editor: coki
Sau khi căn cứ bắt đầu xây dựng lại Đường Yên nhận được yêu cầu xin giúp đỡ của giáo sư Phí phụ trách khí tượng, ông muốn căn cứ phái người đến trung tâm khí tượng ở huyện Ninh Viễn để thu thập một số dụng cụ khí tượng mới nhất ở nơi này. Những thứ này rất có ích trong việc dự đoán sư thay đổi của thời tiết sau này, gần đây khí hậu dần dần trở nên kì lạ làm cho người ta không thể không đề cao cảnh giác được.
Khi đến huyện Ninh Viễn, mọi người còn chưa kịp thở thì đã tận mắt nhìn thấy đán tang thi đang cắn xé một người sống ở ngay trước mắt, trong khoảnh khắc cơ thể người đó bị xe ra thì đàn tang thi gào lên đói khát, máu tươi nhuộm đỏ cả đất khiến những người có sức thừa nhận hơi yếu quay mặt đi, ói ra mật xanh mật vàng.
Sắc mắt Hạ Bác hơi thay đổi, khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt Đường Yên vẫn không đổi sắc thì trong mắt hiện lên kinh ngạc, hỏi: Cô không cảm thấy buồn nồn sao? Bên tai anh ta vẫn còn quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của người nọ, mặc dù đã rèn luyện kinh nghiệm ở tận thế lâu như vậy nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì Hạ Bác vẫn run rẩy như trước vì anh ta không có cách nào thừa nhận cảnh tượng máu tanh này được.
Đường Yên không trả lời mà chỉ lạnh lùng nhìn Hạ Bác sau đó bình tĩnh nhìn chằm chằm cảnh tượng đáng sợ phía trước, Việt Kỳ đứng ở bên cạnh Đường Yên, cho dù vẻ mặt Đường Yên không thay đổi nhưng anh vẫn nhạy bén nhận ra giờ phút này tâm tình Đường Yên trở nên rất tệ. Ánh mắt Việt Kỳ lạnh lẽo quét liếc Hạ Bác một cái, người này không có việc gì sao mà cứ hỏi chuyện này làm gì!
Sau khi nhìn thấy Việt Kỳ trừng Hạ Bác thì chẳng biết tại sao tâm tình của Đường Yên đột nhiên trở nên tốt hơn. Cho dù đang ở tận thế thì cô không phải chỉ có một mình, cảm giác được người khác đặt ở trong lòng cảm thật sự rất tốt. Huyện Ninh Viễn cách căn cứ Thanh Long khoảng hai ngày đường, ở nơi này có một số dụng cụ khí tượng, đó cũn chính là mục tiêu của bọn họ lần này, thời tiết càng ngày càng kì lạ làm cho người ta không thể không lo lắng tới chuyện tháng sáu tuyết rơi.
Nơi này không phải Thanh Hải nên thực lực của tang thi, thú biến dị không quá mạnh mẽ nên bọn họ cũng không vội vã ra tay.
Lúc bọn họ vừa tới huyện Ninh Viễn thì đã nhìn thấy người nọ rơi vào đàn tang thi nên hoàn toàn không kịp ra tay giúp đỡ.
Miêu Trạch cau mày nhìn người đang bị đàn tang thi cắn xé, nói: Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao? Người này đang yên đang lành nhưng vì sao lại tự chạy vào đàn tang thi?
Khi Miêu Trạch nói ra lời này thì mọi người đều cảm thấy kỳ quái. Từ góc nhìn của bọn họ thì người nọ giống như là bị bệnh thần kinh, tự chạy vào trong đàn tang thi... Không đợi đám người Đường Yên lên tiếng thì phía trước lại có động tĩnh. Bởi vì có người nọ hy sinh vì nghĩa nên tang thi ở xung quanh đều bị dẫn qua đó, tiếp theo ở một căn phòng nhỏ gần đó có mấy bóng dáng nhẹ nhàng đi ra, ba nam hai nữ, năm người đó đều liều mạng chạy tới một chiếc xe ô tô nhỏ.
Gào gào...
