“Ta nói này! Khép miệng lại đi a! Nếu không ruồi bay vào đó nha!” Vong Tinh Hi cười khẽ nói.
“Hoàng Hậu?” Lưu Phi há hóc mồm hỏi.
Vong Tinh Hi nhìn Lưu Phi ánh mắt không tự chủ được mà nhìn xuống nơi to bự của Lưu Phi. CMN! Đúng là to thật, đúng là trời sinh vưu vật mà! Ngực to, dáng người đẹp, mặt nhỏ đáng yêu, chỉ có điều trời sinh ngu ngốc, đúng là ngu ngốc a!
“Không phải ta thì là ma chắc? Hỏi thừa!.” Vong Tinh Hi bĩu môi nói.
“Đùa đi, ngươi chắc chắn không phải Hoàng Hậu, nếu không ngươi liền nói những đặc điểm về Hoàng Thượng đi, nói đúng chúng ta liền tin, Hoàng Thượng trước giờ ngoài ta thì chỉ có sủng ngươi nhất, cho nên, ngươi nói chúng ta liền tin ngươi.” Lưu Phi hừ hừ nói.
“A~ Vậy cũng được, ta sẽ nói cho các ngươi biết về những điều mà các ngươi chưa từng biết về Hoàng Thượng.” Vong Tinh Hi cười nguy hiểm nói, ánh mắt cực kỳ giống hồ ly tinh ranh ma.
“Vậy ngươi nói đi, chúng ta đang nghe.” Lưu Phi thẳng thắng nói.
Vong Tinh Hi cười điểu, Lưu Phi này nếu hiện tại là Hoàng Hậu trước kia thì ngươi phải chết rồi còn đâu mà ở đó nói to nói nhỏ? Nên biết rằng là lúc nãy ngươi không chỉ đắt tội một mình Hoàng Hậu mà còn đắc tội với các vị phi tần khác, bởi vì câu nói ‘Hoàng Thượng trước giờ ngoài ta thì chỉ có sủng ngươi nhất’, nàng ta không biết rằng nữ nhân ghen sẽ nguy hiểm đến như thế nào đâu nhỉ? Đừng nói là cổ đại, ngay hiện đại thôi cũng đã đủ đáng sợ lắm rồi.
“A~ Các ngươi... có từng biết rằng Hoàng Thượng... hắn... hắn chuyện đó không được không? Ta nói nhé! Hắn chưa từng có đụng qua ta hay là bất cứ ai, kể cả Lưu Phi, đúng không Lưu Phi? Chưa nói, ta nghĩ hắn chắc chắn là thích nam nhân, ha ha... chắc các ngươi cũng nhìn ra nhỉ? Hắn gần nam nhân hơn là gần nữ nhân. Nghĩ đi! Ngày nào cũng có nam nhân tuyệt sắc bao vậy quanh hắn! Mà Tống Lâm Thiên hắn... chậc, chậc... nhìn chính là tiểu thịt tươi tiểu thụ, làm da trắng còn hơn nữ tử chúng ta, dáng người nhỏ gọn, nhất là cái eo, chậc, chậc... khuôn mặt thì đừng nói, nó rất yêu nghiệt đến nữ nhân chúng ta cũng phải ghen tị không thôi. Các ngươi nói nữ nhân chúng ta nhìn hắn cũng phải chảy nước miếng huống chi là nam nhân? Hắn chính là tiểu thụ ngạo kiều a!” Vong Tinh Hi một hơi nói ra, nói xong liền nhìn xuống đám phi tần, ai nấy điều trợn to mắt mà nhìn nàng.
Mãi cũng chưa có ai phản ứng lại được, Vong Tinh Hi bĩu môi cầm lấy ly nước chanh một hơi uống hết, oa! Nói một chút thôi mà đã thấy khát rồi.
“Ta đây còn có một bảo vật muốn chia sẻ cho các ngươi, đảm bảo các ngươi sẽ cực kỳ thích. Sương nhi, đem ra.” Vong tinh Hi cười âm hiểm nói, thứ này nàng cũng không tốn ít công sức làm ra đâu he he... Tống Lâm Thiên ~ Hãy Vong Tinh Hi bĩu môi nói.
“Đùa đi, ngươi chắc chắn không phải Hoàng Hậu, nếu không ngươi liền nói những đặc điểm về Hoàng Thượng đi, nói đúng chúng ta liền tin, Hoàng Thượng trước giờ ngoài ta thì chỉ có sủng ngươi nhất, cho nên, ngươi nói chúng ta liền tin ngươi.” Lưu Phi hừ hừ nói.
