Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Tịnh Trần với đôi mắt to trống rỗng đang xoay vòng như hai cuộn hương muỗi lắc lư đi xuống lầu. Em gái Tịnh Trần trước nay tinh lực dồi dào vậy mà hôm nay lại giống như một con cá chết, rưng rưng ai oán nằm bò trên bàn ăn. Buổi tối hôm qua bà Bạch nói với cô bé rất nhiều kiến thức sức khỏe liên quan đến vệ sinh tuổi dậy thì. Cô bé dựa vào trí nhớ thính giác nghịch thiên mà ghi nhớ lại, nhưng cũng chỉ là “nhớ” mà thôi.
Đối với một người đến cả giới tính của bản thân còn lơ mơ không rõ thì bà nội cảm thấy cô bé có thể hiểu được những chuyện về tuổi dậy thì sao?
Bà Bạch giảng giải những kiến thức cơ bản nhất giống như Hòa thượng đọc kinh vậy, hoàn toàn biến thành những ký hiệu văn tự khắc vào trong não của cô bé, còn hiểu được không? Không thể!!!
Bác gái Kiều Lam đem bát sủi cảo đã luộc xong đặt trước mặt cô bé: “Sao thế này? Buồn bã ỉu xìu không có tinh thần, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Tiểu Tịnh Trần méo miệng, im lặng kéo bát sủi cảo, điên cuồng nhét hết vào trong miệng, giọng nói vẫn vô cùng rõ ràng: “Không ngủ được ạ!”
Kiều Lam sửng sốt, nếu nói Tiểu Tịnh Trần mất ngủ thì quỷ cũng phải cười tè ra cả quần mất: “Sao lại không ngủ được?”
Cô bé chỉ vào ngực: “Đau!”, miệng mở to nuốt cái bánh sủi cảo. “Bà nội nói cháu lớn rồi, đau cũng thành quen, qua vài ngày thì sẽ không đau nữa.”
Kiều Lam hiểu rõ nhìn Tiểu Tịnh Trần, nhưng nghe cô bé giải thích, biểu cảm của bác gái không ngoài dự đoán liền rạn nứt.
Năm phút sau, Bạch Hi Cảnh trừng đôi mắt gấu trúc lảo đảo bước xuống lầu. Sáu năm qua, đây là lần đầu tiên anh mất ngủ, thật đau khổ!
Rõ ràng trước khi Tiểu Tịnh Trần xuống núi, anh thường xuyên mất ngủ, mấy ngày mấy đêm không ngủ đều vẫn giống như người bình thường. Nhưng giờ mới một đêm thức trắng đến sáng mà đã giày vò đày đọa khiến anh tiều tụy thế này. Từ khổ đến sướng thì dễ, còn từ sướng đến khổ thì khó vô cùng!
Tiểu Tịnh Trần ừng ực uống sạch nước sủi cảo, buông bát đũa xuống, trực tiếp nhào vào trong lòng Bạch Hi Cảnh: “Ba ơi!”
Bạch Hi Cảnh cảm giác bản thân trong nháy mắt được chữa khỏi, vẫn là con gái bảo bối tốt!
Không được, ôm con gái bảo bối là liền muốn ngủ gật, làm sao đây?
Bạch Hi Cảnh ôm Tiểu Tịnh Trần ngồi xuống sofa trực tiếp ngủ luôn. Nhìn sắc mặt của chú út lúc ngủ vô cùng hồn nhiên, biểu cảm của Kiều Lam có chút không chống đỡ được.
Thế là khi những người khác của nhà họ Bạch xuống lầu ăn sáng, nhìn thấy chính là vẻ mặt tràn ngập sự ngọt ngào giống như trẻ con của Bạch Hi Cảnh. Còn có Tiểu Tịnh Trần ngốc nghếch đang làm ổ trong lòng Cha Ngốc, đùa nghịch ngón tay của anh, làm một gối ôm ngây thơ trong sáng.
Bà Bạch nhìn hốc mắt đen sì của Bạch Hi Cảnh, tâm tình phức tạp. Một mặt bà đau lòng cho sự đa nghi nhạy cảm của đứa con trai, khó có được gối ôm con gái cưng có thể khiến cho anh yên tâm ngủ một mạch đến sáng, thật là không đành lòng tự tay hủy đi. Mặt khác mọi người đều biết Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần cùng ngủ chung giường, đương nhiên giữa hai người tuyệt đối là quan hệ cha con trong sáng đơn thuần. Còn chưa nói đến Bạch Hi Cảnh là một người cha tốt nhị thập tứ hiếu điển hình, tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ xấu xa gì đối với cô con gái bảo bối mà anh tận tâm chăm sóc yêu thương. Mà tính cách đơn thuần ngây ngô của Tiểu Tịnh Trần cũng tuyệt đối sẽ không hiểu mối quan hệ biện chứng khác biệt giữa “cha” và “đàn ông“.