Rất nhanh đàn tang thi đã ngửi thấy được mùi máu thịt nên lập tức phát ra tiếng gào thét, cầm đầu đàn tang thi này là một con Ba Hành Giả, trong đó còn có ba con Thiểm Thực Giả còn những con tang thi khác đều là tang thi bình thường, tuy nhiên càng theo thời gian thì tốc độ của tang thi bình thường cũng nhanh hơn, không còn cứng ngắc, khó di chuyển như lúc đầu nữa.
Sau khi người đàn ông dẫn đầu nhìn thấy đàn tang thi tới gần thì sắc mặt trở nên dữ tợn, sau đó lập tức đẩy người phụ nữ đang ngồi ở phía sau ra ngoài rồi quát lên: Lý Lượng, con mẹ nó nhanh lên cho mình, đàn tang thi đó sắp đuổi tới nơi rồi .
Xe này không có dầu nên rất khó khởi động. Một thanh niên gầy ốm trong xe bày ra gương mặt thảm thiết nói.
Niếp Đang, cậu là đồ trứng thối, chẳng lẽ cậu đang muốn đẩy Tiếu Tiếu ra ngoài sao? Tiếu Tiếu, cậu không sao chứ? Lưu Quần ở bên cạnh vội vàng đỡ Ngô Tiếu Tiếu bị Niếp Đang đẩy ra ngoài dậy sau đó nổi giận đùng đùng rống lên với Niếp Đang. Lúc trước khi bọn họ dẩy Dịch Tiết ra ngoài để dụ tang thi thì cô không dám nói gì nhưng bây giờ dựa theo tình hình này thì chắc hẳn Niếp Đang lại muốn hy sinh cô và Tiếu Tiếu. Trước kia tại sao cô lại không phát hiện Niếp Đang ác độc như vậy?
Tiểu Quần, mình chỉ hơi nóng nảy thôi mà. Mình chỉ nhất thời lỡ tay chứ không phải cố ý. Niếp Đang ôm chầm lấy Lưu Quần, nhỏ giọng an ủi nhưng sau đó lại nháy mắt với Hoắc Tuấn đứng gần cửa xe ý bảo Hoắc Tuấn ra tay với Ngô Tiếu Tiếu, đàn tang thi đã sắp tới đây rồi mà hắn thì lại không muốn chết ở chỗ này. Lúc trước nếu không phải do Ngô Tiếu Tiếu đề nghị đến huyện Ninh Viễn ngắm cảnh đêm chó má gì đó thì làm sao bọn họ lại chạy tới chỗ chim không thèm bay qua này?
Lưu Quần lại là bạn gái của hắn nên tất nhiên là hắn không muốn đẩy cô ra ngoài nhưng Ngô Tiếu Tiếu thì lại không thân cũng chẳng quen với hắn vì vậy hắn chẳng có gì phải bận tâm cả . Hoắc Tuấn và Niếp Đang lớn lên bên nhau từ nhỏ nên hiển nhiên là Hoắc Tuấn hiểu được chút tâm tư này của Niếp Đang, mặc dù có chút luyến tiếc Ngô Tiếu Tiếu giai nhân thanh tú nhưng đứng trước cánh cửa sinh tử thì không suy nghĩ được nhiều như vậy nữa, hắn bảo Lý Lượng khởi động xe, còn mình thì ngăn giữa Ngô Tiếu Tiếu và Lưu Quần, chờ sau khi Lý Lượng khởi động xe xong thì sẽ đẩy Ngô Tiếu Tiếu ra ngăn cản đàn tang thi đang chen chúc tới còn bọn hắn thì thừa dịp đó chạy trốn.
Mình không sao. Ngô Tiếu Tiếu lắc đầu, cô giống như cảm nhận được suy nghĩ xấu xa của Niếp Đang và Hoắc Tuấn nên muốn đưa tay nắm chặt lấy tay Lưu Quần nhưng lại bị Hoắc Tuấn ngăn cản khiến Ngô Tiếu Tiếu quýnh lên, ánh mắt cũng trở nên đỏ hồng. Vừa rồi hình ảnh Dịch Tiết bị bọn Niếp Đang trói lại ném ra bên ngoài vẫn còn rành rành trước mắt, tiếng thét thê thảm chói tai của Dịch Tiết vẫn còn vang vọng ở bên tai cô, cô không muốn chết.
