Lúc này, tôi tớ đứng đầy hai bên trong đại sảnh Hạ phủ. Mạc Du đi vào trong sảnh thì bắt đầu nhìn xung quanh, cũng không thấy được người mà cô mong đợi. Chỉ nghe một bà vú quản lý nha hoàn bước lên nói rõ yêu cầu tuyển nha hoàn với mười mấy cô gái. Quả thật như vừa rồi nghe được, vừa phải biết hầu hạ, vừa phải hiểu sơ y thuật, có chút võ công nữa thì càng tốt.
Vòng đầu tiên: thi quét dọn giặt giũ. Đa số người đến dự thi đều phù hợp với yêu cầu này, duy chỉ có một người lúc giặt giũ không đủ sức nên bị loại. Nếu Mạc Du có thể một mình rời khỏi Vân Điền đương nhiên cô cũng có khả năng tự chăm sóc tốt cho bản thân, bởi vậy vòng thi này không hề làm khó Mạc Du.
Vòng thi thứ hai: sắc thuốc. Cách sắc thuốc trong trung y phải đặc biệt chú ý, cách sắc khác nhau thì sẽ mang lại hiệu quả trị liệu không giống nhau. Mà điều này tương đối quan trọng với căn bệnh của Hạ thiếu, cho nên Hạ phủ mới tuyển nha hoàn có hiểu biết về y thuật. Vòng này các thí sinh được tách ra, tiến hành thi từng người một.
Đầu tiên quản gia Hạ phủ bảo tôi tớ mang ra rất nhiều loại bình sắc thuốc đủ mọi chất liệu. Mạc Du vừa nhìn đã hiểu ngay kế tiếp sẽ thi gì rồi, chính là phải chọn ra một loại dụng cụ có chất liệu thích hợp nhất để sắc được thuốc bắc. Điều này đương nhiên không làm khó được Mạc Du. Cô không hề do dự chọn lấy một cái bình có nắp tráng men trong rất nhiều bình sắt, lon sứ đang chờ được lựa chọn. Quản gia thấy liền gật đầu đồng ý, quay ra bảo thuộc hạ mang một toa thuốc cùng rất nhiều các vị thuốc bắc đặt trước mặt Mạc Du. Mạc Du thoải mái cầm lấy bình thuốc, sau khi cho thuốc vào liền châm nước cao hơn mặt thuốc một ngón tay, rồi khuấy trong chốc lát và quay ra nói với quản gia: "Nếu muốn siêu thuốc này đạt hiệu quả tốt nhất, trước hết phải ngâm thuốc trong hai khắc , sau đó đun sôi bằng lửa to, rồi lại để lửa nhỏ cho sôi đều liu diu, cứ đun như vậy đến khi đạt đến yêu cầu của đại phu." Quản gia nhìn ra Mạc Du là một người biết y lý, quyết định không khảo nghiệm cô nữa, tuyên bố thẳng: "Cho vào vòng thi thứ ba."
Một khắc bằng với mười lăm phút.
Vòng thi thứ ba: tỷ thí võ công.
Mạc Du đi theo người hầu vào một khoảng đất trống sau vườn, chỉ thấy có ba người khác cũng đang ở đó chờ. Mạc Du phát hiện cô gái mập mạp khi nãy xếp hàng cũng đã đậu vòng thi trước, lúc này đang chờ trên sân.
"Tiếp theo tiến hành vòng thi thứ ba, rút thăm chia tổ, tỷ thí tay đôi, nhưng chỉ cần đạt điểm là dừng."
"Khoan đã, có thể phát cho tôi vài hạt đậu tương không?" Đột nhiên Mạc Du lên tiếng yêu cầu. Nếu một mình tỷ thí công phu quyền cước, chỉ sợ là cô khó có thể đánh lại người ta. Nhưng nghiên cứu Thiên Châm Thuật khiến cô có thể bắn chính xác vào huyệt vị con người. Lúc này cô xin một chút đậu tương với quản gia, chính là muốn thay đậu thành châm, điểm huyệt đối thủ.
