Tiểu Tịnh Trần là một đứa mù đường nghiêm trọng, đây là kỹ năng trời phú, không hề thay đổi theo sự gia tăng của chỉ số IQ, EQ hay bất kỳ chỉ số nào khác. Thế nhưng khi ở trong thiên nhiên, cô bé lại rất được sủng ái. Đó cũng là một loại kỹ năng trời phú, không hề nhấp nhô thay đổi theo sự chập chờn lên xuống của giá trị may mắn hay bất kỳ giá trị nào.
Cô bé có trực giác tránh dữ tìm lành giống như dã thú, có bản năng nhận biết được nguy hiểm trong rừng rậm. Loại trực giác và bản năng này vẫn vô cùng hữu dụng trong vườn quốc gia. Tuy vườn quốc gia này do hơi người quá nặng mà thiếu đi mùi vị hoang dã nguyên thủy, nhưng Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đã lớn lên ở trên núi, lại thường xuyên lạc đường trong rừng nguyên thủy rộng lớn. Khi loại chuyện này trở thành bản năng nhận thức thì cô bé đã có thể phát hiện ra sự khác thường từ những dấu vết mà người bình thường không thể nhìn ra được.
Năng lực nhận thức rất trừu tượng, rất mơ hồ, rất khách quan, không thể nói rõ bằng lời, nhưng nó thật sự tồn tại. Loại năng lực nhận thức này luôn là kim chỉ nam để Tiểu Tịnh Trần xác định phương hướng. Rừng sâu có hơi thở của rừng sâu, một khi có kẻ ngoại lai xông vào thì tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết. Loại dấu vết này không nhất định nhìn thấy được bằng mắt thường, có khi chỉ là một cảm giác, một loại năng lực dị thường nào đó. Ví dụ như một lùm cây đã bị người khác đạp lên thì dù có ngụy trang tốt đến đâu, dù lùm cây ấy có mọc lại rậm rạp, um tùm như cũ cũng không thể thay đổi sự thật rằng nó đã từng bị người ta giẫm đạp lên, chính bởi vì trạng thái nguyên thủy nhất, tự nhiên nhất của nó đã bị phá hủy.
Thế nhưng rừng rậm trong đô thị đông đúc được xây dựng từ cốt thép xi măng với loài người là sinh vật cơ bản nhất, mỗi ngóc ngách trong thành phố đều lưu lại dấu vết của họ dù ít hay nhiều, dù sâu hoặc nông. Cho nên đối với em gái chỉ phán đoán phương hướng dựa vào trực giác dã tính mà nói, trong mắt cô bé, các đường phố, giao lộ, ngã ba căn bản không có sự khác biệt nào. Bầu khí quyển ở đây vẩn đục, không khí bí bách, cô bé hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, thế cho nên lạc đường cũng trở thành chuyện thường tình.
Tiểu Tịnh Trần giống như một con thú nhỏ được con người nuôi dưỡng, rừng rậm là màu sắc ngụy trang của cô bé, lạc đường ở đó không gọi là lạc đường, mà gọi là “đi loanh quanh”. Thế nhưng đô thị lại là một thế giới hoàn toàn khác, bất kỳ ngã rẽ nào cũng đều có thể khiến cô bé vĩnh viễn lạc vào trong dòng người.
Đương nhiên trải qua sáu năm nỗ lực, cô bé đã không còn nguyên thủy, hoang dã như khi vừa xuống núi. Cô bé có thể dựa vào những dấu vết mà người bình thường không cảm nhận được để tìm ra ba lô và bom không ăn khớp một cách dễ dàng trong vườn quốc gia. Cô bé cũng có thể ôm lấy bom, dùng tốc độ nhanh nhất, băng qua đoàn người bằng đoạn đường ngắn nhất để tới bờ bên kia.
“Ầm” - Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, chấn động đến mức toàn bộ công viên đều rung chuyển. Tất cả mọi người đều ngừng hoạt động, kinh ngạc nhìn về phía chấn động truyền tới. Cho dù ở sâu trong rừng cây cũng có thể nhìn thấy cột nước bị nổ dâng cao ngút trời, có thể thấy uy lực của quả bom này to lớn đến mức nào.
