"Đã hạ chỉ rồi." Mộ Dung Triệt nhàn nhạt trả lời.
Buổi sang, chuyện Thái hậu gây khó khăn cho Đức Phi truyền vào trong tai hắn, Hoàng đế không nghĩ tới lúc này mới một ngày, Thái hậu liền bắt đầu làm khó Đức Phi rồi.
Nghĩ đến Đức Phi còn lợi dụng nước linh tuyền cho mẫu hậu điều dưỡng thân thể, trong lòng hắn đối với Đức Phi lại thêm một phần thương tiếc.
Liễu Vi Dung chỉ có thể ở một bên giả bộ thành một mảnh gỗ nghe bọn họ nói chuyện, Thái hậu liếc nàng một cái, thấy nàng sắc mặt bình tĩnh như cũ, một hồi bực mình.
Cảm giác mình tựa hồ đang hát một vai kịch.
Nhưng mà bà lại không thể quá mức.
Liễu Vi Dung thấy Thái hậu khó chịu, âm thầm buồn cười, cảm giác mình nhịn xuống một hơi là đúng, đối với người khác gây khó khăn thì tận tâm hoàn thành, làm cho người ta tìm không ra lỗi là được.
Thái hậu cũng không cách nào đội cho nàng cái mũ bất hiểu đúng không?
"Hoàng đế, Đức Phi là phi tử trong cung có phân vị cao nhất, sẽ để cho nàng chủ trì việc tuyển tú như thế nào?" Thái hậu thình lình đem đề tài kéo hướng nàng, "Đức Phi, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Nhờ Thái hậu ưu ái, nô tì nhất định làm hết sức." Liễu Vi Dung cười khanh khách gật đầu.
Trong lòng cũng đang châm chọc, không phải là nghĩ cách ứng phó nàng sao?
Hoàng đế thấy Đức Phi không chút do dự đồng ý, trong lòng đột nhiên hết sức không thoải mái, cảm giác nàng tựa hồ một chút cũng không để ý hắn có bao nhiêu người phụ nữ cũng được vậy.
"Liền theo ý mẫu hậu." Ánh mắt hắn chìm chìm lên tiếng.
Thái hậu hai mắt híp hạ xuống, đột nhiên từ ái cười nhẹ, nhìn Liễu Vi Dung khác với thâm ý mà cười nói, "Không phải làm hết sức, mà là nên toàn lực ứng phó, vì Hoàng đế chọn mấy gia thế thượng đẳng, phi tử thân thể khỏe mạnh, vì hoàng gia khai chi tán diệp."
"Nô tì không phụ sự kỳ vọng của Thái hậu, vì hoàng thượng chọn mấy phi tử có thân thể khỏe mạnh." Liễu Vi dung dịu dàng đáp theo ý Thái hậu, làm bộ không thấy khuôn mặt đen sì của Mộ Dung Triệt.
Thái hậu một chút buồn phiền, cực kỳ khó chịu, nhưng thái y nói không thể tức giận, bà còn muốn sống thêm lâu một chút, chỉ có thể cứng rắn đè xuống.
"Đã như vậy, ai gia sẽ chờ." Thái hậu nói nhiều lời như vậy, sáng nay lại liều mạng một đối phó Liễu Vi Dung, đã sớm mệt muốn chết rồi, lúc này đã không nhịn được nghĩ muốn chợp mắt ngủ.
Hoàng đế thấy Thái hậu mệt mỏi, sẽ để cho Lưu ma ma hầu hạ Thái hậu nghỉ ngơi, mình thì cùng Vi Dung đi ra nội điện.
Hai người đến trắc điện.
Đem phục vụ nô tài cho đi ra ngoài.
"Ủy khuất nàng rồi." Ngồi ở giường, Hoàng đế xoa mặt mày mệt mỏi của nàng, đau lòng nói.
"Nô tì không uất ức, thái hậu nương nương thân thể bất tiện, lại bị chuyện Phương gia kích thích, tâm tình không tốt không có gì." Liễu Vi Dung khẽ cười nói, đối với Hoàng đế quan tâm còn là rất là hưởng thụ.
Từ không gian lấy ra hai bình sữ đựng nước Linh Tuyền, một cho Hoàng đế, một mình uống.
Sau khi uống qua nước Linh Tuyền, tinh thần Liễu Vi Dung rất nhanh khá hơn, sắc mặt hơi tái nhợt cũng khôi phục đỏ thắm như cũ.
Đợi nàng khôi phục tinh thần, Mộ Dung Triệt bắt đầu tính sổ.
"Nàng thật muốn thay trẫm chọn mấy phi tử thân thể tính tình tốt?" Hắn mặt đen lại lạnh giọng hỏi.
Liễu Vi Dung nhìn hắn đen mặt, trong bụng vui vẻ không dứt, mặt mày tràn đầy nụ cười, "Dĩ nhiên, nô tì không phải đồng ý Thái hậu rồi sao? Hoàng thượng cũng đã nghe thấy rồi."
"È hèm, ai cho nàng tự chủ trương như vậy?" Mộ Dung Triệt nhìn nụ cười kiều mỵ của nàng, tâm tình khó chịu.
Liễu Vi Dung cười cọ cọ vào trong ngực hắn, khẽ mỉm cười, dịu dàng giải thích: "Hoàng thượng, dù sao cách ba năm đều phải tuyển tú một lần, hậu cung luôn luôn có người vào, tiến vào, còn không phải là phải xem ý của hoàng thượng ngài sao? Nếu như ngài có ý tứ kia, nô tì coi như ngăn cản tú nữ vào cung cũng vô dụng đúng không? Cộng thêm hôm nay thái hậu nương nương thân thể đã suy sụp, coi như là hoàn thành tâm nguyện của bà để cho bà vui vẻ là được."
"Nàng nha, chỉ nàng hiếu thuận, không trách được nàng có thể chịu được mẫu hậu gây khó khăn cho mình." Mộ Dung Triệt nghe lời của nàng..., không nghĩ tới nàng là bởi vì tin tưởng hắn, mới dứt khoát đồng ý như thế.
Trong long không thoải mái về việc này lập tức được trị khỏi rồi.
Hắn cười trầm hôn lên môi của nàng, từ nhẹ nhàng chuyển sang sâu sắc, đó chính là không thể chờ đợi, khó lấy đè nén như vậy, vì hôn mà cả người hai người nóng lên.
Theo bàn tay to của hắn đi dò xuống, Liễu Vi Dung vội thở hổn hển ngăn hắn lại.
"Hoàng thượng, không được, không nên ở chỗ này."
Hoàng đế cũng ý tứ đến chỗ không đúng, không thể làm gì khác hơn là vừa mạnh mẽ hôn nàng một chút, thở bình thường bụng dưới **.
Nhận cơm trưa người đưa tới, cùng Vi Dung sau khi dùng qua, nhìn nàng có chút mệt mỏi, liền nói: "Nàng buổi chiều còn phải hầu hạ mẫu hậu, ngủ trước đi."
Liễu Vi Dung gật đầu, nàng phải dưỡng tinh thần mới được, ai biết buổi chiều Thái hậu lại giày vò nàng như thế nào?
