Vậy là khi mà những người lớn nhà họ Bạch còn chưa thấy ai ra mặt thì các thiếu niên đã giải quyết xong chuyện bạo lực học đường đẫm máu này. Lưu Diệp đã phải ngầm chịu thiệt thòi lớn như vậy, sau này chắc chắn sẽ không dám gây chuyện với đám thiếu niên nhà họ Bạch nữa. Lưu Quyên thì vừa thấy Bạch Lạc Thần liền đi đường vòng. Cô ta tuyệt đối không dám gây chuyện với bất kỳ ai có liên quan đến họ “Bạch” nữa. Thật con mẹ nó làm tổn thương trái tim thủy tinh yếu đuối của thiếu nữ vô tội này mà!
Đương nhiên sẽ có người báo cáo rõ ràng không thiếu một chữ chuyện này cho Bạch Hi Cảnh. Đại Sơn vừa cúp điện thoại, kinh ngạc nhìn Bạch Hi Cảnh: “Đại ca, có phải anh đã sớm biết các thiếu gia sẽ giúp đại tiểu thư... giải quyết hậu quả, cho nên mới không kiêng kỵ mà dung túng cho đại tiểu thư đi báo thù như thế không?”
Bạch Hi Cảnh bắt chéo hai chân, hai tay nắm hờ, bất giác cong khóe môi: “Mấy đứa nhóc đó làm tốt hơn tôi nghĩ.”
Đại Sơn: “...” Quả nhiên...
Cho nên anh em nhà họ Lưu chẳng qua chỉ là đạo cụ Đại Boss dùng để rèn luyện mấy đứa cháu trong nhà thôi!
“Có điều Trạch Thần và Lạc Thần làm tôi rất thất vọng. Hai đứa đã đi theo Tịnh Trần học võ hai năm, vậy mà lại bị một thằng nhóc to lớn đánh đến mức không còn sức đánh trả, ha!”
Giọng nói của Bạch Hi Cảnh bình thản không một gợn sóng, nhưng tiếng cười khẽ cuối cùng lại khiến cho Đại Sơn sợ đến rụt cổ lại, con ngươi đảo qua đảo lại giống như kẻ trộm. Có thể đi theo bên cạnh Bạch Hi Cảnh nhiều năm như vậy, Đại Sơn tuyệt đối là người nghe tiếng đàn liền biết nhã ý (nghe một hiểu mười). Lời này của Bạch Hi Cảnh chính là đang nói cho anh ta biết phải rèn luyện hai anh em Bạch Trạch Thần và Bạch Lạc Thần cho tốt. Ôi chao, chú Đại Sơn thích nhất là chăm sóc dạy bảo các thiếu niên tuấn tú đó. Ô hô hô hô!
Buổi tối khi về đến nhà, Bạch Hi Cảnh đang nghiêm túc chuẩn bị bữa tối, Tiểu Tịnh Trần lẽo đẽo đi theo Bạch Hi Cảnh như một cái đuôi nhỏ, chậm rãi mà nghiêm túc kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay một lượt, hoàn toàn tuân theo tác phong quân tử “không có chuyện gì là không thể nói với người khác”, không hề cảm thấy việc bản thân đánh người ta đến mức nhập viện là một việc cần phải úp mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm.
Mặc dù Bạch Hi Cảnh đã nghe toàn bộ nguyên nhân, diễn biến và kết quả của việc này từ nhân viên chuyên nghiệp nào đó, hơn nữa những gì anh biết chắc chắn còn tường tận tỉ mỉ hơn so với Tiểu Tịnh Trần, nhưng anh lại thích nghe giọng nói non nớt êm tai của con gái bảo bối, thích bộ dạng bé dùng giọng nói non nớt đó chậm rãi kể chuyện. Vậy nên Bạch Hi Cảnh nghe rất nghiêm túc, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng. Hiển nhiên kiểu tư duy của anh rất giống Tiểu Tịnh Trần. Đối với sự bạo lực dã man của con gái bảo bối, Cha Ngốc không nhắc đến một chữ, chỉ hỏi một câu hỏi rất kỳ quái: “Lúc đánh Lưu Diệp tại sao con phải dùng hộp bút, không phải con luôn thích dùng nắm đấm sao?”