Tống Siêu và Thương Kỳ nghe thấy tiếng nổ mà sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng đuổi tới được bờ hồ. Giữa mặt nước hồ xao động có một xoáy nước thật to, những mảnh đèn vỡ vụn trôi nổi dập dềnh trong dòng nước. Tống Siêu tuyệt vọng nhìn xung quanh, tìm kiếm cô nhóc trắng trẻo mịn màng kia. Sau đó…
Ngốc luôn!
Tất cả những người quen biết Tiểu Tịnh Trần đều nghĩ cô bé là một người vừa ngốc nghếch, vừa ngây ngô, phản ứng lại chậm, thế nhưng lần này cô bé lại bộc phát sự cơ trí và nhạy bén không ai theo kịp. Cô bé đã học qua kiến thức cơ bản về vũ khí nóng nên biết rằng hỏa dược sợ nước. Là con cưng của rừng rậm nên Tịnh Trần chỉ cần dùng mũi ngửi đã có thể tìm ra nguồn nước gần mình nhất, đồng thời cũng hiểu bản thân vô cùng. Cô bé biết dựa vào tốc độ của mình có thể ném quả bom đi trước khi nó phát nổ hai giây. Cô bé biết mình sẽ không chết, còn có thể cứu được rất nhiều, rất nhiều người trong công viên.
Vì thế mà cô bé đã làm!
Hơn nữa, cô bé đã làm được!
Lúc này Tiểu Tịnh Trần đang đứng bên bờ hồ không chút thương tích, cột nước cao ngút trời giội lên người lạnh thấu tim. Cả người cô bé giống như vừa được vớt lên từ dưới nước. Trên đỉnh đầu còn có một chú cá vàng đang nằm vẫy đuôi sung sướng, vẫy đến mức cả khuôn mặt cô bé đều buồn bực.
Trái tim đang lơ lửng trong nháy mắt rớt trở lại lồng ngực, đầu gối Tống Siêu mềm nhũn quỳ trên mặt đất, khắp người đều là mồ hôi lạnh.
Tiểu Tịnh Trần xoắn xuýt nhíu mày, cặp mắt to trợn tròn, cái miệng nhỏ chu lên, hai bên quai hàm bạnh ra, đôi bàn tay nhỏ nhắn giơ lên túm lấy con cá ở trên đầu mình sau đó xoay người ném nó trở về hồ nước. Cá vàng vẫy đuôi, vui sướng quay trở lại thế giới dưới nước.
Vệ Thủ không biết từ đâu đột nhiên xông ra, hung hăng ôm Tiểu Tịnh Trần vào trong lòng, sức lực lớn đến mức gần như có thể siết gãy cả xương sống của cô bé. Cậu chôn đầu thật sâu vào cổ Tiểu Tịnh Trần, hít sâu mấy lần, mùi hương trên cơ thể mềm mại của em gái len vào mũi, chậm rãi đè xuống ý định khát máu muốn giết người xuất hiện từ lần thay đổi nhân cách kia. Vệ Thủ hướng đôi mắt trống rỗng nhìn xuống mặt đất, tia hung ác dần dần tản đi, không dễ gì mới lấy lại được bình tĩnh. Cậu vội vã buông Tiểu Tịnh Trần ra, vành tai đã đỏ đến mức trong suốt. Cậu cúi đầu lúng túng nói: “Xin… xin lỗi.”
Tống Siêu và Thương Kỳ mắt chữ o mồm chữ a nhìn Vệ Thủ. Được đó, gan cậu cũng đủ to, đến tiện nghi của em gái mà cũng dám chiếm!
Tống Siêu và Thương Kỳ đưa mắt nhìn nhau. Hai thiếu niên không hề khách khí nhảy qua đè Vệ Thủ xuống đòi lại công bằng cho em gái. Vệ Thủ đã khôi phục về nhân cách chủ hiền lành, tất nhiên không phải đối thủ của hai thiếu niên ngốc nghếch hung tàn này, liền bị bọn chúng chỉnh đốn đến mức biến dạng vô cùng trừu tượng.
Xuất hiện tiếng động lớn như vậy nên đã có không ít người đang tản bộ trong công viên báo cảnh sát. Một nhóm cảnh sát rất đông đã nhanh chóng có mặt ở hiện trường, sau đó phong tỏa toàn bộ công viên, kéo dải phân cách, tiếp đó phân nhóm lấy khẩu cung của những người qua đường. Qua mấy phút sau, một loạt xe con màu đen đặc thù dừng lại vây quanh xe cảnh sát. Một đám người mặc âu phục đen khí chất cường đại còn khó chọc hơn cả xã hội đen đã khống chế hiện trường, sau đó tiếp quản sự kiện đánh bom khủng bố này.
