Ân Thần xem xong bảng ghi chép trong tay, cảm thấy lần này chuyện quái dị xảy ra tại khu Triều Dương vô cùng giống với miêu tả trong bảng ghi chép. Có điều là trước mắt chưa có tin tức ai mất tích, xem ra nguyên nhân lần này không phải là thiên tai cũng không phải là nhân họa, chỉ sợ là có thứ gì đó đang tác quái rồi.
Anh vừa lên mạng tra xét thử hiện tượng giống vậy trong lịch sử. Trong đó có một tin tức khiến Ân Thần chú ý: Từ xưa Trung Quốc đã là quốc gia rất chú trọng phong thủy, bố cục phong thủy tại mỗi nơi thường quyết định nơi đó có phồn thịnh hay không.
Anh thầm tra xét bản đồ khu Triều Dương, phát hiện mỗi tòa cao ốc khu Triều Dương vừa khéo tạo thành một xu hướng dần dần tụ hội. Chính là bố trí phong thủy tụ hội nhân khí lại chính giữa. Thiết kế như vậy sợ là năm đó lúc lập kế hoạch họ đã hi vọng nơi này vẫn phồn vinh đây mà.
Nhưng mà nếu như một nơi nhân khí quá thịnh vượng thường sẽ hấp dẫn một số thứ kỳ dị đến đây sống nhờ.
Ân Thần tải tài liệu xuống in ra, chuẩn bị lúc đi thăm dò sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng thử.
Hôm nay Cố Hách bị thủ trưởng Thường Tiêu kéo đến một tiệm cà phê yên tĩnh "tiếp khách".
Thường Tiêu nói cho cô biết, có một vị khách hàng thân thiết muốn chỉ đích danh cô làm thiết kế sửa sang lại nhà người ta, hơn nữa còn ra giá rất cao. Cố Hách không biết từ lúc nào mình đã quen biết vị nhân vật lớn kia nữa. Nhưng có việc kiếm tiền thì làm sao cô không vui vẻ đi làm chứ?
Cố Hách lẳng lặng đợi chờ, gọi cho mình và đối phương một ly trà chanh - bưởi.
Lúc Ân Thần đến tiệm cà phê chỉ nhìn thấy Cố Hách đưa lưng về phía mình, cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, lộ ra một đoạn cổ xinh đẹp thon dài. Anh hơi thoáng sửng sốt bước lên nhẹ nhàng kêu: "A Hách."
Cố Hách bị tiếng nói dịu dàng vô cùng này làm giật mình. Cô đứng dậy nhìn xem, không ngờ rằng khách hàng thân thiết của mình lại là Ân Thần. Cô hơi bất đắc dĩ, thật là âm hồn không tan mà. Kể từ sau khi bêu xấu trước mặt anh, cô vốn có cảm giác người đàn ông này thỉnh thoảng lại trêu đùa mình. Nhưng dáng vẻ anh lúc nào cũng ra dáng chính trực khiến người ta dễ dàng không mảy may phòng bị.
"Ân Thần tiên sinh, chào anh!" Cố Hách cảm thấy chỉ cần mình lịch sự đối đãi, đối phương hẳn cũng không làm khó mình. Cho nên cô liền vươn tay.
Ân Thần thuận thế cầm tay Cố Hách không buông: "Gọi anh Ân Thần là được rồi. Sau này không cho phép nói chuyện xa lạ vậy. Dù sao chúng ta cũng đã gặp mặt một lần rồi đúng không?" Nói xong anh còn cố véo tay Cố Hách một cái.
"Ân Thần tiên..."
"Hả?"
"Ân Thần.."
Cái này mới đúng chứ! Ân Thần thầm vui vẻ, cũng không làm khó Cô Hách, cuối cùng thả tay cô ra.
"Là như vầy gần đây anh mua một căn biệt thự, cần sửa sang lại. Anh cảm thấy ánh mắt của A Hách rất tốt, cho nên quyết định toàn quyền giao cho Cố tiểu thư thiết kế." Trong thoáng chốc Ân Thần biến lại thành quý công tử nhẹ nhàng, dường như người vừa rồi trêu đùa chưa bao giờ tồn tại.
