Bọn họ nói chuyện ngay trong viện.
Mặc dù chỉ có hai người, nhưng Xảo Nhi cũng đứng ở hành lang cách đó không xa, Lam Vũ cũng có mặt.
“Như thế thì sẽ không có người nói xấu nữa?” Sở Khuynh Ca suýt chút muốn trợn mắt.
Đàn ông ở thời đại này thật đúng là phiền phức.
Nói chuyện còn phải có người ở bên cạnh, đề phòng rơi xuống cái danh cô nam quả nữ.
Làm nhiều như thế, không phải chỉ vì nói mấy câu?
“Công chúa, Lam Vũ tuy là thị vệ của người, nhưng dù sao cũng là nam tử, sau này, xin Công chúa đừng tùy tiện vào phòng Lam Vũ, để tránh…”
“Bổn Công chúa xưa nay không phải nổi danh đào hoa à? Còn sợ người khác nói thêm cái gì?”
Sở Khuynh Ca còn đang thu thập đồ vật trong túi xách của mình, sau khi sử dụng xong thì phải khử trùng.
Nàng bây giờ vội trở về phòng, lấy rượu mạnh để khử trùng cho các dụng cụ của nàng
Thấy bộ dạng không yên lòng của nàng, trong lòng Phong Tứ có vài phần tức giận.
Cửu công chúa thật sự không thèm để ý đến loại chuyện này chút nào à?
Đến cùng là thật sự thoải mái không để ý đến ánh mắt thế tục, hay vẫn là do, đã tập mãi thành thói quen?
Trong mắt Phong Tứ, chỉ sợ là khả năng thứ hai.
Sắc mặt hắn ta hơi trầm xuống: “Công chúa xin chớ quên, người bây giờ đã thành thân với Thế tử nhà chúng ta.
”
“Vậy được rồi, Thế tử gia nhà ngươi cũng không nói, ngươi đến đây chỉ trích cái gì?”
“Người…” Phong Tứ tức giận suýt chút đã đánh bay nàng đi.
Cứu Công chúa, thật đúng là mặt dày vô sỉ!
Hắn ta đã ám chỉ rõ ràng đến như thế, nàng vậy mà thật không lo lắng gì!
Sở Khuynh Ca hơi mất kiên nhẫn: “Tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì? Thời gian của ta rất quý giá, Xảo Nhi nhà chúng ta vẫn luôn hối thúc ta về trang điểm kìa.
”
Làm gì có thời gian mà ở đây lằng nhằng?
Phong Tứ hít sâu một hơi, vất vả lắm mới miễn cưỡng khiến bản thân tâm bình khí hòa.
Nói chuyện với nữ nhân này, không cẩn thận sẽ khiến bản thân tức chết!
Phong Tứ nghiêm mặt lại, lúc Sở Khuynh Ca bắt đầu không nhịn được nữa, bỗng nhiên quỳ một chân xuống.
“Ngươi làm gì thế?” Nàng cũng không bị dọa, nhưng thật sự bất ngờ.
Nam nhân này, tính tình xấu hệt như Phong Ly Dạ, quan trọng nhất chính là, luôn nhìn nàng không vừa mắt.
Thế mà… lại quỳ một chân xuống.
“Đêm qua Cửu Công chúa có ơn cứu mạng với mạt tướng, không biết Cửu Công chúa có yêu cầu gì, mạt tướng nhất định sẽ dốc hết sức, trả lại phần ân tình này cho Công chúa.
”
Hóa ra là đến báo ơn.
Lại nghiêm túc như thế, suýt chút hù chết người ta.
Sở Khuynh Ca thở ra một hơi, vô thức nhìn cánh tay của mình một chút.
Nơi đó có vết thương bị đâm do đỡ thay hắn ta một kiếm lúc tối qua.
Thật ra vết thương cũng không nặng, nhưng bị thương thì là bị thương.
Phong Tứ cũng nhìn cánh tay của nàng.
Nhớ đến vị Công chúa mảnh mai này, thế mà lại dùng thân thể của mình để đỡ kiếm cho hắn ta, hắn ta có chút ảo não nói không nên lời.
Mặc kệ hắn ta ghét Cửu Công chúa đến thế nào, nhưng cần báo ơn thì nhất định phải báo.
“Công chúa, mạt tướng tùy Công chúa phân phó!”
“Nhưng bây giờ ta chẳng thiếu gì cả.
” Con người của Sở Khuynh Ca bình thường không có yêu cầu gì cao với cuộc sống.
Phong Tứ lại kiên trì nói: “Xin Công chúa phân phó!”
Con người của hắn ta, thiếu nợ ân tình của người khác thì nhất định phải báo!
Nếu không báo, cả người hắn đều không được tự nhiên!
“Nhưng ta thật sự không nghĩ ra, sau này hãy nói được không?”
Đây là có ý bắt buộc nàng phải tiếp nhận?
Quả thực là hành vi cưỡng ép.
Sở Khuynh Ca không kiên nhẫn được nữa: “Có phải là bảo ngươi làm gì ngươi cũng đồng ý?”.
/490
|