Giờ thì mình đã biết trong suốt thời gian vừa qua - có lẽ trước cả khi mình phát hiện ra mình là một công chúa - Michael đã lăng nhăng với Judith Gershner.
Và mình không hề biết điều đó.
Bởi vì anh ấy không bao giờ kể cho mình nghe.
Thứ sáu, ngày 10 tháng 9, 2 giờ 15 phút sáng, tại nhà
Mình phải can đảm lên. Mình PHẲI đối mặt với sự thật. Anh ấy ĐÃ NÓI DỐI mình. Anh ấy nói có lẽ bọn mình nên TẠM XA NHAU.
Mình không thể bỏ qua cho anh ấy được.
Có lẽ phải làm một bài thơ thôi, không thì điên mất.
Anh có biết em đã phải hi sinh
Những nguyên tắc nghiêm khắc đến phát kinh
Vậy mà anh, sai trái đến rùng mình
Mọi lỗi lầm thử hỏi em có thể bỏ qua không?
Anh thật không phải đàn ông?
Khi không dám công khai mọi chuyện?
Sao nỡ dối gạt em suốt 2 năm biền biệt,
Chuyện với ả ruồi giấm chết tiệt?
Và giờ anh nói ra với cái giọng rất cao
Làm như không có chuyện gì lớn lao
Rồi mong em tha thứ sao
Ôi... mơ hão...
Em đã tìm lại tự do
Sẽ không tò tò chạy theo anh nữa.
Dù những người đến chỉ là vôi vữa
Nhưng vạn lần vẫn tốt hơn anh.
Ôi tình yêu mới thật là mong manh
Nước mắt vẫn nhỏ đều như vắt chanh
Lao nhanh ra khỏi anh, em mới chợt nhận thấy
Em yêu thích cuộc sống tự do biết mấy
Chúa ơi giá mà mình làm được những điều mình vừa viết!
Michael! Tình yêu của tôi!
Thứ sáu, ngày 10 tháng 9, 3 giờ sáng, tại nhà
Anh Michael,
Em chỉ muốn nói...
Anh Michael,
Tại sao anh phải...
Anh Michael,
TẠI SAO?????
Thứ sáu, ngày 10 tháng 9, 4 giờ sáng, tại nhà
Michael! Niềm hy vọng của tôi! Tình yêu của tôi! Cuộc sống của tôi!
Thứ sáu, ngày 10 tháng 9, trên xe limo tới trường
Không thể tin được là mẹ vẫn bắt mình đi học ngày hôm nay.
Mình đã nói là mình đang bị thất tình. Mình không CHỢP MẮT ĐƯỢC MỘT GIÂY NÀO CẲ ĐÊM HÔM QUA. Mình đã khóc suốt đêm, đến cạn cả nước mắt.
Nhưng mọi lý lẽ mình đưa ra chẳng khác nào như trứng chọi với đá. Mẹ vẫn kiên quyết: "Con chủ động chia tay với Michael, Mia, chứ không phải cậu ấy bỏ con. Không có lý do gì mà con phải vật vã khóc than trên giường cả ngày".
Mẹ đang BÊNH MICHAEL đấy hả???
Mẹ là mẹ CỦA MÌNH cơ mà, có phải mẹ CỦA ANH ẤY đâu.
Mẹ vẫn bắt MÌNH gọi cho Lilly và bảo cậu ấy tự đi học sáng nay. Mẹ nhất quyết không gọi hộ cho mình, dù cho mình có cầu xin thế nào đi chăng nữa. Mình chỉ lo Michael nhìn thấy tên mình trên điện thoại và nhấc máy.
Mình thấy tội lỗi khi bắt Lilly phải tự đi học sáng nay, nhưng mình KHÔNG THỂ đối mặt với anh Michael sáng nay được. Mình biết anh CHẮC CHẮN sẽ đợi mình trước cửa chung cư bởi vì sáng nay anh ấy vừa viết email cho mình nói rằng:
SKINNERBX: Anh vẫn không hiểu mình đã làm gì sai. Tại sao chuyện anh ngủ với một người khác trước khi biết em thích anh là có tội? Anh thực sự không hiểu.
