồi đấy, quan phủ mà nhìn thấy kiểu gì cũng bắt đốt."
Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Sách cấm?"
Giang Lăng Phi nói: "Sách cấm thuộc phương diện "đó" đó."
Quý Yến Nhiên: "..."
"Người huynh đệ này chỉ có thể giúp ngươi đến vậy thôi." Giang Lăng Phi vỗ vỗ vai hắn, "Được rồi, ngày mai nhớ nói kĩ sự tình của Uất Trì Chử với Hoàng thượng, cáo từ."
Quý Yến Nhiên mặt không đổi sắc: "Cút."
Tam thiếu Giang môn leo tường với tốc độ thần chưởng, nháy mắt đã biến mất vào hư vô, vừa nhìn liền biết thường xuyên bị doạ đánh, kinh nghiệm trốn quá ư là phong phú.
Quý Yến Nhiên tiện tay cầm lên một quyển sách.
Tiệm sách có tâm, tác phẩm thành ý.
Không những dày mà còn hết sức tỉ mỉ sinh động, văn hay chữ đẹp, cũng phần nào xứng với câu nói "trong sách tự có nhan như ngọc".
(*trong sách tự có nhan như ngọc: trong sách có một dung nhan đẹp tựa ngọc—việc đọc sách cũng hấp dẫn và thú vị như nhìn thấy mĩ nhân; câu này xuất phát một bài thơ có đại ý nêu cao tầm quan trọng của việc đọc sách)
Tất nhiên, trong đó cũng có bản làm ẩu, chất lượng chưa hề được kiểm duyệt, trang trước còn đang mây mưa ân ái, trang sau đã nhảy sang nội dung bàn luận về vấn đề chăn heo nuôi thỏ, pha trộn đồ ăn, sớm ngày phát tài.
Quý Yến Nhiên đọc được cũng dở khóc dở cười, đành gọi nô bộc đến vứt cả rương sách kia ra ngoài.
-
vtrans by xiandzg
T/N: Giải thích tên chương—Chung tình với một người duy nhất
/163
|