Editor: coki
Ván cờ này của Phùng Khải Dương khá lớn, chỉ là... Không biết hắn có thể khống chế được hay không? Ánh mắt Diệp Quân cực kì lạnh lẽo nhìn chung quanh một vòng, đàn tang thi chung quanh đang từng bước ép sát, thú biến dị rít gào ẩn núp ở phía sau, thực vật biến dị vặn vẹo chờ cơ hội. Như vậy chứng tỏ tất cả tang thi và thú biến dị ở khu vực xung quanh nhà xưởng công nghiệp quân sự đều tập trung lại đây phát động vây công với bọn họ.
Người nọ cực kì quỷ dị, ai biết hắn định làm gì! Miêu Trạch đáp lời. Giọng nói tràn đầy đề phòng với Phùng Khải Dương, lúc trước khi Thanh Hải cậu cực kì không vừa mắt người này, tham lam, háo sắc, thực lực tầm thường, lúc đó cậu nghĩ người như thế ở làm sao sống lâu ở tận thế được
Lúc trước tuy rằng không hiểu tình huống ở căn cứ quân sự dưới đất nhưng đám người Đường Yên chưa từng cảm thấy sợ hãi vì khi rời đi căn cứ Thanh Long, tất cả những người tham gia nhiệm vụ có ai không phải là đại diện cho những thế lớn lực nên trong người ai mà không có chút đồ vật bảo vệ tính mạng, lúc trước Cao Kiến Bân thuần túy là xui xẻo nên mới bị rắn biến dị hệ độc cắn trúng, không ai trong bọn họ có thể lường đến kết cục như vậy cả.
Mặt khác giây phút rời khỏi căn cứ thì tất cả mọi người hiểu được tính mạng đang treo ở trên cổ, không ai biết một giây sau bản thân mình sẽ gặp phải chuyện gì không may hay không? Ở tận thế có quá nhiều điều không thể chắc chắn được...
Đường Yên, cô có thứ gì có thể lập tức giải quyết đám người đó không? Liễu Như Nhị khẩn thiết nhìn Đường Yên. Đến giờ uy lực của lựu đạn thủy ngân vẫn còn làm cho mọi người sợ hãi nên khó trách Liễu Như Nhị nhớ mãi không quên, đến bây giờ còn tơ tưởng đến lựu đạn thủy ngân.
Không phải Đường Yên keo kiệt mà là Liễu Như Nhị quá so đo lợi hại. Suốt dọc đường đi ngoại trừ dò đường thì Liễu Như Nhị rất ít khi tham gia chiến đấu, cho dù ra tay thì cũng ở dưới tình huống quá áp lực, không thể không ra tay được. Liễu Như Nhị là người bên Hạ Bác nên có vài chuyện Đường Yên không tiện nhiều lời. Súng ống đạn dược là do các thế lực tự trang bị cho người của mình, lúc chiến đấu Liễu Như Nhị không phải nói là không súng thì cũng không có đạn, ngay cả ăn uống cũng mở miệng đòi hỏi mấy người Đường Yên. Tuy rằng đó không phải là chuyện lớn gì, mấy thứ đó cũng không tính là gì, ngay từ đầu Đường Yên cũng chẳng thèm để ý vì cô cảm thấy để Liễu Như Nhị ở trong đội vẫn còn chút tác dụng mà súng ống, đạn dược hay đồ ăn đều có thể giải quyết nên cũng không muốn so đo.
Về sau cô dần dần phát hiện Liễu Như Nhị không chỉ không tham gia chiến đấu mà còn bí mật thu thập những tư liệu của bọn họ. Càng ngày cô ta càng đòi hỏi một cách quang minh chính đại nhưng bản thân thì lại vắt cổ chày ra nước, đến bây giờ ngay cả bình nước cũng không cho người khác mượn. Trước khi lên đường vì Đường Yên là dị năng giả không gian nên tất cả súng ống đạn dược dự trữ đều được kiểm kê số lượng rõ ràng sau đó cất vào trogn không gian của cô còn phần lớn đồ ăn đều là các dị năng giả tự mang theo. Đường Yên không phải nhân viên hậu cần, không có nghĩa vụ mang giùm đồ cho người khác. Ở trong này lâu như vậy, đồ ăn trong ba lô phía sau lưng mọi người đều đã vơi hơn phân nửa, chỉ riêng ba lô của Liễu Như Nhị là vẫn còn nguyên vẹn. Sau khi Cao Kiến Bân, người khác thì không rõ ràng lắm nhưng Đường Yên thì thấy rất rõ ràng, đồ dùng của Cao Kiến Bân đều bị Liễu Như Nhị giấu riêng, An Du cũng chú ý tới, chẳng qua là không ai nói ra mà thôi, tránh làm mất hòa khí giữa mọi người.