"Căn nhà đó diện tích bao nhiêu? Anh muốn sửa lại thành phong cách gì?" Cố Hách lấy notebook ra chuẩn bị ghi lại. Cô nghe Ân Thần gọi mình như thế nhưng lại không cảm thấy có gì kỳ lạ.
"Anh cũng không rõ lắm, có lẽ một tầng khoảng chừng hai trăm mét vuông. Vậy đi, em không ngại đi với anh đến nhà một chuyến để khảo sát thực tế một chút chứ?" Ân Thần nói ra đề nghị.
"Điều này không cần đâu, chỉ cần anh gửi cho em hình kết cấu là được rồi ạ."
"Nghiên cứu bản vẽ làm sao rõ bằng tự mình đến khảo sát thực tế chứ? Lẽ nào A Hách không dám đi à?" Khóe môi Ân Thần khẽ nhoẻn lên.
"Làm gì có!" Lời Cố Hách vừa thốt ra khỏi miệng cũng có chút hối hận, rõ ràng mình đã bị lừa rồi.
Ân Thần vừa nhìn thấy cô kịp nhận ra lại tung ra một đề nghị hấp dẫn hơn: "Ừ nhỉ, gần đây hình như anh tra được một chút tài liệu có liên quan rõ rệt đến sự việc của khu Triều Dương, không biết ai đó có hứng thú không đây?"
Cố Hách vừa nghe đến đây hai mắt đã tỏa sáng. Dáng vẻ kia giống như là chó con nhìn thấy xương vậy. Bộ dạng khôn khéo ngày thường đã sớm biến mất tăm mất tích, lập tức gật đầu vài cái.
Ân Thần thấy vậy nhất thời không kiềm chế được đưa tay sờ sờ đầu cô, rất tự nhiên dẫn cô ra khỏi tiệm cà phê.
Ân Thần đưa cô đến căn biệt thự, nhưng không để Cố Hách xuống xe mà là đưa tay ra: "Đưa di động cho anh."
"Anh muốn làm gì?" Cố Hách kinh ngạc.
"Chủ thuê tạm thời lưu số điện thoại của nhân viên là rất hợp tình hợp lý nhỉ?" Ân Thần nói xong cũng cầm lấy điện thoại từ trong tay cô, đầu tiên là bấm số điện thoại của mình, sau đó lại cẩn thận lưu số của mình lại.
Cố Hách rất xem thường chuyến đi này của anh, nhưng lại không thể làm gì được. Người đàn ông trước mắt này dường như có rất nhiều bí mật, mà bản thân cô ở trước mặt anh cũng đành bó tay.
"Hiện tại có thể đưa em đi xem nhà được chưa?" Cố Hách nhân cơ hội hỏi anh.
"Lẽ nào em không muốn xem những tài liệu kia trước à? Anh cho em một tiếng xem nhà trước, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội đến nữa. Em có thể từ từ thiết kế, em thích kiểu nhà gì cũng có thể thiết kế nó thành như vậy. Về phần chi phí sửa sang em chỉ cần gọi điện thoại cho anh, anh sẽ chuyển tiền cho em." Ân Thần cố ý dụ dỗ cô.
Thật ra thì trong lòng Cố Hách cũng vô cùng cảm thấy hứng thú với tài liệu Ân Thần tra được, nhưng lại không dám biểu hiện. Lần này thì hay rồi, một công đôi việc.
Nhà cũng nằm trong khu biệt thự ở vùng ven sông, ngược hướng với nhà của Lương Mộ Nhất, nhưng đi qua cũng rất gần. Căn nhà tổng cộng có hai tầng có thể dùng để ở, tầng thứ hai là một căn gác nhỏ, cộng thêm có một mảnh đất trống có thể làm vườn hoa. Trước biệt thự có một hồ bơi và một khoảnh sân nhỏ, xem ra phong cảnh rất đẹp. Cố Hách vừa nhìn bố cục tầng trệt đã nghĩ muốn đập bỏ bức tường tại phòng khách đổi thành một tấm cửa sổ sát đất. Như vậy có thể nhìn thấy bể bơi cũng có thể nhìn thấy hoa cỏ trong vườn, phạm vi nhìn nhất định rất tốt. Cô vội vàng nhớ kỹ những linh cảm này, một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.