Có lẽ anh hiểu tại sao em buồn về chuyện anh đi Nhật. Nhưng anh không biết phải giải thích với em bao nhiêu lần nữa thì em mới hiểu rằng một trong những lý do anh làm chuyện này là vì CHÚNG TA. Lilly kể Boris đã nói mấy câu gì đó về mấy co nghệ sỹ thổi clarinet tại bữa trưa hôm trước. Vì thế anh đã hiểu tại sao em đề cập đến chuyện mấy cô thổi clarinet trong buổi tối ngày hôm qua. Nhưng anh không hiểu chuyện đó thì liên quan gì đến chúng ta? Nếu em muốn hẹn hò với người khác trong thời gian anh đi xa thì có lẽ anh đành chịu thôi. Có khi đó lại là một chuyện tốt.
Chúng ta cần phải nói chuyện, được không em? Anh sẽ đợi em cùng với Lilly ở ngoài cửa nhà anh trước khi em tới trường. Chúng ta sẽ uống một cốc cà phê và nói chuyện được không em?
Mình PHẲI gọi cho Lilly (gọi di động, để không gặp phải Michael): "Lilly, mình không thể tới đón cậu hôm nay"
"C2G đấy hả?" - Lilly hỏi đầy nghi ngờ - "Là cậu phải không?"
"Ư-ừm" - mình nói
"Khoan - cậu đang KHÓC đấy à?"
"Ư-ừm" - mình thổn thức qua điện thoại.
"CHUYỆN GÌ đang xảy ra thế?" - Lilly vội hỏi - "Cậu đã làm gì với anh mình? Mình chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy. Cậu đá anh ấy thật đấy hả? Bởi vì anh ấy nói cậu bỏ anh ấy".
"Anh ấy... anh ấy..." - mình không nói nên lời, vì còn mải khóc.
"Chúa ơi, Mia" - Lilly sốt sắng nói. Lần đầu tiên trong đời thấy cô nàng cuống quít lo lắng cho mình đến như vậy - "Cậu nghe còn tệ hơn cả anh mình. CÓ CHUYỆN GÌ THẾ?"
"Mình k-không thể nói chuyện bây giờ" - mình sụt sịt nói. Bởi quả thực là mình không thể thốt ra được lời nào nữa, mình đang quá xúc động.
"OK" - Lilly nói - "Mia... Mình không biết có chuyện gì giữa hai người nhưng cậu đang làm tan vỡ trái tim anh ấy. Lý do duy nhất mình không chạy qua nhà cậu và nện cho cậu một trận là vì mình có thể thấy trái tim cậu bây giờ cũng không hề khá hơn anh ấy một tẹo nào. Cậu phải nói chuyện với anh ấy. Chỉ cần nói với anh ấy một lần thôi. Mình đảm bảo dù có chuyện gì thì hai người cũng dàn xếp được với nhau. Chỉ cần cậu chịu gặp anh ấy và NÓI CHUYỆN. OK?"
Mình chẳng nói lại được câu nào, bởi mình vẫn đang khóc tu tu.
Nếu mình có thể ngừng khóc một giây, có lẽ câu trả lời sẽ là: "Muộn quá rồi Lilly ạ. Không có gì để nói giữa bọn mình nữa".
Bởi vì đúng là giữa bọn mình không còn gì để nói.
Mình nhớ anh ấy quá mất thôi. Mặc dù anh ấy còn chưa hề đi.Thứ 6,ngày 10 tháng 9,giờ Kỹ năng viết nhập môn
TÔI,MỘT CÔNG CHÚA Ư???? ĐỪNG CÓ ĐÙA.
Kịch bản của Mia Themopolis
(bản thảo lần thứ nhất)
Cảnh 12
Tại chiếc bàn nhỏ trong sảnh Cây Cọ,khách sạn plaza ở thành phố New York . Một cô gái gầy nhẳng trước-sau-như-một với mái tóc bù xù chẳng- giống-ai (MIA THERMOPOLIS 14 tuổi) đang ngồi đối diện với một người đàn ông hói gần hết đầu (bố của cô ta, HOÀNG TỬ PHILLIPE).Qua nét mặt của MIA.chúng ta có thể đoán được rằng ông bố vừa cho cô con gái của mình biết một tin không-lấy-làm-vui-vẻ-gì.
HOÀNG TỬ PHILLIPE
Con yêu,giờ đây con không còn là Mia Themopolis nữa.
MIA
(sửng sốt,hai mắt chớp lia lịa)
Không phải Mia ý ạ? Thế con là ai?
HOÀNG TỬ PHILLIPE
Con là Amelia Mignonette Grimaldi Thermopolis Renaldo,Công chúa xứ Genovia.
