Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ

Chương 61

/89


"Hoàng hậu?" Liễu Vi Dung ngẩn ra, quan hệ giữa nàng và hoàng hậu vẫn luôn nhàn nhạt, sao tự nhiên nàng ta tới kiếm nàng?

Không lẽ do chuyện của đại công chúa.

Kêu người về thong báo nàng sẽ tới rồi mới quay qua hỏi Bạch Liên:"Bạch Liên, ngươi nói hoàng hậu tìm ta có chuyện gì?"

Bạch Liên lắc đầu, nghi ngờ đoán: "Nô tỳ cũng không biết, có thể là cùng Đại công chúa có liên quan đi, chỉ là Đại công chúa không phải vượt qua dược rồi sao?"

Bỗng dưng, nàng nhớ chuyện thanh tẩy tối hôm qua, đoán chừng hoàng hậu cũng tổn thất lớn đi. Không biết có liên quan tới chuyện lần này không nữa.

Chắc là không nhỉ?

"Ừ, ta cũng không biết, đợi đi đến Phượng Nghi cung hãy hay, ngươi búi tóc giúp ta!"

Nàng ngồi vào gương, quyết định không nghĩ nữa, nhìn Đoàn Đoàn chơi với thẻ chữ mà cười.

Từ lúc Đoàn Đoàn được tám tháng, vì đề phòng có người phát hiện, nàng không bế nó vào không gian nữa mà sai người đem tới một cái bồn đồng lớn, rót Linh Tuyền vào đó cho nó chơi.

Trái cây trong không gian một phần biến thành nước trái cây cho nó uống. hiện giờ trong đó không trồng rau nữa mà trồng toàn cây ăn quả thôi.

Từ ngày biết có thể sử dụng ý nghĩ rót Linh tuyền ra ngoài, nàng cũng ít khi vào đó.

Dùng Linh Tuyền vừa có chỗ tốt cũng có chỗ bất tiện.

Mỗi tối cho Đoàn Đoàn uống Linh Tuyền rất tốt, nếu hôm qua bệnh Đoàn Đoàn phát trễ, tối đó nàng cho nó uống Linh Tuyền chắc bệnh cũng sẽ biến mất. Nhưng nàng sẽ gặp phiền phức.

Đại công chúa bị lây nhưng Đại hoàng tử chuyện gì cũng không có, khó tránh khỏi làm cho người ta sinh ra những ý nghĩ khác.

Phúc Họa tương liên chính là như vậy.

Không có cọc ngầm, liễu Tương Nhã muốn hạ độc thủ với nàng cũng khó khăn.

Thật là may mắn trong bất hạnh.

"Vâng" Bạch Liên cũng cảm thấy thế, liền giúp chủ tử búi một kiểu tóc đơn giản mà thanh lịch, cài một cây trâm phỉ thúy, thoa thêm một chút phấn, đính thêm chút son khiến chủ tử nàng càng lung linh xinh đẹp.

Đem đoàn đoàn giao cho Trần ma ma chăm sóc, Liễu Vi Dung dẫn Bạch Liên đi Phượng Nghi cung.

Phượng Nghi cung cách Nhu Phúc cung khá xa , ngồi kiệu nhỏ phải chừng mười đến 20' mới đến, mỗi sáng sớm thỉnh an cũng đã quen rồi, giờ không phải lúc thỉnh an, đi Phượng Nghi cung thật đúng là không quen.

Gần đến Phượng Nghi cung, nàng xuống kiệu, đến trước cửa cung cho người vào thông báo.

Rất nhanh, Thị Họa, tâm phúc của hoàng hậu tươi cười ra đón, thỉnh an nàng theo nghi lễ, sau đó mang theo nàng và Bạch Liên tiến vào Phượng Nghi cung.

Lúc này Thị Họa mang theo hai người vòng qua chánh điện đi tới trắc điện, lông mày Liễu Vi Dung mấp máy, Bạch Liên đi sát sau chủ tử.