Tiểu Tịnh Trần hơi sững sờ, ngơ ngác chớp mắt, rồi mới chậm rãi nói: “Anh ta quá lớn, nắm đấm không đủ mạnh.”
Cha Ngốc: “...” Con gái cưng à, con đã đủ mạnh lắm rồi!
Ăn cơm tối xong, hai cha con cùng nhau rửa bát. Tuy chỉ có hai người, nhưng xét theo dạ dày như hố đen vũ trụ của Tiểu Tịnh Trần, cho nên mỗi lần nấu cơm Bạch Hi Cảnh đều sẽ chuẩn bị nhiều thức ăn hơn một chút, bát đĩa gộp lại cũng phải đến mười mấy cái. Đương nhiên so với việc rửa bát thì cô bé Tịnh Trần càng giỏi làm vỡ bát hơn. Bé đứng trên chiếc ghế nhỏ, kiễng mũi chân, bàn tay nhỏ đặt trong bồn rửa bát nghịch bong bóng xà phòng rất say sưa.
Bạch Hi Cảnh đứng bên cạnh bé chăm chỉ rửa bát, rửa xong một cái liền bỏ vào chiếc rổ nhỏ bên cạnh. Tiểu Tịnh Trần lập tức vươn bàn tay nhỏ ra với lấy. Bạch Hi Cảnh ho nhẹ một tiếng, bàn tay nhỏ chợt rụt về, giấu vào trong đám bong bóng giả vờ vô tội.
Bạch Hi Cảnh bất giác nhếch khóe môi, nín cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngày hôm qua con giúp ba rửa bát đã làm vỡ mấy cái?”
Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nghiêm túc nhớ lại, mếu máo: “Sáu cái.”
“Ngày hôm kia?”
“... Năm cái.”
“Hôm kia nữa?”
“Bảy cái... Hôm kìa kìa là năm cái. Hôm kìa kìa kìa là tám cái... Ba à, cô giáo nói làm vỡ bát là đời đời bình an* đó.”
* Phát âm từ “vỡ” trong tiếng Trung giống với từ “đời đời”.
Bạch Hi Cảnh nhướng mày: “Nói như vậy nghĩa là ba nên cảm ơn con sao?”
Tiểu Tịnh Trần nhoẻn miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, đôi mắt mèo to tròn cong cong như trăng lưỡi liềm, nụ cười ngọt ngào và chân thành không kể sao cho hết: “Ba à, ba không cần khách khí với con đâu.”
Bạch Hi Cảnh: “...”
Tuần trước vừa bảo Đại Sơn mua 100 cái bát đĩa dự bị, kết quả còn chưa tới cuối tuần đã vỡ mất gần một nửa, nhóc con hố cha này!
Bạch Hi Cảnh trầm mặc bỏ bát đũa đã rửa sạch vào máy khử độc, sau đó túm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Tịnh Trần đưa đến dưới vòi nước rửa sạch sẽ, cuối cùng dùng sức ôm bé lên xoay người đi vào phòng sách. Để phù hợp với chiều cao của Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh đã đổi bàn đọc sách trong phòng thành chiếc bàn thấp chỉ cao bằng bàn trà, thuận lợi cho Tiểu Tịnh Trần viết chữ vẽ tranh. Trên nền nhà trải thảm Ba Tư bằng tơ lụa, như vậy Tiểu Tịnh Trần có thể tùy ý lăn lộn chơi đùa trên mặt đất, không phải quá thuận tiện sao!
Bạch Hi Cảnh vốn không có thói quen xem ti vi. Tiểu Tịnh Trần thì xem không hiểu phim hoạt hình, cũng không có hứng thú với phim truyền hình. Vì vậy mà mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, hai cha con đều sẽ ở trong phòng sách, người lớn thì đọc sách, trẻ nhỏ thì làm bài tập. Hoặc là Bạch Hi Cảnh ôm con gái cưng ngốc nghếch kể chuyện cho bé nghe, đến giờ thì đi tắm rồi đi ngủ.
Chiều hôm nay Tiểu Tịnh Trần đã trốn học một cách quang minh chính đại, hoàn toàn không biết giáo viên đã giao bài tập gì về nhà, thế là bé liền không chút áy náy vùi mình trong lòng Cha Ngốc chơi điện thoại. Trò chơi trên điện thoại di động bé không chơi được, nhưng giày vò các phím bấm như trò chơi thám hiểm thì bé vẫn có thể làm.