Nhưng vấn đề bây giờ là Tiểu Tịnh Trần đã bắt đầu dậy thì. Cô bé không còn là cọng giá khẳng khiu. Cô bé càng ngày càng có đường cong của thiếu nữ. Bạch Hi Cảnh thân là một người đàn ông độc thân luôn giữ mình trong sạch, mỗi ngày ôm ấp cùng ngủ với đứa con gái bảo bối càng ngày càng giống thiếu nữ…
Nghĩ thế nào cũng thấy vô cùng quỷ dị!
Quan trọng nhất là giữa hai cha con không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào!
Đương nhiên mọi người đều tin vào nhân phẩm của Bạch Hi Cảnh, tin vào trái tim thuần khiết ẩn mình trong tính cách sạch sẽ của anh, cũng tin vào lối tư duy trong sáng được cấu tạo từ một dây nơ-ron thần kinh của Tiểu Tịnh Trần. Nhưng tin tưởng là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện khác.
Bà Bạch cảm thấy bà nên khuyên bảo con trai và cháu gái ngủ riêng... Lời nói này nghe sao không được tự nhiên chút nào?
Nhưng nhìn Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần ấm áp nương tựa vào nhau như thế, bà Bạch cảm thấy lời nói của bản thân dù thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng được.
Cố gắng, cố gắng, lại cố gắng, vẫn không có kết quả!
Bà Bạch đột nhiên như mất đi giọng nói, một từ cũng không nhảy ra được khỏi yết hầu. Cuối cùng bà hít sâu, ra sức thở dài. Thôi bỏ đi, con cháu đều có phúc của con cháu, bà vẫn nên đừng ăn no không có việc gì làm mà bận tâm lo nghĩ thì hơn.
Thế là sau khi trải qua một đêm bị tàn phá bởi sự mất ngủ một cách vô nhân đạo, Cha Ngốc cuối cùng cũng tìm lại được cái gối ôm con gái cưng của mình, vui vẻ tiếp tục yên giấc ngủ ngon.
Qua Tết Nguyên Tiêu, các trường học lần lượt khai giảng trở lại. Phong trào rầm rộ của “Côn Luân Đồ” còn chưa giảm sút. Chủ đề thảo luận của đám học sinh trở lại trường học không phải là bài tập của kỳ nghỉ hè, không phải là lì xì năm mới, cũng không phải là những câu chuyện thú vị khi đi chúc Tết, mà là bộ phim “Côn Luân Đồ” này. Từ diễn viên chính thức đến đóng thế, từ phục trang đến đạo cụ, từ đạo diễn đến nhà sản xuất, tất cả mọi thứ đều trở thành đề tài tám chuyện của mọi người. Đương nhiên đề tài quan tâm nhiều nhất của đám học sinh vẫn xoay quanh Vô Tà và An Kỳ.
Đôi kim đồng ngọc nữ này dường như đã biến thành một cặp tình nhân được đại chúng công nhận!
“Côn Luân Đồ” vô cùng được khen ngợi trong nền điện ảnh Hoa Hạ. Nửa tháng sau, các rạp ở nhiều quốc gia khác cũng lần lượt chiếu phim, toàn bộ đều là tiếng Trung và phụ đề bằng tiếng Anh. Bởi vì các yếu tố Hoa Hạ trong phim quá nhiều, nhiều người nước ngoài xem không hiểu, cho nên lúc mới bắt đầu công chiếu doanh thu phòng vé không phải là con số quá lý tưởng. Nhưng theo sự tuyên truyền văn hóa của Hoa Kiều ở nước ngoài, thị trường của “Côn Luân Đồ” dần dần được mở rộng, sau đó càng lan ra không thể lường được.
Không thể không nói, văn hóa võ thuật của Hoa Hạ thật sự vô cùng tuyệt vời!
Vốn dĩ Hoa Hạ nổi tiếng bởi những bộ phim hành động võ thuật. Mà bộ phim hành động võ thuật lại tập trung tinh hoa văn hóa năm nghìn năm, trực tiếp có thể quẳng những nước khác bay xa đến mấy con đường. Ngày nay, những bộ phim tiên hiệp mới bắt đầu được sản xuất với những thế giới lạ lùng ly kỳ, những cảnh đấu phép thuật rực rỡ chói mắt, những phân cảnh nghệ thuật với những bộ phục trang tung bay như tiên, những yêu ma pháp bảo độc đáo đặc sắc, những hình ảnh cảnh vật còn hoàn hảo hơn so với những bộ phim ma mị huyền ảo của phương Tây. Quả thật có thể chiếu mù những đôi mắt sói của người nước ngoài!