Lúc đầu Hạ Bác giới thiệu Liễu Như Nhị là cận vệ bên cạnh cha anh ta, như vậy nếu không phải là quân nhân thì cũng lính đánh thuê, nhưng cô không ngờ trong hai loại này lại xuất hiện “cực phẩm” như” Liễu Như Nhị. Điều này làm cho Đường Yên cảm thấy cực kì kinh ngạc!
Hạ Bác đang bận đề phòng tang thi đánh lén, sau khi nghe được những lời này của Liễu Như Nhị thì nhất thời rất ngạc nhiên, suốt dọc đường đi Liễu Như Nhị không ít lần mở miệng yêu cầu nhiều thứ với Đường Yên tuy nhiên những thứ đó đều nằm trong giới hạn súng ống, đạn dược và một ít đồ ăn, tuy rằng cũng có muốn một ít thuốc men nhưng tóm lại là vẫn còn biết xấu hổ, không ngờ lần này lại trực tiếp hỏi Đường Yên muốn lựu đạn thủy ngân. Trong lòng Hạ Bác lập tức bốc lên ngọn lửa giận, trước khi xuất phát ba anh đã chuẩn bị không ít vũ khí cho bọn họ, thậm chí trong đó còn có cả vũ khí kiểu mới mà quân khu trung tâm bên kia đưa tới, việc này nhà họ Hạ chưa từng nói với người trong căn cứ Thanh Long. Lúc này Hạ Bác cảm thấy cực kì phiền phức, khi đối đầu kẻ địch mạnh ba anh lại thấy lợi mà ham như vậy đã đánh mất phong phạm mà một quân nhân nên có, lúc này hành động của Liễu Như Nhị lại càng làm cho anh á khẩu, không nói nên lời, chỉ hận không thể móc súng ra bắn chết Liễu Như Nhị.
Đám người Trịnh Nhiên lập tức dùng ánh mắt trêu tức đảo qua Hạ Bác, trong mắt xẹt qua vẻ trào phúng.
Xin lỗi, cách chế tạo lựu đạn thủy ngân rất phức tạp, trên tay tôi cũng chỉ có một quả mà thôi. Đường Yên không thèm ngẩng đầu, trực tiếp từ chối đồng thời cũng nói rất rõ ràng là cho dù có muốn cũng không có. Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Hạ Bác như muốn nói Liễu Như Nhị không dùng được nữa. Không phải Đường Yên quá lạnh lùng mà loại tính cách này của Liễu Như Nhị ở tận thế chỉ càng làm cho đồng đội ghét bỏ mà thôi.
Ở tận thế rất hiếm có người nào giao phía sau của mình cho đồng đội. Phần lớn giữa bọn họ là sự kết hợp dựa trên lợi ích, nếu như trong đội có một người chỉ biết đòi hỏi, hoàn toàn không muốn bỏ ra thì làm gì có ai đồng ý làm đồng đội? Quả thật dị năng thấu thị của Liễu Như Nhị không tệ lại am hiểu truy tung ngược, dáng vẻ cũng xinh xắn. Người như vậy muốn tồn tại ở tận thế cũng không khó, tuy nhiên tính cách tham lam của cô ta lại khiến mọi người không thích, như vậy có ai thật tình muốn làm bạn với cô ta? Lúc đâu khi Liễu Như Nhị đòi hỏi với Đường Yên thì Hạ Bác đã nhắc nhở riêng với cô ta nhưng Liễu Như Nhị vẫn không coi là quan trọng như trước, có lẽ cô ta xem Đường Yên là kẻ coi tiền như rác, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy buồn cười!
Cá nhân Đường Yên cũng không ghét hay thích Liễu Như Nhị, cô vốn không có ý định qua lại gì với Liễu Như Nhị, nếu không phải muốn mượn tay Liễu Như Nhị để che giấu một ít khả năng của mình thì ngay từ đầu cô đã không đồng ý cho Liễu Như Nhị tham gia vào nhiệm vụ lần này, nếu so sánh với những người khác trong đội thì không thể nghi ngờ thực lực của Liễu Như Nhị là yếu nhất, ngay cả Từ Mục chuyên về máy tính thì dị năng cũng mạnh hơn Liễu Như Nhị một bậc.