Nếu cảnh sát thẩm vấn, Tống Siêu nhất định sẽ nói mình không biết gì hết, thế nhưng hiện tại nhân viên tiếp quản lại là người của đặc khu quốc gia. Hù họ không cùng bộ phận với cậu thì Tống Siêu cũng không thể coi thường được. Thế nhưng chuyện này vốn do người trong nội bộ của họ làm, cậu thật sự không có cách nào nói ra, vì thế đành dứt khoát ngậm miệng im lặng.
Tống Siêu lấy ra giấy chứng nhận, mấy người kia không thể cưỡng ép. Ngay sau đó bọn họ liền dời tầm ngắm sang một cô bé và hai cậu thiếu niên còn lại.
Vệ Thủ và Thương Kỳ vốn cũng là người bị hại. Mặc dù bọn họ thông minh không bị mắc mưu nhưng mức độ phát triển của sự việc đã hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi mà đám thiếu niên có thể lý giải. Cuối cùng không tra hỏi được tin tức hữu dụng nào, nhân viên thẩm vấn cũng hết cách, đành phải hỏi thẳng: “Bom do ai tìm thấy??”
“Em.” Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn giơ tay.
Nhân viên thẩm vấn đầu đầy vạch đen, trợn mắt nhìn cô bé có vẻ ngoan ngoãn hợp lòng người nhất này, rồi lại trừng mắt nhìn ba cậu thiếu niên còn lại: “Ai ném bom vào trong hồ?”
“Em.” Nhân viên thẩm vấn rất muốn lờ cô bé này đi, nhưng cô bé quá thành thật, vì muốn anh nhìn thấy còn giơ bàn tay nhỏ bé đến ngay dưới mũi anh khiến anh muốn lờ đi cũng khó. Nhân viên thẩm vấn trầm mặc một lúc: “Nếu đã như vậy, vậy em hãy cùng bọn anh quay về phối hợp điều tra!”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, nhưng Tống Siêu túm cô bé lại: “Đợi đã... Muốn mời cậu ấy quay về phối hợp điều tra cũng được, chẳng qua cậu ấy còn là trẻ vị thành niên. Chiếu theo quy định, người giám hộ bắt buộc phải có mặt thì các anh mới có thể tiến hành hỏi cung. Xin đừng vi phạm quy định.”
Sắc mặt của nhân viên thẩm vấn lập tức đen lại. Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Tống Siêu. Rốt cuộc cậu ở phe nào vậy? Người giám hộ có mặt thì bọn họ còn hỏi cái rắm ấy!
Tống Siêu trừng mắt lại, ông đây đang cứu anh đó, tên ngốc này!
“Tịnh Trần.” Bạch Hi Cảnh nghe tin chạy tới, ngay cả áo khoác cũng chưa kịp mặc. Nhìn thấy cha, mắt Tiểu Tịnh Trần liền sáng lên, lập tức chạy qua giang hai tay ôm chặt lấy anh. Bạch Hi Cảnh nghe tin công viên Thế Kỷ xảy ra nổ bom liền sợ tới mức tim cũng ngừng đập. Anh biết về “bài kiểm tra” mà chi nhánh đặc khu quốc gia muốn tiến hành với Tiểu Tịnh Trần, cũng đã xác định quả bom kia chỉ là giả nên mới không can thiệp vào, nhưng lại không nghĩ đến…
Toàn bộ quá trình chuẩn bị cho “bài kiểm tra” anh đều phái người giám sát, chẳng qua trực giác của Tiểu Tịnh Trần quá nhạy bén, không muốn khiến cô bé nghĩ rằng bản thân bị giám sát nên khi đám thiếu niên bước vào công viên Thế Kỷ thì người của Bạch Hi Cảnh đã rút lui. Khoảng thời gian kể từ khi bọn họ rời đi đến khi Tiểu Tịnh Trần lấy được ba lô chỉ vỏn vẹn ba mươi phút. Chỉ trong ba mươi phút đã thay bom giả thành bom thật với uy lực cực đại, nếu nói không có mưu tính từ trước, thì đến Màn Thầu cũng sẽ không tin!
Bạch Hi Cảnh ôm chặt lấy Tiểu tịnh Trần, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm. Dám chơi trò âm mưu ngay dưới mắt anh, thật không biết chữ “chết” viết thế nào!