Dường như có thể khẳng định, trong buổi liên hoan phim thế giới năm nay, Hoa Hạ tuyệt đối có thể nở mày nở mặt!
Hoàn toàn không biết Tiểu Xà Yêu Sắc Linh hiện giờ vô cùng nổi tiếng, Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn trở lại trường Trung học Số Năm, nơi mà vừa huyên náo lại vừa nhiều chuyện. Cô bé tiếp tục con đường đầy khí phách khiêm tốn của mình.
Thời gian đi học bởi vì sự kiện bị súng bắn mà cô bé đã nghỉ phép mất nửa học kỳ, lẽ ra phải bị lưu ban một năm. Đáng tiếc bên trường học căn bản không quan tâm thành tích của học sinh như thế nào, chỉ cần không chậm nộp học phí, tài trợ nhiều nhiều thì mọi thứ đều OK.
Bạch Hi Cảnh cảm thấy với thành tích của Tiểu Tịnh Trần thì lưu ban hay không lưu ban cũng chẳng khác gì nhau.
Thế là, em gái tiếp tục vô ưu vô lo chạy nhảy tung tăng khắp khu trung học cơ sở trong trường. Do phản ứng dây chuyền sau sự kiện bắn súng, cả trường Trung học Số Năm đều biết em gái nhìn giống như que kẹo bông gòn yếu đuối dễ bắt nạt này có một chỗ dựa vừa vững chắc lại vừa trâu bò. Mặc dù không biết cha của cô bé là Bạch Hi Cảnh, nhưng dựa vào việc có thể bao trọn Bệnh viện Số Một của thành phố thì tuyệt đối không phải là người mà đám con nhà giàu, con quan dám tùy tiện đụng chạm được. Vậy là những ngày tháng thoải mái khác thường của em gái bắt đầu, không ai dám tìm cô bé gây sự nữa.
Mỗi ngày trôi qua, sân bay phẳng lì cuối cùng biến thành chiếc bánh màn thầu nhỏ. Đáng tiếc Tiểu Tịnh Trần có thói quen mặc những bộ đồng phục thể thao rộng thùng thình, nên đám thiếu niên chơi cùng cô bé căn bản không phát hiện ra những sự thay đổi bên trong của Tịnh Trần.
Hôm nay khi vừa tan học, Tống Siêu ngăn Tiểu Tịnh Trần đang chuẩn bị về nhà lại, thần bí nói: “Đưa cậu đến một nơi chơi rất vui.”
Tiểu Tịnh Trần nắm lấy quai cặp trên vai, chớp đôi mắt to, nơi chơi rất vui gì đó là thứ cô bé thích nhất!
Vừa nghe có nơi chơi rất vui, Thương Kỳ lập tức nhào tới, hai mắt lấp lánh phát sáng: “Nơi chơi vui gì thế, mình cũng muốn đi!”
Tống Siêu: “...” Muốn bắt cóc Tiểu Tịnh Trần thì khẳng định là không đá được Vệ Thủ ra, nhưng đại thiếu gia công tử bột trước mặt này thì…
Tống Siêu thay đổi bộ dạng như sợi mì thường ngày, cười lộ ra hàm răng trắng. “Cậu muốn đi? Không vấn đề, chỉ có điều phải ký hiệp ước trước.”
Thương Kỳ ngây người: “Hiệp ước gì?”
Tống Siêu “xoẹt” một cái liền rút một tờ giấy từ trong cặp sách, mở ra, ngẩng đầu nhìn ba chữ to lấp lánh kim quang, Thương Kỳ há hốc miệng.
Giấy sinh tử!!!
Thương Kỳ run rẩy chỉ ngón tay vào “hiệp ước”, rống lên: “Đây là cái gì?”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, nhìn ba chữ to được dùng lối chữ Lệ viết kia, nghiêm túc nói: “Giấy sinh tử, cậu không biết chữ sao?”
“Nói nhảm, mình đương nhiên biết ba chữ này đọc là giấy sinh tử“. Thương Kỳ bởi vì sự khinh thường của cô bé ngốc nghếch mà xù lông: “Mình là hỏi cái tờ giấy này là có ý gì.”
