Nếu có thể được chiêm ngưỡng điệu nhảy Kinh Hồng vũ, vậy thì nó nhất định sẽ là khúc vũ đạo kinh diễm hơn cả Nghê Thường vũ.
Người bình thường hoàn toàn không có tư cách nhảy, và cũng không có khả năng này.
Tất cả mọi người còn cho rằng có thể được mở rộng tầm mắt, nhưng không ngờ rằng, khúc Kinh Hồng vũ mà Cửu công chúa ban thường lại là… lại là một đám nam tử không mặc quần áo!
Không, bọn họ vẫn mặc quần áo, ít nhất thì cái “vị trí quan trọng” kia không bị lộ ra.
Mà cũng gần như là vậy!
Tuy rằng nhóm người đó có mặc quần vũ đạo, nhưng nửa người trên lại phủ một lớp màn mỏng, ngực, cánh tay thậm chí là bụng đều bị nhìn thấy không sót thứ gì.
“Ôi trời!”
“Sao, sao lại như thế được?”
“Cái này… Đúng là xấu hổ quá!”
Các nữ quyến đồng loạt quay mặt đi, mặt đỏ tới mang tai, căn bản là không dám nhìn.
Những quan viên có đưa nữ quyến đến đây đều đỏ hết cả mặt, vì tức!
Sao có thể để nữ tử trong nhà nhìn thấy những hình ảnh dơ bẩn như thế?
Còn về các tướng sĩ, những tên oắt trẻ tuổi độc thân thì xem đến là thoải mái.
Tuy rằng cũng cảm thấy rất xấu hổ, nhưng có điều, không có nữ quyến trong nhà ở đây thì chẳng có áp lực tâm lý lắm.
Sở Vi Vân cũng quay mặt đi, mặt đỏ tai hồng không dám nhìn.
Nhưng đuôi mắt lại trộm liếc nhìn Sở Khuynh Ca, nàng ta cho rằng Sở Khuynh Ca sẽ tức giận, bởi vì không thể giải thích được mà tức đến chết.
Nhưng không ngờ, nữ nhân kia lại cầm chén rượu, nhìn nửa thân trần của những nam tử đang nhảy múa, nhìn đến mê mệt?
Những nữ tử bình thường sẽ không như vậy, Cửu công chúa… Đúng là như trong lời đồn, cực kỳ háo sắc!
Các tướng sĩ cũng nhanh chóng phát hiện ra điều này.
Thì ra Cửu công chúa vẫn là vị Cửu công chúa kia, tuy rằng khi kề vai chiến đấu cùng bọn họ, khí thế của nàng không thua đấng mày râu.
Nhưng cuối cùng, vẫn có chút háo sắc.
Phong Tảo liếc mắt nhìn Phong Ly Dạ theo bản năng, mắt thấy sắc mặt thế tử gia nhà mình đã không thể dùng hai chữ đơn giản là khó coi để hình dung nữa rồi.
Lòng hắn đột nhiên trở nên nặng nề, cảm thấy bản thân sắp va phải họa lớn.
“Công chúa… Công chúa đừng nhìn nữa mà.
” Xảo Nhi đã gần bật khóc
Nàng ấy muốn lớn tiếng giải thích đây không phải tiết mục công chúa đã sắp xếp.
Nhưng, tiếng nhạc lớn như vậy, chỉ bằng giọng nói của một mình nàng ấy thì sẽ không có ai để ý đến.
Điệu múa đã dừng, nhưng không một người nào dám lên tiếng.
Nhóm đào kép đều đang đứng ở phía dưới, không nói lời nào nhưng cũng không lùi xuống, dường như đang chờ ban thưởng.
Sở Vi Vân im lặng một lúc, bỗng nhiên đứng lên, cười nói: “Khuynh Ca muội muội, những tên này đều là đào kép xuất sắc nhất Mạc Thành, nếu như Khuynh Ca muội muội thấy thích, có thể tùy ý chọn lựa.
”
Chuyện này…
Những người ngồi phía dưới, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Nàng ta không thấy khuôn mặt của Thế tử gia đã phủ đầy mây đen, lúc nào cũng có nổi lên “mưa rền gió dữ” sao?
Lời này của Vân quận chúa quả thực là thêm dầu vào lửa.
Tất cả mọi người không ngờ rằng, Cửu công chúa không chỉ không nổi giận, ngược lại còn cười tủm tỉm nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, đưa ba người đằng trước kia đến hậu viện đi.
”
Cửu công chúa thật sự lựa vài người!
Bỗng nhiên, một dáng người cao gầy đứng lên.
“Dạ ca ca…”
“Ta cũng thấy không thoải mái, ta đi về nghỉ ngơi trước.
”
Sở Khuynh Ca đứng lên, kéo áo Xảo Nhi, cả người hơi lung lay: “Xảo Nhi, đưa ta trở về.
”.
/490
|