Sở Khuynh Ca bị người ta đưa vào từng cây, rõ ràng là đã bị người ta đánh đập ngược đãi.
Nhưng sau khi nàng tỉnh lại thì không nói một chữ nào.
Yên tĩnh, yên tĩnh khiến người ta bất lực.
Phong Ly Dạ đợi rất lâu cũng không đợi được nàng đáp lại.
Nhưng lại đợi được thánh chỉ kêu hắn nhập cung.
“Ta sẽ mau chóng trở về.
” Trước khi ra ngoài, hắn tự mình đỡ Sở Khuynh Ca nằm xuống, đắp chăn cho nàng.
“Phong Tảo canh giữ ở bên ngoài, bảo vệ nàng.
”
“Ừ.
” Sở Khuynh Ca gật đầu.
Bị đối đãi như vậy lại không khóc không nháo, là vì đã tuyệt vọng hay là vì không tin hắn?
Ánh mắt Phong Ly Dạ rơi trên gương mặt tái nhợt của nàng lần cuối.
“Không nói thật à?”
“Không có gì để nói.
” Nàng nhắm mắt lại.
Trái tim của hắn bị thắt đến đau.
Nàng ấy vẫn không muốn tin tưởng mình, là bởi vì nàng ấy biết có nói cũng không thay đổi được gì?
Cuối cùng hắn nắm chặt lòng bàn tay, quay người rời đi.
“Phong Tảo!”
“Thế tử gia, thị vệ Phong Tảo đến kho lấy thuốc giúp ta rồi ạ.
”
Xảo Nhi bưng bát thuốc nóng hổi, vừa lúc xuất hiện ở đầu hành lang.
Nàng ấy lau mồ hôi trên mặt rồi vội vàng nói: “Xin lỗi ngài, thuốc kê công chúa tự mình kê đơn sắp hết rồi, ta nhờ thị vệ Phong Tảo giúp đỡ một chút…”
“Sau khi hắn ta trở lại kêu hắn canh giữ chỗ này một tác cũng không rời cho đến khi ta trở về.
”
“Dạ!” Xảo Nhi nghiêng nghiêng người, đưa mắt nhìn đến khi hắn rời khỏi, mới bưng thuốc vào phòng.
Tiện tay, đóng cửa lại.
“Công chúa…”
“Bê tới đây.
” Sở Khuynh Ca vén chăn ngồi dậy.
Tuy rằng sắc mặt còn tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn sắc bén, nào còn vẻ yếu ớt như vừa rồi?
Xảo Nhi lại nhìn bát thuốc trong tay mình, có chút chần chờ: “Công chúa…”
“Em đứng xa vậy nói chuyện là sợ người khác không nghe được lời em nói sao?” Sở Khuynh Ca nhíu mày.
Xảo Nhi vừa nghe, lập tức căng thẳng, vội vàng đi tới, ghé sát vào nàng.
Hạ giọng rất thấp: “Công chúa, thuốc này… Người thật sự phải uống sao?”
“Phải uống.
” Sở Khuynh Ca đưa tay đón lấy.
“Công chúa!” Xảo Nhi cắn môi, bất an không thôi: “Thuốc này… Thuốc này người biết, không tốt!”
“Nếu còn không uống nữa thì sẽ không kịp.
”
Sở Khuynh ca không nói nhảm với nàng ấy nữa, một tay đoạt lấy bát thuốc.
Không chần chờ một hơi uống cạn.
Xảo Nhi trơ mắt nhìn nàng uống chạn trong lòng đau xót không thôi.
“Công chúa, bên ngoài không có chút động tĩnh nào, sao người có thể nhận định như vậy, bọn họ thật sẽ đến sao? Lỡ như…”
“Không có lỡ như.
” Đặt chiếc bát trống trở lại khay, nàng nhìn chằm chằm vào Xảo Nhi nghiêm nghị nói: “Đi tìm Phong Tảo.
”
“Công chúa, em không thể để người ở một mình được.
”
“Đi tìm Phong Tảo, bây giờ, lập tức!”
Sắc mặt Sở Khuynh Ca trầm xuống, đôi mắt sâu thẳm ấy được viết nên với một ánh hào quang sắc bén như một vị vua.
“Trừ phi, em muốn ta chết! Nếu không lập tức đi tìm Phong Tảo để muộn chút nữa là em không kịp đâu!”
“Em biết rồi, bây giờ em đi ngay!”
Sao nàng ấy có thể để công chúa chết được cơ chứ?
Tuyệt đối không thể!
Xảo Nhi lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, đặt khay xuống rồi lập tức lao đi.
Xảo Nhi rời khỏi không lâu, đúng như dự đoán của Sở Khuynh Ca, cửa phòng lại bị người khác thô bạo đẩy ra.
Yến Lưu Nguyệt bước nhanh vào, siết chặt cổ tay nàng :“Đi theo ta!”
“Ta đi không nổi.
” Sở Khuynh Ca thản nhiên nói.
Sắc mặt Yến Lưu Nguyệt trầm xuống: “Không đi nổi là ý muốn để ta kéo ngươi đi sao?”
“Ta thật sự là không đi nổi.
” Sở Khuynh Ca dựa vào trên giường, hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của bà ta.
“Kéo ta đi, ta chỉ sợ sẽ hình tượng tướng quân phu nhân của bà khó mà giữ được, còn làm kinh động đến người không liên quan.
”
Nàng cười: “Hay là, bà cõng ta đi?”.
/490
|