“Ý trên mặt chữ.” Tống Siêu nhún vai, lấy ra chiếc bút đưa cho Thương Kỳ. “Muốn đi chơi cùng chúng mình thì phải ký cái này. Cho dù có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra với cậu, cho dù là chết vô cùng thê thảm, thì cha mẹ, người thân của cậu cũng tuyệt đối không thể có bất kỳ hành vi truy cứu trách nhiệm nào.”
Thương Kỳ trầm mặc hai giây. Cậu tưởng là Tống Siêu nói đùa, nhưng nhìn Tống Siêu rất thật lòng lại không giống như đang nói đùa, phía góc dưới của giấy sinh tử còn có một con dấu đỏ như máu. Chữ viết trên con dấu có chút xiêu vẹo, nhìn không hiểu lắm, nhưng làm cho người ta có cảm giác rất chân thực.
Thương Kỳ cười không nổi nữa, cậu lắp bắp nói: “Hoa Hạ bây giờ là quốc gia cai trị bằng pháp luật.”
Giấy sinh tử gì đó hữu dụng sao?
Tống Siêu nháy mắt, cười lộ ra hàm răng trắng: “Mình biết, cho nên tờ giấy sinh tử này hưởng thụ tất cả sự bảo hộ của pháp luật, phản kháng vô hiệu.”
Thương Kỳ: “...” Những người cậu quen biết đều là bọn đầu trâu mặt ngựa!
Mặc dù Thương Kỳ tuổi không lớn, chỉ là một học sinh trung học, nhưng tốt xấu gì cũng được sinh ra trong gia đình thị trưởng, ít nhất thì năng lực phân biệt cũng có. Cậu biết thân là con gái duy nhất của Bạch Hi Cảnh, bên cạnh Bạch Tịnh Trần đều không phải là những loại hàng đơn giản. Vệ Thủ, cậu nhìn không thấu. Tống Siêu cũng không dễ đụng vào.
Thương Kỳ hiểu sự lựa chọn tốt nhất vào lúc này chính là trả lại giấy sinh tử cho Tống Siêu, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng đáng chết, cậu thật sự rất tò mò. Sự tò mò giết chết mèo con!
Thương Kỳ hung hăng cắn răng, cầm bút, ký tên rồng bay phượng múa của mình vào góc bên phải của tờ giấy sinh tử.
Tống Siêu: “...” Cậu nên khen ngợi sự dứt khoát của tên nhóc này, quả thật đã xem thường cậu ta mất rồi.
Tống Siêu cẩn thận thu lại tờ giấy sinh tử, sau đó giống như đám bùn nhão bám lấy Vệ Thủ: “Đi thôi!”
Tống Siêu là người được phái đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần để lôi kéo làm quen bồi dưỡng tình cảm thuận tiện bảo vệ cô bé, nhưng chính chuyện bắn súng đã bại lộ nhược điểm lớn nhất của cậu. Bởi vì chưa từng nhận nhiệm vụ làm việc bên ngoài, cậu thiếu đi ý thức nguy cơ, luôn phải cảnh giác cao độ từng giây từng phút, cũng thiếu sự mẫn cảm và nhạy bén trong lúc nguy nan.
Cậu là một miếng ngọc cần được mài giũa mới có thể khai thác ra được ánh sáng rực rỡ của “vũ khí“.
Nhưng Tống Siêu đã lãng phí sáu năm, bắt đầu lại từ đầu có chút không thực tế.
Không nói cậu đã qua độ tuổi huấn luyện tốt nhất. Một khi cậu rời đi, rất có thể sáu năm khổ tâm xây dựng tình bạn sẽ như nước đổ xuống biển.
Đương nhiên tài năng bẩm sinh quỷ quái của Tiểu Tịnh Trần rất đáng quý, khiến người khác nhìn là thích. Nhưng thứ khiến người khác coi trọng hơn lại là Bạch Hi Cảnh sau lưng cô bé. Một con người đại diện cho thứ gì đó rất cường đại. Cô bé là con gái duy nhất của Bạch Hi Cảnh. Mặc dù không thể bảo đảm rằng sau này Bạch Hi Cảnh sẽ không kết hôn sinh con, nhưng ít nhất trước mắt với sự thương yêu chiều chuộng hết mực của Bạch Hi Cảnh đối với cô bé, thì Tịnh Trần rất có khả năng là người kế thừa duy nhất của Bạch Hi Cảnh. Nắm bắt được cô bé chính là nắm bắt được quyền lực của cả thành phố S trong lòng bàn tay, thậm chí có thể nắm bắt được cả mạch sống của khu vực Hoa Đông.