Thật sao? Vẻ mặt Liễu Như Nhị hiện lên nghi ngờ, cô ta xoay người làm ra vẻ như đang đưa tay vào ba lô lấy thứ gì đó.
Tầm mắt lạnh như băng của Hạ Bác đảo qua Liễu Như Nhị, nhà họ Hạ của anh nuôi không nổi người có dã tâm lớn như vậy, sau nhiệm vụ lần này có anh nhất định phải nói cho ba nên tống cổ Liễu Như Nhị này khỏi nhà họ Hạ tránh cho ngày nào đó người phụ nữ này đánh chủ ý lên trên đầu nhà họ Hạ anh, suốt dọc đường Liễu Như Nhị luôn như có như không xoi mói, không phải là anh không chú ý tới, chẳng qua là không muốn nói mà thôi nhưng dù sao đàn ông cũng phải phát tiết, đặc biệt là ở tận thế luôn đầy rẫy nguy hiểm này, nói không chừng một giây sau đã đánh mất tính mạng nên tùy lúc giải tỏa cũng không có gì không tốt.
Liễu Như Nhị, dùng thấu thị quan sát tình hình xung quanh đi. Hạ Bác lạnh nhạt nói sau đó im lặng lau chùi súng ống trên tay, tinh hạch, huyết hạch trong tay anh đều đã tiêu hao hết, lúc này anh mới đột nhiên nhớ tới lúc trước tinh hạch và huyết hạch Liễu Như Nhị hấp thu đều xuất phát từ tay anh, như vậy có nghĩa tinh hạch và huyết hạch trong ba lô mà Liễu Như Nhị mang theo không hề vơi đi. Tầm mắt Hạ Bác đảo qua ba lô của Liễu Như Nhị, Hạ Bác cũng không có ý định che giấu hành động của mình nên những người đứng ở xung quanh đều chú ý tới. (Không có ai trong truyện này tốt cả, tác giả viết đều có mặt tốt, xấu và ai cũng đặt lợi ích lên trên hết. Tui thấy vậy là khá đúng với thực tế nên ai hay mơ mộng đừng thấy hụt hẫng nha.)
Tuy nhiên không có ai lên tiếng, suốt dọc đường đi Liễu Như Nhị đều đòi hỏi không ít thứ nhưng do những thứ đó đều không tổn hại đến lợi ích mọi người nên mọi cũng lười để ý. Bây giờ tất cả mọi người cẩn thận đề phòng tứ tang thi và thú biến dị đang khép chặt vòng vây xung quanh bọn họ, thỉnh thoảng ánh mắt lại đảo qua người Liễu Như Nhị.
Sau khi Hạ Bác lên tiếng thì Liễu Như Nhị vẫn chậm chạp, không có ý định ra tay khiến tất cả mọi người rất bất man. Hạ Bác cầm theo súng ống bước qua ám chỉ cô ta nên tiến lên ra tay nhưng Liễu Như Nhị vẫn đứng bất động, không chịu dùng dị năng thấu thị để quan sát tình hình xung quanh.
Đám người Hình Liệt Phong thì đứng vây lại thành một cục, co đầu rút cổ núp ở phía sau, rõ ràng là muốn đi nhờ xe đồng thời bày ra vẻ xem kịch vui nhìn đám người Đường Yên bên này, Hình Liệt Phong dựa vào tường, khóe miệng cong lên thành nụ cười trào phúng, rất vui vẻ khi thấy bên Đường Yên xảy ra nội chiến, thỉnh thoảng tầm mắt sâu không thấy đáy của hắn xẹt qua người Việt Kỳ, ánh mắt của hắn quá âm u, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Liễu Như Nhị, thấu thị. Ánh mắt Đường Yên cực kì tối tăm, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Liễu Như Nhị. Buster ở trên vai cô đang lè lưỡi liếm móng vuốt của mình, thỉnh thoảng cắp mắt sáng quắc của nó lại đảo qua Liễu Như Nhị, so với săn bắt tang thi và thú biến dị thì Buster lại càng thích săn dị năng giả vì nó có thể hấp thu lăng tinh trong đầu dị năng giả một cách dễ dàng. Tuy nhiên Buster luôn nhờ hồ nước trong không gian để tiến hóa chứ chưa bao giờ hấp thu lăng tinh, tuy nhiên điều này không có nghĩa là nó sẽ không săn dị năng giả, tuy nhiên vì e ngại Đường Yên nên nó mới không dám ra tay với dị năng giả mà thôi!
