“Đã nghe gì chưa? Hôm qua tướng quân phu nhân và quận chúa cùng nhau bắt nạt công chúa, chọc giận Thế tử gia.”
“Chuyện lớn như thế, cả cái phủ Quốc Công này có ai là không biết? Ta còn nghe nói, Thế tử gia còn làm phu nhân bị thương kìa!”
“Thật sao? Ta chỉ nghe nói Thế tử gia làm quận chúa bị thương, ngài ấy thật sự thương tổn đến cả phu nhân à?”
“Không phải trước giờ Thế tử gia đều kính yêu phu nhân nhất sao? Sao có thể thương tổn đến mẫu thân mình được?”
“Là thật đó.
Điều đáng sợ nhất là, Thế tử gia đã đá cái vị thần y gì đó một phát chết ngay tại chỗ.”
“Nghe nói cảnh tượng lúc đó vô cùng đáng sợ.
Vị thần y đó… cả người đều bị dính cứng trong tường, bộ dạng chết rất đáng sợ!”
“Ai da, ngươi đừng nói nữa, nói mà ta sởn hết cả tóc gáy lên rồi!”
“Nói chung, sau này thấy Cửu công chúa, mọi người nhất định phải thật cung kính, tuyệt đối không thể có một chút thất lễ nào, biết chưa?”
“Biết rồi, chúng ta còn muốn cái mạng nhỏ này lắm!”
Chuyện Phong Ly Dạ nổi cơn thịnh nộ vì hồng nhan, rất nhanh đã truyền khắp mỗi ngóc ngách của phủ Quốc Công.
Đêm đó, sau khi Sở Khuynh Ca châm cứu giải độc cho Sở Vi Vân, còn chế cho nàng ta một lọ thuốc mỡ.
Bôi thuốc mỡ này lên mặt, thật sự có thể che được vết thương, chỉ là có hơi ngứa, khiến cho Sở Vi Vân thấy hết sức khó chịu.
Nhưng ngày mai nàng ta nhất định phải vào cung, cho dù có khó chịu, thì cũng phải chịu.
Lần này Đại công công tự mình đến xem, không ngờ Cửu công chúa lại còn có bàn tay diệu kỳ như vậy, quả thật là khó tin.
Ông ta ngay lập tức vui mừng về cung, nói tin tốt cho hoàng thượng, ngày mai quận chúa và công chúa đều có thể vào cung tham gia yến hội.
Yến hội lần này vốn nên tổ chức sau ngày sứ giả Nam Tấn đến.
Nhưng vì thân thể quận chúa có bệnh, cứ liên tục kéo dài, nên mới kéo dài đến hiện tại.
Sở Khuynh Ca nói được làm được, giải độc cho Sở Vi Vân.
Quốc Công đại nhân ngay lập tức đứng trước mặt tất cả mọi người nói rằng, ai cũng không được phép làm khó Cửu công chúa nữa.
Vì thế, nàng khăng khăng muốn chuyển về công chúa uyển của mình.
Sắc mặt của Phong Ly Dạ có chút khó coi.
Nhưng mà, lúc trước bởi vì thân thể nàng không khỏe, lại sợ Yến Lưu Nguyệt dẫn nàng đi truyền máu cho Sở Vi Vân, mới một mực để nàng ở lại Thanh Vân Uyển.
Lúc này, Sở Khuynh Ca nói muốn trở về, hắn cũng không còn lý do để ngăn cản.
“Thế tử gia, công chúa đã về đến công chúa uyển, ngủ lại đó rồi.”
Phong Tảo quay về bẩm báo mà cảm thấy bất an, bởi vì, sắc mặt của Thế tử gia quả thật rất khó coi.
“Nàng ấy thật sự ngủ lại sao? Cũng không nói chỗ nào không thoải mái, hoặc là bất tiện cả à?” Phong Ly Dạ liếc hắn ta một cái.
Phong Tảo có chút ngạc nhiên: “Công chúa… vốn sống ở công chúa uyển.
Ngài ấy trở về thì sao có thể cảm thấy bất tiện… Ặc, Gia, là ta không tốt, không có hỏi rõ, ta lập tức đi hỏi công chúa có cảm thấy không thoải mái hay không!”
Thì ra, Gia có ý này à!
Cũng không có nói rõ, sao hắn ta có thể luôn luôn phản ứng lại được?
“Nếu như công chúa không thoải mái, thuộc hạ sẽ đón công chúa trở về, tận lực hầu hạ!”
Phong Tảo lập tức xoay người muốn đi.
Nhưng con ngươi của Phong Ly Dạ lại tối đi, không vui nói: “Về đây!”
Cứ đi qua đó hỏi thẳng nàng như vậy, với sự thông minh cơ trí của nha đầu đó, sao có thể không đoán ra ý của hắn?
Nếu như hắn thừa nhận mình không có nàng, ban đêm sợ ngủ không được, nàng nhất định sẽ giễu cợt hắn!
Nữ nhân đó, thân thể vừa mới khỏe đã muốn chạy, hoàn toàn không nhớ đến ân tình hắn đã chăm sóc nàng trong những ngày tháng qua.
Có hơi… quá đáng!
“Gia, không đi sao?” Phong Tảo lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Hắn ta thật sự không đoán được suy nghĩ của Gia.
“Không được đi!” Phong Ly Dạ hậm hực, quay mặt đi không nhìn hắn ta.
Trong phòng không còn bóng dáng của nữ nhân đó, hắn cảm thấy rất không quen!
Nhưng nàng, vì sao có thể yên tâm thoải mái nghỉ ngơi được?.
/490
|