Cô bé giống như tấm thẻ donino đầu tiên, nếu như có thể đụng vào thì chắc chắn sẽ dẫn đến những phản ứng dây chuyền, khiến những tấm thẻ phía sau không kìm được lại mà đổ xuống.
Đối với một người đến cả giới tính của bản thân còn lơ mơ không rõ thì bà nội cảm thấy cô bé có thể hiểu được những chuyện về tuổi dậy thì sao?
Bà Bạch giảng giải những kiến thức cơ bản nhất giống như Hòa thượng đọc kinh vậy, hoàn toàn biến thành những ký hiệu văn tự khắc vào trong não của cô bé, còn hiểu được không? Không thể!!!
Bác gái Kiều Lam đem bát sủi cảo đã luộc xong đặt trước mặt cô bé: “Sao thế này? Buồn bã ỉu xìu không có tinh thần, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Tiểu Tịnh Trần méo miệng, im lặng kéo bát sủi cảo, điên cuồng nhét hết vào trong miệng, giọng nói vẫn vô cùng rõ ràng: “Không ngủ được ạ!”
Kiều Lam sửng sốt, nếu nói Tiểu Tịnh Trần mất ngủ thì quỷ cũng phải cười tè ra cả quần mất: “Sao lại không ngủ được?”
Cô bé chỉ vào ngực: “Đau!”, miệng mở to nuốt cái bánh sủi cảo. “Bà nội nói cháu lớn rồi, đau cũng thành quen, qua vài ngày thì sẽ không đau nữa.”
Kiều Lam hiểu rõ nhìn Tiểu Tịnh Trần, nhưng nghe cô bé giải thích, biểu cảm của bác gái không ngoài dự đoán liền rạn nứt.
Năm phút sau, Bạch Hi Cảnh trừng đôi mắt gấu trúc lảo đảo bước xuống lầu. Sáu năm qua, đây là lần đầu tiên anh mất ngủ, thật đau khổ!
Rõ ràng trước khi Tiểu Tịnh Trần xuống núi, anh thường xuyên mất ngủ, mấy ngày mấy đêm không ngủ đều vẫn giống như người bình thường. Nhưng giờ mới một đêm thức trắng đến sáng mà đã giày vò đày đọa khiến anh tiều tụy thế này. Từ khổ đến sướng thì dễ, còn từ sướng đến khổ thì khó vô cùng!
Tiểu Tịnh Trần ừng ực uống sạch nước sủi cảo, buông bát đũa xuống, trực tiếp nhào vào trong lòng Bạch Hi Cảnh: “Ba ơi!”
Bạch Hi Cảnh cảm giác bản thân trong nháy mắt được chữa khỏi, vẫn là con gái bảo bối tốt!
Không được, ôm con gái bảo bối là liền muốn ngủ gật, làm sao đây?
Bạch Hi Cảnh ôm Tiểu Tịnh Trần ngồi xuống sofa trực tiếp ngủ luôn. Nhìn sắc mặt của chú út lúc ngủ vô cùng hồn nhiên, biểu cảm của Kiều Lam có chút không chống đỡ được.
Thế là khi những người khác của nhà họ Bạch xuống lầu ăn sáng, nhìn thấy chính là vẻ mặt tràn ngập sự ngọt ngào giống như trẻ con của Bạch Hi Cảnh. Còn có Tiểu Tịnh Trần ngốc nghếch đang làm ổ trong lòng Cha Ngốc, đùa nghịch ngón tay của anh, làm một gối ôm ngây thơ trong sáng.
Bà Bạch nhìn hốc mắt đen sì của Bạch Hi Cảnh, tâm tình phức tạp. Một mặt bà đau lòng cho sự đa nghi nhạy cảm của đứa con trai, khó có được gối ôm con gái cưng có thể khiến cho anh yên tâm ngủ một mạch đến sáng, thật là không đành lòng tự tay hủy đi. Mặt khác mọi người đều biết Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần cùng ngủ chung giường, đương nhiên giữa hai người tuyệt đối là quan hệ cha con trong sáng đơn thuần. Còn chưa nói đến Bạch Hi Cảnh là một người cha tốt nhị thập tứ hiếu điển hình, tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ xấu xa gì đối với cô con gái bảo bối mà anh tận tâm chăm sóc yêu thương. Mà tính cách đơn thuần ngây ngô của Tiểu Tịnh Trần cũng tuyệt đối sẽ không hiểu mối quan hệ biện chứng khác biệt giữa “cha” và “đàn ông“.
