Phong Ly Dạ đến, một thân phong trần mệt mỏi.
Trên thực tế, sau khi Sở Khuynh Ca tỉnh lại mới phát hiện, mình đang ở trong phòng ngủ của Phong Ly Dạ.
Hắn vậy mà giữ nàng ở lại trong phòng ngủ của hắn, điểm này khiến nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Lại nhìn nam nhân đang đi vào, một thân phong trần đủ để nói rõ, hắn vừa từ ngoài thành trở về.
“Nghe nói Hoàng thành xảy ra dị tượng.
” Mặc dù nàng ở trong phòng nhưng Xảo Nhi có bản lĩnh nghe ngóng tin tức, rất lợi hại.
Phong Ly Dạ có chút sững sờ.
Vốn dĩ cho rằng, gặp mặt, nàng nhất định sẽ căm hận mình đến tận xương tủy, cho dù bây giờ thân thể yếu ớt không thể làm gì hắn nhưng ít nhất cũng sẽ nói lời lạnh nhạt châm chọc.
Nhưng không thể ngờ, nàng lại dùng giọng nói bình tĩnh như vậy để nói chuyện với mình.
Nữ nhân này, lần nữa khiến hắn nhìn không thấu.
Bởi vì nhìn không thấu nên càng muốn tới gần, càng muốn biết rốt cuộc nàng ấy đang nghĩ cái gì?
Xảo Nhi đi qua, cúi người hành lễ: “Thế tử gia.
”
Phong Ly Dạ phất phất tay, ra hiệu cho nàng ấy đi ra ngoài.
Xảo Nhi lại quay đầu nhìn Sở Khuynh Ca, vẻ mặt do dự.
Nàng ấy sợ, sợ Thế tử gia lại tổn thương công chúa.
Sở Khuynh Ca cười nhạt, lắc lắc đầu: “Chàng ấy sẽ không tổn thương ta đâu, em đi ra ngoài đi.
”
“Vâng, công chúa.
” Lúc Xảo Nhi đi ra ngoài, vẫn có chút không yên tâm, liên tục quay đầu lại.
Mãi đến khi ra khỏi cửa, Phong Tảo đóng cửa lại, không cho phép nàng tới gần.
Xảo Nhi trừng mắt liếc Phong Tảo, rồi mới rời ra xa.
Các người đều là cường đạo, bất kể là chủ tử hay là thuộc hạ, đều y chang nhau.
“Ta sẽ không tổn thương đến ngươi?” Phong Ly Dạ cởi mũ giáp xuống, đi qua đó.
Rõ ràng bởi vì câu nói này của nàng mà sự căng thẳng trong lòng không hiểu sao cảm thấy khoan khoái hơn nhiều.
Nhưng mà trên mặt hắn vẫn duy trì sự lạnh lùng quen thuộc, không để cho bất kỳ kẻ nào nhìn ra, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sở Khuynh Ca nhìn hắn một cái, ánh mắt này rất lãnh đạm: “Đã ăn cơm trưa chưa? Có muốn ăn chung không?”
Trên bàn còn rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng mà, nàng đã ăn qua rồi.
Bây giờ, đang uống canh.
Phong Ly Dạ đi tới, rửa tay vào chậu nước bên cạnh, bưng bát canh nàng uống còn dư lại, một hơi uống sạch.
Lúc đặt bát xuống thì thấy nha đầu kia đang nhìn hắn chằm chằm, có chút thơ thẩn.
Hắn nhíu mày: “Sao thế?”
Sở Khuynh Ca hơi sững sờ, chậm chạp nói: “Canh… ta đã uống rồi.
”
Hắn không để ý ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm lấy chén đũa thừa bên cạnh, cũng không để ý tất cả những món này nàng đã nếm qua rồi, há miệng lớn ăn.
Lúc bắt đầu Sở Khuynh Ca vẫn có chút không quen, trong ấn tượng Ly thế tử rất chán ghét mình.
Đừng nói đến canh nàng từng uống qua, chỉ cần là đồ nàng từng dùng, ngay cả chạm vào một cái hắn cũng không muốn chạm.
Nhưng lúc này…
“Thế tử gia, ngươi đang chuộc tội sao?” Nàng thu hồi ánh mắt.
“Ngươi mở miệng nhất định phải chọc ta tức giận sao?” Vấn đề này, hắn không trả lời.
Khẩu vị ăn uống dường như rất tốt, ăn một mạch hết một bát lớn, đồ ăn cũng bị hắn quét hết một nửa.
Xa ra hắn rất đói.
Lại nhìn áo giáp trên người hắn, mặc dù không phải là bộ dáng đánh giặc nhưng cũng có thể nhìn ra được, trên người hắn đều bụi bặm.
“Hoàng thành thực sự xảy ra chuyện rồi sao? Rất nghiêm trọng hả?”
“Cũng không nghiêm trọng lắm, gian tế nước khác trà trộn vào, đêm qua châm lửa đốt quân doanh, bây giờ đang sắp xếp điều tra nguyên nhân.
”
Tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng lại rườm rà, mà hắn sau khi về thành cũng chưa từng chỉnh đốn quân doanh.
Lần này, chỉnh đốn lại tất cả một phen.
Sở Khuynh Ca không nói chuyện, đẩy mấy món ăn cách xa hắn lại trước mặt hắn.
Không ngờ Phong Ly Dạ đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, ánh mắt có chút tối tăm: “Không khóc lóc không làm loạn, còn muốn chung sống hòa thuận với ta? Cửu công chúa quỷ kế đa đoan, rốt cuộc trong lòng ngươi đang nghĩ gì vậy?”.
/490
|