“A~ Vậy cũng được, ta sẽ nói cho các ngươi biết về những điều mà các ngươi chưa từng biết về Hoàng Thượng.” Vong Tinh Hi cười nguy hiểm nói, ánh mắt cực kỳ giống hồ ly tinh ranh ma.
“Vậy ngươi nói đi, chúng ta đang nghe.” Lưu Phi thẳng thắng nói.
Vong Tinh Hi cười điểu, Lưu Phi này nếu hiện tại là Hoàng Hậu trước kia thì ngươi phải chết rồi còn đâu mà ở đó nói to nói nhỏ? Nên biết rằng là lúc nãy ngươi không chỉ đắt tội một mình Hoàng Hậu mà còn đắc tội với các vị phi tần khác, bởi vì câu nói ‘Hoàng Thượng trước giờ ngoài ta thì chỉ có sủng ngươi nhất’, nàng ta không biết rằng nữ nhân ghen sẽ nguy hiểm đến như thế nào đâu nhỉ? Đừng nói là cổ đại, ngay hiện đại thôi cũng đã đủ đáng sợ lắm rồi.
“A~ Các ngươi... có từng biết rằng Hoàng Thượng... hắn... hắn chuyện đó không được không? Ta nói nhé! Hắn chưa từng có đụng qua ta hay là bất cứ ai, kể cả Lưu Phi, đúng không Lưu Phi? Chưa nói, ta nghĩ hắn chắc chắn là thích nam nhân, ha ha... chắc các ngươi cũng nhìn ra nhỉ? Hắn gần nam nhân hơn là gần nữ nhân. Nghĩ đi! Ngày nào cũng có nam nhân tuyệt sắc bao vậy quanh hắn! Mà Tống Lâm Thiên hắn... chậc, chậc... nhìn chính là tiểu thịt tươi tiểu thụ, làm da trắng còn hơn nữ tử chúng ta, dáng người nhỏ gọn, nhất là cái eo, chậc, chậc... khuôn mặt thì đừng nói, nó rất yêu nghiệt đến nữ nhân chúng ta cũng phải ghen tị không thôi. Các ngươi nói nữ nhân chúng ta nhìn hắn cũng phải chảy nước miếng huống chi là nam nhân? Hắn chính là tiểu thụ ngạo kiều a!” Vong Tinh Hi một hơi nói ra, nói xong liền nhìn xuống đám phi tần, ai nấy điều trợn to mắt mà nhìn nàng.
Mãi cũng chưa có ai phản ứng lại được, Vong Tinh Hi bĩu môi cầm lấy ly nước chanh một hơi uống hết, oa! Nói một chút thôi mà đã thấy khát rồi.
“Ta đây còn có một bảo vật muốn chia sẻ cho các ngươi, đảm bảo các ngươi sẽ cực kỳ thích. Sương nhi, đem ra.” Vong tinh Hi cười âm hiểm nói, thứ này nàng cũng không tốn ít công sức làm ra đâu he he... Tống Lâm Thiên ~ Hãy nhận lấy sự phẫn nộ của lão nương!
“Vâng!” Sương nhi đáp sau đó nhanh chóng rời đi, một lúc sau liền trở lại, trên tay có thêm một bức tranh được cuộn tròn lại, trên mặt của nàng ta hiện lên một vệt đỏ khả nghi.
“Thứ này ta đảm bảo các ngươi nhìn thấy sẽ kích thích cực kỳ, he he... nhìn là không thể rời mắt đi được luôn.” Vong Tinh Hi cười nham hiểm nói.
“Một bức tranh?”
“Trong bức tranh đó vẽ gì? Nhìn qua chắc không phải thứ tầm thường.”
“Ta cảm thấy thật hứng thú bức tranh đó, không biết trong đó có gì mà Hoàng Hậu lại nói phóng đại đến như vậy?”
“Thần thần bí bí... ta cũng rất muốn nhìn a!”
Đám phi tần nhìn nhau không ngừng tranh luận về bức tranh trên tay Sương Nhi.
Bọn họ suy nghĩ rằng, bức tranh này chắc chắn là một vị cao nhân nào đó vẽ ra, chắc chắn sẽ rất đẹp và đặc sắc, mấy lần trước Hoàng Hậu khoe đồ điều là của quý hiếm lạ mà họ chưa từng nhìn thấy hoặc là đã nghe qua nhưng chưa tận mắt nhìn.
“Các ngươi chắc rất muốn nhìn bức tranh này lắm nhỉ? Hắc hắc... Sương nhi, mở ra.” Vong Tinh Hi cao ngạo nói.
Xoạt!