MIA
(bật dậy khỏi bàn,rút ra từ trong cặp sách một chiếc phi tiêu)
Bố! Cẩn thận!
Một đoàn NINJA từ trên sàn nhà tuột dây xuống. MIA đá bay chiếc bàn trước mặt,khiến cho cốc chén trên bàn bay tứ phía.Cô dùng chiếc phi tiêu trên tay gạt phăng những viên đạn đang bay tới tấp từ phía cuối phòng. KHÁCH DU LỊCH và NHÂN VIÊN PHỤC VỤ chạy toán loạn tìm chỗ nấp . Bố của cô mặt cắt không còn giọt máu đang trốn đằng sau chậu hoa. MIA tay ném phi tiêu,chân đá liên hoàn cước vào người mấy tên NINJA, hạ gục lần lượt từng tên một.
HOÀNG TỬ PHILLIPE
(khuôn mặt đầy cảm kích)
Mia - con đã học ném phi tiêu từ bao giờ vậy?
MIA
(mặt tỉnh bơ)
Nhiều năm nay con đã là thành viên Hiệp hội diệt trừ ác quỷ của Vatican. Bố không biết sao?
HOÀNG TỬ PHILLIPE
Bố không biết. Bố đã đáng giá sai về con,Mia ạ. Con không phải là một công chúa bình thường.
MIA
Đúng vậy bố ạ. Con không phải là một công chúa bình thường.
Điểm F
Mia, đây là một câu chuyện hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng của em. Trong khi đề bài là miêu tả con vật nuôi yêu quí của em. Lạc đề hoàn toàn.
-Cô C.Martinez
Thứ 6,ngày 10 tháng 9, giờ Tiếng Anh
Cậu không sao chứ?
Mình không sao, Tina. Cám ơn cậu.
Trông cậu hơi ...xanh.Mắt cậu đỏ hoe.
À,ừ. Đêm qua mình không ngủ được tẹo nào.
Cậu đã nói chuyện với anh Michael chưa?
Chưa,chưa gặp.
Anh ấy không gọi sao? Nhắn tin cũng không?
À, có. Nhưng mình không nhắn lại. Tina,mình chẳng biết NÓI GÌ cả.
Cũng phải. Nhưng nếu anh ấy đã xin lỗi, chẳng phải cậu nên tha thứ cho anh ấy sao?
Anh ấy không hề xin lỗi gì cả Tina ạ. Anh ấy không nghĩ là đã làm gì sai!!!
Không thể kết thúc thế này được. Hai người không thể chia tay nhau. Cậu và Michael yêu nhau thế cơ mà!!!!!
Chính Michael nói,trong một email anh ấy mới viết- rằng có lẽ chư thế này lại tốt hơn cho cả hai. Rằng bọn mình nên hẹn hòvới người khác trong khi anh ấy đi xa.
ANH ẤY NÓI VẬY SAO????
Anh ấy không nói là ANH ẤY sẽ hẹn hò với người khác nhưng anh ấy thấy hoàn toàn thấy ok nếu mình muốn hẹn hò với người khác
Đợi chút,anh ấy thực sự CÓ NÓI VẬY sao?
Ừ, đúng vậy
Ôi,Mia! Mình không biết phải nói thế nào nhưng- cậu có nghĩ có thể cuốn Món quà quí giá đã nói sai không? Vì trong các cuồn thiểu thuyết lãng mạn mình hay đọc- Viên tộc trưởng và Cô dâu Công chúa và Viên tộc trưởng và cô thư kí xinh đẹp- không có ông tộc trưởng nào mà còn nguyên vẹn cả. Nhưng mối quan hệ của họ với người bạn gái của mình đều vẫn rất ổn.
Mình thật không muốn viết toẹt ra ý mình muốn nói. Nhưng ai đó CẦN PHẲI làm điều đó. Bởi vì Tina không thể sống trong thế giới Tinaland mãi được.
Tina, đó chỉ là trong tiểu thuyết mà thôi,sách vở hết.
Nhưng Tina không hề lùi bước.
Cuốn Món quà quí giá cũng là tiểu thuyết mà.Làm sao chỉ có nó đúng còn mấy cuốn tiểu thuyết về tộc trưởng của mình thì không?