Chơi mãi rồi chơi mãi, đến khi điện thoại di động đột ngột reo vang, không phải là chuông gọi đến mà là âm thanh nhắc nhở tin nhắn WeChat.
Em gái Tịnh Trần hoàn toàn không hề quen thuộc với tin nhắn, bảo bé đọc tin nhắn hoặc gửi tin nhắn quả thật còn khổ cực hơn cả học thuộc từ đơn tiếng Anh. Vậy nên Bạch Hi Cảnh phải tốn những hai ngày mới dạy được bé cách gửi tin nhắn WeChat. Sau đó cô bé liền yêu thích cách thức giao lưu chỉ cần nói chuyện này.
Tiểu Tịnh Trần cười híp mắt mở WeChat ra nghe tin nhắn thoại.
An Kỳ: Bé Ngốc, sắp được nghỉ rồi, cậu có muốn tới chỗ mình chơi không?
Tiểu Tịnh Trần dùng giọng non nớt trả lời lại bằng một câu tin nhắn thoại: Ba nói sẽ đưa mình đi chơi!
Tin nhắn phản hồi của An Kỳ nhanh chóng được gửi tới: Đi đâu?
Tiểu Tịnh Trần: Không biết.
An Kỳ (thất vọng): Haiz ~~ không biết hả, gần đây có mấy đoàn làm phim mời mình đóng phim. Mình còn muốn xem xem cậu đi du lịch ở đâu rồi chọn kịch bản đây.
Những lời này Tiểu Tịnh Trần không biết nên trả lời thế nào, chớp chớp mắt, dứt khoát ném WeChat sang một bên, cắm đầu tiếp tục giày vò phím bấm.
An Kỳ đợi rất lâu vẫn không thấy tin nhắn trả lời của Tiểu Tịnh Trần, tiếp tục nhẫn nại, cuối cùng không nhịn được lại chủ động tìm đề tài nói chuyện.
Từ sau khi Khưu Vân bái Tiểu Tịnh Trần làm sư phụ rồi sống bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, An Kỳ liền nhõng nhẽo đòi Khưu Vân cho mình số điện thoại của Tiểu Tịnh Trần, bắt đầu hành trình cưa gái mịt mờ của mình. Đáng tiếc trong hai năm này, mỗi lần nói chuyện đều là cậu bé bắt đầu trước, đồng thời cũng kết thúc bằng câu nói cuối cùng của cậu.
Mặc dù em gái Tịnh Trần từ trước tới giờ chưa bao giờ từ chối tin nhắn thoại của cậu, nhưng chỉ cần là bé nghe không hiểu hoặc là không biết nên trả lời ra sao thì bé dứt khoát không nhìn. Thế cho nên trái tim của An Kỳ vì không có được câu trả lời mà thật lạnh thật lạnh.
Có điều trải qua những ngày tháng giày vò đau khổ như vậy, An Kỳ cũng hiểu được đại khái tính cách của Tiểu Tịnh Trần. Nếu như quá năm phút mà không nhận được tin nhắn trả lời, vậy thì cậu phải đổi đề tài để tiếp tục trò chuyện. Bởi khi chủ đề cũ không thể nói tiếp được nữa thì cô bé kia cũng sẽ không chủ động chọn một chủ đề mới để quan tâm tới cậu, aizzz!
An Kỳ: Fans của cậu cũng sắp giải tán hết rồi, lúc nào chúng mình lại cùng nhau đóng phim nữa đi!
Tiểu Tịnh Trần: Fans nào? Hôm nay ba không làm miến* cho mình ăn~!
* 粉丝: có hai nghĩa Fans và miến (một loại đồ ăn).
An Kỳ (đen mặt): Cậu đúng là đồ tham ăn!
Tiểu Tịnh Trần (nghiêm túc): Cậu là đồ yếu ớt!
An Kỳ thiếu chút nữa phun một ngụm hai lít máu ra ngoài. Em gái ngây thơ đã học thói hư rồi. Tiểu soái ca An Kỳ quyết định đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân: Mình nghiêm túc đấy, khi nào chúng mình lại cùng nhau đóng phim đi. Cậu đã mai danh ẩn tích hai năm rồi, dù thế nào cũng phải cho fans của cậu một chút tin tức chứ!
