Cơm chiều, như trước là Liễu Dật xuống bếp, hắn muốn Nguyệt Ly quen với việc ăn đồ ăn do hắn nấu, tiến tới thói quen ỷ lại hắn, tục ngữ nói, muốn bắt được tâm đàn ông, phải đi qua đường dạ dày, nhưng điều này cũng đúng với phụ nữ.
Thức ăn thơm ngào ngạt vừa ra lò, một nhà ba người ăn thật vui vẻ, mọi người đối với Liễu Dật càng xem càng vừa lòng, chỉ chờ hai đứa đến tuổi kết hôn. Dù sao người trong nhà, cái gì đều hiểu biết rõ ràng.
Sau khi ăn xong, bà Liễu cùng dì Trương đi tản bộ, Liễu Dật cùng Nguyệt Ly đi xem phim.
Đến rạp chiếu phim, hai người phân công, Liễu Dật mua vé, Nguyệt Ly đi mua đồ ăn vặt.
Phía trước xếp hàng mua vé còn khá nhiều người, Liễu Dật đợi rất lâu, rốt cục cũng đến lượt.
Mua vé xong, hắn đứng tại cửa phòng chiếu chờ Nguyệt Ly.
Thời gian một phần một giây trôi qua, vẫn không thấy Nguyệt Ly đâu, Liễu Dật không thể không lo lắng, lấy điện thoại ra định gọi cho Nguyệt Ly, lại thấy cô đang chạy về phía hắn.
"Sao chị đi lâu như vậy?" Liễu Dật hỏi.
Nguyệt Ly xấu hổ cười: "Chị đi dạo qua mấy cửa hàng, cho nên hơi mất thời gian." Thật ra là cô cũng không biết Liễu Dật thích gì, vì thế mỗi thứ cô đều mua một ít, chắc hắn ít ra cũng thích một thứ trong số này đi.
Hai người đi vào rạp chiếu phim, tìm kiếm vị trí rồi ổn định ngồi xuống.
Ngồi xuống không bao lâu, phim nhựa bắt đầu trình chiếu.
Xem được nửa giờ, Nguyệt Ly mang đồ ăn vặt ra, nhẹ giọng nói: "Mấy thứ này chị mua, muốn ăn cái gì, cứ việc lấy."
Liễu Dật không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng không muốn phụ ý tốt của cô, tùy tay cầm một bao hạt dưa.
Nguyệt Ly đối với phim hành động, không hề hứng thú, nhưng những hình ảnh trong phim cũng đẹp mắt, mang lại hiệu quả thị giác rất tốt. Trái lại Liễu Dật xem chăm chú, cô thường thường nhìn về phía hắn, hắn cũng không chú ý.
Phim kéo dài hơn 2 tiếng, xem xong phim đã hơn chín giờ, hai người đang đứng ở cửa rạp chiếu phim chờ xe, một đạo nam âm truyền đến: "Nguyệt Ly —— "
Tiếng nói quen thuộc cỡ nào, Nguyệt Ly cũng vô cùng oán hận, không đáp lại, lẳng lặng đứng.
Lúc Hạ Thần đến gần, thấy rõ người trước mắt, ngoài Nguyệt Ly, còn có một thằng nhóc, tâm tình hắn đang nhảy nhót vui sướng nhất thời lạnh lẽo. "Hắn là ai vậy?"
Vì thoát khỏi dây dưa, Nguyệt Ly cũng không sợ, trực tiếp mở miệng nói: "Đây là bạn trai mới của tôi."
Nghe Nguyệt Ly thừa nhận hắn, Liễu Dật trong tâm vô cùng vui sướng, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như trước, nhìn không ra cảm xúc.
Hạ Thần trong lòng không thoải mái, rõ rang hắn vất vả theo đuổi Nguyệt Ly, sao bây giờ lại tiện nghi tiểu tử này? Huống chi, hắn vì duy trì hình tượng tốt, kết giao một tháng trừ bỏ nắm tay với hôn, những cái khác hắn còn chưa kịp làm, làm gì có chuyện để cô bỏ hắn? Ít nhất cũng phải để hắn ngủ cùng cô, lúc đấy hắn sẽ quăng cô không đáng cái giẻ rách, trừ bỏ nỗi hận của hắn.