Ngô Tiếu Tiếu mím chặt môi, muốn gạt Hoắc Tuấn ra để xích sát lại gần Lưu Quần. Lưu Quần và bọn Niếp Đang là bạn từ nhỏ, cùng lớn lên ở đại viện quân khu, nghe nói bối cảnh không nhỏ. Lúc tận thế tiến đến thì bọn họ đang du lịch ở bên ngoài, vì có bối cảnh nên bọn họ đã thuê hai mươi mấy quân nhân ở một căn cứ để bảo vệ mình nhưng không ngờ tang thi lại tiến hóa nhanh như vậy khiến những người đó đều bị lây bệnh độc tang thi. Bọn họ phải trốn đông trốn tây, cố gắng chịu đựng qua hai tháng này chờ người nhà tới đón bọn họ trở về nhưng không ngờ tới hôm nay tất cả đồ ăn đều đã hết mà vẫn chưa có người tới đón bọn họ nên mới có vừa chuyện vừa rồi.
Lý Lượng, vẫn chưa được sao? Lưu Quần hỏi.
Hoắc Tuấn thấy Lưu Quần xoay người thì ánh mắt trở nên lạnh lùng, gật đầu với Niếp Đang sau đó vươn tay muốn đẩy Ngô Tiếu Tiếu ra ngoài. So với bối cảnh của Lưu Quần thì một phú nhị đại (đời thứ hai của nhà giàu) như Ngô Tiếu Tiếu hiển nhiên không đáng để Niếp Đang và Hoắc Tuấn để vào mắt. Chỉ cần dẫn Lưu Quần trở về căn cứ thì sẽ không cần lo lắng chuyện gì nữa, ai mà không biết Lưu Quần có một người ba nắm quyền. Ở tận thế cho dù có nhiều tiền đến mấy thì cũng không có dùng, hoàn toàn không bằng quân nhân có thực quyền.
Được rồi, lên xe đi. Lý Lượng đạp ga thật mạnh, rốt cục cũng khởi động lên sau đó hắn ngẩng đầu bảo bọn Niếp Đang lên
Sau khi căn cứ bắt đầu xây dựng lại Đường Yên nhận được yêu cầu xin giúp đỡ của giáo sư Phí phụ trách khí tượng, ông muốn căn cứ phái người đến trung tâm khí tượng ở huyện Ninh Viễn để thu thập một số dụng cụ khí tượng mới nhất ở nơi này. Những thứ này rất có ích trong việc dự đoán sư thay đổi của thời tiết sau này, gần đây khí hậu dần dần trở nên kì lạ làm cho người ta không thể không đề cao cảnh giác được.
Khi đến huyện Ninh Viễn, mọi người còn chưa kịp thở thì đã tận mắt nhìn thấy đán tang thi đang cắn xé một người sống ở ngay trước mắt, trong khoảnh khắc cơ thể người đó bị xe ra thì đàn tang thi gào lên đói khát, máu tươi nhuộm đỏ cả đất khiến những người có sức thừa nhận hơi yếu quay mặt đi, ói ra mật xanh mật vàng.
Sắc mắt Hạ Bác hơi thay đổi, khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt Đường Yên vẫn không đổi sắc thì trong mắt hiện lên kinh ngạc, hỏi: Cô không cảm thấy buồn nồn sao? Bên tai anh ta vẫn còn quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của người nọ, mặc dù đã rèn luyện kinh nghiệm ở tận thế lâu như vậy nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì Hạ Bác vẫn run rẩy như trước vì anh ta không có cách nào thừa nhận cảnh tượng máu tanh này được.
Đường Yên không trả lời mà chỉ lạnh lùng nhìn Hạ Bác sau đó bình tĩnh nhìn chằm chằm cảnh tượng đáng sợ phía trước, Việt Kỳ đứng ở bên cạnh Đường Yên, cho dù vẻ mặt Đường Yên không thay đổi nhưng anh vẫn nhạy bén nhận ra giờ phút này tâm tình Đường Yên trở nên rất tệ. Ánh mắt Việt Kỳ lạnh lẽo quét liếc Hạ Bác một cái, người này không có việc gì sao mà cứ hỏi chuyện này làm gì!