Hai người mặc âu phục đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Hi Cảnh. Họ vén một góc áo âu phục lên để lộ súng ngắn trên thắt lưng, thái độ vô cùng cương quyết: “Công viên Thế Kỷ đã bị phong tỏa, người không phận sự miễn vào. Mời anh rời đi ngay lập tức, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Bạch Hi Cảnh nhếch miệng cười không ra tiếng: “Tôi lại muốn xem xem, người thật sự không khách khí là ai.”
“Anh…” Hai người mặc âu phục đen cảm nhận được ác ý nồng đậm trên người Bạch Hi Cảnh. Cả hai không hẹn mà cùng rút súng ra chĩa vào Bạch Hi Cảnh, hét lên: “Không được động đậy.”
Lời vừa thốt ra, “răng rắc” hai tiếng, hai khẩu súng cùng lúc nứt từ chính giữa, báng súng trực tiếp rơi xuống mặt đất. Đám người mặc âu phục đen hoảng sợ, không thể tin nổi nhìn khẩu súng chỉ còn lại một nửa trên tay mình. Vết cắt ở chỗ nứt vô cùng gọn gàng, lưu loát. Hơn nữa bọn họ căn bản còn chưa phát hiện đối phương đã ra tay như thế nào. Thậm chí Bạch Hi Cảnh vẫn luôn ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, ngay cả một sợi tóc cũng chưa hề lay động kia mà?
Đám người mặc âu phục đen biết mình đã gặp phải cao thủ rồi, thẩm vấn gì đó, điều tra gì đó đều là mây bay. Đám người mặc âu phục đen từ các bộ phận khác bốn phương tám hướng cùng buông công việc trên tay xuống, rút súng ra, toàn thân phòng bị bao vây lấy Bạch Hi Cảnh. Từng họng súng đen ngòm không nghiêng, không lệch hướng thẳng về phía Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần đang ở trong lòng anh.
Bạch Hi Cảnh tức giận đến mức bật cười. Anh vốn là người không biết “giận chó đánh mèo” là gì. Tất cả những việc anh đã làm chẳng qua chỉ vì muốn để Tiểu Tịnh Trần có thể tiếp tục sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, tự do tự tại mà thôi. Đặc khu quốc gia trở thành giấy thông hành của cô bé, ít nhất ở Hoa Hạ, không ai có thể động đến bé.
Bạch Hi Cảnh biết chỉ cần mình còn sống một ngày, đặc khu quốc gia tất sẽ cung phụng con gái anh như linh vật cát tường. Dù cho anh chết đi, mọi thứ anh để lại cũng đủ để con gái anh tiếp tục sống vui sướng đến khi chết già. Thế nhưng hiện tại anh còn chưa chết thì đã có người dám thay bom giả thành bom thật. Nếu tốc độ của Tiểu Tịnh Trần chậm hơn một chút thôi…
Anh căn bản không dám nghĩ tới hậu quả. Lúc trước là sự kiện bị súng bắn, bây giờ lại là bom C4. Rốt cuộc là ai, ai muốn dồn Tiểu Tịnh Trần vào chỗ chết đến vậy?
Duyên Sân?? Hắn ta đã giống như một đống bùn nhão, chỉ có thể nằm trên giường, hoàn toàn không thể động đậy, căn bản không có khả năng làm ra sự việc lớn như thế.
Hơn nữa dựa theo tình hình trước mắt, dù có là Duyên Sân thì có lẽ cũng chỉ là con cờ của kẻ khác mà thôi, một con cờ bỏ đi!
Hiện tại Bạch Hi Cảnh đã hiểu ra rồi. Dựa núi thì núi đổ, dựa nước thì nước chảy, dựa người thì người chạy. Dựa trời, dựa đất không bằng dựa vào chính bản thân mình. Anh đã sống trong chùa Bồ Đề mười năm, phấn đấu ở nước ngoài mười năm. Trong thời gian mười năm, anh đã biến thành phố này trở thành vương quốc của mình. Anh của hiện tại đã sớm không còn là tên nghèo chỉ có hai bàn tay trắng năm đó khi vừa về nước nữa rồi. Tìm cách giúp con gái làm một tấm giấy thông hành còn không bằng để ba chữ “Bạch Tịnh Trần” này biến thành giấy thông hành cao quý nhất của cô bé.