Nhưng vấn đề bây giờ là Tiểu Tịnh Trần đã bắt đầu dậy thì. Cô bé không còn là cọng giá khẳng khiu. Cô bé càng ngày càng có đường cong của thiếu nữ. Bạch Hi Cảnh thân là một người đàn ông độc thân luôn giữ mình trong sạch, mỗi ngày ôm ấp cùng ngủ với đứa con gái bảo bối càng ngày càng giống thiếu nữ…
Nghĩ thế nào cũng thấy vô cùng quỷ dị!
Quan trọng nhất là giữa hai cha con không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào!
Đương nhiên mọi người đều tin vào nhân phẩm của Bạch Hi Cảnh, tin vào trái tim thuần khiết ẩn mình trong tính cách sạch sẽ của anh, cũng tin vào lối tư duy trong sáng được cấu tạo từ một dây nơ-ron thần kinh của Tiểu Tịnh Trần. Nhưng tin tưởng là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện khác.
Bà Bạch cảm thấy bà nên khuyên bảo con trai và cháu gái ngủ riêng... Lời nói này nghe sao không được tự nhiên chút nào?
Nhưng nhìn Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần ấm áp nương tựa vào nhau như thế, bà Bạch cảm thấy lời nói của bản thân dù thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng được.
Cố gắng, cố gắng, lại cố gắng, vẫn không có kết quả!
Bà Bạch đột nhiên như mất đi giọng nói, một từ cũng không nhảy ra được khỏi yết hầu. Cuối cùng bà hít sâu, ra sức thở dài. Thôi bỏ đi, con cháu đều có phúc của con cháu, bà vẫn nên đừng ăn no không có việc gì làm mà bận tâm lo nghĩ thì hơn.
Thế là sau khi trải qua một đêm bị tàn phá bởi sự mất ngủ một cách vô nhân đạo, Cha Ngốc cuối cùng cũng tìm lại được cái gối ôm con gái cưng của mình, vui vẻ tiếp tục yên giấc ngủ ngon.
Qua Tết Nguyên Tiêu, các trường học lần lượt khai giảng trở lại. Phong trào rầm rộ của “Côn Luân Đồ” còn chưa giảm sút. Chủ đề thảo luận của đám học sinh trở lại trường học không phải là bài tập của kỳ nghỉ hè, không phải là lì xì năm mới, cũng không phải là những câu chuyện thú vị khi đi chúc Tết, mà là bộ phim “Côn Luân Đồ” này. Từ diễn viên chính thức đến đóng thế, từ phục trang đến đạo cụ, từ đạo diễn đến nhà sản xuất, tất cả mọi thứ đều trở thành đề tài tám chuyện của mọi người. Đương nhiên đề tài quan tâm nhiều nhất của đám học sinh vẫn xoay quanh Vô Tà và An Kỳ.
Đôi kim đồng ngọc nữ này dường như đã biến thành một cặp tình nhân được đại chúng công nhận!
“Côn Luân Đồ” vô cùng được khen ngợi trong nền điện ảnh Hoa Hạ. Nửa tháng sau, các rạp ở nhiều quốc gia khác cũng lần lượt chiếu phim, toàn bộ đều là tiếng Trung và phụ đề bằng tiếng Anh. Bởi vì các yếu tố Hoa Hạ trong phim quá nhiều, nhiều người nước ngoài xem không hiểu, cho nên lúc mới bắt đầu công chiếu doanh thu phòng vé không phải là con số quá lý tưởng. Nhưng theo sự tuyên truyền văn hóa của Hoa Kiều ở nước ngoài, thị trường của “Côn Luân Đồ” dần dần được mở rộng, sau đó càng lan ra không thể lường được.
Không thể không nói, văn hóa võ thuật của Hoa Hạ thật sự vô cùng tuyệt vời!
Vốn dĩ Hoa Hạ nổi tiếng bởi những bộ phim hành động võ thuật. Mà bộ phim hành động võ thuật lại tập trung tinh hoa văn hóa năm nghìn năm, trực tiếp có thể quẳng những nước khác bay xa đến mấy con đường. Ngày nay, những bộ phim tiên hiệp mới bắt đầu được sản xuất với những thế giới lạ lùng ly kỳ, những cảnh đấu phép thuật rực rỡ chói mắt, những phân cảnh nghệ thuật với những bộ phục trang tung bay như tiên, những yêu ma pháp bảo độc đáo đặc sắc, những hình ảnh cảnh vật còn hoàn hảo hơn so với những bộ phim ma mị huyền ảo của phương Tây. Quả thật có thể chiếu mù những đôi mắt sói của người nước ngoài!