Tỷ võ bắt đầu, đối phương lập tức đánh về phía Mạc Du. Mạc Du đang thử sức điểm huyệt bằng đậu tương trong tay, vừa không chú ý nên không kịp tránh bị đối thủ gạt chân, hai đầu gối khụy xuống. Cô gái kia thấy Mạc Du đưa lưng về phía mình liền mừng thầm, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, lập tức cố gắng lấy thân che Mạc Du lại, không để cô thấy được hành động của cô ta. Mạc Du thuận thế lăn một vòng khiến cô gái kia đánh một cú vô ích.
Mạc Du lập tức đứng dậy, búng đậu tương trong tay về phía lưng cô gái kia, chỉ thấy đối phương a lên một tiếng, rồi cứ thế nằm trên mặt đất không thể cử động nữa.
Mạc Du ra hiệu với quản gia, quản gia tuyên bố: "Mạc Du thắng, cho vào Hạ phủ làm nha hoàn." Lúc này Mạc Du mới bước lên giải huyệt cho cô gái kia, rồi dưới sự hướng dẫn của quản gia đi vào trong đại sảnh Hạ phủ chờ đợi.
Lát sau, cô gái mập mạp kia cũng đi vào, vậy là cô ta cũng vượt qua được thử thách. Vì sau này sẽ cùng nhau hầu hạ chủ nhân, nên cô đi đến hỏi tên đối phương. Hóa ra thiếu nữ mập mạp tên là Lý Tinh, là người huyện thành, chỉ vì muốn bớt gánh nặng trong nhà, mới phải vào Hạ phủ làm nha hoàn. Tuy hai người quen biết không lâu, nhưng trải qua một trận thử thách cùng vào Hạ phủ, tất nhiên đều thấy bội phục đối phương. Trò chuyện với nhau Mạc Du phát hiện Lý Tinh cởi mở hào phóng, lại càng yên lòng xem cô ta là bạn.
Mạc Du vừa vào phủ thì đã được phân vào phòng thiếu gia, sau đó cô vẫn cần cù chăm chỉ làm việc theo lời căn dặn. Nhưng mấy ngày tiếp theo, chàng trai ôn hòa như ngọc kia cũng không thấy xuất hiện. Nghe được từ Lý Tinh mới biết hắn đi ra ngoài tìm một món bảo vật. Trong một phủ lớn không thiếu nhất là cảnh người lừa ta gạt, cho dù đều là nha hoàn, nhưng tranh đấu giữa các nha hoàn cũng rất kịch liệt. Lý Tinh và Mạc Du giúp đỡ lẫn nhau, nhằm mong sinh tồn được trong Hạ phủ.
Ngày hôm đó, Mạc Du đang quét dọn phòng ngoài thì nghe thấy một bà vú chạy đến: "Mạc Du, nhanh đến tiền sảnh, thiếu gia đã trở về, tất cả mọi người đều phải tập hợp ở đó."
Lúc này tất cả đại phu và nha hoàn mới vào phủ đều đứng nghiêm chỉnh tại giữa chính sảnh. Hôm nay vì Hạ Thiệu Liên lặn lội đường xa nên có hơi tiều tụy, sau khi hắn liếc nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Mạc Du.
"Cô theo ta đến đây, vào phòng ta hầu hạ." Hạ Thiệu Liên nói hơi lạnh lùng.
Mạc Du không ngờ mình lại được chọn trúng, đành ngoan ngoãn đi theo Hạ Thiệu Liên vào phòng. Sau khi vào phòng, Hạ Thiệu Liên bắt ngay lấy Mạc Du, lột tấm mặt nạ trên mặt cô xuống. Mạc Du cảm thấy trên mặt truyền đến cảm giác vừa đau vừa ngứa, nhưng lúc này trong lòng cô càng thêm sợ hãi. Đây là lần đầu tiên có người có thể lột trần được lớp mặt nạ của cô.
"Cô?..." Hạ Thiệu Liên không ngờ được khuôn mặt dưới lớp mặt nạ lại đẹp đến nhường này, nhất thời liền quên mất mục đích của mình.