Đi tới cửa trắc điện, Thị Họa cười nói: "Đức tần nương nương, mời, hoàng hậu nương nương đang chờ người bên trong."

Liễu Vi Dung sửng sốt, không ngờ nàng ta không theo nàng vào trong, nàng liếc Bạch Liên, Bạch Liên hiểu ý theo sát nàng cùng nhau bước vào trắc điện.

Đi vào xong, Thị Họa liền đem cửa đóng lại, sau đó canh giữ ở bên ngoài.

Liễu Vi dung hơi ngừng lại một chút rồi mới mang theo Bạch Liên vòng qua từng dãy rèm cửa, tiến vào bên trong.

Hoàng hậu đang ngồi chờ trên chủ vị, kế bên nàng là Tôn ma ma cùng hai thị nữ tâm phúc.

Điều làm cho nàng bất ngờ là Tạ tần cũng có mặt ở đây.

Lúc này hoàng hậu đang cùng tạ tần nói gì đó, thấy có người tiến vào liền dừng lại.

"Đức tần muội muội rốt cuộc đã tới!" Hoàng hậu thấy Liễu Vi Dung đến, lập tức lộ ra nụ cười ôn hòa.

Liễu Vi Dung dẫn theo Bạch Liên tiến lên vài bước, phúc thân hành lễ: "Tần thiếp gặp qua hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường!"

Hoàng hậu cười nói:"Đức tần muội muội không cần đa lễ, đều là tỷ muội một nhà, không cần quá mức khách khí, mau đến đây ngồi, cung nữ, dâng trà."

Tỷ muội một nhà?

Coi bộ lần này hoàng hậu triệu kiến nàng là có âm mưu.

Liễu Vi Dung ngồi đối diện với Tạ tần, nhìn nàng ta cười: "Thì ra là tạ tần muội muội cũng ở đây."

Tạ tần cười ngọt ngào: "Đức tần tỷ tỷ!"

Liễu Vi Dung gật đầu cười, Tạ tần cúi đầu, tròng mắt loàng qua tia sáng.

Rất nhanh, cung nữ dâng trà thượng hạng lên cho nàng. Liexu vi dung nhận lấy, để sát miệng một lát rồi thả xuống, cười khẽ mà hỏi: "Không biết hoàng hậu nương nương tìm tần thiếp có chuyện gì?"

Hoàng hậu nghe vậy, nụ cười trên mặt thu lại, than một tiếng: "Còn không phải vì chuyện bệnh dịch của đại công chúa tối hôm qua sao? Nói đi nói lại chuyện này cùng đại hoàng tử cũng có chút liên quan!"

Thật ra khi nàng tỉnh lại, biết được con mình không sao còn chưa kịp vui mừng thì nhận được một tin sét đánh, hoàng thượng cùng thái hậu thế nhưng thanh tẩy cả hậu cung.

Trừ những tâm phúc bên, tất cả những cơ sở ngầm của nàng đều mất sạch.

Thiếu chút nữa nàng ngất đi vì tức.

Hoàng hậu thấy Đức tần cẩn thận lắng nghe, trên mặt thoáng qua một tia nụ cười thỏa mãn.

"Chuyện này dù sao cũng là từ Vũ nhi mà ra, tuy rằng nó bị người lợi dụng nhưng bổn cung vẫn thấy thực có lỗi với muội. Thật may là đại hoàng tử không có chuyện gì, nếu không bổn cung thật không còn mặt mũi nào gặp muội."

Liễu Vi Dung lộ vẻ sợ hãi: "Xin người đừng nói vậy làm thiếp sợ, chuyện này nào liên quan gì đến người!"

Hoàng hậu thấy nàng không đem chuyện bệnh dịch đổ lên người mình thì thở phào nhẹ nhõm.

"Thật ra Bổn cung đã điều tra được chủ mưu đứng sau chuyện này là ai nên mới mời muội muội tới đây cùng thương nghị. "

Hoàng hậu rốt cuộc nói ra mục đích của mình.