Ngủ trưa dậy, Hoàng đế đã rời đi rồi, Liễu Vi Dung xử lý tốt chính mình, trước đó đã uống vài ngụm Linh Tuyền, liền mang theo cung nhân đến nội điện sát vách, lúc này Thái hậu đã tỉnh rồi, đang do Lưu ma ma cùng một đám nô tài hầu hạ rửa mặt.
Thấy Liễu Vi Dung tiến vào, nụ cười trên mặt Thái hậu phai đi, lạnh nhạt nói: "Đức Phi tới?"
Liễu Vi Dung cười cho Thái hậu vấn an, sau đó tính toán đón lấy công việc thay Lưu ma ma hầu Thái hậu lau mặt.
Thái hậu ngăn trở nàng, "Không cần ngươi, có Lưu ma ma là được, ngươi thay ai gia chép chút kinh thư thôi."
"Vâng" Liễu Vi Dung có chút nghi ngờ rồi, để yên cho nàng?
Sao chép và sửa chữa kinh thư thôi hả ?
Có thể thấy được đáy mắt nghi ngờ của nàng, Thái hậu lạnh nhạt nói: "Chữ ngươi khó coi muốn chết, làm một phi tần địa vị cao, đến viết cũng không tốt, mất mặt."
Khó coi mà bà còn muốn tôi sao chép kinh thư cho bà?
Liễu Vi Dung hết ý kiến.
"Ở nơi này sao, thuận tiện đọc cho ai gia nghe."
Quả nhiên, không có đơn giản như vậy.
Ở trước mặt thái hậu vừa chép kinh thư vừa đọc, Liễu Vi Dung hoàn toàn sững sờ, nàng còn nghĩ Thái hậu không ép buộc nàng, để cho nàng trở về chép kinh sách, không nghĩ tới đổi phương pháp khác.
Nhìn cung nhân cửa nhanh chóng đem một chồng chất kinh thư thả vào trên cái bàn tròn trước mặt, phía trên còn bày giấy Tuyên Thành, ống đựng bút.
Liễu Vi Dung không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lên.
Buổi trưa trôi qua, nàng đang chép kinh sách, đọc kinh sách, lúc ăn cơm tối mới hô ngừng.
Lúc này Thái hậu không có phần cơm, trực tiếp khiến cánh tay như nhũn ra, hai mắt choáng váng, miệng đắng lưỡi khô Liễu Vi Dung trở về.
Trở lại Tử Thần điện, Liễu Vi Dung đổ vài ngụm Linh Tuyền, toàn thân nhức mỏi xụi lơ đến trên sập, đến hơi sức ăn cơm tối cũng không còn.
Bạch Liên cùng Hạnh Nhi thấy cực kỳ đau lòng.
Âm thầm oán giận Thái hậu không nhân đạo.
Đoàn đoàn thấy mẫu thân mệt mỏi thành ra như vậy, chỉ rất là an tĩnh đứng ở bên người nàng, không ầm ĩ không làm khó.
Sau khi đợi nàng tỉnh ngủ, liền nhìn đến đoàn đoàn co rúc ở bên cạnh, trong lòng bỗng dưng ấm áp.
"Đã tỉnh?" Mộ Dung Triệt ở sau bàn dài phê tấu chương nghe được động tĩnh, vội để cây viết trong tay xuống, đi đến bên người nàng, quan tâm hỏi.
"Ừ, hoàng thượng, hiện tại giờ gì?" Liễu Vi Dung thấy Tử Thần điện cũng đốt nến, sang như ban ngày, phân biệt không ra là canh giờ gì.
"Đã giờ hợi rồi, nàng đã tỉnh, trẫm để cho người ta chuẩn bị cho nàng một ít thức ăn." Mộ Dung Triệt nhẹ giọng nói, sau đó gọi Tiểu Lý Tử đi vào, để cho hắn đi Ngự Thiện Phòng lấy đồ ăn tới đây.
Từ Hạnh Nhi biết được Đức Phi sau khi trở lại từ nơi đó hung hăng uống vài chén nước, liền chìm vào giấc ngủ, hắn tới đây kêu mấy lần nàng đều không tỉnh lại, trong lòng vừa giận vừa sợ.
Mẫu hậu có phải hay không thật là quá đáng?
Cả một buổi chiều không ngừng chép kinh sách, đọc sách kinh, ngay cả hớp trà cũng không được uống..., nếu không phải là Đức Phi có Linh Tuyền, thân thể này vẫn không thể chịu đựng nổi.
"Ừ, đa tạ hoàng thượng, nô tì thật đúng là có chút đói bụng." Liễu Vi Dung sờ sờ bụng trống không, cười khổ nói.
"Mẫu thân, mẫu thân, người hù dọa Diệu nhi rồi. . . . . ." Đoàn đoàn xoa cặp mắt còn buồn ngủ, nhào tới trong ngực nàng, uất ức hồng vành mắt.
Liễu Vi Dung sờ sờ đầu của hắn, dịu dàng nói: "Mẫu thân không có việc gì, đoàn đoàn đi ngủ lại đi, sáng mai còn phải đi thư phòng học tập đấy."
Nói xong tự nhiên cầm một quả theo mùa đang tủa hương thơm mát cho bé.
Đoàn đoàn thấy mẫu thân đã không sao, hôn một cái gò má của Liễu Vi Dung, sau đó ở thời điểm mặt Mộ Dung Triệt đen lại, nhanh chóng ôm trái cây rời đi.
Bạch Liên cùng Hạnh Nhi biết được chủ tử tỉnh lại, bưng chậu đồng đi vào hầu hạ nàng rửa mặt.
"Chủ tử, ngài lúc này hù dọa nô tỳ rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh, tuyên thái y tới đây, thái y nói ngài mệt mỏi quá mức rồi." Hạnh nhi vừa cho Liễu Vi Dung lau mặt, vừa lo lắng nói.
"Đúng vậy a, chủ tử, ngài cũng không biết hoàng thượng lo lắng ngài nhiều lắm, luôn ở trong nội thất cùng với ngài." Bạch Liên vì hoàng thượng nói qua lời hay.
Liễu Vi Dung rất cảm động, cảm kích nhìn mắt Mộ Dung Triệt, phát hiện Mộ Dung Triệt có chút mở to mắt không tự nhiên, không nhịn được ấm áp cười một tiếng.
"Ta không sao, chỉ là có chút mệt mỏi thôi." Nàng hời hợt nói, giọng nói hơi khàn khàn.
Nghe vào trong tai Mộ Dung Triệt, tâm lại nhéo một chút.
Đối với mẫu hậu bắt đầu có một tia bất mãn.
Nước súc miệng xong, đồ ăn cũng đưa đã tới, Liễu Vi Dung sau khi ăn no tắm rửa một phen, cả người sảng khoái tinh thần.
Không cần phải nói, tối nay lại bị Mộ Dung Triệt cưỡng chế vào không gian nghỉ ngơi.
Một buổi tối, ở trong không gian cũng đã vượt qua mấy ngày.
Sau khi đợi nàng điều dưỡng tinh thần cho tốt, Mộ Dung Triệt rốt cuộc yên tâm.
