Ào ào... Tiếng hồ nước sôi sùng sục chậm rãi truyền đến, giới hạn của không gian dần dần mở rộng ra bốn phương tám hướng. Bầu trời càng thêm trong trẻo, trong phút chốc ánh sáng xuyên qua tầng mây khiến toàn bộ không gian phát ra tia sáng chói mắt. Đột nhiên có một luồng bảy màu chiếu xuống kèm theo sự biến hóa của không gian khiến cả không gian trở nên lung linh tràn đầy sắc màu.
Cực kì xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khó có thể nói nên lời. Ánh sáng bảy màu đang phát sáng một cách rực rỡ.
Hồ nước hình bán nguyệt và đóa hoa sen máu càng tôn nhau lên tạo cho người ta cảm giác cao quý đến bức người. Cánh hoa có màu đỏ, mỏng như cánh chim, nở ra tầng tầng lớp lớp, ở trên đóa hoa sen máu có nằm một người đang Nửa tháng răng hình dạng hồ nước, trắng nõn da thịt lộ ra bên trên cánh hoa sen đỏ tươi giống như giọt sương màu xanh ngọc tô điểm cho cảnh vật, đúng là hoạt sắc sinh hương.
*Hoạt sắc sinh hương là cụm từ chỉ sự xinh đẹp của hoa hoặc của người phụ nữ. Ở đây chắc là cả hai.
Đường Yên chậm rãi mở mắt ra, tóc đen mềm mại buông lơi, nửa ngồi ở trên cánh hoa sen khiến cho hơi thở cũng tràn đầy mùi thơm ngát của hoa. Cô ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, có chút mơ hồ vì không nhận ra được hình dạng của không gian lúc này. Hồ nước giống như hình mặt trăng giữa tháng, trong suốt, sáng rực, không có một tạp chất nào khác. Bên bờ hồ có không ít cát trắng, trắng mịn, bóng loáng, phát ra ánh huỳnh quang mê người. Nước hồ dao động một cách nhẹ nhàng tràn ra cả bờ hồ giống như đang cọ rửa.
Nếu như trước kia không gian là một nông trường cỡ lớn thì hiện tại chính là một thảo nguyên, một thảo nguyên bát ngát không cách nào nhìn tới cuối cùng. Căn nhà gỗ bị bao quanh bởi những cây ăn quả xanh um tươi tốt, tản ra mùi thơm dịu dịu. Đường Yên yên lặng vận chuyển Khô mộc quyết, nhất thời cô phát hiện dị năng trong kinh mạch đang chảy giống như một con sông với chiều rộng của con sông gấp đôi trước kia.
Cô vươn tay, chạm vào cánh môi mình. Cô nhớ mang máng mình bị Lưu Thấm Nhã làm bị thương sau đó cô cắn Lưu Thấm Nhã một cái thật mạnh, sau đó nữa thì hình như cô nuốt phải một cái gì đó, cuối cùng toàn thân nóng lên, đau đớn không chịu nổi...
Nguồn năng lượng khổng lồ này làm cho Đường Yên trực tiếp thăng cấp trở thành dị năng giả cấp sáu. Đường Yên đỡ trán, thăng cấp đúng là một chuyện tốt tuy nhiên khi nghĩ đến loại đau đớn đó thì vẫn nên thôi đi, nó đau hơn lúc thức tỉnh dị năng cả trăm lần, cho dù cô là người rất giỏi chịu đựng nhưng cuối cùng vẫn ngất đi, như vậy cũng đủ để hình dùng là nó đau đến mức nào! Phần lớn vết thương trên người cô cũng đã khôi phục lại như lúc ban đầu, sắc mặt trắng bệch cũng dần dần trở nên hồng nhuận. Đường Yên chậm rãi đứng dậy, không cẩn thận chạm đến đóa hoa sen dưới người, đóa hoa sen này đỏ tươi như máu, lồ lộ giữa bầu trời sáng rực làm cho người ta cảm thấy đẹp đến mức hoàn hảo!
