Khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Sở Vi Vân làm Nam Khánh nhất thời cảm thấy có chút chán ghét.
Đó là một sự chán ghét đến từ tận sâu trong tiềm thức, hoàn toàn không phải cố ý.
Bởi đứa con gái Nam Tinh mà bà ta tự hào nhất chưa bao giờ sụt sùi như thế.
Dù cho Nam Tinh có rơi lệ, nước mắt cũng chỉ thấm ra một chút rồi biến mất.
Trên đời chẳng có bao nhiêu người có được may mắn nhìn thấy nước mắt của Nam Tinh.
Nói gì tới nước mắt đầm đìa.
Nữ hoàng thôi không nhìn nữa, bà ta quay qua Sở Khuynh Ca: “Ngươi… Thật sự không phải Vân Nhi sao?”
Khoảnh khắc rung động đã qua, Sở Khuynh Ca hoàn hồn, mặc dù không đẩy nữ hoàng ra nhưng thái độ cũng khá lạnh nhạt giữ khoảng cách.
“Khuynh Ca bái kiến Nữ hoàng bệ hạ.
”
Đối mặt với nữ hoàng cao quý, một công chúa nhỏ bé như nàng vẫn không thấp hèn không kiêu ngạo, thậm chí từ đầu tới cuối hàng lông mày vẫn lặng lẽ toát lên niềm kiêu hãnh!
Đây mới là thái độ nên có ở Nam Tinh.
“Thật sự… Không phải ư?” Thật thất vọng!
Nam Khánh thật sự rất thất vọng!
Thậm chí có vài phần tuyệt vọng.
Sở Khuynh Ca mím nhẹ môi không nói thêm gì.
Hàn Thượng cung và Nữ quan đại nhân Trương Nham cùng tới gần đỡ Nam Khánh: “Bệ hạ.
”
Trương Nham thấp giọng nói: “Vị này là Cửu công chúa nước Sở, Sở Khuynh Ca.
”
Sở Khuynh Ca gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
Tâm trạng của Nam Khánh vẫn hơi khó lấy lại cân bằng.
Cô nương nhìn một cái đã ưng ngay, càng nhìn càng thấy thích này lại không phải cháu ruột của mình.
Còn cô nương mới nhìn đã thấy có chút chán ghét kia lại…
Nhưng rốt cuộc nữ hoàng vẫn là nữ hoàng, có thể nắm giữ quyền lực nhiều năm như vậy nào phải người thường.
Cảm giác hụt hẫng mạnh mẽ cuối cùng vẫn bị nữ hoàng giấu đi.
Nữ hoàng quay đầu nhìn Sở Vi Vân một cái, bà ta gật đầu, dịu dàng nói: “Cuối cùng cũng về rồi.
”
“Hoàng tổ mẫu! ” Sở Vi Vân nâng tay áo chùi nước mắt đầm đìa trên mặt.
Đang định nói chuyện thì Nam Khánh đã được Hàn Thượng cung đỡ chầm chậm quay lại long ỷ.
“Về là tốt rồi.
”
Nam Khánh ngồi lên long ỷ, đưa mắt nhìn xuống lớp trẻ trong điện.
Nhưng không ngờ tầm mắt lại bất giác nhìn Sở Khuynh Ca.
Đứa bé này… Làm thế nào được đây? Đúng là càng nhìn càng thích.
Hàn Thượng cung đi theo bên người bệ hạ mấy chục năm, trong lòng bệ hạ thấy thế nào, bà ấy là người có thể đoán được chính xác nhất.
Hàn Thượng cung nói trước: “Tiểu điện hạ vừa về, chẳng bằng về điện nghỉ ngơi trước, hạ quan đã chuẩn bị chu đáo cho tiểu điện hạ, có thể vào ở bất kỳ lúc nào.
”
"Hoàng tổ mẫu! "
"Tiểu điện hạ, thông lệ ở Nam Tấn có đôi chút khác biệt so với nước Sở.
”
Hàn Thượng cung cười tươi, trông vô cùng mềm mỏng nhưng thái độ lại rất cứng rắn.
“Sau này mong tiểu điện hạ đổi sang gọi là bệ hạ.
”
Sở Vi Vân sững sờ, mặt nàng ta nóng ran như thể bị tát một bạt tai ngay trước mặt bao nhiêu người.
Thế chẳng phải là ám chỉ không cho phép nàng ta gần gũi hoàng tổ mẫu quá mức hay sao?
Có điều, các hoàng tử công chúa khác trong điện đều không tỏ bất kỳ thái độ gì.
Hẳn là đã quen như vậy, thông lệ đúng thực là như thế.
Hàn Thượng cung cười nói: “Lúc riêng tư thì có thể gọi thoải mái.
”
Dù sao cũng là con gái của điện hạ Nam Tinh bệ hạ rất thương yêu, không thể để nàng ta tủi thân.
Sở Vi Vân nghe vậy mới thở phào, nàng ta nín khóc mỉm cười: “Vâng, Vân Nhi đã biết!”
Nam Khánh gật đầu, tình cờ nhìn thấy vệt nước mắt còn chưa lau sạch của nàng ta, trong lòng nhất thời lại cảm thấy mệt mỏi.
Lần này nữ hoàng nhìn Phong Ly Dạ.
Đáy mắt ánh lên đôi chút niềm vui: “Cuối cùng Thế tử gia cũng bằng lòng tới làm khách ở Nam Tấn, trẫm còn tưởng lúc sinh thời khó có cơ hội nhìn thấy lại tướng mạo nghiêng nước nghiêng thành của Thế tử gia!”
Phong Ly Dạ chỉ gật đầu đáp một cách lạnh nhạt: “Bái kiến nữ hoàng bệ hạ.
”
“Trẫm thực sự rất vui vẻ!” Câu này của Nam Khánh có thể cảm nhận được niềm vui rất thật lòng: “Tối nay nhất định Thế tử gia phải uống với trẫm một trận thỏa thích.
”
Phong Ly Dạ mím nhẹ môi, chắp tay: “Được.
”
Đúng lúc này ở cửa đại điện bỗng vang lên một giọng trầm thấp có lực: “Nghe nói Vân Nhi về rồi, đến đây cho hoàng cô xem có đúng là giống hoàng muội Tinh Nhi của ta y hệt không nào?”.
/490
|