Bạch Hi Cảnh còn chưa già, anh còn chưa tới bốn mươi tuổi, trước khi chết, anh còn đủ thời gian để xây dựng một vương quốc họ Bạch cho con gái của mình.
Cô bé có trực giác tránh dữ tìm lành giống như dã thú, có bản năng nhận biết được nguy hiểm trong rừng rậm. Loại trực giác và bản năng này vẫn vô cùng hữu dụng trong vườn quốc gia. Tuy vườn quốc gia này do hơi người quá nặng mà thiếu đi mùi vị hoang dã nguyên thủy, nhưng Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đã lớn lên ở trên núi, lại thường xuyên lạc đường trong rừng nguyên thủy rộng lớn. Khi loại chuyện này trở thành bản năng nhận thức thì cô bé đã có thể phát hiện ra sự khác thường từ những dấu vết mà người bình thường không thể nhìn ra được.
Năng lực nhận thức rất trừu tượng, rất mơ hồ, rất khách quan, không thể nói rõ bằng lời, nhưng nó thật sự tồn tại. Loại năng lực nhận thức này luôn là kim chỉ nam để Tiểu Tịnh Trần xác định phương hướng. Rừng sâu có hơi thở của rừng sâu, một khi có kẻ ngoại lai xông vào thì tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết. Loại dấu vết này không nhất định nhìn thấy được bằng mắt thường, có khi chỉ là một cảm giác, một loại năng lực dị thường nào đó. Ví dụ như một lùm cây đã bị người khác đạp lên thì dù có ngụy trang tốt đến đâu, dù lùm cây ấy có mọc lại rậm rạp, um tùm như cũ cũng không thể thay đổi sự thật rằng nó đã từng bị người ta giẫm đạp lên, chính bởi vì trạng thái nguyên thủy nhất, tự nhiên nhất của nó đã bị phá hủy.
Thế nhưng rừng rậm trong đô thị đông đúc được xây dựng từ cốt thép xi măng với loài người là sinh vật cơ bản nhất, mỗi ngóc ngách trong thành phố đều lưu lại dấu vết của họ dù ít hay nhiều, dù sâu hoặc nông. Cho nên đối với em gái chỉ phán đoán phương hướng dựa vào trực giác dã tính mà nói, trong mắt cô bé, các đường phố, giao lộ, ngã ba căn bản không có sự khác biệt nào. Bầu khí quyển ở đây vẩn đục, không khí bí bách, cô bé hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, thế cho nên lạc đường cũng trở thành chuyện thường tình.
Tiểu Tịnh Trần giống như một con thú nhỏ được con người nuôi dưỡng, rừng rậm là màu sắc ngụy trang của cô bé, lạc đường ở đó không gọi là lạc đường, mà gọi là “đi loanh quanh”. Thế nhưng đô thị lại là một thế giới hoàn toàn khác, bất kỳ ngã rẽ nào cũng đều có thể khiến cô bé vĩnh viễn lạc vào trong dòng người.
Đương nhiên trải qua sáu năm nỗ lực, cô bé đã không còn nguyên thủy, hoang dã như khi vừa xuống núi. Cô bé có thể dựa vào những dấu vết mà người bình thường không cảm nhận được để tìm ra ba lô và bom không ăn khớp một cách dễ dàng trong vườn quốc gia. Cô bé cũng có thể ôm lấy bom, dùng tốc độ nhanh nhất, băng qua đoàn người bằng đoạn đường ngắn nhất để tới bờ bên kia.
“Ầm” - Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, chấn động đến mức toàn bộ công viên đều rung chuyển. Tất cả mọi người đều ngừng hoạt động, kinh ngạc nhìn về phía chấn động truyền tới. Cho dù ở sâu trong rừng cây cũng có thể nhìn thấy cột nước bị nổ dâng cao ngút trời, có thể thấy uy lực của quả bom này to lớn đến mức nào.
Tống Siêu và Thương Kỳ nghe thấy tiếng nổ mà sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng đuổi tới được bờ hồ. Giữa mặt nước hồ xao động có một xoáy nước thật to, những mảnh đèn vỡ vụn trôi nổi dập dềnh trong dòng nước. Tống Siêu tuyệt vọng nhìn xung quanh, tìm kiếm cô nhóc trắng trẻo mịn màng kia. Sau đó…
Ngốc luôn!