Đường Yên nhìn chằm chằm hoa sen máu nửa ngày nhưng vẫn không thu được thông tin nào nên đành phải buông tha cho nó mà đi lên bờ, sau khi mặc xong quần áo thì cô dùng tinh thần lực để dò xét xung quanh, lúc này Đường Yên cảm nhận được không gian bừng bừng sức sống, khóe miệng cô lập tức cong lên, cô dùng tinh thần lực hái trái cây bỏ kho hàng sau đó xoay người ra khỏi không gian, đồ trên người đã bị hỏng hết nên cô không biết mình đã ở trong không gian bao lâu rồi.
Sau khi rời khỏi không gian thì Đường Yên đi tới tầng hầm ngầm của trung tâm nghiên cứu sinh hóa.
Ở đây yên tĩnh tới mức không có một tiếng động nào cả. Cô nhập mật mã vào tầng hầm ngầm thì thấy trên đất có rấ nhiều vết máu đứt quãng, là máu của cô lúc trước .
Meo... Thân hình bé nhỏ của Buster chạy xuyên qua đàn tang thi. Bác sĩ Đường lo lắng cho trung tâm nghiên cứu sinh hóa vì vậy mới để Buster ở lại trung tâm nghiên cứu sinh hóa nên lúc trước khi Đường Yên bị thương trốn vào tầng hầm ngầm thì Buster đã ngửi thấy mùi của cô và chạy đến đây nhưng lại bị chặn ở bên ngoài.
Gào gào ....
Khi Đường Yên nhìn thấy đàn tang thi đang giương nanh múa vuốt, cả người hôi thối ở bên ngoài trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì lông mày nhíu chặt lại, cô thầm nghĩ chẳng lẽ căn cứ Thanh Long đã bị phá hủy rồi sao? Sáo dọc của nhà họ Lưu chỉ có thể khống chế tang thi cấp cao chớ không thể dẫn du tang thi bình thường lại đây được.
Đường Yên đi ra khỏi trung tâm nghiên cứu sinh hóa, cô lấy kiếm sắc từ trong không gian ra, dùng kiếm nhanh chóng tiêu diệt đám đang thi ở xung quanh trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Máy truyền tin trên người cô đã bị rơi mất khi đang chiến đấu với Lưu Thấm Nhã nên bây giờ có muốn liên lạc với ông cũng không được. Đường Yên nhanh nhẹn đi xuyên qua hành lang thẳng đến chỗ ánh lửa dễ thấy nhất. Suốt dọc đường Đường Yên đều nghe thấy được tiếng kêu thảm thiết khiến ánh mắt cô lạnh như băng, nhìn tình hình này thì nhất định là đã có người mở cổng căn cứ rồi.
Rầm! Đường Yên nhảy từ trên cao xuống, đứng ở bên cạnh Hạ Dĩnh, trầm giọng nói: Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao trong căn cứ lại xuất hiện nhiều tang thi như vậy?
Khốn kiếp, rốt cuộc là ai đã đặt thuốc nổ ở cửa bắc? Không phải đã dặn là không thể ra tay ở gần cổng ra vào sao? Nơi này là hậu phương phòng thủ cuối cùng của loài người, tuyệt đối không thể để thất thủ được. Đúng là một đám ngu xuẩn, chỉ vì một chút lợi nhỏ mà làm tổn hại đến sự tồn vong của cả loài người. Giọng mắng mỏ thô lỗ xen lẫn lo lắng truyền khắp toàn bộ căn cứ, chỉ cần là người đã nghe qua giọng nói thì sẽ biết chắc chắn là Hạ Chu Tuất. Không ai có thể ngờ được Hạ Chu Tuất từ trước tới nay luôn bình tĩnh trầm ổn cũng có lúc nói tục, quát mắng to tiếng được.
Thượng tướng, không phải là chúng ta cho nổ mà là đám người ngu xuẩn của nhà họ Chân. Không biết tại sao người nhà họ Chân lại đột nhiên chạy tới cửa Bắc, lôi địa lôi ra rồi cho nổ lung tung lên cả. Anh lính ở bên cạnh nhanh chóng báo cáo.