Sau khi đi ra khỏi nhà, Ân Thần lái xe đưa Cố Hách đến một nhà hàng. Anh ngừng xe lại, bồi bàn dẫn hai người họ vào đại sảnh. Cố Hách đang định lên tiếng đã nghe Ân Thần nói giống như biết cô muốn hỏi cái gì vậy: "Bây giờ ăn cơm chiều trước đã rồi hẳn nhắc đến chuyện tài liệu."
Cố Hách luôn luôn có yêu cầu rất cao với việc ăn uống. Thật ra nói dễ nghe là theo đuổi cuộc sống chất lượng cao, còn nói trắng ra chính là kén ăn. Cô không chịu được những món có hương vị quá nồng, ví như mùi tanh và nhất là mấy mùi đặc biệt. Nhưng những món Ân Thần chọn đều không vượt khỏi phạm vi chấp nhận của cô. Còn có một số món cô thích nhất, ví như là món thịt băm hương cá vô cùng đơn giản. Cố Hách bị thức ăn ngon cám dỗ, ngoan ngoãn ăn cơm chiều với Ân Thần.
Sau khi dùng cơm xong, Ân Thần mới chậm rãi lấy một phần tài liệu ra. Đây chính là một chút suy đoán và tài liệu tra được của anh đối với sự việc ở khu Triều Dương. Cố Hách xem qua loa, cũng chú đến một điểm. Đó là bố cục khu Triều Dương. Điều này thật khó tưởng tượng được. Trước kia cô từng xem qua một số tạp chí khảo cổ, lại thêm nhu cầu chuyên môn, cô cảm thấy điều này thật quá trùng hợp rồi.
Nhà của khu Triều Dương trùng điệp như một thế núi hiểm trở, vô cùng đặc biệt.
Cố Hách còn chú ý đến suy đoán của Ân Thần: Có thể là do vật gì đó ảnh hưởng. Đây không phải là chuyện không thể. Cô đột nhiên nhớ đến chuyện giáo sư khảo cổ Lâm Thanh Uyên đã từng dẫn cô đến con ngõ tìm đồ cổ, không khỏi có chút kinh ngạc.
Lẽ nào là như thế sao?
Anh vừa lên mạng tra xét thử hiện tượng giống vậy trong lịch sử. Trong đó có một tin tức khiến Ân Thần chú ý: Từ xưa Trung Quốc đã là quốc gia rất chú trọng phong thủy, bố cục phong thủy tại mỗi nơi thường quyết định nơi đó có phồn thịnh hay không.
Anh thầm tra xét bản đồ khu Triều Dương, phát hiện mỗi tòa cao ốc khu Triều Dương vừa khéo tạo thành một xu hướng dần dần tụ hội. Chính là bố trí phong thủy tụ hội nhân khí lại chính giữa. Thiết kế như vậy sợ là năm đó lúc lập kế hoạch họ đã hi vọng nơi này vẫn phồn vinh đây mà.
Nhưng mà nếu như một nơi nhân khí quá thịnh vượng thường sẽ hấp dẫn một số thứ kỳ dị đến đây sống nhờ.
Ân Thần tải tài liệu xuống in ra, chuẩn bị lúc đi thăm dò sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng thử.
Hôm nay Cố Hách bị thủ trưởng Thường Tiêu kéo đến một tiệm cà phê yên tĩnh "tiếp khách".
Thường Tiêu nói cho cô biết, có một vị khách hàng thân thiết muốn chỉ đích danh cô làm thiết kế sửa sang lại nhà người ta, hơn nữa còn ra giá rất cao. Cố Hách không biết từ lúc nào mình đã quen biết vị nhân vật lớn kia nữa. Nhưng có việc kiếm tiền thì làm sao cô không vui vẻ đi làm chứ?
Cố Hách lẳng lặng đợi chờ, gọi cho mình và đối phương một ly trà chanh - bưởi.
Lúc Ân Thần đến tiệm cà phê chỉ nhìn thấy Cố Hách đưa lưng về phía mình, cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, lộ ra một đoạn cổ xinh đẹp thon dài. Anh hơi thoáng sửng sốt bước lên nhẹ nhàng kêu: "A Hách."
