Lúc Phong Tảo mở cửa phòng Sơ Vi Vân ra, Sở Vi Vân đã treo lụa trắng.
Sương Nhi khóc nước mắt rơi như mưa, cuống quýt vọt vào: “Quận chúa! Quận chúa, sao người lại ngốc như thế?”
Phong Tảo bị dọa sợ, rút trường kiếm ra, xoay cổ tay một cái.
Lụa trắng bị kiếm cắt đứt, người đang treo ở trên cũng nhanh chóng rơi xuống.
Phong Tảo muốn lên đón lấy, nhưng ngẫm lại, Thế tử gia đang ở đây, không đến lượt mình ra tay.
Dù sao, đi lên đón được Quận chúa, phải có tiếp xúc thân thể với Quận chúa, như thế thì sao được?
Ai không biết Quận chúa có ý với Thế tử gia nhà bọn họ?
Về phần Sương Nhi, càng không có khả năng đỡ lấy tiểu thư nhà mình, đây chẳng phải là muốn cướp người với Thế tử gia sao?
Tất cả mọi người đang chờ, cho đến khi… bịch một tiếng, Sở Vi Vân ngã xuống đất, hét thảm lên, suýt chút ngất đi.
Sương Nhi ngây người, Phong Tảo cũng trợn mắt.
Chỉ có nam nhân đang đứng cạnh cửa là lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt này, sắc mặt như nước.
“Quận chúa!” Sương Nhi rôt cuộc cũng phản ứng lại, nhào lên, muốn đỡ Sở Vi Vân.
Sở Vi Vân lại đẩy nàng ta ra, quay đầu lại trừng mắt nhìn bóng dáng đang đứng ngoài cửa.
Nàng ta không dám tin, có chết cũng không muốn tin vào những điều mình vừa trải qua.
Hắn thế mà lại thấy chết không cứu!
“Quận chúa, trên đất… trên đất lạnh.
” Sương Nhi đỡ Sở Vi Vân lên.
Gương mặt của Sở Vi Vân lần này thật sự trắng bệch.
“Tại sao?” Nàng ta nhìn Phong Ly Dạ, nước mắt đầy mặt.
Sương Nhi đỡ nàng ta ngồi lại trên giường, sau đó cẩn thận lui ra ngoài.
Lúc đi ra còn kéo nhẹ áo của Phong Tảo.
Phong Tảo cũng chỉ có thể lui ra ngoài.
Nhưng Thế tử gia cũng chỉ đứng cạnh cửa, dường như không có ý bước vào.
Thế này… làm sao bọn họ đóng cửa được?
Sương Nhi nôn nóng muốn chết!
Thế tử gia này, tại sao lại hoàn toàn không hiểu phong tình?
“Dạ ca ca…” Sở Vi Vân có chút không biết phải làm sao.
Khoảng cách của hai người quá xa xôi, muốn nói chuyện một cách “yếu ớt” với hắn, nhưng nói kiểu yếu mềm thì lại sợ tiếng nói quá nhẹ, hắn không nghe được.
“Dạ ca ca…” Nàng ta lại thỏ thẻ gọi.
Phong Ly Dạ vẫn bất động như cũ, đứng ở cạnh cửa như một pho tượng, không có chút ý muốn đi qua nào.
“Dạ ca ca!” Lần này Sở Vi Vân tăng giọng lên, uất ức đến mức rơi nước mắt.
Hắn thật sự không để ý đến nàng ta!
Tại sao hắn lại có thể không để ý đến nàng ta!
“Dạ ca ca, chàng đã đồng ý với mẹ ta rằng sẽ chăm sóc ta cả đời!”
Nhưng bây giờ như thế này, rốt cuộc là thế nào?
Sở Vi Vân lại khóc lên, là thật, nước mắt cũng là thật.
Nàng ta thật sự cảm thấy uất ức.
Phong Ly Dạ vẫn không nói lời nào, thế nhưng lần này, hắn cũng đã đi vào trong.
Sương Nhi vui mừng trong lòng, lập tức đến ngay, muốn đóng cửa phòng lại, để bọn họ ở riêng với nhau.
Không ngờ, cửa vừa đóng lại, bên trong bỗng nhiên có một luồng chưởng phong quét đến.
“Bốp” một tiếng, cửa bị gió đẩy ra, Sương Nhi bị chưởng phong chấn động đến mức lùi lại một bước, “bịch” một tiếng, mông ngã bệt xuống đất, đau đến nỗi không đứng dậy được.
Khí huyết trong lồng ngực trào lên, suýt chút nữa đã hộc máu ra ngoài.
Phong Ly Dạ đang tức giận!
Tại sao hắn lại tức giận?
“Có phải là… có phải là Khuynh Ca muội muội bêu xấu ta điều gì trước mặt chàng không? Dạ ca ca, chàng thật sự tin à?”.
/490
|