Tina,không có ông tộc trưởng nào trong mấy cuốn tiểu thuyết đõ ngủ với Judith Gershner rồi NÓI DỐI về chuyện đó, được chưa? Không có ông tộc trưởng nào trong mấy cuốn sách đó chế tạo ra được một cánh tay rô-bôt phẫu thuật và sắp sửa đi Nhật trong vòng một năm. Hoặc hơn. Và nếu có thì họ cũng sẽ đem cô dâu Công chúa hay cô Thư kí xinh đẹp của mình THEO CÙNG.
Mình biết. chỉ là...theo mình cậu nên cho anh Michael thêm một cơ hội.
Làm sao mình làm thế được? Giờ cứ nghĩ tới anh ấy là mình tưởng tượng ra cảnh hai người họ ôm hôn nhau. Đó là còn NHẸ đấy.
Ừ,mình cũng trải qua tình trạng tương tự khi biết chuyện của Lilly và Boris mà. Nhưng sau một thời gian nó sẽ qua ý mà, Mia. Thật đấy.Vài ngày nữa là cậu không còn nghĩ tới Judith Gershner nữa đâu. Cậu sẽ chỉ nhớ tói anh Michael mà thôi.
Cám ơn cậu,Tina. Mình hiểu cậu muốn nói gì. Thật đấy. Nhưng vấn đề là, chỉ vài ngày nữa- à không,vài GIỜ nữa- là Michael bay rồi. Có khi mãi mãi không quay lại!
Mia! Ôi,mình xin lỗi! Mình không có ý muốn làm cậu hlóc đâu!
Không phải tịa cậu ,Tina. Tại mình. Mình chỉ....Mình chỉ.....
Mia! được rồi. Cậu không phải viết một chữ nào nữa, Mình sẽ im ngay bây giờ.
Không thể tin được mình đang ngồi khóc giữa lớp tiêng Anh!!!!
Một đằng mình ước gì Michael là một tộc trưởng, còn mình là cô dâu Công chúa hay cô thư kí xinh đẹp của anh. Mình biết như thế là đi ngược lại tôn chỉ nam nữ bình quyền của mình.
Nhưng thà anh ấy đưa mình cùng đi phiêu bạt trên sa mạc (bởi điều đó chứng tỏ anh ấy có quan tâm tới mình) còn hơn là bỏ mình bơ vơ,rồi một mình bay sang Nhật như thế.
Và mình không hề biết điều đó.
Bởi vì anh ấy không bao giờ kể cho mình nghe.
Thứ sáu, ngày 10 tháng 9, 2 giờ 15 phút sáng, tại nhà
Mình phải can đảm lên. Mình PHẲI đối mặt với sự thật. Anh ấy ĐÃ NÓI DỐI mình. Anh ấy nói có lẽ bọn mình nên TẠM XA NHAU.
Mình không thể bỏ qua cho anh ấy được.
Có lẽ phải làm một bài thơ thôi, không thì điên mất.
Anh có biết em đã phải hi sinh
Những nguyên tắc nghiêm khắc đến phát kinh
Vậy mà anh, sai trái đến rùng mình
Mọi lỗi lầm thử hỏi em có thể bỏ qua không?
Anh thật không phải đàn ông?
Khi không dám công khai mọi chuyện?
Sao nỡ dối gạt em suốt 2 năm biền biệt,
Chuyện với ả ruồi giấm chết tiệt?
Và giờ anh nói ra với cái giọng rất cao
Làm như không có chuyện gì lớn lao
Rồi mong em tha thứ sao
Ôi... mơ hão...
Em đã tìm lại tự do
Sẽ không tò tò chạy theo anh nữa.
Dù những người đến chỉ là vôi vữa
Nhưng vạn lần vẫn tốt hơn anh.
Ôi tình yêu mới thật là mong manh
Nước mắt vẫn nhỏ đều như vắt chanh
Lao nhanh ra khỏi anh, em mới chợt nhận thấy
Em yêu thích cuộc sống tự do biết mấy
Chúa ơi giá mà mình làm được những điều mình vừa viết!
Michael! Tình yêu của tôi!
Thứ sáu, ngày 10 tháng 9, 3 giờ sáng, tại nhà
Anh Michael,
Em chỉ muốn nói...
Anh Michael,
Tại sao anh phải...
Anh Michael,
TẠI SAO?????
Thứ sáu, ngày 10 tháng 9, 4 giờ sáng, tại nhà
Michael! Niềm hy vọng của tôi! Tình yêu của tôi! Cuộc sống của tôi!
