Mễ Nhĩ Hạ dừng lại bước nhảy cuối cùng, dáng người mê hoặc chúng sinh, trời sinh vưu vật hiện rõ ở bước nhảy cuối cùng, tiếng nhạc lắng xuống, không gian lắng động lại ở giây phút này, đến tiếng thở cũng không nghe thấy, ai nấy điều không nhịn được mà si mê nhìn Mễ Nhĩ Hạ.
Mễ Nhĩ Hạ đưa mắt khiêu khích mà nhìn Vong Tinh Hi. Vụ này nàng nắm chắc cái thắng rồi! Để nàng xem xem nàng ta có làm được cái thá gì hay không? Vì ngày hôm nay, tháng trước nàng phải mất ăn mất ngủ để học được bài này, có thể nói muốn nhảy được bài này không hề dễ.
Bộp! Bộp! Bộp!
Tiếng vỗ tay vang lên, vang vọng cả cung điện, thanh âm vọng lại khiên cho tất cả mọi người có điểm hồi hồn, nhưng vẻ mặt vẫn ngu ngu ngơ ngơ mê đắm mà nhìn Mễ Nhĩ Hạ.
Công Chúa Miêu Quốc có một vũ điệu thật là mê đắm lòng người, tiếc gì mà không tặng cho nàng một tràn pháo tay? Đáng tiếc... một tràn pháo tay này chỉ có mình ta tặng ngươi thôi, thế nào? Cảm thấy ta quá đáng yêu hiền lành, thiện lương, nhân hậu, biết lễ nghĩa phải không? Ta biết mà, ta biết mà, ta biết chắc... những tràn pháo tay còn lại sẽ dành cho ta. Vong Tinh Hi đứng lên cười trào phúng nói, đám người kia nhìn là biết bị thôi miên thần trí không rõ ràng rồi, dành một tràn pháo tay cho Mễ Nhĩ Hạ được mới là lạ, ở đây người còn tỉnh táo cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Ngươi! Vô Sỉ! Tự Luyến! Mễ Nhĩ Hạ tức giận lên tiếng, sao nàng ta có thể vô sỉ như vậy được? Nàng ta mắt mù rồi chắc? Không thấy lợi thế hiện tại đang rơi vào bên nào à? Nàng ta bây giờ có làm gì thì cũng sẽ thua mà thôi!
Kiêu ngạo đi, cứ kiêu ngạo đi! Rồi ta sẽ cho thấy ngươi sẽ bị nhục nhã như thế nào!
Quá khen, quá khen rồi, ta biết ta vô sỉ tự luyến hơn người rồi, cho nên tăng độ tự luyến lên một chút cũng không sao, ngươi không cần ghen tỵ. Vong Tinh Hi cười duyên nói, nói về độ vô sỉ tự luyến, nàng tự nhận đứng thứ hai thì chẳng có ai dám tự xưng đứng nhất.
Vì ngươi đã khen ta cho nên ta sẽ lấy Tự Luyến Vô Sỉ làm chủ đề, hy vọng ngươi và mọi người sẽ thích! Vong Tinh Hi cười cười nói.
Ha ha... ta sẽ chống mắt lên nhìn. Mễ Nhĩ Hạ kiêu ngạo nói, nàng không tin Vong Tinh Hi sẽ thắng được nàng! Mễ Nhĩ Hạ nghĩ thế liền bước xuống kháng đài, trở lại ngồi bên cạnh Tác Hạ, đưa mắt ra ám hiệu cho hắn ta.
Tác Hạ mỉm cười ôn nhu xoa xoa đầu Mễ Nhĩ Hạ. Nhĩ Hạ, muội làm tốt lắm!
Vong Tinh Hi mỉm cười đáp lại sự thách thức của Mễ Nhĩ Hạ, sau đó từ ống tay áo hai con bướm bay ra, hai con bướm này chính là Bướm Bóng Đêm, còn vì sao là hai?
Một con là con đã theo dõi Vong Tinh Hi và Tống Lâm Thiên ngày vừa rồi bị Tống Lâm Thiên bắt được, còn một con chính là Dạ Lưu.
Dạ Lưu và con Bướm Bóng Đêm còn lại cả hai điều bay lên cao, lượn vòng quanh trước mặt Vong Tinh Hi.
