Bàn tay Sở Khuynh Ca hội tụ đầy chân khí, một chưởng sắp giáng xuống.
Nhưng vào ngay lúc nàng sắp xuất chưởng, thì nàng đã thấy rõ ánh mắt hỗn loạn của Phong Ly Dạ.
Sao nàng có thể quên được vừa rồi nàng đã bắt mạch cho hắn!
Mạch tựa hư vô, tâm mạch hư tổn, là nội thương trầm trọng, mạch yếu đến nỗi có thể giả như đã ngừng đập.
Lại nhìn hắn, mặc dù trông hắn có vẻ như đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, nhưng đôi mắt đen đó rõ ràng đã không có tiêu cự.
Bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, năm ngón tay rất chặt và cứng rắn, nhưng lòng bàn tay lại rất lạnh lẽo.
Nhiệt độ cơ thể rất thấp.
“Buông tay ra, để ta châm cứu cho ngươi.
” Nàng nói khẽ.
Phong Ly Dạ không lên tiếng, chỉ lo nắm chặt cổ tay nàng mặc cho có nói gì cũng không buông.
Sở Khuynh Ca đưa tay ra lắc lắc trước mặt hắn.
Hắn không chút phản ứng.
Hoá ra là đã mất ý thức.
“Không buông thật đó hả?” Nàng có chút không vui, nàng giãy dụa, nhưng vẫn không thể thoát ra.
“Không buông là ta đi mất ráng chịu đó nha.
”
Hắn buông ra nhưng đổi lại là nắm chặt góc áo nàng.
“…” Nàng nhìn xuống lòng bàn tay đang nắm chặt góc áo mình, Sở Khuynh Ca có chút không nói nên lời, cũng có chút… Đau xót.
Chiếc châm dài chụm ở đầu ngón tay, nàng đưa tay lên rồi lại ấn xuống, chiếc châm bạc chuẩn xác rơi xuống đại huyệt nằm quanh tim.
Có lẽ vì cảm nhận được thứ gì đó đâm vào trong người, hắn thấy hơi khó chịu, Phong Ly Dạ đưa tay còn lại định rút châm bạc ra.
Ánh mắt Sở Khuynh Ca hơi thay đổi, nàng vội nói: “Đừng nhúc nhích, không thôi sẽ tự làm mình bị thương!”
Hắn ngoan thật.
Thực ra, khi trước mặt nàng ngoại trừ lúc cãi nhau ra thì nam nhân này vẫn luôn rất ngoan ngoãn.
Chẳng qua là tính tình quá cộc cằn nóng nảy, người bình thường không khống chế được mà thôi.
Sở Khuynh Ca đặt tay trên ngực hắn, nàng châm kim, xoa bóp, cuối cùng là lấy viên thuốc đưa lên môi hắn.
Phong Ly Dạ không nuốt viên thuốc mà ngơ ngác nhìn nàng.
Ánh mắt của đôi mắt không tiêu cự ấy dần dần tụ lại một điểm.
Trong tầm mắt, khuôn mặt cô gái mù mờ, không thể nhìn rõ.
Hắn muốn nhìn cho rõ, nhưng ngực rất đau, chỉ cần cố nhìn sẽ rất đau.
Nhưng hắn vẫn muốn nhìn! Ngay cả trong giấc mơ, cũng muốn nhìn!
“Tại sao…”
Sở Khuynh Ca sững sờ, cúi đầu nhìn đôi môi nứt nẻ của hắn.
Giọng nói này khàn đến mức gần như không thể nghe được.
“Tại sao…” Cổ họng Phong Ly Dạ khô khốc, giọng nói như bị bóp nghẹt trong cổ họng, khó lắm mới nặn ra được mấy chữ: “Tàn nhẫn như vậy.
”
Khuynh Ca không nói.
Nàng tàn nhẫn, nàng không phủ nhận.
Cho nên, đừng có lại ôm bất cứ ảo tưởng gì với nàng nữa, nó không cần thiết và cũng chẳng đáng đâu.
Sự yên lặng, không hồi đáp của nàng đã khiến Phong Liên Dạ dần bị kích động, lòng bàn tay hắn lại bắt đầu siết chặt cổ tay cô, năm ngón tay không ngừng siết chặt.
“Tại sao…”
Mãi cũng không quên, sự tàn nhẫn mà nữ nhân này dành cho mình như thuở đầu.
Tại sao phải dối gạt hắn, tại sao lại để hắn tự gieo cho mình hy vọng?
Tại sao hắn không thể ghét nàng, hận nàng như trước nữa?
Sở Khuynh Ca nhìn hắn, hắn làm đau cổ tay nàng, thật sự rất đau.
“Tại sao…”
“Bởi vì, ngươi không phải nam nhân ta muốn.
” Nàng không cần một nam nhân nào cả.
Đôi mắt Phong Ly Dạ lại bắt đầu mơ hồ, trái tim hắn lại lần nữa bị xé toang.
Nữ nhân chết tiệt, ngay cả trong giấc mơ mà cũng tàn nhẫn với anh như vậy.
Rốt cuộc còn trông mong chi nữa?
“Ngươi… Làm gì?” Khi hắn dần mất ý thức, nàng lại châm kim vào huyệt đạo của hắn.
“Ngủ đi, mọi thứ chỉ là mơ.
Khi tỉnh lại, hẳn là sẽ tốt hơn.
”
Giọng nói nàng mỗi lúc một khuất xa, và cuối cùng là hoàn toàn biến mất…
“Nữ nhân chết rồi, đừng đi…”.
/490
|