Khẩu khí này, hắn nuốt không trôi. Thằng nhóc bên cạnh Nguyệt Ly có cái vẹo gì, bộ dáng kém xa hắn, nhìn vẻ ngoài tiểu tử này cũng không có khả năng nhiều tiền hơn hắn, Nguyệt Ly coi trọng hắn ở điểm gì?
Nguyệt Ly có phải tức giận hắn quan hệ cùng người khác hay không? Khẳng định là vậy rồi, nếu không cô cũng sẽ không vội vàng tìm một người kém hơn hắn nhiều đến để chọc giận hắn.
"Nguyệt Ly, là anh không tốt, không cần phải mang hắn ra để chọc giận anh." Hạ Thần vẻ mặt ôn nhu nói.
"Tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, anh đừng làm trò phiền tôi." Nguyệt Ly lạnh lùng nói, nhìn hắn là cô thấy phiền.
"Anh thật lòng với em." Hắn từng bước đến gần Nguyệt Ly, lại bị Liễu Dật cản lại.
Hạ Thần ở trước mặt phụ nữ luôn luôn ôn nhu, phóng đãng không kềm chế được, giờ phút này chống lại tình địch, ngạo khí từ trong xương bộc phát ra, khí thế cường đại, khuôn mặt vốn yêu nghiệt giờ đây âm trầm làm người ta sợ hãi.
Chống lại con ngươi lạnh như băng của Hạ Thần, Liễu Dật không hề sợ hãi, thần sắc hắn vốn dĩ ôn hòa, giờ đây tuấn nhan phiếm lãnh ý, con ngươi đen như mặc ngọc ánh lên hàn quang nghiêm nghị, lạnh như lưỡi dao, cảnh cáo nói: "Nguyệt Ly hiện tại là bạn gái tôi, cách xa cô ấy một chút."
Con ngươi chứa đầy lửa giận, ngại Nguyệt Ly còn ở đây, hắn quyết định nhẫn nhịn, không nhìn Liễu Dật, Hạ Thần ánh mắt chờ mong nhìn về phía Liễu Nguyệt Ly.
"Mày tránh ra, để Nguyệt Ly nói chuyện."
Bị hắn quấn quít lấy, làm cô càng ngày càng chán ghét hắn, càng ngày càng hận hắn, nghĩ đến những đau xót của kiếp trước, càng tức giận, Liễu Nguyệt Ly cả giận nói: "Anh cút ngay cho tôi, đừng tự mình đa tình, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa."
Nói xong, cô kéo tay Liễu Dật rời đi.
Hạ Thần nhìn hai bóng dáng đi xa, lửa giận trong mắt càng đốt càng cháy lan rộng, tưởng rằng Hạ Thần hắn, vừa ra sinh ra đã bọc trong nhung lụa, cho tới bây giờ chỉ có hắn bắt nạt người khác, nào có ai dám bắt nạt hắn, hiện tại, Liễu Nguyệt Ly này mấy ngày hôm trước còn lòng tràn đầy vui mừng đáp ứng trở thành bạn gái hắn, bị một trận ốm, vội vàng trở mặt, khi nào thì hắn bị một đứa con gái nhục nhã đùa bỡn như vậy, Liễu Nguyệt Ly, cô chờ đấy, sớm hay muộn cô cũng sẽ hối hận, cầu tôi yêu cô.
Vứt được cái tên khắc tinh đáng ghét kia rồi, Nguyệt Ly trong lòng thư thái, vui sướng.
"Bây giờ em muốn đi đâu?" Nguyệt Ly cười nhìn Liễu Dật nói.
"Thời gian không còn sớm, trở về đi."
"Ừm."
"Chị, những gì chị vừa nói là thật à?"
Nguyệt Ly mới đi được vài bước, tiếng nói ngập ngừng, không xác định của Liễu Dật vang lên từ phía sau cô.
Cô giật mình, suy tư một lát, quay đầu nói: "Là thật, hiện tại em là bạn trai, tương lai là chồng chị."
Nghe cô nói như vậy, Liễu Dật mừng như điên, bất chấp hai người đang ở trên đường cái, sự vui sướng lớn lao kia khiến hắn quên mất sợ hãi, chạy tới, trực tiếp đem Nguyệt Ly ôm vào trong ngực, lực đạo của hắn rất lớn, dường như muốn đem cô khảm nhập vào cơ thể hắn.
"Nguyệt Ly, em không phải đang nằm mơ, đúng không?" Thật lâu sau, hắn ngây ngốc hỏi một câu.
