Bệnh độc tang thi đã bùng nổ gần nửa năm rồi mà tại sao vẫn chưa có tin tức của Yên Nhi? Căn cứ có mấy chục vạn người mà không tìm được một người sao? Bác sĩ Đường lạnh lùng nói.
Yên Nhi là cháu gái ông, tính tình bướng bỉnh kiêu căng, không bằng Thấm Nhã khéo đưa đẩy, hiểu lòng người. Trước tận thế thì tính tình này của Yên Nhi cũng không tính là gì hơn nữa còn có Thấm Nhã theo bên cạnh che chở và gia thế của nhà họ Đường nên nhất định sẽ không có người nào dám làm gì Yên Nhi nhưng tận thế buông xuống, hết thảy đều thay đổi cho nên ông lo lắng Yên Nhi sẽ xảy ra chuyện.
Dựa theo số liệu mới thu thập gần đây nhất thì tang thi tiến hóa càng lúc càng nhanh, thời gian tang thi biến dị càng ngắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì loài người sẽ đến bước đường cùng, vì thế tầng cao của căn cứ hi vọng bọn họ có thể mau chóng nghiên cứu đẩy nhanh tốc độ tiến hóa của dị năng giả, đồng thời phải tìm ra cách để khống chế bệnh độc tang thi, đây cũng trở thành vấn đề chủ yếu cần nghiên cứu. Bọn họ phát hiện ra bệnh độc tang thi có thể kích thích tiềm năng của loại người ở một trình độ nhất định, do đó nếu loại người tự nâng cao thực lực của mình, miễn nhiễm bệnh độc tang thi, loại bỏ sự xơ cứng tang thi và việc này được thực hiện trên quy mô lớn thì chắc chắn con người sẽ bước sang một kỷ nguyên mới đầy vui vẻ.
Tóc bác sĩ Đường hơi ngắn màu trắng, áo blouse trắng sạch sẽ chỉnh tề, găng tay cũng màu trắng.
Khuôn mặt có nhiều nếp nhăn đang tỏ vẻ tức giận, tầng cao của căn cứ đã hứa sẽ phải người ra ngoài tìm kiếm Yên Nhi giúp ông vì vậy ông chịu ở lại đây giúp đỡ, nếu không dựa vào năng lực của ông sau khi rời khỏi căn cứ thì lo gì không có chỗ đi. Ở tận thế, ai không biết việc nghiên cứu sinh hóa là quan trọng nhất, huyết thanh mà dị năng giả sử dụng, bạc đạn dùng để đối phó với thú biến dị và những nghiên cứu phát triển vũ khí mới nhất, có cái nào mà không dính dáng đến nghiên cứu sinh hóa. Bác sĩ Đường đã nổi tiếng trong giới nghiên cứu sinh hóa từ rất lâu trước kia cho nên có thể nói ông là ngôi sao sáng, là đối tượng mà bốn căn cứ lớn đều muốn có được.
So với căn cứ Thanh Long thì bác sĩ Đường lại càng thích căn cứ Bạch Hổ hơn, không phải là căn cứ Thanh Long không tốt mà là thiết bị của căn cứ Bạch Hổ hoàn thiện hơn, cũng tiện cho việc nghiên cứu của ông hơn. Chẳng qua lúc trước nghĩ đến căn cứ Thanh Long gần chỗ Yên Nhi gầ nhất nên ông chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn thỏa hiệp rồi gia nhập căn cứ Thanh Long, dù vậy tận thế đã đến nửa năm nhưng bên căn cứ vẫn không có bất cứ một tin tức chính xác nào về Yên Nhi. Thậm thí ba tháng trước ông không tiếc thứ gì phát ra nhiệm vụ cấp B nhưng vẫn không có tin tức gì về Yên Nhi như cũ, điều này làm cho ông không thể yên tâm được, năm đó ba mẹ Đường Yên mất sớm, Đường Yên là do một tay ông nuôi lớn, vì lo lắng cô cô đơn không có bạn chơi chung nên ông cố ý nhận nuôi Lưu Thấm Nhã để làm bạn với Yên Nhi.
Thầy, thầy đừng có gấp! Nói không chừng Yên Nhi đã tự động trở về căn cứ rồi. La Bân Hồng trầm giọng nói, anh đi theo bác sĩ Đường sớm nhất, lớn hơn Đường Yên mười sáu tuổi, xem như là nhìn Đường Yên lớn lên cho nên cực kì cưng chiều Đường Yên hơn nữa cũng không thích việc bác sĩ Đường coi trọng Lưu Thấm Nhã, vì vậy anh đã nhiều lần khuyên bảo Đường Yên phải cẩn thận với Lưu Thấm Nhã.