Tất cả những người quen biết Tiểu Tịnh Trần đều nghĩ cô bé là một người vừa ngốc nghếch, vừa ngây ngô, phản ứng lại chậm, thế nhưng lần này cô bé lại bộc phát sự cơ trí và nhạy bén không ai theo kịp. Cô bé đã học qua kiến thức cơ bản về vũ khí nóng nên biết rằng hỏa dược sợ nước. Là con cưng của rừng rậm nên Tịnh Trần chỉ cần dùng mũi ngửi đã có thể tìm ra nguồn nước gần mình nhất, đồng thời cũng hiểu bản thân vô cùng. Cô bé biết dựa vào tốc độ của mình có thể ném quả bom đi trước khi nó phát nổ hai giây. Cô bé biết mình sẽ không chết, còn có thể cứu được rất nhiều, rất nhiều người trong công viên.
Vì thế mà cô bé đã làm!
Hơn nữa, cô bé đã làm được!
Lúc này Tiểu Tịnh Trần đang đứng bên bờ hồ không chút thương tích, cột nước cao ngút trời giội lên người lạnh thấu tim. Cả người cô bé giống như vừa được vớt lên từ dưới nước. Trên đỉnh đầu còn có một chú cá vàng đang nằm vẫy đuôi sung sướng, vẫy đến mức cả khuôn mặt cô bé đều buồn bực.
Trái tim đang lơ lửng trong nháy mắt rớt trở lại lồng ngực, đầu gối Tống Siêu mềm nhũn quỳ trên mặt đất, khắp người đều là mồ hôi lạnh.
Tiểu Tịnh Trần xoắn xuýt nhíu mày, cặp mắt to trợn tròn, cái miệng nhỏ chu lên, hai bên quai hàm bạnh ra, đôi bàn tay nhỏ nhắn giơ lên túm lấy con cá ở trên đầu mình sau đó xoay người ném nó trở về hồ nước. Cá vàng vẫy đuôi, vui sướng quay trở lại thế giới dưới nước.
Vệ Thủ không biết từ đâu đột nhiên xông ra, hung hăng ôm Tiểu Tịnh Trần vào trong lòng, sức lực lớn đến mức gần như có thể siết gãy cả xương sống của cô bé. Cậu chôn đầu thật sâu vào cổ Tiểu Tịnh Trần, hít sâu mấy lần, mùi hương trên cơ thể mềm mại của em gái len vào mũi, chậm rãi đè xuống ý định khát máu muốn giết người xuất hiện từ lần thay đổi nhân cách kia. Vệ Thủ hướng đôi mắt trống rỗng nhìn xuống mặt đất, tia hung ác dần dần tản đi, không dễ gì mới lấy lại được bình tĩnh. Cậu vội vã buông Tiểu Tịnh Trần ra, vành tai đã đỏ đến mức trong suốt. Cậu cúi đầu lúng túng nói: “Xin… xin lỗi.”
Tống Siêu và Thương Kỳ mắt chữ o mồm chữ a nhìn Vệ Thủ. Được đó, gan cậu cũng đủ to, đến tiện nghi của em gái mà cũng dám chiếm!
Tống Siêu và Thương Kỳ đưa mắt nhìn nhau. Hai thiếu niên không hề khách khí nhảy qua đè Vệ Thủ xuống đòi lại công bằng cho em gái. Vệ Thủ đã khôi phục về nhân cách chủ hiền lành, tất nhiên không phải đối thủ của hai thiếu niên ngốc nghếch hung tàn này, liền bị bọn chúng chỉnh đốn đến mức biến dạng vô cùng trừu tượng.
Xuất hiện tiếng động lớn như vậy nên đã có không ít người đang tản bộ trong công viên báo cảnh sát. Một nhóm cảnh sát rất đông đã nhanh chóng có mặt ở hiện trường, sau đó phong tỏa toàn bộ công viên, kéo dải phân cách, tiếp đó phân nhóm lấy khẩu cung của những người qua đường. Qua mấy phút sau, một loạt xe con màu đen đặc thù dừng lại vây quanh xe cảnh sát. Một đám người mặc âu phục đen khí chất cường đại còn khó chọc hơn cả xã hội đen đã khống chế hiện trường, sau đó tiếp quản sự kiện đánh bom khủng bố này.