Dường như có thể khẳng định, trong buổi liên hoan phim thế giới năm nay, Hoa Hạ tuyệt đối có thể nở mày nở mặt!
Hoàn toàn không biết Tiểu Xà Yêu Sắc Linh hiện giờ vô cùng nổi tiếng, Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn trở lại trường Trung học Số Năm, nơi mà vừa huyên náo lại vừa nhiều chuyện. Cô bé tiếp tục con đường đầy khí phách khiêm tốn của mình.
Thời gian đi học bởi vì sự kiện bị súng bắn mà cô bé đã nghỉ phép mất nửa học kỳ, lẽ ra phải bị lưu ban một năm. Đáng tiếc bên trường học căn bản không quan tâm thành tích của học sinh như thế nào, chỉ cần không chậm nộp học phí, tài trợ nhiều nhiều thì mọi thứ đều OK.
Bạch Hi Cảnh cảm thấy với thành tích của Tiểu Tịnh Trần thì lưu ban hay không lưu ban cũng chẳng khác gì nhau.
Thế là, em gái tiếp tục vô ưu vô lo chạy nhảy tung tăng khắp khu trung học cơ sở trong trường. Do phản ứng dây chuyền sau sự kiện bắn súng, cả trường Trung học Số Năm đều biết em gái nhìn giống như que kẹo bông gòn yếu đuối dễ bắt nạt này có một chỗ dựa vừa vững chắc lại vừa trâu bò. Mặc dù không biết cha của cô bé là Bạch Hi Cảnh, nhưng dựa vào việc có thể bao trọn Bệnh viện Số Một của thành phố thì tuyệt đối không phải là người mà đám con nhà giàu, con quan dám tùy tiện đụng chạm được. Vậy là những ngày tháng thoải mái khác thường của em gái bắt đầu, không ai dám tìm cô bé gây sự nữa.
Mỗi ngày trôi qua, sân bay phẳng lì cuối cùng biến thành chiếc bánh màn thầu nhỏ. Đáng tiếc Tiểu Tịnh Trần có thói quen mặc những bộ đồng phục thể thao rộng thùng thình, nên đám thiếu niên chơi cùng cô bé căn bản không phát hiện ra những sự thay đổi bên trong của Tịnh Trần.
Hôm nay khi vừa tan học, Tống Siêu ngăn Tiểu Tịnh Trần đang chuẩn bị về nhà lại, thần bí nói: “Đưa cậu đến một nơi chơi rất vui.”
Tiểu Tịnh Trần nắm lấy quai cặp trên vai, chớp đôi mắt to, nơi chơi rất vui gì đó là thứ cô bé thích nhất!
Vừa nghe có nơi chơi rất vui, Thương Kỳ lập tức nhào tới, hai mắt lấp lánh phát sáng: “Nơi chơi vui gì thế, mình cũng muốn đi!”
Tống Siêu: “...” Muốn bắt cóc Tiểu Tịnh Trần thì khẳng định là không đá được Vệ Thủ ra, nhưng đại thiếu gia công tử bột trước mặt này thì…
Tống Siêu thay đổi bộ dạng như sợi mì thường ngày, cười lộ ra hàm răng trắng. “Cậu muốn đi? Không vấn đề, chỉ có điều phải ký hiệp ước trước.”
Thương Kỳ ngây người: “Hiệp ước gì?”
Tống Siêu “xoẹt” một cái liền rút một tờ giấy từ trong cặp sách, mở ra, ngẩng đầu nhìn ba chữ to lấp lánh kim quang, Thương Kỳ há hốc miệng.
Giấy sinh tử!!!
Thương Kỳ run rẩy chỉ ngón tay vào “hiệp ước”, rống lên: “Đây là cái gì?”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, nhìn ba chữ to được dùng lối chữ Lệ viết kia, nghiêm túc nói: “Giấy sinh tử, cậu không biết chữ sao?”
“Nói nhảm, mình đương nhiên biết ba chữ này đọc là giấy sinh tử“. Thương Kỳ bởi vì sự khinh thường của cô bé ngốc nghếch mà xù lông: “Mình là hỏi cái tờ giấy này là có ý gì.”
“Ý trên mặt chữ.” Tống Siêu nhún vai, lấy ra chiếc bút đưa cho Thương Kỳ. “Muốn đi chơi cùng chúng mình thì phải ký cái này. Cho dù có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra với cậu, cho dù là chết vô cùng thê thảm, thì cha mẹ, người thân của cậu cũng tuyệt đối không thể có bất kỳ hành vi truy cứu trách nhiệm nào.”