Thứ sáu, ngày 10 tháng 9, trên xe limo tới trường
Không thể tin được là mẹ vẫn bắt mình đi học ngày hôm nay.
Mình đã nói là mình đang bị thất tình. Mình không CHỢP MẮT ĐƯỢC MỘT GIÂY NÀO CẲ ĐÊM HÔM QUA. Mình đã khóc suốt đêm, đến cạn cả nước mắt.
Nhưng mọi lý lẽ mình đưa ra chẳng khác nào như trứng chọi với đá. Mẹ vẫn kiên quyết: "Con chủ động chia tay với Michael, Mia, chứ không phải cậu ấy bỏ con. Không có lý do gì mà con phải vật vã khóc than trên giường cả ngày".
Mẹ đang BÊNH MICHAEL đấy hả???
Mẹ là mẹ CỦA MÌNH cơ mà, có phải mẹ CỦA ANH ẤY đâu.
Mẹ vẫn bắt MÌNH gọi cho Lilly và bảo cậu ấy tự đi học sáng nay. Mẹ nhất quyết không gọi hộ cho mình, dù cho mình có cầu xin thế nào đi chăng nữa. Mình chỉ lo Michael nhìn thấy tên mình trên điện thoại và nhấc máy.
Mình thấy tội lỗi khi bắt Lilly phải tự đi học sáng nay, nhưng mình KHÔNG THỂ đối mặt với anh Michael sáng nay được. Mình biết anh CHẮC CHẮN sẽ đợi mình trước cửa chung cư bởi vì sáng nay anh ấy vừa viết email cho mình nói rằng:
SKINNERBX: Anh vẫn không hiểu mình đã làm gì sai. Tại sao chuyện anh ngủ với một người khác trước khi biết em thích anh là có tội? Anh thực sự không hiểu.
Có lẽ anh hiểu tại sao em buồn về chuyện anh đi Nhật. Nhưng anh không biết phải giải thích với em bao nhiêu lần nữa thì em mới hiểu rằng một trong những lý do anh làm chuyện này là vì CHÚNG TA. Lilly kể Boris đã nói mấy câu gì đó về mấy co nghệ sỹ thổi clarinet tại bữa trưa hôm trước. Vì thế anh đã hiểu tại sao em đề cập đến chuyện mấy cô thổi clarinet trong buổi tối ngày hôm qua. Nhưng anh không hiểu chuyện đó thì liên quan gì đến chúng ta? Nếu em muốn hẹn hò với người khác trong thời gian anh đi xa thì có lẽ anh đành chịu thôi. Có khi đó lại là một chuyện tốt.
Chúng ta cần phải nói chuyện, được không em? Anh sẽ đợi em cùng với Lilly ở ngoài cửa nhà anh trước khi em tới trường. Chúng ta sẽ uống một cốc cà phê và nói chuyện được không em?
Mình PHẲI gọi cho Lilly (gọi di động, để không gặp phải Michael): "Lilly, mình không thể tới đón cậu hôm nay"
"C2G đấy hả?" - Lilly hỏi đầy nghi ngờ - "Là cậu phải không?"
"Ư-ừm" - mình nói
"Khoan - cậu đang KHÓC đấy à?"
"Ư-ừm" - mình thổn thức qua điện thoại.
"CHUYỆN GÌ đang xảy ra thế?" - Lilly vội hỏi - "Cậu đã làm gì với anh mình? Mình chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy. Cậu đá anh ấy thật đấy hả? Bởi vì anh ấy nói cậu bỏ anh ấy".
"Anh ấy... anh ấy..." - mình không nói nên lời, vì còn mải khóc.
"Chúa ơi, Mia" - Lilly sốt sắng nói. Lần đầu tiên trong đời thấy cô nàng cuống quít lo lắng cho mình đến như vậy - "Cậu nghe còn tệ hơn cả anh mình. CÓ CHUYỆN GÌ THẾ?"
"Mình k-không thể nói chuyện bây giờ" - mình sụt sịt nói. Bởi quả thực là mình không thể thốt ra được lời nào nữa, mình đang quá xúc động.