Tiểu Tịnh Trần: Fans gì?
An Kỳ:......... (đột nhiên thật sự muốn ném điện thoại di động!)
Một lát sau, dựa vào phẩm chất bền bỉ sống lâu của loài gián, An Kỳ lại không ngừng cố gắng: Chị Lâm Lang gần đây vừa nhận được giải thưởng lớn, cậu đã chúc mừng chị ấy chưa?
Tiểu Tịnh Trần: Rồi, ba còn giúp mình chuẩn bị quà nữa.
An Kỳ (hưng phấn): Quà gì?
Tiểu Tịnh Trần (quả quyết): Không biết.
An Kỳ:...
Tiểu Tịnh Trần nghe tin nhắn Wechat đều để chế độ loa ngoài, cho nên những tin nhắn thoại An Kỳ gửi cho bé thật ra thì Bạch Hi Cảnh đều nghe rất rõ. Anh làm bộ đang đọc nguyên tác tiếng Pháp của một tác phẩm văn học nổi tiếng trên tay, nhưng đã nửa tiếng đồng hồ vẫn không lật được một trang, hai lỗ tai dựng thẳng lên thật cao để nghe được rõ ràng hơn, dĩ nhiên không phải anh muốn nghe lén cuộc đối thoại của con gái đâu, anh chỉ cảm thấy cuộc đối thoại của hai bạn nhỏ rất hài hước. Hai năm qua An Kỳ không biết đã bị Tiểu Tịnh Trần cho hố bao nhiêu lần, nhưng hết lần này tới lần khác cậu bé càng gặp khó thì càng dũng cảm, hơn nữa dường như có xu hướng tiến hóa trở thành thân thể bách độc bất xâm cực hạn rồi.
Bạch Hi Cảnh suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại di động của Tiểu Tịnh Trần, gửi một tin nhắn thoại: Nếu như có vai diễn tốt, chú có thể suy nghĩ để Tịnh Trần diễn cùng với cháu.
Lúc này An Kỳ phản ứng rất nhanh: Thật không ạ?
Bạch Hi Cảnh (híp mắt): Cháu không tin??
An Kỳ (quả quyết): Tuyệt đối không có, cháu sẽ tìm được vai diễn tốt cho Tịnh Trần diễn, đến lúc đó chú không được đổi ý đâu đấy.
Bạch Hi Cảnh (hôn Tiểu Tịnh Trần một cái): Hừ!
Với năng lực của Bạch Hi Cảnh hoàn toàn có thể tạo ra một vai diễn cho Tiểu Tịnh Trần, nhưng nếu làm như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì nữa. Điều Bạch Hi Cảnh muốn không phải là khiến Tiểu Tịnh Trần trở thành một ngôi sao điện ảnh nhà nhà đều biết, mà là làm phong phú những trải nghiệm của bé, mở rộng tầm mắt của bé và tăng thêm cơ hội giao lưu với mọi người. Tuổi của Tiểu Tịnh Trần còn quá nhỏ, trừ trường học ra thì rất khó có cơ hội tiếp xúc với người ngoài, chỉ đưa bé đi du lịch cũng không thể nhìn thấy thế giới thực sự.
Bạch Hi Cảnh biết với tính cách thẳng thắn của Tiểu Tịnh Trần, nếu như ngay lúc đầu không để cho bé thấy được bản chất thật sự và sự hiểm ác của con người, đợi sau này khi bé lớn lên, muốn xoay chuyển hình thức tư duy của bé thực sự là khó càng thêm khó.
Trên thế giới này, nơi mà tính người phức tạp nhất, quan hệ xã hội hỗn loạn nhất, rất không khéo lại chính là giới giải trí.
Bạch Hi Cảnh không hy vọng Tiểu Tịnh Trần biến thành một đóa mẫu đơn đẹp đẽ quý giá trong nhà kính, không chịu nổi thử thách của mưa gió, cũng không hy vọng bé trải qua những vui buồn tức giận đau thương, sợ hãi của cuộc đời mới thật sự am hiểu về đời người. Anh hy vọng con gái của mình có thể có năng lực khống chế tất cả tình cảm, như vậy bé mới có thể chân chính nhìn thấu hồng trần, thoát khỏi hồng trần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn ở trong hồng trần!
