Tên đàn ông áo đen vừa bước vào, áp khí cả căn phòng dường như trầm xuống trong chốc lát.
Người phụ nữ đeo mặt nạ hung hăng trừng mắt với Sở Khuynh Ca, ở trước mặt người đàn ông áo đen, một chữ cũng không dám nói.
Tên đàn ông áo đen vừa phất tay, hai tên canh cửa lập tức lui đi.
Hai tên đàn ông vạm vỡ bị thương mặt như đưa đám, cũng rời đi.
Người phụ nữ đeo mặt nạ không nỡ rời đi, nàng ta còn muốn nhìn thấy Sở Khuynh Ca sẽ bị tra tấn gì đó.
Nhưng tên đàn ông áo đen ngoái đầu nhìn lại, lạnh nhạt quét mắt một cái, lại khiến toàn thân nàng ta chấn động, lập tức lui ra ngoài cửa.
Sở Khuynh Ca híp mắt, nhìn cũng không nhìn rõ khuôn mặt của tên đàn ông áo đen.
Tên nam nhân được gọi là thiếu chủ này, không chỉ có quyền lớn nhất ở đây.
Ngoài ra, hình như cũng là người cực kỳ đáng sợ.
Nếu không, người phụ nữ đeo mặt nạ kiêu ngạo hung hăng vừa rồi sẽ không sợ hãi hắn ta như vậy.
Rốt cuộc là người thế nào?
“Vừa nãy Cửu Công chúa muốn bản tọa là khách vào màn của Công chúa sao?”
Người đàn ông áo đen chậm rãi đi về phía nàng: “Bây giờ bản tọa thay đổi chủ ý, bản tọa đồng ý ngươi thì sao?” Hơi thở mạnh mẽ, ép đến mức suy nghĩ trong lòng Sở Khuynh Ca cuồn cuộn huyết khí.
Nàng cố gắng để bản thân đứng vững, không bị hắn ép cho lùi ra sau.
“Nếu thiếu chủ hãnh diện như vậy, bản công chúa làm sao có thể không đồng ý?” Đột nhiên đôi môi mỏng của nàng khẽ nâng lên, nàng bước nhanh về phía hắn, chìa tay muốn ôm cổ hắn.
Người đàn ông áo đen lưỡng lự ngay lập tức.
Lẽ nào là hắn nhìn nhầm, mặc dù Cửu Công chúa quả quyết, nhưng từ đầu đến cuối là một nữ nhân không biết xấu hổ?
Trong lúc do dự, cánh tay mảnh khảnh của Sở Khuynh Ca đã ôm lấy cổ hắn.
Cơ thể nàng dựa về phía trước, hơi thở như hương hoa lan: “Thiếu chủ, cơ thể bản công chúa thế nào?”
“Ngươi…”
Con ngươi tên đàn ông áo đen tối sầm lại, hắn ta theo bản năng chống cự, đang muốn dùng lòng bàn tay đẩy nàng ra.
Không ngờ, một tiếng xoạt vang lên, cổ tay Sở Khuynh Ca di chuyển, cây trâm sắc nhọn xoẹt qua động mạch chủ ở cổ hắn.
Trên cổ tên đàn ông áo đen hiện lên một đường đỏ nhạt.
Cách hạ thủ này đủ nhanh đủ hung dữ! Nếu không phải tên đàn ông áo đen có cương khí bảo vệ cơ thể, cây trâm này có thể đâm xuyên qua huyết mạch của hắn! Màu đỏ nhạt ngưng tụ thành một giọt máu, chảy xuống cổ hắn, phút chốc biến mất dưới lớp áo đen.
Tên đàn ông áo đen không hề động đậy, ánh mắt rùng mình ớn lạnh cùng với vẻ phẫn nộ nhìn nàng.
Hắn lại bị Sở Khuynh Ca lừa bằng một chiêu không thể ngờ, nhưng cây trâm đã rơi vào tay hắn.
Nàng không ngờ được, chạy về phía cửa sổ duy nhất trong căn phòng gỗ.
Đằng sau vang lên một tiếng thở, một trận khí lạnh rùng mình kéo tới.
Sở Khuynh Ca chỉ cảm thấy trong ngực khó thở, trước mắt hoa lên, cả người bị một chưởng phong quét đến.
Một tiếng bùm vang lên, người bị ngã trên giường, suýt chút nữa đánh ngất nàng.
“Ngươi đúng là nữ nhân hồ ly!”
Người đàn ông áo đen đứng bên giường, từ trên cao nhìn chằm chằm nàng.
Trên cổ hắn vẫn còn vết máu do Sở Khuynh Ca đâm cây trâm vào.
Nhưng cây trâm đó đã nằm trong tay hắn, bị hắn bóp thành bột vụn.
Trong lòng Sở Khuynh Ca ngưng lại.
Đàn ông thời đại này công lực lại thâm hậu như vậy.
Đổi lại ở thế kỷ hai mươi mốt, cho dù gia chủ của thế gia cổ võ cũng không thể làm được!
Mặc dù tâm tư rối loạn, nhưng trên mặt Sở Khuynh Ca vẫn hiện ý cười quyến rũ đến lòe loẹt.
“Chẳng qua ta chỉ muốn thử xem võ công của thiếu chủ lợi hại ra sao, quả nhiên không khiến ta thất vọng.
”
Ngón tay thon dài mềm mịn, cởi tà áo của hắn, một đường đi xuống.
“Thiếu chủ không phải muốn làm khách vào màn của bản công chúa sao? Lẽ nào lại không giữ lời hứa nhanh như vậy?”
Đầu ngón tay trượt đến nơi lồng ngực của hắn, phút chốc đôi mắt nàng trầm xuống, dùng sức nhấn mạnh.
.
/490
|