Sở Khuynh Ca thất thần một lúc lâu.
Nhìn miệng vết thương trên mu bàn tay của Phong Ly Dạ, sau khi bị độc tố ăn mòn, cho dù có ý thuật cao siêu nhất của nàng cũng không thể nào khiến vết sẹo hoàn toàn biến mất được.
Ánh mắt nàng có có chút nóng.
Lòng, có chút chua xót.
Đây là lần đầu tiên, bởi vì một nam nhân mà lòng chua xót như vậy.
Nhưng sự chua xót rất nhanh biến mất không còn chút tăm hơi, giống như phù dung sớm nở tối tàn.
Lúc giương mắt nhìn hắn, hai tay đặt trên bờ vai hắn, mười ngón tay từ từ siết chặt.
Gắt gao nắm chặt xiêm y của hắn.
“Chàng thích ta không?” Giọng nói rất bình tĩnh, trong lòng có hàng ngàn suy nghĩ.
Phong Ly Dạ đã nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Thích một cô nương là cảm giác như thế nào? Từ trước tới giờ, không biết cũng không có bất kỳ kinh nghiệm gì.
Cuối cùng, hắn gặp đầu: “Có lẽ là thích.
”
Nếu không thích, tại sao bằng lòng tới gần nàng chứ?
Hắn, không phải là người sẵn lòng thân thiết với một cô nương.
Mà nàng, là người đầu tiên cũng là người duy nhất, khiến hắn bất cứ lúc nào cũng muốn ôm vào lòng, dùng sức mà ôm chặt nàng vào lòng!
“Có lẽ… có lẽ so với thích, còn nhiều hơn.
”
Hắn cúi đầu, lần này rất dịu dàng rất dịu dàng mà hôn lên môi nàng.
Sở Khuynh Ca cũng không từ chối.
Hai người trên phương diện tình cảm này, hoàn toàn là người mới, từng chút từng chút nếm thử cảm giác mới lạ này.
Cảm giác mới mẻ.
Giống như hai đứa bé tò mò từng bước từng bước khám phá những điều chưa biết trong thế giới.
Cho đến khi răng của hắn không cẩn thận lưu lại một vệt đỏ nhạt trên môi nàng, nàng bị đau theo bản năng đầy hắn ra một cái, hai người mới hơi tách ra một chút, thở hổn hển gần như hít thở không thông.
“Chàng…” Sở Khuynh Ca nhíu mày, vốn muốn mắng hắn nhưng lại không có chút kỹ năng nào.
Ai ngờ, vừa nâng mắt lên lại nhìn thấy trên môi hắn đầy những vết thương nhợt nhạt bị gặm cắn.
Cảm giác được lực chú ý của nàng tập trung môi mình, Phong Ly Dạ giơ tay, tùy ý lau một chút.
Vừa thấy mu bàn tay mình đều là máu.
Hai người hoàn toàn ngây ngẩn!
Đây mà gọi là thân mật sao? Quả thực là mưu sát thân phu đấy?
“Ta…” Mặc Sở Khuynh Ca đỏ lên, ngay cả khí thế cũng yếu đi: “Ta không cố ý đâu, hơn nữa… chàng cũng làm ta đau đấy thôi.
”
Nàng cũng giơ tay lên, lau lau trên môi mình.
Một chút máu, rất nhạt, nhưng, là chứng cớ đó!
Hai người nhìn nhau, trong khoảnh khắc bầu không khí ám muội như vậy, lại nhịn không được, cùng nhau bật cười.
Chuyện gì thế này?
“Tiếp tục không?”
“Không.
” Không có cảm giác nữa!
Nhưng hắn vẫn ôm nàng, xoay người để nàng gối trên cánh tay của mình.
Cánh tay khác vòng qua eo nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Ôm nhau ngủ, cảm giác này, rất mới lạ.
“Thật sự không trở về Thanh Vân Uyển nữa hả?”
“Không về, chỗ của người khác.
” Tiểu nha đầu có lúc lại quật cường như vậy.
“Vậy.
” Hắn suy nghĩ một xíu, cũng không biết, bản thân vậy mà cũng hiểu được đạo lý lấy lùi làm tiến: “Vậy bổn thế tử chuyển đến Công Chúa Uyển, bảo vệ nàng.
”
Nàng muốn nói, ai cần chàng bảo vệ chứ?
Nhưng giây lát, trong lòng lại chấn động một phen.
Hắn, thay đổi rồi.
Vậy mà lại biết thỏa hiệp.
Còn có chút, không biết xấu hổ.
Cuối cùng nàng không nói gì, gật gật đầu, nhắm mắt lại.
Tình cảm là cái gì? Nàng cũng không cần.
Bởi vì tình cảm sẽ khiến con người trở nên yếu đuối, trở nên không đủ tàn nhẫn.
Nhưng giờ khắc này, gối đầu lên khuỷu tay của hắn, lại có một khát vọng, cả đời này cứ như vậy mà yên ổn trôi qua.
Nhưng nàng không biết, bản thân đang khát vọng cái gì.
Mở nhìn, nhìn trên vách tường cách đó không xa, ánh lên bóng dáng hai người hai người ôm nhau.
Thân mật như vậy.
Không thể nghĩ, không cần nghĩ, cũng không nên nghĩ nữa.
Lần nữa nhắm mắt lại, nàng thản nhiên nói: “Muốn ăn một bát cơm chiên trứng.
”.
/490
|