Bức tranh thoắt một cái liền mở ra.
Đám người phi tần 1 giây trước vốn còn đau hứng thú bức tranh một giây sau liền hóa đá, mắt trợn to mà nhìn bức tranh.
Mãi một hồi lâu vẫn chưa có ai phản ứng lại, Vong Tinh Hi liền bĩu môi, trong lòng thì hung hăng mà cười, cười đến chết đi sống lại.
Cười trong lòng hả hê một trận, Vong Tinh Hi tâm tình liền được nâng cao, đưa mắt nhìn tâm huyết của mình vẽ ra.
Nếu mà tên Tống Lâm Thiên mà ở đây chắc chắn sẽ tức hộc máu chết ngay tại chỗ cho mà xem. Mua ha ha... nghĩ thôi mà thấy sướng!
Tranh Vong Tinh Hi vẽ chính là một bức tranh đam mỹ a!
Mà nhân vật chính trong tranh chính là Tống Lâm Thiên, hắn nằm ở phía dưới, ặc! Khục khục... trẻ em còn có ở đây, không miêu tả được.
Oa! Bản thân đi làm họa sĩ cũng được rồi đấy he he...
Bản cô nương đây vẽ thật đẹp a! Thật sống động a!
Bản cô nương đây chính là thiên tài chính hiệu a!
Bản cô nương đây chính là một hủ nữ kiêm sắc nữ chính hiệu a!
Các ngươi nhìn đi, nhìn nữa đi! Thèm chết các ngươi, ha ha...
Oa! Không thể nhìn được nữa! Thanh máu của nàng sắp về 0 rồi a!
Máu mũi cũng sắp chảy ra đến nơi rồi.
“...” Uy! Các ngươi hoàn hồn a! Dù là ta vẽ đẹp và cũng thật sống động, các ngươi 15 phút rồi vẫn chưa có hoàn hồn lại đấy.
“Khụ! Lưu Phi, ngươi... máu mũi đang chảy kìa...”
“Lâm Phi Phi... ngươi nên lau nước miếng đi a.”
“Tần quý phi và Ngô quý phi hai người khép miệng lại đi, tiện thể lau luôn nước miếng...”
....
Vong Tinh Hi không ngừng nhắc nhở, miệng luyên thuyên không ngừng.
Trong lòng thầm đắc ý.
Kế hoạch hủ hóa hậu cung bước đầu hoàn thành!
“Hoàng Hậu?” Lưu Phi há hóc mồm hỏi.
Vong Tinh Hi nhìn Lưu Phi ánh mắt không tự chủ được mà nhìn xuống nơi to bự của Lưu Phi. CMN! Đúng là to thật, đúng là trời sinh vưu vật mà! Ngực to, dáng người đẹp, mặt nhỏ đáng yêu, chỉ có điều trời sinh ngu ngốc, đúng là ngu ngốc a!
“Không phải ta thì là ma chắc? Hỏi thừa!.” Vong Tinh Hi bĩu môi nói.
“Đùa đi, ngươi chắc chắn không phải Hoàng Hậu, nếu không ngươi liền nói những đặc điểm về Hoàng Thượng đi, nói đúng chúng ta liền tin, Hoàng Thượng trước giờ ngoài ta thì chỉ có sủng ngươi nhất, cho nên, ngươi nói chúng ta liền tin ngươi.” Lưu Phi hừ hừ nói.
“A~ Vậy cũng được, ta sẽ nói cho các ngươi biết về những điều mà các ngươi chưa từng biết về Hoàng Thượng.” Vong Tinh Hi cười nguy hiểm nói, ánh mắt cực kỳ giống hồ ly tinh ranh ma.
“Vậy ngươi nói đi, chúng ta đang nghe.” Lưu Phi thẳng thắng nói.
Vong Tinh Hi cười điểu, Lưu Phi này nếu hiện tại là Hoàng Hậu trước kia thì ngươi phải chết rồi còn đâu mà ở đó nói to nói nhỏ? Nên biết rằng là lúc nãy ngươi không chỉ đắt tội một mình Hoàng Hậu mà còn đắc tội với các vị phi tần khác, bởi vì câu nói ‘Hoàng Thượng trước giờ ngoài ta thì chỉ có sủng ngươi nhất’, nàng ta không biết rằng nữ nhân ghen sẽ nguy hiểm đến như thế nào đâu nhỉ? Đừng nói là cổ đại, ngay hiện đại thôi cũng đã đủ đáng sợ lắm rồi.