Hắn bây giờ đối với mẫu hậu tâm tình cực kỳ phức tạp, mẫu hậu một lần lại hai rồi ba lần khiêu chiến ranh giới cuối cũng của hắn, may mà Đức Phi còn dung nước linh tuyền cho bà điều dưỡng thân thể.
Về điểm này, tình cảm mẹ con thật vất vả bồi dưỡng lên đang từng điểm từng điểm biến mất.
Sau hầu hạ, Thái hậu thái độ vô cùng kỳ quặc, một tháng giày vò xuống dưới, nếu không có Linh Tuyền cùng không gian tồn tại, Liễu Vi Dung hiện tại sợ rằng thân thể đã sớm không chịu đựng được mà ngã bệnh.
Lần này nàng rốt cuộc biết mục đích của Thái hậu, Phương gia xong rồi, nàng không ngại cùng Hoàng đế phung phí cái gọi là tình cảm mẹ con kia, dùng sức giày vò nàng, chính là làm suy sụp thân thể của nàng.
Thật là ác độc!
Chẳng những Liễu Vi Dung nghĩ tới, Hoàng đế cũng nghĩ đến, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, mỗi ngày khi lâm triều, cả Kim Loan điện cũng yên tĩnh, mọi người bị lãnh khí của Hoàng đế ép tới hết sức không thoải mái.
Ở trong lòng kêu rên, thái hậu nương nương a, ngài liền giơ cao đánh khẽ, đừng nữa giày vò Đức Phi nương nương, không thấy hoàng đế đều gần giống núi băng ngàn năm rồi sao?
Chuyện Thái hậu giày vò Đức Phi, đã sớm truyền ra bên ngoài cung.
Chuyện buổi tối mỗi ngày, hoàng thượng cần phải truyền thái y mọi người đều biết.
Những người ở hậu cung kia thấy Đức Phi bị Thái hậu hành hạ đến thảm như vậy, tâm các phi tử bắt đầu rục rịch chộn rộn, hành động, mỗi ngày trong ngự hoa viên luôn có phi tần trang điểm xinh đẹp ở nơi nào vô tình gặp gỡ Hoàng đế.
Hoàng đế vốn tâm tình không tốt, những phi tử kia còn không biết chết sống muốn quyến rũ hắn, vừa đúng cho hắn lấy cớ phát tiết, đổ ập xuống khiển trách những phi tần đó, có tâm tư cũng bị dậy bảo khóc lóc, còn phải ảo não trở về điện chép sách.
Đã làm ra chuyện cười lớn.
Kết quả là nữ nhân hậu cung an phận rồi.
Liễu Vi Dung hiện tại khi càng bị áp chế lại càng hăng, Thái hậu phát hiện mình gây khó khăn cho gần như không có tác dụng gì, vẫn nén lấy một hơi, hôm nay lại nhìn thấy Liễu Vi Dung sắc mặt vẫn đỏ thắm tới đây, trước mắt bao người, cũng nhịn không được khẩu khí kia, sắc mặt bắt đầu muốn xanh rồi, miệng mở rộng giống như là muốn thở mạnh một dạng, cặp mắt trừng được to, đành nuốt xuống tức giận một hơi cuối cùng.
Trong điện, mọi người thấy một màn này vừa sợ vừa nóng nảy, đặc biệt Lưu ma ma bên cạnh Thái hậu càng thêm kinh hoảng thét chói tai ra tiếng.
"Mau, thái y, mau truyền thái y."
"Lưu ma ma, thái hậu nương nương qua đời. . . . . ." Một cung nhân lấy tay thăm dò lỗ mũi Thái hậu, sợ hãi hô to.
"Cái gì?" Lưu ma ma nghe vậy, vội vàng dùng tay dò xét xuống, thật không còn thở?
Cả người sắc mặt tái nhợt, cả người xụi lơ đến trên đất.
Thái hậu nương nương cứ như vậy không có dấu hiệu nào mà qua đời rồi.
Liễu Vi Dung kinh hãi, vội bước nhanh về phía trước, cung nhân chung quanh vội để ra một con đường, nàng từ ống tay áo móc ra một bình sứ, hướng trong miệng Thái hậu rót vào.
"Tại sao có thể như vậy?" Liễu Vi Dung thấy Thái hậu thế nào cũng không nuốt được, cũng sững sờ.
"Đức Phi nương nương, vô dụng, thái hậu nương nương đi. . . . . ." Lưu ma ma thấy Đức Phi mở ra một bình sứ, nàng đang ở bên cạnh, linh khí tràn ra để cho thần kinh của bà ta run lên, bà ta biết đây là đồ có một không hai.
"Nương nương nén bi thương, thái hậu nương nương đi rồi." Cung nhân vội quỳ xuống đất khóc sụt sùi nói.
"Mau phái người đi thông báo hoàng thượng!" Liễu Vi Dung nhắm mắt lại, Thái hậu mặc dù vẫn giày vò nàng, nhưng hôm nay bà ra đi, trong lòng nàng cũng có chút trống không.
Chẳng lẽ nàng nghiện bị ngược đãi rồi?
Không thể phủ nhận nàng bị Thái hậu một phen giày vò lên xuống, tiến bộ vẫn là rất lớn, tỷ như nàng bây giờ có thể viết chữ bằng bút lông một tay cũng không tệ lắm, các loại cung quy lễ nghi lại sâu hơn một bậc.
Tin tức Thái hậu đột nhiên chết rất nhanh truyền khắp cả hoàng cung, mọi người đối với lần này mặc dù kinh ngạc, nhưng không đến nỗi quá mức kinh ngạc, thân thể Thái hậu vốn như đèn cạn dầu rồi, có thể chịu đựng qua hơn nửa tháng đã không tệ.
Bởi vì Thái hậu chết cũng là quốc tang, trong vòng nửa năm cần cấm chỉ yến nhạc kết hôn, bày tỏ thương tiếc.
Sẽ phải bắt đầu tuyển tú cứ như vậy không bệnh mà mất rồi.
Sau khi Thái hậu, Phương Chỉ Doanh ở lãnh cung thân thể vốn cũng không tốt như vậy, cũng không còn vượt qua, đi rồi.
Tang lễ long trọng đi qua, hậu cung bình tĩnh không ít.
Liễu Vi Dung mỗi ngày ở Quan Sư cung mang theo Long Phượng Thai, giúp đỡ nhị hoàng tử điều dưỡng thân thể, Hoàng đế thỉnh thoảng tới đây ngồi một chút, dù sao cũng là kỳ quốc tang, không có ngủ lại.
Quốc tang đi qua, thân thể nhị hoàng tử được nàng điều dưỡng hết sức tốt, không hề gầy teo nho nhỏ giống như trước nữa, nói cũng đều nói không rõ, chớ nói chi là đi bộ.
Hôm nay dưới sự dạy bảo của Liễu Vi Dung cùng đoàn đoàn, Mộ Dung An đã bắt đầu chậm rãi có thể nói, cũng rất lệ thuộc vào Liễu Vi Dung, còn gọi đoàn đoàn là ca ca, đem đoàn đoàn mừng rỡ cười nheo mắt.