Nhéo nhéo thắt lưng của hắn, Nguyệt Ly cười nói: "Là thật."
"Em thực sợ đây là một giấc mộng, tỉnh mộng, tất cả đều là do em tự mình đa tình." Tiếng nói ấm áp trầm thấp, bao hàm vô hạn sợ hãi.
Nguyệt Ly dùng thực tế chứng minh, trực tiếp hôn lên bạc môi lành lạnh của hắn, làm cho hắn an tâm. Bỗng nhiên bị hành động lớn mật như vậy của Nguyệt Ly dọa, đầu óc trống rỗng, một lát sau, hắn mới lấy lại phản ứng, đáp lại nụ hôn của cô, hắn hôn trúc trắc, ngây ngô, y theo bản năng của mình, hung hăng mút vào.
Nụ hôn triền miên chấm dứt, hai người hai má đều là lửa nóng, tim cũng bất quy tắc nhảy lên, bốn mắt nhìn nhau, đều bật cười.
Liễu Dật thế này đã hoàn toàn yên tâm, không cần băn khoăn điều gì nữa, quang minh chính đại nắm tay Liễu Nguyệt Ly trở về nhà.
Dọc theo đường đi, Liễu Dật khóe miệng vẫn cong lên.
Về nhà, bà Liễu gần đây công việc bận rộn, sớm đã đi nghỉ ngơi, dì Trương đang ngồi xem tivi trông nhà.
Nhìn thấy hai người tay nắm tay trở về, trong lòng bà hiểu rằng hai người nhất định lại tiến thêm một bước .
Mới vào cửa, Nguyệt Ly định thu hồi tay, Liễu Dật bất mãn trừng mắt nhìn Nguyệt Ly.
Nhưng lọt vào trong mắt dì Trương, cái trừng mắt này lại trở thành liếc mắt đưa tình của cặp tình nhân trẻ.
Dì Trương cười hỏi: "Xem phim trở về, có đói bụng không, nếu đói để dì đi chuẩn bị đồ ăn khuya.”
Nguyệt Ly vội đáp lại: "Không cần đâu dì, con tắm rửa xong rồi đi ngủ luôn."
Liễu Dật cũng nói với theo: "Đúng vậy, dì Trường, bây giờ đã không còn sớm, dì tuổi tác đã lớn, không nên thức đêm, dì nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừ." Dì Trương mặt mày hớn hở trở về phòng.
Thức ăn thơm ngào ngạt vừa ra lò, một nhà ba người ăn thật vui vẻ, mọi người đối với Liễu Dật càng xem càng vừa lòng, chỉ chờ hai đứa đến tuổi kết hôn. Dù sao người trong nhà, cái gì đều hiểu biết rõ ràng.
Sau khi ăn xong, bà Liễu cùng dì Trương đi tản bộ, Liễu Dật cùng Nguyệt Ly đi xem phim.
Đến rạp chiếu phim, hai người phân công, Liễu Dật mua vé, Nguyệt Ly đi mua đồ ăn vặt.
Phía trước xếp hàng mua vé còn khá nhiều người, Liễu Dật đợi rất lâu, rốt cục cũng đến lượt.
Mua vé xong, hắn đứng tại cửa phòng chiếu chờ Nguyệt Ly.
Thời gian một phần một giây trôi qua, vẫn không thấy Nguyệt Ly đâu, Liễu Dật không thể không lo lắng, lấy điện thoại ra định gọi cho Nguyệt Ly, lại thấy cô đang chạy về phía hắn.
"Sao chị đi lâu như vậy?" Liễu Dật hỏi.
Nguyệt Ly xấu hổ cười: "Chị đi dạo qua mấy cửa hàng, cho nên hơi mất thời gian." Thật ra là cô cũng không biết Liễu Dật thích gì, vì thế mỗi thứ cô đều mua một ít, chắc hắn ít ra cũng thích một thứ trong số này đi.
Hai người đi vào rạp chiếu phim, tìm kiếm vị trí rồi ổn định ngồi xuống.
Ngồi xuống không bao lâu, phim nhựa bắt đầu trình chiếu.
Xem được nửa giờ, Nguyệt Ly mang đồ ăn vặt ra, nhẹ giọng nói: "Mấy thứ này chị mua, muốn ăn cái gì, cứ việc lấy."
Liễu Dật không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng không muốn phụ ý tốt của cô, tùy tay cầm một bao hạt dưa.