Đường Yên cũng nghe được chuyện này, cô siết chặc nắm tay lại. Chắc hẳn nhà họ Chân là người của hình Liệt Phong, bọn họ cho nổ cửa phía Bắc sau đó dẫn đàn tang thi bên ngoài vào không phải là muốn tranh thủ cho đám người Hình Liệt Phong thêm chút thời gian sao? Những người này xem mạng sống con người là cái gì đây? Là quân cờ sao? Hay là vật hi sinh cho việc tranh quyền đoạt lợi?
Thượng tướng, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Rõ ràng Hình Liệt Phong đang bức bách nhà họ Hạ phải lui bước, căn cứ có hơn vài chục vạn người, mặc dù đa số đều đã tiêm huyết thanh nhưng huyết thanh lại chẳng phải là thuốc tiên vạn năng, huyết thanh chỉ có thể kéo dài thời gian bộc phát của bệnh độc tang thi mà thôi. Sau khi tỉnh lại là người hay là tang thi thì rất khó nói. Giống như Chu Nhã vậy, đến bây giờ cô ta vẫn còn đang nằm bên trong lầu mười ba của trung tâm nghiên cứu sinh hóa.
Hai mắt Đường Yên lạnh như băng, sát khí tràn ra nơi đáy mắt. Ở lúc Hạ Dĩnh còn chưa phản ứng kịp thì cô đột nhiên xoay người, trong lòng bàn tay hiện lên dị năng, lao thẳng lên lên tầng thượng. Vì có dị năng níu giữ nên Đường Yên hoàn toàn lơ lửng ở giữa không trung, cô trầm giọng nói: Giết, đây là quê hương của loài người. Bất cứ kẻ nào dám xâm phạm thì đều phải giết hết! Sau đó có rất nhiều tia sét thì trên trời bổ thẳng xuống giống như quyết định của thiên thần. Dị năng điên cuồng bổ thẳng xuống dưới đất nên chỉ trong khoảnh khắc đã đốt cháy hết vô số tang thi.
Đứng lên đi! Hãy cầm lấy vũ khí trong tay mọi người để đuổi hết tang thi biến dị ra ngoài. Trong tiếng nổ Ầm... rầm thì khuôn mặt của Đường Yên vẫn cực kì lạnh lẽo, cô đá thật mạnh vào một con Ba Hành Giả đang có ý đồ đánh lén mình làm nó văng ra xa hơn mười mét, xương sườn bị đá gãy nát, trong bóng đêm chỉ còn lại Đường Yên cao ngạo, đứng thẳng người.
Hạ Dĩnh nhíu mày nhìn Ba Hành Giả bị đá văng ra xa, trong mắt hiện lên đắng chát. Mạnh hơn rồi! Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà thực lực của Đường Yên lại tăng thêm một bậc khiến cô làm bất cứ cách nào cũng không đuổi theo kịp, vì vậy cô cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Đường Yên vẫn lạnh lùng không nói gì cả, cô xuyên qua đàn tang thi đang chen chúc nhau chạy thẳng về cửa Bắc. Bóng dáng cô xuất hiện ở chỗ nào thì tang thi ở chỗ đó ngã xuống đất ào ào khiến mọi người chung quanh đều cảm thấy cực kì kính nể, dõi theo bóng lưng Đường Yên.
Rầm ....
Lại là một tiếng nổ cực mạnh khiến mặt đất bị rung lên. Đường Yên nhất thời nhíu mày, không ít tòa nhà đã sụp xuống, tiếng gào thét của đàn tang thi càng ngày càng nhiều, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng vang vọng khiến lông mày của Đường Yên càng nhíu lại chặt hơn, những người này thật là đáng chết!
Trong phút chốc tinh thần lực của cô giống như một lưới điện, nhanh chóng trải ra khắp xung quanh. Sau khi thăng cấp trở thành dị năng giả cấp sáu thì tinh thần lực Đường Yên của đã có thể dễ dàng bao phủ trên phạm vi cây số. Cô nhanh chóng tìm thấy bóng dáng người nhà họ Chân, khóe miệng hơi cong lên, chỉ trong nháy mắt bóng dáng của Đường Yên đã biến mất còn những người khác thì chỉ nhìn thấy một bóng người màu đen nhanh chóng băng qua ngã tư đường xa xa.