Mạc Du vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng lại bị Hạ Thiệu Liên giam cầm chặt hơn.
"Cô đến Hạ phủ có mục đích gì, nếu không phải ta đã từng học thuật dịch dung, sợ là cũng bị cô qua mặt rồi." Hạ Thiệu Liên cau chặt chân mày, nghiêm túc chất vấn. Sở dĩ có thể phát hiện ra Mạc Du hoàn toàn là do nhiệm vụ ngầm của Hạ Thiệu Liên. Hắn bị phái đến Vân Điền tìm kiếm sứ giả thần khí trong truyền thuyết, nên phải biết rất rõ các kỹ năng cần thiết có thể đi lại trên giang hồ. Dịch dung cũng chỉ là một trong những kỹ năng đó thôi.
"Tôi... tôi chỉ muốn đến trị lành bệnh cho chàng thôi, nghe nói chàng ngã bệnh, mà tôi lại đang cần bạc..." Mạc Du bị bộ dạng này của hắn dọa cho sợ, trả lời vẻ ngập ngừng.
"Vậy sao?" Hạ Thiệu Liên nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Du, càng lúc càng gần, hơi thở mát lạnh của hắn nhất thời phả vào mặt, Mạc Du bất giác đỏ mặt.
"Chứng minh cho ta xem y thuật của cô." Thật ra Hạ Thiệu Liên đã tin tưởng cô, bởi vì trước mắt thật sự hắn chẳng có gì đáng để người khác ngấp nghé. Trong quá trình tìm kiếm thần khí, hắn bị rất nhiều binh lính triều Thanh mai phục, rồi còn bị thuộc hạ phản bội hạ độc, nhưng bao lâu nay vẫn không tìm được thuốc giải, thân thể càng lúc càng trở nên suy yếu.
Mạc Du thấy hắn không đề phòng cô như trước nữa, liền muốn chứng minh với hắn y thuật của mình, lập tức cầm tay bắt mạch. Lúc này cô mới phát hiện hắn thực ra bị trúng độc, chứ không bị hàn phong. Hơn nữa vừa khéo loại độc này chính là độc do bộ tộc Mạc thị tạo ra, bán cho người bên ngoài để đổi lấy lương thực.
Vòng đầu tiên: thi quét dọn giặt giũ. Đa số người đến dự thi đều phù hợp với yêu cầu này, duy chỉ có một người lúc giặt giũ không đủ sức nên bị loại. Nếu Mạc Du có thể một mình rời khỏi Vân Điền đương nhiên cô cũng có khả năng tự chăm sóc tốt cho bản thân, bởi vậy vòng thi này không hề làm khó Mạc Du.
Vòng thi thứ hai: sắc thuốc. Cách sắc thuốc trong trung y phải đặc biệt chú ý, cách sắc khác nhau thì sẽ mang lại hiệu quả trị liệu không giống nhau. Mà điều này tương đối quan trọng với căn bệnh của Hạ thiếu, cho nên Hạ phủ mới tuyển nha hoàn có hiểu biết về y thuật. Vòng này các thí sinh được tách ra, tiến hành thi từng người một.
Đầu tiên quản gia Hạ phủ bảo tôi tớ mang ra rất nhiều loại bình sắc thuốc đủ mọi chất liệu. Mạc Du vừa nhìn đã hiểu ngay kế tiếp sẽ thi gì rồi, chính là phải chọn ra một loại dụng cụ có chất liệu thích hợp nhất để sắc được thuốc bắc. Điều này đương nhiên không làm khó được Mạc Du. Cô không hề do dự chọn lấy một cái bình có nắp tráng men trong rất nhiều bình sắt, lon sứ đang chờ được lựa chọn. Quản gia thấy liền gật đầu đồng ý, quay ra bảo thuộc hạ mang một toa thuốc cùng rất nhiều các vị thuốc bắc đặt trước mặt Mạc Du. Mạc Du thoải mái cầm lấy bình thuốc, sau khi cho thuốc vào liền châm nước cao hơn mặt thuốc một ngón tay, rồi khuấy trong chốc lát và quay ra nói với quản gia: "Nếu muốn siêu thuốc này đạt hiệu quả tốt nhất, trước hết phải ngâm thuốc trong hai khắc , sau đó đun sôi bằng lửa to, rồi lại để lửa nhỏ cho sôi đều liu diu, cứ đun như vậy đến khi đạt đến yêu cầu của đại phu." Quản gia nhìn ra Mạc Du là một người biết y lý, quyết định không khảo nghiệm cô nữa, tuyên bố thẳng: "Cho vào vòng thi thứ ba."