Nguyệt Ly đối với phim hành động, không hề hứng thú, nhưng những hình ảnh trong phim cũng đẹp mắt, mang lại hiệu quả thị giác rất tốt. Trái lại Liễu Dật xem chăm chú, cô thường thường nhìn về phía hắn, hắn cũng không chú ý.
Phim kéo dài hơn 2 tiếng, xem xong phim đã hơn chín giờ, hai người đang đứng ở cửa rạp chiếu phim chờ xe, một đạo nam âm truyền đến: "Nguyệt Ly —— "
Tiếng nói quen thuộc cỡ nào, Nguyệt Ly cũng vô cùng oán hận, không đáp lại, lẳng lặng đứng.
Lúc Hạ Thần đến gần, thấy rõ người trước mắt, ngoài Nguyệt Ly, còn có một thằng nhóc, tâm tình hắn đang nhảy nhót vui sướng nhất thời lạnh lẽo. "Hắn là ai vậy?"
Vì thoát khỏi dây dưa, Nguyệt Ly cũng không sợ, trực tiếp mở miệng nói: "Đây là bạn trai mới của tôi."
Nghe Nguyệt Ly thừa nhận hắn, Liễu Dật trong tâm vô cùng vui sướng, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như trước, nhìn không ra cảm xúc.
Hạ Thần trong lòng không thoải mái, rõ rang hắn vất vả theo đuổi Nguyệt Ly, sao bây giờ lại tiện nghi tiểu tử này? Huống chi, hắn vì duy trì hình tượng tốt, kết giao một tháng trừ bỏ nắm tay với hôn, những cái khác hắn còn chưa kịp làm, làm gì có chuyện để cô bỏ hắn? Ít nhất cũng phải để hắn ngủ cùng cô, lúc đấy hắn sẽ quăng cô không đáng cái giẻ rách, trừ bỏ nỗi hận của hắn.
Khẩu khí này, hắn nuốt không trôi. Thằng nhóc bên cạnh Nguyệt Ly có cái vẹo gì, bộ dáng kém xa hắn, nhìn vẻ ngoài tiểu tử này cũng không có khả năng nhiều tiền hơn hắn, Nguyệt Ly coi trọng hắn ở điểm gì?
Nguyệt Ly có phải tức giận hắn quan hệ cùng người khác hay không? Khẳng định là vậy rồi, nếu không cô cũng sẽ không vội vàng tìm một người kém hơn hắn nhiều đến để chọc giận hắn.
"Nguyệt Ly, là anh không tốt, không cần phải mang hắn ra để chọc giận anh." Hạ Thần vẻ mặt ôn nhu nói.
"Tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, anh đừng làm trò phiền tôi." Nguyệt Ly lạnh lùng nói, nhìn hắn là cô thấy phiền.
"Anh thật lòng với em." Hắn từng bước đến gần Nguyệt Ly, lại bị Liễu Dật cản lại.
Hạ Thần ở trước mặt phụ nữ luôn luôn ôn nhu, phóng đãng không kềm chế được, giờ phút này chống lại tình địch, ngạo khí từ trong xương bộc phát ra, khí thế cường đại, khuôn mặt vốn yêu nghiệt giờ đây âm trầm làm người ta sợ hãi.
Chống lại con ngươi lạnh như băng của Hạ Thần, Liễu Dật không hề sợ hãi, thần sắc hắn vốn dĩ ôn hòa, giờ đây tuấn nhan phiếm lãnh ý, con ngươi đen như mặc ngọc ánh lên hàn quang nghiêm nghị, lạnh như lưỡi dao, cảnh cáo nói: "Nguyệt Ly hiện tại là bạn gái tôi, cách xa cô ấy một chút."
Con ngươi chứa đầy lửa giận, ngại Nguyệt Ly còn ở đây, hắn quyết định nhẫn nhịn, không nhìn Liễu Dật, Hạ Thần ánh mắt chờ mong nhìn về phía Liễu Nguyệt Ly.
"Mày tránh ra, để Nguyệt Ly nói chuyện."
Bị hắn quấn quít lấy, làm cô càng ngày càng chán ghét hắn, càng ngày càng hận hắn, nghĩ đến những đau xót của kiếp trước, càng tức giận, Liễu Nguyệt Ly cả giận nói: "Anh cút ngay cho tôi, đừng tự mình đa tình, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa."
Nói xong, cô kéo tay Liễu Dật rời đi.