Đường Yên giơ kiếm lên, lưu loát thu thu hoạch đầu người. Sau khi thăng cấp thì chút chần chờ do dự cuối cùng của Đường Yên cũng biến mất, ngoại trừ vẫn còn một chút tình cảm đối với mấy người bác sĩ Đường thì tim của Đường Yên đã gần như băng giá, tàn nhẫn. Căn cứ Thanh Long là nền móng cho kế hoạch của cô nên cô tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào làm càn ở đây cả.
Màn đêm tối đen, tối tới mức bầu trời không có một ngôi sao, không có ánh đèn không có chiếu sáng, mọi chuyện diễn ra trong bóng tối, chỉ có ánh lửa đầy trời và mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí ở phía xa xa. Màu máu đỏ tươi giống như đang nở rộ trong đêm tối
Sau khi tiêu diệt mười mấy người thì Đường Yên đứng ở lối vào cửa Bắc nhìn đàn tang thi đông đúc như kiến ở bên ngoài, sự lạnh lùng trong mắt càng thêm dày đặc, đột nhiên cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ở trong đám người.... là An Lộ.
Đáng chết, lúc nào thì quân tiếp viện đến? An Lộ thở hổn hển quát lớn. Có làm thế nào thì anh cũng không nghĩ tới bọn họ lại điên như vậy, biến cả căn cứ Thanh Long trở thành chiến trường. Trận này mặc kệ thắng hay thua đều là loài người thua, thua hoàn toàn. An Lộ nhìn đàn tang thi đông đúc ở bốn phía, biểu tình âm trầm, u ám.
Đã phát tín hiệu cầu cứu rồi, quân tiếp viện sẽ tới rất nhanh, mọi người hãy cố gắng chịu đựng! Giang Ly hét rất to nhưng cả người lại chút run run, giọng nói của lạnh như băng, bên trong là tín nhiệm và kiên định tuyệt đối.
Miêu Trạch nắm thật quả đấm, đầu ngón tay đâm lòng bàn tay đến rỉ máu. Tay đứt ruột xót nhưng lúc này ngay cả kêu cậu cũng không thể làm được. Bọn họ không hề nghĩ tới đám người Hình Liệt Phong lại điên cuồng như vậy, bọn họ lại dám phá hủy cửa Bắc, chẳng lẽ bọn họ không biết làm như vậy sẽ dẫn toàn bộ đàn tang thi ở xung quanh căn cứ
Cực kì xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khó có thể nói nên lời. Ánh sáng bảy màu đang phát sáng một cách rực rỡ.
Hồ nước hình bán nguyệt và đóa hoa sen máu càng tôn nhau lên tạo cho người ta cảm giác cao quý đến bức người. Cánh hoa có màu đỏ, mỏng như cánh chim, nở ra tầng tầng lớp lớp, ở trên đóa hoa sen máu có nằm một người đang Nửa tháng răng hình dạng hồ nước, trắng nõn da thịt lộ ra bên trên cánh hoa sen đỏ tươi giống như giọt sương màu xanh ngọc tô điểm cho cảnh vật, đúng là hoạt sắc sinh hương.
*Hoạt sắc sinh hương là cụm từ chỉ sự xinh đẹp của hoa hoặc của người phụ nữ. Ở đây chắc là cả hai.
Đường Yên chậm rãi mở mắt ra, tóc đen mềm mại buông lơi, nửa ngồi ở trên cánh hoa sen khiến cho hơi thở cũng tràn đầy mùi thơm ngát của hoa. Cô ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, có chút mơ hồ vì không nhận ra được hình dạng của không gian lúc này. Hồ nước giống như hình mặt trăng giữa tháng, trong suốt, sáng rực, không có một tạp chất nào khác. Bên bờ hồ có không ít cát trắng, trắng mịn, bóng loáng, phát ra ánh huỳnh quang mê người. Nước hồ dao động một cách nhẹ nhàng tràn ra cả bờ hồ giống như đang cọ rửa.
Nếu như trước kia không gian là một nông trường cỡ lớn thì hiện tại chính là một thảo nguyên, một thảo nguyên bát ngát không cách nào nhìn tới cuối cùng. Căn nhà gỗ bị bao quanh bởi những cây ăn quả xanh um tươi tốt, tản ra mùi thơm dịu dịu. Đường Yên yên lặng vận chuyển Khô mộc quyết, nhất thời cô phát hiện dị năng trong kinh mạch đang chảy giống như một con sông với chiều rộng của con sông gấp đôi trước kia.