Một khắc bằng với mười lăm phút.
Vòng thi thứ ba: tỷ thí võ công.
Mạc Du đi theo người hầu vào một khoảng đất trống sau vườn, chỉ thấy có ba người khác cũng đang ở đó chờ. Mạc Du phát hiện cô gái mập mạp khi nãy xếp hàng cũng đã đậu vòng thi trước, lúc này đang chờ trên sân.
"Tiếp theo tiến hành vòng thi thứ ba, rút thăm chia tổ, tỷ thí tay đôi, nhưng chỉ cần đạt điểm là dừng."
"Khoan đã, có thể phát cho tôi vài hạt đậu tương không?" Đột nhiên Mạc Du lên tiếng yêu cầu. Nếu một mình tỷ thí công phu quyền cước, chỉ sợ là cô khó có thể đánh lại người ta. Nhưng nghiên cứu Thiên Châm Thuật khiến cô có thể bắn chính xác vào huyệt vị con người. Lúc này cô xin một chút đậu tương với quản gia, chính là muốn thay đậu thành châm, điểm huyệt đối thủ.
Tỷ võ bắt đầu, đối phương lập tức đánh về phía Mạc Du. Mạc Du đang thử sức điểm huyệt bằng đậu tương trong tay, vừa không chú ý nên không kịp tránh bị đối thủ gạt chân, hai đầu gối khụy xuống. Cô gái kia thấy Mạc Du đưa lưng về phía mình liền mừng thầm, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, lập tức cố gắng lấy thân che Mạc Du lại, không để cô thấy được hành động của cô ta. Mạc Du thuận thế lăn một vòng khiến cô gái kia đánh một cú vô ích.
Mạc Du lập tức đứng dậy, búng đậu tương trong tay về phía lưng cô gái kia, chỉ thấy đối phương a lên một tiếng, rồi cứ thế nằm trên mặt đất không thể cử động nữa.
Mạc Du ra hiệu với quản gia, quản gia tuyên bố: "Mạc Du thắng, cho vào Hạ phủ làm nha hoàn." Lúc này Mạc Du mới bước lên giải huyệt cho cô gái kia, rồi dưới sự hướng dẫn của quản gia đi vào trong đại sảnh Hạ phủ chờ đợi.
Lát sau, cô gái mập mạp kia cũng đi vào, vậy là cô ta cũng vượt qua được thử thách. Vì sau này sẽ cùng nhau hầu hạ chủ nhân, nên cô đi đến hỏi tên đối phương. Hóa ra thiếu nữ mập mạp tên là Lý Tinh, là người huyện thành, chỉ vì muốn bớt gánh nặng trong nhà, mới phải vào Hạ phủ làm nha hoàn. Tuy hai người quen biết không lâu, nhưng trải qua một trận thử thách cùng vào Hạ phủ, tất nhiên đều thấy bội phục đối phương. Trò chuyện với nhau Mạc Du phát hiện Lý Tinh cởi mở hào phóng, lại càng yên lòng xem cô ta là bạn.
Mạc Du vừa vào phủ thì đã được phân vào phòng thiếu gia, sau đó cô vẫn cần cù chăm chỉ làm việc theo lời căn dặn. Nhưng mấy ngày tiếp theo, chàng trai ôn hòa như ngọc kia cũng không thấy xuất hiện. Nghe được từ Lý Tinh mới biết hắn đi ra ngoài tìm một món bảo vật. Trong một phủ lớn không thiếu nhất là cảnh người lừa ta gạt, cho dù đều là nha hoàn, nhưng tranh đấu giữa các nha hoàn cũng rất kịch liệt. Lý Tinh và Mạc Du giúp đỡ lẫn nhau, nhằm mong sinh tồn được trong Hạ phủ.