Vong Tinh Hi chân vừa nhún dùng khinh công nhẹ nhàn đáp xuống kháng đài, tà áo đỏ tung bay, màu sắc chói lòa đến mù mắt, khung cảnh không thể miêu tả mỹ lệ hoành tráng.
Vong Tinh Hi vừa mới đứng ở kháng đài thì từng ngọn nến đã tắt lụi đột nhiên bừng lên ngọn lửa rực rỡ, bùi mù mịt được tản ra, cung điện cũng rực rỡ hẳn lên.
Vong Tinh Hi cho đám nha hoàn đi vén rèm lên, để cho gió thổi vào thổi bay đi mùi hương của cổ độc.
Tát Hạ mỉm cười, dường như đã đoán được chuyện sẽ xảy ra như thế này, Vong Tinh Hi đại tiểu thư Vong gia, và cũng là đại ma đầu nổi danh tứ phương, sao lại không nhìn ra cái trò cỏn con của Nhĩ Hạ chứ.
Bướm kia bay bỏng làm gì?
Thế gian ai đẹp được dường như ta?
Nói mà không đúng ý ta!
Ta đập một phát gãy cánh như chơi. Ưa ha ha ha.... .
Phụt!!! Tống Lâm Thiên đang lén uống rượu, nghe Vong Tinh Hi nói xong nhịn không được mà phun ra, sau đó ho sặc ho sụa.
Vong Tinh Hi! Nàng muốn ám sát ta phải không??? Thừa nhận đi!
Phụt!!! Mễ Nhĩ Hạ vừa mới uống một ngụm trà, lập sức bị sặc, phun thẳng vào mặt Tát Hạ.
Khụ! Khục... ha ha...khụ! Tống Cửu Hàn cố gắng véo chính mình, làm cho bản thân đừng cười, hắn sẽ không cười! Sẽ không cười! Ha ha ha... cười chết hắn rồi! Ha ha ha...
Tống Cửu Hàn nín cười gần chết gục đầu vào vai của Vân Lăng. Vân Lăng mặt lạnh băng không chút cảm xúc vỗ vỗ vại Tống Cửu Hàn, hắn là người duy nhất bình tĩnh khi nghe câu nói của Vong Tinh Hi.
Khục! Khục! Khục! Thiên Thanh Uyển đang trộm ăn bánh, ai ngờ nghe xong câu nói của Vong Tinh Hi liền bị nghẹn ở cổ, nuốc không được mà thổ ra cũng không xong, vơ láy bình rượu mà nốc, sau đó như thoát chết mà ho sặc sụa.
Mẹ nó! Ám sát! Vong Tinh Hi, thật ra ngươi vẫn còn thù ta vì chuyện tối qua ta ăn trộm hết những đôi giày mà ngươi bảo Sương nhi đi chuẩn bị sao??? Nhưng mà chuyện này ngươi biết sao nhanh vậy? Sương nhi còn chưa có phát hiện mà!!!!
Đôi Bướm Bóng Đêm đang bay lơ lửng trên không trung trong phút chốc đơ lại, cả thân thể mất thăng bằng rớt xuống, nhưng nhanh chóng bay lên lại.
Ca ca! Mụ điên này muốn đập gãy cánh hai anh em ta! Ca ca cứu ta! Bướm Bóng Đêm sợ hãi lên tiếng, oa oa oa... nhân loại thật là đáng sợ!
Hắc Lưu cũng sợ hãi không kém, không trả lời đúng ý, cách của nó sẽ đi gặp Diêm Vương a!
Hửm? Thôi khỏi, không cần trả lời đâu, vì bổn cung vốn thông minh sẵn rồi, hai con bướm các ngươi làm gì biết tiếng người mà trả lời, tuy nhiên bổn cung thông minh tuyệt đỉnh đã nhìn ra được ý trong mắt các ngươi, các ngươi đang khen ta, bảo là trên thế gian này ta là xinh đẹp nhất, khuynh nước khuynh thành, gặp hoa hoa nở, gặp người người thích mà gặp thần thần phục gặp quỷ quỷ nhận làm đồng minh! Thật ra ta không đẹp đến nỗi vậy đâu, tuy nhiên nếu ngươi đã khen ta như vậy ta cũng sẽ không ngại mà tự nhận bản thân sẽ đẹp như ngươi khen đâu. Vậy nên vì cám ơn ngươi, ta sẽ tặng hai ngươi một bài hát, có tên là Kìa Con Bướm Vàng mặc dù hai ngươi là đen.