Liễu Vi Dungcó chút nghi ngờ, người giật dây? Chẳng lẽ có liên quan tới Tạ tần? Nhưng trên mặt nàng lại lộ vẻ kinh ngạc, cạch một cái đặt mạnh ly trà lên bàn, run giọng hỏi: "Là kẻ nào?"

"Việc này muội nên hỏi Tạ tần mới đúng."

Tạ tần dịu dàng cười, mở miệng nói: "Cung nhân sợ tội mà uống thuốc độc tự sát tối hôm qua. Đại cung nữ của ta từng gặp qua. Cung nhân này một ngày trước có tiếp xúc với người của Quan Sư cung."

Phương quý phi?

Nét nghi ngờ hiện lên trên mặt Liễu Vi Dung. Nàng chỉ dám tin lời mấy người này ba phần, bảy phần còn lại …

"Từ khi biết cung nhân này có tiếp xúc với người của Quan Sư cung, bổn cung liền điều tra theo hướng đó, kết quả cho thấy quả thật cung nhân đó là người của Quan Sư cung." Hoàng hậu tiếp tục bổ sung, trong giọng nói mang theo hận ý khó có thể phát giác.

Liễu Vi Dung cười khổ: "Cho dù Quý Phi nương nương làm thì sao, tần thiếp chỉ là một tần phi nho nhỏ, cũng chỉ có thể nuốt nỗi đau này xuông thôi. "

Nói thì nói vậy nhưng nàng hiểu rất rõ, coi bộ hoàng hậu muốn khơi mào mâu thuẩn giữa nàng cùng Phương quý phi, để cho nàng cùng Phương quý phi đấu.

Đáng tiếc nàng không bao giờ ngu xuẩn đi làm chuyện lấy trứng chọi đá này.

"Đức tần tỷ tỷ cứ tính như vậy sao? Nếu không phải tỷ kịp thời mời thái y, chỉ sợ đại hoàng tử…" Tạ tần cau mày, tức giận nói, một bộ sẵn sàng bênh vực nàng.

"Vậy thì sao chứ, hoàng thượng cũng không truy xét đi xuống, hoàng hậu nương nương định làm gì?" Liễu Vi Dung khổ sở cười, hỏi ngược lại hoàng hậu.

"Bổn cung chỉ có một công chúa, thiếu chút nữa sẽ không còn, Bổn cung không cam lòng. . . . . ." Hoàng hậu cắn răng nói.

"Tần thiếp cảm thấy hoàng hậu nương nói rất đúng!" Tạ tần phụ họa.

Liễu Vi Dung thở dài: "Hoàng hậu nương nương, tần thiếp coi như không có cam lòng thì như thế nào, gia thế Phương gia quá lớn, quốc cựu hoàng thượng, chỉ cần ông ta dậm chân một cái cũng đủ làm rung chuyển kinh thành."

Nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nói sao cũng không bằng.

Hôm nay vô cớ kiếm nàng, không phải muốn nàng đứng ra chết thế sao?

Hoàng hậu thấy nàng vẻ mặt chán nản, lại không có thái độ gì khác thì mở lời dò hỏi:"Nếu như bổn cung có biện pháp thì sao?"

Liễu Vi Dung làm bộ vui vẻ hỏi: "Hoàng hậu nương nương, người thật sự có biện pháp?"

Nhìn thấy bộ dáng không thể chờ của Đức tần, đáy mát hoàng hậu thoáng qua một nụ cười, chậm rãi uống một ngụm trà, nói: "Cái Phương quý phi dựa vào là Phương gia, hiện giờ Phương gia đang rất hưng thịnh, hoàng thượng luôn tìm thời cơ để hạ bớt, vừa lúc bổn cung có một số bằng chứng chứng minh Phương gia phạm pháp, Đức tần muội muội có muốn đứng cùng hướng với ta hay không?"