“A~ Các ngươi... có từng biết rằng Hoàng Thượng... hắn... hắn chuyện đó không được không? Ta nói nhé! Hắn chưa từng có đụng qua ta hay là bất cứ ai, kể cả Lưu Phi, đúng không Lưu Phi? Chưa nói, ta nghĩ hắn chắc chắn là thích nam nhân, ha ha... chắc các ngươi cũng nhìn ra nhỉ? Hắn gần nam nhân hơn là gần nữ nhân. Nghĩ đi! Ngày nào cũng có nam nhân tuyệt sắc bao vậy quanh hắn! Mà Tống Lâm Thiên hắn... chậc, chậc... nhìn chính là tiểu thịt tươi tiểu thụ, làm da trắng còn hơn nữ tử chúng ta, dáng người nhỏ gọn, nhất là cái eo, chậc, chậc... khuôn mặt thì đừng nói, nó rất yêu nghiệt đến nữ nhân chúng ta cũng phải ghen tị không thôi. Các ngươi nói nữ nhân chúng ta nhìn hắn cũng phải chảy nước miếng huống chi là nam nhân? Hắn chính là tiểu thụ ngạo kiều a!” Vong Tinh Hi một hơi nói ra, nói xong liền nhìn xuống đám phi tần, ai nấy điều trợn to mắt mà nhìn nàng.
Mãi cũng chưa có ai phản ứng lại được, Vong Tinh Hi bĩu môi cầm lấy ly nước chanh một hơi uống hết, oa! Nói một chút thôi mà đã thấy khát rồi.
“Ta đây còn có một bảo vật muốn chia sẻ cho các ngươi, đảm bảo các ngươi sẽ cực kỳ thích. Sương nhi, đem ra.” Vong tinh Hi cười âm hiểm nói, thứ này nàng cũng không tốn ít công sức làm ra đâu he he... Tống Lâm Thiên ~ Hãy Vong Tinh Hi bĩu môi nói.
“Đùa đi, ngươi chắc chắn không phải Hoàng Hậu, nếu không ngươi liền nói những đặc điểm về Hoàng Thượng đi, nói đúng chúng ta liền tin, Hoàng Thượng trước giờ ngoài ta thì chỉ có sủng ngươi nhất, cho nên, ngươi nói chúng ta liền tin ngươi.” Lưu Phi hừ hừ nói.
“A~ Vậy cũng được, ta sẽ nói cho các ngươi biết về những điều mà các ngươi chưa từng biết về Hoàng Thượng.” Vong Tinh Hi cười nguy hiểm nói, ánh mắt cực kỳ giống hồ ly tinh ranh ma.
“Vậy ngươi nói đi, chúng ta đang nghe.” Lưu Phi thẳng thắng nói.
Vong Tinh Hi cười điểu, Lưu Phi này nếu hiện tại là Hoàng Hậu trước kia thì ngươi phải chết rồi còn đâu mà ở đó nói to nói nhỏ? Nên biết rằng là lúc nãy ngươi không chỉ đắt tội một mình Hoàng Hậu mà còn đắc tội với các vị phi tần khác, bởi vì câu nói ‘Hoàng Thượng trước giờ ngoài ta thì chỉ có sủng ngươi nhất’, nàng ta không biết rằng nữ nhân ghen sẽ nguy hiểm đến như thế nào đâu nhỉ? Đừng nói là cổ đại, ngay hiện đại thôi cũng đã đủ đáng sợ lắm rồi.
“A~ Các ngươi... có từng biết rằng Hoàng Thượng... hắn... hắn chuyện đó không được không? Ta nói nhé! Hắn chưa từng có đụng qua ta hay là bất cứ ai, kể cả Lưu Phi, đúng không Lưu Phi? Chưa nói, ta nghĩ hắn chắc chắn là thích nam nhân, ha ha... chắc các ngươi cũng nhìn ra nhỉ? Hắn gần nam nhân hơn là gần nữ nhân. Nghĩ đi! Ngày nào cũng có nam nhân tuyệt sắc bao vậy quanh hắn! Mà Tống Lâm Thiên hắn... chậc, chậc... nhìn chính là tiểu thịt tươi tiểu thụ, làm da trắng còn hơn nữ tử chúng ta, dáng người nhỏ gọn, nhất là cái eo, chậc, chậc... khuôn mặt thì đừng nói, nó rất yêu nghiệt đến nữ nhân chúng ta cũng phải ghen tị không thôi. Các ngươi nói nữ nhân chúng ta nhìn hắn cũng phải chảy nước miếng huống chi là nam nhân? Hắn chính là tiểu thụ ngạo kiều a!” Vong Tinh Hi một hơi nói ra, nói xong liền nhìn xuống đám phi tần, ai nấy điều trợn to mắt mà nhìn nàng.