Sau khi nhìn thấy Việt Kỳ trừng Hạ Bác thì chẳng biết tại sao tâm tình của Đường Yên đột nhiên trở nên tốt hơn. Cho dù đang ở tận thế thì cô không phải chỉ có một mình, cảm giác được người khác đặt ở trong lòng cảm thật sự rất tốt. Huyện Ninh Viễn cách căn cứ Thanh Long khoảng hai ngày đường, ở nơi này có một số dụng cụ khí tượng, đó cũn chính là mục tiêu của bọn họ lần này, thời tiết càng ngày càng kì lạ làm cho người ta không thể không lo lắng tới chuyện tháng sáu tuyết rơi.
Nơi này không phải Thanh Hải nên thực lực của tang thi, thú biến dị không quá mạnh mẽ nên bọn họ cũng không vội vã ra tay.
Lúc bọn họ vừa tới huyện Ninh Viễn thì đã nhìn thấy người nọ rơi vào đàn tang thi nên hoàn toàn không kịp ra tay giúp đỡ.
Miêu Trạch cau mày nhìn người đang bị đàn tang thi cắn xé, nói: Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao? Người này đang yên đang lành nhưng vì sao lại tự chạy vào đàn tang thi?
Khi Miêu Trạch nói ra lời này thì mọi người đều cảm thấy kỳ quái. Từ góc nhìn của bọn họ thì người nọ giống như là bị bệnh thần kinh, tự chạy vào trong đàn tang thi... Không đợi đám người Đường Yên lên tiếng thì phía trước lại có động tĩnh. Bởi vì có người nọ hy sinh vì nghĩa nên tang thi ở xung quanh đều bị dẫn qua đó, tiếp theo ở một căn phòng nhỏ gần đó có mấy bóng dáng nhẹ nhàng đi ra, ba nam hai nữ, năm người đó đều liều mạng chạy tới một chiếc xe ô tô nhỏ.
Gào gào...
Rất nhanh đàn tang thi đã ngửi thấy được mùi máu thịt nên lập tức phát ra tiếng gào thét, cầm đầu đàn tang thi này là một con Ba Hành Giả, trong đó còn có ba con Thiểm Thực Giả còn những con tang thi khác đều là tang thi bình thường, tuy nhiên càng theo thời gian thì tốc độ của tang thi bình thường cũng nhanh hơn, không còn cứng ngắc, khó di chuyển như lúc đầu nữa.
Sau khi người đàn ông dẫn đầu nhìn thấy đàn tang thi tới gần thì sắc mặt trở nên dữ tợn, sau đó lập tức đẩy người phụ nữ đang ngồi ở phía sau ra ngoài rồi quát lên: Lý Lượng, con mẹ nó nhanh lên cho mình, đàn tang thi đó sắp đuổi tới nơi rồi .
Xe này không có dầu nên rất khó khởi động. Một thanh niên gầy ốm trong xe bày ra gương mặt thảm thiết nói.
Niếp Đang, cậu là đồ trứng thối, chẳng lẽ cậu đang muốn đẩy Tiếu Tiếu ra ngoài sao? Tiếu Tiếu, cậu không sao chứ? Lưu Quần ở bên cạnh vội vàng đỡ Ngô Tiếu Tiếu bị Niếp Đang đẩy ra ngoài dậy sau đó nổi giận đùng đùng rống lên với Niếp Đang. Lúc trước khi bọn họ dẩy Dịch Tiết ra ngoài để dụ tang thi thì cô không dám nói gì nhưng bây giờ dựa theo tình hình này thì chắc hẳn Niếp Đang lại muốn hy sinh cô và Tiếu Tiếu. Trước kia tại sao cô lại không phát hiện Niếp Đang ác độc như vậy?
Tiểu Quần, mình chỉ hơi nóng nảy thôi mà. Mình chỉ nhất thời lỡ tay chứ không phải cố ý. Niếp Đang ôm chầm lấy Lưu Quần, nhỏ giọng an ủi nhưng sau đó lại nháy mắt với Hoắc Tuấn đứng gần cửa xe ý bảo Hoắc Tuấn ra tay với Ngô Tiếu Tiếu, đàn tang thi đã sắp tới đây rồi mà hắn thì lại không muốn chết ở chỗ này. Lúc trước nếu không phải do Ngô Tiếu Tiếu đề nghị đến huyện Ninh Viễn ngắm cảnh đêm chó má gì đó thì làm sao bọn họ lại chạy tới chỗ chim không thèm bay qua này?
