Nếu có một ngày, nữ nhân này thật sự bị người ta bóp chết, vậy chắc chắn là nàng tự làm tự chịu!
Cái miệng này, đúng là rất ngứa đòn!
Nam tử áo đen hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm nàng nữa.
Sở Khuynh Ca bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt có hơi không đúng
“À thì…”
“Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn ngồi xuống đi!” Nam tử áo đen hừ lạnh nói.
“Nhưng mà, ta… Ta thấy hơi mót.
” Vẻ mặt nàng rất túng quẫn.
Nam tử áo đen vốn muốn nói đừng đùa như vậy, nhưng không ngờ rằng khi quay đầu lại, lại nhìn thấy biểu cảm mất tự nhiên trên khuôn mặt luôn kiêu ngạo của nàng.
“Ngươi còn có lúc xấu hổ sao?” Quả thực là trăm năm khó gặp.
“Chuyện này có là gì? Ai mà chẳng có nhu cầu, chẳng lẽ ngươi không có?”
Sở Khuynh Ca trừng mắt lườm hắn ta một cái: “Ngươi có thể đi ra ngoài trước không? Ta sắp không nhịn được nữa rồi!”
“Ngươi muốn giải quyết ở chỗ này?” Cái nữ nhân chết tiệt này, không sợ làm ngạt chết ta sao?
“Chẳng lẽ ngươi sẽ thả ta ra ngoài sao?” Cái miệng nhỏ của nàng lẩm bẩm, vẻ mặt rất bất lực: “Ngươi có can đảm này sao?”
“Không cần phải dùng phép khích tướng với ta, ta sẽ không mắc mưu.
”
“Ta không dùng phép khích tướng, mà ta nói thật.
”
Sở Khuynh Ca che bụng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bên ngoài tối như vậy, ngươi thả ta ra ngoài đi vệ sinh, ta có trốn không ngươi cũng không biết!”
“Chỉ bằng chút năng lực này của ngươi, ngươi có thể chạy đi đâu được đây?”
“Ngươi không tin à? Ta mà giải quyết xong ta sẽ chạy trốn ngay, không tin ngươi thử đi.
”
Vẻ xấu hổ trên mặt Sở Khuynh Ca lại biến mất tăm, nàng vẫn cười hì hì như trước, đi về phía cánh cửa.
“Ngươi đừng có nhìn lén đó! Đại hiệp, ngươi lợi hại như vậy, đối phó với một người không có khinh công như ta, đừng làm mất mặt thân phận của ngươi đó.
”
Nàng thật sự bước ra khỏi cánh cửa gỗ rách nát ra, đi ra bên ngoài.
Nam tử áo đen muốn ngăn cản, nào có ai bị bắt cóc mà lại kiêu ngạo tự do như thế?
Rồi lại sợ bị nàng giễu cợt, đến mặt mũi của đại hiệp cũng đánh mất!
Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn ta chỉ bị người khác nói mấy câu, mà đã rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan thế này.
Có điều cuối cùng hắn ta vẫn đi tới cạnh cửa.
“Ngươi đừng tới đây, tuy rằng ta đồng ý cho ngươi nhìn, nhưng cảnh tượng khó coi như vậy, ta thật sự không muốn bị ngươi nhìn thấy đâu.
”
Nữ nhân này vẫn còn ở sau thân cây.
Nam tử áo đen không để ý đến.
Không bao lâu, đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Nam tử áo đen đỏ hết cả mặt, lập tức đi lùi vào trong phòng.
Tiếng động này đúng là hơi khác lạ.
Gió đêm thổi ở bên ngoài, nam tử áo đen vẫn còn đang đợi.
Dường như tiếng nước vẫn còn đang tiếp tục, sao lâu như vậy? Hình như có gì đó khác với người bình thường.
Nam tử áo đen thấy không quá chắc chắn, muốn đi ra ngoài, nhưng lại sợ tiếng xấu hổ ở bên ngoài làm cho đỏ mặt.
Nhưng có phải tiếng động đã hơi lâu rồi không?
Cũng không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên vẻ mặt nam tử áo đen trầm xuống, sải đôi chân dài, trong nháy mắt đã đi tới chỗ mà vừa rồi Sở Khuynh Ca mới ngồi xổm xuống.
Phía sau cây, vốn dĩ không có cái tiếng gì là tiếng nước cả!
Mà là hai lá cây bị xoắn lại với nhau, gió thổi qua đã phát ra tiếng như là nước xối xuống mặt đất.
Thật ra cũng không phải là quá giống, nhưng nếu trong lúc xấu hổ mà nghe thấy, rồi cuống quít lùi ra phía sau thì sẽ không nhận ra!
Cái ả nữ nhân đáng chết này! Lại lừa hắn ta một lần nữa!
Nam tử áo đen vung ống tay áo lên, trên khuôn mặt lạnh lùng lóe lên một tia nguy hiểm.
Nàng không biết khinh công, thì sẽ không thể chạy xa được.
Nàng cho rằng, lần này nàng có thể thoát được sao?
… Nhưng mà Sở Khuynh Ca đã cao chạy xa bay.
Ai nói nàng không biết khinh công chứ?
Khẩu quyết và bước chân mà Phong Tứ dạy cho nàng, đã được nàng ghi nhớ kỹ trong lòng.
Đây vẫn là lần thứ hai chính thức luyện tập, dùng cách chạy trốn để luyện tập, không ngờ rằng làm ít mà ăn được nhiều.
Tuy rằng tốc độ không xa bằng nam tử áo đen vừa rồi, nhưng mà trong nháy mắt cũng có thể đi được mười mấy dặm đường!
Cho đến tận khi trước mặt nàng có một người, vững vàng đáp xuống.
.
/490
|