. . . . . . . . . . . .
Thời gian cực nhanh, ba năm lại đi qua, vừa một năm mới lại đến, mùa xuân năm nay tựa hồ tới đặc biệt sớm, trong nháy mắt Hoa cỏ trong sân lần nữa nở rộ.
Cả vườn xuân sắc, đưa tới từng trận mùi thơm ngát.
Liễu Vi Dung một tay dắt Long Phượng Thai đã hơn ba tuổi, bước chậm ở trong hoa viên.
Nàng đã vào cung sáu năm rồi, đoàn đoàn đã sáu tuổi rồi, từ một tiểu đậu đinh (đậu đỏ) biến thành một Tiểu Chính Thái, không đổi là hắn như cũ rất thích đệ đệ và muội muội.
Nhị hoàng tử Mộ Dung An, tại ba năm trước đây cho Hoài Dương vương làm con thừa tự.
Hôm nay, nàng tại hai năm trước từ Đức Phi tấn thăng làm Quý Phi, cai quản chuyện lục cung.
Thật ra thì hậu cung đã tồn tại trên danh nghĩa rồi.
Đặc biệt là năm nay Hoàng đế hủy bỏ tuyển tú, Đoan phi danh hạ Đại công chúa đã bỏ đi quá khứ tính toán thiệt hơn, trở nên đoan trang, Đoan phi cũng là sẽ nuôi người.
Lúc rãnh rỗi, nàng sẽ đi cùng Hiền phi, Đoan phi cùng nhau nói chuyện phiếm.
Hiền phi cùng Đoan phi tính tình đều là cực tốt, đối với chuyện Hoàng đế chuyên sủng một mình Liễu Vi Dung, cũng không có lòng ghen tỵ gì.
"Mẫu thân, ca ca hôm nay lúc nào thì trở lại kể chuyện xưa cho Hoan Hoan?" Tiểu công chúa Hoan Hoan đáng yêu nâng lên đầu nhỏ, con trẻ lên tiếng hỏi Liễu Vi Dung.
Liễu Vi Dung cười cười, "Buổi tối sẽ trở lại rồi."
"Lại buổi tối!" Hoan Hoan dẩu môi, buồn buồn nói.
Một bên Viên Viên cũng suy sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nhìn thấy biểu tình của Long Phượng Thai giống nhau như đúc, Liễu Vi Dung bật cười, cái hai tên Tiểu Gia Hỏa này, liền thích đoàn đoàn kể cho bọn hắn chuyện xưa, chẳng lẽ nàng nói chuyện xưa không dễ nghe như vậy sao?
"Chủ tử, Lý công công tới." Bạch Liên vội vã đi tới vườn hoa, đi tới trước mặt Liễu Vi Dung, sắc mặt vui mừng nói.
Liễu Vi Dung nhíu mày, Tiểu Lý Tử tới?
Chẳng lẽ Hoàng đế có chuyện gì hay sao?
Mang theo Long Phượng Thai trở về chánh điện, thấy Tiểu Lý Tử đang ôm thánh chỉ đang đợi.
Liễu Vi Dung sửng sốt, thánh chỉ?
Tiểu Lý Tử thấy Quý Phi nương nương tới, cười khẽ cung kính khom người, tiến lên hai bước hắng giọng, cao giọng nói: "Hoàng thượng có chỉ, Quý Phi nương nương tiếp chỉ!"
Liễu Vi Dung cùng với sắc mặt vui mừng, Bạch Liên, Hạnh nhi cũng quỳ xuống tiếp chỉ.
"Chiếu viết: Quan Sư cung Đức quý phi Liễu thị Vi Dung, tự lúc mới vào cung, hiền lương Thục Tuệ, tính tình mềm mỏng, lục cung đều biết, kiêm có công sinh nở hoàng tử, đặc biệt sắc lập vì Hiếu Nguyên hoàng hậu, thống lĩnh lục cung, mẫu nghi thiên hạ. . . . . ."(còi: đoạn này ta chém ... @.@)
Liễu Vi Dung nghe nội dung thánh chỉ, sững sờ tại chỗ.
Hoàng hậu, Hoàng đế thế nhưng sắc phong nàng làm hoàng hậu. . . . . .
Liễu Vi Dung giống như đặt mình trong mộng cảnh, chỉ ngây ngốc nhận lấy thánh chỉ.
Tiểu Lý Tử mặt tươi cười nói chúc mừng, Bạch Liên cùng Hạnh nhi vội lấy ra một bao tiền lì xì thật to cho Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử nhận lấy, nụ cười trên mặt càng them lớn hơn.
Tin tức Liễu Vi Dung phong hậu truyền khắp cả hậu cung, còn truyền vào trong tai Liễu Chi Hạo, hôm nay Liễu Chi Hạo đã là đại quan tam phẩm.
Tưởng thị lại vì hắn thêm một đứa con.
Hôm nay hắn đã có bốn nhi tử, nữ nhi lại phong hậu, có thể nói đường làm quan mở rộng.
Quốc trượng a, một ngày Liễu Chi Hạo hắn thậm chí có làm quốc trượng.
Hai ca ca của Liễu Vi Dung ngũ vị tạp trần (ý nói tâm tình phức tạp), trải qua ba bốn năm lắng đọng, bọn họ đều thành thục rất nhiều, cũng biết chân tướng, đối với Liễu Vi Dung cũng mất đi địch ý.
Chỉ là quan hệ vẫn nhàn nhạt như cũ.
Bọn họ cũng còn không thành thân.
Hôm nay Liễu Vi Dung được phong hậu, thân phận của bọn họ nước lên thì thuyền lên, người làm mai trong kinh thành cũng mau đạp phá cửa lớn của Liễu phủ.
Một tháng sau, cử hành đại điển phong hậu.
Bậc thềm hai bên Tế Thiên Đài đứng đầy chúng thần đang cúi đầu. Liễu Vi Dung một thân cung trang Phượng cung màu đỏ thêu chỉ vàng, đầu đội mũ phượng, cả người nhìn Mỹ Lệ mà cao quý, cùng một thân Mộ Dung Triệt minh hoàng long bào cùng nhau đi lên bậc thang phủ kín thảm đỏ, chậm rãi hướng phía trước đi đến trên đài cao.
Khi lễ quan kêu to, Liễu Vi Dung cùng Mộ Dung Triệt theo quy củ tiến hành nhiều nghi thức tế trời phong hậu rườm rà.
Liễu Vi Dung lơ đãng quét qua chúng thần quỳ phía dưới, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm khái cực kỳ, không nghĩ tới nàng sẽ có ngày danh chánh ngôn thuận đứng ở bên cạnh Hoàng đế, tiếp nhận Văn Võ Bá Quan hướng lạy một ngày.
Đang lúc nàng cảm khái, Mộ Dung Triệt nắm chặt tay của nàng.
Liễu Vi Dung xem xét mười ngón tay hai người giao nhau, chẳng biết tại sao nghĩ tới nắm tay nhau tới già mà chết, bên môi không khỏi bật ra một nụ cười, ngước mắt vừa đúng chống lại hai mắt tràn đầy nhu tình của Mộ Dung Triệt.