Đường Yên, tôi muốn giữ lại dị năng để chiến đấu, thanh thế của tang thi, thú biến dị quá lớn, tôi lo đạn dược bên chúng ta không đủ. Liễu Như Nhị cực kì không muốn dùng dị năng thấu thị vì tác dụng phụ sau thấu thị quá lớn. Cô ta lo lắng rằng dị năng của mình chưa khôi phục thì đàn tang thi đã tấn công rồi. Vả lại mấy lần trước khi cô ta vận dụng thấu thị thì đã hấp thu hết tinh hạch và huyết hạch của đám người Hạ Bác, hiện giờ ngoại trừ Đường Yên thì mọi tinh hạch và huyết hạch của những người còn lại đều không nhiều. Cô ta lại không muốn dùng lưng tinh hạch và huyết hạch của mình, mua bán không có lời như vậy sao Liễu Như Nhị sao có thể cam nguyện cúi đầu làm theo được.
Đường Yên nghe vậy thì lông mày nhíu lại, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh: “Sức chiến đấu của cô không bằng mọi người, ngoại trừ dị năng thấu thị thì cô cho rằng cô còn có giá trị gì đáng để bọn tôi để ý đến. Cô ra tay hay là để tôi ra tay? Nếu nói uyển chuyển không được thì nói toạc móng heo ra thôi.
Cả người Liễu Như Nhị cứng đờ, dù thế nào cô ta cũng không nghĩ tới Đường Yên lại nói thẳng trước mặt mọi người như vậy. Đúng là dị năng thấu thị của cô ta không có cách nào tham gia chiến đâu, nếu không phải trên tay cô ta cầm vũ khí sinh hóa của trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì ngay cả tang thi bình thường cũng khiến cô ta đau đầu rồi.
Đường Yên lạnh lùng nhìn Liễu Như Nhị, cô không ngại ra tay tuy nhiên một khi cô ra tay thì nhất định sẽ lấy mạng Liễu Như Nhị. So với việc lãng phí tinh lực bảo vệ cô ta thì không bằng vứt luôn nhược điểm này. Ở tận thế, kẻ mạnh là chủ, Liễu Như Nhị không có thực lực nhưng lại ỷ y vào lá chắn nhà họ Hạ tuy nhiên với Đường Yên mà nói thì nhà họ Hạ không là gì cả.
Đường Yên cầm kiếm, trên mũi kiếm vẫn còn máu đang nhỏ giọt, con ngươi đen lạnh lẽo có chút tàn nhẫn, lẳng lặng nhìn chằm chằm Liễu Như Nhị, đã giết nhiều tang thi và thú biến dị như vậy thì cô cũng không thể ý tay mình dính thêm máu vài mạng người. Cô không phải kẻ ác nhưng cũng không phải là người lương thiện. Thêm vài mạng người hay bớt vài mạng người đối với cô mà nói cũng không khác nhau mấy.
Một lúc lâu trôi qua, mặt Liễu Như Nhị càng ngày càng tái, cô ta liếc nhìn Đường Yên vài lần đồng thời cũng tự biết mình không phải đối thủ của Đường Yên. Liễu Như Nhị nhìn khắp bốn phía, vẻ mặt của mọi người đều lạnh như băng, hiển nhiên nếu Đường Yên thật sự ra tay với cô ta thì những người ở đây bao gồm cả Hạ Bác sẽ không ra tay giúp đỡ, Liễu Như Nhị cúi đầu che giấu tức giận trong mắt, chung quy sẽ có một ngày...
Liễu Như Nhị tiến lên một bước, dị năng tràn vào vào hai mắt, trong nháy mắt thấu thị đã được khởi động.
Ánh mắt rét lạnh của Đường Yên đảo qua Liễu Như Nhị, thu tối tăm trong mắt cô ta vào mắt mình. Tinh thần lực yên lặng phóng ra xa giống như một hàng rào điện khổng lồ bao trọn cả căn cứ quân sự vào trong đầu. Ở khoảng cách gần thì tinh thần lực có thể dò xét khá rõ ràng nhưng ngoài ba trăm mét thì có xu hướng mơ hồ. Tinh thần lực của Đường Yên nói cho cô biết có rất nhiều nguồn năng lượng đang vọt về phía bọn họ, có mạnh có yếu, trong đó có một nguồn năng lượng còn mạnh hơn cô một bậc.