Anh cảm thấy Lưu Thấm Nhã còn tuổi nhỏ nhưng suy nghĩ quá quá nặng sâu xa, người như thế đi theo bên cạnh Yên Nhi thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Thầy, anh Bân Hồng nói không sai. Lại nói có Thấm Nhã ở bên cạnh Yên Nhi cho nên Yên Nhi sẽ không có chuyện gì đâu. Bác Dương cười nói. Bác Dương là học trò nhỏ nhất của bác sĩ Đường, tính tình sống cởi, ăn nói khéo léo nên thường hay làm cho bác sĩ Đường vui vẻ. Khi Bác Dương nói đến Lưu Thấm Nhã thì không tự giác nhìn sang La Bân Hồng, ánh mắt hơi lóe sáng, Yên Nhi rất thẳng tính, lại bị bác sĩ Đường cưng chiều nên có chút kiêu căng, tận thế lòng người khó dò, có còn sống thật hay không thì rất khó nói được.
Ai mà không biết bình thường Thấm Nhã cực kì che chở Yên Nhi, chỉ cần Yên Nhi không gây chuyện, có Thấm Nhã ở bên cạnh Yên Nhi thì Yên Nhi có thể xảy ra chuyện gì đây? Triệu Thiên Lâm thản nhiên nói, vẻ mặt không tốt lắm, nếu không phải vì Đường Yên thì sao Thấm Nhã có thể đi đến chỗ quỷ quái đó, đến bây giờ sống chết vẫn không rõ chứ.
Triệu Thiên Lâm, lời này của anh là có ý gì, cái gì gọi là Yên Nhi không gây chuyện thì sẽ không xảy ra chuyện? Bác Dương lạnh lẽo, khó chịu lườm Triệu Thiên Lâm, không phải anh không biết Triệu Thiên Lâm thiên vị Lưu Thấm Nhã nhưng mà Triệu Thiên Lâm nói vậy thì hơi quá đáng rồi.
Anh... Anh chỉ quá lo lắng cho Thấm Nhã thôi. Triệu Thiên Lâm rụt cổ lại, khi nhìn thấy vẻ mặt tối tăm của bác sĩ Đường thì có chút sợ hãi, Đường Yên là bảo bối trong lòng bác sĩ Đường nhưng anh ta lại quở trách Đường Yê trước mặt bác sĩ Đường, đây không phải là không có việc gì nên tự mua dây buộc mình sao.
Hừ! Con mắt của bác sĩ Đường đục ngầu liếc nhìn Triệu Thiên Lâm rồi lạnh nhạt nói: Cậu đi xuống trước đi! Bân Hồng, Bác Dương đi với thầy đến tòa nhà đăng kí một chuyến, xem thử có tin tức của Yên Nhi hay không.
Nhìn bóng lưng của Triệu Thiên Lâm xa dần, vẻ mặt của bác sĩ Đường thay đổi, giọng nói lạnh lùng nói: Đúng là con sói mắt trắng nuôi mãi vẫn không quen, nó cho rằng thầy không biết những hành động lén lút của nó sao, thầy còn chưa chết mà nó đã không nhịn được muốn chiếm lấy rồi.
Thầy, đừng nóng giận! Vì loại người này mà tức giận thì thật là không đáng. Bác Dương vội vàng tiến lên, vuốt ngực bác sĩ Đường, La Bân Hồng thì rót một ly nước rồi đưa cho bác sĩ Đường uống.
Bác Dương nói không sai, đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận, nếu ảnh hướng đến sức khỏe thì đến lúc gặp lại Yên Nhi sẽkhông đau lòng chết mất. La Bân Hồng trấn an nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, trong khoảng thời gian này Triệu Thiên Lâm thường xuyên tiếp xúc với nhà họ Hạ của tầng cao, chỉ sợ rằng đã nảy sinh tâm tư không nên có! Anh ở bên cạnh thầy lâu nhất cho nên rất hiểu Triệu Thiên Lâm, lòng dạ hẹp hòi lại hay mang thù, trong lòng ngưỡng mộ Lưu Thấm Nhã. Lần này Bác sĩ Đường bảo Lưu Thấm Nhã đi theo Yên Nhi học ở trường ngoại tỉnh cho nên e rằng Triệu Thiên Lâm đang hận Yên Nhi.
Bân Hồng, trong khoảng thời gian này con hãy theo dõi nó, đừng cho nó
/107
|