HẾT
Buổi sang, chuyện Thái hậu gây khó khăn cho Đức Phi truyền vào trong tai hắn, Hoàng đế không nghĩ tới lúc này mới một ngày, Thái hậu liền bắt đầu làm khó Đức Phi rồi.
Nghĩ đến Đức Phi còn lợi dụng nước linh tuyền cho mẫu hậu điều dưỡng thân thể, trong lòng hắn đối với Đức Phi lại thêm một phần thương tiếc.
Liễu Vi Dung chỉ có thể ở một bên giả bộ thành một mảnh gỗ nghe bọn họ nói chuyện, Thái hậu liếc nàng một cái, thấy nàng sắc mặt bình tĩnh như cũ, một hồi bực mình.
Cảm giác mình tựa hồ đang hát một vai kịch.
Nhưng mà bà lại không thể quá mức.
Liễu Vi Dung thấy Thái hậu khó chịu, âm thầm buồn cười, cảm giác mình nhịn xuống một hơi là đúng, đối với người khác gây khó khăn thì tận tâm hoàn thành, làm cho người ta tìm không ra lỗi là được.
Thái hậu cũng không cách nào đội cho nàng cái mũ bất hiểu đúng không?
"Hoàng đế, Đức Phi là phi tử trong cung có phân vị cao nhất, sẽ để cho nàng chủ trì việc tuyển tú như thế nào?" Thái hậu thình lình đem đề tài kéo hướng nàng, "Đức Phi, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Nhờ Thái hậu ưu ái, nô tì nhất định làm hết sức." Liễu Vi Dung cười khanh khách gật đầu.
Trong lòng cũng đang châm chọc, không phải là nghĩ cách ứng phó nàng sao?
Hoàng đế thấy Đức Phi không chút do dự đồng ý, trong lòng đột nhiên hết sức không thoải mái, cảm giác nàng tựa hồ một chút cũng không để ý hắn có bao nhiêu người phụ nữ cũng được vậy.
"Liền theo ý mẫu hậu." Ánh mắt hắn chìm chìm lên tiếng.
Thái hậu hai mắt híp hạ xuống, đột nhiên từ ái cười nhẹ, nhìn Liễu Vi Dung khác với thâm ý mà cười nói, "Không phải làm hết sức, mà là nên toàn lực ứng phó, vì Hoàng đế chọn mấy gia thế thượng đẳng, phi tử thân thể khỏe mạnh, vì hoàng gia khai chi tán diệp."
"Nô tì không phụ sự kỳ vọng của Thái hậu, vì hoàng thượng chọn mấy phi tử có thân thể khỏe mạnh." Liễu Vi dung dịu dàng đáp theo ý Thái hậu, làm bộ không thấy khuôn mặt đen sì của Mộ Dung Triệt.
Thái hậu một chút buồn phiền, cực kỳ khó chịu, nhưng thái y nói không thể tức giận, bà còn muốn sống thêm lâu một chút, chỉ có thể cứng rắn đè xuống.
"Đã như vậy, ai gia sẽ chờ." Thái hậu nói nhiều lời như vậy, sáng nay lại liều mạng một đối phó Liễu Vi Dung, đã sớm mệt muốn chết rồi, lúc này đã không nhịn được nghĩ muốn chợp mắt ngủ.
Hoàng đế thấy Thái hậu mệt mỏi, sẽ để cho Lưu ma ma hầu hạ Thái hậu nghỉ ngơi, mình thì cùng Vi Dung đi ra nội điện.
Hai người đến trắc điện.
Đem phục vụ nô tài cho đi ra ngoài.
"Ủy khuất nàng rồi." Ngồi ở giường, Hoàng đế xoa mặt mày mệt mỏi của nàng, đau lòng nói.
"Nô tì không uất ức, thái hậu nương nương thân thể bất tiện, lại bị chuyện Phương gia kích thích, tâm tình không tốt không có gì." Liễu Vi Dung khẽ cười nói, đối với Hoàng đế quan tâm còn là rất là hưởng thụ.
Từ không gian lấy ra hai bình sữ đựng nước Linh Tuyền, một cho Hoàng đế, một mình uống.
Sau khi uống qua nước Linh Tuyền, tinh thần Liễu Vi Dung rất nhanh khá hơn, sắc mặt hơi tái nhợt cũng khôi phục đỏ thắm như cũ.
Đợi nàng khôi phục tinh thần, Mộ Dung Triệt bắt đầu tính sổ.
"Nàng thật muốn thay trẫm chọn mấy phi tử thân thể tính tình tốt?" Hắn mặt đen lại lạnh giọng hỏi.
Liễu Vi Dung nhìn hắn đen mặt, trong bụng vui vẻ không dứt, mặt mày tràn đầy nụ cười, "Dĩ nhiên, nô tì không phải đồng ý Thái hậu rồi sao? Hoàng thượng cũng đã nghe thấy rồi."
"È hèm, ai cho nàng tự chủ trương như vậy?" Mộ Dung Triệt nhìn nụ cười kiều mỵ của nàng, tâm tình khó chịu.
Liễu Vi Dung cười cọ cọ vào trong ngực hắn, khẽ mỉm cười, dịu dàng giải thích: "Hoàng thượng, dù sao cách ba năm đều phải tuyển tú một lần, hậu cung luôn luôn có người vào, tiến vào, còn không phải là phải xem ý của hoàng thượng ngài sao? Nếu như ngài có ý tứ kia, nô tì coi như ngăn cản tú nữ vào cung cũng vô dụng đúng không? Cộng thêm hôm nay thái hậu nương nương thân thể đã suy sụp, coi như là hoàn thành tâm nguyện của bà để cho bà vui vẻ là được."
"Nàng nha, chỉ nàng hiếu thuận, không trách được nàng có thể chịu được mẫu hậu gây khó khăn cho mình." Mộ Dung Triệt nghe lời của nàng..., không nghĩ tới nàng là bởi vì tin tưởng hắn, mới dứt khoát đồng ý như thế.
Trong long không thoải mái về việc này lập tức được trị khỏi rồi.
Hắn cười trầm hôn lên môi của nàng, từ nhẹ nhàng chuyển sang sâu sắc, đó chính là không thể chờ đợi, khó lấy đè nén như vậy, vì hôn mà cả người hai người nóng lên.
Theo bàn tay to của hắn đi dò xuống, Liễu Vi Dung vội thở hổn hển ngăn hắn lại.
"Hoàng thượng, không được, không nên ở chỗ này."
Hoàng đế cũng ý tứ đến chỗ không đúng, không thể làm gì khác hơn là vừa mạnh mẽ hôn nàng một chút, thở bình thường bụng dưới **.
Nhận cơm trưa người đưa tới, cùng Vi Dung sau khi dùng qua, nhìn nàng có chút mệt mỏi, liền nói: "Nàng buổi chiều còn phải hầu hạ mẫu hậu, ngủ trước đi."
Liễu Vi Dung gật đầu, nàng phải dưỡng tinh thần mới được, ai biết buổi chiều Thái hậu lại giày vò nàng như thế nào?