Cố Hách bị tiếng nói dịu dàng vô cùng này làm giật mình. Cô đứng dậy nhìn xem, không ngờ rằng khách hàng thân thiết của mình lại là Ân Thần. Cô hơi bất đắc dĩ, thật là âm hồn không tan mà. Kể từ sau khi bêu xấu trước mặt anh, cô vốn có cảm giác người đàn ông này thỉnh thoảng lại trêu đùa mình. Nhưng dáng vẻ anh lúc nào cũng ra dáng chính trực khiến người ta dễ dàng không mảy may phòng bị.
"Ân Thần tiên sinh, chào anh!" Cố Hách cảm thấy chỉ cần mình lịch sự đối đãi, đối phương hẳn cũng không làm khó mình. Cho nên cô liền vươn tay.
Ân Thần thuận thế cầm tay Cố Hách không buông: "Gọi anh Ân Thần là được rồi. Sau này không cho phép nói chuyện xa lạ vậy. Dù sao chúng ta cũng đã gặp mặt một lần rồi đúng không?" Nói xong anh còn cố véo tay Cố Hách một cái.
"Ân Thần tiên..."
"Hả?"
"Ân Thần.."
Cái này mới đúng chứ! Ân Thần thầm vui vẻ, cũng không làm khó Cô Hách, cuối cùng thả tay cô ra.
"Là như vầy gần đây anh mua một căn biệt thự, cần sửa sang lại. Anh cảm thấy ánh mắt của A Hách rất tốt, cho nên quyết định toàn quyền giao cho Cố tiểu thư thiết kế." Trong thoáng chốc Ân Thần biến lại thành quý công tử nhẹ nhàng, dường như người vừa rồi trêu đùa chưa bao giờ tồn tại.
"Căn nhà đó diện tích bao nhiêu? Anh muốn sửa lại thành phong cách gì?" Cố Hách lấy notebook ra chuẩn bị ghi lại. Cô nghe Ân Thần gọi mình như thế nhưng lại không cảm thấy có gì kỳ lạ.
"Anh cũng không rõ lắm, có lẽ một tầng khoảng chừng hai trăm mét vuông. Vậy đi, em không ngại đi với anh đến nhà một chuyến để khảo sát thực tế một chút chứ?" Ân Thần nói ra đề nghị.
"Điều này không cần đâu, chỉ cần anh gửi cho em hình kết cấu là được rồi ạ."
"Nghiên cứu bản vẽ làm sao rõ bằng tự mình đến khảo sát thực tế chứ? Lẽ nào A Hách không dám đi à?" Khóe môi Ân Thần khẽ nhoẻn lên.
"Làm gì có!" Lời Cố Hách vừa thốt ra khỏi miệng cũng có chút hối hận, rõ ràng mình đã bị lừa rồi.
Ân Thần vừa nhìn thấy cô kịp nhận ra lại tung ra một đề nghị hấp dẫn hơn: "Ừ nhỉ, gần đây hình như anh tra được một chút tài liệu có liên quan rõ rệt đến sự việc của khu Triều Dương, không biết ai đó có hứng thú không đây?"
Cố Hách vừa nghe đến đây hai mắt đã tỏa sáng. Dáng vẻ kia giống như là chó con nhìn thấy xương vậy. Bộ dạng khôn khéo ngày thường đã sớm biến mất tăm mất tích, lập tức gật đầu vài cái.
Ân Thần thấy vậy nhất thời không kiềm chế được đưa tay sờ sờ đầu cô, rất tự nhiên dẫn cô ra khỏi tiệm cà phê.
Ân Thần đưa cô đến căn biệt thự, nhưng không để Cố Hách xuống xe mà là đưa tay ra: "Đưa di động cho anh."
"Anh muốn làm gì?" Cố Hách kinh ngạc.
"Chủ thuê tạm thời lưu số điện thoại của nhân viên là rất hợp tình hợp lý nhỉ?" Ân Thần nói xong cũng cầm lấy điện thoại từ trong tay cô, đầu tiên là bấm số điện thoại của mình, sau đó lại cẩn thận lưu số của mình lại.