Được rồi, thực ra cách nói này văn chương quá, đổi thành tiếng người chính là: Cha Ngốc phải cố gắng phát triển EQ của con gái cưng, để bé hoàn toàn buông bỏ tâm nguyện xuất gia làm “hòa thượng“. Có thể sao? Cha Ngốc, anh quá ngây thơ rồi!
Đương nhiên sẽ có người báo cáo rõ ràng không thiếu một chữ chuyện này cho Bạch Hi Cảnh. Đại Sơn vừa cúp điện thoại, kinh ngạc nhìn Bạch Hi Cảnh: “Đại ca, có phải anh đã sớm biết các thiếu gia sẽ giúp đại tiểu thư... giải quyết hậu quả, cho nên mới không kiêng kỵ mà dung túng cho đại tiểu thư đi báo thù như thế không?”
Bạch Hi Cảnh bắt chéo hai chân, hai tay nắm hờ, bất giác cong khóe môi: “Mấy đứa nhóc đó làm tốt hơn tôi nghĩ.”
Đại Sơn: “...” Quả nhiên...
Cho nên anh em nhà họ Lưu chẳng qua chỉ là đạo cụ Đại Boss dùng để rèn luyện mấy đứa cháu trong nhà thôi!
“Có điều Trạch Thần và Lạc Thần làm tôi rất thất vọng. Hai đứa đã đi theo Tịnh Trần học võ hai năm, vậy mà lại bị một thằng nhóc to lớn đánh đến mức không còn sức đánh trả, ha!”
Giọng nói của Bạch Hi Cảnh bình thản không một gợn sóng, nhưng tiếng cười khẽ cuối cùng lại khiến cho Đại Sơn sợ đến rụt cổ lại, con ngươi đảo qua đảo lại giống như kẻ trộm. Có thể đi theo bên cạnh Bạch Hi Cảnh nhiều năm như vậy, Đại Sơn tuyệt đối là người nghe tiếng đàn liền biết nhã ý (nghe một hiểu mười). Lời này của Bạch Hi Cảnh chính là đang nói cho anh ta biết phải rèn luyện hai anh em Bạch Trạch Thần và Bạch Lạc Thần cho tốt. Ôi chao, chú Đại Sơn thích nhất là chăm sóc dạy bảo các thiếu niên tuấn tú đó. Ô hô hô hô!
Buổi tối khi về đến nhà, Bạch Hi Cảnh đang nghiêm túc chuẩn bị bữa tối, Tiểu Tịnh Trần lẽo đẽo đi theo Bạch Hi Cảnh như một cái đuôi nhỏ, chậm rãi mà nghiêm túc kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay một lượt, hoàn toàn tuân theo tác phong quân tử “không có chuyện gì là không thể nói với người khác”, không hề cảm thấy việc bản thân đánh người ta đến mức nhập viện là một việc cần phải úp mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm.
Mặc dù Bạch Hi Cảnh đã nghe toàn bộ nguyên nhân, diễn biến và kết quả của việc này từ nhân viên chuyên nghiệp nào đó, hơn nữa những gì anh biết chắc chắn còn tường tận tỉ mỉ hơn so với Tiểu Tịnh Trần, nhưng anh lại thích nghe giọng nói non nớt êm tai của con gái bảo bối, thích bộ dạng bé dùng giọng nói non nớt đó chậm rãi kể chuyện. Vậy nên Bạch Hi Cảnh nghe rất nghiêm túc, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng. Hiển nhiên kiểu tư duy của anh rất giống Tiểu Tịnh Trần. Đối với sự bạo lực dã man của con gái bảo bối, Cha Ngốc không nhắc đến một chữ, chỉ hỏi một câu hỏi rất kỳ quái: “Lúc đánh Lưu Diệp tại sao con phải dùng hộp bút, không phải con luôn thích dùng nắm đấm sao?”
Tiểu Tịnh Trần hơi sững sờ, ngơ ngác chớp mắt, rồi mới chậm rãi nói: “Anh ta quá lớn, nắm đấm không đủ mạnh.”
Cha Ngốc: “...” Con gái cưng à, con đã đủ mạnh lắm rồi!