Hạ Thần nhìn hai bóng dáng đi xa, lửa giận trong mắt càng đốt càng cháy lan rộng, tưởng rằng Hạ Thần hắn, vừa ra sinh ra đã bọc trong nhung lụa, cho tới bây giờ chỉ có hắn bắt nạt người khác, nào có ai dám bắt nạt hắn, hiện tại, Liễu Nguyệt Ly này mấy ngày hôm trước còn lòng tràn đầy vui mừng đáp ứng trở thành bạn gái hắn, bị một trận ốm, vội vàng trở mặt, khi nào thì hắn bị một đứa con gái nhục nhã đùa bỡn như vậy, Liễu Nguyệt Ly, cô chờ đấy, sớm hay muộn cô cũng sẽ hối hận, cầu tôi yêu cô.
Vứt được cái tên khắc tinh đáng ghét kia rồi, Nguyệt Ly trong lòng thư thái, vui sướng.
"Bây giờ em muốn đi đâu?" Nguyệt Ly cười nhìn Liễu Dật nói.
"Thời gian không còn sớm, trở về đi."
"Ừm."
"Chị, những gì chị vừa nói là thật à?"
Nguyệt Ly mới đi được vài bước, tiếng nói ngập ngừng, không xác định của Liễu Dật vang lên từ phía sau cô.
Cô giật mình, suy tư một lát, quay đầu nói: "Là thật, hiện tại em là bạn trai, tương lai là chồng chị."
Nghe cô nói như vậy, Liễu Dật mừng như điên, bất chấp hai người đang ở trên đường cái, sự vui sướng lớn lao kia khiến hắn quên mất sợ hãi, chạy tới, trực tiếp đem Nguyệt Ly ôm vào trong ngực, lực đạo của hắn rất lớn, dường như muốn đem cô khảm nhập vào cơ thể hắn.
"Nguyệt Ly, em không phải đang nằm mơ, đúng không?" Thật lâu sau, hắn ngây ngốc hỏi một câu.
Nhéo nhéo thắt lưng của hắn, Nguyệt Ly cười nói: "Là thật."
"Em thực sợ đây là một giấc mộng, tỉnh mộng, tất cả đều là do em tự mình đa tình." Tiếng nói ấm áp trầm thấp, bao hàm vô hạn sợ hãi.
Nguyệt Ly dùng thực tế chứng minh, trực tiếp hôn lên bạc môi lành lạnh của hắn, làm cho hắn an tâm. Bỗng nhiên bị hành động lớn mật như vậy của Nguyệt Ly dọa, đầu óc trống rỗng, một lát sau, hắn mới lấy lại phản ứng, đáp lại nụ hôn của cô, hắn hôn trúc trắc, ngây ngô, y theo bản năng của mình, hung hăng mút vào.
Nụ hôn triền miên chấm dứt, hai người hai má đều là lửa nóng, tim cũng bất quy tắc nhảy lên, bốn mắt nhìn nhau, đều bật cười.
Liễu Dật thế này đã hoàn toàn yên tâm, không cần băn khoăn điều gì nữa, quang minh chính đại nắm tay Liễu Nguyệt Ly trở về nhà.
Dọc theo đường đi, Liễu Dật khóe miệng vẫn cong lên.
Về nhà, bà Liễu gần đây công việc bận rộn, sớm đã đi nghỉ ngơi, dì Trương đang ngồi xem tivi trông nhà.
Nhìn thấy hai người tay nắm tay trở về, trong lòng bà hiểu rằng hai người nhất định lại tiến thêm một bước .
Mới vào cửa, Nguyệt Ly định thu hồi tay, Liễu Dật bất mãn trừng mắt nhìn Nguyệt Ly.
Nhưng lọt vào trong mắt dì Trương, cái trừng mắt này lại trở thành liếc mắt đưa tình của cặp tình nhân trẻ.
Dì Trương cười hỏi: "Xem phim trở về, có đói bụng không, nếu đói để dì đi chuẩn bị đồ ăn khuya.”
Nguyệt Ly vội đáp lại: "Không cần đâu dì, con tắm rửa xong rồi đi ngủ luôn."
Liễu Dật cũng nói với theo: "Đúng vậy, dì Trường, bây giờ đã không còn sớm, dì tuổi tác đã lớn, không nên thức đêm, dì nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừ." Dì Trương mặt mày hớn hở trở về phòng.
/63
|