"OK" - Lilly nói - "Mia... Mình không biết có chuyện gì giữa hai người nhưng cậu đang làm tan vỡ trái tim anh ấy. Lý do duy nhất mình không chạy qua nhà cậu và nện cho cậu một trận là vì mình có thể thấy trái tim cậu bây giờ cũng không hề khá hơn anh ấy một tẹo nào. Cậu phải nói chuyện với anh ấy. Chỉ cần nói với anh ấy một lần thôi. Mình đảm bảo dù có chuyện gì thì hai người cũng dàn xếp được với nhau. Chỉ cần cậu chịu gặp anh ấy và NÓI CHUYỆN. OK?"
Mình chẳng nói lại được câu nào, bởi mình vẫn đang khóc tu tu.
Nếu mình có thể ngừng khóc một giây, có lẽ câu trả lời sẽ là: "Muộn quá rồi Lilly ạ. Không có gì để nói giữa bọn mình nữa".
Bởi vì đúng là giữa bọn mình không còn gì để nói.
Mình nhớ anh ấy quá mất thôi. Mặc dù anh ấy còn chưa hề đi.Thứ 6,ngày 10 tháng 9,giờ Kỹ năng viết nhập môn
TÔI,MỘT CÔNG CHÚA Ư???? ĐỪNG CÓ ĐÙA.
Kịch bản của Mia Themopolis
(bản thảo lần thứ nhất)
Cảnh 12
Tại chiếc bàn nhỏ trong sảnh Cây Cọ,khách sạn plaza ở thành phố New York . Một cô gái gầy nhẳng trước-sau-như-một với mái tóc bù xù chẳng- giống-ai (MIA THERMOPOLIS 14 tuổi) đang ngồi đối diện với một người đàn ông hói gần hết đầu (bố của cô ta, HOÀNG TỬ PHILLIPE).Qua nét mặt của MIA.chúng ta có thể đoán được rằng ông bố vừa cho cô con gái của mình biết một tin không-lấy-làm-vui-vẻ-gì.
HOÀNG TỬ PHILLIPE
Con yêu,giờ đây con không còn là Mia Themopolis nữa.
MIA
(sửng sốt,hai mắt chớp lia lịa)
Không phải Mia ý ạ? Thế con là ai?
HOÀNG TỬ PHILLIPE
Con là Amelia Mignonette Grimaldi Thermopolis Renaldo,Công chúa xứ Genovia.
MIA
(bật dậy khỏi bàn,rút ra từ trong cặp sách một chiếc phi tiêu)
Bố! Cẩn thận!
Một đoàn NINJA từ trên sàn nhà tuột dây xuống. MIA đá bay chiếc bàn trước mặt,khiến cho cốc chén trên bàn bay tứ phía.Cô dùng chiếc phi tiêu trên tay gạt phăng những viên đạn đang bay tới tấp từ phía cuối phòng. KHÁCH DU LỊCH và NHÂN VIÊN PHỤC VỤ chạy toán loạn tìm chỗ nấp . Bố của cô mặt cắt không còn giọt máu đang trốn đằng sau chậu hoa. MIA tay ném phi tiêu,chân đá liên hoàn cước vào người mấy tên NINJA, hạ gục lần lượt từng tên một.
HOÀNG TỬ PHILLIPE
(khuôn mặt đầy cảm kích)
Mia - con đã học ném phi tiêu từ bao giờ vậy?
MIA
(mặt tỉnh bơ)
Nhiều năm nay con đã là thành viên Hiệp hội diệt trừ ác quỷ của Vatican. Bố không biết sao?
HOÀNG TỬ PHILLIPE
Bố không biết. Bố đã đáng giá sai về con,Mia ạ. Con không phải là một công chúa bình thường.
MIA
Đúng vậy bố ạ. Con không phải là một công chúa bình thường.
Điểm F
Mia, đây là một câu chuyện hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng của em. Trong khi đề bài là miêu tả con vật nuôi yêu quí của em. Lạc đề hoàn toàn.
-Cô C.Martinez
Thứ 6,ngày 10 tháng 9, giờ Tiếng Anh
Cậu không sao chứ?
Mình không sao, Tina. Cám ơn cậu.
Trông cậu hơi ...xanh.Mắt cậu đỏ hoe.
À,ừ. Đêm qua mình không ngủ được tẹo nào.
Cậu đã nói chuyện với anh Michael chưa?
Chưa,chưa gặp.
Anh ấy không gọi sao? Nhắn tin cũng không?
À, có. Nhưng mình không nhắn lại. Tina,mình chẳng biết NÓI GÌ cả.
