“Chỗ thuốc đó của y nương, vốn đã ném đi từ lâu rồi! ! Là Sở Khuynh Ca, nhất định là tiện nhân Sở Khuynh Ca kia!"
Lúc Nhu Nhi dọn dẹp phòng của y nương có tìm thế nào cũng không tìm ra được bình thuốc độc đó, Sở Vi Vân biết ngay là Sở Khuynh Ca đang nói dối.
“Con tiện nhân đó, ta phải đến chỗ Dạ ca ca tố cáo nàng ta! Tất cả những chuyện này căn bản là do nàng ta tự biên tự diễn!”
“Ngươi điên rồi sao?” Cung nữ ngồi trên ghế trước giờ không cất lời, mặc cho Sở Vi Vân có nói gì, làm gì thì nàng ta cũng không đếm xỉa đến mà uống trà.
Mắt thấy Sở Vi Vân thật sắp ra đến cửa, sắc mặt nàng ta trầm xuống, giương một tay lên, ném chén qua.
Tiếng choang vàng lên một cái, chén đập vào cạnh cửa, mảnh sứ vỡ bắn lên tung tóe, có mảnh còn bắn lên chân Sơ Vân Vi.
Tuy rằng cách hai lớp váy nhưng nhưng sức ném của cung nữ đó rất lớn.
Mảnh sứ bắn lên vẫn rất đau.
“Ngươi làm gì vậy?” Sở Vi Vân chợt quay đầu, mắt nhìn nàng ta trừng trừng: “Ngươi dám vô lễ với ta?”
“Linh Lung, ngươi quá…”
Nhu Nhi còn chưa nói xong, cung nữ tên Linh Lung đó đã đột nhiên đứng dậy.
Nhu Nhi chỉ cảm thấy trước mắt hoa một cái, sau đó nghé cái chát, đau!
Ngay đến phản ứng cũng không kịp, nàng ta trơ mắt nhìn nhìn Linh Lung cho mình một bạt tai, rồi lại thoải mái nhàn nhã ngồi về ghế.
Tốc độ này thực sự dọa chết người ta!
Trên mặt đau đến nóng bỏng, Nhu Nhi mới kịp nhận ra mình bị tát.
“Ngươi… Ngươi…”
“Vẫn muốn ăn tát à?” Linh Lung cầm chiếc chén khác lên, tự rót cho mình một tách trà rồi, thong thả uống.
“Quận chúa nhà các ngươi không hiểu chuyện ta lại không cách nào đánh nàng ta được, vậy chỉ đành đánh ngươi thôi.
”
Nàng ta cong môi cười, dáng vẻ đó nói không ra là cao ngạo đến cỡ nào: “Đương nhiên, nếu quận chúa nhà các ngươi quá ngu ngốc, vậy thì, chỉ cần không đụng vào mặt nàng ta, ta vẫn có vô số cách chỉnh nàng ta.
”
Nhu Nhi không dám ho he lấy một lời.
Trên mặt đau nhói, khóe miệng bỏng rát, chảy máu!
Nào còn dám nói!
Sở Vi Vân tức giận tới mức muốn dậm chân: “Thái hậu nương nương sai ngươi tới không phải là để chỉ ta làm việc!”
“Vậy sao?” Linh Lung chẳng thèm để ý đến sự tức giận của nàng ta
Sau khi nhấp một ngụm trà, ngón tay thon dài thờ ơ lướt trên thành chén, ánh mắt sắc bén chậm rãi khóa chặt trên mặt Sở Vi Vân.
Sở Vi Vân chỉ thấy vô duyên vô cớ có trận hoảng loạn trong lòng, ấy vậy mà lại kinh hãi đến tận da thịt.
“Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?” Nàng ta cố gắng giữ bản thân mình bình tĩnh.
“Ta chẳng làm gì hết, chỉ là nhắc nhở quận chúa, ta thật sự là đến sai khiến ngươi làm việc, chứ không phải là đến hầu hạ ngươi.
”
“Ngươi…”
“Quận chúa, ta nghĩ ngươi hẳn là rất rõ, thân phận bản thân mình!”
“Vậy ngươi cho rằng ta có thân phận gì?” Nói đến chuyện thân phận, Sở Vi Vân không may mảy chột dạ.
Trái lại eo nàng ta thẳng tắp, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Nếu ngươi đã biết ta là cành vàng lá ngọc rồi, vậy hẳn cũng biết đắc tội với ta sẽ có kết cục gì chứ!”
Linh Lung này tuy không giống với cung nữ bình thường, là nữ tử thái hậu nương nương ngầm nuôi lớn.
Nhưng vậy thì chẳng qua cũng chỉ là một kẻ có xuất thân từ dân nghèo!
Có thể so được với cành vàng lá ngọc như nàng ta sao?
Linh Lung liếc xéo nàng ta một cái, cười lạnh.
Nụ cười này lại khiến Sở Vi Vân không hiểu sao lại chột dạ.
Nhưng nàng ta cũng không nhận thua!
“Ngươi đừng cho rằng bản thân có tí võ công thì có thể bất kính với ta! Rõ ràng ngươi biết thân phận ta cao quý như vậy, ngươi còn muốn sống nữa không vậy?”
“Ha, sao ngươi lại cảm thấy thân phận công chúa thật sự cao quý đến vậy sao?”
Linh Lung cười nhạt, không chút phật lòng.
“Ngươi có biết trong hậu cung có biết bao công chúa không? Với những công chúa không có giá trị lợi dụng, ngươi cho rằng thái hậu thật sẽ xem trọng à?”
“Ngươi…”
“Đừng tự cho mình là đúng nữa.
” Linh Lung đặt chén xuống, đột nhiên đứng dậy, đi về phía nàng ta: “Giờ ta có bóp chết ngươi cũng chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi, ngươi vẫn thực sự tưởng mình quan trọng vậy sao? Ngươi thật sự là con gái của Nam Tinh à?”
Nụ cười của nàng ta càng ngày càng phát lạnh: “Ngươi phải à?”.
/490
|