Tống Lâm Thiên nghe mà có chút dở khóc dở cười, nương tử, nàng có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không? Hay là chúng ta về nhà uống thuốc nhé? May mà đa số đại thần quan lại điều lâm vào thôi miên mê ảo, nếu không hôm nay Vong Tinh Hi chắc sẽ nổi tiếng khắp tứ phương, không phải vì lợi hại mà là vì mức độ vô sỉ tự luyến của nàng ấy.
[Ký chủ, đây là chuyện tốt nên tự hào. Bởi vì ngươi sẽ được thơm lây, vì cả thế giới này chỉ có ngươi mới thèm lấy cái vị này. Là đối tượng anh hùng trong mắt mọi người.]
... Hệ Thống cút!
Ưm Ứm! Nghe đây, ta hát hai ngươi nhớ phụ họa nghe chưa? Nếu không coi chừng ta đạp nát bét hai tụi bây, á không ta rất hiền từ nên ta chỉ làm cho hai ngươi đi một chuyến đến âm phủ dạo chơi thôi. Vong Tinh Hi cười chỉnh lại giọng hướng về Hắc Lưu ngọt ngào nói.
Hắc Lưu nhịn không được mà run một cái, gật đầu lia lịa, nó có thể nói không sao? Có thể sao???
Rất tốt, vậy ta bắt đầu đây, mời Hoàng Thượng bệ hạ và các vị cho ta vài cái vỗ tay lấy lệ. Vong Tinh Hi hướng Tống Lâm Thiên cười ngọt ngào nói, tiếc mục hay còn ở phía sau không phải sao?
Giới thiệu chương sau:
Nếu hắn chết! Thì tất cả các ngươi điều phải chôn theo hắn!
Vong Tinh Hi! Ngươi điên rồi! Mau dừng lại! Ngươi biết ngươi đang làm gì không hả???
Vậy ngươi có biết! Hắn đang mang thai con của lão nương???
Mễ Nhĩ Hạ đưa mắt khiêu khích mà nhìn Vong Tinh Hi. Vụ này nàng nắm chắc cái thắng rồi! Để nàng xem xem nàng ta có làm được cái thá gì hay không? Vì ngày hôm nay, tháng trước nàng phải mất ăn mất ngủ để học được bài này, có thể nói muốn nhảy được bài này không hề dễ.
Bộp! Bộp! Bộp!
Tiếng vỗ tay vang lên, vang vọng cả cung điện, thanh âm vọng lại khiên cho tất cả mọi người có điểm hồi hồn, nhưng vẻ mặt vẫn ngu ngu ngơ ngơ mê đắm mà nhìn Mễ Nhĩ Hạ.
Công Chúa Miêu Quốc có một vũ điệu thật là mê đắm lòng người, tiếc gì mà không tặng cho nàng một tràn pháo tay? Đáng tiếc... một tràn pháo tay này chỉ có mình ta tặng ngươi thôi, thế nào? Cảm thấy ta quá đáng yêu hiền lành, thiện lương, nhân hậu, biết lễ nghĩa phải không? Ta biết mà, ta biết mà, ta biết chắc... những tràn pháo tay còn lại sẽ dành cho ta. Vong Tinh Hi đứng lên cười trào phúng nói, đám người kia nhìn là biết bị thôi miên thần trí không rõ ràng rồi, dành một tràn pháo tay cho Mễ Nhĩ Hạ được mới là lạ, ở đây người còn tỉnh táo cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Ngươi! Vô Sỉ! Tự Luyến! Mễ Nhĩ Hạ tức giận lên tiếng, sao nàng ta có thể vô sỉ như vậy được? Nàng ta mắt mù rồi chắc? Không thấy lợi thế hiện tại đang rơi vào bên nào à? Nàng ta bây giờ có làm gì thì cũng sẽ thua mà thôi!