Quả nhiên tới.

Liễu Vi Dung không muốn dính vào, ai biết bên trong là cái gì, hơn nữa chuyện Phương quý phi xuống tay với Đoàn Đoàn nàng không nắm chắc.

"Hoàng hậu nương nương, để tần thiếp về suy nghĩ lại, chuyện này quá bất ngờ, tần thiếp cần có thời gian…." Đã hiểu rõ ý tứ hoàng hậu, nàng đứng dậy, hành lễ nói.

"Đương nhiên cần suy nghĩ, bổn cung chờ tin muội."

Ngoiaf mặt hoàng hậu cười nói nhưng trong lòng lại rất hy vọng Đức tần sẽ hợp tác với nàng. Hai người này, ai nàng cũng phải loại.

Đức tần có hoàng trường tử, Phương quý phi có nhị hoàng tử. Hai người này sớm muộn gì cũng phải đấu nhau. Nàng chỉ mượn thời cơ giúp nó diễn ra sớm hơn mà thôi. Với Đức tần không quyền lực mà nói, bỏ qua cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác nữa.

Tạ tần cũng xin phép ra về.

Liễu Vi Dung mang theo Bạch Liên ra khỏi Phượng Nghi cung, trở lại Nhu Phúc trong cung, thấy Đoàn Đoàn ngủ trưa, nàng liền đem chuyệ lúc nãy kể lại hết với Trần ma ma, hỏi bà ta xem nàng nên làm thế nào?

Trần ma ma trầm tư một hối, đột nhiên hỏi nàng:" Vậy ý của chủ tử thì sao?"

"Ta muốn cự tuyệt. Ta sợ sau khi hoàng hậu đối phó Phương quý phi xong sẽ trở lại đối phó ta." Nàng nghĩ chuyện này có gì đáng nói.

Trong nguyên tác hoàng hậu là người cuối cùng bị liễu Tương Nhã đánh bại.

Có thể thấy được thủ đoạn của nàng ta lợi hại ra sao.

Giờ lại muốn cùng phe với nàng cũng phải xem nàng có đồng ý hay không.

Trần ma ma nghe xong, gật đầu liên tục, nói: "Nô tài cũng nghĩ vậy, hơn nữa, cung nhân đó có phải người của Phương quý phi hay không cũng không chắc. Dù sao, đây cũng chỉ là lời nói một phía của hoàng hậu mà thôi."

Liễu Vi Dung gật đầu đồng ý.

Ngày thứ hai, sau khi thỉnh an, nàng trả lời cự tuyệt liên kết với hoàng hậu. Nàng biết mình còn non lắm.

Hoàng hậu trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc, không ngờ Đức tần lại dám cự tuyệt đề nghị của nàng.

Trong bụng không khỏi có chút tức giận.

Sau khi từ chối hợp tác với hoàng hậu, hắng ngày, ngoài việc thỉnh an theo quy củ, Liễu Vi Dung luôn ở trong Nhu Phúc cung dạy Đoàn Đoàn học, không đi bất cứ đâu tránh rước lấy phiền phức không đáng có.

Hoàng hậu có đấu với Phương quý phi hay không không liên quan tới nàng.

Ít lâu sau, nàng nghe Hạnh nih nói về lời đồn đang nổi lên trong kinh thành gần đây, cái gì Phương thái sư ăn hối lộ, còn nuôi luyến đồng, hống hách ngang tàng coi mình trên hết, không để hoàngđế trong mắt,…Nàng biết hoàng hậu quả thật ra tay.

Nhưng nàng biết, Phương gi không dễ lung lay bởi mấy chuyện lặt vặt này.

Hôm nay là 15, là ngày Hoàng đế đến Phượng Nghi cung .

Phượng Nghi cung

Hoàng hậu khẩn trương nhìn Tôn ma ma.

"Tôn ma ma, vật này thật có hiệu quả sao?"


/89

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status