Ngủ trưa dậy, Hoàng đế đã rời đi rồi, Liễu Vi Dung xử lý tốt chính mình, trước đó đã uống vài ngụm Linh Tuyền, liền mang theo cung nhân đến nội điện sát vách, lúc này Thái hậu đã tỉnh rồi, đang do Lưu ma ma cùng một đám nô tài hầu hạ rửa mặt.
Thấy Liễu Vi Dung tiến vào, nụ cười trên mặt Thái hậu phai đi, lạnh nhạt nói: "Đức Phi tới?"
Liễu Vi Dung cười cho Thái hậu vấn an, sau đó tính toán đón lấy công việc thay Lưu ma ma hầu Thái hậu lau mặt.
Thái hậu ngăn trở nàng, "Không cần ngươi, có Lưu ma ma là được, ngươi thay ai gia chép chút kinh thư thôi."
"Vâng" Liễu Vi Dung có chút nghi ngờ rồi, để yên cho nàng?
Sao chép và sửa chữa kinh thư thôi hả ?
Có thể thấy được đáy mắt nghi ngờ của nàng, Thái hậu lạnh nhạt nói: "Chữ ngươi khó coi muốn chết, làm một phi tần địa vị cao, đến viết cũng không tốt, mất mặt."
Khó coi mà bà còn muốn tôi sao chép kinh thư cho bà?
Liễu Vi Dung hết ý kiến.
"Ở nơi này sao, thuận tiện đọc cho ai gia nghe."
Quả nhiên, không có đơn giản như vậy.
Ở trước mặt thái hậu vừa chép kinh thư vừa đọc, Liễu Vi Dung hoàn toàn sững sờ, nàng còn nghĩ Thái hậu không ép buộc nàng, để cho nàng trở về chép kinh sách, không nghĩ tới đổi phương pháp khác.
Nhìn cung nhân cửa nhanh chóng đem một chồng chất kinh thư thả vào trên cái bàn tròn trước mặt, phía trên còn bày giấy Tuyên Thành, ống đựng bút.
Liễu Vi Dung không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lên.
Buổi trưa trôi qua, nàng đang chép kinh sách, đọc kinh sách, lúc ăn cơm tối mới hô ngừng.
Lúc này Thái hậu không có phần cơm, trực tiếp khiến cánh tay như nhũn ra, hai mắt choáng váng, miệng đắng lưỡi khô Liễu Vi Dung trở về.
Trở lại Tử Thần điện, Liễu Vi Dung đổ vài ngụm Linh Tuyền, toàn thân nhức mỏi xụi lơ đến trên sập, đến hơi sức ăn cơm tối cũng không còn.
Bạch Liên cùng Hạnh Nhi thấy cực kỳ đau lòng.
Âm thầm oán giận Thái hậu không nhân đạo.
Đoàn đoàn thấy mẫu thân mệt mỏi thành ra như vậy, chỉ rất là an tĩnh đứng ở bên người nàng, không ầm ĩ không làm khó.
Sau khi đợi nàng tỉnh ngủ, liền nhìn đến đoàn đoàn co rúc ở bên cạnh, trong lòng bỗng dưng ấm áp.
"Đã tỉnh?" Mộ Dung Triệt ở sau bàn dài phê tấu chương nghe được động tĩnh, vội để cây viết trong tay xuống, đi đến bên người nàng, quan tâm hỏi.
"Ừ, hoàng thượng, hiện tại giờ gì?" Liễu Vi Dung thấy Tử Thần điện cũng đốt nến, sang như ban ngày, phân biệt không ra là canh giờ gì.
"Đã giờ hợi rồi, nàng đã tỉnh, trẫm để cho người ta chuẩn bị cho nàng một ít thức ăn." Mộ Dung Triệt nhẹ giọng nói, sau đó gọi Tiểu Lý Tử đi vào, để cho hắn đi Ngự Thiện Phòng lấy đồ ăn tới đây.
Từ Hạnh Nhi biết được Đức Phi sau khi trở lại từ nơi đó hung hăng uống vài chén nước, liền chìm vào giấc ngủ, hắn tới đây kêu mấy lần nàng đều không tỉnh lại, trong lòng vừa giận vừa sợ.
Mẫu hậu có phải hay không thật là quá đáng?
Cả một buổi chiều không ngừng chép kinh sách, đọc sách kinh, ngay cả hớp trà cũng không được uống..., nếu không phải là Đức Phi có Linh Tuyền, thân thể này vẫn không thể chịu đựng nổi.
"Ừ, đa tạ hoàng thượng, nô tì thật đúng là có chút đói bụng." Liễu Vi Dung sờ sờ bụng trống không, cười khổ nói.
"Mẫu thân, mẫu thân, người hù dọa Diệu nhi rồi. . . . . ." Đoàn đoàn xoa cặp mắt còn buồn ngủ, nhào tới trong ngực nàng, uất ức hồng vành mắt.
Liễu Vi Dung sờ sờ đầu của hắn, dịu dàng nói: "Mẫu thân không có việc gì, đoàn đoàn đi ngủ lại đi, sáng mai còn phải đi thư phòng học tập đấy."
Nói xong tự nhiên cầm một quả theo mùa đang tủa hương thơm mát cho bé.
Đoàn đoàn thấy mẫu thân đã không sao, hôn một cái gò má của Liễu Vi Dung, sau đó ở thời điểm mặt Mộ Dung Triệt đen lại, nhanh chóng ôm trái cây rời đi.
Bạch Liên cùng Hạnh Nhi biết được chủ tử tỉnh lại, bưng chậu đồng đi vào hầu hạ nàng rửa mặt.
"Chủ tử, ngài lúc này hù dọa nô tỳ rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh, tuyên thái y tới đây, thái y nói ngài mệt mỏi quá mức rồi." Hạnh nhi vừa cho Liễu Vi Dung lau mặt, vừa lo lắng nói.
"Đúng vậy a, chủ tử, ngài cũng không biết hoàng thượng lo lắng ngài nhiều lắm, luôn ở trong nội thất cùng với ngài." Bạch Liên vì hoàng thượng nói qua lời hay.
Liễu Vi Dung rất cảm động, cảm kích nhìn mắt Mộ Dung Triệt, phát hiện Mộ Dung Triệt có chút mở to mắt không tự nhiên, không nhịn được ấm áp cười một tiếng.
"Ta không sao, chỉ là có chút mệt mỏi thôi." Nàng hời hợt nói, giọng nói hơi khàn khàn.
Nghe vào trong tai Mộ Dung Triệt, tâm lại nhéo một chút.
Đối với mẫu hậu bắt đầu có một tia bất mãn.
Nước súc miệng xong, đồ ăn cũng đưa đã tới, Liễu Vi Dung sau khi ăn no tắm rửa một phen, cả người sảng khoái tinh thần.
Không cần phải nói, tối nay lại bị Mộ Dung Triệt cưỡng chế vào không gian nghỉ ngơi.
Một buổi tối, ở trong không gian cũng đã vượt qua mấy ngày.
Sau khi đợi nàng điều dưỡng tinh thần cho tốt, Mộ Dung Triệt rốt cuộc yên tâm.
