Lời của Phong Dụ Hoa, quả thực là đánh thẳng vào đầu hắn, gõ Phong Ly Dạ tỉnh táo.
Nếu, nữ nhân chết tiệt kia mang thai hài tử của mình, có phải sẽ không rời khỏi hắn nữa hay không?
Đương nhiên, nữ nhân này kiêu ngạo lại tùy hứng, nói không chừng còn bỏ chồng bỏ con nữa ấy chứ…
Trong đầu, một hình ảnh lập tức xẹt qua… hắn ôm hài nhi, vô cùng đáng thương nhìn nàng, nữ nhân chết tiệt kia vác tay nải trên lưng, tiêu sái mà rời đi!
Còn nói với hắn một câu “Tạm biệt chàng nhé!”
Ý niệm trong đầu từ đâu tới?
Đột nhiên lắc đầu, dùng sức ném hình ảnh đáng buồn trong đầu kia.
Phong Ly Dạ cúi đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia, đáy mắt rõ ràng cũng có vài phần động tình.
“Chúng ta đã là phu thê, loại chuyện này, sớm muộn gì cũng phải làm, còn từ chối gì chứ?”
“Ta không từ chối, chỉ là…”
“Vậy nhắm mắt lại, ngoan nào!” Hắn cúi đầu, ngăn chặn môi anh đào của nàng.
Sở Khuynh Ca cũng không dám nhắm mắt lại, một khi nhắm mắt lại, chuyện này không thể nào ngăn cản được!
“Thế tử gia, chàng nghe ta nói…”
Vất vả lắm mới thoát khỏi bờ môi hắn, đang muốn nói chuyện, rồi lại bị hắn che lấp lại: “Gọi tên ta.
”
Hắn lẩm bẩm, lời nói có chút mơ hồ không rõ.
Lúc này, giọng nói so với bình thường còn trầm thấp từ tính hơn, quả thực là gợi cảm đến rối tinh rối mù!
Sở Khuynh Ca thiếu chút nữa sụp đổ! Bởi vì nàng phát hiện, hắn vừa nói bản thân đã vô lực rồi.
Giọng nói của nam nhân này, dễ nghe đủ khiến nữ nhân mang thai!
Vừa nghe đã say, phải làm sao bây giờ?
Trên đầu chữ sắc có một lưỡi đao, nam sắc trước mắt này, lực sát thương quá hung ác!
“Không, không được…” Thật sự không được! Đừng hôn nàng nữa! Còn hôn nữa, nàng… nàng sẽ vứt vũ khí đầu hàng mất.
“Không…”
Bàn tay to lớn nóng bỏng của chàng dừng ở trên người nàng, những nơi được lướt qua giống như được châm một ngọn lửa.
Nơi bị hắn chạm qua, vô cùng nóng bỏng, nóng đến mức đầu nàng choáng váng, ngay cả ý thức cũng gần như hoàn toàn bị thiêu hủy.
Thật sự không cần như vậy, tiếp tục đi xuống, bản thân nàng … sẽ muốn…
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, muốn thân mật với hắn như vậy.
“Thật sự không được sao? Hửm?”
Phong Ly Dạ bỗng nhiên nâng thân thể nàng lên.
Hơi thở mạnh mẽ kia, trong nháy mắt thân mật dán sát lại người nàng.
Sở Khuynh Ca mở to mắt, sương mù trong mắt dày đặc, không ngờ, bọn họ vậy mà lại dán sát lại gần nhau như vậy.
Dựa sát gần như vậy, cũng chỉ thiếu một bước…
Nàng muốn nói không, nhưng nàng không thể ngăn chặn mê hoặc như vậy được!
Hơi thở của hắn giống như độc dược, hoàn toàn mê hoặc thể xác và tinh thần của nàng.
Bàn tay vốn chống đỡ trên vai hắn, mười ngón tay từ từ thu lại, không biết từ lúc nào đã leo lên cổ hắn.
Nàng không muốn.
Nhưng nàng, cũng muốn.
“Ly Dạ…”
Giọng nói mềm mại, nàng chưa bao giờ ở trước mặt mình lộ ra vẻ động tình như vậy.
Nàng bằng lòng!
Không cưỡng ép, không bắt nạt!
Nàng thực sự bằng lòng!
Trong lòng Phong Ly Dạ vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng không nhịn được, dùng sức kéo nàng về phía mình…
Nhưng một khắc hai người sắp dung hợp vào nhau thì bên ngoài, đột nhiên truyền đến tiếng gọi của hong Tứ: “Thế tử gia!”
Giọng nói vừa vang lên, ngay cả tiếng bước chân cũng tới gần rồi!
Phát hiện trong động có người, Phong Tứ lập tức muốn đi tới.
Lại không ngờ còn chưa đi vào, đột nhiên, một chưởng phong lạnh lẽo khiến da đầu tê dại, trực diện đánh úp tới.
“Cút!” Giọng nói của Phong Ly Dạ, hơi thở khàn khàn tràn đầy ẩn nhẫn.
Phong Tứ còn chưa kịp phản ứng lại, trong lòng khí huyết sôi trào.
Hắn ta vội vàng lui về phía sau, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi hang động, vất vả lắm mới điều chỉnh được hơi thở của mình.
Thế tử gia ở trong động, ngài ấy… ngài ấy chẳng lẽ cùng Cửu công chúa…
Nhưng… nhưng mà, không được đâu!
“Thế tử gia, bọn họ… Phu nhân sắp tới rồi.
”
Hắn ta không muốn xông vào phá đám, nhưng phu nhân không giống hắn ta đâu, phu nhân chắc chắn sẽ không quan tâm mà xông vào đấy.
Đến lúc đó, tình huống sẽ… vô cùng xấu hổ.
Thế tử gia có thể… dừng lại trước không?.
/490
|