Ngày hôm đó, Mạc Du đang quét dọn phòng ngoài thì nghe thấy một bà vú chạy đến: "Mạc Du, nhanh đến tiền sảnh, thiếu gia đã trở về, tất cả mọi người đều phải tập hợp ở đó."
Lúc này tất cả đại phu và nha hoàn mới vào phủ đều đứng nghiêm chỉnh tại giữa chính sảnh. Hôm nay vì Hạ Thiệu Liên lặn lội đường xa nên có hơi tiều tụy, sau khi hắn liếc nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Mạc Du.
"Cô theo ta đến đây, vào phòng ta hầu hạ." Hạ Thiệu Liên nói hơi lạnh lùng.
Mạc Du không ngờ mình lại được chọn trúng, đành ngoan ngoãn đi theo Hạ Thiệu Liên vào phòng. Sau khi vào phòng, Hạ Thiệu Liên bắt ngay lấy Mạc Du, lột tấm mặt nạ trên mặt cô xuống. Mạc Du cảm thấy trên mặt truyền đến cảm giác vừa đau vừa ngứa, nhưng lúc này trong lòng cô càng thêm sợ hãi. Đây là lần đầu tiên có người có thể lột trần được lớp mặt nạ của cô.
"Cô?..." Hạ Thiệu Liên không ngờ được khuôn mặt dưới lớp mặt nạ lại đẹp đến nhường này, nhất thời liền quên mất mục đích của mình.
Mạc Du vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng lại bị Hạ Thiệu Liên giam cầm chặt hơn.
"Cô đến Hạ phủ có mục đích gì, nếu không phải ta đã từng học thuật dịch dung, sợ là cũng bị cô qua mặt rồi." Hạ Thiệu Liên cau chặt chân mày, nghiêm túc chất vấn. Sở dĩ có thể phát hiện ra Mạc Du hoàn toàn là do nhiệm vụ ngầm của Hạ Thiệu Liên. Hắn bị phái đến Vân Điền tìm kiếm sứ giả thần khí trong truyền thuyết, nên phải biết rất rõ các kỹ năng cần thiết có thể đi lại trên giang hồ. Dịch dung cũng chỉ là một trong những kỹ năng đó thôi.
"Tôi... tôi chỉ muốn đến trị lành bệnh cho chàng thôi, nghe nói chàng ngã bệnh, mà tôi lại đang cần bạc..." Mạc Du bị bộ dạng này của hắn dọa cho sợ, trả lời vẻ ngập ngừng.
"Vậy sao?" Hạ Thiệu Liên nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Du, càng lúc càng gần, hơi thở mát lạnh của hắn nhất thời phả vào mặt, Mạc Du bất giác đỏ mặt.
"Chứng minh cho ta xem y thuật của cô." Thật ra Hạ Thiệu Liên đã tin tưởng cô, bởi vì trước mắt thật sự hắn chẳng có gì đáng để người khác ngấp nghé. Trong quá trình tìm kiếm thần khí, hắn bị rất nhiều binh lính triều Thanh mai phục, rồi còn bị thuộc hạ phản bội hạ độc, nhưng bao lâu nay vẫn không tìm được thuốc giải, thân thể càng lúc càng trở nên suy yếu.
Mạc Du thấy hắn không đề phòng cô như trước nữa, liền muốn chứng minh với hắn y thuật của mình, lập tức cầm tay bắt mạch. Lúc này cô mới phát hiện hắn thực ra bị trúng độc, chứ không bị hàn phong. Hơn nữa vừa khéo loại độc này chính là độc do bộ tộc Mạc thị tạo ra, bán cho người bên ngoài để đổi lấy lương thực.
/9
|