Kiêu ngạo đi, cứ kiêu ngạo đi! Rồi ta sẽ cho thấy ngươi sẽ bị nhục nhã như thế nào!
Quá khen, quá khen rồi, ta biết ta vô sỉ tự luyến hơn người rồi, cho nên tăng độ tự luyến lên một chút cũng không sao, ngươi không cần ghen tỵ. Vong Tinh Hi cười duyên nói, nói về độ vô sỉ tự luyến, nàng tự nhận đứng thứ hai thì chẳng có ai dám tự xưng đứng nhất.
Vì ngươi đã khen ta cho nên ta sẽ lấy Tự Luyến Vô Sỉ làm chủ đề, hy vọng ngươi và mọi người sẽ thích! Vong Tinh Hi cười cười nói.
Ha ha... ta sẽ chống mắt lên nhìn. Mễ Nhĩ Hạ kiêu ngạo nói, nàng không tin Vong Tinh Hi sẽ thắng được nàng! Mễ Nhĩ Hạ nghĩ thế liền bước xuống kháng đài, trở lại ngồi bên cạnh Tác Hạ, đưa mắt ra ám hiệu cho hắn ta.
Tác Hạ mỉm cười ôn nhu xoa xoa đầu Mễ Nhĩ Hạ. Nhĩ Hạ, muội làm tốt lắm!
Vong Tinh Hi mỉm cười đáp lại sự thách thức của Mễ Nhĩ Hạ, sau đó từ ống tay áo hai con bướm bay ra, hai con bướm này chính là Bướm Bóng Đêm, còn vì sao là hai?
Một con là con đã theo dõi Vong Tinh Hi và Tống Lâm Thiên ngày vừa rồi bị Tống Lâm Thiên bắt được, còn một con chính là Dạ Lưu.
Dạ Lưu và con Bướm Bóng Đêm còn lại cả hai điều bay lên cao, lượn vòng quanh trước mặt Vong Tinh Hi.
Vong Tinh Hi chân vừa nhún dùng khinh công nhẹ nhàn đáp xuống kháng đài, tà áo đỏ tung bay, màu sắc chói lòa đến mù mắt, khung cảnh không thể miêu tả mỹ lệ hoành tráng.
Vong Tinh Hi vừa mới đứng ở kháng đài thì từng ngọn nến đã tắt lụi đột nhiên bừng lên ngọn lửa rực rỡ, bùi mù mịt được tản ra, cung điện cũng rực rỡ hẳn lên.
Vong Tinh Hi cho đám nha hoàn đi vén rèm lên, để cho gió thổi vào thổi bay đi mùi hương của cổ độc.
Tát Hạ mỉm cười, dường như đã đoán được chuyện sẽ xảy ra như thế này, Vong Tinh Hi đại tiểu thư Vong gia, và cũng là đại ma đầu nổi danh tứ phương, sao lại không nhìn ra cái trò cỏn con của Nhĩ Hạ chứ.
Bướm kia bay bỏng làm gì?
Thế gian ai đẹp được dường như ta?
Nói mà không đúng ý ta!
Ta đập một phát gãy cánh như chơi. Ưa ha ha ha.... .
Phụt!!! Tống Lâm Thiên đang lén uống rượu, nghe Vong Tinh Hi nói xong nhịn không được mà phun ra, sau đó ho sặc ho sụa.
Vong Tinh Hi! Nàng muốn ám sát ta phải không??? Thừa nhận đi!
Phụt!!! Mễ Nhĩ Hạ vừa mới uống một ngụm trà, lập sức bị sặc, phun thẳng vào mặt Tát Hạ.
Khụ! Khục... ha ha...khụ! Tống Cửu Hàn cố gắng véo chính mình, làm cho bản thân đừng cười, hắn sẽ không cười! Sẽ không cười! Ha ha ha... cười chết hắn rồi! Ha ha ha...
Tống Cửu Hàn nín cười gần chết gục đầu vào vai của Vân Lăng. Vân Lăng mặt lạnh băng không chút cảm xúc vỗ vỗ vại Tống Cửu Hàn, hắn là người duy nhất bình tĩnh khi nghe câu nói của Vong Tinh Hi.