Ăn cơm tối xong, hai cha con cùng nhau rửa bát. Tuy chỉ có hai người, nhưng xét theo dạ dày như hố đen vũ trụ của Tiểu Tịnh Trần, cho nên mỗi lần nấu cơm Bạch Hi Cảnh đều sẽ chuẩn bị nhiều thức ăn hơn một chút, bát đĩa gộp lại cũng phải đến mười mấy cái. Đương nhiên so với việc rửa bát thì cô bé Tịnh Trần càng giỏi làm vỡ bát hơn. Bé đứng trên chiếc ghế nhỏ, kiễng mũi chân, bàn tay nhỏ đặt trong bồn rửa bát nghịch bong bóng xà phòng rất say sưa.
Bạch Hi Cảnh đứng bên cạnh bé chăm chỉ rửa bát, rửa xong một cái liền bỏ vào chiếc rổ nhỏ bên cạnh. Tiểu Tịnh Trần lập tức vươn bàn tay nhỏ ra với lấy. Bạch Hi Cảnh ho nhẹ một tiếng, bàn tay nhỏ chợt rụt về, giấu vào trong đám bong bóng giả vờ vô tội.
Bạch Hi Cảnh bất giác nhếch khóe môi, nín cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngày hôm qua con giúp ba rửa bát đã làm vỡ mấy cái?”
Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nghiêm túc nhớ lại, mếu máo: “Sáu cái.”
“Ngày hôm kia?”
“... Năm cái.”
“Hôm kia nữa?”
“Bảy cái... Hôm kìa kìa là năm cái. Hôm kìa kìa kìa là tám cái... Ba à, cô giáo nói làm vỡ bát là đời đời bình an* đó.”
* Phát âm từ “vỡ” trong tiếng Trung giống với từ “đời đời”.
Bạch Hi Cảnh nhướng mày: “Nói như vậy nghĩa là ba nên cảm ơn con sao?”
Tiểu Tịnh Trần nhoẻn miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, đôi mắt mèo to tròn cong cong như trăng lưỡi liềm, nụ cười ngọt ngào và chân thành không kể sao cho hết: “Ba à, ba không cần khách khí với con đâu.”
Bạch Hi Cảnh: “...”
Tuần trước vừa bảo Đại Sơn mua 100 cái bát đĩa dự bị, kết quả còn chưa tới cuối tuần đã vỡ mất gần một nửa, nhóc con hố cha này!
Bạch Hi Cảnh trầm mặc bỏ bát đũa đã rửa sạch vào máy khử độc, sau đó túm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Tịnh Trần đưa đến dưới vòi nước rửa sạch sẽ, cuối cùng dùng sức ôm bé lên xoay người đi vào phòng sách. Để phù hợp với chiều cao của Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh đã đổi bàn đọc sách trong phòng thành chiếc bàn thấp chỉ cao bằng bàn trà, thuận lợi cho Tiểu Tịnh Trần viết chữ vẽ tranh. Trên nền nhà trải thảm Ba Tư bằng tơ lụa, như vậy Tiểu Tịnh Trần có thể tùy ý lăn lộn chơi đùa trên mặt đất, không phải quá thuận tiện sao!
Bạch Hi Cảnh vốn không có thói quen xem ti vi. Tiểu Tịnh Trần thì xem không hiểu phim hoạt hình, cũng không có hứng thú với phim truyền hình. Vì vậy mà mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, hai cha con đều sẽ ở trong phòng sách, người lớn thì đọc sách, trẻ nhỏ thì làm bài tập. Hoặc là Bạch Hi Cảnh ôm con gái cưng ngốc nghếch kể chuyện cho bé nghe, đến giờ thì đi tắm rồi đi ngủ.
Chiều hôm nay Tiểu Tịnh Trần đã trốn học một cách quang minh chính đại, hoàn toàn không biết giáo viên đã giao bài tập gì về nhà, thế là bé liền không chút áy náy vùi mình trong lòng Cha Ngốc chơi điện thoại. Trò chơi trên điện thoại di động bé không chơi được, nhưng giày vò các phím bấm như trò chơi thám hiểm thì bé vẫn có thể làm.
Chơi mãi rồi chơi mãi, đến khi điện thoại di động đột ngột reo vang, không phải là chuông gọi đến mà là âm thanh nhắc nhở tin nhắn WeChat.