Cũng phải. Nhưng nếu anh ấy đã xin lỗi, chẳng phải cậu nên tha thứ cho anh ấy sao?
Anh ấy không hề xin lỗi gì cả Tina ạ. Anh ấy không nghĩ là đã làm gì sai!!!
Không thể kết thúc thế này được. Hai người không thể chia tay nhau. Cậu và Michael yêu nhau thế cơ mà!!!!!
Chính Michael nói,trong một email anh ấy mới viết- rằng có lẽ chư thế này lại tốt hơn cho cả hai. Rằng bọn mình nên hẹn hòvới người khác trong khi anh ấy đi xa.
ANH ẤY NÓI VẬY SAO????
Anh ấy không nói là ANH ẤY sẽ hẹn hò với người khác nhưng anh ấy thấy hoàn toàn thấy ok nếu mình muốn hẹn hò với người khác
Đợi chút,anh ấy thực sự CÓ NÓI VẬY sao?
Ừ, đúng vậy
Ôi,Mia! Mình không biết phải nói thế nào nhưng- cậu có nghĩ có thể cuốn Món quà quí giá đã nói sai không? Vì trong các cuồn thiểu thuyết lãng mạn mình hay đọc- Viên tộc trưởng và Cô dâu Công chúa và Viên tộc trưởng và cô thư kí xinh đẹp- không có ông tộc trưởng nào mà còn nguyên vẹn cả. Nhưng mối quan hệ của họ với người bạn gái của mình đều vẫn rất ổn.
Mình thật không muốn viết toẹt ra ý mình muốn nói. Nhưng ai đó CẦN PHẲI làm điều đó. Bởi vì Tina không thể sống trong thế giới Tinaland mãi được.
Tina, đó chỉ là trong tiểu thuyết mà thôi,sách vở hết.
Nhưng Tina không hề lùi bước.
Cuốn Món quà quí giá cũng là tiểu thuyết mà.Làm sao chỉ có nó đúng còn mấy cuốn tiểu thuyết về tộc trưởng của mình thì không?
Tina,không có ông tộc trưởng nào trong mấy cuốn tiểu thuyết đõ ngủ với Judith Gershner rồi NÓI DỐI về chuyện đó, được chưa? Không có ông tộc trưởng nào trong mấy cuốn sách đó chế tạo ra được một cánh tay rô-bôt phẫu thuật và sắp sửa đi Nhật trong vòng một năm. Hoặc hơn. Và nếu có thì họ cũng sẽ đem cô dâu Công chúa hay cô Thư kí xinh đẹp của mình THEO CÙNG.
Mình biết. chỉ là...theo mình cậu nên cho anh Michael thêm một cơ hội.
Làm sao mình làm thế được? Giờ cứ nghĩ tới anh ấy là mình tưởng tượng ra cảnh hai người họ ôm hôn nhau. Đó là còn NHẸ đấy.
Ừ,mình cũng trải qua tình trạng tương tự khi biết chuyện của Lilly và Boris mà. Nhưng sau một thời gian nó sẽ qua ý mà, Mia. Thật đấy.Vài ngày nữa là cậu không còn nghĩ tới Judith Gershner nữa đâu. Cậu sẽ chỉ nhớ tói anh Michael mà thôi.
Cám ơn cậu,Tina. Mình hiểu cậu muốn nói gì. Thật đấy. Nhưng vấn đề là, chỉ vài ngày nữa- à không,vài GIỜ nữa- là Michael bay rồi. Có khi mãi mãi không quay lại!
Mia! Ôi,mình xin lỗi! Mình không có ý muốn làm cậu hlóc đâu!
Không phải tịa cậu ,Tina. Tại mình. Mình chỉ....Mình chỉ.....
Mia! được rồi. Cậu không phải viết một chữ nào nữa, Mình sẽ im ngay bây giờ.
Không thể tin được mình đang ngồi khóc giữa lớp tiêng Anh!!!!
Một đằng mình ước gì Michael là một tộc trưởng, còn mình là cô dâu Công chúa hay cô thư kí xinh đẹp của anh. Mình biết như thế là đi ngược lại tôn chỉ nam nữ bình quyền của mình.
Nhưng thà anh ấy đưa mình cùng đi phiêu bạt trên sa mạc (bởi điều đó chứng tỏ anh ấy có quan tâm tới mình) còn hơn là bỏ mình bơ vơ,rồi một mình bay sang Nhật như thế.
/118
|