Nam nhân một tay đỡ eo nàng, một tay khác nắm chặt dù che mưa đã tuột ra khỏi tay nàng, nháy mắt che lại trên đầu nàng.
Cũng chỉ có vài giọt nước mưa rải rác rơi vào trên mặt nàng, trong nháy mắt, mưa to bị ngăn lại.
Sở Khuynh Ca tưởng rằng là Lam Vũ, nhẹ nhàng đẩy hắn một chút: “Chẳng phải ta bảo ngươi…”
Nhưng, hắn lại không buông tay.
Nam nhân phía sau tuyệt đối không phải Lam Vũ, Lam Vũ cũng không dám vô lễ với nàng như thế.
Quay đầu lại, gương mặt bị nước mưa thấm ướt kia đập vào mắt nàng, khiến nàng có chút thất thần.
Một lát sau, lực đẩy ra lại càng lớn hơn.
Chỉ là hắn chẳng nhúc nhích gì.
Ngược lại còn kéo trường bào của mình quấn lên người nàng.
Rất ấm!
Không ngờ rằng, thân thể nam nhân này cũng có lúc ấm áp như thế.
Sở Khuynh Ca không tiếp tục giãy dụa nữa, tối nay rất mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, ngay cả sức để cãi nhau cũng mất.
Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn một chút, đầu tiên là có chút ngoài ý muốn, nhìn lần thứ hai thì đã tỉnh táo lại.
Cúi đầu tiếp tục làm việc.
Lò xo phải gắn trên bánh xe, từ đó quả thật có thể làm giảm bớt xóc nảy.
Không biết qua bao lâu, Mộ Bạch rốt cuộc làm xong.
Sau khi thu dọn công cụ, hắn ta đứng lên, nói với hai người đang đứng bên cạnh: “Tại hạ về nghỉ ngơi trước.
”
Sau đó quay người rời đi, không chút chần chừ.
Sở Khuynh Ca cũng muốn đi, nhưng khi bước ra bước đầu tiên, bên hông bị siết chặt, bị hắn bế lên.
Chân không còn ngâm trong nước mưa ướt sũng, cũng không còn khó chịu như thế.
Nhưng nàng nhìn không thấu người này, ban ngày còn mới hận không thể xé nàng, đêm hôm khuya khoắt lại đến tặng ấm áp một cách khó hiểu?
Uống lộn thuốc à?
Lúc hai người trở về, tiếng dù che mưa rơi xuống đất đã đánh thức Xảo Nhi.
Ngẩng đầu nhìn lại nam nhân phía sau Công chúa, Xảo Nhi bị dọa đến sắc mặt đại biến, lập tức đứng lên, dập đầu xuống đất.
“Thế tử gia, không liên quan đến Công chúa, là nô tỳ sai! Xin Thế tử gia thứ tội!”
Phong Ly Dạ không nói gì, sắc mặt có hơi u ám.
Sở Khuynh Ca nói: “Nơi này không có chuyện của em, lui xuống đi.
”
Xảo Nhi chần chừ, cuối cùng lại không nhịn được mà nhìn hai người một chút, lúc này mới nơm nớp lo sợ, lui ra ngoài.
“Bảo người của ngươi lui xuống, là sợ ta lại dùng bọn chúng để ép ngươi?” Nữ nhân này xác thực rất thông minh.
Lâm nguy không sợ.
Là người thông tuệ nhất trong số những nữ tử cùng tuổi mà hắn đã gặp qua.
Nếu như nàng không phải nữ nhi Hoàng gia, quan hệ của hai người có khi nào sẽ thay đổi không?
“Xin hỏi Thế tử gia, ta có tội gì?”
Hắn không nói lời này, Sở Khuynh Ca cũng không mong chờ hắn trả lời.
Vấn đề này có lẽ vào cái đêm mấy ngày trước nàng đã nên hỏi rồi.
Nhưng trong lòng mình rõ ràng, hỏi với không hỏi thì kết quả cũng như nhau.
Nàng đi đến bên giường thấp, cởϊ áσ ngoài ra.
Xiêm y của nàng cũng không bị ướt bao nhiêu, ngược lại là trường bào của Phong Ly Dạ, khi nãy bởi vì che mưa cho nàng nên đã bị ướt một mảng lớn.
Thế nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Nhìn thấy trên bàn thấp có một bát thuốc, hắn đi tới, bưng lên ước lượng một chút.
Đã lạnh ngắt.
Phong Ly Dạ đi đến người xuống bên giường, lòng bàn tay dùng sức một chút, bát thuốc đã lạnh kia nhanh chống bốc lên khói nóng.
Hắn cầm bát thước đưa qua: “Uống thuốc.
”
Thấy nàng vẫn không để ý như trước, giọng của hắn lạnh xuống: “Đây là có ý muốn ta bón cho ngươi?”.
/490
|