Lưu Quần lại là bạn gái của hắn nên tất nhiên là hắn không muốn đẩy cô ra ngoài nhưng Ngô Tiếu Tiếu thì lại không thân cũng chẳng quen với hắn vì vậy hắn chẳng có gì phải bận tâm cả . Hoắc Tuấn và Niếp Đang lớn lên bên nhau từ nhỏ nên hiển nhiên là Hoắc Tuấn hiểu được chút tâm tư này của Niếp Đang, mặc dù có chút luyến tiếc Ngô Tiếu Tiếu giai nhân thanh tú nhưng đứng trước cánh cửa sinh tử thì không suy nghĩ được nhiều như vậy nữa, hắn bảo Lý Lượng khởi động xe, còn mình thì ngăn giữa Ngô Tiếu Tiếu và Lưu Quần, chờ sau khi Lý Lượng khởi động xe xong thì sẽ đẩy Ngô Tiếu Tiếu ra ngăn cản đàn tang thi đang chen chúc tới còn bọn hắn thì thừa dịp đó chạy trốn.
Mình không sao. Ngô Tiếu Tiếu lắc đầu, cô giống như cảm nhận được suy nghĩ xấu xa của Niếp Đang và Hoắc Tuấn nên muốn đưa tay nắm chặt lấy tay Lưu Quần nhưng lại bị Hoắc Tuấn ngăn cản khiến Ngô Tiếu Tiếu quýnh lên, ánh mắt cũng trở nên đỏ hồng. Vừa rồi hình ảnh Dịch Tiết bị bọn Niếp Đang trói lại ném ra bên ngoài vẫn còn rành rành trước mắt, tiếng thét thê thảm chói tai của Dịch Tiết vẫn còn vang vọng ở bên tai cô, cô không muốn chết.
Ngô Tiếu Tiếu mím chặt môi, muốn gạt Hoắc Tuấn ra để xích sát lại gần Lưu Quần. Lưu Quần và bọn Niếp Đang là bạn từ nhỏ, cùng lớn lên ở đại viện quân khu, nghe nói bối cảnh không nhỏ. Lúc tận thế tiến đến thì bọn họ đang du lịch ở bên ngoài, vì có bối cảnh nên bọn họ đã thuê hai mươi mấy quân nhân ở một căn cứ để bảo vệ mình nhưng không ngờ tang thi lại tiến hóa nhanh như vậy khiến những người đó đều bị lây bệnh độc tang thi. Bọn họ phải trốn đông trốn tây, cố gắng chịu đựng qua hai tháng này chờ người nhà tới đón bọn họ trở về nhưng không ngờ tới hôm nay tất cả đồ ăn đều đã hết mà vẫn chưa có người tới đón bọn họ nên mới có vừa chuyện vừa rồi.
Lý Lượng, vẫn chưa được sao? Lưu Quần hỏi.
Hoắc Tuấn thấy Lưu Quần xoay người thì ánh mắt trở nên lạnh lùng, gật đầu với Niếp Đang sau đó vươn tay muốn đẩy Ngô Tiếu Tiếu ra ngoài. So với bối cảnh của Lưu Quần thì một phú nhị đại (đời thứ hai của nhà giàu) như Ngô Tiếu Tiếu hiển nhiên không đáng để Niếp Đang và Hoắc Tuấn để vào mắt. Chỉ cần dẫn Lưu Quần trở về căn cứ thì sẽ không cần lo lắng chuyện gì nữa, ai mà không biết Lưu Quần có một người ba nắm quyền. Ở tận thế cho dù có nhiều tiền đến mấy thì cũng không có dùng, hoàn toàn không bằng quân nhân có thực quyền.
Được rồi, lên xe đi. Lý Lượng đạp ga thật mạnh, rốt cục cũng khởi động lên sau đó hắn ngẩng đầu bảo bọn Niếp Đang lên
/107
|