Phong Li Dạ muốn qua đó.
Lam Vũ gấp gáp nói: “Công chúa căn dặn, không cho phép bất kì ai đến gần…”
… Xong rồi, hắn không nói chuyện!
Khí thế của Thế tử gia quả thật là cường hãn quá mức, hắn không muốn giống như Phong Tảo bị một chưởng đánh đến mức suýt chút nữa hộc máu.
Người vẫn cúi thấp đầu, không dám ngăn cản.
Dù sao thì người ta cũng là phu thê với nhau.
Lam Vũ không những không ngăn cản, còn đi thật xa, sợ rằng quấy rầy đến Thế tử gia và Cửu Công chúa.
Phong Tảo cũng chạy nhanh hết mức, tránh lại gặp phải tai bay vạ gió.
Sở Khuynh Ca đã đi vào nơi sâu nhất của dòng suối nhỏ.
Ngồi trên hòn đá nhỏ, nước suốt cũng chưa đến bả vai.
Bờ vai thon mượt mà, dưới ánh trăng non chiếu rọi xuống, nổi lên một tia sáng nhàn nhạt.
Trắng nõn, mịn màng, giống như ngọc sứ sạch sẽ.
Phong Li Dạ đứng ở bên bờ, lóa mắt trong phút chốc.
Sau một lúc, ánh mắt hắn trầm xuống, có một tia u ám mờ nhạt giữa hai lông mày.
Sở Khuynh Ca nghe thấy tiếng động liền quay đầu, có chút không vui: “Không phải bảo ngươi canh giữ ở bên ngoài sao… Là ngươi?”
Dưới ánh trăng, bóng hình hắn cao lớn như mây bay nước chảy.
Đẹp thì cũng đẹp, nhưng một thân khí tức lạnh lẽo chính là khiến người ta nhìn không thuận mắt.
Đừng có lạnh lùng chết như vậy được không?
“Ngươi đến đây làm gì?” Sở Khuynh Ca quay đầu, trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi cứ thích phơi bày như vậy hả?” Giọng hắn trầm xuống, nhiễm chút giận dữ.
Sở Khuynh Ca cũng tức giận, không nhịn được nổi giận nói: “Đúng đó, không phải tin đồn bình phẩm về ta rất kém sao? Trước kia Li Thế tử chưa từng nghe qua chuyện phong lưu của ta hả?”
Nàng cũng không phải không mặc đồ, chỉ là để lộ vai và cánh tay mà thôi.
Đây cũng gọi là để lộ à? Mấy thứ áo không ống tay quần đùi ở trên phố thì gọi là cái gì?
Sở Khuynh ca quên mất, thời đại mà nàng đang sống hoàn toàn khác với thế kỷ hai mươi mốt.
Mấy thứ áo không tay quần đùi ở thời đại này là không được phép.
Quả nhiên nghe thấy lời này, một tầng lửa giận dâng lên cuồn cuộn trong mắt Phong Li Dạ.
Con ngươi vốn đen như mực, lúc này như mưa gió kéo tới: “Ở trước mặt Lam Vũ cũng thế này?”
Hắn không quên, mình vừa mới đi đến, lúc nàng nghe thấy tiếng bước chân, vốn dĩ còn tưởng là Lam Vũ.
Nhưng không hề có ý tứ một chút sợ hãi gì, đây là thói quen sao?
Con ngươi Sở Khuynh Ca ướt sũng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dày đặc mây đen của hắn.
Muốn giải thích gì đó, nhưng thấy vẻ mặt không thể nói lý này của Thế tử, khiến nàng tiêu tan suy nghĩ muốn giải thích trong đầu.
Chỉ là nàng vẫn chưa có quen với phong tục thời đại này, và cũng không hề cố ý.
Huồng hồ nàng vẫn đang mặc y phục ngồi trong nước, còn quay mặt với bờ, căn bản không ở trần như lời nói.
Nam nhân thời đại này, quá thối nát.
Một tiếng rào rào vang lên, Sở Khuynh Ca không những không tránh nghi ngờ, thậm chí còn đứng lên đối mặt với hắn.
“Ta chính là hạng người như thế, Li Thế tử còn muốn hỏi gì không?” Điệu bộ chậm rãi, hành động phóng túng, dưới ánh trăng là một thân hình gập ghềnh ưướŧ áŧ.
Khiến lòng bàn tay Phong Li Dạ siết chặt, đấy mắt không chỉ đốt lên ngọn lửa giận!
Đột nhiên hắn cởϊ áσ khoác ngoài của mình ném xuống đất, bước về hướng giữa suối.
Sở Khuynh Ca không ngờ hắn sẽ đi xuống, vốn dĩ cho rằng hắn sẽ tức giận bỏ đi, nàng có thể tiếp tục ngâm mình.
Sở Khuynh Ca khẽ hít một hơi lạnh, khi giương mắt lên, người đã đến trước mặt mình.
Đó hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, nàng ngay khi lùi lại liền muốn bỏ chạy! Nhưng vừa nhấc chân bước, cổ tay nàng đột nhiên siết chặt, cả người bị hắn kéo trở lại.
Sức lực của Phong Li Dạ quá lớn, chỉ là một lực kéo nhẹ, không ngờ liền kéo nữ nhân này ngã vào ngực mình! Hai cơ thể chạm nhau, một hơi thở xa lạ lại khô nóng đột nhiên dâng lên.
.
/490
|