Hắn bây giờ đối với mẫu hậu tâm tình cực kỳ phức tạp, mẫu hậu một lần lại hai rồi ba lần khiêu chiến ranh giới cuối cũng của hắn, may mà Đức Phi còn dung nước linh tuyền cho bà điều dưỡng thân thể.
Về điểm này, tình cảm mẹ con thật vất vả bồi dưỡng lên đang từng điểm từng điểm biến mất.
Sau hầu hạ, Thái hậu thái độ vô cùng kỳ quặc, một tháng giày vò xuống dưới, nếu không có Linh Tuyền cùng không gian tồn tại, Liễu Vi Dung hiện tại sợ rằng thân thể đã sớm không chịu đựng được mà ngã bệnh.
Lần này nàng rốt cuộc biết mục đích của Thái hậu, Phương gia xong rồi, nàng không ngại cùng Hoàng đế phung phí cái gọi là tình cảm mẹ con kia, dùng sức giày vò nàng, chính là làm suy sụp thân thể của nàng.
Thật là ác độc!
Chẳng những Liễu Vi Dung nghĩ tới, Hoàng đế cũng nghĩ đến, sắc mặt càng ngày càng âm trầm, mỗi ngày khi lâm triều, cả Kim Loan điện cũng yên tĩnh, mọi người bị lãnh khí của Hoàng đế ép tới hết sức không thoải mái.
Ở trong lòng kêu rên, thái hậu nương nương a, ngài liền giơ cao đánh khẽ, đừng nữa giày vò Đức Phi nương nương, không thấy hoàng đế đều gần giống núi băng ngàn năm rồi sao?
Chuyện Thái hậu giày vò Đức Phi, đã sớm truyền ra bên ngoài cung.
Chuyện buổi tối mỗi ngày, hoàng thượng cần phải truyền thái y mọi người đều biết.
Những người ở hậu cung kia thấy Đức Phi bị Thái hậu hành hạ đến thảm như vậy, tâm các phi tử bắt đầu rục rịch chộn rộn, hành động, mỗi ngày trong ngự hoa viên luôn có phi tần trang điểm xinh đẹp ở nơi nào vô tình gặp gỡ Hoàng đế.
Hoàng đế vốn tâm tình không tốt, những phi tử kia còn không biết chết sống muốn quyến rũ hắn, vừa đúng cho hắn lấy cớ phát tiết, đổ ập xuống khiển trách những phi tần đó, có tâm tư cũng bị dậy bảo khóc lóc, còn phải ảo não trở về điện chép sách.
Đã làm ra chuyện cười lớn.
Kết quả là nữ nhân hậu cung an phận rồi.
Liễu Vi Dung hiện tại khi càng bị áp chế lại càng hăng, Thái hậu phát hiện mình gây khó khăn cho gần như không có tác dụng gì, vẫn nén lấy một hơi, hôm nay lại nhìn thấy Liễu Vi Dung sắc mặt vẫn đỏ thắm tới đây, trước mắt bao người, cũng nhịn không được khẩu khí kia, sắc mặt bắt đầu muốn xanh rồi, miệng mở rộng giống như là muốn thở mạnh một dạng, cặp mắt trừng được to, đành nuốt xuống tức giận một hơi cuối cùng.
Trong điện, mọi người thấy một màn này vừa sợ vừa nóng nảy, đặc biệt Lưu ma ma bên cạnh Thái hậu càng thêm kinh hoảng thét chói tai ra tiếng.
"Mau, thái y, mau truyền thái y."
"Lưu ma ma, thái hậu nương nương qua đời. . . . . ." Một cung nhân lấy tay thăm dò lỗ mũi Thái hậu, sợ hãi hô to.
"Cái gì?" Lưu ma ma nghe vậy, vội vàng dùng tay dò xét xuống, thật không còn thở?
Cả người sắc mặt tái nhợt, cả người xụi lơ đến trên đất.
Thái hậu nương nương cứ như vậy không có dấu hiệu nào mà qua đời rồi.
Liễu Vi Dung kinh hãi, vội bước nhanh về phía trước, cung nhân chung quanh vội để ra một con đường, nàng từ ống tay áo móc ra một bình sứ, hướng trong miệng Thái hậu rót vào.
"Tại sao có thể như vậy?" Liễu Vi Dung thấy Thái hậu thế nào cũng không nuốt được, cũng sững sờ.
"Đức Phi nương nương, vô dụng, thái hậu nương nương đi. . . . . ." Lưu ma ma thấy Đức Phi mở ra một bình sứ, nàng đang ở bên cạnh, linh khí tràn ra để cho thần kinh của bà ta run lên, bà ta biết đây là đồ có một không hai.
"Nương nương nén bi thương, thái hậu nương nương đi rồi." Cung nhân vội quỳ xuống đất khóc sụt sùi nói.
"Mau phái người đi thông báo hoàng thượng!" Liễu Vi Dung nhắm mắt lại, Thái hậu mặc dù vẫn giày vò nàng, nhưng hôm nay bà ra đi, trong lòng nàng cũng có chút trống không.
Chẳng lẽ nàng nghiện bị ngược đãi rồi?
Không thể phủ nhận nàng bị Thái hậu một phen giày vò lên xuống, tiến bộ vẫn là rất lớn, tỷ như nàng bây giờ có thể viết chữ bằng bút lông một tay cũng không tệ lắm, các loại cung quy lễ nghi lại sâu hơn một bậc.
Tin tức Thái hậu đột nhiên chết rất nhanh truyền khắp cả hoàng cung, mọi người đối với lần này mặc dù kinh ngạc, nhưng không đến nỗi quá mức kinh ngạc, thân thể Thái hậu vốn như đèn cạn dầu rồi, có thể chịu đựng qua hơn nửa tháng đã không tệ.
Bởi vì Thái hậu chết cũng là quốc tang, trong vòng nửa năm cần cấm chỉ yến nhạc kết hôn, bày tỏ thương tiếc.
Sẽ phải bắt đầu tuyển tú cứ như vậy không bệnh mà mất rồi.
Sau khi Thái hậu, Phương Chỉ Doanh ở lãnh cung thân thể vốn cũng không tốt như vậy, cũng không còn vượt qua, đi rồi.
Tang lễ long trọng đi qua, hậu cung bình tĩnh không ít.
Liễu Vi Dung mỗi ngày ở Quan Sư cung mang theo Long Phượng Thai, giúp đỡ nhị hoàng tử điều dưỡng thân thể, Hoàng đế thỉnh thoảng tới đây ngồi một chút, dù sao cũng là kỳ quốc tang, không có ngủ lại.
Quốc tang đi qua, thân thể nhị hoàng tử được nàng điều dưỡng hết sức tốt, không hề gầy teo nho nhỏ giống như trước nữa, nói cũng đều nói không rõ, chớ nói chi là đi bộ.
Hôm nay dưới sự dạy bảo của Liễu Vi Dung cùng đoàn đoàn, Mộ Dung An đã bắt đầu chậm rãi có thể nói, cũng rất lệ thuộc vào Liễu Vi Dung, còn gọi đoàn đoàn là ca ca, đem đoàn đoàn mừng rỡ cười nheo mắt.
. . . . . . . . . . . .