Cô vươn tay, chạm vào cánh môi mình. Cô nhớ mang máng mình bị Lưu Thấm Nhã làm bị thương sau đó cô cắn Lưu Thấm Nhã một cái thật mạnh, sau đó nữa thì hình như cô nuốt phải một cái gì đó, cuối cùng toàn thân nóng lên, đau đớn không chịu nổi...
Nguồn năng lượng khổng lồ này làm cho Đường Yên trực tiếp thăng cấp trở thành dị năng giả cấp sáu. Đường Yên đỡ trán, thăng cấp đúng là một chuyện tốt tuy nhiên khi nghĩ đến loại đau đớn đó thì vẫn nên thôi đi, nó đau hơn lúc thức tỉnh dị năng cả trăm lần, cho dù cô là người rất giỏi chịu đựng nhưng cuối cùng vẫn ngất đi, như vậy cũng đủ để hình dùng là nó đau đến mức nào! Phần lớn vết thương trên người cô cũng đã khôi phục lại như lúc ban đầu, sắc mặt trắng bệch cũng dần dần trở nên hồng nhuận. Đường Yên chậm rãi đứng dậy, không cẩn thận chạm đến đóa hoa sen dưới người, đóa hoa sen này đỏ tươi như máu, lồ lộ giữa bầu trời sáng rực làm cho người ta cảm thấy đẹp đến mức hoàn hảo!
Đường Yên nhìn chằm chằm hoa sen máu nửa ngày nhưng vẫn không thu được thông tin nào nên đành phải buông tha cho nó mà đi lên bờ, sau khi mặc xong quần áo thì cô dùng tinh thần lực để dò xét xung quanh, lúc này Đường Yên cảm nhận được không gian bừng bừng sức sống, khóe miệng cô lập tức cong lên, cô dùng tinh thần lực hái trái cây bỏ kho hàng sau đó xoay người ra khỏi không gian, đồ trên người đã bị hỏng hết nên cô không biết mình đã ở trong không gian bao lâu rồi.
Sau khi rời khỏi không gian thì Đường Yên đi tới tầng hầm ngầm của trung tâm nghiên cứu sinh hóa.
Ở đây yên tĩnh tới mức không có một tiếng động nào cả. Cô nhập mật mã vào tầng hầm ngầm thì thấy trên đất có rấ nhiều vết máu đứt quãng, là máu của cô lúc trước .
Meo... Thân hình bé nhỏ của Buster chạy xuyên qua đàn tang thi. Bác sĩ Đường lo lắng cho trung tâm nghiên cứu sinh hóa vì vậy mới để Buster ở lại trung tâm nghiên cứu sinh hóa nên lúc trước khi Đường Yên bị thương trốn vào tầng hầm ngầm thì Buster đã ngửi thấy mùi của cô và chạy đến đây nhưng lại bị chặn ở bên ngoài.
Gào gào ....
Khi Đường Yên nhìn thấy đàn tang thi đang giương nanh múa vuốt, cả người hôi thối ở bên ngoài trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì lông mày nhíu chặt lại, cô thầm nghĩ chẳng lẽ căn cứ Thanh Long đã bị phá hủy rồi sao? Sáo dọc của nhà họ Lưu chỉ có thể khống chế tang thi cấp cao chớ không thể dẫn du tang thi bình thường lại đây được.
Đường Yên đi ra khỏi trung tâm nghiên cứu sinh hóa, cô lấy kiếm sắc từ trong không gian ra, dùng kiếm nhanh chóng tiêu diệt đám đang thi ở xung quanh trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Máy truyền tin trên người cô đã bị rơi mất khi đang chiến đấu với Lưu Thấm Nhã nên bây giờ có muốn liên lạc với ông cũng không được. Đường Yên nhanh nhẹn đi xuyên qua hành lang thẳng đến chỗ ánh lửa dễ thấy nhất. Suốt dọc đường Đường Yên đều nghe thấy được tiếng kêu thảm thiết khiến ánh mắt cô lạnh như băng, nhìn tình hình này thì nhất định là đã có người mở cổng căn cứ rồi.