Mãi cũng chưa có ai phản ứng lại được, Vong Tinh Hi bĩu môi cầm lấy ly nước chanh một hơi uống hết, oa! Nói một chút thôi mà đã thấy khát rồi.
“Ta đây còn có một bảo vật muốn chia sẻ cho các ngươi, đảm bảo các ngươi sẽ cực kỳ thích. Sương nhi, đem ra.” Vong tinh Hi cười âm hiểm nói, thứ này nàng cũng không tốn ít công sức làm ra đâu he he... Tống Lâm Thiên ~ Hãy nhận lấy sự phẫn nộ của lão nương!
“Vâng!” Sương nhi đáp sau đó nhanh chóng rời đi, một lúc sau liền trở lại, trên tay có thêm một bức tranh được cuộn tròn lại, trên mặt của nàng ta hiện lên một vệt đỏ khả nghi.
“Thứ này ta đảm bảo các ngươi nhìn thấy sẽ kích thích cực kỳ, he he... nhìn là không thể rời mắt đi được luôn.” Vong Tinh Hi cười nham hiểm nói.
“Một bức tranh?”
“Trong bức tranh đó vẽ gì? Nhìn qua chắc không phải thứ tầm thường.”
“Ta cảm thấy thật hứng thú bức tranh đó, không biết trong đó có gì mà Hoàng Hậu lại nói phóng đại đến như vậy?”
“Thần thần bí bí... ta cũng rất muốn nhìn a!”
Đám phi tần nhìn nhau không ngừng tranh luận về bức tranh trên tay Sương Nhi.
Bọn họ suy nghĩ rằng, bức tranh này chắc chắn là một vị cao nhân nào đó vẽ ra, chắc chắn sẽ rất đẹp và đặc sắc, mấy lần trước Hoàng Hậu khoe đồ điều là của quý hiếm lạ mà họ chưa từng nhìn thấy hoặc là đã nghe qua nhưng chưa tận mắt nhìn.
“Các ngươi chắc rất muốn nhìn bức tranh này lắm nhỉ? Hắc hắc... Sương nhi, mở ra.” Vong Tinh Hi cao ngạo nói.
Xoạt!
Bức tranh thoắt một cái liền mở ra.
Đám người phi tần 1 giây trước vốn còn đau hứng thú bức tranh một giây sau liền hóa đá, mắt trợn to mà nhìn bức tranh.
Mãi một hồi lâu vẫn chưa có ai phản ứng lại, Vong Tinh Hi liền bĩu môi, trong lòng thì hung hăng mà cười, cười đến chết đi sống lại.
Cười trong lòng hả hê một trận, Vong Tinh Hi tâm tình liền được nâng cao, đưa mắt nhìn tâm huyết của mình vẽ ra.
Nếu mà tên Tống Lâm Thiên mà ở đây chắc chắn sẽ tức hộc máu chết ngay tại chỗ cho mà xem. Mua ha ha... nghĩ thôi mà thấy sướng!
Tranh Vong Tinh Hi vẽ chính là một bức tranh đam mỹ a!
Mà nhân vật chính trong tranh chính là Tống Lâm Thiên, hắn nằm ở phía dưới, ặc! Khục khục... trẻ em còn có ở đây, không miêu tả được.
Oa! Bản thân đi làm họa sĩ cũng được rồi đấy he he...
Bản cô nương đây vẽ thật đẹp a! Thật sống động a!
Bản cô nương đây chính là thiên tài chính hiệu a!
Bản cô nương đây chính là một hủ nữ kiêm sắc nữ chính hiệu a!
Các ngươi nhìn đi, nhìn nữa đi! Thèm chết các ngươi, ha ha...
Oa! Không thể nhìn được nữa! Thanh máu của nàng sắp về 0 rồi a!
Máu mũi cũng sắp chảy ra đến nơi rồi.
“...” Uy! Các ngươi hoàn hồn a! Dù là ta vẽ đẹp và cũng thật sống động, các ngươi 15 phút rồi vẫn chưa có hoàn hồn lại đấy.
“Khụ! Lưu Phi, ngươi... máu mũi đang chảy kìa...”
“Lâm Phi Phi... ngươi nên lau nước miếng đi a.”
“Tần quý phi và Ngô quý phi hai người khép miệng lại đi, tiện thể lau luôn nước miếng...”
....
Vong Tinh Hi không ngừng nhắc nhở, miệng luyên thuyên không ngừng.
Trong lòng thầm đắc ý.
Kế hoạch hủ hóa hậu cung bước đầu hoàn thành!
/34
|