Thời gian cực nhanh, ba năm lại đi qua, vừa một năm mới lại đến, mùa xuân năm nay tựa hồ tới đặc biệt sớm, trong nháy mắt Hoa cỏ trong sân lần nữa nở rộ.
Cả vườn xuân sắc, đưa tới từng trận mùi thơm ngát.
Liễu Vi Dung một tay dắt Long Phượng Thai đã hơn ba tuổi, bước chậm ở trong hoa viên.
Nàng đã vào cung sáu năm rồi, đoàn đoàn đã sáu tuổi rồi, từ một tiểu đậu đinh (đậu đỏ) biến thành một Tiểu Chính Thái, không đổi là hắn như cũ rất thích đệ đệ và muội muội.
Nhị hoàng tử Mộ Dung An, tại ba năm trước đây cho Hoài Dương vương làm con thừa tự.
Hôm nay, nàng tại hai năm trước từ Đức Phi tấn thăng làm Quý Phi, cai quản chuyện lục cung.
Thật ra thì hậu cung đã tồn tại trên danh nghĩa rồi.
Đặc biệt là năm nay Hoàng đế hủy bỏ tuyển tú, Đoan phi danh hạ Đại công chúa đã bỏ đi quá khứ tính toán thiệt hơn, trở nên đoan trang, Đoan phi cũng là sẽ nuôi người.
Lúc rãnh rỗi, nàng sẽ đi cùng Hiền phi, Đoan phi cùng nhau nói chuyện phiếm.
Hiền phi cùng Đoan phi tính tình đều là cực tốt, đối với chuyện Hoàng đế chuyên sủng một mình Liễu Vi Dung, cũng không có lòng ghen tỵ gì.
"Mẫu thân, ca ca hôm nay lúc nào thì trở lại kể chuyện xưa cho Hoan Hoan?" Tiểu công chúa Hoan Hoan đáng yêu nâng lên đầu nhỏ, con trẻ lên tiếng hỏi Liễu Vi Dung.
Liễu Vi Dung cười cười, "Buổi tối sẽ trở lại rồi."
"Lại buổi tối!" Hoan Hoan dẩu môi, buồn buồn nói.
Một bên Viên Viên cũng suy sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nhìn thấy biểu tình của Long Phượng Thai giống nhau như đúc, Liễu Vi Dung bật cười, cái hai tên Tiểu Gia Hỏa này, liền thích đoàn đoàn kể cho bọn hắn chuyện xưa, chẳng lẽ nàng nói chuyện xưa không dễ nghe như vậy sao?
"Chủ tử, Lý công công tới." Bạch Liên vội vã đi tới vườn hoa, đi tới trước mặt Liễu Vi Dung, sắc mặt vui mừng nói.
Liễu Vi Dung nhíu mày, Tiểu Lý Tử tới?
Chẳng lẽ Hoàng đế có chuyện gì hay sao?
Mang theo Long Phượng Thai trở về chánh điện, thấy Tiểu Lý Tử đang ôm thánh chỉ đang đợi.
Liễu Vi Dung sửng sốt, thánh chỉ?
Tiểu Lý Tử thấy Quý Phi nương nương tới, cười khẽ cung kính khom người, tiến lên hai bước hắng giọng, cao giọng nói: "Hoàng thượng có chỉ, Quý Phi nương nương tiếp chỉ!"
Liễu Vi Dung cùng với sắc mặt vui mừng, Bạch Liên, Hạnh nhi cũng quỳ xuống tiếp chỉ.
"Chiếu viết: Quan Sư cung Đức quý phi Liễu thị Vi Dung, tự lúc mới vào cung, hiền lương Thục Tuệ, tính tình mềm mỏng, lục cung đều biết, kiêm có công sinh nở hoàng tử, đặc biệt sắc lập vì Hiếu Nguyên hoàng hậu, thống lĩnh lục cung, mẫu nghi thiên hạ. . . . . ."(còi: đoạn này ta chém ... @.@)
Liễu Vi Dung nghe nội dung thánh chỉ, sững sờ tại chỗ.
Hoàng hậu, Hoàng đế thế nhưng sắc phong nàng làm hoàng hậu. . . . . .
Liễu Vi Dung giống như đặt mình trong mộng cảnh, chỉ ngây ngốc nhận lấy thánh chỉ.
Tiểu Lý Tử mặt tươi cười nói chúc mừng, Bạch Liên cùng Hạnh nhi vội lấy ra một bao tiền lì xì thật to cho Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử nhận lấy, nụ cười trên mặt càng them lớn hơn.
Tin tức Liễu Vi Dung phong hậu truyền khắp cả hậu cung, còn truyền vào trong tai Liễu Chi Hạo, hôm nay Liễu Chi Hạo đã là đại quan tam phẩm.
Tưởng thị lại vì hắn thêm một đứa con.
Hôm nay hắn đã có bốn nhi tử, nữ nhi lại phong hậu, có thể nói đường làm quan mở rộng.
Quốc trượng a, một ngày Liễu Chi Hạo hắn thậm chí có làm quốc trượng.
Hai ca ca của Liễu Vi Dung ngũ vị tạp trần (ý nói tâm tình phức tạp), trải qua ba bốn năm lắng đọng, bọn họ đều thành thục rất nhiều, cũng biết chân tướng, đối với Liễu Vi Dung cũng mất đi địch ý.
Chỉ là quan hệ vẫn nhàn nhạt như cũ.
Bọn họ cũng còn không thành thân.
Hôm nay Liễu Vi Dung được phong hậu, thân phận của bọn họ nước lên thì thuyền lên, người làm mai trong kinh thành cũng mau đạp phá cửa lớn của Liễu phủ.
Một tháng sau, cử hành đại điển phong hậu.
Bậc thềm hai bên Tế Thiên Đài đứng đầy chúng thần đang cúi đầu. Liễu Vi Dung một thân cung trang Phượng cung màu đỏ thêu chỉ vàng, đầu đội mũ phượng, cả người nhìn Mỹ Lệ mà cao quý, cùng một thân Mộ Dung Triệt minh hoàng long bào cùng nhau đi lên bậc thang phủ kín thảm đỏ, chậm rãi hướng phía trước đi đến trên đài cao.
Khi lễ quan kêu to, Liễu Vi Dung cùng Mộ Dung Triệt theo quy củ tiến hành nhiều nghi thức tế trời phong hậu rườm rà.
Liễu Vi Dung lơ đãng quét qua chúng thần quỳ phía dưới, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm khái cực kỳ, không nghĩ tới nàng sẽ có ngày danh chánh ngôn thuận đứng ở bên cạnh Hoàng đế, tiếp nhận Văn Võ Bá Quan hướng lạy một ngày.
Đang lúc nàng cảm khái, Mộ Dung Triệt nắm chặt tay của nàng.
Liễu Vi Dung xem xét mười ngón tay hai người giao nhau, chẳng biết tại sao nghĩ tới nắm tay nhau tới già mà chết, bên môi không khỏi bật ra một nụ cười, ngước mắt vừa đúng chống lại hai mắt tràn đầy nhu tình của Mộ Dung Triệt.
HẾT
/89
|