Thương Kỳ trầm mặc hai giây. Cậu tưởng là Tống Siêu nói đùa, nhưng nhìn Tống Siêu rất thật lòng lại không giống như đang nói đùa, phía góc dưới của giấy sinh tử còn có một con dấu đỏ như máu. Chữ viết trên con dấu có chút xiêu vẹo, nhìn không hiểu lắm, nhưng làm cho người ta có cảm giác rất chân thực.
Thương Kỳ cười không nổi nữa, cậu lắp bắp nói: “Hoa Hạ bây giờ là quốc gia cai trị bằng pháp luật.”
Giấy sinh tử gì đó hữu dụng sao?
Tống Siêu nháy mắt, cười lộ ra hàm răng trắng: “Mình biết, cho nên tờ giấy sinh tử này hưởng thụ tất cả sự bảo hộ của pháp luật, phản kháng vô hiệu.”
Thương Kỳ: “...” Những người cậu quen biết đều là bọn đầu trâu mặt ngựa!
Mặc dù Thương Kỳ tuổi không lớn, chỉ là một học sinh trung học, nhưng tốt xấu gì cũng được sinh ra trong gia đình thị trưởng, ít nhất thì năng lực phân biệt cũng có. Cậu biết thân là con gái duy nhất của Bạch Hi Cảnh, bên cạnh Bạch Tịnh Trần đều không phải là những loại hàng đơn giản. Vệ Thủ, cậu nhìn không thấu. Tống Siêu cũng không dễ đụng vào.
Thương Kỳ hiểu sự lựa chọn tốt nhất vào lúc này chính là trả lại giấy sinh tử cho Tống Siêu, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng đáng chết, cậu thật sự rất tò mò. Sự tò mò giết chết mèo con!
Thương Kỳ hung hăng cắn răng, cầm bút, ký tên rồng bay phượng múa của mình vào góc bên phải của tờ giấy sinh tử.
Tống Siêu: “...” Cậu nên khen ngợi sự dứt khoát của tên nhóc này, quả thật đã xem thường cậu ta mất rồi.
Tống Siêu cẩn thận thu lại tờ giấy sinh tử, sau đó giống như đám bùn nhão bám lấy Vệ Thủ: “Đi thôi!”
Tống Siêu là người được phái đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần để lôi kéo làm quen bồi dưỡng tình cảm thuận tiện bảo vệ cô bé, nhưng chính chuyện bắn súng đã bại lộ nhược điểm lớn nhất của cậu. Bởi vì chưa từng nhận nhiệm vụ làm việc bên ngoài, cậu thiếu đi ý thức nguy cơ, luôn phải cảnh giác cao độ từng giây từng phút, cũng thiếu sự mẫn cảm và nhạy bén trong lúc nguy nan.
Cậu là một miếng ngọc cần được mài giũa mới có thể khai thác ra được ánh sáng rực rỡ của “vũ khí“.
Nhưng Tống Siêu đã lãng phí sáu năm, bắt đầu lại từ đầu có chút không thực tế.
Không nói cậu đã qua độ tuổi huấn luyện tốt nhất. Một khi cậu rời đi, rất có thể sáu năm khổ tâm xây dựng tình bạn sẽ như nước đổ xuống biển.
Đương nhiên tài năng bẩm sinh quỷ quái của Tiểu Tịnh Trần rất đáng quý, khiến người khác nhìn là thích. Nhưng thứ khiến người khác coi trọng hơn lại là Bạch Hi Cảnh sau lưng cô bé. Một con người đại diện cho thứ gì đó rất cường đại. Cô bé là con gái duy nhất của Bạch Hi Cảnh. Mặc dù không thể bảo đảm rằng sau này Bạch Hi Cảnh sẽ không kết hôn sinh con, nhưng ít nhất trước mắt với sự thương yêu chiều chuộng hết mực của Bạch Hi Cảnh đối với cô bé, thì Tịnh Trần rất có khả năng là người kế thừa duy nhất của Bạch Hi Cảnh. Nắm bắt được cô bé chính là nắm bắt được quyền lực của cả thành phố S trong lòng bàn tay, thậm chí có thể nắm bắt được cả mạch sống của khu vực Hoa Đông.
Cô bé giống như tấm thẻ donino đầu tiên, nếu như có thể đụng vào thì chắc chắn sẽ dẫn đến những phản ứng dây chuyền, khiến những tấm thẻ phía sau không kìm được lại mà đổ xuống.
/481
|