Lúc trở về phòng, khí tức cuồng bạo khát máu trên người Phong Ly Dạ dần dần tan đi.
Hắn đặt Sở Khuynh Ca xuống giường, nắm lấy tay nàng, truyền chân khí vào.
Bàn tay nhỏ nhắn lạnh giá, không có chút độ ấm nào.
Nếu như vừa nãy Phong Tảo không đuổi theo hắn, hắn không đúng lúc chạy tới thì bọn chúng sẽ đối xử với nàng ấy như thế nào đây?
Dùng đao đâm mặt nàng bị thương hay là gϊếŧ chết nàng?
Trái tim như bị thứ gì đó dùng sức quấn chặt, đau đớn đến run rẩy.
Giọng nói của hắn hơi khàn: “Nàng ở chỗ của ta vẫn luôn bị bắt nạt như vậy sao?”
Hắn cho rằng Sở Khuynh Ca sẽ oán giận, thậm chí còn oán trách thêm vài câu.
Không ai có thể sau khi chịu đựng sự lăng nhục như vậy còn có thể bình tĩnh hòa nhã.
Nhưng, nữ tử trước mắt này lại có thể.
Nàng dựa vào đầu giường, cảm nhận được sự che chở của Chân khí của hắn, thân thể lạnh lẽo dần dần trở nên ấm áp hơn.
“Ta tự hạ độc mình, sau đó hạ độc nàng ta.
”
Xảo Nhi đang bưng nước nóng vừa mới vào của nghe thấy vậy thì hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trước mặt nàng.
Sao công chúa lại có thể… có thể tự mình nói ra chứ? Lỡ như chọc giận Thế tử gia, có phải Thế tử gia sẽ trực tiếp lấy mạng của hai người luôn không?
Phong Ly Dạ không tức giận, quay đầu nhìn nàng ấy: “Đưa cho ta chiếc khăn ấm đi.
”
Xảo Nhi nơm nớp lo sợ, đặt chậu nước trên bàn trà, lấy một chiếc khăn ấm, hai tay dâng đến trước mặt hắn.
“Không liên quan gì đến em ấy cả, tất cả mọi chuyện đều là ta chỉ thị cho em ấy làm, chàng biết em ấy rất nghe lời mà.
”
“Nàng sợ ta làm hại nàng ta sao?” Phong Ly Dạ không những không tức giận ngược lại trong lòng lại giống như bị nhéo lấy.
Trước kia, lúc không thể trừng phạt nàng thì sẽ trừng phạt người bên cạnh nàng, cũng xem như là một loại trừng phạt trá hình.
Thực ra trong số những người khi dễ nàng, bản thân hắn cũng là một trong số đó.
Thậm chí có lúc, sự chèn ép của hắn so với người khác chỉ có hơn chứ không có kém.
Hắn là người phạm nhiều lỗi sai nhất.
“Thế, Thế tử gia.
” Hai tay Xảo Nhi đang cầm khăn ấm vẫn đang run lẩy bẩy.
Phong Ly Dạ nhận lấy chiếc khăn, lãnh đạm nói: “Đi ra ngoài đi, ta chăm sóc nàng ấy là được rồi.
”
“Thế tử gia!” Xảo Nhi lại bịch một tiếng, quỳ xuống.
Nàng ấy vội vàng nói: “Thế tử gia, chủ ý là do ta đưa ra, là ta… không, chủ ý là của nô tỳ, là nô tỳ nhìn không vừa mắt bọn chúng lúc nào cũng ăn hiếp công chúa!”
“Thế tử gia, ngài muốn trách phạt thì hãy trách phạt nô tỳ di! Cơ thể công chúa quá yếu ớt, công chúa không thể chịu nổi được đâu!”
Phong Ly Dạ không nói gì, vừa nắm tay Khuynh Ca chuyển vận Chân khí cho nàng.
Vừa cầm khăn ấm lau khuôn mắt nhỏ nhắn đã ướt đẫm mồ hôi của nàng.
Khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, không chút huyết sắc.
Suốt ngày bị bắt nạt, bất kể là ai cũng đều sẽ phản kháng, huống chi là một người quật cường như nàng chứ.
Nếu nói nàng không có chút ý tứ phản kháng nào, ngược lại Phong Ly Dạ sẽ hoài nghi, người trước mắt rốt cuộc có phải là nàng hay không.
“Thế tử gia…” Xảo Nhi vẫn còn muốn nói gì đó.
Phong Ly Dạ lạnh nhạt nói: “Nương tử của ta, ta tự mình chăm sóc, đi ra ngoài.
”
Xảo Nhi nhìn hắn một cái, lại nhìn Sở Khuynh Ca.
Sở Khuynh Ca gật gật đầu.
Lúc này Xảo Nhi mới thấp thỏm bất an, đi ra khỏi cửa.
Thái tử gia gần đây, dường như đã hoàn toàn chấp nhận mối quan hệ của mình với công chúa rồi.
Hắn thường xuyên treo ba từ “nương tử ta” bên miệng.
Nhưng nàng ấy vẫn có chút lo lắng, dù sao lần này người bị thương cũng là nữ nhi của ân nhân Thế tử gia.
Cửa phòng được đóng lại, Sở Khuynh Ca muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Phong Ly Dạ.
Nhưng hắn đột nhiên siết chặt bàn tay, gắt gao nắm chặt tay này: “Nàng vẫn không muốn tin tưởng ta sao?”.
/490
|