Khục! Khục! Khục! Thiên Thanh Uyển đang trộm ăn bánh, ai ngờ nghe xong câu nói của Vong Tinh Hi liền bị nghẹn ở cổ, nuốc không được mà thổ ra cũng không xong, vơ láy bình rượu mà nốc, sau đó như thoát chết mà ho sặc sụa.
Mẹ nó! Ám sát! Vong Tinh Hi, thật ra ngươi vẫn còn thù ta vì chuyện tối qua ta ăn trộm hết những đôi giày mà ngươi bảo Sương nhi đi chuẩn bị sao??? Nhưng mà chuyện này ngươi biết sao nhanh vậy? Sương nhi còn chưa có phát hiện mà!!!!
Đôi Bướm Bóng Đêm đang bay lơ lửng trên không trung trong phút chốc đơ lại, cả thân thể mất thăng bằng rớt xuống, nhưng nhanh chóng bay lên lại.
Ca ca! Mụ điên này muốn đập gãy cánh hai anh em ta! Ca ca cứu ta! Bướm Bóng Đêm sợ hãi lên tiếng, oa oa oa... nhân loại thật là đáng sợ!
Hắc Lưu cũng sợ hãi không kém, không trả lời đúng ý, cách của nó sẽ đi gặp Diêm Vương a!
Hửm? Thôi khỏi, không cần trả lời đâu, vì bổn cung vốn thông minh sẵn rồi, hai con bướm các ngươi làm gì biết tiếng người mà trả lời, tuy nhiên bổn cung thông minh tuyệt đỉnh đã nhìn ra được ý trong mắt các ngươi, các ngươi đang khen ta, bảo là trên thế gian này ta là xinh đẹp nhất, khuynh nước khuynh thành, gặp hoa hoa nở, gặp người người thích mà gặp thần thần phục gặp quỷ quỷ nhận làm đồng minh! Thật ra ta không đẹp đến nỗi vậy đâu, tuy nhiên nếu ngươi đã khen ta như vậy ta cũng sẽ không ngại mà tự nhận bản thân sẽ đẹp như ngươi khen đâu. Vậy nên vì cám ơn ngươi, ta sẽ tặng hai ngươi một bài hát, có tên là Kìa Con Bướm Vàng mặc dù hai ngươi là đen.
Tống Lâm Thiên nghe mà có chút dở khóc dở cười, nương tử, nàng có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không? Hay là chúng ta về nhà uống thuốc nhé? May mà đa số đại thần quan lại điều lâm vào thôi miên mê ảo, nếu không hôm nay Vong Tinh Hi chắc sẽ nổi tiếng khắp tứ phương, không phải vì lợi hại mà là vì mức độ vô sỉ tự luyến của nàng ấy.
[Ký chủ, đây là chuyện tốt nên tự hào. Bởi vì ngươi sẽ được thơm lây, vì cả thế giới này chỉ có ngươi mới thèm lấy cái vị này. Là đối tượng anh hùng trong mắt mọi người.]
... Hệ Thống cút!
Ưm Ứm! Nghe đây, ta hát hai ngươi nhớ phụ họa nghe chưa? Nếu không coi chừng ta đạp nát bét hai tụi bây, á không ta rất hiền từ nên ta chỉ làm cho hai ngươi đi một chuyến đến âm phủ dạo chơi thôi. Vong Tinh Hi cười chỉnh lại giọng hướng về Hắc Lưu ngọt ngào nói.
Hắc Lưu nhịn không được mà run một cái, gật đầu lia lịa, nó có thể nói không sao? Có thể sao???
Rất tốt, vậy ta bắt đầu đây, mời Hoàng Thượng bệ hạ và các vị cho ta vài cái vỗ tay lấy lệ. Vong Tinh Hi hướng Tống Lâm Thiên cười ngọt ngào nói, tiếc mục hay còn ở phía sau không phải sao?
Giới thiệu chương sau:
Nếu hắn chết! Thì tất cả các ngươi điều phải chôn theo hắn!
Vong Tinh Hi! Ngươi điên rồi! Mau dừng lại! Ngươi biết ngươi đang làm gì không hả???
Vậy ngươi có biết! Hắn đang mang thai con của lão nương???
/34
|