Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 22 - Chương 22

/79


Doãn Manh cảm thấy mình vẫn nên cải chính đường lối cho cậu thiếu niên này một chút: Cậu đã chỉ ra cái này, vậy tại sao ban đầu lại đồng ý ở cùng một chỗ với cô ấy?

Xem ra hình như Hậu Nghiêu Sở cũng thích loại hình thức một hỏi một đáp này: Bởi vì. . . . . . Cậu ta nhíu mày một cái, Xinh đẹp thôi.

Phụt, Doãn Manh không ngờ cậu nhóc này lại thẳng thắn như vậy, Vậy đó là lựa chọn của cậu. Có lúc chuyện rất rõ ràng, muốn khuôn mặt hoặc là chỉ số thông minh, cậu muốn khuôn mặt có thể từ bỏ trí thông minh . . . . . Muốn trí thông minh thì phải chịu được khuôn mặt của cô ấy.

Hậu Nghiêu Sở giả vờ làm ra vẻ khổ sở: Không thể vừa có khuôn mặt vừa có trí thông minh sao?

Doãn Manh vui vẻ nói: Vậy phải xem vận khí của cậu rồi. . . . . . Không khí hoàn toàn trở nên thoải mái hơn, giống như thảo luận nghiêm chỉnh vừa rồi chưa từng xuất hiện qua.

Lúc này nhân viên phục vụ mặc đồng phục đi tới, tuổi của cô ấy thoạt nhìn cũng không lớn hơn hai người bọn họ lắm, mặt đỏ hây hây nhìn Hậu Nghiêu Sở nói: Qúy cô bên kia mời rượu ngài.

Doãn Manh quay đầu nhìn sang, là một phụ nữ cũng tính là xinh đẹp, tuổi khá lớn, tóc quăn trang điểm đậm, lấy góc độ của cô đúng lúc nhìn thấy mỹ nữ kia chớp chớp mắt nhìn Hậu Nghiêu Sở. Vừa làm động tác này xong, bạn trai của cô gái kia đi tới ngồi đối diện cô ta. Mỹ nữ quay đầu lại, không để ý bên này nữa.

Lần này Doãn Manh coi như là phục rồi! Cô còn giúp cậu ta lo lắng vấn đề khuôn mặt với chỉ số thông minh cái quái gì, vẻ ngoài đại khai sát giới của cậu ta cũng đủ rồi! Ngồi đây đã có mỹ nữ đưa lên, cậu ta đau buồn cái con khỉ! Thâm trầm cái rắm đấy! Có sắc đẹp này CMN em gái cậu cũng có thể thượng vị ah! Còn cùng cô kể khổ buộc phải học tập cái gì!

Cô cũng không biết mình đối với Hậu Nghiêu Sở là ghen tỵ hay là cái gì, mặc dù có bề ngoài sẽ không nhất thiết trọn đời đều thuận buồm xuôi gió, nhưng đúng là sẽ thuận tiện hơn không có bề ngoài rất nhiều ah. . . . . .

Hình như Hậu Nghiêu Sở đã quen được như vậy, bưng ly Cocktail lên, quả nhiên phía dưới có một lời ghi chú. Trên đó viết một dãy số, cậu ta cầm lên trực tiếp ném vào trong sọt rác dưới đáy bàn.

Uống không? Cậu ta hỏi Doãn Manh.

Doãn Manh vội vàng lắc đầu, cảm thấy tam quan của mình đều bị phá vỡ.

Hậu Nghiêu Sở gật đầu một cái, Tôi cũng không muốn đồ lạnh. Hôm nay tim bị tổn thương.

Trọng điểm không phải là lạnh hay không lạnh có được hay không, trọng điểm chính là tại sao biểu tình của cậu lại bình thường như vậy! Đợi một chút, cậu thương tâm cái con khỉ ah nè! Cậu rõ ràng đang rất vui vẻ tố khổ về bạn gái trước của cậu mà.

Doãn Manh vẻ mặt rối rắm. Hậu Nghiêu Sở thật đúng là người lôi kéo quá nhiều thù hận, ngồi đối diện với cậu ta một hồi, cô cảm thấy mình có thể quăng quả đấm lên trên mặt cậu ta rồi. Vì để tránh cho sự cố như vậy xảy ra, Doãn Manh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, phát hiện đã 10 giờ rồi, trực tiếp cầm điện thoại lên gọi về cho mẹ cô.

Mẹ Doãn nhận điện thoại, giọng nói có chút tắc nghẽn: Manh Manh à, bà ngoại của con còn ở đây. . . . . . Nếu không, nếu không thì con đi tìm khách sạn ở một đêm trước đi.

Doãn Manh trầm mặc một hồi: Mẹ, nếu không con về luôn đi.

Mẹ Doãn vội vàng nói: Đừng về. Đến lúc đó bệnh con tái phát thì làm sao, bác sĩ đã nói rồi. Nếu không thì con. . . . . .

Doãn Manh lập tức nói: Được rồi, con đến nhà bạn học. Trần Tư Dĩnh, mẹ biết chứ, lần trước con có nói với mẹ, nhà của bạn ấy ở gần đây.

Mẹ Doãn do dự: Thật sự được không? Trễ như vầy đi tìm người ta, nếu không quên đi, con về đi.

Doãn Manh: Không cần, mẹ, thật ra thì con cũng không muốn gặp bà ngoại con. Hơn nữa con đi về cũng không có chỗ ngủ, dám chắc là bà ngoại sẽ ngủ ở phòng con rồi. Mẹ đừng lo lắng, sáng sớm ngày mai con lại về.

Mẹ Doãn còn muốn nói gì đó, Doãn Manh đã cúp điện thoại trước.

Hậu Nghiêu Sở lấy tay xoay quả anh đào phía trên ly Cocktail, thấy vẻ mặt Doãn Manh nhìn không tốt: Sao vậy?

Vẻ mặt Doãn Manh trở lại bình thường: Không sao cả, hôm nay tôi định ở chỗ này qua đêm. Nói xong cô lấy sách bài tập số học ra, định bắt đầu càn quét đề bài.

Hậu Nghiêu Sở kinh ngạc nói: Cậu qua đêm? Mẹ cậu mặc kệ cậu? Một nữ sinh như cậu một mình ngây ngốc cả đêm rất không an toàn.

Doãn Manh vẻ mặt khó coi. Cô cũng không biết mẹ của cô nghĩ như thế nào, ngay cả Hậu Nghiêu Sở cũng biết một nữ sinh như Doãn Manh qua đêm ở bên ngoài không an toàn, cũng không biết mẹ cô tư tưởng khoáng hay là cảm thấy so với cô thì bà ngoại quan trọng hơn.

Có lẽ là trình độ tin tưởng quyền tự do ở nhà họ Doãn rất lớn, an toàn của bản thân cô thì phải do chính cô tự chịu trách nhiệm. Nói thật loại phương pháp xử lý này là tốt nhất, cô thật sự không muốn trở về gặp bà ngoại cô, nghe bà ta ba hoa cũng như trách mắng.

Qua 10 giờ, người trong quán cà phê dần dần ít đi. Tốp bạn tụm năm tụm ba cũng giải tán. Cũng may là mở cửa 24 giờ giống như MacDonald KFC. Doãn Manh cũng để ý đến.

Cậu nên về nhà đi. Không cần chờ tôi.

Hậu Nghiêu Sở nhìn chung quanh, nhân viên phục vụ đều đang ngủ gật ở đằng kia: Tôi đi đây. Một mình cậu cẩn thận.

Doãn


/79

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status