Sở Khuynh Ca chậm rãi buông ra, không nói chuyện, cũng không nhìn hắn.
Nàng biết mình không thoát nổi.
Nhưng chỉ cần mạng vẫn còn, nàng quyết không từ bỏ.
Những khuất nhục mà hôm nay đã chịu, ngày nào đó, nhất định sẽ hoàn trả gấp mười lần.
Đột nhiên chỗ gáy nhói lên, người nàng mềm nhũn, ngã vào trong lòng Phong Ly Dạ.
Phong Ly Dạ ôm ngang nàng lên, đi ra ngoài.
Hắn biết nàng hận hắn.
Nhưng mà, hắn không còn sự lựa chọn khác.
Tiết thần y và Yến Lưu Nguyệt nhìn nhau một cái, cuối cùng, cũng nhanh chóng đi theo.
Phong Ly Dạ ôm Sở Khuynh Ca đến phòng của Sở Vi Vân ở Tinh Vân Uyển.
“Thế tử gia, xin hãy đặt ngài ấy lên ghế.” Tiết thần y bưng hòm đồ, nói.
“Không cần.” Phong Ly Dạ đi đến một bên, tự mình ngồi lên ghế, vẫn ôm Sở Khuynh Ca như cũ.
Sở Khuynh Ca không nói chuyện, nàng sớm đã bình tĩnh lại.
Phản kháng lại số phận không thể tránh khỏi một cách không cần thiết, cũng chỉ lãng phí sức lực mà thôi.
Ánh mắt lạnh nhạt, thờ ơ liếc nhìn Tiết thần y một cái.
Tiết thần y chợt rùng mình, cũng không biết vì sao bị nàng liếc nhìn một cái, trong lòng lại có cảm giác sợ hãi kỳ lạ.
Hắn ta lấy lại bình tĩnh, mở hòm đồ ra, đến bên cạnh Sở Khuynh Ca.
Chẳng qua chỉ là một cô nương nhỏ nhắn, không hề có năng lực phản kháng.
Nhưng, giờ phút này, hắn ta không dám liếc nhìn cô dù chỉ nửa con mắt.
Ếch Tri Mệnh lập tức nhảy từ trong hòm đồ ra, nhảy lên cánh tay của Sở Khuynh Ca.
Sau đó, mở miệng ra cắn xuống.
Sở Khuynh Ca cho rằng mình có thể ung dung đối mặt.
Nhưng không ngờ, lúc con ếch vừa cắn xuống, nàng vẫn không nhìn được mà nhíu mày, rên khẽ.
Đau quá!
Thứ xấu xí này giống như một con rắn độc, cắn một phát, mỗi dây thần kinh trên người đều đau nhói.
Nhìn dáng vẻ cố nhịn đau của nàng, Phong Ly Dạ cảm thấy đau lòng, trái tim như bị bóp chặt.
Hắn vươn một bàn tay lành lặn khác của mình ra, đưa đến bên môi nàng.
Cất giọng nói gấp rút hơn ngày thường, để lộ sự thương tiếc của hắn: “Nếu như đau, thì cắn mạnh xuống.”
Sở Khuynh Ca quả thật đã cắn mạnh.
Nhưng thứ nàng cắn là môi của mình, chứ không phải là tay của hắn.
Tất cả mọi thứ nàng đang đối mặt hiện giờ, đều là do người nam nhân này tạo ra.
Cho dù đau hơn nữa, cũng tuyệt đối không nhận sự nhân từ giả dối của hắn.
“Đừng tự cắn mình.” Nhìn thấy cánh môi nàng bị cắn chảy máu, Phong Ly Dạ cau chặt mày, trái tim lại nhói đau một trận.
Hắn đặt tay lên mặt nàng, muốn lau mồ hôi cho nàng, nhưng lại không biết lau từ đâu.
Mồ hôi trên mặt nàng tuôn không dứt!
Bờ môi tái nhợt, dần dần không còn huyết sắc.
Ngay cả khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch.
Lại nhìn qua ếch Tri Mệnh trên cánh tay nàng.
Chỉ nhìn một cái, gân xanh bên góc trán Phong Ly Dạ lập tức nổi lên!
“Còn cần bao nhiêu?”
Lúc ban đầu, ếch Tri Mệnh chỉ nhỏ chút xíu, chỉ lớn bằng một nắm tay của trẻ con.
Nhưng hiện tại, nó lại phồng lên một cách nhanh chóng, trong nháy mắt đã to như miệng bát!
Trông có vẻ còn đang không ngừng phồng lên, nó vẫn đang hút!
Phong Ly Dạ trừng Tiết thần y, khí lạnh trên người tràn ra, đáy mắt bắt đầu lộ ra một tia sát khí!
Cuối cùng, lúc ếch Tri Mệnh phồng to còn hơn nắm tay của hắn, Phong Ly Dạ quát to một tiếng: “Đủ rồi!”
“Chưa, chưa… đủ.
Đủ rồi!” Tiết thần y sợ run người, gõ ngón tay lên đầu ếch Tri Mệnh, ếch Tri Mệnh lập tức buông ra.
Tiết thần y lấy hai tay nâng ếch Tri Mệnh về bên giường, rút ra một con dao, cắt một nhát trên cánh tay Sở Vi Vân.
Máu chảy ra từ miệng vết thương vẫn là màu đen.
Hắn ta vén tay áo trên cánh tay khác của Sở Vi Vân, đưa ếch Tri Mệnh lên trên.
Ếch Tri Mệnh cắn xuống.
Lần này, là phun máu!
Sở Khuynh Ca không hề biết gì về mọi chuyện xảy ra ở lúc sau.
Ngay lúc ếch Tri Mệnh thả miệng ra, nàng cuối cùng cũng hết sức, đầu nghiêng qua một bên, hôn mê bất tỉnh..
/490
|