Rầm! Đường Yên nhảy từ trên cao xuống, đứng ở bên cạnh Hạ Dĩnh, trầm giọng nói: Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao trong căn cứ lại xuất hiện nhiều tang thi như vậy?
Khốn kiếp, rốt cuộc là ai đã đặt thuốc nổ ở cửa bắc? Không phải đã dặn là không thể ra tay ở gần cổng ra vào sao? Nơi này là hậu phương phòng thủ cuối cùng của loài người, tuyệt đối không thể để thất thủ được. Đúng là một đám ngu xuẩn, chỉ vì một chút lợi nhỏ mà làm tổn hại đến sự tồn vong của cả loài người. Giọng mắng mỏ thô lỗ xen lẫn lo lắng truyền khắp toàn bộ căn cứ, chỉ cần là người đã nghe qua giọng nói thì sẽ biết chắc chắn là Hạ Chu Tuất. Không ai có thể ngờ được Hạ Chu Tuất từ trước tới nay luôn bình tĩnh trầm ổn cũng có lúc nói tục, quát mắng to tiếng được.
Thượng tướng, không phải là chúng ta cho nổ mà là đám người ngu xuẩn của nhà họ Chân. Không biết tại sao người nhà họ Chân lại đột nhiên chạy tới cửa Bắc, lôi địa lôi ra rồi cho nổ lung tung lên cả. Anh lính ở bên cạnh nhanh chóng báo cáo.
Đường Yên cũng nghe được chuyện này, cô siết chặc nắm tay lại. Chắc hẳn nhà họ Chân là người của hình Liệt Phong, bọn họ cho nổ cửa phía Bắc sau đó dẫn đàn tang thi bên ngoài vào không phải là muốn tranh thủ cho đám người Hình Liệt Phong thêm chút thời gian sao? Những người này xem mạng sống con người là cái gì đây? Là quân cờ sao? Hay là vật hi sinh cho việc tranh quyền đoạt lợi?
Thượng tướng, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Rõ ràng Hình Liệt Phong đang bức bách nhà họ Hạ phải lui bước, căn cứ có hơn vài chục vạn người, mặc dù đa số đều đã tiêm huyết thanh nhưng huyết thanh lại chẳng phải là thuốc tiên vạn năng, huyết thanh chỉ có thể kéo dài thời gian bộc phát của bệnh độc tang thi mà thôi. Sau khi tỉnh lại là người hay là tang thi thì rất khó nói. Giống như Chu Nhã vậy, đến bây giờ cô ta vẫn còn đang nằm bên trong lầu mười ba của trung tâm nghiên cứu sinh hóa.
Hai mắt Đường Yên lạnh như băng, sát khí tràn ra nơi đáy mắt. Ở lúc Hạ Dĩnh còn chưa phản ứng kịp thì cô đột nhiên xoay người, trong lòng bàn tay hiện lên dị năng, lao thẳng lên lên tầng thượng. Vì có dị năng níu giữ nên Đường Yên hoàn toàn lơ lửng ở giữa không trung, cô trầm giọng nói: Giết, đây là quê hương của loài người. Bất cứ kẻ nào dám xâm phạm thì đều phải giết hết! Sau đó có rất nhiều tia sét thì trên trời bổ thẳng xuống giống như quyết định của thiên thần. Dị năng điên cuồng bổ thẳng xuống dưới đất nên chỉ trong khoảnh khắc đã đốt cháy hết vô số tang thi.
Đứng lên đi! Hãy cầm lấy vũ khí trong tay mọi người để đuổi hết tang thi biến dị ra ngoài. Trong tiếng nổ Ầm... rầm thì khuôn mặt của Đường Yên vẫn cực kì lạnh lẽo, cô đá thật mạnh vào một con Ba Hành Giả đang có ý đồ đánh lén mình làm nó văng ra xa hơn mười mét, xương sườn bị đá gãy nát, trong bóng đêm chỉ còn lại Đường Yên cao ngạo, đứng thẳng người.
