Quyền pháp này!
Đừng nói Phong Dụ Hoa xem không hiểu, ngay cả Phong Ly Dạ đứng phía sau đám người cũng chưa từng được chứng kiến.
Cô gái mặc váy tơ lụa dài, vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn như ngọc.
Bước chân nhảy vọt một trước một sau, song quyền khóa lại trước ngực, cách cằm khoảng chưa đến một bàn tay.
Bỗng nhiên bước một bước lên, đánh một quyền ra.
Nhưng vào lúc đối phương muốn phản kích, bước chân lại thu lại, ngay cả nắm đấm cũng rút lại!
Phong Dụ Hoa đang say khướt lại bị đánh một quyền, suýt chút đen mặt.
“Người lại đánh ta! Đã nói là không đánh mặt!
Sở Khuynh Ca đã say đến đứng không vững, làm gì còn quan tâm mình đánh vào đâu?
“Vậy người khi nãy còn dùng nội lực, người cũng phạm quy!”
“Ta, ta không phải cố ý.
” Khi ý thức được nguy hiểm, việc động chân khí là rất tự nhiên.
Chẳng phải lúc thấy sắp làm nàng bị thương, đã lập tức thu hồi chân khí rồi sao?
Còn hại mình ăn trúng hai quyền, vô cùng đáng thương.
Nói thế nào thì cũng là nàng ấy bị thiệt thòi.
“Này, đây rốt cuộc là quyền pháp gì? Mau dạy ta!”
“Quyền kích, boxing, người thắng ta, ta sẽ dạy cho người.
”
“Thật à?”
“Thật.
”
“Được, xem chiêu!” Vì thắng nên sẽ dùng bất kì thủ đoạn nào, Phong Dụ Hoa mượn cơn choáng, đánh một chưởng ra.
Truyện Linh Dị
Thật sự hông phải cố ý, ai bảo hiện tại đầu óc nàng ấy có chút không tỉnh táo?
Cửu Công chúa đáng thương ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, một chưởng mang theo chân khí này của Tứ tiểu thư, trực tiếp đánh bay người ta ra khỏi đình nghỉ mát.
Sở Khuynh Ca thầm mắng một câu, đang muốn nghĩ cách tự cứu, không ngờ, trong tầm mắt xuất hiện một dáng người đen huyền đến nhanh như gió.
Nàng chỉ sửng sốt một chút, thân thể đang bay trong không trung bỗng nhiên trầm xuống, rơi vào trong lòng người kia.
“Đa tạ!” Nàng vừa chắp tay đã giãy dụa leo xuống khỏi người nam nhân.
Xắn tay áo một cái, lập tức phóng đến đình nghỉ mát một lần nữa: “Phong Dụ Hoa, người không giữ chữ tín! Có tin ta đánh răng người rơi đầy đất không?”
“Ta không cố ý…” Nàng ấy biết sai.
Muốn đi qua nhận lỗi, lại đụng đầu cái bùm vào trụ đá.
“Mẹ ơi, đau quá! Ai đặt cây cột ở đây, muốn hại chết người có phải không?”
“Ha ha!” Sở Khuynh Ca cười một trận, chỉ vào Phong Dụ Hoa vừa bị đụng sưng đầu, cười đến nỗi đứng không vững: “Ha ha ha, ai bảo người không theo quy tắc! Đáng đời, ha ha ha…”
Lại không chú ý đến, người vừa rồi đỡ được nàng đã đứng sau lưng nàng.
Đám người nhìn trợn mắt há mồm, cộng thêm sợ mất mật.
“Thế tử gia! Là Thế tử gia!”
Vừa rồi Thế tử gia đứng sau lưng bọn họ, bọn họ thế mà lại không chú ý đến!
Tệ nhất là, Tứ tiểu thư và Cửu Công chúa đánh nhau trong đình nghỉ mát, mọi người không khuyên can thì thôi, lại còn trốn ở chỗ này xem trò vui!
Có khi nào Thế tử gia dưới cơn nóng giận, sẽ kéo bọn họ ra xử trí theo quân pháp?
Sở Khuynh Ca không biết người đứng phía sau, nhưng Phong Dụ Hoa dần dần thấy rõ ràng.
Nàng ấy ôm đầu, lập tức lên tinh thần: “Tiểu Ly Tử, cháu cũng đến rồi? Tốt lắm, nhanh, giúp cô cô dạy dỗ nha đầu điên không biết trời cao đất rộng này một chút.
”
Tiểu Ly Tử?
Sở Khuynh a quay đầu, nheo mắt lại, cố gắng muốn nhìn rõ nam nhân đứng trước mặt mình.
Thế nhưng hắn quá cao, mà nàng ghét nhất chính là phải ngước lên nhìn người khác.
Thế là đạp một cước: “Cách xa ta một chút, nhìn chẳng rõ được mặt của ngươi!”
Đám người kinh hãi.
Công chúa đây là muốn đạp Thế tử gia à?
Không biết tính tình Thế tử gia rất nóng nảy à? Không biết một thân cương khí hộ thể của Thế tử gia có thể đánh chết người à?
Một cước này, Công chúa có còn cần chân của mình không thế.
.
/490
|