Chỗ khe hở vách tường lóe
Ván cờ này của Phùng Khải Dương khá lớn, chỉ là... Không biết hắn có thể khống chế được hay không? Ánh mắt Diệp Quân cực kì lạnh lẽo nhìn chung quanh một vòng, đàn tang thi chung quanh đang từng bước ép sát, thú biến dị rít gào ẩn núp ở phía sau, thực vật biến dị vặn vẹo chờ cơ hội. Như vậy chứng tỏ tất cả tang thi và thú biến dị ở khu vực xung quanh nhà xưởng công nghiệp quân sự đều tập trung lại đây phát động vây công với bọn họ.
Người nọ cực kì quỷ dị, ai biết hắn định làm gì! Miêu Trạch đáp lời. Giọng nói tràn đầy đề phòng với Phùng Khải Dương, lúc trước khi Thanh Hải cậu cực kì không vừa mắt người này, tham lam, háo sắc, thực lực tầm thường, lúc đó cậu nghĩ người như thế ở làm sao sống lâu ở tận thế được
Lúc trước tuy rằng không hiểu tình huống ở căn cứ quân sự dưới đất nhưng đám người Đường Yên chưa từng cảm thấy sợ hãi vì khi rời đi căn cứ Thanh Long, tất cả những người tham gia nhiệm vụ có ai không phải là đại diện cho những thế lớn lực nên trong người ai mà không có chút đồ vật bảo vệ tính mạng, lúc trước Cao Kiến Bân thuần túy là xui xẻo nên mới bị rắn biến dị hệ độc cắn trúng, không ai trong bọn họ có thể lường đến kết cục như vậy cả.
Mặt khác giây phút rời khỏi căn cứ thì tất cả mọi người hiểu được tính mạng đang treo ở trên cổ, không ai biết một giây sau bản thân mình sẽ gặp phải chuyện gì không may hay không? Ở tận thế có quá nhiều điều không thể chắc chắn được...
Đường Yên, cô có thứ gì có thể lập tức giải quyết đám người đó không? Liễu Như Nhị khẩn thiết nhìn Đường Yên. Đến giờ uy lực của lựu đạn thủy ngân vẫn còn làm cho mọi người sợ hãi nên khó trách Liễu Như Nhị nhớ mãi không quên, đến bây giờ còn tơ tưởng đến lựu đạn thủy ngân.
Không phải Đường Yên keo kiệt mà là Liễu Như Nhị quá so đo lợi hại. Suốt dọc đường đi ngoại trừ dò đường thì Liễu Như Nhị rất ít khi tham gia chiến đấu, cho dù ra tay thì cũng ở dưới tình huống quá áp lực, không thể không ra tay được. Liễu Như Nhị là người bên Hạ Bác nên có vài chuyện Đường Yên không tiện nhiều lời. Súng ống đạn dược là do các thế lực tự trang bị cho người của mình, lúc chiến đấu Liễu Như Nhị không phải nói là không súng thì cũng không có đạn, ngay cả ăn uống cũng mở miệng đòi hỏi mấy người Đường Yên. Tuy rằng đó không phải là chuyện lớn gì, mấy thứ đó cũng không tính là gì, ngay từ đầu Đường Yên cũng chẳng thèm để ý vì cô cảm thấy để Liễu Như Nhị ở trong đội vẫn còn chút tác dụng mà súng ống, đạn dược hay đồ ăn đều có thể giải quyết nên cũng không muốn so đo.
Về sau cô dần dần phát hiện Liễu Như Nhị không chỉ không tham gia chiến đấu mà còn bí mật thu thập những tư liệu của bọn họ. Càng ngày cô ta càng đòi hỏi một cách quang minh chính đại nhưng bản thân thì lại vắt cổ chày ra nước, đến bây giờ ngay cả bình nước cũng không cho người khác mượn. Trước khi lên đường vì Đường Yên là dị năng giả không gian nên tất cả súng ống đạn dược dự trữ đều được kiểm kê số lượng rõ ràng sau đó cất vào trogn không gian của cô còn phần lớn đồ ăn đều là các dị năng giả tự mang theo. Đường Yên không phải nhân viên hậu cần, không có nghĩa vụ mang giùm đồ cho người khác. Ở trong này lâu như vậy, đồ ăn trong ba lô phía sau lưng mọi người đều đã vơi hơn phân nửa, chỉ riêng ba lô của Liễu Như Nhị là vẫn còn nguyên vẹn. Sau khi Cao Kiến Bân, người khác thì không rõ ràng lắm nhưng Đường Yên thì thấy rất rõ ràng, đồ dùng của Cao Kiến Bân đều bị Liễu Như Nhị giấu riêng, An Du cũng chú ý tới, chẳng qua là không ai nói ra mà thôi, tránh làm mất hòa khí giữa mọi người.