Nếu cảnh sát thẩm vấn, Tống Siêu nhất định sẽ nói mình không biết gì hết, thế nhưng hiện tại nhân viên tiếp quản lại là người của đặc khu quốc gia. Hù họ không cùng bộ phận với cậu thì Tống Siêu cũng không thể coi thường được. Thế nhưng chuyện này vốn do người trong nội bộ của họ làm, cậu thật sự không có cách nào nói ra, vì thế đành dứt khoát ngậm miệng im lặng.
Tống Siêu lấy ra giấy chứng nhận, mấy người kia không thể cưỡng ép. Ngay sau đó bọn họ liền dời tầm ngắm sang một cô bé và hai cậu thiếu niên còn lại.
Vệ Thủ và Thương Kỳ vốn cũng là người bị hại. Mặc dù bọn họ thông minh không bị mắc mưu nhưng mức độ phát triển của sự việc đã hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi mà đám thiếu niên có thể lý giải. Cuối cùng không tra hỏi được tin tức hữu dụng nào, nhân viên thẩm vấn cũng hết cách, đành phải hỏi thẳng: “Bom do ai tìm thấy??”
“Em.” Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn giơ tay.
Nhân viên thẩm vấn đầu đầy vạch đen, trợn mắt nhìn cô bé có vẻ ngoan ngoãn hợp lòng người nhất này, rồi lại trừng mắt nhìn ba cậu thiếu niên còn lại: “Ai ném bom vào trong hồ?”
“Em.” Nhân viên thẩm vấn rất muốn lờ cô bé này đi, nhưng cô bé quá thành thật, vì muốn anh nhìn thấy còn giơ bàn tay nhỏ bé đến ngay dưới mũi anh khiến anh muốn lờ đi cũng khó. Nhân viên thẩm vấn trầm mặc một lúc: “Nếu đã như vậy, vậy em hãy cùng bọn anh quay về phối hợp điều tra!”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, nhưng Tống Siêu túm cô bé lại: “Đợi đã... Muốn mời cậu ấy quay về phối hợp điều tra cũng được, chẳng qua cậu ấy còn là trẻ vị thành niên. Chiếu theo quy định, người giám hộ bắt buộc phải có mặt thì các anh mới có thể tiến hành hỏi cung. Xin đừng vi phạm quy định.”
Sắc mặt của nhân viên thẩm vấn lập tức đen lại. Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Tống Siêu. Rốt cuộc cậu ở phe nào vậy? Người giám hộ có mặt thì bọn họ còn hỏi cái rắm ấy!
Tống Siêu trừng mắt lại, ông đây đang cứu anh đó, tên ngốc này!
“Tịnh Trần.” Bạch Hi Cảnh nghe tin chạy tới, ngay cả áo khoác cũng chưa kịp mặc. Nhìn thấy cha, mắt Tiểu Tịnh Trần liền sáng lên, lập tức chạy qua giang hai tay ôm chặt lấy anh. Bạch Hi Cảnh nghe tin công viên Thế Kỷ xảy ra nổ bom liền sợ tới mức tim cũng ngừng đập. Anh biết về “bài kiểm tra” mà chi nhánh đặc khu quốc gia muốn tiến hành với Tiểu Tịnh Trần, cũng đã xác định quả bom kia chỉ là giả nên mới không can thiệp vào, nhưng lại không nghĩ đến…
Toàn bộ quá trình chuẩn bị cho “bài kiểm tra” anh đều phái người giám sát, chẳng qua trực giác của Tiểu Tịnh Trần quá nhạy bén, không muốn khiến cô bé nghĩ rằng bản thân bị giám sát nên khi đám thiếu niên bước vào công viên Thế Kỷ thì người của Bạch Hi Cảnh đã rút lui. Khoảng thời gian kể từ khi bọn họ rời đi đến khi Tiểu Tịnh Trần lấy được ba lô chỉ vỏn vẹn ba mươi phút. Chỉ trong ba mươi phút đã thay bom giả thành bom thật với uy lực cực đại, nếu nói không có mưu tính từ trước, thì đến Màn Thầu cũng sẽ không tin!
Bạch Hi Cảnh ôm chặt lấy Tiểu tịnh Trần, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm. Dám chơi trò âm mưu ngay dưới mắt anh, thật không biết chữ “chết” viết thế nào!