Cố Hách rất xem thường chuyến đi này của anh, nhưng lại không thể làm gì được. Người đàn ông trước mắt này dường như có rất nhiều bí mật, mà bản thân cô ở trước mặt anh cũng đành bó tay.
"Hiện tại có thể đưa em đi xem nhà được chưa?" Cố Hách nhân cơ hội hỏi anh.
"Lẽ nào em không muốn xem những tài liệu kia trước à? Anh cho em một tiếng xem nhà trước, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội đến nữa. Em có thể từ từ thiết kế, em thích kiểu nhà gì cũng có thể thiết kế nó thành như vậy. Về phần chi phí sửa sang em chỉ cần gọi điện thoại cho anh, anh sẽ chuyển tiền cho em." Ân Thần cố ý dụ dỗ cô.
Thật ra thì trong lòng Cố Hách cũng vô cùng cảm thấy hứng thú với tài liệu Ân Thần tra được, nhưng lại không dám biểu hiện. Lần này thì hay rồi, một công đôi việc.
Nhà cũng nằm trong khu biệt thự ở vùng ven sông, ngược hướng với nhà của Lương Mộ Nhất, nhưng đi qua cũng rất gần. Căn nhà tổng cộng có hai tầng có thể dùng để ở, tầng thứ hai là một căn gác nhỏ, cộng thêm có một mảnh đất trống có thể làm vườn hoa. Trước biệt thự có một hồ bơi và một khoảnh sân nhỏ, xem ra phong cảnh rất đẹp. Cố Hách vừa nhìn bố cục tầng trệt đã nghĩ muốn đập bỏ bức tường tại phòng khách đổi thành một tấm cửa sổ sát đất. Như vậy có thể nhìn thấy bể bơi cũng có thể nhìn thấy hoa cỏ trong vườn, phạm vi nhìn nhất định rất tốt. Cô vội vàng nhớ kỹ những linh cảm này, một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.
Sau khi đi ra khỏi nhà, Ân Thần lái xe đưa Cố Hách đến một nhà hàng. Anh ngừng xe lại, bồi bàn dẫn hai người họ vào đại sảnh. Cố Hách đang định lên tiếng đã nghe Ân Thần nói giống như biết cô muốn hỏi cái gì vậy: "Bây giờ ăn cơm chiều trước đã rồi hẳn nhắc đến chuyện tài liệu."
Cố Hách luôn luôn có yêu cầu rất cao với việc ăn uống. Thật ra nói dễ nghe là theo đuổi cuộc sống chất lượng cao, còn nói trắng ra chính là kén ăn. Cô không chịu được những món có hương vị quá nồng, ví như mùi tanh và nhất là mấy mùi đặc biệt. Nhưng những món Ân Thần chọn đều không vượt khỏi phạm vi chấp nhận của cô. Còn có một số món cô thích nhất, ví như là món thịt băm hương cá vô cùng đơn giản. Cố Hách bị thức ăn ngon cám dỗ, ngoan ngoãn ăn cơm chiều với Ân Thần.
Sau khi dùng cơm xong, Ân Thần mới chậm rãi lấy một phần tài liệu ra. Đây chính là một chút suy đoán và tài liệu tra được của anh đối với sự việc ở khu Triều Dương. Cố Hách xem qua loa, cũng chú đến một điểm. Đó là bố cục khu Triều Dương. Điều này thật khó tưởng tượng được. Trước kia cô từng xem qua một số tạp chí khảo cổ, lại thêm nhu cầu chuyên môn, cô cảm thấy điều này thật quá trùng hợp rồi.
Nhà của khu Triều Dương trùng điệp như một thế núi hiểm trở, vô cùng đặc biệt.
Cố Hách còn chú ý đến suy đoán của Ân Thần: Có thể là do vật gì đó ảnh hưởng. Đây không phải là chuyện không thể. Cô đột nhiên nhớ đến chuyện giáo sư khảo cổ Lâm Thanh Uyên đã từng dẫn cô đến con ngõ tìm đồ cổ, không khỏi có chút kinh ngạc.
Lẽ nào là như thế sao?
/9
|