Khuynh Ca thật sự muốn phát điên rồi!
Nàng cố gắng vùng vẫy, nhưng Phong Li Dạ đã siết chặt hai tay nàng, đè lên đỉnh đầu.
Hắn dùng một bàn tay to khác, dùng sức kéo áo choàng của nàng ra, cúi đầu gặm xuống một phát, không chút thương xót! Sở Khuynh Ca đau đến mức sắp rơi nước: “Phong Li Dạ, buông ta ra!” nàng gần như tuyệt vọng.
Vừa vượt qua được thời khắc khó khăn kia, mơ mơ hồ hồ, hiện tại lại bị hắn hủy hoại sự trong trắng, hắn ta vậy mà vẫn muốn dùng thêm lực!
“Buông ra…”
Ngón tay không biết từ đâu nhặt được một hòn đá nhọn.
Trong lúc Phong Li Dạ mơ mơ hồ hồ buông nàng ra, Sở Khuynh Ca đã xoay cổ tay hắn, dùng đầu nhọn viên đá đè lên động mạch chủ ở cổ hắn! Chỉ cần nàng cứa mạnh, tên khốn này nhất định sẽ chết! Nhưng hắn ta bây giờ đang mơ mơ hồ hồ.
không tỉnh táo để biết bản thân đang làm gì.
Nếu gϊếŧ hắn ta…
“Trời ơi!” Đau quá! Hắn ta chính là một kẻ bạo lực! Sở Khuynh Ca suýt nữa vứt hòn đá nhọn trên tay đi.
Ngay khi nàng vừa nheo mắt, trong mắt thoáng qua một luồng khí lạnh, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên: “Công chúa! Công chúa, người đang ở đâu?” Sau giọng nói này là một tiếng gọi khác cũng quen thuộc không kém: “Thế tử gia…” Đó là Lam Vũ và Phong Tảo!
Có một tia ngạc nhiên xẹt qua mắt Sở Khuynh Ca.
Vừa định trả lời, nhưng lại nghĩ đến người đàn ông đang đè lên người mình.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ hiện tại như thế này, quần áo của nàng đang xộc xệch, nếu như có ai đi vào, nhất định sẽ bị nhìn thấy tất cả! Hơn nữa, đầu của người đàn ông vẫn đang vùi trên ngực nàng…
Ngay khi phân vân còn chưa biết phải làm gì, hơi thở của người đàn ông trên người đang nóng đột nhiên lại lạnh toát!
“Sở khuynh Ca, ngươi đã làm gì bản thế tử?” Phong Li Dạ đã tỉnh táo lại, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn làn da trắng nõn trước mặt, đáy mắt càng lúc càng lạnh lùng!
“Sao ngươi dám!” Hắn ta đột nhiên ngồi dậy, khua tay, ném nàng qua một bên, Sở Khuynh Ca bị ném qua một bên, dạ dày cuộn lại, suýt chút nữa nôn ra ngoài: “Ngươi điên à!”
Nàng thực sự tức chết mất! Tên khốn này, vừa rồi, không biết ai mới làm chuyện ghê tởm này, chính là ngươi đấy…
Tuy nhiên, Phong Li Dạ không cho nàng cơ hội để giải thích.
“Nếu còn để bản thái tử phát hiện ra ngươi có mưu đồ đến gần bản thái tử, bản thái tử nhất định sẽ gϊếŧ ngươi!”
Người phụ nữ này, trong đêm trước hôn lễ, đã hạ dược hắn.
Bây giờ, nhân cơ hội hắn bị trọng thương hôn mê, dụ dỗ hắn phạm sai lầm! Phong Li Dạ ta sống trên đời hai mươi năm nay, chưa từng thấy người phụ nữ nào đê tiện như vậy!
Thân ảnh thon dài đung đưa trong tầm mắt của Sở Khuynh Ca, để lại cho nàng chính là bóng lưng cao lớn và lạnh lùng.
Kẻ mất trí này! Không biết phải nói gì! Ai muốn đến gần hắn ta? Thế giới này, quá quỷ dị!
Sở Khuynh Ca ở bên trong nghe thấy tiếng bước chân của Lam Vũ đi vào, dọa nàng sợ chết khiếp!
Quần áo vẫn chưa được mặc lại tử tế, phần thân trên… tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ!
Nếu không phải Phong Li Dạ dùng lòng bàn tay đẩy Lam Vũ lại, Lam Vũ đã nhìn thấy cơ thể nàng rồi! Nhưng nếu nàng bị nhìn thấy, tên khốn đó có để ý không?.
/490
|