Lúc đầu Hạ Bác giới thiệu Liễu Như Nhị là cận vệ bên cạnh cha anh ta, như vậy nếu không phải là quân nhân thì cũng lính đánh thuê, nhưng cô không ngờ trong hai loại này lại xuất hiện “cực phẩm” như” Liễu Như Nhị. Điều này làm cho Đường Yên cảm thấy cực kì kinh ngạc!
Hạ Bác đang bận đề phòng tang thi đánh lén, sau khi nghe được những lời này của Liễu Như Nhị thì nhất thời rất ngạc nhiên, suốt dọc đường đi Liễu Như Nhị không ít lần mở miệng yêu cầu nhiều thứ với Đường Yên tuy nhiên những thứ đó đều nằm trong giới hạn súng ống, đạn dược và một ít đồ ăn, tuy rằng cũng có muốn một ít thuốc men nhưng tóm lại là vẫn còn biết xấu hổ, không ngờ lần này lại trực tiếp hỏi Đường Yên muốn lựu đạn thủy ngân. Trong lòng Hạ Bác lập tức bốc lên ngọn lửa giận, trước khi xuất phát ba anh đã chuẩn bị không ít vũ khí cho bọn họ, thậm chí trong đó còn có cả vũ khí kiểu mới mà quân khu trung tâm bên kia đưa tới, việc này nhà họ Hạ chưa từng nói với người trong căn cứ Thanh Long. Lúc này Hạ Bác cảm thấy cực kì phiền phức, khi đối đầu kẻ địch mạnh ba anh lại thấy lợi mà ham như vậy đã đánh mất phong phạm mà một quân nhân nên có, lúc này hành động của Liễu Như Nhị lại càng làm cho anh á khẩu, không nói nên lời, chỉ hận không thể móc súng ra bắn chết Liễu Như Nhị.
Đám người Trịnh Nhiên lập tức dùng ánh mắt trêu tức đảo qua Hạ Bác, trong mắt xẹt qua vẻ trào phúng.
Xin lỗi, cách chế tạo lựu đạn thủy ngân rất phức tạp, trên tay tôi cũng chỉ có một quả mà thôi. Đường Yên không thèm ngẩng đầu, trực tiếp từ chối đồng thời cũng nói rất rõ ràng là cho dù có muốn cũng không có. Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Hạ Bác như muốn nói Liễu Như Nhị không dùng được nữa. Không phải Đường Yên quá lạnh lùng mà loại tính cách này của Liễu Như Nhị ở tận thế chỉ càng làm cho đồng đội ghét bỏ mà thôi.
Ở tận thế rất hiếm có người nào giao phía sau của mình cho đồng đội. Phần lớn giữa bọn họ là sự kết hợp dựa trên lợi ích, nếu như trong đội có một người chỉ biết đòi hỏi, hoàn toàn không muốn bỏ ra thì làm gì có ai đồng ý làm đồng đội? Quả thật dị năng thấu thị của Liễu Như Nhị không tệ lại am hiểu truy tung ngược, dáng vẻ cũng xinh xắn. Người như vậy muốn tồn tại ở tận thế cũng không khó, tuy nhiên tính cách tham lam của cô ta lại khiến mọi người không thích, như vậy có ai thật tình muốn làm bạn với cô ta? Lúc đâu khi Liễu Như Nhị đòi hỏi với Đường Yên thì Hạ Bác đã nhắc nhở riêng với cô ta nhưng Liễu Như Nhị vẫn không coi là quan trọng như trước, có lẽ cô ta xem Đường Yên là kẻ coi tiền như rác, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy buồn cười!
Cá nhân Đường Yên cũng không ghét hay thích Liễu Như Nhị, cô vốn không có ý định qua lại gì với Liễu Như Nhị, nếu không phải muốn mượn tay Liễu Như Nhị để che giấu một ít khả năng của mình thì ngay từ đầu cô đã không đồng ý cho Liễu Như Nhị tham gia vào nhiệm vụ lần này, nếu so sánh với những người khác trong đội thì không thể nghi ngờ thực lực của Liễu Như Nhị là yếu nhất, ngay cả Từ Mục chuyên về máy tính thì dị năng cũng mạnh hơn Liễu Như Nhị một bậc.