Hạ Dĩnh nhíu mày nhìn Ba Hành Giả bị đá văng ra xa, trong mắt hiện lên đắng chát. Mạnh hơn rồi! Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà thực lực của Đường Yên lại tăng thêm một bậc khiến cô làm bất cứ cách nào cũng không đuổi theo kịp, vì vậy cô cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Đường Yên vẫn lạnh lùng không nói gì cả, cô xuyên qua đàn tang thi đang chen chúc nhau chạy thẳng về cửa Bắc. Bóng dáng cô xuất hiện ở chỗ nào thì tang thi ở chỗ đó ngã xuống đất ào ào khiến mọi người chung quanh đều cảm thấy cực kì kính nể, dõi theo bóng lưng Đường Yên.
Rầm ....
Lại là một tiếng nổ cực mạnh khiến mặt đất bị rung lên. Đường Yên nhất thời nhíu mày, không ít tòa nhà đã sụp xuống, tiếng gào thét của đàn tang thi càng ngày càng nhiều, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng vang vọng khiến lông mày của Đường Yên càng nhíu lại chặt hơn, những người này thật là đáng chết!
Trong phút chốc tinh thần lực của cô giống như một lưới điện, nhanh chóng trải ra khắp xung quanh. Sau khi thăng cấp trở thành dị năng giả cấp sáu thì tinh thần lực Đường Yên của đã có thể dễ dàng bao phủ trên phạm vi cây số. Cô nhanh chóng tìm thấy bóng dáng người nhà họ Chân, khóe miệng hơi cong lên, chỉ trong nháy mắt bóng dáng của Đường Yên đã biến mất còn những người khác thì chỉ nhìn thấy một bóng người màu đen nhanh chóng băng qua ngã tư đường xa xa.
Đường Yên giơ kiếm lên, lưu loát thu thu hoạch đầu người. Sau khi thăng cấp thì chút chần chờ do dự cuối cùng của Đường Yên cũng biến mất, ngoại trừ vẫn còn một chút tình cảm đối với mấy người bác sĩ Đường thì tim của Đường Yên đã gần như băng giá, tàn nhẫn. Căn cứ Thanh Long là nền móng cho kế hoạch của cô nên cô tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào làm càn ở đây cả.
Màn đêm tối đen, tối tới mức bầu trời không có một ngôi sao, không có ánh đèn không có chiếu sáng, mọi chuyện diễn ra trong bóng tối, chỉ có ánh lửa đầy trời và mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí ở phía xa xa. Màu máu đỏ tươi giống như đang nở rộ trong đêm tối
Sau khi tiêu diệt mười mấy người thì Đường Yên đứng ở lối vào cửa Bắc nhìn đàn tang thi đông đúc như kiến ở bên ngoài, sự lạnh lùng trong mắt càng thêm dày đặc, đột nhiên cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ở trong đám người.... là An Lộ.
Đáng chết, lúc nào thì quân tiếp viện đến? An Lộ thở hổn hển quát lớn. Có làm thế nào thì anh cũng không nghĩ tới bọn họ lại điên như vậy, biến cả căn cứ Thanh Long trở thành chiến trường. Trận này mặc kệ thắng hay thua đều là loài người thua, thua hoàn toàn. An Lộ nhìn đàn tang thi đông đúc ở bốn phía, biểu tình âm trầm, u ám.
Đã phát tín hiệu cầu cứu rồi, quân tiếp viện sẽ tới rất nhanh, mọi người hãy cố gắng chịu đựng! Giang Ly hét rất to nhưng cả người lại chút run run, giọng nói của lạnh như băng, bên trong là tín nhiệm và kiên định tuyệt đối.
Miêu Trạch nắm thật quả đấm, đầu ngón tay đâm lòng bàn tay đến rỉ máu. Tay đứt ruột xót nhưng lúc này ngay cả kêu cậu cũng không thể làm được. Bọn họ không hề nghĩ tới đám người Hình Liệt Phong lại điên cuồng như vậy, bọn họ lại dám phá hủy cửa Bắc, chẳng lẽ bọn họ không biết làm như vậy sẽ dẫn toàn bộ đàn tang thi ở xung quanh căn cứ
/107
|