Em gái Tịnh Trần hoàn toàn không hề quen thuộc với tin nhắn, bảo bé đọc tin nhắn hoặc gửi tin nhắn quả thật còn khổ cực hơn cả học thuộc từ đơn tiếng Anh. Vậy nên Bạch Hi Cảnh phải tốn những hai ngày mới dạy được bé cách gửi tin nhắn WeChat. Sau đó cô bé liền yêu thích cách thức giao lưu chỉ cần nói chuyện này.
Tiểu Tịnh Trần cười híp mắt mở WeChat ra nghe tin nhắn thoại.
An Kỳ: Bé Ngốc, sắp được nghỉ rồi, cậu có muốn tới chỗ mình chơi không?
Tiểu Tịnh Trần dùng giọng non nớt trả lời lại bằng một câu tin nhắn thoại: Ba nói sẽ đưa mình đi chơi!
Tin nhắn phản hồi của An Kỳ nhanh chóng được gửi tới: Đi đâu?
Tiểu Tịnh Trần: Không biết.
An Kỳ (thất vọng): Haiz ~~ không biết hả, gần đây có mấy đoàn làm phim mời mình đóng phim. Mình còn muốn xem xem cậu đi du lịch ở đâu rồi chọn kịch bản đây.
Những lời này Tiểu Tịnh Trần không biết nên trả lời thế nào, chớp chớp mắt, dứt khoát ném WeChat sang một bên, cắm đầu tiếp tục giày vò phím bấm.
An Kỳ đợi rất lâu vẫn không thấy tin nhắn trả lời của Tiểu Tịnh Trần, tiếp tục nhẫn nại, cuối cùng không nhịn được lại chủ động tìm đề tài nói chuyện.
Từ sau khi Khưu Vân bái Tiểu Tịnh Trần làm sư phụ rồi sống bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, An Kỳ liền nhõng nhẽo đòi Khưu Vân cho mình số điện thoại của Tiểu Tịnh Trần, bắt đầu hành trình cưa gái mịt mờ của mình. Đáng tiếc trong hai năm này, mỗi lần nói chuyện đều là cậu bé bắt đầu trước, đồng thời cũng kết thúc bằng câu nói cuối cùng của cậu.
Mặc dù em gái Tịnh Trần từ trước tới giờ chưa bao giờ từ chối tin nhắn thoại của cậu, nhưng chỉ cần là bé nghe không hiểu hoặc là không biết nên trả lời ra sao thì bé dứt khoát không nhìn. Thế cho nên trái tim của An Kỳ vì không có được câu trả lời mà thật lạnh thật lạnh.
Có điều trải qua những ngày tháng giày vò đau khổ như vậy, An Kỳ cũng hiểu được đại khái tính cách của Tiểu Tịnh Trần. Nếu như quá năm phút mà không nhận được tin nhắn trả lời, vậy thì cậu phải đổi đề tài để tiếp tục trò chuyện. Bởi khi chủ đề cũ không thể nói tiếp được nữa thì cô bé kia cũng sẽ không chủ động chọn một chủ đề mới để quan tâm tới cậu, aizzz!
An Kỳ: Fans của cậu cũng sắp giải tán hết rồi, lúc nào chúng mình lại cùng nhau đóng phim nữa đi!
Tiểu Tịnh Trần: Fans nào? Hôm nay ba không làm miến* cho mình ăn~!
* 粉丝: có hai nghĩa Fans và miến (một loại đồ ăn).
An Kỳ (đen mặt): Cậu đúng là đồ tham ăn!
Tiểu Tịnh Trần (nghiêm túc): Cậu là đồ yếu ớt!
An Kỳ thiếu chút nữa phun một ngụm hai lít máu ra ngoài. Em gái ngây thơ đã học thói hư rồi. Tiểu soái ca An Kỳ quyết định đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân: Mình nghiêm túc đấy, khi nào chúng mình lại cùng nhau đóng phim đi. Cậu đã mai danh ẩn tích hai năm rồi, dù thế nào cũng phải cho fans của cậu một chút tin tức chứ!
Tiểu Tịnh Trần: Fans gì?
An Kỳ:......... (đột nhiên thật sự muốn ném điện thoại di động!)
Một lát sau, dựa vào phẩm chất bền bỉ sống lâu của loài gián, An Kỳ lại không ngừng cố gắng: Chị Lâm Lang gần đây vừa nhận được giải thưởng lớn, cậu đã chúc mừng chị ấy chưa?
