Phong Li Dạ thật sự đã đến rồi.
Hắn giẫm lên ánh trăng, một mình tìm đến.
Ánh trăng sáng rọi vào hắn, kéo thành một bóng người mảnh khảnh và lạnh lùng trên mặt đất.
Con ngươi đen như mực, đón lấy ánh trăng, trong phút chốc phản chiếu vào trong mắt Sở Khuynh Ca, lại có cảm giác đội trời đạp đất như thần.
Chẳng trách hắn có thể trở thành thần trong lòng bách tính.
Hắn thật sự có đủ phong thái làm chiến thần!
“Bản công chúa không cần ngươi cứu.
”
Vừa nói xong, cổ họng bị bóp chặt.
Sở Khuynh Ca lại một lần nữa nhíu mày, đau!
Đau đến mức suýt chút nữa thét lên!
Tên khốn bóp cổ nàng nên chết đi!
Ánh mắt Phong Li Dạ chỉ quét qua mặt nàng, sau đó tầm mắt liền hướng lên người tên đàn ông áo đen.
“Mục đích dụ ta đến đây?”
Hắn ung dung đi tới, nhìn thấy Sở Khuynh Ca bị giam cầm, trên mặt quả nhiên không có một chút đau lòng nào.
Rất lạnh, lạnh đến mức không có một chút tình cảm nào.
“Thế tử gia nhìn thấy thê tử mới cưới của mình bị giày vò như vậy, thật sự không có một chút để ý nào?”
Năm ngón tay của tên đàn ông áo đen siết chặt, trong đó một ngón tay dài đang quét qua cổ của Sở Khuynh Ca.
Khuynh Ca chỉ cảm thấy giữa cổ mình đau nhói.
Một màu đỏ tươi đột nhiên xuất hiện trên chiếc cổ trắng nõn mịn màng.
Những giọt máu đỏ tươi trượt dài trên cổ nàng, cuối cùng ẩn trong áo choàng.
Vết thương không nặng, nhưng nếu như tên đàn ông áo đen khẽ nhấn lực của đầu ngón tay thêm một chút thôi thì cái mạng này của nàng cũng sẽ kết thúc.
Ở trong tay hắn, yếu đuối như tờ giấy! Đáng tiếc, ánh mắt Phong Li Dạ lạnh lùng nhìn, từ đầu đến cuối mặt không chút biểu cảm.
“Mục đích?” Hắn nhắc lại.
“Tại hạ chính là muốn nhìn xem, Li Thế tử vì Cửu Công chúa có nguyện ý trả giá sinh mạng của mình không.
”
Lời này, Phong Li Dạ còn không thèm để ý.
Tên nam nhân này quá lạnh lùng!
Tên đàn ông áo đen không tin, hắn thật sự không hề quan tâm đến Cửu Công chúa một tí nào.
Xoay cổ tay, một chút ánh bạc rơi trên đầu ngón tay.
Đôi mắt hắn dần dần nhiễm khí tức lạnh băng: “Li Thế tử, ba dao này, nếu như không rơi trên người ngươi vậy thì sẽ đâm vào cơ thể nữ nhân của ngươi.
”
Trong lời nói, tay nâng dao liền buông xuống, mũi dao nhắm ngay khuôn mặt như hoa như ngọc của Sở Khuynh Ca.
Trong lòng Sở Khuynh Ca thở dài một trận.
Rõ ràng mục tiêu là Phong Li Dạ, thế này lại bị tai bay vạ gió.
Cơ thể vừa mới may mắn xuyên vào trông cũng không tồi, mới qua mấy ngày sắp bị hủy dung nhan rồi sao?
Nàng nhắm mắt, chờ đợi đau đớn đến.
Nhưng vào thời khắc nàng nhắm mắt, một trận gió lạnh kéo tới trước mặt.
Sở Khuynh Ca có chút bất ngờ mở mắt, liền nhìn thấy con dao trong tay tên đàn ông áo đen rơi vào tay của Phong Li Dạ.
“Ha, Li Thế tử, ba dao này muốn nó ở trên người mình sao?” Tên đàn ông áo đen cười như không cười.
Phong Li Dạ mặt không hề có chút biểu cảm, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Sở Khuynh Ca đến nửa lần.
“Bị thương bởi ba dao này có thể thả người?”
“Đúng!” Tên đàn ông áo đen đồng ý.
“Ngươi lừa… ối!” Lời Sở Khuynh Ca còn chưa kịp nói xong, cổ đã bị thắt chặt không thể mở miệng nói gì nữa.
Phong Li Dạ sẽ không thật sự ngốc như vậy chứ?
Người ta nói vậy hắn cũng tin?
Màu đỏ tươi rơi đầy trên đất.
Nam nhân đó đứng trong vũng máu, sắc mặt không đổi, ung dung rút dao nhỏ ra.
Cổ tay lại di chuyển, dao thứ hai lại đâm sâu vào trong.
.
/490
|