Thật sao? Vẻ mặt Liễu Như Nhị hiện lên nghi ngờ, cô ta xoay người làm ra vẻ như đang đưa tay vào ba lô lấy thứ gì đó.
Tầm mắt lạnh như băng của Hạ Bác đảo qua Liễu Như Nhị, nhà họ Hạ của anh nuôi không nổi người có dã tâm lớn như vậy, sau nhiệm vụ lần này có anh nhất định phải nói cho ba nên tống cổ Liễu Như Nhị này khỏi nhà họ Hạ tránh cho ngày nào đó người phụ nữ này đánh chủ ý lên trên đầu nhà họ Hạ anh, suốt dọc đường Liễu Như Nhị luôn như có như không xoi mói, không phải là anh không chú ý tới, chẳng qua là không muốn nói mà thôi nhưng dù sao đàn ông cũng phải phát tiết, đặc biệt là ở tận thế luôn đầy rẫy nguy hiểm này, nói không chừng một giây sau đã đánh mất tính mạng nên tùy lúc giải tỏa cũng không có gì không tốt.
Liễu Như Nhị, dùng thấu thị quan sát tình hình xung quanh đi. Hạ Bác lạnh nhạt nói sau đó im lặng lau chùi súng ống trên tay, tinh hạch, huyết hạch trong tay anh đều đã tiêu hao hết, lúc này anh mới đột nhiên nhớ tới lúc trước tinh hạch và huyết hạch Liễu Như Nhị hấp thu đều xuất phát từ tay anh, như vậy có nghĩa tinh hạch và huyết hạch trong ba lô mà Liễu Như Nhị mang theo không hề vơi đi. Tầm mắt Hạ Bác đảo qua ba lô của Liễu Như Nhị, Hạ Bác cũng không có ý định che giấu hành động của mình nên những người đứng ở xung quanh đều chú ý tới. (Không có ai trong truyện này tốt cả, tác giả viết đều có mặt tốt, xấu và ai cũng đặt lợi ích lên trên hết. Tui thấy vậy là khá đúng với thực tế nên ai hay mơ mộng đừng thấy hụt hẫng nha.)
Tuy nhiên không có ai lên tiếng, suốt dọc đường đi Liễu Như Nhị đều đòi hỏi không ít thứ nhưng do những thứ đó đều không tổn hại đến lợi ích mọi người nên mọi cũng lười để ý. Bây giờ tất cả mọi người cẩn thận đề phòng tứ tang thi và thú biến dị đang khép chặt vòng vây xung quanh bọn họ, thỉnh thoảng ánh mắt lại đảo qua người Liễu Như Nhị.
Sau khi Hạ Bác lên tiếng thì Liễu Như Nhị vẫn chậm chạp, không có ý định ra tay khiến tất cả mọi người rất bất man. Hạ Bác cầm theo súng ống bước qua ám chỉ cô ta nên tiến lên ra tay nhưng Liễu Như Nhị vẫn đứng bất động, không chịu dùng dị năng thấu thị để quan sát tình hình xung quanh.
Đám người Hình Liệt Phong thì đứng vây lại thành một cục, co đầu rút cổ núp ở phía sau, rõ ràng là muốn đi nhờ xe đồng thời bày ra vẻ xem kịch vui nhìn đám người Đường Yên bên này, Hình Liệt Phong dựa vào tường, khóe miệng cong lên thành nụ cười trào phúng, rất vui vẻ khi thấy bên Đường Yên xảy ra nội chiến, thỉnh thoảng tầm mắt sâu không thấy đáy của hắn xẹt qua người Việt Kỳ, ánh mắt của hắn quá âm u, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Liễu Như Nhị, thấu thị. Ánh mắt Đường Yên cực kì tối tăm, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Liễu Như Nhị. Buster ở trên vai cô đang lè lưỡi liếm móng vuốt của mình, thỉnh thoảng cắp mắt sáng quắc của nó lại đảo qua Liễu Như Nhị, so với săn bắt tang thi và thú biến dị thì Buster lại càng thích săn dị năng giả vì nó có thể hấp thu lăng tinh trong đầu dị năng giả một cách dễ dàng. Tuy nhiên Buster luôn nhờ hồ nước trong không gian để tiến hóa chứ chưa bao giờ hấp thu lăng tinh, tuy nhiên điều này không có nghĩa là nó sẽ không săn dị năng giả, tuy nhiên vì e ngại Đường Yên nên nó mới không dám ra tay với dị năng giả mà thôi!