Tiểu Tịnh Trần: Rồi, ba còn giúp mình chuẩn bị quà nữa.
An Kỳ (hưng phấn): Quà gì?
Tiểu Tịnh Trần (quả quyết): Không biết.
An Kỳ:...
Tiểu Tịnh Trần nghe tin nhắn Wechat đều để chế độ loa ngoài, cho nên những tin nhắn thoại An Kỳ gửi cho bé thật ra thì Bạch Hi Cảnh đều nghe rất rõ. Anh làm bộ đang đọc nguyên tác tiếng Pháp của một tác phẩm văn học nổi tiếng trên tay, nhưng đã nửa tiếng đồng hồ vẫn không lật được một trang, hai lỗ tai dựng thẳng lên thật cao để nghe được rõ ràng hơn, dĩ nhiên không phải anh muốn nghe lén cuộc đối thoại của con gái đâu, anh chỉ cảm thấy cuộc đối thoại của hai bạn nhỏ rất hài hước. Hai năm qua An Kỳ không biết đã bị Tiểu Tịnh Trần cho hố bao nhiêu lần, nhưng hết lần này tới lần khác cậu bé càng gặp khó thì càng dũng cảm, hơn nữa dường như có xu hướng tiến hóa trở thành thân thể bách độc bất xâm cực hạn rồi.
Bạch Hi Cảnh suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại di động của Tiểu Tịnh Trần, gửi một tin nhắn thoại: Nếu như có vai diễn tốt, chú có thể suy nghĩ để Tịnh Trần diễn cùng với cháu.
Lúc này An Kỳ phản ứng rất nhanh: Thật không ạ?
Bạch Hi Cảnh (híp mắt): Cháu không tin??
An Kỳ (quả quyết): Tuyệt đối không có, cháu sẽ tìm được vai diễn tốt cho Tịnh Trần diễn, đến lúc đó chú không được đổi ý đâu đấy.
Bạch Hi Cảnh (hôn Tiểu Tịnh Trần một cái): Hừ!
Với năng lực của Bạch Hi Cảnh hoàn toàn có thể tạo ra một vai diễn cho Tiểu Tịnh Trần, nhưng nếu làm như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì nữa. Điều Bạch Hi Cảnh muốn không phải là khiến Tiểu Tịnh Trần trở thành một ngôi sao điện ảnh nhà nhà đều biết, mà là làm phong phú những trải nghiệm của bé, mở rộng tầm mắt của bé và tăng thêm cơ hội giao lưu với mọi người. Tuổi của Tiểu Tịnh Trần còn quá nhỏ, trừ trường học ra thì rất khó có cơ hội tiếp xúc với người ngoài, chỉ đưa bé đi du lịch cũng không thể nhìn thấy thế giới thực sự.
Bạch Hi Cảnh biết với tính cách thẳng thắn của Tiểu Tịnh Trần, nếu như ngay lúc đầu không để cho bé thấy được bản chất thật sự và sự hiểm ác của con người, đợi sau này khi bé lớn lên, muốn xoay chuyển hình thức tư duy của bé thực sự là khó càng thêm khó.
Trên thế giới này, nơi mà tính người phức tạp nhất, quan hệ xã hội hỗn loạn nhất, rất không khéo lại chính là giới giải trí.
Bạch Hi Cảnh không hy vọng Tiểu Tịnh Trần biến thành một đóa mẫu đơn đẹp đẽ quý giá trong nhà kính, không chịu nổi thử thách của mưa gió, cũng không hy vọng bé trải qua những vui buồn tức giận đau thương, sợ hãi của cuộc đời mới thật sự am hiểu về đời người. Anh hy vọng con gái của mình có thể có năng lực khống chế tất cả tình cảm, như vậy bé mới có thể chân chính nhìn thấu hồng trần, thoát khỏi hồng trần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn ở trong hồng trần!
Được rồi, thực ra cách nói này văn chương quá, đổi thành tiếng người chính là: Cha Ngốc phải cố gắng phát triển EQ của con gái cưng, để bé hoàn toàn buông bỏ tâm nguyện xuất gia làm “hòa thượng“. Có thể sao? Cha Ngốc, anh quá ngây thơ rồi!
/481
|