Hai người mặc âu phục đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Hi Cảnh. Họ vén một góc áo âu phục lên để lộ súng ngắn trên thắt lưng, thái độ vô cùng cương quyết: “Công viên Thế Kỷ đã bị phong tỏa, người không phận sự miễn vào. Mời anh rời đi ngay lập tức, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Bạch Hi Cảnh nhếch miệng cười không ra tiếng: “Tôi lại muốn xem xem, người thật sự không khách khí là ai.”
“Anh…” Hai người mặc âu phục đen cảm nhận được ác ý nồng đậm trên người Bạch Hi Cảnh. Cả hai không hẹn mà cùng rút súng ra chĩa vào Bạch Hi Cảnh, hét lên: “Không được động đậy.”
Lời vừa thốt ra, “răng rắc” hai tiếng, hai khẩu súng cùng lúc nứt từ chính giữa, báng súng trực tiếp rơi xuống mặt đất. Đám người mặc âu phục đen hoảng sợ, không thể tin nổi nhìn khẩu súng chỉ còn lại một nửa trên tay mình. Vết cắt ở chỗ nứt vô cùng gọn gàng, lưu loát. Hơn nữa bọn họ căn bản còn chưa phát hiện đối phương đã ra tay như thế nào. Thậm chí Bạch Hi Cảnh vẫn luôn ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, ngay cả một sợi tóc cũng chưa hề lay động kia mà?
Đám người mặc âu phục đen biết mình đã gặp phải cao thủ rồi, thẩm vấn gì đó, điều tra gì đó đều là mây bay. Đám người mặc âu phục đen từ các bộ phận khác bốn phương tám hướng cùng buông công việc trên tay xuống, rút súng ra, toàn thân phòng bị bao vây lấy Bạch Hi Cảnh. Từng họng súng đen ngòm không nghiêng, không lệch hướng thẳng về phía Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần đang ở trong lòng anh.
Bạch Hi Cảnh tức giận đến mức bật cười. Anh vốn là người không biết “giận chó đánh mèo” là gì. Tất cả những việc anh đã làm chẳng qua chỉ vì muốn để Tiểu Tịnh Trần có thể tiếp tục sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, tự do tự tại mà thôi. Đặc khu quốc gia trở thành giấy thông hành của cô bé, ít nhất ở Hoa Hạ, không ai có thể động đến bé.
Bạch Hi Cảnh biết chỉ cần mình còn sống một ngày, đặc khu quốc gia tất sẽ cung phụng con gái anh như linh vật cát tường. Dù cho anh chết đi, mọi thứ anh để lại cũng đủ để con gái anh tiếp tục sống vui sướng đến khi chết già. Thế nhưng hiện tại anh còn chưa chết thì đã có người dám thay bom giả thành bom thật. Nếu tốc độ của Tiểu Tịnh Trần chậm hơn một chút thôi…
Anh căn bản không dám nghĩ tới hậu quả. Lúc trước là sự kiện bị súng bắn, bây giờ lại là bom C4. Rốt cuộc là ai, ai muốn dồn Tiểu Tịnh Trần vào chỗ chết đến vậy?
Duyên Sân?? Hắn ta đã giống như một đống bùn nhão, chỉ có thể nằm trên giường, hoàn toàn không thể động đậy, căn bản không có khả năng làm ra sự việc lớn như thế.
Hơn nữa dựa theo tình hình trước mắt, dù có là Duyên Sân thì có lẽ cũng chỉ là con cờ của kẻ khác mà thôi, một con cờ bỏ đi!
Hiện tại Bạch Hi Cảnh đã hiểu ra rồi. Dựa núi thì núi đổ, dựa nước thì nước chảy, dựa người thì người chạy. Dựa trời, dựa đất không bằng dựa vào chính bản thân mình. Anh đã sống trong chùa Bồ Đề mười năm, phấn đấu ở nước ngoài mười năm. Trong thời gian mười năm, anh đã biến thành phố này trở thành vương quốc của mình. Anh của hiện tại đã sớm không còn là tên nghèo chỉ có hai bàn tay trắng năm đó khi vừa về nước nữa rồi. Tìm cách giúp con gái làm một tấm giấy thông hành còn không bằng để ba chữ “Bạch Tịnh Trần” này biến thành giấy thông hành cao quý nhất của cô bé.
Bạch Hi Cảnh còn chưa già, anh còn chưa tới bốn mươi tuổi, trước khi chết, anh còn đủ thời gian để xây dựng một vương quốc họ Bạch cho con gái của mình.
/481
|