Đường Yên, tôi muốn giữ lại dị năng để chiến đấu, thanh thế của tang thi, thú biến dị quá lớn, tôi lo đạn dược bên chúng ta không đủ. Liễu Như Nhị cực kì không muốn dùng dị năng thấu thị vì tác dụng phụ sau thấu thị quá lớn. Cô ta lo lắng rằng dị năng của mình chưa khôi phục thì đàn tang thi đã tấn công rồi. Vả lại mấy lần trước khi cô ta vận dụng thấu thị thì đã hấp thu hết tinh hạch và huyết hạch của đám người Hạ Bác, hiện giờ ngoại trừ Đường Yên thì mọi tinh hạch và huyết hạch của những người còn lại đều không nhiều. Cô ta lại không muốn dùng lưng tinh hạch và huyết hạch của mình, mua bán không có lời như vậy sao Liễu Như Nhị sao có thể cam nguyện cúi đầu làm theo được.
Đường Yên nghe vậy thì lông mày nhíu lại, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh: “Sức chiến đấu của cô không bằng mọi người, ngoại trừ dị năng thấu thị thì cô cho rằng cô còn có giá trị gì đáng để bọn tôi để ý đến. Cô ra tay hay là để tôi ra tay? Nếu nói uyển chuyển không được thì nói toạc móng heo ra thôi.
Cả người Liễu Như Nhị cứng đờ, dù thế nào cô ta cũng không nghĩ tới Đường Yên lại nói thẳng trước mặt mọi người như vậy. Đúng là dị năng thấu thị của cô ta không có cách nào tham gia chiến đâu, nếu không phải trên tay cô ta cầm vũ khí sinh hóa của trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì ngay cả tang thi bình thường cũng khiến cô ta đau đầu rồi.
Đường Yên lạnh lùng nhìn Liễu Như Nhị, cô không ngại ra tay tuy nhiên một khi cô ra tay thì nhất định sẽ lấy mạng Liễu Như Nhị. So với việc lãng phí tinh lực bảo vệ cô ta thì không bằng vứt luôn nhược điểm này. Ở tận thế, kẻ mạnh là chủ, Liễu Như Nhị không có thực lực nhưng lại ỷ y vào lá chắn nhà họ Hạ tuy nhiên với Đường Yên mà nói thì nhà họ Hạ không là gì cả.
Đường Yên cầm kiếm, trên mũi kiếm vẫn còn máu đang nhỏ giọt, con ngươi đen lạnh lẽo có chút tàn nhẫn, lẳng lặng nhìn chằm chằm Liễu Như Nhị, đã giết nhiều tang thi và thú biến dị như vậy thì cô cũng không thể ý tay mình dính thêm máu vài mạng người. Cô không phải kẻ ác nhưng cũng không phải là người lương thiện. Thêm vài mạng người hay bớt vài mạng người đối với cô mà nói cũng không khác nhau mấy.
Một lúc lâu trôi qua, mặt Liễu Như Nhị càng ngày càng tái, cô ta liếc nhìn Đường Yên vài lần đồng thời cũng tự biết mình không phải đối thủ của Đường Yên. Liễu Như Nhị nhìn khắp bốn phía, vẻ mặt của mọi người đều lạnh như băng, hiển nhiên nếu Đường Yên thật sự ra tay với cô ta thì những người ở đây bao gồm cả Hạ Bác sẽ không ra tay giúp đỡ, Liễu Như Nhị cúi đầu che giấu tức giận trong mắt, chung quy sẽ có một ngày...
Liễu Như Nhị tiến lên một bước, dị năng tràn vào vào hai mắt, trong nháy mắt thấu thị đã được khởi động.
Ánh mắt rét lạnh của Đường Yên đảo qua Liễu Như Nhị, thu tối tăm trong mắt cô ta vào mắt mình. Tinh thần lực yên lặng phóng ra xa giống như một hàng rào điện khổng lồ bao trọn cả căn cứ quân sự vào trong đầu. Ở khoảng cách gần thì tinh thần lực có thể dò xét khá rõ ràng nhưng ngoài ba trăm mét thì có xu hướng mơ hồ. Tinh thần lực của Đường Yên nói cho cô biết có rất nhiều nguồn năng lượng đang vọt về phía bọn họ, có mạnh có yếu, trong đó có một nguồn năng lượng còn mạnh hơn cô một bậc.
Chỗ khe hở vách tường lóe
/107
|